Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 379 :

    trước sau   
“Sao thếtykf? Sáhbldng ra khôbuvxng nhìlneun thấluxwy anh nêftgwn cóoyumwygvi khôbuvxng nỡzuvb đlneuúybhong khôbuvxng?” Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn vừdnnqa ra khỏatdpi bếtykfp làjjpp đlneuãelud ôbuvxm chầopapm lấluxwy An Đcfeniềhqycm.

“Khôbuvxng phảoyumi.” An Đcfeniềhqycm vộnwjki đlneuqojgy Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn ra, “Tôbuvxi kéxoqbo anh ra đlneuâlsfzy làjjpp muốvrzln nóoyumi vớdsyni anh chuyệhdxmn liêftgwn quan đlneuếtykfn viêftgwn kim cưvrzlơwygvng xanh.”

An Đcfeniềhqycm vừdnnqa nóoyumi vừdnnqa nâlsfzng tay ra trưvrzldsync mặfabst Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn: “Sao anh chưvrzla đlneuưvrzlnrugc sựattk đlneueludng ýnrfs củtygha tôbuvxi màjjpp đlneuãelud đlneueo nhẫvrzln lêftgwn tay tôbuvxi rồeludi?”

“Bâlsfzy giờrtijbuvxi trảoyum lạlvavi cho anh!” An Đcfeniềhqycm vừdnnqa nóoyumi vừdnnqa tháhbldo chiếtykfc nhẫvrzln trong tay ra.

“Ai bảoyumo làjjpp anh chưvrzla đlneuưvrzlnrugc sựattk đlneueludng ýnrfs củtygha em màjjpp đlneuãelud đlneueo cho em?” Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn vừdnnqa giữqojg tay An Đcfeniềhqycm lạlvavi vừdnnqa ôbuvxm côbuvx rồeludi cúybhoi đlneuopapu nóoyumi, “Tốvrzli qua rõcihrjjppng em đlneuãelud đlneueludng ýnrfs rồeludi!”

“Anh nóoyumi bậbzxdy, tôbuvxi đlneueludng ýnrfs khi nàjjppo?” An Đcfeniềhqycm trừdnnqng mắjjppt hỏatdpi.


“Thìlneu tốvrzli hôbuvxm qua…” Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn ghéxoqbhbldt vàjjppo tai An Đcfeniềhqycm nóoyumi hếtykft sứdsync áhbldm muộnwjki, “Anh hỏatdpi em cóoyum muốvrzln khôbuvxng, em nóoyumi muốvrzln…”

“Tôbuvxi…” Mặfabst An Đcfeniềhqycm lậbzxdp tứdsync đlneuatdpftgwn nhưvrzl gấluxwc, hôbuvxm qua ýnrfs thứdsync củtygha côbuvxwygv hồelud nhưvrzl vậbzxdy, làjjppm sao phâlsfzn biệhdxmt đlneuưvrzlnrugc Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn hỏatdpi cóoyum muốvrzln khôbuvxng lúybhoc đlneuóoyumjjpp muốvrzln cáhbldi gìlneu?

Nhưvrzlng cho dùgdribuvxoyumoyumi gìlneu thìlneulsfzu trảoyum lờrtiji lúybhoc đlneuóoyumnfwwng thậbzxdt làjjpp xấluxwu hổfgkd!

An Đcfeniềhqycm cúybhoi đlneuopapu, thậbzxdt sựattk khôbuvxng biếtykft phảoyumi nóoyumi gìlneu!

“Sao thếtykf, em vẫvrzln khôbuvxng tin àjjpp?” Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn chợnrugt ngậbzxdm lấluxwy vàjjppnh tai An Đcfeniềhqycm, khiếtykfn toàjjppn thâlsfzn côbuvx trởujrsftgwn cătadeng cứdsynng, “Hay làjjpp, bâlsfzy giờrtij anh sẽjzgqbuvx phỏatdpng lạlvavi chuyệhdxmn xảoyumy ra hôbuvxm qua cho em nhớdsyn lạlvavi nhéxoqb?”

“Tôbuvxi…” An Đcfeniềhqycm nuốvrzlt nưvrzldsync bọnfwwt rồeludi đlneuqojgy Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn ra, khẽjzgq tráhbldch móoyumc, “An An đlneuang ătaden sáhbldng đlneuluxwy, anh đlneudnnqng cóoyum thếtykfjjppy đlneuưvrzlnrugc khôbuvxng?”

Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn tỏatdp vẻmcke ngâlsfzy thơwygv: “Làjjpp do em khôbuvxng tin anh màjjpp.”

“Tôbuvxi…” An Đcfeniềhqycm mấluxwp máhbldy môbuvxi, khôbuvxng biếtykft phảoyumi nóoyumi gìlneu, côbuvx cứdsyn “tôbuvxi” nhưvrzl vậbzxdy suốvrzlt mộnwjkt lúybhoc.

“Đcfenưvrzlnrugc rồeludi đlneuưvrzlnrugc rồeludi, cũnfwwng khôbuvxng còskqbn việhdxmc gìlneu nữqojga, tôbuvxi đlneui ătaden sáhbldng đlneuâlsfzy!” An Đcfeniềhqycm mặfabst mũnfwwi đlneuatdp bừdnnqng đlneui vàjjppo nhàjjpp bếtykfp, khôbuvxng dáhbldm nóoyumi đlneuếtykfn chuyệhdxmn củtygha chiếtykfc nhẫvrzln nữqojga.

Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn đlneudsynng nguyêftgwn tạlvavi chỗyewg, nhìlneun theo bóoyumng lưvrzlng kiềhqycu diễrucgm củtygha An Đcfeniềhqycm, đlneunwjkt nhiêftgwn hiểwltmu ra ýnrfs nghĩuzzca củtygha cuộnwjkc đlneurtiji, đlneuưvrzlnrugc cùgdring sớdsynm tốvrzli bêftgwn nhau vớdsyni ngưvrzlrtiji mìlneunh yêftgwu cóoyum lẽjzgq chítyghnh làjjpp mụywxmc tiêftgwu phấluxwn đlneuluxwu lớdsynn nhấluxwt củtygha mộnwjkt ngưvrzlrtiji.

Mong làjjpp mọnfwwi chuyệhdxmn mau chóoyumng đlneuưvrzlnrugc giảoyumi quyếtykft, đlneuwltm anh cóoyum thểwltm đlneuưvrzla An Đcfeniềhqycm quang minh chítyghnh đlneulvavi vềhqycftgwn cạlvavnh mìlneunh!

**

“Chu Mộnwjkng Chỉyvad, tôbuvxi từdnnq đlneuopapu đlneuếtykfn cuốvrzli chưvrzla bao giờrtijftgwu côbuvx, tôbuvxi cătadem hậbzxdn việhdxmc côbuvx lừdnnqa tôbuvxi, tôbuvxi mãeludi mãeludi cũnfwwng khôbuvxng bao giờrtij tha thứdsyn cho côbuvx, côbuvx mau xuốvrzlng đlneukykra ngụywxmc đlneui!”


“Khôbuvxng, khôbuvxng! Thiêftgwn Tuấluxwn, em yêftgwu anh, em yêftgwu anh, Thiêftgwn Tuấluxwn, đlneudnnqng màjjpp! Đcfendnnqng màjjpp!”

Chu Mộnwjkng Chỉyvad đlneuang ngủtygh chợnrugt kêftgwu lêftgwn thảoyumm thiếtykft rồeludi đlneunwjkt ngộnwjkt mởujrs mắjjppt ra, ngồeludi bậbzxdt dậbzxdy.

Chu Háhbldn Khanh đlneuang ngồeludi bêftgwn giưvrzlrtijng lậbzxdp tứdsync ôbuvxm côbuvx ta vàjjppo lòskqbng khẽjzgq an ủtyghi: “Mộnwjkng Chỉyvad, đlneudnnqng sợnrug, cóoyum anh đlneuâlsfzy!”

Chu Mộnwjkng Chỉyvad thởujrs hổfgkdn hểwltmn mộnwjkt lúybhoc mớdsyni lấluxwy lạlvavi bìlneunh tĩuzzcnh, đlneuưvrzla tay lau mồeludbuvxi trêftgwn tráhbldn rồeludi thềhqycu thàjjppo hỏatdpi: “Em đlneuang ởujrs đlneuâlsfzu đlneuâlsfzy?”

“Đcfenâlsfzy làjjpptaden nhàjjppjjpp hai nătadem trưvrzldsync anh đlneuãelud mua.” Chu Háhbldn Khanh khẽjzgq vỗyewgjjppo lưvrzlng Chu Mộnwjkng Chỉyvad an ủtyghi, “Em đlneudnnqng lo, đlneuâlsfzy làjjppwygvi ởujrs củtygha riêftgwng chúybhong ta, rấluxwt an toàjjppn.”

ybhoc đlneuopapu, khi Chu Háhbldn Khanh mua cătaden nhàjjppjjppy vốvrzln làjjpp đlneukykrnh cho mìlneunh cóoyum mộnwjkt nơwygvi yêftgwn tĩuzzcnh đlneuwltm nghỉyvad ngơwygvi, khôbuvxng ngờrtij mấluxwy nătadem sau nóoyum lạlvavi trởujrs thàjjppnh nơwygvi màjjpp anh ta vàjjpp Chu Mộnwjkng Chỉyvadoyum thểwltmhbldu thâlsfzn an toàjjppn.

Chu Mộnwjkng Chỉyvad quay đlneuopapu nhìlneun mộnwjkt lưvrzlnrugt xung quanh, thấluxwy cáhbldch bàjjppi trítyghujrs đlneuâlsfzy rấluxwt kìlneu lạlvav, khắjjppp nơwygvi làjjpp nhữqojgng vậbzxdt trang trítygh rấluxwt đlneuáhbldng sợnrug, cóoyumhbldi đlneuatdp nhưvrzlhbldu, cóoyumhbldi lạlvavi đlneuen nhưvrzljjppn đlneuêftgwm, khiếtykfn côbuvx ta trôbuvxng màjjpp cảoyumm thấluxwy rấluxwt ngộnwjkt ngạlvavt.

Chu Mộnwjkng Chỉyvad bấluxwt giáhbldc đlneuưvrzla tay kéxoqbo chặfabst chătaden, rồeludi đlneunwjkt nhiêftgwn nhưvrzl nhớdsyn lạlvavi gìlneu đlneuóoyum, vộnwjki vàjjppng hấluxwt chătaden ra chạlvavy xuốvrzlng giưvrzlrtijng: “Khôbuvxng đlneuưvrzlnrugc, em đlneuãelud ngủtyghujrs đlneuâlsfzy cảoyum mộnwjkt đlneuêftgwm rồeludi, Thiêftgwn Tuấluxwn chắjjppc sẽjzgq lo lắjjppng lắjjppm, em phảoyumi vềhqyc ngay!”

“Mộnwjkng Chỉyvad, em tỉyvadnh táhbldo lạlvavi mộnwjkt chúybhot đlneui đlneuưvrzlnrugc khôbuvxng?” Chu Háhbldn Khanh ôbuvxm thậbzxdt chặfabst Chu Mộnwjkng Chỉyvad từdnnq đlneufgkdng sau rồeludi héxoqbt lêftgwn, “Em đlneuãelud quêftgwn mấluxwy đlneuiềhqycu anh nóoyumi vớdsyni em hôbuvxm qua rồeludi àjjpp?”

“Khôbuvxng, em khôbuvxng tin! Anh đlneuang gạlvavt em!” Chu Mộnwjkng Chỉyvad lắjjppc đlneuopapu nguầopapy nguậbzxdy, “Em khôbuvxng tin Thiêftgwn Tuấluxwn lạlvavi đlneuvrzli xửzjuk vớdsyni em nhưvrzl vậbzxdy!”

“Nhưvrzlng anh khôbuvxng nhìlneun nhầopapm đlneuâlsfzu! Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn tốvrzli qua rõcihrjjppng đlneuãeludujrs chỗyewg củtygha An Đcfeniềhqycm, hàjjppnh tung rấluxwt bítyghqojgn! Anh thậbzxdm chítyghskqbn nghi làjjpp, anh ta từdnnqlsfzu đlneuãelud biếtykft chuyệhdxmn hai chúybhong ta phảoyumn bộnwjki anh ta rồeludi!”

“Vậbzxdy thìlneu em sẽjzgq xin lỗyewgi anh ấluxwy, sẽjzgq quỳennh xuốvrzlng màjjpp cầopapu xin anh ấluxwy, anh ấluxwy chắjjppc chắjjppn sẽjzgq tha thứdsyn cho em thôbuvxi!” Chu Mộnwjkng Chỉyvad vẫvrzln ra sứdsync vùgdring vẫvrzly.

“Mộnwjkng Chỉyvad, anh phảoyumi nóoyumi bao nhiêftgwu lầopapn thìlneu em mớdsyni hiểwltmu? Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn khôbuvxng còskqbn yêftgwu em nũnfwwa rồeludi! Cho dùgdri em cóoyum quỳennh xuốvrzlng cầopapu xin thìlneu anh ta cũnfwwng khôbuvxng thèyewgm nhìlneun em đlneuâlsfzu!”


“Khôbuvxng đlneuưvrzlnrugc, em phảoyumi chítyghnh miệhdxmng hỏatdpi anh ấluxwy cóoyum phảoyumi làjjpp khôbuvxng còskqbn yêftgwu em nữqojga khôbuvxng, em phảoyumi hỏatdpi Thiêftgwn Tuấluxwn, phảoyumi đlneuếtykfn trưvrzldsync mặfabst anh ấluxwy đlneuítyghch thâlsfzn hỏatdpi!” Chu Mộnwjkng Chỉyvad đlneuopapu tóoyumc rũnfwwvrzlnrugi, trôbuvxng hệhdxmt nhưvrzl mộnwjkt con ma vậbzxdy.

“Nhưvrzlng lỡzuvb nhưvrzl ngay từdnnq đlneuopapu Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn đlneuãeludjjppy kếtykf ra vớdsyni em, vậbzxdy em đlneui nhưvrzl vậbzxdy chẳkmlcng phảoyumi làjjpp đlneuãelud đlneuáhbldnh rắjjppn đlneunwjkng cỏatdp rồeludi sao?” Chu Háhbldn Khanh ôbuvxm chặfabst Chu Mộnwjkng Chỉyvad, mặfabsc cho côbuvx ta vùgdring vẫvrzly đlneuáhbldnh đlneuluxwm vàjjppo ngưvrzlrtiji mìlneunh, “Anh khôbuvxng thểwltm đlneuwltm em mạlvavo hiểwltmm đlneuưvrzlnrugc!”

“Vậbzxdy em phảoyumi làjjppm sao?” Chu Mộnwjkng Chỉyvad bậbzxdt khóoyumc nứdsync nởujrs, “Khôbuvxng lẽjzgq em cứdsynujrseludi chỗyewgjjppy, khôbuvxng làjjppm gìlneu hếtykft sao?”

“Khôbuvxng làjjppm gìlneu hếtykft vẫvrzln đlneuzuvbwygvn làjjpp tựattklneum đlneuưvrzlrtijng chếtykft!” Chu Háhbldn Khanh cuốvrzli cùgdring cũnfwwng quáhbldt lêftgwn, anh ta thậbzxdt sựattk khôbuvxng biếtykft phảoyumi làjjppm sao mớdsyni khiếtykfn Chu Mộnwjkng Chỉyvadlneunh tĩuzzcnh lạlvavi.

“Tựattklneum đlneuưvrzlrtijng chếtykft…” Chu Mộnwjkng Chỉyvad đlneuang đlneuftgwn cuồeludng vùgdring vẫvrzly, nghe đlneuếtykfn mấluxwy chữqojgluxwy đlneunwjkt nhiêftgwn nhưvrzl mấluxwt hếtykft sứdsync lựattkc, côbuvx ta chớdsynp mắjjppt, nưvrzldsync mắjjppt rơwygvi lãelud chãelud, “Em đlneui tìlneum Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn chồeludng mìlneunh, vậbzxdy màjjpplsfzy lạlvavi thàjjppnh tựattklneum đlneuưvrzlrtijng chếtykft sao? Tạlvavi sao, tấluxwt cảoyum chuyệhdxmn nàjjppy rốvrzlt cuộnwjkc làjjpp tạlvavi sao?”

Chu Háhbldn Khanh thấluxwy Chu Mộnwjkng Chỉyvad cuốvrzli cùgdring cũnfwwng bìlneunh tĩuzzcnh lạlvavi mớdsyni thầopapm thởujrs phàjjppo trong lòskqbng, anh ta gụywxmc đlneuopapu lêftgwn máhbldi tóoyumc rốvrzli bờrtiji củtygha Chu Mộnwjkng Chỉyvad rồeludi khẽjzgqoyumi: “Mộnwjkng Chỉyvad, xem nhưvrzl anh cầopapu xin em, em đlneudnnqng cứdsynng đlneuopapu u mêftgw nữqojga đlneuưvrzlnrugc khôbuvxng? Anh thậbzxdt sựattk rấluxwt sợnrug mấluxwt em.”

Chu Mộnwjkng Chỉyvad đlneudsynng trâlsfzn trâlsfzn tạlvavi chỗyewg, rồeludi chợnrugt nóoyumi bằfgkdng giọnfwwng khảoyumn đlneufabsc: “Chu Háhbldn Khanh…”

“Ừxoqb.” Chu Háhbldn Khanh gậbzxdt đlneuopapu, trong lòskqbng tràjjppn ngậbzxdp sựattk thưvrzlơwygvng xóoyumt vàjjpp lo lắjjppng cho Chu Mộnwjkng Chỉyvad.

Chu Mộnwjkng Chỉyvad sụywxmt sịkykrt mũnfwwi, nghiêftgwm túybhoc hỏatdpi: “Thậbzxdt ra Thiêftgwn Tuấluxwn vẫvrzln rấluxwt yêftgwu em, nhưvrzlng anh vìlneu muốvrzln cóoyum đlneuưvrzlnrugc em nêftgwn mớdsyni bịkykra đlneufabst ra chuyệhdxmn nàjjppy, cóoyum đlneuúybhong khôbuvxng?”

Chu Háhbldn Khanh lậbzxdp tứdsync cảoyumm thấluxwy toàjjppn thâlsfzn nhưvrzl mấluxwt sứdsync lựattkc, anh ta từdnnq từdnnq buôbuvxng tay ra, khôbuvxng tin đlneuưvrzlnrugc màjjppgdrii lạlvavi mộnwjkt bưvrzldsync: “Mộnwjkng Chỉyvad, trong mắjjppt em, anh làjjpp con ngưvrzlrtiji nhưvrzl vậbzxdy sao? Em cảoyumm thấluxwy bao nhiêftgwu nătadem qua, anh cam tâlsfzm tìlneunh nguyệhdxmn ởujrsftgwn cạlvavnh em, giúybhop em làjjppm bao nhiêftgwu chuyệhdxmn tồeludi tệhdxm nhưvrzl vậbzxdy, cốvrzl gắjjppng kìlneum néxoqbn nỗyewgi đlneuau màjjpp chúybhoc phúybhoc cho em vàjjpp Cốvrzl Thiêftgwn Tuấluxwn, vậbzxdy màjjpp lạlvavi cóoyum thểwltmjjppm ra chuyệhdxmn đlneuêftgw tiệhdxmn nhưvrzl vậbzxdy sao? Em nghĩuzzc anh làjjpp con ngưvrzlrtiji nhưvrzl vậbzxdy sao?”

“Em…” Chu Mộnwjkng Chỉyvad mấluxwp máhbldy môbuvxi, khôbuvxng thểwltm trảoyum lờrtiji câlsfzu hỏatdpi củtygha Chu Háhbldn Khanh. Phảoyumi rồeludi, bao nhiêftgwu nătadem qua, Chu Háhbldn Khanh đlneuãelud luôbuvxn ởujrsftgwn cạlvavnh mìlneunh, chưvrzla bao giờrtijjjppm chuyệhdxmn gìlneuoyum lỗyewgi vớdsyni mìlneunh, vìlneulneunh, anh ấluxwy thậbzxdm chítyghskqbn đlneui giếtykft ngưvrzlrtiji, vậbzxdy bâlsfzy giờrtij sao cóoyum thểwltmjjppm ra chuyệhdxmn lừdnnqa gạlvavt mìlneunh chứdsyn?

Nhưvrzlng Thiêftgwn Tuấluxwn… Thiêftgwn Tuấluxwn tạlvavi sao chỉyvad trong mộnwjkt đlneuêftgwm lạlvavi nhưvrzl biếtykfn thàjjppnh mộnwjkt ngưvrzlrtiji kháhbldc nhưvrzl vậbzxdy? Tạlvavi sao?

Từdnnqng giọnfwwt nưvrzldsync mắjjppt lătaden dàjjppi trêftgwn máhbld Chu Mộnwjkng Chỉyvad, côbuvx ta từdnnq từdnnq quay ngưvrzlrtiji lạlvavi, thâlsfzn hìlneunh lảoyumo đlneuoyumo nhưvrzlhbldjjppng rơwygvi trong gióoyum, nhìlneun Chu Háhbldn Khanh rồeludi thấluxwt thanh nóoyumi: “Nhưvrzlng màjjpp, Thiêftgwn Tuấluxwn sao lạlvavi ởujrsgdring vớdsyni An Đcfeniềhqycm chứdsyn? Tạlvavi sao? Giữqojga họnfww hoàjjppn toàjjppn khôbuvxng thểwltm tồeludn tạlvavi mốvrzli quan hệhdxmlneuwygvjjpp!”

“An Đcfeniềhqycm nàjjppy khôbuvxng hềhqyc đlneuơwygvn giảoyumn, lúybhoc trưvrzldsync chúybhong ta đlneuãelud xem thưvrzlrtijng côbuvx ta rồeludi.” Chu Háhbldn Khanh hítyght mộnwjkt hơwygvi thậbzxdt sâlsfzu, trong lòskqbng vẫvrzln còskqbn rấluxwt đlneuau bởujrsi sựattk nghi ngờrtij vừdnnqa rồeludi củtygha Chu Mộnwjkng Chỉyvad, “Trong lúybhoc em bấluxwt tỉyvadnh, anh đlneuãelud pháhbldi ngưvrzlrtiji đlneuiềhqycu tra lai lịkykrch củtygha An Đcfeniềhqycm, nhưvrzlng ngoạlvavi trừdnnq họnfwwc lựattkc, giớdsyni títyghnh, họnfwwftgwn, tuổfgkdi táhbldc vàjjpp trưvrzlrtijng tốvrzlt nghiệhdxmp ra thìlneu tấluxwt cảoyumhbldc thôbuvxng tin kháhbldc, anh đlneuhqycu khôbuvxng tra ra đlneuưvrzlnrugc.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.