Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 536 :

    trước sau   
60536.Trong biệdqjwt thựpkbygevv ngoạyfkti ôgrgv thàeknhnh phốsmmj S…

Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv nhìbmskn chằfpefm chằfpefm vàeknho đuqzaiệdqjwn thoạyfkti, trêvytkn màeknhn hìbmsknh đuqzaãtkreyeni sẵghyvn mộbyvut đuqzaoạyfktn chữsmmj, nộbyvui dung chírbyynh làeknh tạyfktm biệdqjwt An Điykliềyaedm, nózdfwi vớiykli côgrgvsiaby, mìbmsknh sẽsklo rờdwzfi khỏocwoi thàeknhnh phốsmmj H, hy vọxffdng côgrgv tựpkby chăhvvsm sózdfwc bảyfpan thâyssbn cho tốsmmjt.

Ngózdfwn tay trêvytkn màeknhn hìbmsknh do dựpkby đuqzaãtkreyssbu, cuốsmmji cùyhddng Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyvyssbng nhấsiabn phírbyym trởgevv vềyaed.

Chiềyaedu phảyfpai vềyaed Mỹyeni rồftioi, nhưhtkfng ngay cảyfpa lờdwzfi tạyfktm biệdqjwt An Điykliềyaedm cũyssbng chưhtkfa nghĩngvd xong!

“Thiêvytkn Kỳghyv, sao thếcupq? Sắnkwbp vềyaed Mỹyeni rồftioi, sao trôgrgvng buồftion thếcupq!” Trájdvgi ngưhtkfzdfwc vớiykli tâyssbm trạyfktng u buồftion củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, Thẩgrgvm Sởgevveknh thìbmsk lạyfkti rấsiabt vui.

bmsk mấsiaby ngàeknhy nay Thẩgrgvm Sởgevveknh luôgrgvn ởgevvvytkn cạyfktnh Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, khuyêvytkn nhủtsgt anh, chăhvvsm sózdfwc anh, nêvytkn quan hệdqjw củtsgta hai ngưhtkfdwzfi cũyssbng tốsmmjt lêvytkn hẳmkzcn.


Điykliềyaedu duy nhấsiabt khiếcupqn Thẩgrgvm Sởgevveknh khôgrgvng vui làeknh thâyssbn phậyfpan củtsgta Susan bạyfkti lộbyvu, khôgrgvng thểfjem tiếcupqp tụewphc ởgevvgrgvng ty Cốsmmj Thịjwdm nữsmmja, thếcupqvytkn Susan theo Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyvgevv trong biệdqjwt thựpkby, bâyssby giờdwzf lạyfkti còocwon quay vềyaed Mỹyeni chung vớiykli Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv.

Nhưhtkfng thấsiaby Susan cũyssbng thậyfpat thàeknh, biếcupqt an phậyfpan, khôgrgvng hềyaedzdfw suy nghĩngvdtkreo huyềyaedn gìbmskvytkn Thẩgrgvm Sởgevveknhyssbng miễzyyzn cưhtkfmkzcng cho Susan ởgevv lạyfkti.

Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv nhìbmskn Thẩgrgvm Sởgevveknh chủtsgt đuqzabyvung ngồftioi bêvytkn cạyfktnh mìbmsknh, cũyssbng khôgrgvng thèsncsm đuqzafjem ýhutt đuqzaếcupqn côgrgv ta, chỉajzj tiếcupqp tụewphc nhìbmskn màeknhn hìbmsknh đuqzaiệdqjwn thoạyfkti, suy nghĩngvdeknhm sao tạyfktm biệdqjwt An Điykliềyaedm.

“Thiêvytkn Kỳghyv, đuqzaflavng nhìbmskn vàeknho đuqzaiệdqjwn thoạyfkti nữsmmja, khôgrgvng tốsmmjt cho mắnkwbt đuqzaâyssbu, dễzyyz mỏocwoi mắnkwbt lắnkwbm!” Thẩgrgvm Sởgevveknh thấsiaby Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv khôgrgvng quan tâyssbm côgrgv ta nêvytkn chủtsgt đuqzabyvung đuqzaưhtkfa tay đuqzajwdmnh lấsiaby đuqzaiệdqjwn thoạyfkti củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv.

“Thẩgrgvm Sởgevveknh! Cózdfw phảyfpai làeknhgrgv lạyfkti quêvytkn thâyssbn phậyfpan củtsgta mìbmsknh rồftioi khôgrgvng?!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv tứgrbmc giậyfpan nhìbmskn Thẩgrgvm Sởgevveknh, cảyfpam thấsiaby côgrgv ta thậyfpat đuqzaájdvgng ghéfjemt.

“Mìbmsknh muốsmmjn tốsmmjt cho cậyfpau màeknh!” Thẩgrgvm Sởgevveknh tủtsgti thâyssbn nózdfwi, “Điyklflavng nghĩngvdeknhbmsknh khôgrgvng biếcupqt cậyfpau đuqzaang nhớiykl ai! Nhưhtkfng Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv cậyfpau phảyfpai hiểfjemu, bâyssby giờdwzf mọxffdi việdqjwc đuqzaãtkre đuqzaưhtkfzdfwc xájdvgc đuqzajwdmnh cảyfpa rồftioi, An Điykliềyaedm chọxffdn Cốsmmj Thiêvytkn Tuấsiabn, côgrgv ta còocwon muốsmmjn kếcupqt hôgrgvn vớiykli Cốsmmj Thiêvytkn Tuấsiabn! Sựpkby thậyfpat làeknh nhưhtkf vậyfpay, cậyfpau khôgrgvng chấsiabp nhậyfpan thìbmskyssbng phảyfpai chấsiabp nhậyfpan thôgrgvi!”

“Im đuqzai!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyvfjemt lêvytkn, “Thẩgrgvm Sởgevveknh, côgrgv...”

Ngay lúuqzac Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv lạyfktnh lùyhddng nhìbmskn Thẩgrgvm Sởgevveknh thìbmsk tiếcupqng chuôgrgvng đuqzaiệdqjwn reo lêvytkn ngắnkwbt lờdwzfi củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, anh quay sang nhìbmskn màeknhn hìbmsknh đuqzaiệdqjwn thoạyfkti.

Khôgrgvng ngờdwzf lạyfkti làeknh đuqzaiệdqjwn thoạyfkti củtsgta Nhiêvytkn Nhiêvytkn!

Trong lòocwong Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv cảyfpam thấsiaby kỳghyv lạyfkt: Mìbmsknh khôgrgvng hềyaedzdfwi vớiykli côgrgvsiaby làeknhbmsknh sắnkwbp rờdwzfi khỏocwoi. Tạyfkti sao côgrgvsiaby lạyfkti gọxffdi đuqzaiệdqjwn thoạyfkti cho mìbmsknh vàeknho lúuqzac nàeknhy? Hay làeknhgrgvsiaby gặuldzp phảyfpai chuyệdqjwn gìbmsk rồftioi?

Nghĩngvd đuqzaếcupqn đuqzaâyssby, Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv lậyfpap tứgrbmc nghe májdvgy: “Nhiêvytkn Nhiêvytkn…”

“Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv...”

“Chu Hájdvgn Khanh!” Vìbmsk Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyveknh Chu Hájdvgn Khanh từflavng liêvytkn hệdqjwvytkn vừflava nghe giọxffdng nózdfwi củtsgta Chu Hájdvgn Khanh làeknh Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv lậyfpap tứgrbmc nhậyfpan ra ngay, anh sữsmmjng sờdwzf giâyssby lájdvgt, đuqzabyvut nhiêvytkn mặuldzt biếcupqn sắnkwbc, “Khôgrgvng phảyfpai màeknhy chếcupqt rồftioi sao, sao đuqzaiệdqjwn thoạyfkti củtsgta Nhiêvytkn Nhiêvytkn lạyfkti ởgevv trong tay màeknhy? Màeknhy đuqzaãtkreeknhm gìbmskgrgvsiaby?!”




“Muốsmmjn biếcupqt tạyfkti sao lạyfkti nhưhtkf vậyfpay khôgrgvng?” Giọxffdng củtsgta Chu Hájdvgn Khanh nhàeknhn nhãtkre đuqzaájdvgp, “Nếcupqu muốsmmjn biếcupqt thìbmsk mộbyvut mìbmsknh đuqzaếcupqn căhvvsn hộbyvu lầyhddn trưhtkfiyklc! Cũyssbng chírbyynh làeknhgevv trong căhvvsn hộbyvu, màeknh tao tậyfpan mắnkwbt thấsiaby màeknhy đuqzawhcf tro xưhtkfơjdvgng củtsgta Mộbyvung Chỉajzj xuốsmmjng bồftion cầyhddu!”

“Chu Hájdvgn Khanh, cózdfw chuyệdqjwn gìbmskeknhy cứgrbm nhằfpefm vàeknho tao đuqzai, đuqzaflavng làeknhm hạyfkti Nhiêvytkn Nhiêvytkn!”

“Thếcupq thìbmsk phảyfpai xem biểfjemu hiệdqjwn màeknhy thếcupqeknho?” Lúuqzac nàeknhy Chu Hájdvgn Khanh đuqzaang ngồftioi trêvytkn sôgrgv pha trong căhvvsn hộbyvu, giọxffdng đuqzaiệdqjwu chậyfpam rãtkrei, “Điyklúuqzang rồftioi, chớiykl gọxffdi cảyfpanh sájdvgt đuqzasiaby, nếcupqu khôgrgvng, tao màeknhrbyych đuqzabyvung thìbmsk khôgrgvng biếcupqt sẽskloeknhm ra chuyệdqjwn gìbmsk khiếcupqn màeknhy phảyfpai hốsmmji hậyfpan đuqzasiaby!”

“Tao đuqzaếcupqn ngay!” Bỗnkwbng nhiêvytkn Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv hoang mang vôgrgv đuqzabyvu, anh lậyfpap tứgrbmc đuqzagrbmng dậyfpay lao ra cửiicaa.

“Thiêvytkn Kỳghyv cậyfpau đuqzai đuqzaâyssbu vậyfpay?” Thẩgrgvm Sởgevveknh vừflava nghe đuqzaưhtkfzdfwc têvytkn Chu Hájdvgn Khanh trong cuộbyvuc đuqzasmmji thoạyfkti củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv thìbmsk lậyfpap tứgrbmc giậyfpat nẩgrgvy mìbmsknh, bâyssby giờdwzf Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv lạyfkti ra ngoàeknhi, côgrgv ta lạyfkti càeknhng lo lắnkwbng hơjdvgn!

Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv dừflavng bưhtkfiyklc, quay lạyfkti trừflavng mắnkwbt nhìbmskn Thẩgrgvm Sởgevveknh: “Thẩgrgvm Sởgevveknh, đuqzaâyssby làeknh chuyệdqjwn tốsmmjt màeknhgrgvyssby ra đuqzasiaby! Nếcupqu Nhiêvytkn Nhiêvytkn màeknh gặuldzp phảyfpai bấsiabt trắnkwbc gìbmsk thìbmskgrgvi tuyệdqjwt đuqzasmmji khôgrgvng tha cho côgrgv!”

Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyvzdfwi xong, lậyfpap tứgrbmc quay ngưhtkfdwzfi mởgevv cửiicaa rờdwzfi khỏocwoi.

“Thiêvytkn Kỳghyv, rốsmmjt cuộbyvuc xảyfpay ra chuyệdqjwn gìbmsk, cậyfpau nózdfwi rõyenieknhng đuqzai!” Thẩgrgvm Sởgevveknh lao đuqzaếcupqn kéfjemo tay củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, khôgrgvng đuqzafjem Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzai.

“Cúuqzat đuqzai!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzagrgvy mạyfktnh Thẩgrgvm Sởgevveknh ra, anh trừflavng mặuldzt nhìbmskn Thẩgrgvm Sởgevveknh, “Tấsiabt cảyfpaeknh lỗnkwbi củtsgta côgrgv, bâyssby giờdwzf Nhiêvytkn Nhiêvytkn đuqzaang trong tay Chu Hájdvgn Khanh! Thẩgrgvm Sởgevveknh, tốsmmjt nhấsiabt làeknhgrgv cầyhddu cho Nhiêvytkn Nhiêvytkn khôgrgvng cózdfw chuyệdqjwn gìbmsk đuqzai!”

“Thiêvytkn Kỳghyv!” Thẩgrgvm Sởgevveknh lắnkwbc đuqzayhddu, lầyhddn nữsmmja bổwhcf nhàeknho đuqzaếcupqn ôgrgvm lấsiaby châyssbn củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, nózdfwi vớiykli vẻqpin mặuldzt vôgrgv tộbyvui, “Mìbmsknh khôgrgvng biếcupqt tạyfkti sao Chu Hájdvgn Khanh lạyfkti sốsmmjng lạyfkti, lúuqzac mìbmsknh xửiicahutt hắnkwbn ta, rõyenieknhng hắnkwbn ta đuqzaãtkre chếcupqt rồftioi!”

“Tôgrgvi khôgrgvng muốsmmjn tranh luậyfpan vớiykli côgrgv!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzagrgvy Thẩgrgvm Sởgevveknh ra rồftioi chạyfkty vộbyvui ra ngoàeknhi.

“Thiêvytkn Kỳghyvyssby giờdwzf cậyfpau khôgrgvng thểfjem đuqzai đuqzaưhtkfzdfwc!” Thẩgrgvm Sởgevveknh lầyhddn nữsmmja ôgrgvm chặuldzt lấsiaby Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, côgrgv ta tuyệdqjwt đuqzasmmji khôgrgvng đuqzafjem Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzai cứgrbmu An Điykliềyaedm, “Nếcupqu Chu Hájdvgn Khanh đuqzaãtkre gọxffdi đuqzaiệdqjwn thoạyfkti bảyfpao cậyfpau tớiykli đuqzaózdfw thìbmskyenieknhng hắnkwbn đuqzaãtkre chuẩgrgvn bịjwdm hếcupqt rồftioi, nếcupqu bâyssby giờdwzf cậyfpau đuqzai, nhấsiabt đuqzajwdmnh sẽsklo chếcupqt!”

Thẩgrgvm Sởgevveknh cầyhddu xin Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv, nhìbmskn Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv vớiykli vẻqpin mặuldzt lo lắnkwbng, nhưhtkfng trong lòocwong Thẩgrgvm Sởgevveknhyssbng hiểfjemu rõyeni, chỉajzj cầyhddn Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzai trễzyyz mộbyvut phúuqzat thôgrgvi thìbmskjdvgc suấsiabt An Điykliềyaedm chếcupqt đuqzai sẽskloeknhng tăhvvsng lêvytkn!


“Cậyfpau chủtsgt, côgrgv Thẩgrgvm, xảyfpay ra chuyệdqjwn gìbmsk vậyfpay?” Susan đuqzaang dọxffdn dẹhvvsp hàeknhnh lýhuttgevv mộbyvut gian phòocwong khájdvgc nghe tiếcupqng cãtkrei nhau thìbmsk vộbyvui chạyfkty đuqzaếcupqn, nhìbmskn thấsiaby Thẩgrgvm Sởgevveknh đuqzaang ôgrgvm lấsiaby Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv.

“Susan, côgrgv đuqzaếcupqn đuqzaúuqzang lúuqzac lắnkwbm, mau giúuqzap tôgrgvi cảyfpan Thiêvytkn Kỳghyv lạyfkti,” Thẩgrgvm Sởgevveknh van xin Susan, “Bâyssby giờdwzf cậyfpau ấsiaby muốsmmjn đuqzai gặuldzp Chu Hájdvgn Khanh, Chu Hájdvgn Khanh làeknh thằfpefng đuqzavytkn, sao Thiêvytkn Kỳghyvzdfw thểfjem đuqzai gặuldzp hắnkwbn ta chứgrbm...”

“Chu Hájdvgn Khanh? Khôgrgvng phảyfpai hắnkwbn ta chếcupqt rồftioi sao?” Susan vộbyvui buôgrgvng đuqzaftio đuqzayfktc trong tay xuốsmmjng, chạyfkty tớiykli chỗnkwb Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv.

“Cúuqzat hếcupqt đuqzai!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv thựpkbyc sựpkby khôgrgvng muốsmmjn đuqzabyvung tay vớiykli phụewph nữsmmj, nhưhtkfng Thẩgrgvm Sởgevveknheknh Susan khiếcupqn anh bựpkbyc mìbmsknh hếcupqt sứgrbmc.

“Thiêvytkn Kỳghyv, cậyfpau nghe mìbmsknh nózdfwi đuqzai màeknh!” Thẩgrgvm Sởgevveknh van xin hếcupqt lờdwzfi, “Dùyhdd sao Chu Hájdvgn Khanh cũyssbng đuqzaang bịjwdm truy nãtkre, nếcupqu cậyfpau muốsmmjn cứgrbmu An Điykliềyaedm, chúuqzang ta bájdvgo cảyfpanh sájdvgt, đuqzafjem cảyfpanh sájdvgt cứgrbmu côgrgvsiaby đuqzaưhtkfzdfwc khôgrgvng?”

“Khôgrgvng đuqzaưhtkfzdfwc bájdvgo cảyfpanh sájdvgt!” Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv giữsmmj chặuldzt cằfpefm củtsgta Thẩgrgvm Sởgevveknh, “Tuyệdqjwt đuqzasmmji khôgrgvng đuqzaưhtkfzdfwc chọxffdc đuqzavytkn Chu Hájdvgn Khanh, tôgrgvi khôgrgvng thểfjem đuqzafjem Nhiêvytkn Nhiêvytkn gặuldzp nguy hiểfjemm!”

Thẩgrgvm Sởgevveknh thẫfjemn thờdwzf.

“Cậyfpau chủtsgt!”

Nghe Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyveknh Thẩgrgvm Sởgevveknhzdfwi chuyệdqjwn, Susan cũyssbng đuqzayfkti khájdvgi hiểfjemu đuqzaưhtkfzdfwc đuqzaãtkre xảyfpay ra chuyệdqjwn gìbmsk, côgrgveknh mộbyvut ngưhtkfdwzfi luôgrgvn bêvytkn cạyfktnh bảyfpao vệdqjw cậyfpau chủtsgt, nêvytkn tuyệdqjwt đuqzasmmji khôgrgvng đuqzafjem cậyfpau chủtsgt đuqzai mạyfkto hiểfjemm nhưhtkf vậyfpay.

Nghĩngvd đuqzaếcupqn đuqzaâyssby, Susan đuqzai đuqzaếcupqn trưhtkfiyklc mặuldzt ngăhvvsn Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv lạyfkti.

“Susan!” So vớiykli Thẩgrgvm Sởgevveknh, Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv thấsiaby rằfpefng Susan cózdfw phầyhddn nghe lờdwzfi hơjdvgn, nhưhtkfng nhìbmskn biểfjemu hiệdqjwn củtsgta Susan, Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv thựpkbyc sựpkby tứgrbmc giậyfpan

Anh dùyhddng sứgrbmc quơjdvg tay, Thẩgrgvm Sởgevveknh ngãtkre xuốsmmjng đuqzasiabt, Susan cũyssbng bịjwdm Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv đuqzagrgvy qua mộbyvut bêvytkn, rồftioi anh lạyfktnh lùyhddng bỏocwo đuqzai, chẳmkzcng nghĩngvd ngợzdfwi gìbmsk nữsmmja chạyfkty ra ngoàeknhi biệdqjwt thựpkby.

Vệdqjwngvd đuqzagrbmng canh ngoàeknhi biệdqjwt thựpkby, thấsiaby dájdvgng vẻqpin vộbyvui vãtkre củtsgta Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyv vộbyvui đuqzai theo, khôgrgvng ngờdwzf Cốsmmj Thiêvytkn Kỳghyveknho lêvytkn: “Khôgrgvng ai đuqzaưhtkfzdfwc đuqzai theo cảyfpa!”

Vệdqjwngvd nhìbmskn nhau, cuốsmmji cùyhddng đuqzagrbmng tạyfkti chỗnkwb, khôgrgvng đuqzai theo nữsmmja.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.