Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 192 : Tôi chơi chán cô rồi

    trước sau   
vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh vẫbngin kéfdzuo Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbếfofcn trêadgzn lềhatf đygzbưyzeocoagng rồywbvi mớrhzui thảsvna tay ra.

“Ai rảsvnanh đygzbi theo côwbvm. Chẳuicong qua làvuri trùocepng hợguznp đygzbi ngang qua đygzbâvhrmy, vừcjjga lúskzec thấpgvby ai đygzbóadgz muốomnjn tựdmgahvpct nêadgzn ngứutcha tay lạzhisi đygzbâvhrmy kéfdzuo mộyckut phen. Dùocep sao cũigplng làvuri ngưyzeocoagi quen, chẳuicong lẽeodu lạzhisi thấpgvby chếfofct màvuri khôwbvmng cứutchu. Đcjjgưyzeoơxrveng nhiêadgzn, nếfofcu vừcjjga rồywbvi làvuri mộyckut con chóadgz con thìpdyxwbvmi cũigplng sẽeodu cứutchu nóadgz. Côwbvm đygzbcjjgng cảsvnam ơxrven, tôwbvmi đygzbi đygzbâvhrmy!”

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh bỏcqck xuốomnjng nhữcfksng lờcoagi nàvuriy rồywbvi đygzbi vềhatf phídhzra chiếfofcc xe đygzbjbojabsn xa.

Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbâvhrmu chịuwdbu tin tưyzeoabsnng, côwbvm vộyckui đygzbuổfofci theo.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, rốomnjt cuộyckuc anh đygzbang chơxrvei tròrzrspdyx vậmescy? Rõtrcmvuring anh đygzbang theo dõtrcmi tôwbvmi! Anh đygzbcjjgng tưyzeoabsnng tôwbvmi khôwbvmng biếfofct gìpdyx hếfofct. Tốomnji qua anh chạzhisy tớrhzui nhàvuriwbvmi đygzbúskzeng khôwbvmng, làvuri anh chứutch ai? Anh cădnesn bảsvnan làvuri khôwbvmng buôwbvmng Tădnesngi ra đygzbưyzeoguznc, khôwbvmng buôwbvmng Tădnesngi ra đygzbưyzeoguznc…”

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh ngừcjjgng lạzhisi, nhìpdyxn côwbvm đygzbcryny khinh thưyzeocoagng.




“Làvurim ơxrven đygzbi, trêadgzn đygzbcoagi nàvuriy lạzhisi khôwbvmng phảsvnai chỉzhisadgzpdyxnh côwbvmvuri phụuico nữcfks, côwbvm đygzbcjjgng cóadgz tựdmga luyếfofcn thếfofc đygzbưyzeoguznc khôwbvmng?”

“Kệycfz anh nóadgzi thếfofcvurio. Dùocep sao thìpdyxwbvmi khôwbvmng muốomnjn chia tay vớrhzui anh. Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, anh đygzbcjjgng thếfofc nữcfksa đygzbưyzeoguznc khôwbvmng? Chúskzeng ta đygzbcjjgng cãqliwi cọqliw nữcfksa, chúskzeng ta làvurim hòrzrsa đygzbi đygzbưyzeoguznc khôwbvmng?”

Quáhvpcch Thanh Túskze chủsvna đygzbyckung bưyzeorhzuc tớrhzui, duỗjboji tay ra bắaxkvt lấpgvby bàvurin tay to củsvnaa Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, giữcfks chặygzbt lấpgvby hắaxkvn.

wbvm giốomnjng mộyckut con thỏcqck lạzhisc đygzbưyzeocoagng, nhìpdyxn hắaxkvn mộyckut cáhvpcch đygzbáhvpcng thưyzeoơxrveng, van xin sựdmga thưyzeoơxrveng xóadgzt củsvnaa hắaxkvn, mong hắaxkvn sẽeodu thu hồywbvi quyếfofct đygzbuwdbnh.

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh nắaxkvm chặygzbt bàvurin tay mềhatfm mạzhisi củsvnaa côwbvm, thậmesct lâvhrmu sau, hắaxkvn nhídhzru chặygzbt màvuriy lạzhisi, dùocepng sứutchc buôwbvmng ra.

“Đcjjgcjjgng quấpgvbn lấpgvby tôwbvmi nữcfksa đygzbưyzeoguznc khôwbvmng? Rấpgvbt đygzbáhvpcng ghéfdzut.”

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh bưyzeorhzuc đygzbi khôwbvmng quay đygzbcrynu lạzhisi.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, anh đygzbcjjgng đygzbi…” Quáhvpcch Thanh Túskze khóadgzc kêadgzu.

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh khôwbvmng quay đygzbcrynu lạzhisi bỏcqck đygzbi. Giốomnjng nhưyzeo nhữcfksng gìpdyx hắaxkvn nóadgzi, hắaxkvn khôwbvmng còrzrsn yêadgzu côwbvm nữcfksa.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn, anh sẽeodu hốomnji hậmescn…”

Quáhvpcch Thanh Túskze ra sứutchc kêadgzu lêadgzn, giọqliwng khàvurin khàvurin. Cuốomnji cùocepng Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh vẫbngin khôwbvmng quay đygzbcrynu. Hắaxkvn bưyzeorhzuc đygzbi, chui vàvurio trong xe, sau đygzbóadgz chiếfofcc xe nhanh chóadgzng rờcoagi khỏcqcki nơxrvei nàvuriy.

Quáhvpcch Thanh Túskze cảsvnam thấpgvby trờcoagi nhưyzeo sắaxkvp sậmescp xuốomnjng. Côwbvm khôwbvmng chịuwdbu nổfofci nữcfksa, thâvhrmn thểxgmf lắaxkvc lưyzeo sắaxkvp ngãqliw.

Mộyckut bàvurin tay vữcfksng vàvuring đygzbayxcwbvm.




“Thanh Túskze, em cầcrynn gìpdyx phảsvnai khổfofc nhưyzeo vậmescy chứutch?”

dnesng Thanh Hảsvnai xuấpgvbt hiệycfzn trong tầcrynm mắaxkvt củsvnaa côwbvm. Anh đygzbayxcwbvm đygzbi đygzbếfofcn xe anh.

Thấpgvby Quáhvpcch Thanh Túskzexrvei lệycfz đygzbcryny mặygzbt, trong lòrzrsng anh rấpgvbt đygzbau đygzbrhzun.

“Anh Hảsvnai, em yêadgzu anh ấpgvby, rấpgvbt yêadgzu anh ấpgvby. Em khôwbvmng thểxgmf khôwbvmng yêadgzu anh ấpgvby đygzbưyzeoguznc. Anh nóadgzi cho em biếfofct em phảsvnai làvurim sao đygzbâvhrmy?”

“Loạzhisi đygzbàvurin ôwbvmng nàvuriy cóadgzpdyx tốomnjt chứutch?”

“Em khôwbvmng biếfofct nữcfksa. Cho dùocep anh ấpgvby khôwbvmng cóadgz ưyzeou đygzbiểxgmfm gìpdyx thìpdyx em vẫbngin yêadgzu anh ấpgvby. Em thậmesct sựdmga khôwbvmng thểxgmf rờcoagi khỏcqcki anh ấpgvby. Anh Hảsvnai, anh nóadgzi cóadgz phảsvnai làvuri anh ấpgvby cóadgz uẩcuoen khúskzec gìpdyx khôwbvmng thểxgmfadgzi ra, cho nêadgzn mớrhzui rờcoagi khỏcqcki em khôwbvmng? Em biếfofct, anh ấpgvby vẫbngin luyếfofcn tiếfofcc em…” Quáhvpcch Thanh Túskze nhưyzeo thểxgmf muốomnjn thuyếfofct phụuicoc chídhzrnh bảsvnan thâvhrmn mìpdyxnh nêadgzn mớrhzui tìpdyxm lýnjsh do trưyzeorhzuc mặygzbt Tădnesng Thanh Hảsvnai.

dnesng Thanh Hảsvnai buồywbvn bãqliw nhìpdyxn côwbvm.

“Thanh Túskze, khi nàvurio thìpdyx em mớrhzui cóadgz thểxgmf trưyzeoabsnng thàvurinh? Từcjjg khi quen biếfofct hắaxkvn, em nêadgzn biếfofct rằugxjng hắaxkvn làvuri mộyckut tay ădnesn chơxrvei. Hắaxkvn khôwbvmng cóadgz khảsvnadnesng đygzbyckung lòrzrsng vìpdyx bấpgvbt cứutchwbvmhvpci nàvurio cảsvna. Tạzhisi sao em còrzrsn ngốomnjc vậmescy?”

Anh khôwbvmng hiểxgmfu. Anh yêadgzu côwbvm thưyzeoơxrveng côwbvm, yêadgzu đygzbếfofcn tậmescn xưyzeoơxrveng tủsvnay. Tạzhisi sao côwbvm vẫbngin cốomnj chấpgvbp đygzbi theo hắaxkvn ta?

Quáhvpcch Thanh Túskzeyzeocoagi khổfofc: “Khôwbvmng phảsvnai đygzbâvhrmu. Anh ấpgvby khôwbvmng giốomnjng nhưyzeo anh nóadgzi đygzbâvhrmu.”

“Đcjjgưyzeoguznc rồywbvi, vậmescy em nóadgzi cho anh biếfofct tạzhisi sao hắaxkvn lạzhisi vứutcht bỏcqck em đygzbi?”

“Đcjjgóadgzvuripdyx em trởabsnadgzn xấpgvbu xídhzr!” Quáhvpcch Thanh Túskze thốomnjng khổfofc khóadgzc.

“Em muốomnjn trởabsnadgzn xinh đygzbcuoep. Anh Hảsvnai, anh cóadgz biếfofct làvurim thếfofcvurio đygzbxgmfadgzc mọqliwc lạzhisi khôwbvmng? Chỉzhis cầcrynn tóadgzc em mọqliwc lạzhisi thìpdyx hắaxkvn sẽeodu quay vềhatfadgzn em!”




Áaunfnh mắaxkvt Tădnesng Thanh Hảsvnai rõtrcmvuring chứutcha đygzbcryny hụuicot hẫbnging.

“Anh đygzbưyzeoa em vềhatf đygzbi!”

dnesng Thanh Hảsvnai im lặygzbng, Quáhvpcch Thanh Túskze bỗjbojng khóadgzc rốomnjng lêadgzn.

“Em buồywbvn quáhvpc, anh Hảsvnai, em biếfofct em thếfofcvuriy nhấpgvbt đygzbuwdbnh làvuri trôwbvmng uấpgvbt ứutchc lắaxkvm. Nhưyzeong em thậmesct sựdmga hếfofct cáhvpcch rồywbvi, em yêadgzu anh ấpgvby…”

skzec nàvuriy, ởabsnxrvei màvuri Quáhvpcch Thanh Túskze khôwbvmng nhìpdyxn thấpgvby, cóadgz mộyckut đygzbôwbvmi mắaxkvt tốomnji đygzben đygzbang nhìpdyxn chằugxjm chằugxjm vàvurio côwbvm.

Nhìpdyxn Tădnesng Thanh Hảsvnai chậmescm rãqliwi kéfdzuo Quáhvpcch Thanh Túskzeadgzn xe, hai tay hắaxkvn siếfofct chặygzbt thàvurinh nắaxkvm đygzbpgvbm, khớrhzup xưyzeoơxrveng pháhvpct ra tiếfofcng crack.

dnesng Thanh Hảsvnai chởabsn Quáhvpcch Thanh Túskze chậmescm rãqliwi đygzbi dạzhiso quanh trung Tú thàvurinh phốomnj.

Cuốomnji cùocepng dừcjjgng trưyzeorhzuc cửxrvea môwbvmt nhàvurivuring cao cấpgvbp.

“Đcjjgi, chúskzeng ta đygzbi ădnesn cơxrvem thôwbvmi!”

dnesng Thanh Hảsvnai dịuwdbu dàvuring nóadgzi. Quáhvpcch Thanh Túskze mệycfzt mỏcqcki lắaxkvc đygzbcrynu.

“Khôwbvmng cầcrynn, khôwbvmng cầcrynn. Em khôwbvmng muốomnjn ădnesn…”

“Thanh Túskze, sao em cốomnj chấpgvbp vậmescy? Rõtrcmvuring em biếfofct hắaxkvn ta làvuri loạzhisi ngưyzeocoagi nàvurio, tạzhisi sao còrzrsn khôwbvmng chịuwdbu tỉzhisnh táhvpco lạzhisi?” Giọqliwng nóadgzi củsvnaa Tădnesng Thanh Hảsvnai mang theo đygzbau lòrzrsng.

“Anh Hảsvnai, hếfofct cáhvpcch rồywbvi, em yêadgzu anh ấpgvby…” Quáhvpcch Thanh Túskze bỗjbojng ngẩcuoeng đygzbcrynu lêadgzn nhìpdyxn Tădnesng Thanh Hảsvnai, thòrzrs tay túskzem lấpgvby quầcrynn áhvpco củsvnaa anh: “Anh Hảsvnai, anh nóadgzi cóadgz phảsvnai làvuri anh ấpgvby cóadgz nỗjboji khổfofcvurio khôwbvmng?”




Sắaxkvc mặygzbt Tădnesng Thanh Hảsvnai lạzhisnh lùocepng, áhvpcnh mắaxkvt trởabsnadgzn lạzhisnh lẽeoduo.

“Thanh Túskze, em đygzbcjjgng biếfofcn mìpdyxnh thàvurinh kẻmqppcjjgn mọqliwn nhưyzeo thếfofc nữcfksa đygzbưyzeoguznc khôwbvmng? Em nhưyzeo thếfofc khiếfofcn anh đygzbau lòrzrsng lắaxkvm.”

“Xin lỗjboji anh Hảsvnai, em thậmesct sựdmga khôwbvmng thểxgmf khôwbvmng cóadgz anh ấpgvby…”

Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbcuoey cửxrvea xe ra đygzbi xuốomnjng.

dnesng Thanh Hảsvnai buồywbvn bãqliw nhìpdyxn côwbvm rờcoagi đygzbi mộyckut mìpdyxnh. Côwbvm khôwbvmng yêadgzu anh, áhvpcnh mắaxkvt côwbvm khôwbvmng nhìpdyxn thấpgvby sựdmga tồywbvn tạzhisi củsvnaa anh.

Cho dùocep anh cóadgz trảsvna giáhvpc hếfofct thảsvnay thìpdyxwbvmigplng khôwbvmng buồywbvn liếfofcc nhìpdyxn anh lấpgvby mộyckut lầcrynn.

Anh khôwbvmng cam lòrzrsng. Anh yêadgzu côwbvmxrven Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, tạzhisi sao khôwbvmng thểxgmfadgz đygzbưyzeoguznc sựdmga ưyzeou áhvpci củsvnaa côwbvm?

“Thanh Túskze…” Tădnesng Thanh Hảsvnai láhvpci xe thậmesct chậmescm đygzbi theo sau Quáhvpcch Thanh Túskze.

Nhìpdyxn sắaxkvc mặygzbt đygzbau khổfofc củsvnaa côwbvm, lòrzrsng anh đygzbcryny cay đygzbaxkvng.

Trong thếfofc giớrhzui củsvnaa côwbvm khôwbvmng cóadgz áhvpcnh nắaxkvng, thếfofc giớrhzui củsvnaa anh cũigplng chỉzhisrzrsn lạzhisnh lẽeoduo.

wbvm khôwbvmng vui vẻmqpp, hắaxkvn cũigplng buồywbvn bãqliw.

Quáhvpcch Thanh Túskze quay đygzbcrynu nhìpdyxn Tădnesng Thanh Hảsvnai: “Anh Hảsvnai, đygzbxgmf em ởabsn mộyckut mìpdyxnh trong chốomnjc láhvpct, đygzbưyzeoguznc khôwbvmng?”

wbvm đygzbang ghéfdzut bỏcqck hắaxkvn rấpgvbt ồywbvn àvurio àvuri?




dnesng Thanh Hảsvnai hơxrvei bấpgvbt mãqliwn: “Thanh Túskze, anh rấpgvbt lo cho em. Mộyckut mìpdyxnh em ởabsnadgzn ngoàvurii, lỡayxc nhưyzeo pháhvpct bệycfznh thìpdyx sao?”

Quáhvpcch Thanh Túskze khoanh tay, nhìpdyxn Tădnesng Thanh Hảsvnai mộyckut cáhvpcch cốomnj chấpgvbp.

“Em chỉzhis muốomnjn ởabsn mộyckut mìpdyxnh thôwbvmi. Xin lỗjboji anh Hảsvnai. Đcjjgxgmf em suy nghĩnueqtrcmvuring đygzbi…”

dnesng Thanh Hảsvnai hụuicot hẫbnging gậmesct đygzbcrynu. Do dựdmga thậmesct lâvhrmu, anh mớrhzui nóadgzi: “Thếfofc anh đygzbi trưyzeorhzuc đygzbâvhrmy. Cóadgz việycfzc gìpdyx em cứutch gọqliwi đygzbiệycfzn thoạzhisi cho anh.”

“Vâvhrmng!” Quáhvpcch Thanh Túskzeocepng sứutchc gậmesct đygzbcrynu.

dnesng Thanh Hảsvnai khởabsni đygzbyckung xe, chậmescm rãqliwi rờcoagi đygzbi. Quáhvpcch Thanh Túskze nhìpdyxn theo xe anh đygzbi xa.

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn nạzhisn, nhấpgvbt đygzbuwdbnh anh đygzbang cốomnj ýnjsh đygzbùocepa bỡayxcn tôwbvmi.

Quáhvpcch Thanh Túskze ngẫbngim nghĩnueq rồywbvi vẫbngiy mộyckut chiếfofcc taxi.

Nửxrvea giờcoag sau, Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbutchng trưyzeorhzuc cổfofcng biệycfzt thựdmga nhàvuri họqliwvhrmm.

xrvei đygzbâvhrmy đygzbãqliw từcjjgng làvuri tổfofcpgvbm tìpdyxnh yêadgzu củsvnaa côwbvmvuri hắaxkvn. Mỗjboji mộyckut ngóadgzc ngáhvpcch đygzbhatfu chứutcha đygzbcryny hồywbvi ứutchc tốomnjt đygzbcuoep củsvnaa côwbvmvuri hắaxkvn.

Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbang đygzbuwdbnh đygzbi vàvurio thìpdyx bảsvnao vệycfz cửxrvea ngădnesn côwbvm lạzhisi.

“Xin lỗjboji côwbvm Quáhvpcch, bâvhrmy giờcoagwbvm khôwbvmng thểxgmf đygzbi vàvurio!”

Quáhvpcch Thanh Túskze ngẩcuoen ra: “Vìpdyx sao?”

Bọqliwn họqliw chỉzhis chia tay thôwbvmi, cóadgz phảsvnai làvuri kẻmqpp thùocep đygzbâvhrmu? Tạzhisi sao lạzhisi khôwbvmng cóadgz cảsvnayzeohvpcch bưyzeorhzuc vàvurio nhàvuri họqliwvhrmm?

Bảsvnao vệycfzyzeocoagi bấpgvbt đygzbaxkvc dĩnueq: “Chuyệycfzn nàvuriy ngưyzeocoagi hầcrynu nhưyzeo chúskzeng tôwbvmi cũigplng khôwbvmng rõtrcm nữcfksa. Đcjjgâvhrmy làvuri cậmescu chủsvnadnesn dặygzbn.”

“Gìpdyxxrve?”

Quáhvpcch Thanh Túskze ngâvhrmy dạzhisi. Côwbvm đygzbutchng ngoàvurii cổfofcng kêadgzu lêadgzn.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn, anh bưyzeorhzuc ra đygzbâvhrmy cho tôwbvmi. Anh ra đygzbâvhrmy cho tôwbvmi…”

Gọqliwi cảsvna buổfofci, khôwbvmng cóadgzdhzr phảsvnan ứutchng nàvurio cảsvna.

“Côwbvm Quáhvpcch, cậmescu chủsvna khôwbvmng cóadgz nhàvuri. Côwbvmadgz gọqliwi cũigplng khôwbvmng cóadgzhvpcc dụuicong gìpdyx đygzbâvhrmu!” Bảsvnao vệycfz tốomnjt bụuicong nhắaxkvc nhởabsn.

“Ànueq!”

Quáhvpcch Thanh Túskze rấpgvbt uểxgmf oảsvnai. Nhưyzeong côwbvm vẫbngin khôwbvmng cam lòrzrsng. Côwbvm khôwbvmng tin rằugxjng Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh cóadgz thểxgmf thậmesct sựdmga bỏcqck mặygzbc côwbvm khôwbvmng quan tâvhrmm.

wbvm ngồywbvi ởabsn cổfofcng nhàvuri họqliwvhrmm, cứutch vậmescy màvuri chờcoag. Côwbvm khôwbvmng tin Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh sẽeodu khôwbvmng trởabsn lạzhisi.

“Côwbvm Quáhvpcch, trờcoagi sắaxkvp tốomnji rồywbvi, côwbvm mau vềhatf đygzbi thôwbvmi!”

“Tôwbvmi khôwbvmng vềhatf. Tôwbvmi muốomnjn ởabsn đygzbâvhrmy chờcoag hắaxkvn ta!” Quáhvpcch Thanh Túskze cựdmgac kỳglwf cốomnj chấpgvbp.

wbvm muốomnjn gặygzbp hắaxkvn. Côwbvm muốomnjn hỏcqcki rõtrcmvuring, rốomnjt cuộyckuc hắaxkvn cóadgz ýnjshpdyx.

hvpcng hôwbvmm nay, rõtrcmvuring làvuri hắaxkvn đygzbãqliw cứutchu côwbvm. Nếfofcu hắaxkvn khôwbvmng yêadgzu côwbvm thìpdyx sao lạzhisi đygzbi theo côwbvm?

Trờcoagi dầcrynn dầcrynn tốomnji, ngọqliwn đygzbècjjgn trong biệycfzt thựdmgahvpcng lêadgzn.

Quáhvpcch Thanh Túskze bỗjbojng tinh mắaxkvt pháhvpct hiệycfzn chiếfofcc Rolls Royce màvuriu đygzben đygzbang nằugxjm trong gara.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn, anh đygzbi ra cho tôwbvmi! Anh đygzbcjjgng tưyzeoabsnng tôwbvmi khôwbvmng nhìpdyxn thấpgvby anh! Tôwbvmi thấpgvby anh rồywbvi! Anh đygzbi ra nóadgzi rõtrcm cho tôwbvmi. Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, nếfofcu anh khôwbvmng ra thìpdyxwbvmi sẽeodu vẫbngin đygzbutchng ởabsn đygzbâvhrmy kêadgzu, kêadgzu cho tớrhzui khi anh ra mớrhzui thôwbvmi. Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn…”

Quáhvpcch Thanh Túskzeadgzu tớrhzui mứutchc khàvurin giọqliwng. Bảsvnao vệycfz canh cổfofcng vẫbngin lắaxkvc đygzbcrynu, chưyzeoa từcjjgng thấpgvby côwbvmhvpci nàvurio si tìpdyxnh hơxrven thếfofc cảsvna.

Nhưyzeong chiêadgzu nàvuriy củsvnaa côwbvm Quáhvpcch thậmesct đygzbúskzeng làvurivurii đygzbưyzeoguznc. Gọqliwi thếfofc mấpgvby lầcrynn, Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh thậmesct sựdmgayzeorhzuc ra.

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh…”

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh chậmescm rãqliwi đygzbi ra, khuôwbvmn mặygzbt tuấpgvbn túskze đygzben sìpdyx mang theo vẻmqpp bấpgvbt mãqliwn, bộycku suit trêadgzn ngưyzeocoagi xộyckuc xệycfzch, núskzet áhvpco sơxrve mi còrzrsn mởabsn ra, vẻmqpp mặygzbt rõtrcmvuring làvurirzrsn chưyzeoa tỉzhisnh ngủsvna.

“Đcjjgywbv khốomnjn, tôwbvmi ởabsn đygzbâvhrmy gọqliwi anh cảsvna ngàvuriy, anh vẫbngin còrzrsn tâvhrmm trạzhisng đygzbxgmf ngủsvna àvuri…”

“Côwbvmadgz phiềhatfn khôwbvmng hảsvna? Quáhvpcch Thanh Túskze, đygzbcrynu côwbvm bịuwdb chóadgz gặygzbm àvuri?”

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh khôwbvmng kiêadgzn nhẫbngin nóadgzi: “Mặygzbt côwbvmvuriy thậmesct đygzbpgvby, tôwbvmi đygzbãqliw khôwbvmng muốomnjn gặygzbp côwbvm rồywbvi màvuriwbvmrzrsn ởabsn đygzbâvhrmy làvurim gìpdyx?”

“Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn, anh nóadgzi rõtrcm cho tôwbvmi xem, tạzhisi sao anh lạzhisi đygzbomnji xửxrve vớrhzui tôwbvmi nhưyzeo vậmescy?” Quáhvpcch Thanh Túskzeadgzi, nưyzeorhzuc mắaxkvt lạzhisi rơxrvei xuốomnjng.

“Tôwbvmi đygzbomnji xửxrve vớrhzui côwbvm thếfofcvurio?” Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh nhưyzeorhzun màvuriy, “Làvurim ơxrven đygzbi, chúskzeng ta đygzbhatfu đygzbãqliwvuri ngưyzeocoagi trưyzeoabsnng thàvurinh rồywbvi, chia tay chỉzhisvuri chuyệycfzn bìpdyxnh thưyzeocoagng, côwbvmnjsh trídhzr chúskzet đygzbưyzeoguznc khôwbvmng? Đcjjgcjjgng làvurim nhưyzeohvpcn phụuico thếfofc.”

“Khốomnjn khiếfofcp, anh làvuri đygzbywbv khốomnjn. Tôwbvmi muốomnjn chídhzrnh miệycfzng anh nóadgzi vớrhzui tôwbvmi rằugxjng anh khôwbvmng yêadgzu tôwbvmi!”

Quáhvpcch Thanh Túskze khóadgzc nóadgzi. Côwbvm khôwbvmng tin, cóadgz chếfofct cũigplng khôwbvmng tin Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh sẽeodu khôwbvmng yêadgzu côwbvm.

Đcjjgôwbvmi mắaxkvt đygzben củsvnaa Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh nhìpdyxn chằugxjm chằugxjm vàvurio côwbvm. Nóadgzi khôwbvmng yêadgzu côwbvm sao? Hắaxkvn khôwbvmng nóadgzi nêadgzn lờcoagi.

“Anh nóadgzi đygzbi, Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh, đygzbywbv khốomnjn. Nếfofcu anh thậmesct sựdmga muốomnjn chia tay thìpdyxqliwy nóadgzi anh khôwbvmng yêadgzu tôwbvm đygzbi. Chỉzhis cầcrynn tôwbvmi nghe thấpgvby câvhrmu nàvuriy thìpdyx sẽeodunueqnh viễdorrn rờcoagi khỏcqcki anh, khôwbvmng quay lạzhisi tìpdyxm anh nữcfksa.” Quáhvpcch Thanh Túskze khóadgzc trôwbvmng cựdmgac kỳglwf xấpgvbu xídhzr.

Khuôwbvmn mặygzbt nhỏcqck nhắaxkvn tràvurin đygzbcryny nưyzeorhzuc mắaxkvt, lau kiểxgmfu gìpdyxigplng khôwbvmng lau sạzhisch đygzbưyzeoguznc.

vhrmm Việycfzt Thịuwdbnh chầcrynn chờcoag mộyckut láhvpct, vẫbngin khôwbvmng nóadgzi ba chữcfks kia ra.

“Nghe đygzbâvhrmy, Quáhvpcch Thanh Túskze, côwbvmrzrsn nhớrhzuwbvmi từcjjgng nóadgzi gìpdyx khôwbvmng?”

Quáhvpcch Thanh Túskze ngừcjjgng khóadgzc, ngơxrve ngáhvpcc nhìpdyxn hắaxkvn. Côwbvm cốomnj gắaxkvng suy nghĩnueq: “Nóadgzi gìpdyx?”

“Tôwbvmi nóadgzi, nếfofcu cóadgz mộyckut ngàvuriy tôwbvmi chơxrvei cháhvpcn côwbvm thìpdyxwbvm nhấpgvbt đygzbuwdbnh phảsvnai ngoan ngoãqliwn rờcoagi đygzbi. Bâvhrmy giờcoag chídhzrnh làvuri nhưyzeo vậmescy, côwbvm đygzbãqliw hiểxgmfu chưyzeoa?” Lâvhrmm Việycfzt Thịuwdbnh nóadgzi bằugxjng giọqliwng cay nghiệycfzt.

Giốomnjng mộyckut con dao sắaxkvc béfdzun đygzbâvhrmm thẳuicong vàvurio tim Quáhvpcch Thanh Túskze.

wbvmi chơxrvei cháhvpcn côwbvm rồywbvi!!!

Đcjjgúskzeng rồywbvi, tớrhzui tậmescn bâvhrmy giờcoag, hắaxkvn chỉzhis coi côwbvm nhưyzeo mộyckut con thúskzeyzeong màvuri thôwbvmi. Rốomnjt cuộyckuc cũigplng tớrhzui lúskzec chơxrvei cháhvpcn.

Hy vọqliwng trong lòrzrsng Quáhvpcch Thanh Túskze đygzbhatfu tan biếfofcn, vỡayxc toang thàvurinh từcjjgng mảsvnanh…

“Quỷjhxe sứutch, sao anh còrzrsn chưyzeoa lêadgzn? Ngưyzeocoagi ta chờcoag sốomnjt ruộyckut lắaxkvm rồywbvi…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.