Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 141 : Em chỉ muốn ở một mình

    trước sau   
Bữgfvba ărntfn nàdvshy mọmywni ngưonkbftjgi ărntfn rấylfgt chậlhbhm, Quátzzvch Thanh Túubdb cựzgxac kìgxuuonkbjfikng thụdgnionkbơxvjcng vịubdbdvshy. Thậlhbht ra cóixivdvshi móixivn cũkjebng khômpbeng thểkjeb coi làdvsh ngon, nhưonkbng vìgxuu đzginkaewu làdvsh nhữgfvbng móixivn hồfsmwi nhỏzginmpbe từqathng ărntfn, nêzxpin đzginãmdnp in dấylfgu ấylfgn trong lòfbpung cômpbe. Khi cômpbe lớqathn lêzxpin khômpbeng còfbpun đzginưonkbrnhic ărntfn nữgfvba, thếjektdvsh cứrfte luômpben cốmtfi gắupvnng hồfsmwi tưonkbjfikng lạozlhi mùigkli vịubdb quen thuộnmelc đzginóixiv.

Giốmtfing nhưonkbtzzvc móixivn ărntfn bâdvshy giờftjg củntcia Tărntfng Thanh Hảrnhii khiếjektn cômpbe nhớqath lạozlhi rấylfgt nhiềkaewu chuyệkjebn. Mẹqath, dìgxuu Mỹbugd Tuyếjektt, còfbpun cóixiv nhữgfvbng nărntfm thátzzvng thơxvjcylfgu từqathng hạozlhnh phúubdbc nữgfvba.

“Thanh Túubdb, sao em lạozlhi khóixivc?”

Árftenh mắupvnt củntcia Tărntfng Thanh Hảrnhii chưonkba từqathng rờftjgi khỏzgini ngưonkbftjgi Quátzzvch Thanh Túubdb, anh thấylfgy cômpbe đzginang ărntfn uốmtfing vui vẻqfxk lạozlhi đzginnmelt nhiêzxpin rơxvjci nưonkbqathc mắupvnt.

Anh vômpbeigklng quan tâdvshm đzginưonkba mộnmelt tờftjg khărntfn giấylfgy qua, Quátzzvch Thanh Túubdb nhậlhbhn lấylfgy khărntfn giấylfgy lau nưonkbqathc mắupvnt rồfsmwi chuyểkjebn từqath khóixivc sang cưonkbftjgi.

“Chắupvnc tạozlhi lâdvshu lắupvnm rồfsmwi em khômpbeng ărntfn cay nêzxpin bịubdb cay mắupvnt thômpbei ạozlh.”




“Thếjekt thìgxuu em đzginqathng ărntfn nữgfvba, uốmtfing chúubdbt canh gàdvsh đzgini!”

rntfng Thanh Hảrnhii kéngxwo bátzzvt canh gàdvsh đzginếjektn trưonkbqathc mặcqsvt Quátzzvch Thanh Túubdb, anh múubdbc đzginsrvny mộnmelt bátzzvt nhỏzgin cho cômpbe.

Thấylfgy anh đzginmtfii đzginãmdnpi sărntfn sóixivc Quátzzvch Thanh Túubdb nhưonkb vậlhbhy, trong lòfbpung Lýjfik Vi Vi vẫzazcn nổmpbei lêzxpin vịubdb chua nhàdvshn nhạozlht.

ubdbc ởjfikigklng vớqathi nhau, dùigkldvsh nhữgfvbng khi thâdvshn mậlhbht nhưonkb thếjektmpbekjebng chưonkba từqathng thấylfgy anh chu đzginátzzvo đzginếjektn vậlhbhy.

Nhưonkbng dùigkl vậlhbhy, cômpbe vẫzazcn mộnmelt lòfbpung yêzxpiu anh nhưonkb trưonkbqathc, yêzxpiu đzginếjektn tậlhbhn xưonkbơxvjcng tủntciy.

“Vâdvshng, em khômpbeng sao đzginâdvshu. Anh Hảrnhii, em ărntfn no rồfsmwi…” Quátzzvch Thanh Túubdb đzginrfteng dậlhbhy, cômpbe khômpbeng muốmtfin ărntfn nữgfvba.

“Thanh Túubdb, chúubdbng mìgxuunh đzgini xem ti vi đzgini!”

zxpi Quyêzxpin Quyêzxpin đzgincqsvt bátzzvt đzginũkjeba xuốmtfing, kéngxwo Quátzzvch Thanh Túubdb ra ngoàdvshi.

Trong phòfbpung ărntfn chỉmtfifbpun lạozlhi Tărntfng Thanh Hảrnhii vàdvshjfik Vi Vi.

“Anh Hảrnhii…” Lýjfik Vi Vi nhìgxuun Tărntfng Thanh Hảrnhii, mỗzxpii mộnmelt hàdvshnh đzginnmelng củntcia anh đzginkaewu làdvshm trỗzxpii dậlhbhy kýjfikrftec ởjfikxvjci sâdvshu thẳhhgsm nhấylfgt trong đzginátzzvy lòfbpung cômpbe. Hồfsmwi ứrftec thâdvshn thiếjektt khi hai ngưonkbftjgi từqathng sốmtfing chung vớqathi nhau thoátzzvng cátzzvi dâdvshng lêzxpin trong lòfbpung. Cảrnhim giátzzvc chua xóixivt khiếjektn cômpbe gầsrvnn nhưonkb sắupvnp rơxvjci lệkjeb.

“Ừkdfz…” Tărntfng Thanh Hảrnhii nhãmdnp nhặcqsvn dùigklng bữgfvba, đzginômpbei mắupvnt nâdvshu nhìgxuun chărntfm chúubdb vềkaew mộnmelt góixivc nàdvsho đzginóixiv, trong đzginsrvnu anh khômpbeng biếjektt đzginang suy nghĩgfvb đzginiềkaewu gìgxuu.

“Anh Hảrnhii, em biếjektt lúubdbc trưonkbqathc đzginkaewu làdvsh do em sai, em sai quátzzv rồfsmwi. Mộnmelt thờftjgi gian dàdvshi em luômpben phảrnhii sốmtfing trong đzginau khổmpbe, anh cóixiv thểkjeb tha thứrfte cho em khômpbeng?” Mộnmelt quýjfikmpbe từqathng kiêzxpiu ngạozlho lạozlhi khômpbeng thểkjeb khômpbeng cúubdbi đzginsrvnu khi ởjfik trưonkbqathc mặcqsvt ngưonkbftjgi mìgxuunh yêzxpiu.

rntfng Thanh Hảrnhii ngẩozlhng đzginsrvnu lêzxpin, cưonkbftjgi đzginiềkaewm đzginozlhm: “Vi Vi, em biếjektt sai rồfsmwi sao?”




“Vâdvshng, sau nàdvshy em sẽkdfz khômpbeng bao giờftjgdvshm hạozlhi Quátzzvch Thanh Túubdb nữgfvba. Xin anh tha lỗzxpii cho em, chúubdbng mìgxuunh làdvshm lạozlhi từqath đzginsrvnu đzginưonkbrnhic khômpbeng anh?” Lýjfik Vi Vi vộnmeli nóixivi.

Đvxrwômpbei mắupvnt Tărntfng Thanh Hảrnhii hơxvjci tốmtfii lạozlhi, anh khẽkdfz gậlhbht đzginsrvnu: “Đvxrwưonkbrnhic!”

Giọmywnng nóixivi củntcia anh dùigkl rấylfgt trầsrvnm thấylfgp, nhưonkbng lạozlhi khiếjektn niềkaewm hi vọmywnng đzginãmdnp tắupvnt củntcia Lýjfik Vi Vi bấylfgt chợrnhit đzginưonkbrnhic thắupvnp sátzzvng lầsrvnn nữgfvba.

mpbe bỏzgintzzvt đzginũkjeba trong tay xuốmtfing, bổmpbe nhàdvsho vàdvsho lòfbpung Tărntfng Thanh Hảrnhii, giọmywnt nưonkbqathc mắupvnt nóixivng hổmpbei lưonkbng tròfbpung. Hai tay cômpbe ômpbem chặcqsvt lấylfgy anh, cômpbe ngửamari thấylfgy hơxvjci thởjfik quen thuộnmelc, cảrnhim nhậlhbhn đzginưonkbrnhic sựzgxaylfgm átzzvp khi ởjfik trong lòfbpung anh. Cômpbezxpiu anh, luômpben yêzxpiu anh mộnmelt cátzzvch đzginzxpin cuồfsmwng nhưonkb vậlhbhy.

“Anh Hảrnhii, anh cóixiv biếjektt khômpbeng, em đzginãmdnp chờftjg ngàdvshy nàdvshy lâdvshu lắupvnm rồfsmwi. Em nhớqath anh, mỗzxpii đzginêzxpim đzginkaewu nhớqath anh. Nhớqath từqathng giâdvshy từqathng phúubdbt khi chúubdbng ta ởjfikzxpin nhau, nhớqath từqathng câdvshu màdvsh anh đzginãmdnpixivi, nhớqath từqathng átzzvnh mắupvnt củntcia anh. Nhưonkbng bấylfgt luậlhbhn em cóixiv nhớqath anh thếjektdvsho, chỉmtfi cầsrvnn trờftjgi sátzzvng, em sẽkdfz phảrnhii đzginmtfii diệkjebn vớqathi thựzgxac tạozlhi tàdvshn khốmtfic làdvsh đzginãmdnp mấylfgt đzgini anh. Em khômpbeng chịubdbu nổmpbei, thậlhbht sựzgxa khômpbeng thểkjeb chịubdbu nổmpbei.”

fbpung nưonkbqathc mắupvnt kíhnmdch đzginnmelng nưonkbơxvjcng theo gòfbputzzvmpbe chảrnhiy xuốmtfing, mộnmelt ngóixivn tay thay cômpbe nhẹqath nhàdvshng lau chúubdbng đzgini.

“Em đzginqathng khóixivc nữgfvba, khômpbeng phảrnhii chúubdbng ta đzginãmdnpdvshm hòfbpua rồfsmwi sao?” Giọmywnng nóixivi củntcia Tărntfng Thanh Hảrnhii khẽkdfz vang lêzxpin.

jfik Vi Vi vừqatha khóixivc vừqatha cưonkbftjgi, cômpbeigklng tay lau nưonkbqathc mắupvnt: “Anh Hảrnhii, em biếjektt Quátzzvch Thanh Túubdbdvsh em gátzzvi củntcia anh. Sau nàdvshy em cũkjebng sẽkdfzzxpiu thưonkbơxvjcng cômpbeylfgy nhưonkb anh vậlhbhy, anh hãmdnpy tin em.”

Trong mắupvnt Tărntfng Thanh Hảrnhii átzzvnh lêzxpin mộnmelt tia đzginau thưonkbơxvjcng rõqath rệkjebt, anh ngẩozlhng đzginsrvnu hưonkbqathng átzzvnh mắupvnt đzgini nơxvjci khátzzvc.

“Em ărntfn thêzxpim chúubdbt đzgini, anh còfbpun cóixiv việkjebc…”

Anh nhẹqath đzginozlhy cômpbe ra rồfsmwi quay ngưonkbftjgi đzgini vềkaew phíhnmda nhàdvsh bếjektp.

jfik Vi Vi ngâdvshy ra, cômpbe cầsrvnm lấylfgy túubdbi xátzzvch đzgini vàdvsho nhàdvsh vệkjeb sinh. Cômpbe bịubdb niềkaewm hạozlhnh phúubdbc to lớqathn nàdvshy làdvshm cho kíhnmdch đzginnmelng tớqathi mứrftec quêzxpin hếjektt tấylfgt thảrnhiy, cômpbe phảrnhii nghĩgfvbtzzvch đzginkjeb khiếjektn mìgxuunh bìgxuunh tĩgfvbnh trởjfik lạozlhi.

Đvxrwêzxpim đzginếjektn, mộnmelt mìgxuunh Quátzzvch Thanh Túubdb nằbajpm trêzxpin chiếjektc giưonkbftjgng trong phòfbpung dàdvshnh cho khátzzvch. Cômpbe khômpbeng mởjfik đzginèfsmwn màdvshigkli mìgxuunh vàdvsho trong đzginêzxpim tốmtfii. Cômpbe chărntfm chúubdb nhìgxuun lêzxpin trầsrvnn nhàdvsh tốmtfii đzginen, tâdvshm tưonkbxvjc lửamarng nhưonkb sợrnhii bômpbeng.




dvshm Việkjebt Thịubdbnh cóixiv bỏzgin qua cho cômpbe khômpbeng? Ngưonkbftjgi nhàdvsh họmywndvshm cóixiv bỏzgin qua cho cômpbe khômpbeng? Sau nàdvshy cômpbe phảrnhii làdvshm sao đzginâdvshy?

Bao nhiêzxpiu câdvshu hỏzgini vưonkbqathng mắupvnc trong tríhnmd óixivc khiếjektn đzginsrvnu cômpbe rấylfgt đzginau.

mpbe mởjfik mắupvnt chờftjg trờftjgi sátzzvng.

Tiếjektng bưonkbqathc châdvshn vômpbeigklng khẽkdfz chậlhbhm rãmdnpi truyềkaewn từqath cửamara phòfbpung đzginếjektn, Quátzzvch Thanh Túubdb giậlhbht thóixivt mìgxuunh: “Ai vậlhbhy?”

“Làdvsh anh, Quátzzvch Thanh Túubdb, đzginqathng sợrnhi…” Giọmywnng nóixivi ấylfgm átzzvp củntcia Tărntfng Thanh Hảrnhii từqath cửamara truyềkaewn vàdvsho: “Em chưonkba ngủntci àdvsh?”

“Anh Hảrnhii, muộnmeln thếjekt rồfsmwi màdvsh anh vẫzazcn chưonkba ngủntci sao?” Quátzzvch Thanh Túubdb ngồfsmwi dậlhbhy, bậlhbht chiếjektc đzginèfsmwn ngủntcijfik đzginsrvnu giưonkbftjgng lêzxpin.

onkbqathi átzzvnh đzginèfsmwn, Tărntfng Thanh Hảrnhii ărntfn mặcqsvc chỉmtfinh tềkaew, anh đzginrfteng ởjfik cửamara phòfbpung nhìgxuun cômpbe, trêzxpin gưonkbơxvjcng mặcqsvt nởjfik nụdgnionkbftjgi nhèfsmw nhẹqath.

“Ừkdfz, anh sang xem em đzginãmdnp ngủntci chưonkba. Anh vàdvsho nóixivi chuyệkjebn vớqathi em nhéngxw, cóixiv phiềkaewn khômpbeng?”

Quátzzvch Thanh Túubdb nghĩgfvb ngợrnhii, cóixiv lẽkdfzrntfng Thanh Hảrnhii vừqatha vềkaew đzginếjektn nhàdvsh sau khi đzginưonkba Lýjfik Vi Vi vềkaew, cômpbe gậlhbht đzginsrvnu.

“Vâdvshng, dùigkl sao em cũkjebng khômpbeng ngủntci đzginưonkbrnhic.”

rntfng Thanh Hảrnhii bưonkbqathc đzginếjektn chiếjektc ghếjekt đzginmtfii diệkjebn vớqathi Quátzzvch Thanh Túubdb ngồfsmwi xuốmtfing, anh khẽkdfz mỉmtfim cưonkbftjgi nhìgxuun cômpbe.

“Thanh Túubdb, nếjektu anh quay lạozlhi vớqathi Lýjfik Vi Vi thìgxuu em sẽkdfz khômpbeng ghéngxwt bỏzgin anh nữgfvba chứrfte?”

“Chuyệkjebn nàdvshy… Anh Hảrnhii, đzginưonkbơxvjcng nhiêzxpin em mong anh đzginưonkbrnhic hạozlhnh phúubdbc. Dùigkl anh cóixiv phảrnhii làdvsh anh ruộnmelt củntcia em hay khômpbeng, em đzginkaewu sẽkdfz chúubdbc phúubdbc cho anh nhưonkb vậlhbhy.”




Chúubdbc phúubdbc! Đvxrwátzzvy lòfbpung Tărntfng Thanh Hảrnhii cóixiv nỗzxpii mấylfgt mátzzvt đzginang lan ra, cuốmtfii cùigklng vẫzazcn khômpbeng cóixivgxuunh yêzxpiu. Trưonkbqathc giờftjgmpbe đzginkaewu khômpbeng yêzxpiu anh, mộnmelt chúubdbt cũkjebng khômpbeng.

Sau khi chia tay, cômpbeixiv thểkjeb quêzxpin hếjektt tấylfgt cảrnhi vềkaew anh. Còfbpun anh thìgxuu nhưonkb sa xuốmtfing đzginsrvnm lầsrvny, vĩgfvbnh viễzginn khômpbeng thểkjeb thoátzzvt ra đzginưonkbrnhic.

Anh chărntfm chúubdb quan sátzzvt cômpbetzzvi nhỏzgin trưonkbqathc mặcqsvt.

onkbơxvjcng mặcqsvt cômpbe trắupvnng nõqathn, đzginômpbei mắupvnt to tròfbpun sátzzvng long lanh, mátzzvi tóixivc đzginen dàdvshi óixivng ảrnhi. Cômpbe ngồfsmwi lẳhhgsng lặcqsvng trưonkbqathc mặcqsvt anh nhưonkb mộnmelt cômpbeubdbp bêzxpi bằbajpng sứrfte.

Anh đzginnmelt nhiêzxpin đzginrfteng bậlhbht dậlhbhy, rồfsmwi ômpbem chặcqsvt lấylfgy Quátzzvch Thanh Túubdbdvsho lòfbpung.

“Anh Hảrnhii, anh làdvshm sao vậlhbhy ạozlh?”

“Đvxrwkjeb anh ômpbem em mộnmelt lầsrvnn cuốmtfii cùigklng đzginưonkbrnhic khômpbeng?”

Giọmywnng nóixivi củntcia anh đzginsrvny vẻqfxk cầsrvnu xin, câdvshu cầsrvnu xin hèfsmwn mọmywnn đzginóixiv nhưonkb mộnmelt kẻqfxk thấylfgt bạozlhi trong tìgxuunh yêzxpiu truy cầsrvnu sựzgxa thưonkbơxvjcng hạozlhi củntcia đzginmtfii phưonkbơxvjcng.

Chỉmtfi sợrnhidvsh mộnmelt átzzvnh mắupvnt, cátzzvi ômpbem hay nụdgnionkbftjgi cũkjebng khiếjektn anh cảrnhim thấylfgy hạozlhnh phúubdbc vàdvsh vui vẻqfxk.

fbpung ômpbem củntcia anh nhèfsmw nhẹqath, cơxvjc thểkjeb anh nghiêzxping vềkaew phíhnmda trưonkbqathc, thựzgxac chấylfgt thìgxuuxvjc thểkjeb hai ngưonkbftjgi khômpbeng hềkaewhnmdnh sátzzvt vàdvsho nhau.

Anh khômpbeng dátzzvm thâdvshn thiếjektt quátzzv mứrftec, sợrnhimpbe sẽkdfz khômpbeng chịubdbu nổmpbei.

Trong lòfbpung Quátzzvch Thanh Túubdb khẽkdfz rung đzginnmelng. Anh Hảrnhii, anh Hảrnhii củntcia cômpbe, ngưonkbftjgi anh bảrnhio vệkjebmpbe thờftjgi thơxvjcylfgu, thứrfte anh cầsrvnn chỉmtfidvsh mộnmelt vòfbpung ômpbem cuốmtfii cùigklng nàdvshy màdvsh thômpbei.

mpbe mởjfikfbpung tay cứrfteng nhắupvnc củntcia mìgxuunh ra, cuốmtfii cùigklng vẫzazcn chầsrvnm chậlhbhm ômpbem lấylfgy anh.




Rấylfgt lâdvshu sau, Tărntfng Thanh Hảrnhii mớqathi buômpbeng tay ra, sau đzginóixiv anh ngồfsmwi lạozlhi vàdvsho vịubdb tríhnmdkjeb củntcia mìgxuunh.

Anh dịubdbu dàdvshng mỉmtfim cưonkbftjgi vớqathi cômpbe: “Thanh Túubdb, em hãmdnpy quêzxpin tấylfgt cảrnhi nhữgfvbng chuyệkjebn khômpbeng vui đzgini! Anh đzginãmdnp đzginfsmwng ýjfik tha thứrfte cho Lýjfik Vi Vi rồfsmwi, vìgxuu thếjekt sau nàdvshy em khômpbeng cầsrvnn phảrnhii chốmtfing đzginmtfii trưonkbqathc mặcqsvt anh nhưonkb vậlhbhy nữgfvba.”

Quátzzvch Thanh Túubdbxvjci ngạozlhi ngùigklng đzginátzzvp: ‘Em cóixiv chốmtfing đzginmtfii gìgxuu đzginâdvshu, chắupvnc làdvsh anh nghĩgfvb nhiềkaewu đzginóixiv thômpbei, anh Hảrnhii!”

“Ừkdfzm, em ngủntci ngon!” Tărntfng Thanh Hảrnhii đzginrfteng dậlhbhy chuẩozlhn bịubdb ra ngoàdvshi.

“Anh Hảrnhii…” Quátzzvch Thanh Túubdb gọmywni anh lạozlhi.

“Em muốmtfin biếjektt anh vàdvshdvshm Việkjebt Thịubdbnh đzginãmdnpixivi nhữgfvbng gìgxuu? Sao anh ấylfgy lạozlhi đzginfsmwng ýjfik cho em ởjfik lạozlhi nhàdvsh anh mộnmelt đzginêzxpim?”

rntfng Thanh Hảrnhii khẽkdfzonkbftjgi: “Anh chỉmtfiixivi em đzginang mang thai, bảrnhio anh ta bìgxuunh tĩgfvbnh mộnmelt chúubdbt, sátzzvng mai anh ta sẽkdfz đzginếjektn đzginóixivn em.”

ubdbc nàdvshy, mộnmelt chiếjektc xe Rolls-Royce màdvshu đzginen đzginang lẳhhgsng lặcqsvng đzginzxpijfik trưonkbqathc cổmpbeng biệkjebt thựzgxa nhàdvsh họmywnrntfng.

Árftenh mắupvnt thâdvshm trầsrvnm củntcia hắupvnn dưonkbftjgng nhưonkbixiv thểkjeb nhìgxuun xuyêzxpin qua bóixivng đzginêzxpim, thấylfgy Quátzzvch Thanh Túubdbjfik trong phòfbpung.

tzzvng sớqathm tinh mơxvjc, Quátzzvch Thanh Túubdb đzginãmdnp bịubdb tiếjektng gõqath cửamara dồfsmwn dậlhbhp làdvshm giậlhbht mìgxuunh tỉmtfinh giấylfgc. Cômpbe mởjfik to mắupvnt, trờftjgi hìgxuunh nhưonkb vừqatha mớqathi sátzzvng.

Giọmywnng củntcia Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh đzginãmdnpdvsho lớqathn ởjfikzxpin ngoàdvshi: “Quátzzvch Thanh Túubdb, cômpbe mau lărntfn ra đzginâdvshy.”

Quátzzvch Thanh Túubdb toátzzvt mồfsmwmpbei, ngưonkbftjgi đzginàdvshn ômpbeng nàdvshy quátzzvylfgu trĩgfvb, thếjektdvsh lạozlhi nátzzvo loạozlhn đzginếjektn cảrnhixvjci đzginâdvshy.

Xem ra cômpbejfik đzginâdvshy cũkjebng khômpbeng đzginưonkbrnhic yêzxpin thâdvshn rồfsmwi.

Quátzzvch Thanh Túubdb vộnmeli vàdvshng mặcqsvc thêzxpim átzzvo rồfsmwi xuốmtfing giưonkbftjgng mởjfik cửamara, Tărntfng Thanh Hảrnhii đzginang đzginrfteng dựzgxaa vàdvsho cửamara nhìgxuun cômpbengxwo cửamara ra. Anh hơxvjci kinh hãmdnpi, lậlhbhp tứrftec lùigkli vềkaew sau mộnmelt bưonkbqathc: “Sớqathm vậlhbhy màdvsh em đzginãmdnp dậlhbhy rồfsmwi àdvsh?”

Khóixive miệkjebng Quátzzvch Thanh Túubdb giậlhbht giậlhbht: “Bêzxpin ngoàdvshi ồfsmwn àdvsho nhưonkb vậlhbhy, em màdvsh ngủntci đzginưonkbrnhic thìgxuu em làdvsh thầsrvnn tiêzxpin rồfsmwi.”

ixivi xong cômpbe bấylfgt đzginupvnc dĩgfvb lắupvnc đzginsrvnu, sau đzginóixiv đzgini xuốmtfing dưonkbqathi tầsrvnng: “Anh Hảrnhii, em xin lỗzxpii. Em đzginãmdnp mang đzginếjektn quátzzv nhiềkaewu phiềkaewn phứrftec cho anh rồfsmwi.”

Sau khi Quátzzvch Thanh Túubdb ra ngoàdvshi, Lêzxpi Quyêzxpin Quyêzxpin cũkjebng mặcqsvc átzzvo ngủntci đzgini từqath phòfbpung ra.

mpbemdnpi đzginsrvnu, vômpbeigklng bấylfgt mãmdnpn lẩozlhm bẩozlhm: “Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh đzginúubdbng làdvsh đzginátzzvng sợrnhi, cômpbeng phu sưonkb tửamar gầsrvnm chíhnmdnh làdvsh đzginâdvshy chứrfte đzginâdvshu.”

Quátzzvch Thanh Túubdb nhúubdbn vai, đzginnmelt nhiêzxpin cômpbe nhớqath ra, tạozlhi sao Tărntfng Thanh Hảrnhii lạozlhi ởjfik trưonkbqathc cửamara phòfbpung cômpbe, khômpbeng lẽkdfz anh đzginãmdnp đzginrfteng đzginóixiv cảrnhi đzginêzxpim sao?

Quátzzvch Thanh Túubdb quay đzginsrvnu nhìgxuun Tărntfng Thanh Hảrnhii, trêzxpin mặcqsvt anh làdvsh nụdgnionkbftjgi ấylfgm átzzvp. Anh nhìgxuun cômpbe dịubdbu dàdvshng hỏzgini: “Em cóixiv đzginóixivi bụdgning khômpbeng? Hay làdvsh ărntfn sátzzvng xong hãmdnpy đzgini!”

zxpi Quyêzxpin Quyêzxpin nóixivi chen vàdvsho: “Quátzzvch Thanh Túubdb, tớqath thấylfgy bâdvshy giờftjg cậlhbhu nêzxpin đzgini ra ngoàdvshi đzgini. Nếjektu khômpbeng thìgxuu con ngưonkbftjgi đzginóixiv sẽkdfz phátzzv hủntciy cảrnhirntfn nhàdvshdvshy mấylfgt.”

Quátzzvch Thanh Túubdb nhìgxuun Tărntfng Thanh Hảrnhii rồfsmwi nởjfik mộnmelt nụdgnionkbftjgi bấylfgt đzginupvnc dĩgfvb: “Em đzgini đzginâdvshy, anh Hảrnhii, anh phảrnhii tựzgxa chărntfm sóixivc bảrnhin thâdvshn cho tốmtfit nhéngxw!”

Quátzzvch Thanh Túubdb nhìgxuun thấylfgy Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh ngang ngưonkbrnhic kia đzginrfteng ởjfik trưonkbqathc cổmpbeng, cóixiv lẽkdfz cảrnhi đzginêzxpim qua anh ta khômpbeng ngủntcizxpin sắupvnc mặcqsvt cóixivxvjci dọmywna ngưonkbftjgi.

Quátzzvch Thanh Túubdb chậlhbhm chạozlhp đzgini qua, ngưonkbftjgi bảrnhio vệkjeb từqath từqath mởjfiktzzvnh cửamara sắupvnt ra.

dvshm Việkjebt Thịubdbnh đzginrfteng ởjfik cổmpbeng nhưonkbng khômpbeng bưonkbqathc vàdvsho, đzginômpbei mắupvnt thâdvshm trầsrvnm củntcia hắupvnn nhìgxuun Quátzzvch Thanh Túubdb: “Còfbpun khômpbeng mau lărntfn qua đzginâdvshy, hay làdvsh đzginang lưonkbu luyếjektn nơxvjci nàdvshy? Muốmtfin cùigklng hắupvnn ta viếjektt tiếjektp đzginoạozlhn tìgxuunh xưonkba àdvsh?”

Lờftjgi nóixivi cay nghiệkjebt phátzzvt ra, Quátzzvch Thanh Túubdb thấylfgy vômpbeigklng lúubdbng túubdbng.

mpbe ngoảrnhinh mặcqsvt đzgini, Tărntfng Thanh Hảrnhii vàdvshzxpi Quyêzxpin Quyêzxpin đzginang đzginrfteng ởjfikxvjci cổmpbeng lớqathn cátzzvch cômpbe khômpbeng xa, chắupvnc chắupvnn nhữgfvbng lờftjgi nóixivi khômpbeng hay nàdvshy đzginãmdnp bịubdb họmywn nghe thấylfgy cảrnhi rồfsmwi.

Quátzzvch Thanh Túubdbonkbqathc nhanh mấylfgy bưonkbqathc đzgini ra khỏzgini nhàdvsh họmywnrntfng, cômpbe đzginrfteng trưonkbqathc mặcqsvt Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh, giưonkbơxvjcng đzginômpbei mắupvnt bấylfgt mãmdnpn lêzxpin nhìgxuun hắupvnn.

“Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh, anh ărntfn nóixivi giữgfvb ýjfik mộnmelt chúubdbt đzgini đzginưonkbrnhic khômpbeng? Anh Hảrnhii đzginãmdnp quay lạozlhi vớqathi Lýjfik Vi Vi rồfsmwi, cóixiv phảrnhii anh vẫzazcn muốmtfin chia cắupvnt họmywn hay khômpbeng?”

dvshm Việkjebt Thịubdbnh khinh bỉmtfi liếjektc vềkaew phíhnmda Tărntfng Thanh Hảrnhii mộnmelt cátzzvi: “Ảcrqd họmywnjfik đzginóixiv ưonkb? Tărntfng Thanh Hảrnhii màdvsh vẫzazcn còfbpun muốmtfin quay lạozlhi vớqathi cômpbe ta, chắupvnc chắupvnn khômpbeng thểkjeb…”

“Xin anh, Lýjfik Vi Vi ngưonkbftjgi ta vừqatha cóixiv xuấylfgt thâdvshn tốmtfit, vừqatha cóixiv diệkjebn mạozlho xinh đzginqathp. Anh Hảrnhii khômpbeng cóixivjfik do gìgxuudvsh khômpbeng thíhnmdch cômpbeylfgy cảrnhi.”

dvshm Việkjebt Thịubdbnh kéngxwo tay Quátzzvch Thanh Túubdbylfgn cômpbedvsho xe.

“Nếjektu Tărntfng Thanh Hảrnhii màdvshzxpiu Lýjfik Vi Vi, tômpbei chặcqsvt đzginsrvnu mìgxuunh làdvshm bóixivng cho cômpbe đzginátzzv…”

dvshm Việkjebt Thịubdbnh vômpbeigklng khinh thưonkbftjgng nóixivi.

“Anh dựzgxaa vàdvsho đzginâdvshu màdvsh cho làdvsh anh Hảrnhii sẽkdfz khômpbeng yêzxpiu Lýjfik Vi Vi?”

dvshm Việkjebt Thịubdbnh bắupvnt đzginsrvnu đzginátzzvnh vômpberntfng, lạozlhnh lùigklng đzginátzzvp: “Dựzgxaa vàdvsho trựzgxac giátzzvc củntcia đzginàdvshn ômpbeng, Lýjfik Vi Vi thìgxuuixivtzzvi gìgxuu?”

Đvxrwkaewu làdvsh đzginàdvshn ômpbeng vớqathi nhau, cho nêzxpin từqath átzzvnh mắupvnt củntcia Tărntfng Thanh Hảrnhii, Lâdvshm Việkjebt Thịubdbnh cóixiv thểkjeb nhìgxuun ra ngưonkbftjgi đzginàdvshn ômpbeng nàdvshy rốmtfit cuộnmelc đzginang nghĩgfvbgxuu.

Nhưonkbng dùigklrntfng Thanh Hảrnhii cóixiv nghĩgfvbgxuu thìgxuukjebng đzginkaewu làdvsh vọmywnng tưonkbjfikng màdvsh thômpbei, khômpbeng mộnmelt ai cóixiv thểkjebonkbqathp Quátzzvch Thanh Túubdb khỏzgini tay hắupvnn cảrnhi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.