Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 380 :

    trước sau   
Chu Háhfitn Khanh ngừsghjng mộtqeit chúatmgt, sau đgwobóysxe phâatcvn tímisach: “Nếjqdvu chỉannyzqce mộtqeit nhâatcvn viêgwobn bìjrdznh thưtdcwzqceng thìjrdz mấtuvqy thôfogung tin lai lịhchpch đgwobóysxe chắaikhc chắaikhn phảuxcri rấtuvqt dễgrxn đgwobiềuxcru tra, nhưtdcwng lai lịhchpch củxasha An Đweobiềuxcrm thìjrdz lạjrdzi rấtuvqt bímisadwufn.”

“Rồcsrqi sao nữjcyga?” Chu Mộtqeing Chỉannytdcwagmzc lêgwobn mộtqeit bưtdcwagmzc, bấtuvqt an hỏxyboi.

Lẽieavzqceo An Đweobiềuxcrm nàzqcey còieavn cóysxe mộtqeit thâatcvn phậiuzln kháhfitc màzqcejrdznh chưtdcwa biếjqdvt sao? Chu Mộtqeing Chỉanny cứsgyg luôfogun cho rằhqqeng mìjrdznh rấtuvqt thôfogung minh, rấtuvqt giỏxyboi tímisanh kếjqdv, nhưtdcwng giờzqce đgwobâatcvy, côfogu ta lạjrdzi nhậiuzln ra mìjrdznh nhưtdcw mộtqeit con ngốofhwc, chẳicqsng hềuxcr biếjqdvt gìjrdz cảuxcr!

“Sau đgwobóysxe, anh đgwobãieav từsghj thôfogung tin trưtdcwzqceng tốofhwt nghiệuxcrp củxasha côfogu ta màzqce tra ra đgwobưtdcwhflgc vàzqcei ngưtdcwzqcei bạjrdzn đgwobjrdzi họgwobc củxasha côfogu ta, trong đgwobóysxeysxe mộtqeit ngưtdcwzqcei phụmisa nữjcyggwobn Lýeokmtdcw Kỳfoguysxe vẻzyvc rấtuvqt thâatcvn thiếjqdvt vớagmzi An Đweobiềuxcrm, chúatmgng ta cóysxe thểbwtf từsghjfogu ta màzqceysxe đgwobưtdcwhflgc thôfogung tin hữjcygu dụmisang. Chỉanny tiếjqdvc làzqceeokmtdcw Kỳfogu hiệuxcrn giờzqce đgwobãieav ra nưtdcwagmzc ngoàzqcei, vẫicqsn chưtdcwa vềuxcr, nhưtdcwng Lýeokmtdcw Kỳfoguysxe mộtqeit ngưtdcwzqcei chồcsrqng đgwobãieav li hôfogun, rấtuvqt dễgrxn đgwobiềuxcru tra.”

Chu Háhfitn Khanh trầhchpm ngâatcvm mộtqeit lúatmgc rồcsrqi nhìjrdzn Chu Mộtqeing Chỉanny: “Anh đgwobãieav pháhfiti ngưtdcwzqcei đgwobi tìjrdzm anh ta rồcsrqi, cóysxe lẽieav chẳicqsng mấtuvqy chốofhwc sẽieavjrdzm đgwobưtdcwhflgc thôfogui.”

Chu Mộtqeing Chỉanny nghe đgwobếjqdvn đgwobóysxe thìjrdz thấtuvqt thầhchpn gậiuzlt đgwobhchpu, côfogu ta bâatcvy giờzqce vẫicqsn còieavn đgwobang rấtuvqt hoang mang, mộtqeit ngưtdcwzqcei chồcsrqng luôfogun yêgwobu thưtdcwơjqdvng chìjrdzu chuộtqeing mìjrdznh chớagmzp mắaikht lạjrdzi ởakyywdqtng ngưtdcwzqcei phụmisa nữjcyg kháhfitc. Khôfogung hềuxcrieavi nhau, cũtqeing khôfogung hềuxcr đgwobofhwi chấtuvqt, côfogu ta cứsgyg thếjqdvzqce bịhchp Chu Háhfitn Khanh lôfogui đgwobếjqdvn biệuxcrt thựoykbzqcey, tấtuvqt cảuxcr mọgwobi chuyệuxcrn thậiuzlt sựoykb hệuxcrt nhưtdcw mộtqeit cơjqdvn áhfitc mộtqeing!


Chu Háhfitn Khanh thấtuvqy dáhfitng vẻzyvc đgwobáhfitng thưtdcwơjqdvng củxasha Chu Mộtqeing Chỉanny thìjrdz lậiuzlp tứsgygc lạjrdzi đgwobau lòieavng, anh ta bưtdcwagmzc lêgwobn chủxash đgwobtqeing cầhchpm tay Chu Mộtqeing Chỉanny dắaikht côfogu ta lêgwobn giưtdcwzqceng: “Bâatcvy giờzqce em khoan nghĩtdcw nhiềuxcru đgwobãieav, em đgwobãieav bấtuvqt tỉannynh lâatcvu nhưtdcw vậiuzly, nêgwobn đgwobi ăvscpn cáhfiti gìjrdz đgwobóysxe.”

“Em khôfogung đgwobóysxei.” Chu Mộtqeing Chỉanny thẫicqsn thờzqce lắaikhc đgwobhchpu.

“Sứsgygc khỏxyboe em vốofhwn đgwobãieav rấtuvqt yếjqdvu rồcsrqi, cho dùwdqtzqce thờzqcei đgwobiểbwtfm nàzqceo thìjrdztqeing phảuxcri ăvscpn uốofhwng đgwobúatmgng giờzqce.” Chu Háhfitn Khanh nóysxei xong liềuxcrn cầhchpm mộtqeit cốofhwc sữjcyga nóysxeng còieavn bốofhwc khóysxei nghi ngúatmgt lêgwobn đgwobưtdcwa ra trưtdcwagmzc mặxooyt Chu Mộtqeing Chỉanny, “Nếjqdvu thậiuzlt sựoykb khôfogung ăvscpn nổtqeii thìjrdz uốofhwng mộtqeit cốofhwc sữjcyga vậiuzly.”

“Em khôfogung muốofhwn uốofhwng.”

“Nhưtdcwng màzqce sứsgygc khỏxyboe củxasha em…”

“Em đgwobãieavysxei làzqce em khôfogung đgwobóysxei màzqce!” Giọgwobng củxasha Chu Mộtqeing Chỉanny trởakyygwobn the théoykb, côfogu ta vung tay, hấtuvqt cáhfiti cốofhwc trong tay Chu Háhfitn Khanh rơjqdvi xuốofhwng đgwobtuvqt.

Sữjcyga trắaikhng chảuxcry lêgwobnh láhfitng trêgwobn sàzqcen, mảuxcrnh vỡatmg thủxashy tinh văvscpng tung tóysxee.

Chu Háhfitn Khanh nhìjrdzn đgwobofhwng sữjcyga vàzqce mảuxcrnh vỡatmg thủxashy tinh dưtdcwagmzi đgwobtuvqt, bấtuvqt lựoykbc thởakyyzqcei.

Đweobúatmgng lúatmgc đgwobóysxe thìjrdzgwobn ngoàzqcei phòieavng ngủxash chợhflgt vang lêgwobn tiếjqdvng gõjcyg cửcsrqa.

Vẻzyvc bấtuvqt lựoykbc vàzqce ôfogun hòieava trêgwobn mặxooyt Chu Háhfitn Khanh lậiuzlp tứsgygc biếjqdvn thàzqcenh néoykbt thâatcvm hiểbwtfm, anh ta khẽieav đgwobhqqeng hắaikhng rồcsrqi quay ngưtdcwzqcei bưtdcwagmzc ra mởakyy cửcsrqa: “Cóysxe chuyệuxcrn gìjrdz?”

“Thưtdcwa anh, đgwobãieav đgwobưtdcwa Ôgrxnn Minh đgwobếjqdvn rồcsrqi, bâatcvy giờzqce anh ta đgwobang đgwobhflgi ngoàzqcei phòieavng kháhfitch.” Đweobàzqcen em củxasha Chu Háhfitn Khanh cúatmgi đgwobhchpu nóysxei.

“Tôfogui biếjqdvt rồcsrqi.” Chu Háhfitn Khanh trầhchpm ngâatcvm, “Trôfogung chừsghjng anh ta cẩdwufn thậiuzln, tôfogui sẽieav ra ngay.”

“Vâatcvng.” Đweobàzqcen em củxasha Chu Háhfitn Khanh gậiuzlt đgwobhchpu rồcsrqi quay ngưtdcwzqcei bưtdcwagmzc đgwobi.


Chu Háhfitn Khanh nghĩtdcw mộtqeit láhfitt, sau đgwobóysxe quay sang nóysxei vớagmzi Chu Mộtqeing Chỉanny đgwobang ngồcsrqi trêgwobn giưtdcwzqceng: “Mộtqeing Chỉanny, đgwobãieavjrdzm đgwobưtdcwhflgc Ôgrxnn Minh rồcsrqi, em cùwdqtng đgwobi ra vớagmzi anh đgwobi.”

Chu Mộtqeing Chỉanny do dựoykb mộtqeit láhfitt, cuốofhwi cùwdqtng gậiuzlt đgwobhchpu, mang déoykbp vàzqceo rồcsrqi theo Chu Háhfitn Khanh bưtdcwagmzc ra khỏxyboi phòieavng ngủxash.

Đweobếjqdvn phòieavng kháhfitch, Chu Mộtqeing Chỉanny trôfogung thấtuvqy mộtqeit đgwobáhfitm ngưtdcwzqcei mặxooyc áhfito sơjqdv mi hoa lòieave loẹjcygt đgwobang đgwobsgygng giữjcyga phòieavng. Thấtuvqy Chu Háhfitn Khanh đgwobếjqdvn, đgwobáhfitm ngưtdcwzqcei ấtuvqy vộtqeii vàzqceng cung kímisanh cúatmgi đgwobhchpu nóysxei vớagmzi Chu Háhfitn Khanh: “Chàzqceo sếjqdvp.”

Chu Mộtqeing Chỉanny nhìjrdzn đgwobáhfitm ngưtdcwzqcei ăvscpn mặxooyc kìjrdz quáhfiti, mặxooyt mũtqeii bặxooym trợhflgn ấtuvqy, bấtuvqt giáhfitc lùwdqti lạjrdzi đgwobsgygng sáhfitt vàzqceo ngưtdcwzqcei Chu Háhfitn Khanh.

Chu Háhfitn Khanh nhẹjcyg nhàzqceng vỗmkly vai Chu Mộtqeing Chỉanny rồcsrqi khẽieav giảuxcri thímisach: “Đweobáhfitm ngưtdcwzqcei nàzqcey đgwobuxcru làzqce bọgwobn cặxooyn bãieav củxasha xãieav hộtqeii, anh tìjrdznh cờzqce gặxooyp đgwobưtdcwhflgc, cóysxeatmgc cho bọgwobn chúatmgng mộtqeit ímisat tiềuxcrn lẻzyvc, khi chúatmgng gặxooyp chuyệuxcrn anh cũtqeing giúatmgp đgwobatmg đgwobôfogui chúatmgt, hơjqdvn nữjcyga léoykbn cóysxe đgwobàzqcen em thìjrdztqeing khôfogung thểbwtf quáhfit lộtqei liễgrxnu, tráhfitnh đgwobbwtf Cốofhw Thiêgwobn Tuấtuvqn pháhfitt giáhfitc, vậiuzly nêgwobn dầhchpn dầhchpn, anh đgwobãieavysxe nhiềuxcru đgwobàzqcen em nhưtdcw vậiuzly đgwobtuvqy.”

“Àatmg.” Chu Mộtqeing Chỉanny quay sang nhìjrdzn Chu Háhfitn Khanh, cảuxcrm thấtuvqy anh đgwobúatmgng làzqce đgwobãieavjrdzfogu ta màzqcezqcem rấtuvqt nhiềuxcru việuxcrc.

Thấtuvqy áhfitnh nhìjrdzn táhfitn thưtdcwakyyng củxasha Chu Mộtqeing Chỉanny, Chu Háhfitn Khanh cóysxejqdvi tựoykb đgwobaikhc khẽieav đgwobhqqeng hắaikhng mộtqeit cáhfiti rồcsrqi quay sang hỏxyboi đgwobáhfitm lưtdcwu manh: “Ngưtdcwzqcei đgwobóysxe đgwobâatcvu?”

Đweobàzqcen em củxasha Chu Háhfitn Khanh lậiuzlp tứsgygc biếjqdvt đgwobiềuxcru đgwobsgygng dạjrdzt ra hai bêgwobn, đgwobbwtf lộtqei ra mộtqeit ngưtdcwzqcei đgwobàzqcen ôfogung đgwobang bịhchp tróysxei toàzqcen thâatcvn sau lưtdcwng họgwob.

Ôgrxnn Minh cảuxcrm thấtuvqy sốofhw củxasha mìjrdznh đgwobúatmgng làzqce quáhfit xui xẻzyvco, mẹjcyg bịhchp ung thưtdcw qua đgwobzqcei, bảuxcrn thâatcvn mìjrdznh ngoạjrdzi tìjrdznh nêgwobn mấtuvqt vợhflg, chuyệuxcrn mấtuvqt mặxooyt ấtuvqy lạjrdzi còieavn bịhchp đgwobcsrqng nghiệuxcrp biếjqdvt đgwobưtdcwhflgc, suốofhwt ngàzqcey chỉanny chỉanny trỏxybo trỏxybo sau lưtdcwng anh ta, cuốofhwi cùwdqtng khiếjqdvn anh ta chỉannyjrdz phạjrdzm mộtqeit sai lầhchpm nhỏxybo trong côfogung việuxcrc thôfogui màzqcetqeing bịhchp đgwobuổtqeii việuxcrc.

atcvy giờzqce Ôgrxnn Minh khôfogung còieavn nhàzqce đgwobbwtf vềuxcr, trong ngưtdcwzqcei khôfogung mộtqeit xu dímisanh túatmgi, ai ngờzqce đgwobang đgwobi trêgwobn đgwobưtdcwzqceng thìjrdz tai họgwoba lạjrdzi ậiuzlp xuốofhwng, bịhchp mộtqeit đgwobáhfitm ngưtdcwzqcei khôfogung hiểbwtfu ởakyy đgwobâatcvu ra lao vàzqceo đgwobtuvqm đgwobáhfitatmgi bụmisai rồcsrqi giảuxcri đgwobếjqdvn đgwobâatcvy.

atmgc nàzqcey anh ta sợhflg đgwobếjqdvn mứsgygc chẳicqsng dáhfitm ngẩdwufng đgwobhchpu lêgwobn, trêgwobn ngưtdcwzqcei đgwobang mặxooyc mộtqeit cáhfiti áhfito sơjqdv mi cũtqei đgwobãieavofhwzqceng nhăvscpn nhúatmgm, dímisanh đgwobhchpy vếjqdvt giàzqcey.

“Ngẩdwufng đgwobhchpu lêgwobn.” Chu Háhfitn Khanh ra lệuxcrnh.

Ôgrxnn Minh chỉannyieavn cáhfitch run rẩdwufy từsghj từsghj ngẩdwufng đgwobhchpu lêgwobn, đgwobbwtf lộtqei ra mộtqeit gưtdcwơjqdvng mặxooyt tiềuxcru tụmisay, trôfogung rấtuvqt thêgwob thảuxcrm.


“Anh làzqce Ôgrxnn Minh àzqce?” Chu Háhfitn Khanh bưtdcwagmzc đgwobếjqdvn trưtdcwagmzc mặxooyt Ôgrxnn Minh, ngồcsrqi xổtqeim xuốofhwng lạjrdznh lùwdqtng hỏxyboi, “Chồcsrqng củxasha Lýeokmtdcw Kỳfogu đgwobúatmgng khôfogung?”

Ôgrxnn Minh lậiuzlp tứsgygc sợhflg đgwobếjqdvn lạjrdznh ngưtdcwzqcei, vộtqeii vàzqceng giảuxcri thímisach vớagmzi Chu Háhfitn Khanh: “Anh gìjrdz ơjqdvi, Lýeokmtdcw Kỳfogu tuy từsghjng kếjqdvt hôfogun vớagmzi tôfogui, nhưtdcwng màzqce đgwobãieav li hôfogun rồcsrqi, nếjqdvu côfogu ta đgwobãieav từsghjng làzqcem chuyệuxcrn gìjrdzysxe lỗmklyi vớagmzi anh thìjrdztqeing khôfogung liêgwobn quan đgwobếjqdvn tôfogui!”

Chu Háhfitn Khanh nhìjrdzn Ôgrxnn Minh đgwobhchpy khinh bỉanny rồcsrqi nóysxei: “Vậiuzly thìjrdz đgwobúatmgng rồcsrqi, ngưtdcwzqcei màzqcefogui muốofhwn tìjrdzm chímisanh làzqce anh.”

“Hảuxcr?” Ôgrxnn Minh ngẩdwufn ngưtdcwzqcei, cảuxcrm thấtuvqy mìjrdznh trưtdcwagmzc nay chưtdcwa bao giờzqce gặxooyp ngưtdcwzqcei nàzqcey màzqce! Tạjrdzi sao anh ta lạjrdzi tìjrdzm mìjrdznh?

Ôgrxnn Minh sợhflgieavi lùwdqti vềuxcr sau mộtqeit bưtdcwagmzc, vôfogujrdznh chạjrdzm vàzqceo mộtqeit ngưtdcwzqcei mặxooyc áhfito hoa đgwobsgygng đgwobhqqeng sau, anh ta lậiuzlp tứsgygc khóysxe chịhchpu đgwobáhfit Ôgrxnn Minh mộtqeit cáhfiti.

“Bịhchpch” mộtqeit tiếjqdvng, Ôgrxnn Minh ngãieav xuốofhwng ngay dưtdcwagmzi châatcvn Chu Háhfitn Khanh.

“Đweobsghjng sợhflg, tôfogui chỉanny muốofhwn tìjrdzm anh hỏxyboi vàzqcei chuyệuxcrn thôfogui.” Chu Háhfitn Khanh lùwdqti lạjrdzi mộtqeit bưtdcwagmzc, giốofhwng nhưtdcw sợhflg Ôgrxnn Minh sẽieavzqcem bẩdwufn giàzqcey mìjrdznh vậiuzly.

“Anh gìjrdz ơjqdvi, rốofhwt cuộtqeic anh muốofhwn hỏxyboi tôfogui chuyệuxcrn gìjrdz? Tôfogui sẽieavysxei hếjqdvt màzqce.” Ôgrxnn Minh mặxooyc kệuxcr bảuxcrn thâatcvn đgwobang đgwobau đgwobagmzn, liêgwobn tụmisac đgwobưtdcwa tay áhfito lau mồcsrqfogui.

“Đweobưtdcwhflgc.” Chu Háhfitn Khanh hàzqcei lòieavng gậiuzlt đgwobhchpu hỏxyboi, “Anh cóysxe biếjqdvt An Đweobiềuxcrm khôfogung?”

“Biếjqdvt chứsgyg biếjqdvt chứsgyg.” Ôgrxnn Minh khôfogung biếjqdvt ngưtdcwzqcei nàzqcey tạjrdzi sao lạjrdzi nhắaikhc đgwobếjqdvn An Đweobiềuxcrm, nhưtdcwng vẫicqsn cứsgyg thậiuzlt thàzqce gậiuzlt đgwobhchpu nhưtdcwzqce mổtqei thóysxec.

Nghe câatcvu trảuxcr lờzqcei khẳicqsng đgwobhchpnh củxasha Ôgrxnn Minh, sắaikhc mặxooyt Chu Háhfitn Khanh lậiuzlp tứsgygc trởakyygwobn nghiêgwobm nghịhchp, Chu Mộtqeing Chỉanny đgwobsgygng bêgwobn cạjrdznh cũtqeing căvscpng thẳicqsng ôfogum ngựoykbc, bưtdcwagmzc đgwobếjqdvn trưtdcwagmzc mặxooyt Ôgrxnn Minh.

“Mau nóysxei hếjqdvt tấtuvqt cảuxcr nhữjcygng gìjrdz anh biếjqdvt liêgwobn quan đgwobếjqdvn An Đweobiềuxcrm cho tôfogui nghe.” Chu Háhfitn Khanh mặxooyt khôfogung cảuxcrm xúatmgc ra lệuxcrnh.

“Vâatcvng vâatcvng vâatcvng.” Ôgrxnn Minh lậiuzlp tứsgygc đgwobcsrqng ýeokm, bắaikht đgwobhchpu nóysxei ra chuyệuxcrn củxasha An Đweobiềuxcrm, “An Đweobiềuxcrm vàzqce vợhflgfogui Lýeokmtdcw Kỳfoguzqce bạjrdzn đgwobjrdzi họgwobc, trưtdcwagmzc đgwobâatcvy, khi tôfogui còieavn đgwobang hẹjcygn hòieav vớagmzi vợhflgfogui thìjrdzysxe nghe nóysxei mẹjcyg An Đweobiềuxcrm đgwobãieav mấtuvqt sớagmzm, bốofhwzqce mộtqeit ôfogung chủxash lớagmzn, gia đgwobìjrdznh rấtuvqt cóysxe tiềuxcrn, àzqce phảuxcri rồcsrqi!”

Ôgrxnn Minh lêgwobn giọgwobng giốofhwng nhưtdcw đgwobang kểbwtffogung: “Khi An Đweobiềuxcrm họgwobc đgwobjrdzi họgwobc năvscpm ba thìjrdzjrdznh nhưtdcw đgwobãieav kếjqdvt hôfogun rồcsrqi, nhưtdcwng chúatmg rểbwtf đgwobóysxe bắaikht phảuxcri tổtqei chứsgygc đgwobáhfitm cưtdcwagmzi thậiuzlt đgwobơjqdvn giảuxcrn, chỉannyysxeeokmtdcw Kỳfogu vợhflgfogui đgwobưtdcwhflgc tham dựoykb, hơjqdvn nữjcyga thâatcvn phậiuzln chúatmg rểbwtf đgwobóysxetqeing rấtuvqt bímisadwufn, ngoạjrdzi trừsghjtdcw Kỳfogu ra thìjrdz chẳicqsng ai biếjqdvt anh ta làzqce ai cảuxcr!”

Nghe đgwobếjqdvn đgwobâatcvy, Chu Háhfitn Khanh vàzqce Chu Mộtqeing Chỉanny liềuxcrn đgwobưtdcwa mắaikht nhìjrdzn nhau: Câatcvu chuyệuxcrn nàzqcey dưtdcwzqceng nhưtdcw rấtuvqt quen thuộtqeic vớagmzi họgwob!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.