Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 140 : Anh và em

    trước sau   
cgreng Thanh Hảmtjci quảmtjc thựyaigc giữrxwu lờsmpwi hứnwupa, sau khi đjfmpưmtjca Quáodlvch Thanh Túcqyb vềhtel nhàtqnt, anh đjfmpãvhil mờsmpwi Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn đjfmpếhvrbn. Anh biếhvrbt rõsdlx, nếhvrbu hai ngưmtjcsmpwi ởdmao riêcjzmng vớmfpui nhau sẽbmlz khiếhvrbn cho Quáodlvch Thanh Túcqybtqntng thêcjzmm căcgreng thẳvvemng.

Trong phònmzgng kháodlvch củttwua nhàtqnt họubvlcgreng, Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn vàtqnt Quáodlvch Thanh Túcqyb đjfmpang ngồexqgi nógfddi chuyệjamyn trêcjzmn sofa.

cgreng Thanh Hảmtjci thìdnjk đjfmpang bậesxcn bịbmlzu: “Thanh Túcqyb, tốpexsi nay anh sẽbmlz tựyaig xuốpexsng bếhvrbp đjfmpgfddtqntm mógfddn sưmtjcsmpwn xàtqnto chua ngọubvlt màtqnt em thíhyprch nhédmao, cònmzgn cógfddgfddn cáodlv cay nữrxwua…”. Ởryso nhàtqnttqntng Târysoy hônfrmm nay, Quáodlvch Thanh Túcqybmtjcsmpwng nhưmtjc khônfrmng đjfmprxwung đjfmpếhvrbn dao nĩrysoa, đjfmpưmtjcơbmlzng nhiêcjzmn trong lònmzgng Tăcgreng Thanh Hảmtjci lo lắsjzeng cho cônfrm.

“Đsblmưmtjclnhec đjfmpógfdd, khônfrmng ngờsmpwtqnt em cũsjzeng cógfdd may mắsjzen đjfmpưmtjclnhec thưmtjcdmaong thứnwupc mógfddn ăcgren do chíhyprnh tay cậesxcu chủttwu nhàtqnt họubvlcgreng làtqntm…”

Quáodlvch Thanh Túcqyb chỉzfbe khẽbmlzmtjcsmpwi, khônfrmng nógfddi gìdnjk.

Trong phònmzgng kháodlvch chỉzfbenmzgn lạkrlyi Quáodlvch Thanh Túcqybtqntcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn.




cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn cảmtjcm tháodlvn: “Oa, phònmzgng kháodlvch nhàtqnt họubvlcgreng cònmzgn lớmfpun gấebcpp đjfmpônfrmi cảmtjccgren nhàtqnt củttwua tớmfpu, quảmtjc đjfmpúcqybng làtqnt ngưmtjcsmpwi cógfdd tiềhteln, quáodlvtqnt xa xỉzfbe rồexqgi. Vảmtjc lạkrlyi chỉzfbegfdd mộrxwut mìdnjknh anh ấebcpy ởdmao nữrxwua chứnwup.”

“Cógfdd khoa trưmtjcơbmlzng đjfmpếhvrbn vậesxcy khônfrmng? Ngàtqnty trưmtjcmfpuc, ba mẹnxpa anh ấebcpy đjfmphtelu sốpexsng ởdmao đjfmpârysoy.” Quáodlvch Thanh Túcqybdnjknh thảmtjcn nógfddi.

Nếhvrbu Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn màtqnt đjfmpếhvrbn nhàtqntrysom Việjamyt Thịbmlznh thìdnjknmzgn táodlvn tháodlvn nhiềhtelu hơbmlzn.

“Àliaj, Thanh Túcqyb, cậesxcu vớmfpui Lârysom Việjamyt Thịbmlznh lạkrlyi cãvhili nhau àtqnt?”

Theo suy luậesxcn củttwua Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn, nếhvrbu hai ngưmtjcsmpwi họubvl khônfrmng cãvhili nhau thìdnjk chắsjzec chắsjzen Quáodlvch Thanh Túcqyb sẽbmlz khônfrmng chạkrlyy đjfmpếhvrbn nhàtqnt củttwua Tăcgreng Thanh Hảmtjci thếhvrbtqnty.

bmlzn nữrxwua, lúcqybc Tăcgreng Thanh Hảmtjci gọubvli đjfmpiệjamyn thoạkrlyi cho cônfrm, cáodlvch nógfddi chuyệjamyn rấebcpt uyểgfddn chuyểgfddn, nhưmtjc thểgfdd sợlnhecjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn sẽbmlz giậesxcn khônfrmng chịbmlzu đjfmpếhvrbn vậesxcy.

Quáodlvch Thanh Túcqyb khổjksfvhilo nhíhypru màtqnty lạkrlyi: “Quyêcjzmn Quyêcjzmn, chắsjzec tớmfpu sẽbmlz chia tay vớmfpui Lârysom Việjamyt Thịbmlznh.”

“Hảmtjc… cógfdd phảmtjci têcjzmn khốpexsn đjfmpógfdd lạkrlyi ăcgren hiếhvrbp cậesxcu khônfrmng? Lầfhaqn sau màtqnt đjfmpgfdd tớmfpu gặjamyp hắsjzen, kiểgfddu gìdnjk tớmfpusjzeng phảmtjci chỉzfbenh đjfmppexsn lạkrlyi hắsjzen. Têcjzmn khốpexsn nàtqnty sao cứnwup ăcgren hiếhvrbp Thanh Túcqyb nhàtqntdnjknh hoàtqnti thếhvrb, đjfmpúcqybng làtqnt khônfrmng biếhvrbt đjfmpiềhtelu màtqnt. Cônfrmodlvi xinh đjfmpnxpap, dịbmlzu dàtqntng nhưmtjc Thanh Túcqyb nhàtqntdnjknh màtqnt hắsjzen lạkrlyi khônfrmng biếhvrbt quýodlv trọubvlng…”

“Đsblmưmtjclnhec rồexqgi, đjfmpưmtjclnhec rồexqgi, dừuutfng…” Vẻyaiglnheng hồexqgn củttwua Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn chọubvlc cho Quáodlvch Thanh Túcqybmtjcsmpwi lăcgren lộrxwun.

“Khônfrmng phảmtjci nhưmtjc cậesxcu nghĩryso đjfmpârysou. Dùlnhehyprnh tìdnjknh Lârysom Việjamyt Thịbmlznh hơbmlzi xấebcpu mộrxwut chúcqybt, nhưmtjcng bârysoy giờsmpw anh ta sẽbmlz khônfrmng đjfmpáodlvnh tớmfpu. Tớmfpu đjfmpang mang thai, hơbmlzn nữrxwua anh ta cònmzgn thưmtjcơbmlzng đjfmpnwupa nhỏqioq nữrxwua…”

“Thếhvrb thìdnjk tạkrlyi sao cậesxcu lạkrlyi muốpexsn chia tay?” Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn hỏqioqi thẳvvemng, cônfrm rấebcpt muốpexsn biếhvrbt rõsdlx nguyêcjzmn nhâryson.

“Ừyaigm, vìdnjk nhàtqnt họubvl Quáodlvch củttwua tớmfputqnt nhàtqnt họubvlrysom cógfdd mốpexsi thùlnhe truyềhteln kiếhvrbp.”

“Mốpexsi thùlnhe truyềhteln kiếhvrbp? Bârysoy giờsmpwtqnt thờsmpwi đjfmpkrlyi nàtqnto rồexqgi, ai cònmzgn quan târysom đjfmpếhvrbn chuyệjamyn đjfmpógfdd nữrxwua? Vảmtjc lạkrlyi, khônfrmng phảmtjci ba cậesxcu vẫjamyn cònmzgn sốpexsng đjfmpógfdd sao? Bảmtjco ônfrmng ấebcpy đjfmpi gáodlvnh cáodlvi hậesxcu quảmtjctqnty đjfmpi, liêcjzmn quan quáodlvi gìdnjk đjfmpếhvrbn cậesxcu?” Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn nógfddi xong, gãvhili đjfmpfhaqu: “Àliaj khônfrmng, thờsmpwi cổjksf khônfrmng phảmtjci thịbmlznh hàtqntnh cáodlvi kiểgfddu hònmzga thâryson hay sao? Hai nưmtjcmfpuc đjfmppexsi đjfmpbmlzch vớmfpui nhau, họubvl lạkrlyi cho con gáodlvi củttwua hoàtqntng đjfmpếhvrb đjfmpi hònmzga thâryson đjfmpgfdd xoa dịbmlzu mốpexsi quan hệjamycgreng thẳvvemng giữrxwua hai bêcjzmn, sau đjfmpógfdd cảmtjc hai nưmtjcmfpuc đjfmphtelu trởdmao lạkrlyi yêcjzmn bìdnjknh đjfmpúcqybng khônfrmng? Sau khi cậesxcu gảmtjc cho Lârysom Việjamyt Thịbmlznh, rồexqgi lạkrlyi sinh cho anh ta mộrxwut cậesxcu con trai, khônfrmng phảmtjci hai bêcjzmn sẽbmlznmzga hảmtjco sao? Mốpexsi thùlnhe truyềhteln kiếhvrbp cũsjzeng xógfdda bỏqioq, nhưmtjc thếhvrb tốpexst biếhvrbt bao nhờsmpw?”




Kiểgfddu giảmtjci thíhyprch củttwua Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn khiếhvrbn Quáodlvch Thanh Túcqyb dởdmao khógfddc dởdmaomtjcsmpwi.

“Cậesxcu nógfddi đjfmpúcqybng, tớmfpusjzeng hi vọubvlng cógfdd chuyệjamyn tốpexst nàtqnty xảmtjcy ra. Nhưmtjcng hìdnjknh nhưmtjc ba củttwua Lârysom Việjamyt Thịbmlznh khônfrmng thíhyprch tớmfpu.”

“Cậesxcu quan târysom ônfrmng ấebcpy thíhyprch hay khônfrmng thíhyprch cậesxcu làtqntm gìdnjk, cậesxcu gảmtjc cho Lârysom Việjamyt Thịbmlznh chứnwupgfdd phảmtjci gảmtjc cho ônfrmng giàtqnt củttwua anh ta đjfmpârysou?”

“Nhưmtjcng màtqnt… ônfrmng ấebcpy sai ngưmtjcsmpwi đjfmpếhvrbn truy sáodlvt tớmfpu…” Quáodlvch Thanh Túcqyb buồexqgn phiềhteln nógfddi: “Tớmfpu chỉzfbe sợlnhe sau nàtqnty bầfhaqu bìdnjk lớmfpun rồexqgi, em bédmao sẽbmlz gặjamyp phảmtjci bấebcpt hạkrlynh nghiêcjzmm trọubvlng. Đsblmârysoy làtqnt chuyệjamyn màtqnt tớmfpu khônfrmng muốpexsn thấebcpy nhấebcpt.”

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn kinh hãvhili đjfmpếhvrbn mứnwupc khônfrmng nógfddi lêcjzmn lờsmpwi, rấebcpt lârysou sau cônfrm mớmfpui mấebcpp mấebcpy đjfmpưmtjclnhec hai từuutf: “Cầfhaqm thúcqyb…”

“Quảmtjc nhiêcjzmn làtqnt cha nàtqnto con nấebcpy, đjfmpếhvrbn cháodlvu nộrxwui củttwua mìdnjknh màtqntsjzeng khônfrmng thưmtjcơbmlzng, đjfmpúcqybng làtqnt siêcjzmu cầfhaqm thúcqybtqnt.” Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn đjfmpfhaqy căcgrem phẫjamyn mắsjzeng.

Quáodlvch Thanh Túcqyb đjfmpang buồexqgn rầfhaqu, đjfmpârysoy vốpexsn làtqnt mộrxwut cârysou chuyệjamyn buồexqgn, qua miệjamyng Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn lạkrlyi trởdmao thàtqntnh mộrxwut cârysou chuyệjamyn cẩkylfu huyếhvrbt rồexqgi, cônfrm lạkrlyi nởdmao nụfhaqmtjcsmpwi mỉzfbem.

“Vậesxcy bârysoy giờsmpwtqntrysom Việjamyt Thịbmlznh khônfrmng cầfhaqn cậesxcu nữrxwua hảmtjc?”

“Khônfrmng biếhvrbt nữrxwua, dùlnhe anh ấebcpy cógfdd cầfhaqn tớmfpu hay khônfrmng, tớmfpu vẫjamyn phảmtjci bảmtjco vệjamy con củttwua mìdnjknh.”

“Hay cậesxcu đjfmpếhvrbn nhàtqnt tớmfpudmao đjfmpi. Bêcjzmn nhàtqnt tớmfpumtjcơbmlzng đjfmppexsi an toàtqntn… Vừuutfa rồexqgi cậesxcu nógfddi chuyệjamyn truy sáodlvt gìdnjkdnjk đjfmpógfddtqnt thếhvrbtqnto?”

“Vụfhaq áodlvn nãvhilcqybng mấebcpy ngàtqnty trưmtjcmfpuc đjfmpãvhilgfdd kếhvrbt quảmtjc, làtqnt đjfmpjamyc cônfrmng do ngưmtjcsmpwi nhàtqnt họubvlrysom pháodlvi đjfmpếhvrbn…”

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn oáodlvn hậesxcn đjfmpếhvrbn mứnwupc nghiếhvrbn răcgreng nghiếhvrbn lợlnhei: “Mẹnxpa kiếhvrbp, lạkrlyi cònmzgn pháodlvi đjfmpjamyc cônfrmng đjfmpếhvrbn nữrxwua, quáodlv đjfmpáodlvng lắsjzem rồexqgi đjfmpebcpy.”

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn quay sang ônfrmm lấebcpy Quáodlvch Thanh Túcqyb: “Thanh Túcqyb, đjfmpnwupa nhỏqioq đjfmpáodlvng thưmtjcơbmlzng nàtqnty, sao cậesxcu cógfdd thểgfdd đjfmpebcpu lạkrlyi đjfmpjamyc cônfrmng đjfmpưmtjclnhec chứnwup! Tớmfpu thấebcpy nhâryson lúcqybc cònmzgn tỉzfbenh táodlvo, cậesxcu mau dứnwupt ra đjfmpi!”




Hai ngưmtjcsmpwi đjfmpang nógfddi chuyệjamyn vui vẻyaig thìdnjk đjfmprxwut nhiêcjzmn cógfdd mộrxwut giọubvlng nógfddi từuutf ngoàtqnti cửttwua truyềhteln đjfmpếhvrbn.

“Tônfrmi cógfddtqntm phiềhteln hai ngưmtjcsmpwi khônfrmng?”

Quáodlvch Thanh Túcqyb ngoảmtjcnh đjfmpfhaqu nhìdnjkn qua, Lýodlv Vi Vi chầfhaqm chậesxcm bưmtjcmfpuc từuutf cửttwua vàtqnto. Cônfrm ta mặjamyc mộrxwut chiếhvrbc áodlvo sơbmlz mi cổjksf đjfmpiểgfddn màtqntu hồexqgng sáodlvng, bêcjzmn trêcjzmn lấebcpp láodlvnh áodlvnh kim cưmtjcơbmlzng, bêcjzmn dưmtjcmfpui vạkrlyt áodlvo đjfmpăcgreng ten làtqnt mộrxwut châryson váodlvy hoa, cùlnheng mộrxwut đjfmpônfrmi giàtqnty cao gógfddt màtqntu bạkrlyc càtqntng tônfrmn thêcjzmm khíhypr chấebcpt củttwua cônfrm ta.

nfrm ta đjfmpeo mộrxwut chiếhvrbc túcqybi Hermes màtqntu hồexqgng thờsmpwi thưmtjclnheng, máodlvi tógfddc vừuutfa uốpexsn xoăcgren buônfrmng xõsdlxa vônfrmlnheng tùlnhey ýodlv, trônfrmng gợlnhei cảmtjcm màtqnt sang trọubvlng.

Lớmfpup trang đjfmpiểgfddm trêcjzmn mặjamyt cônfrm ta rấebcpt tinh tếhvrb, theo mỗvueqi bưmtjcmfpuc đjfmpi chậesxcm rãvhili củttwua cônfrm ta, mùlnhei nưmtjcmfpuc hoa La Petite Robe Noire thoảmtjcng đjfmpưmtjca.

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn nhíhypru màtqnty, mặjamyt lạkrlynh tanh khônfrmng nógfddi gìdnjk. Cônfrm khônfrmng thíhyprch Lýodlv Vi Vi, ra vẻyaig con nhàtqnt giàtqntu đjfmpáodlvng ghédmaot.

“Xin lỗvueqi cônfrm, Quáodlvch Thanh Túcqyb, lúcqybc trưmtjcmfpuc làtqntnfrmi khônfrmng tốpexst, tônfrmi khônfrmng nêcjzmn đjfmppexsi xửttwu vớmfpui cônfrm nhưmtjc vậesxcy.”

Chuyệjamyn xảmtjcy ra hônfrmm đjfmpáodlvm cưmtjcmfpui củttwua Tăcgreng Thanh Hảmtjci vàtqnt Quáodlvch Thanh Túcqyb, đjfmpưmtjcơbmlzng nhiêcjzmn Lýodlv Vi Vi cũsjzeng biếhvrbt.

cqybc nàtqnty lạkrlyi chạkrlym mặjamyt nhau, trong mắsjzet cônfrm ta đjfmpãvhil khônfrmng cònmzgn lònmzgng thùlnhe hậesxcn ghen ghédmaot củttwua ngàtqnty trưmtjcmfpuc nữrxwua, chỉzfbenmzgn sựyaig thưmtjcơbmlzng hạkrlyi nhàtqntn nhạkrlyt.

Quáodlvch Thanh Túcqyb khônfrmng nógfddi gìdnjk, cônfrm chỉzfbe mỉzfbem cưmtjcsmpwi: “Tônfrmi hi vọubvlng cônfrmtqnt anh Hảmtjci cógfdd thểgfdd quay lạkrlyi bêcjzmn nhau.”

rysou nógfddi nàtqnty đjfmpãvhil đjfmpáodlvnh trúcqybng târysom tưmtjc củttwua Lýodlv Vi Vi.

odlv Vi Vi ngồexqgi xuốpexsng chiếhvrbc sofa đjfmppexsi diệjamyn Quáodlvch Thanh Túcqyb: “Tônfrmi qua đjfmpârysoy đjfmpgfdd thu dọubvln vậesxct dụfhaqng củttwua mìdnjknh trưmtjcmfpuc kia.”

Lờsmpwi nàtqnty vàtqnto tai Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn lạkrlyi thàtqntnh Lýodlv Vi Vi đjfmpang khoe khoang mìdnjknh từuutfng cógfdd mốpexsi quan hệjamy rấebcpt thâryson thiếhvrbt vớmfpui Tăcgreng Thanh Hảmtjci.




“Àliaj, hay làtqntnfrmdmao lạkrlyi cùlnheng ăcgren cơbmlzm đjfmpi, anh Hảmtjci đjfmpang bậesxcn rộrxwun trong bếhvrbp, cônfrmgfdd muốpexsn đjfmpi xem…”

Quáodlvch Thanh Túcqyb đjfmpúcqybng lúcqybc tạkrlyo cơbmlz hộrxwui cho họubvl.

“Đsblmưmtjclnhec!” Lýodlv Vi Vi cầfhaqu cònmzgn khônfrmng đjfmpưmtjclnhec, cônfrm ta đjfmpjamyt túcqybi xáodlvch xuốpexsng rồexqgi đjfmpi vềhtel phíhypra nhàtqnt bếhvrbp.

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn nhìdnjkn bógfddng lưmtjcng cônfrm ta, nhỏqioq giọubvlng bàtqntn táodlvn: “Thanh Túcqyb, cậesxcu cầfhaqn gìdnjk phảmtjci kháodlvch khíhypr vớmfpui loạkrlyi ngưmtjcsmpwi nàtqnty chứnwup?”

Quáodlvch Thanh Túcqyb nhúcqybn nhúcqybn vai: “Vốpexsn dĩrysonfrmebcpy phảmtjci làtqnt nữrxwu chủttwu nhâryson củttwua nơbmlzi nàtqnty, làtqnt do sựyaig xuấebcpt hiệjamyn củttwua tớmfpu đjfmpãvhil khiếhvrbn cônfrmebcpy mấebcpt đjfmpi thứnwup vốpexsn thuộrxwuc vềhteldnjknh. Cônfrmebcpy hậesxcn tớmfputqnt lẽbmlz đjfmpưmtjcơbmlzng nhiêcjzmn màtqnt.”

“Thanh Túcqyb, sao cậesxcu cógfdd thểgfddgfddi nhưmtjc vậesxcy, cônfrm ta hạkrlyi cậesxcu nhưmtjc thếhvrb…”

“Bỏqioq đjfmpi, anh Hảmtjci cầfhaqn mộrxwut ngưmtjcsmpwi phụfhaq nữrxwu nhưmtjcodlv Vi Vi giúcqybp anh ấebcpy. Cònmzgn tớmfpu, tớmfpu chẳvvemng thểgfdd cho anh ấebcpy thứnwupdnjk. Đsblmếhvrbn chúcqybt tìdnjknh cảmtjcm íhyprt ỏqioqi cũsjzeng khônfrmng thểgfdd.” Quáodlvch Thanh Túcqybgfddbmlzi thấebcpt thầfhaqn.

dnjknh yêcjzmu màtqntcgreng Thanh Hảmtjci dàtqntnh cho cônfrm rấebcpt sârysou nặjamyng, nhưmtjcng cônfrm lạkrlyi khônfrmng thểgfdd đjfmpáodlvp trảmtjc lạkrlyi anh. Vìdnjk thếhvrbnfrm khônfrmng cógfddmtjcodlvch đjfmpkylfy cônfrmodlvi bêcjzmn cạkrlynh anh ra. Kếhvrbt quảmtjc tốpexst nhấebcpt làtqntgfdd thểgfdd nhìdnjkn thấebcpy anh tìdnjkm đjfmpưmtjclnhec hạkrlynh phúcqybc cho chíhyprnh mìdnjknh.

“Thanh Túcqyb, cậesxcu đjfmpúcqybng làtqntmtjcơbmlzng thiệjamyn!”

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn cảmtjcm tháodlvn. Lúcqybc nàtqnty, giọubvlng nógfddi trong bếhvrbp truyềhteln ra, xen lẫjamyn vớmfpui tiếhvrbng nấebcpu nưmtjcmfpung nêcjzmn khônfrmng nghe đjfmpưmtjclnhec rõsdlxtqntng.

Khônfrmng bao lârysou sau, Lýodlv Vi Vi nhìdnjkn vônfrmlnheng thảmtjcm hạkrlyi chạkrlyy ra.

Hai tay vàtqnt trêcjzmn ngưmtjcsmpwi cônfrm ta đjfmphtelu díhyprnh nguyêcjzmn liệjamyu nấebcpu ăcgren, nưmtjcmfpuc mắsjzet cônfrm ta chảmtjcy rònmzgng, vừuutfa chạkrlyy vừuutfa kinh hônfrm.

“Quảmtjcmfput, quảmtjcmfput nàtqnty thậesxct khiếhvrbn ngưmtjcsmpwi ta chịbmlzu khônfrmng nổjksfi màtqnt!”




gfddi xong cônfrm ta chạkrlyy thẳvvemng vàtqnto nhàtqnt vệjamy sinh.

cgreng Thanh Hảmtjci quấebcpn chiếhvrbc tạkrlyp dềhtel đjfmpi ra, cưmtjcsmpwi dịbmlzu dàtqntng: “Thanh Túcqyb, xin lỗvueqi. Anh khônfrmng ngờsmpwodlv Vi Vi lạkrlyi đjfmpếhvrbn đjfmpârysoy, hay làtqnt anh bảmtjco cônfrmebcpy đjfmpi luônfrmn nhédmao?”

Quáodlvch Thanh Túcqyb vộrxwui vàtqntng xua tay: “Đsblmuutfng đjfmpuutfng, anh Hảmtjci, sao anh cógfdd thểgfddtqntm vậesxcy chứnwup? Dẫjamyu sao cônfrmebcpy cũsjzeng từuutfng làtqnt vợlnhe sắsjzep cưmtjcmfpui củttwua anh. Hay làtqntdmao lạkrlyi đjfmpârysoy cùlnheng ăcgren cơbmlzm tốpexsi luônfrmn.”

Trêcjzmn gưmtjcơbmlzng mặjamyt Tăcgreng Thanh Hảmtjci nởdmao nụfhaqmtjcsmpwi ấebcpm áodlvp: “Đsblmưmtjclnhec, anh nghe lờsmpwi em.”

Bữrxwua tốpexsi vônfrmlnheng phong phúcqyb vớmfpui mộrxwut bàtqntn đjfmpfhaqy đjfmpexqg ăcgren, cógfddmtjcsmpwn xàtqnto chua ngọubvlt, cáodlv cay vàtqnt cua cay…

Đsblmfhaqy mộrxwut bàtqntn đjfmpexqg ăcgren đjfmphtelu làtqnt nhữrxwung mógfddn màtqnt Quáodlvch Thanh Túcqyb thíhyprch, hưmtjcơbmlzng thơbmlzm mêcjzm ngưmtjcsmpwi bay thẳvvemng tớmfpui mũsjzei.

ryso nhàtqnt họubvlrysom, Lârysom Việjamyt Thịbmlznh căcgren dặjamyn khônfrmng cho phédmaop dìdnjk Nguyễgfddn làtqntm cáodlvc mógfddn ăcgren cay cho Quáodlvch Thanh Túcqyb ăcgren, cônfrm luônfrmn chỉzfbe ăcgren nhữrxwung mógfddn thanh đjfmpkrlym.

Quáodlvch Thanh Túcqybnfrmlnheng ao ưmtjcmfpuc đjfmpưmtjclnhec nếhvrbm nhữrxwung mógfddn ăcgren cay nhưmtjc thếhvrbtqnty.

cgreng Thanh Hảmtjci nhìdnjkn thấebcpy sựyaig mong mỏqioqi trong đjfmpônfrmi mắsjzet cônfrm, anh đjfmpưmtjca đjfmpũsjzea cho cônfrm: “Nếhvrbm thửttwu xem mógfddn sưmtjcsmpwn xàtqnto chua ngọubvlt nàtqnty thếhvrbtqnto?”

“Vârysong ạkrly!” Quáodlvch Thanh Túcqyb thègnvnm tớmfpui mứnwupc sắsjzep chảmtjcy cảmtjcmtjcmfpuc miếhvrbng rồexqgi, xem ra mógfddn sưmtjcsmpwn xàtqnto chua ngọubvlt nàtqnty anh Hảmtjci đjfmpãvhil phảmtjci bỏqioq rấebcpt nhiềhtelu târysom tưmtjc đjfmpârysoy.

Miếhvrbng sưmtjcsmpwn đjfmpưmtjclnhec ráodlvn vàtqntng ógfddng giònmzgn rụfhaqm, màtqntu sắsjzec đjfmpnxpap mắsjzet, đjfmpjamyc biệjamyt làtqnt lớmfpup mậesxct ong mỏqioqng bêcjzmn trêcjzmn nhìdnjkn cógfdd vẻyaignfrmlnheng hấebcpp dẫjamyn.

Quáodlvch Thanh Túcqyb cầfhaqm đjfmpônfrmi đjfmpũsjzea lêcjzmn gắsjzep mộrxwut miếhvrbng đjfmpưmtjca đjfmpếhvrbn bêcjzmn miệjamyng, hưmtjcơbmlzng vịbmlz chua chua ngọubvlt ngọubvlt hoàtqntn toàtqntn giốpexsng vớmfpui trưmtjcmfpuc đjfmpârysoy, cònmzgn cógfdd mộrxwut mùlnhei thơbmlzm nhègnvn nhẹnxpa củttwua hạkrlyt dẻyaig nữrxwua.

“Ngon quáodlv…” Quáodlvch Thanh Túcqyb lậesxct miếhvrbng sưmtjcsmpwn lạkrlyi, quảmtjc nhiêcjzmn cônfrm pháodlvt hiệjamyn ra mộrxwut hàtqntng hạkrlyt dẻyaig ngọubvlt ởdmaocjzmn dưmtjcmfpui.

“Anh Hảmtjci, cáodlvch làtqntm nàtqnty chỉzfbegfdd anh mớmfpui cógfdd thểgfdd nghĩryso ra thônfrmi àtqnt…”

“Ha ha, biếhvrbt em thíhyprch ăcgren nêcjzmn anh mua vềhtel nhiềhtelu lắsjzem…”

Nụfhaqmtjcsmpwi củttwua anh cógfddbmlzi cứnwupng nhắsjzec, cônfrm thíhyprch ăcgren hạkrlyt dẻyaig, giốpexsng nhưmtjc chúcqybgfddc thíhyprch ăcgren hạkrlyt thônfrmng vậesxcy. Cònmzgn anh thìdnjk thíhyprch nhìdnjkn cônfrm ăcgren hạkrlyt dẻyaig, nhìdnjkn chiếhvrbc miệjamyng nhỏqioq xinh củttwua cônfrm cắsjzen từuutfng hạkrlyt, gưmtjcơbmlzng mặjamyt nhỏqioq nhắsjzen sẽbmlz hiệjamyn lêcjzmn niềhtelm vui sưmtjcmfpung.

Đsblmógfddtqnt sựyaigmtjcdmaong thụfhaq lớmfpun nhấebcpt củttwua anh.

dnjk thếhvrb anh đjfmpãvhil mua rấebcpt nhiềhtelu hạkrlyt dẻyaig, nhữrxwung ngàtqnty khônfrmng đjfmpưmtjclnhec trônfrmng thấebcpy cônfrm, anh nhìdnjkn hạkrlyt dẻyaig tớmfpui ngârysoy ngốpexsc…

“Đsblmúcqybng vậesxcy, anh ấebcpy đjfmpãvhil mua rấebcpt nhiềhtelu hạkrlyt dẻyaig. Thanh Túcqyb, cônfrm khônfrmng biếhvrbt chứnwup, vừuutfa rồexqgi tônfrmi đjfmpãvhil trônfrmng thấebcpy hạkrlyt dẻyaig đjfmpưmtjclnhec chấebcpt đjfmpfhaqy trong tủttwu lạkrlynh kia. Xem ra, anh Hảmtjci thưmtjcơbmlzng nhấebcpt cônfrm em gáodlvi nàtqnty đjfmpebcpy nha?” Lýodlv Vi Vi rửttwua mặjamyt mũsjzei trong nhàtqnt vệjamy sinh, trang đjfmpiểgfddm lạkrlyi đjfmpàtqntng hoàtqntng, lúcqybc nàtqnty mớmfpui mỉzfbem cưmtjcsmpwi bưmtjcmfpuc ra.

Nhưmtjcng dưmtjcsmpwng nhưmtjc nhữrxwung lờsmpwi nógfddi củttwua cônfrm ta khônfrmng dàtqntnh đjfmpưmtjclnhec sựyaigodlvn thàtqntnh củttwua mọubvli ngưmtjcsmpwi.

Sắsjzec mặjamyt Tăcgreng Thanh Hảmtjci hơbmlzi khógfdd coi, Quáodlvch Thanh Túcqyb lạkrlyi nhìdnjkn đjfmpi nơbmlzi kháodlvc, cònmzgn áodlvnh mắsjzet củttwua Lêcjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn thìdnjk hiệjamyn rõsdlx vẻyaig thùlnhe đjfmpbmlzch.

odlv Vi Vi ngẩkylfn ra, lậesxcp tứnwupc hònmzga giảmtjci.

“Oa, nhiềhtelu mógfddn quáodlv, tay nghềhtel củttwua anh Hảmtjci giỏqioqi thậesxct đjfmpebcpy, em phảmtjci ăcgren thậesxct nhiềhtelu mớmfpui đjfmpưmtjclnhec…”

Mọubvli ngưmtjcsmpwi lúcqybc nàtqnty mớmfpui chậesxcm rãvhili ngồexqgi xuốpexsng, Tăcgreng Thanh Hảmtjci âryson cầfhaqn đjfmpưmtjca nưmtjcmfpuc dârysou târysoy qua.

Anh đjfmpưmtjca cho Quáodlvch Thanh Túcqyb trưmtjcmfpuc: “Ưebcpu tiêcjzmn mẹnxpa em bédmao trưmtjcmfpuc nha, cáodlvc em đjfmpuutfng ghen tỵddoz nhédmao!” Tăcgreng Thanh Hảmtjci mỉzfbem cưmtjcsmpwi nógfddi.

cjzm Quyêcjzmn Quyêcjzmn nhúcqybn vai. Nụfhaqmtjcsmpwi trêcjzmn gưmtjcơbmlzng mặjamyt Lýodlv Vi Vi cógfddbmlzi cứnwupng đjfmpsmpw, nhưmtjcng vẻyaig mặjamyt nàtqnty rấebcpt nhanh đjfmpãvhil biếhvrbn mấebcpt.

nfrm ta khônfrmng thểgfdd tứnwupc giậesxcn đjfmpưmtjclnhec, cógfdddnjktqnt phảmtjci tứnwupc giậesxcn cơbmlz chứnwup! Quáodlvch Thanh Túcqybgfdd thếhvrbtqnto cũsjzeng chỉzfbetqnt em gáodlvi củttwua Tăcgreng Thanh Hảmtjci màtqnt thônfrmi.

bmlzn nữrxwua, cônfrmebcpy cònmzgn đjfmpang mang thai con củttwua Lârysom Việjamyt Thịbmlznh nữrxwua.

Anh Hảmtjci sớmfpum muộrxwun gìdnjksjzeng làtqnt củttwua cônfrm, khônfrmng cầfhaqn phảmtjci gấebcpp gáodlvp. Cônfrm khônfrmng thểgfddgfddng vộrxwui màtqnt phảmtjci từuutf từuutf.

“Anh Hảmtjci, hônfrmm nay em nhìdnjkn thấebcpy mộrxwut mặjamyt khógfdda trưmtjcsmpwng mệjamynh rấebcpt đjfmpnxpap ởdmao hiệjamyu Kim Lụfhaqc Phúcqybc. Chúcqybng ta đjfmpi mua tặjamyng cho con củttwua Thanh Túcqyb đjfmpưmtjclnhec khônfrmng anh?” Lýodlv Vi Vi đjfmphtel nghịbmlz.

cgreng Thanh Hảmtjci lậesxcp tứnwupc táodlvn thàtqntnh: “Đsblmưmtjclnhec đjfmpebcpy! Xem ra vẫjamyn làtqnt em cógfdd mắsjzet thẩkylfm mỹspfw.”

Chỉzfbe mộrxwut cârysou táodlvn thưmtjcdmaong tiệjamyn miệjamyng củttwua Tăcgreng Thanh Hảmtjci cũsjzeng khiếhvrbn Lýodlv Vi Vi nhưmtjc đjfmpưmtjclnhec ăcgren kẹnxpao ngọubvlt, târysom trạkrlyng cônfrm rấebcpt vui vẻyaig.

“Thậesxct ra cònmzgn cáodlvc loạkrlyi lắsjzec tay nhỏqioq nữrxwua, chúcqybng ta ăcgren cơbmlzm xong đjfmpi xem đjfmpi!”

Nhắsjzec đjfmpếhvrbn đjfmpnwupa trẻyaig, târysom trạkrlyng củttwua Quáodlvch Thanh Túcqybsjzeng rấebcpt tốpexst: “Bârysoy giờsmpwdmao vẫjamyn chưmtjca ra đjfmpsmpwi màtqnt, cógfdd sớmfpum quáodlv khônfrmng?”

“Khônfrmng sớmfpum, khônfrmng sớmfpum. Bârysoy giờsmpw khônfrmng chuẩkylfn bịbmlz dầfhaqn đjfmpi, đjfmplnhei sinh rồexqgi thìdnjk khônfrmng kịbmlzp đjfmpârysou đjfmpebcpy.” Lýodlv Vi Vi vộrxwui vàtqntng bổjksf sung.

nfrm ta ăcgren mộrxwut miếhvrbng thứnwupc ăcgren rồexqgi ra sứnwupc uốpexsng thứnwupc uốpexsng.

Khônfrmng bao lârysou sau, cảmtjcmtjcơbmlzng mặjamyt củttwua cônfrm ta đjfmpqioqttwung lêcjzmn, đjfmpếhvrbn mũsjzei cũsjzeng đjfmpqioq, rồexqgi cònmzgn khônfrmng ngừuutfng chảmtjcy nưmtjcmfpuc mắsjzet nữrxwua.

gfddn màtqntcgreng Thanh Hảmtjci làtqntm quáodlv cay…

“Vi Vi, anh nhớmfpu em khônfrmng thíhyprch ăcgren cay màtqnt, em ăcgren nhưmtjc vậesxcy khônfrmng cógfdd vấebcpn đjfmphteldnjk chứnwup? Cógfdd cầfhaqn anh gọubvli giúcqybp em đjfmpexqg ăcgren bêcjzmn ngoàtqnti đjfmpếhvrbn khônfrmng?” Tăcgreng Thanh Hảmtjci khógfdd hiểgfddu nhìdnjkn Lýodlv Vi Vi, anh nhớmfpugfdd mộrxwut lầfhaqn cônfrm ăcgren cay, ngàtqnty hônfrmm sau lậesxcp tứnwupc nổjksfi mụfhaqn, cònmzgn mọubvlc lùlnhelnhe ngay trêcjzmn tráodlvn rấebcpt dễgfdd thấebcpy nữrxwua, cônfrmebcpy nógfddi làtqntdnjknh khônfrmng thểgfdd ăcgren cay.

“Dạkrly, khônfrmng cầfhaqn phiềhteln phứnwupc thếhvrb đjfmpârysou ạkrly! Em khônfrmng sao, thậesxct ra chỉzfbetqntbmlzi cay chúcqybt thônfrmi…”

odlv Vi Vi nógfddi xong, sau đjfmpógfddgfddt thẳvvemng nưmtjcmfpuc dârysou târysoy vàtqnto trong miệjamyng.

“Thanh Túcqyb, em thấebcpy thếhvrbtqnto?”

Quáodlvch Thanh Túcqyb lạkrlyi ăcgren rấebcpt ngon miệjamyng: “Hi hi, ngon lắsjzem ạkrly. Lârysou lắsjzem rồexqgi em khônfrmng đjfmpưmtjclnhec ăcgren nhữrxwung mógfddn vừuutfa miệjamyng nhưmtjc vậesxcy.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.