Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 192 : Tôi chơi chán cô rồi

    trước sau   
yfykm Việujcqt Thịnrklnh vẫwoqfn képifbo Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqếfeqwn trêetdsn lềzxty đagaqưeluofnnfng rồkqwoi mớflkki thảqjxf tay ra.

“Ai rảqjxfnh đagaqi theo côitgy. Chẳefnnng qua làojmq trùjxvzng hợcmgwp đagaqi ngang qua đagaqâyfyky, vừqilea lútcjvc thấpqtsy ai đagaqógjpu muốetdsn tựjueribdxt nêetdsn ngứmblpa tay lạihgni đagaqâyfyky képifbo mộcphqt phen. Dùjxvz sao cũxbgcng làojmq ngưeluofnnfi quen, chẳefnnng lẽmdre lạihgni thấpqtsy chếfeqwt màojmq khôitgyng cứmblpu. Đzumfưeluoơflkkng nhiêetdsn, nếfeqwu vừqilea rồkqwoi làojmq mộcphqt con chógjpu con thìzumfitgyi cũxbgcng sẽmdre cứmblpu nógjpu. Côitgy đagaqqileng cảqjxfm ơflkkn, tôitgyi đagaqi đagaqâyfyky!”

yfykm Việujcqt Thịnrklnh bỏbmqm xuốetdsng nhữojmqng lờfnnfi nàojmqy rồkqwoi đagaqi vềzxty phícdyba chiếfeqwc xe đagaqpcdmefnn xa.

Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqâyfyku chịnrklu tin tưeluoefnnng, côitgy vộcphqi đagaquổvvgfi theo.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, rốetdst cuộcphqc anh đagaqang chơflkki tròyfykzumf vậpcdmy? Rõzxtyojmqng anh đagaqang theo dõzxtyi tôitgyi! Anh đagaqqileng tưeluoefnnng tôitgyi khôitgyng biếfeqwt gìzumf hếfeqwt. Tốetdsi qua anh chạihgny tớflkki nhàojmqitgyi đagaqútcjvng khôitgyng, làojmq anh chứmblp ai? Anh călokmn bảqjxfn làojmq khôitgyng buôitgyng Tălokmngi ra đagaqưeluocmgwc, khôitgyng buôitgyng Tălokmngi ra đagaqưeluocmgwc…”

yfykm Việujcqt Thịnrklnh ngừqileng lạihgni, nhìzumfn côitgy đagaqcbxly khinh thưeluofnnfng.




“Làojmqm ơflkkn đagaqi, trêetdsn đagaqfnnfi nàojmqy lạihgni khôitgyng phảqjxfi chỉmsnngjpuzumfnh côitgyojmq phụjuer nữojmq, côitgy đagaqqileng cógjpu tựjuer luyếfeqwn thếfeqw đagaqưeluocmgwc khôitgyng?”

“Kệujcq anh nógjpui thếfeqwojmqo. Dùjxvz sao thìzumfitgyi khôitgyng muốetdsn chia tay vớflkki anh. Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, anh đagaqqileng thếfeqw nữojmqa đagaqưeluocmgwc khôitgyng? Chútcjvng ta đagaqqileng cãykkai cọqjom nữojmqa, chútcjvng ta làojmqm hòyfyka đagaqi đagaqưeluocmgwc khôitgyng?”

Quáibdxch Thanh Tútcjv chủiudf đagaqcphqng bưeluoflkkc tớflkki, duỗpcdmi tay ra bắjpgnt lấpqtsy bàojmqn tay to củiudfa Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, giữojmq chặykkat lấpqtsy hắjpgnn.

itgy giốetdsng mộcphqt con thỏbmqm lạihgnc đagaqưeluofnnfng, nhìzumfn hắjpgnn mộcphqt cáibdxch đagaqáibdxng thưeluoơflkkng, van xin sựjuer thưeluoơflkkng xógjput củiudfa hắjpgnn, mong hắjpgnn sẽmdre thu hồkqwoi quyếfeqwt đagaqnrklnh.

yfykm Việujcqt Thịnrklnh nắjpgnm chặykkat bàojmqn tay mềzxtym mạihgni củiudfa côitgy, thậpcdmt lâyfyku sau, hắjpgnn nhícdybu chặykkat màojmqy lạihgni, dùjxvzng sứmblpc buôitgyng ra.

“Đzumfqileng quấpqtsn lấpqtsy tôitgyi nữojmqa đagaqưeluocmgwc khôitgyng? Rấpqtst đagaqáibdxng ghépifbt.”

yfykm Việujcqt Thịnrklnh bưeluoflkkc đagaqi khôitgyng quay đagaqcbxlu lạihgni.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, anh đagaqqileng đagaqi…” Quáibdxch Thanh Tútcjv khógjpuc kêetdsu.

yfykm Việujcqt Thịnrklnh khôitgyng quay đagaqcbxlu lạihgni bỏbmqm đagaqi. Giốetdsng nhưeluo nhữojmqng gìzumf hắjpgnn nógjpui, hắjpgnn khôitgyng còyfykn yêetdsu côitgy nữojmqa.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn, anh sẽmdre hốetdsi hậpcdmn…”

Quáibdxch Thanh Tútcjv ra sứmblpc kêetdsu lêetdsn, giọqjomng khàojmqn khàojmqn. Cuốetdsi cùjxvzng Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh vẫwoqfn khôitgyng quay đagaqcbxlu. Hắjpgnn bưeluoflkkc đagaqi, chui vàojmqo trong xe, sau đagaqógjpu chiếfeqwc xe nhanh chógjpung rờfnnfi khỏbmqmi nơflkki nàojmqy.

Quáibdxch Thanh Tútcjv cảqjxfm thấpqtsy trờfnnfi nhưeluo sắjpgnp sậpcdmp xuốetdsng. Côitgy khôitgyng chịnrklu nổvvgfi nữojmqa, thâyfykn thểvctn lắjpgnc lưeluo sắjpgnp ngãykka.

Mộcphqt bàojmqn tay vữojmqng vàojmqng đagaqjxvzitgy.




“Thanh Tútcjv, em cầcbxln gìzumf phảqjxfi khổvvgf nhưeluo vậpcdmy chứmblp?”

lokmng Thanh Hảqjxfi xuấpqtst hiệujcqn trong tầcbxlm mắjpgnt củiudfa côitgy. Anh đagaqjxvzitgy đagaqi đagaqếfeqwn xe anh.

Thấpqtsy Quáibdxch Thanh Tútcjvflkki lệujcq đagaqcbxly mặykkat, trong lòyfykng anh rấpqtst đagaqau đagaqflkkn.

“Anh Hảqjxfi, em yêetdsu anh ấpqtsy, rấpqtst yêetdsu anh ấpqtsy. Em khôitgyng thểvctn khôitgyng yêetdsu anh ấpqtsy đagaqưeluocmgwc. Anh nógjpui cho em biếfeqwt em phảqjxfi làojmqm sao đagaqâyfyky?”

“Loạihgni đagaqàojmqn ôitgyng nàojmqy cógjpuzumf tốetdst chứmblp?”

“Em khôitgyng biếfeqwt nữojmqa. Cho dùjxvz anh ấpqtsy khôitgyng cógjpu ưeluou đagaqiểvctnm gìzumf thìzumf em vẫwoqfn yêetdsu anh ấpqtsy. Em thậpcdmt sựjuer khôitgyng thểvctn rờfnnfi khỏbmqmi anh ấpqtsy. Anh Hảqjxfi, anh nógjpui cógjpu phảqjxfi làojmq anh ấpqtsy cógjpu uẩujcqn khútcjvc gìzumf khôitgyng thểvctngjpui ra, cho nêetdsn mớflkki rờfnnfi khỏbmqmi em khôitgyng? Em biếfeqwt, anh ấpqtsy vẫwoqfn luyếfeqwn tiếfeqwc em…” Quáibdxch Thanh Tútcjv nhưeluo thểvctn muốetdsn thuyếfeqwt phụjuerc chícdybnh bảqjxfn thâyfykn mìzumfnh nêetdsn mớflkki tìzumfm lýnxbe do trưeluoflkkc mặykkat Tălokmng Thanh Hảqjxfi.

lokmng Thanh Hảqjxfi buồkqwon bãykka nhìzumfn côitgy.

“Thanh Tútcjv, khi nàojmqo thìzumf em mớflkki cógjpu thểvctn trưeluoefnnng thàojmqnh? Từqile khi quen biếfeqwt hắjpgnn, em nêetdsn biếfeqwt rằrwrfng hắjpgnn làojmq mộcphqt tay ălokmn chơflkki. Hắjpgnn khôitgyng cógjpu khảqjxflokmng đagaqcphqng lòyfykng vìzumf bấpqtst cứmblpitgyibdxi nàojmqo cảqjxf. Tạihgni sao em còyfykn ngốetdsc vậpcdmy?”

Anh khôitgyng hiểvctnu. Anh yêetdsu côitgy thưeluoơflkkng côitgy, yêetdsu đagaqếfeqwn tậpcdmn xưeluoơflkkng tủiudfy. Tạihgni sao côitgy vẫwoqfn cốetds chấpqtsp đagaqi theo hắjpgnn ta?

Quáibdxch Thanh Tútcjveluofnnfi khổvvgf: “Khôitgyng phảqjxfi đagaqâyfyku. Anh ấpqtsy khôitgyng giốetdsng nhưeluo anh nógjpui đagaqâyfyku.”

“Đzumfưeluocmgwc rồkqwoi, vậpcdmy em nógjpui cho anh biếfeqwt tạihgni sao hắjpgnn lạihgni vứmblpt bỏbmqm em đagaqi?”

“Đzumfógjpuojmqzumf em trởefnnetdsn xấpqtsu xícdyb!” Quáibdxch Thanh Tútcjv thốetdsng khổvvgf khógjpuc.

“Em muốetdsn trởefnnetdsn xinh đagaquhxhp. Anh Hảqjxfi, anh cógjpu biếfeqwt làojmqm thếfeqwojmqo đagaqvctngjpuc mọqjomc lạihgni khôitgyng? Chỉmsnn cầcbxln tógjpuc em mọqjomc lạihgni thìzumf hắjpgnn sẽmdre quay vềzxtyetdsn em!”




Ázxtynh mắjpgnt Tălokmng Thanh Hảqjxfi rõzxtyojmqng chứmblpa đagaqcbxly hụjuert hẫwoqfng.

“Anh đagaqưeluoa em vềzxty đagaqi!”

lokmng Thanh Hảqjxfi im lặykkang, Quáibdxch Thanh Tútcjv bỗpcdmng khógjpuc rốetdsng lêetdsn.

“Em buồkqwon quáibdx, anh Hảqjxfi, em biếfeqwt em thếfeqwojmqy nhấpqtst đagaqnrklnh làojmq trôitgyng uấpqtst ứmblpc lắjpgnm. Nhưeluong em thậpcdmt sựjuer hếfeqwt cáibdxch rồkqwoi, em yêetdsu anh ấpqtsy…”

tcjvc nàojmqy, ởefnnflkki màojmq Quáibdxch Thanh Tútcjv khôitgyng nhìzumfn thấpqtsy, cógjpu mộcphqt đagaqôitgyi mắjpgnt tốetdsi đagaqen đagaqang nhìzumfn chằrwrfm chằrwrfm vàojmqo côitgy.

Nhìzumfn Tălokmng Thanh Hảqjxfi chậpcdmm rãykkai képifbo Quáibdxch Thanh Tútcjvetdsn xe, hai tay hắjpgnn siếfeqwt chặykkat thàojmqnh nắjpgnm đagaqpqtsm, khớflkkp xưeluoơflkkng pháibdxt ra tiếfeqwng crack.

lokmng Thanh Hảqjxfi chởefnn Quáibdxch Thanh Tútcjv chậpcdmm rãykkai đagaqi dạihgno quanh trung Tú thàojmqnh phốetds.

Cuốetdsi cùjxvzng dừqileng trưeluoflkkc cửyfyka môitgyt nhàojmqojmqng cao cấpqtsp.

“Đzumfi, chútcjvng ta đagaqi ălokmn cơflkkm thôitgyi!”

lokmng Thanh Hảqjxfi dịnrklu dàojmqng nógjpui. Quáibdxch Thanh Tútcjv mệujcqt mỏbmqmi lắjpgnc đagaqcbxlu.

“Khôitgyng cầcbxln, khôitgyng cầcbxln. Em khôitgyng muốetdsn ălokmn…”

“Thanh Tútcjv, sao em cốetds chấpqtsp vậpcdmy? Rõzxtyojmqng em biếfeqwt hắjpgnn ta làojmq loạihgni ngưeluofnnfi nàojmqo, tạihgni sao còyfykn khôitgyng chịnrklu tỉmsnnnh táibdxo lạihgni?” Giọqjomng nógjpui củiudfa Tălokmng Thanh Hảqjxfi mang theo đagaqau lòyfykng.

“Anh Hảqjxfi, hếfeqwt cáibdxch rồkqwoi, em yêetdsu anh ấpqtsy…” Quáibdxch Thanh Tútcjv bỗpcdmng ngẩujcqng đagaqcbxlu lêetdsn nhìzumfn Tălokmng Thanh Hảqjxfi, thòyfyk tay tútcjvm lấpqtsy quầcbxln áibdxo củiudfa anh: “Anh Hảqjxfi, anh nógjpui cógjpu phảqjxfi làojmq anh ấpqtsy cógjpu nỗpcdmi khổvvgfojmqo khôitgyng?”




Sắjpgnc mặykkat Tălokmng Thanh Hảqjxfi lạihgnnh lùjxvzng, áibdxnh mắjpgnt trởefnnetdsn lạihgnnh lẽmdreo.

“Thanh Tútcjv, em đagaqqileng biếfeqwn mìzumfnh thàojmqnh kẻfnnfkfqsn mọqjomn nhưeluo thếfeqw nữojmqa đagaqưeluocmgwc khôitgyng? Em nhưeluo thếfeqw khiếfeqwn anh đagaqau lòyfykng lắjpgnm.”

“Xin lỗpcdmi anh Hảqjxfi, em thậpcdmt sựjuer khôitgyng thểvctn khôitgyng cógjpu anh ấpqtsy…”

Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqujcqy cửyfyka xe ra đagaqi xuốetdsng.

lokmng Thanh Hảqjxfi buồkqwon bãykka nhìzumfn côitgy rờfnnfi đagaqi mộcphqt mìzumfnh. Côitgy khôitgyng yêetdsu anh, áibdxnh mắjpgnt côitgy khôitgyng nhìzumfn thấpqtsy sựjuer tồkqwon tạihgni củiudfa anh.

Cho dùjxvz anh cógjpu trảqjxf giáibdx hếfeqwt thảqjxfy thìzumfitgyxbgcng khôitgyng buồkqwon liếfeqwc nhìzumfn anh lấpqtsy mộcphqt lầcbxln.

Anh khôitgyng cam lòyfykng. Anh yêetdsu côitgyflkkn Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, tạihgni sao khôitgyng thểvctngjpu đagaqưeluocmgwc sựjuer ưeluou áibdxi củiudfa côitgy?

“Thanh Tútcjv…” Tălokmng Thanh Hảqjxfi láibdxi xe thậpcdmt chậpcdmm đagaqi theo sau Quáibdxch Thanh Tútcjv.

Nhìzumfn sắjpgnc mặykkat đagaqau khổvvgf củiudfa côitgy, lòyfykng anh đagaqcbxly cay đagaqjpgnng.

Trong thếfeqw giớflkki củiudfa côitgy khôitgyng cógjpu áibdxnh nắjpgnng, thếfeqw giớflkki củiudfa anh cũxbgcng chỉmsnnyfykn lạihgnnh lẽmdreo.

itgy khôitgyng vui vẻfnnf, hắjpgnn cũxbgcng buồkqwon bãykka.

Quáibdxch Thanh Tútcjv quay đagaqcbxlu nhìzumfn Tălokmng Thanh Hảqjxfi: “Anh Hảqjxfi, đagaqvctn em ởefnn mộcphqt mìzumfnh trong chốetdsc láibdxt, đagaqưeluocmgwc khôitgyng?”

itgy đagaqang ghépifbt bỏbmqm hắjpgnn rấpqtst ồkqwon àojmqo àojmq?




lokmng Thanh Hảqjxfi hơflkki bấpqtst mãykkan: “Thanh Tútcjv, anh rấpqtst lo cho em. Mộcphqt mìzumfnh em ởefnnetdsn ngoàojmqi, lỡjxvz nhưeluo pháibdxt bệujcqnh thìzumf sao?”

Quáibdxch Thanh Tútcjv khoanh tay, nhìzumfn Tălokmng Thanh Hảqjxfi mộcphqt cáibdxch cốetds chấpqtsp.

“Em chỉmsnn muốetdsn ởefnn mộcphqt mìzumfnh thôitgyi. Xin lỗpcdmi anh Hảqjxfi. Đzumfvctn em suy nghĩflkkzxtyojmqng đagaqi…”

lokmng Thanh Hảqjxfi hụjuert hẫwoqfng gậpcdmt đagaqcbxlu. Do dựjuer thậpcdmt lâyfyku, anh mớflkki nógjpui: “Thếfeqw anh đagaqi trưeluoflkkc đagaqâyfyky. Cógjpu việujcqc gìzumf em cứmblp gọqjomi đagaqiệujcqn thoạihgni cho anh.”

“Vâyfykng!” Quáibdxch Thanh Tútcjvjxvzng sứmblpc gậpcdmt đagaqcbxlu.

lokmng Thanh Hảqjxfi khởefnni đagaqcphqng xe, chậpcdmm rãykkai rờfnnfi đagaqi. Quáibdxch Thanh Tútcjv nhìzumfn theo xe anh đagaqi xa.

yfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn nạihgnn, nhấpqtst đagaqnrklnh anh đagaqang cốetds ýnxbe đagaqùjxvza bỡjxvzn tôitgyi.

Quáibdxch Thanh Tútcjv ngẫwoqfm nghĩflkk rồkqwoi vẫwoqfy mộcphqt chiếfeqwc taxi.

Nửyfyka giờfnnf sau, Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqmblpng trưeluoflkkc cổvvgfng biệujcqt thựjuer nhàojmq họqjomyfykm.

flkki đagaqâyfyky đagaqãykka từqileng làojmq tổvvgfpqtsm tìzumfnh yêetdsu củiudfa côitgyojmq hắjpgnn. Mỗpcdmi mộcphqt ngógjpuc ngáibdxch đagaqzxtyu chứmblpa đagaqcbxly hồkqwoi ứmblpc tốetdst đagaquhxhp củiudfa côitgyojmq hắjpgnn.

Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqang đagaqnrklnh đagaqi vàojmqo thìzumf bảqjxfo vệujcq cửyfyka ngălokmn côitgy lạihgni.

“Xin lỗpcdmi côitgy Quáibdxch, bâyfyky giờfnnfitgy khôitgyng thểvctn đagaqi vàojmqo!”

Quáibdxch Thanh Tútcjv ngẩujcqn ra: “Vìzumf sao?”

Bọqjomn họqjom chỉmsnn chia tay thôitgyi, cógjpu phảqjxfi làojmq kẻfnnf thùjxvz đagaqâyfyku? Tạihgni sao lạihgni khôitgyng cógjpu cảqjxfeluoibdxch bưeluoflkkc vàojmqo nhàojmq họqjomyfykm?

Bảqjxfo vệujcqeluofnnfi bấpqtst đagaqjpgnc dĩflkk: “Chuyệujcqn nàojmqy ngưeluofnnfi hầcbxlu nhưeluo chútcjvng tôitgyi cũxbgcng khôitgyng rõzxty nữojmqa. Đzumfâyfyky làojmq cậpcdmu chủiudflokmn dặykkan.”

“Gìzumfflkk?”

Quáibdxch Thanh Tútcjv ngâyfyky dạihgni. Côitgy đagaqmblpng ngoàojmqi cổvvgfng kêetdsu lêetdsn.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn, anh bưeluoflkkc ra đagaqâyfyky cho tôitgyi. Anh ra đagaqâyfyky cho tôitgyi…”

Gọqjomi cảqjxf buổvvgfi, khôitgyng cógjpucdyb phảqjxfn ứmblpng nàojmqo cảqjxf.

“Côitgy Quáibdxch, cậpcdmu chủiudf khôitgyng cógjpu nhàojmq. Côitgygjpu gọqjomi cũxbgcng khôitgyng cógjpuibdxc dụjuerng gìzumf đagaqâyfyku!” Bảqjxfo vệujcq tốetdst bụjuerng nhắjpgnc nhởefnn.

“Àetds!”

Quáibdxch Thanh Tútcjv rấpqtst uểvctn oảqjxfi. Nhưeluong côitgy vẫwoqfn khôitgyng cam lòyfykng. Côitgy khôitgyng tin rằrwrfng Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh cógjpu thểvctn thậpcdmt sựjuer bỏbmqm mặykkac côitgy khôitgyng quan tâyfykm.

itgy ngồkqwoi ởefnn cổvvgfng nhàojmq họqjomyfykm, cứmblp vậpcdmy màojmq chờfnnf. Côitgy khôitgyng tin Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh sẽmdre khôitgyng trởefnn lạihgni.

“Côitgy Quáibdxch, trờfnnfi sắjpgnp tốetdsi rồkqwoi, côitgy mau vềzxty đagaqi thôitgyi!”

“Tôitgyi khôitgyng vềzxty. Tôitgyi muốetdsn ởefnn đagaqâyfyky chờfnnf hắjpgnn ta!” Quáibdxch Thanh Tútcjv cựjuerc kỳflkk cốetds chấpqtsp.

itgy muốetdsn gặykkap hắjpgnn. Côitgy muốetdsn hỏbmqmi rõzxtyojmqng, rốetdst cuộcphqc hắjpgnn cógjpu ýnxbezumf.

ibdxng hôitgym nay, rõzxtyojmqng làojmq hắjpgnn đagaqãykka cứmblpu côitgy. Nếfeqwu hắjpgnn khôitgyng yêetdsu côitgy thìzumf sao lạihgni đagaqi theo côitgy?

Trờfnnfi dầcbxln dầcbxln tốetdsi, ngọqjomn đagaqèkfqsn trong biệujcqt thựjueribdxng lêetdsn.

Quáibdxch Thanh Tútcjv bỗpcdmng tinh mắjpgnt pháibdxt hiệujcqn chiếfeqwc Rolls Royce màojmqu đagaqen đagaqang nằrwrfm trong gara.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn, anh đagaqi ra cho tôitgyi! Anh đagaqqileng tưeluoefnnng tôitgyi khôitgyng nhìzumfn thấpqtsy anh! Tôitgyi thấpqtsy anh rồkqwoi! Anh đagaqi ra nógjpui rõzxty cho tôitgyi. Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, nếfeqwu anh khôitgyng ra thìzumfitgyi sẽmdre vẫwoqfn đagaqmblpng ởefnn đagaqâyfyky kêetdsu, kêetdsu cho tớflkki khi anh ra mớflkki thôitgyi. Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn…”

Quáibdxch Thanh Tútcjvetdsu tớflkki mứmblpc khàojmqn giọqjomng. Bảqjxfo vệujcq canh cổvvgfng vẫwoqfn lắjpgnc đagaqcbxlu, chưeluoa từqileng thấpqtsy côitgyibdxi nàojmqo si tìzumfnh hơflkkn thếfeqw cảqjxf.

Nhưeluong chiêetdsu nàojmqy củiudfa côitgy Quáibdxch thậpcdmt đagaqútcjvng làojmqojmqi đagaqưeluocmgwc. Gọqjomi thếfeqw mấpqtsy lầcbxln, Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh thậpcdmt sựjuereluoflkkc ra.

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh…”

yfykm Việujcqt Thịnrklnh chậpcdmm rãykkai đagaqi ra, khuôitgyn mặykkat tuấpqtsn tútcjv đagaqen sìzumf mang theo vẻfnnf bấpqtst mãykkan, bộcphq suit trêetdsn ngưeluofnnfi xộcphqc xệujcqch, nútcjvt áibdxo sơflkk mi còyfykn mởefnn ra, vẻfnnf mặykkat rõzxtyojmqng làojmqyfykn chưeluoa tỉmsnnnh ngủiudf.

“Đzumfkqwo khốetdsn, tôitgyi ởefnn đagaqâyfyky gọqjomi anh cảqjxf ngàojmqy, anh vẫwoqfn còyfykn tâyfykm trạihgnng đagaqvctn ngủiudf àojmq…”

“Côitgygjpu phiềzxtyn khôitgyng hảqjxf? Quáibdxch Thanh Tútcjv, đagaqcbxlu côitgy bịnrkl chógjpu gặykkam àojmq?”

yfykm Việujcqt Thịnrklnh khôitgyng kiêetdsn nhẫwoqfn nógjpui: “Mặykkat côitgyojmqy thậpcdmt đagaqpqtsy, tôitgyi đagaqãykka khôitgyng muốetdsn gặykkap côitgy rồkqwoi màojmqitgyyfykn ởefnn đagaqâyfyky làojmqm gìzumf?”

“Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn, anh nógjpui rõzxty cho tôitgyi xem, tạihgni sao anh lạihgni đagaqetdsi xửyfyk vớflkki tôitgyi nhưeluo vậpcdmy?” Quáibdxch Thanh Tútcjvgjpui, nưeluoflkkc mắjpgnt lạihgni rơflkki xuốetdsng.

“Tôitgyi đagaqetdsi xửyfyk vớflkki côitgy thếfeqwojmqo?” Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh nhưeluoflkkn màojmqy, “Làojmqm ơflkkn đagaqi, chútcjvng ta đagaqzxtyu đagaqãykkaojmq ngưeluofnnfi trưeluoefnnng thàojmqnh rồkqwoi, chia tay chỉmsnnojmq chuyệujcqn bìzumfnh thưeluofnnfng, côitgynxbe trícdyb chútcjvt đagaqưeluocmgwc khôitgyng? Đzumfqileng làojmqm nhưeluoibdxn phụjuer thếfeqw.”

“Khốetdsn khiếfeqwp, anh làojmq đagaqkqwo khốetdsn. Tôitgyi muốetdsn chícdybnh miệujcqng anh nógjpui vớflkki tôitgyi rằrwrfng anh khôitgyng yêetdsu tôitgyi!”

Quáibdxch Thanh Tútcjv khógjpuc nógjpui. Côitgy khôitgyng tin, cógjpu chếfeqwt cũxbgcng khôitgyng tin Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh sẽmdre khôitgyng yêetdsu côitgy.

Đzumfôitgyi mắjpgnt đagaqen củiudfa Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh nhìzumfn chằrwrfm chằrwrfm vàojmqo côitgy. Nógjpui khôitgyng yêetdsu côitgy sao? Hắjpgnn khôitgyng nógjpui nêetdsn lờfnnfi.

“Anh nógjpui đagaqi, Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh, đagaqkqwo khốetdsn. Nếfeqwu anh thậpcdmt sựjuer muốetdsn chia tay thìzumfykkay nógjpui anh khôitgyng yêetdsu tôitgy đagaqi. Chỉmsnn cầcbxln tôitgyi nghe thấpqtsy câyfyku nàojmqy thìzumf sẽmdreflkknh viễiggrn rờfnnfi khỏbmqmi anh, khôitgyng quay lạihgni tìzumfm anh nữojmqa.” Quáibdxch Thanh Tútcjv khógjpuc trôitgyng cựjuerc kỳflkk xấpqtsu xícdyb.

Khuôitgyn mặykkat nhỏbmqm nhắjpgnn tràojmqn đagaqcbxly nưeluoflkkc mắjpgnt, lau kiểvctnu gìzumfxbgcng khôitgyng lau sạihgnch đagaqưeluocmgwc.

yfykm Việujcqt Thịnrklnh chầcbxln chờfnnf mộcphqt láibdxt, vẫwoqfn khôitgyng nógjpui ba chữojmq kia ra.

“Nghe đagaqâyfyky, Quáibdxch Thanh Tútcjv, côitgyyfykn nhớflkkitgyi từqileng nógjpui gìzumf khôitgyng?”

Quáibdxch Thanh Tútcjv ngừqileng khógjpuc, ngơflkk ngáibdxc nhìzumfn hắjpgnn. Côitgy cốetds gắjpgnng suy nghĩflkk: “Nógjpui gìzumf?”

“Tôitgyi nógjpui, nếfeqwu cógjpu mộcphqt ngàojmqy tôitgyi chơflkki cháibdxn côitgy thìzumfitgy nhấpqtst đagaqnrklnh phảqjxfi ngoan ngoãykkan rờfnnfi đagaqi. Bâyfyky giờfnnf chícdybnh làojmq nhưeluo vậpcdmy, côitgy đagaqãykka hiểvctnu chưeluoa?” Lâyfykm Việujcqt Thịnrklnh nógjpui bằrwrfng giọqjomng cay nghiệujcqt.

Giốetdsng mộcphqt con dao sắjpgnc bépifbn đagaqâyfykm thẳefnnng vàojmqo tim Quáibdxch Thanh Tútcjv.

itgyi chơflkki cháibdxn côitgy rồkqwoi!!!

Đzumfútcjvng rồkqwoi, tớflkki tậpcdmn bâyfyky giờfnnf, hắjpgnn chỉmsnn coi côitgy nhưeluo mộcphqt con thútcjveluong màojmq thôitgyi. Rốetdst cuộcphqc cũxbgcng tớflkki lútcjvc chơflkki cháibdxn.

Hy vọqjomng trong lòyfykng Quáibdxch Thanh Tútcjv đagaqzxtyu tan biếfeqwn, vỡjxvz toang thàojmqnh từqileng mảqjxfnh…

“Quỷjtdq sứmblp, sao anh còyfykn chưeluoa lêetdsn? Ngưeluofnnfi ta chờfnnf sốetdst ruộcphqt lắjpgnm rồkqwoi…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.