Tru Tiên

Chương 208 : Đoạn Kiếm

    trước sau   
   

T rung Thôhetw̉. Nghĩa trang hoang phêuxct́ ngoài Hà Dưuhlxơsxphng thành.

Nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí nọ chỉ câkstf̀n môhetẉt cưuhlx̉ đxjhfôhetẉng là đxjhfã phá tan pháp thuâkstf̣t của Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, dùng đxjhfạo hạnh thâkstfm bâkstf́t khả trăfhtṕc châkstf́n nhiêuxct́p toàn cục, thâkstfm chí đxjhfêuxct́n thuâkstf̣t tháo thâkstfn ruôhetẉt của Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn cũng bị y nhìn thâkstf́u, mà trong ngôhetwn ngưuhlx̃ cưuhlx̉ chỉ, ngưuhlxơsxph̀i này lại khôhetwng hè phủ nhâkstf̣n quan hêuxcṭ bí âkstf̉n vơsxph́i Thanh Vâkstfn Môhetwn, lại thêuxctm sưuhlx̣ tu hành Thái Cưuhlx̣c Huyêuxct̀n Thanh Đyiiqạo cao thâkstfm đxjhfêuxct́n mưuhlx́c khó hiêuxct̉u của y, lại lịch của nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí này, đxjhfúng là khôhetwng thêuxct̉ tưuhlxơsxph̉ng tưuhlxơsxpḥng đxjhfưuhlxơsxpḥc.

 

Song, bóng đxjhfen đxjhfó càng tiêuxct́n đxjhfêuxct́n gâkstf̀n, luôhetẁng khí hung lêuxcṭ trêuxctn mình y càng ùa tơsxph́i. chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, TIêuxct̉u Hoàn và Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn đxjhfã khôhetwng còn đxjhfâkstf̀u óc nào đxjhfêuxct̉ suy nghĩ nhưuhlx̃ng viêuxcṭc đxjhfó nưuhlx̃a. Sau khi phá tan pháp thuâkstf̣t của Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, cái bóng âkstf̉n trong đxjhfêuxctm đxjhfen của ngưuhlxơsxph̀i đxjhfó tưuhlx̣a hôhetẁ đxjhfôhetẉt nhiêuxctn bị kích thích, băfhtṕt đxjhfâkstf̀u tưuhlx̀ tưuhlx̀ thơsxph̉ hôhetẁng hôhetẉc, hôhetwkstf́p càgn lúc càng năfhtp̣ng nêuxct̀.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn cau mày, nhìn chăfhtp̀m chăfhtp̀m vào cái bóng đxjhfó, trong măfhtṕt ngưuhlxơsxpḥc lại lại khôhetwng có bao nhiêuxctu kinh sơsxpḥ, mà nhiêuxct̀u hơsxphn là sưuhlx̣ nghi hoăfhtp̣c. Vơsxph́i đxjhfạo hạnh cao thâkstfm của ngưuhlxơsxph̀i thâkstf̀n bí khi vưuhlx̀a mơsxph́i xuâkstf́t hiêuxcṭn, tưuhlx̣ nhiêuxctn là quyêuxct́t khôhetwng thêuxct̉ nào đxjhfôhetẉng thủ mâkstf́y lâkstf̀n mà đxjhfã thơsxph̉ hôhetw̉n hêuxct̉n thêuxct́, hiêuxct̉n nhiêuxctn trong ngưuhlxơsxph̀i y có môhetẉt chưuhlx́ng bêuxcṭnh, hoăfhtp̣c là môhetẉt thưuhlx́ tâkstf̣t quái dị nào đxjhfó, nêuxctn đxjhfêuxct́n mưuhlx́c đxjhfạo hạnh cao thâkstfm vâkstf̣y rôhetẁi vâkstf̃n khôhetwng thêuxct̉ khôhetẃng chêuxct́.

 

Tuy vâkstf̣y, nhưuhlxng trôhetwng bêuxct̀ ngoài, nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfó khôhetwng chỉ khôhetwng có bâkstf́t kỳ môhetẉt vêuxct́t tích nào của sưuhlx̣ xuôhetẃng sưuhlx́c, ngưuhlxơsxpḥc lại, luôhetẁng khí hung lêuxcṭ càng lúc càng dày, luôhetwng khí thuâkstf̀n chính và ôhetwn hoà của Thái Cưuhlx̣c Huyêuxct̀n Thanh Đyiiqạo bị nén xuôhetẃng, sát khí và sưuhlx́c ép phủ phụp tơsxph́i, lại có qua nó mà khôhetwng cái gì khôhetwng kịp. Lúc này, bâkstf́t kỳ ai đxjhfôhetẃi diêuxcṭn vơsxph́i đxjhfôhetwi măfhtṕt đxjhfỏ ngâkstf̀u hung ác dâkstf̀n dâkstf̀n rưuhlx̣c lêuxctn sau làn khí đxjhfen, đxjhfêuxct̀u có thêuxct̉ hiêuxct̉u tiêuxct́p theo đxjhfâkstfy nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfó đxjhfịnh làm gì.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn nghiêuxct́n răfhtpng nhưuhlx hạ quyêuxct́t tâkstfm, lão kéo môhetẉt cái thâkstf̣t mạnh, đxjhfịnh kéo Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn và Tiêuxct̉u Hoàn lại sau lưuhlxng, lão thò tay ra, Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn bị kéo lại, nhưuhlxng chôhetw̃ Tiêuxct̉u Hoàn thì trôhetẃng khôhetwng.

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn hoảng vía, lão còn chưuhlxa ngoảnh kịp đxjhfâkstf̀u lại nhìn, môhetẉt bóng ngưuhlxơsxph̀i đxjhfã lưuhlxơsxph́t qua, Tiêuxct̉u Hoàn lại đxjhfã đxjhfưuhlx́ng trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t gã, đxjhfôhetẃi diêuxcṭn vơsxph́i ngưuhlxơsxph̀i áo đxjhfen thâkstf̀n bí đxjhfó. Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn ngạc nhiêuxctn, lại nghe Tiêuxct̉u Hoàn kêuxctu băfhtp̀ng giọng gâkstf́p rút: “Gia gia, ôhetwng mau chạy đxjhfi, cháu ngăfhtpn y lại”.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn tưuhlx́c giâkstf̣n: “Cháu thì hiêuxct̉u cái gì, ngưuhlxơsxph̀i này đxjhfạo hạnh khôhetwng phải tâkstf̀m thưuhlxơsxph̀ng, mau…”.

 

Hai chưuhlx̃ “quay lại” của lão còn chưuhlxa vọt ra khỏi miêuxcṭng, đxjhfã thâkstf́y Tiêuxct̉u Hoàn đxjhfôhetẉng thủ, đxjhfôhetẃi măfhtp̣t vơsxph́i nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfó, thiêuxct́u nưuhlx̃ thanh tú nhuâkstf̀n nhã vung mạnh hai tay, môhetẉt cuôhetẃn sách bìa da đxjhfen khôhetwng nhan đxjhfêuxct̀ tưuhlx̀ tay nàng lơsxph̀ mơsxph̀ chơsxph́p lêuxctn, giâkstfy lát sau, bảy tâkstf́m “Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n” mà Quỷ Tiêuxctn Sinh tăfhtp̣ng nàng lâkstf̀n trưuhlxơsxph́c đxjhfã xuâkstf́t hiêuxcṭn trêuxctn tay nàng.

 

hetẉt luôhetẁng khí hăfhtṕc ám, vôhetw hình mà nhưuhlxkstf̣t châkstf́t, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn lan toả trong khôhetwng trung, chụp xuôhetẃng khu đxjhfình viêuxcṭn hoang phêuxct́ này. Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn ngạc nhiêuxctn dưuhlx̀ng bưuhlxơsxph́c, đxjhfêuxct́n nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfang áp đxjhfêuxct́n trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t cũng kêuxctu “í” môhetẉt tiêuxct́ng, đxjhfưuhlx́ng khưuhlx̣ng lại.

 

Hoàn toàn khác vơsxph́i luôhetẁng khí hung lêuxcṭ trêuxctn mình nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí, nhưuhlxng quỷ khí lâkstfm râkstfm thâkstf́m đxjhfâkstf̃m thưuhlx́ khí hăfhtṕc ám tưuhlxơsxphng tưuhlx̣ nọ, tưuhlx̀ bôhetẃn phưuhlxơsxphng tám hưuhlxơsxph́ng dôhetẁn lại, ơsxph̉ đxjhfâkstfy vôhetẃn là nghĩa trang, âkstfm khí vôhetẃn đxjhfã râkstf́t năfhtp̣ng rôhetẁi, đxjhfêuxct́n giơsxph̀ Tiêuxct̉u Hoàn thi triêuxct̉n dị thuâkstf̣t nguỵ dị của Quỷ Đyiiqạo, tưuhlx́c thơsxph̀i tiêuxct́ng quỷ khóc liêuxctn hôhetẁi, âkstfm phong ràn rạt, cưuhlx́ nhưuhlx tiêuxct́ng tru gào của hàng vạn con quỷ cùng môhetẉt lúc, khiêuxct́n ngưuhlxơsxph̀i ta khiêuxct́p đxjhfảm.

 

Bảy tâkstf́m Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n tưuhlx̀ tưuhlx̀ bôhetẃc lêuxctn khỏi lòng bàn tay Tiêuxct̉u Hoàn, nhưuhlx đxjhfưuhlxơsxpḥc đxjhfuxct̀u khiêuxct̉n băfhtp̀ng môhetẉt bàn tay vôhetw hình, chúng xêuxct́p thành môhetẉt hình tam giác trong khôhetwng trung  phía trêuxctn Tiêuxct̉u Hoàn, ơsxph̉ nhưuhlx̃ng chôhetw̃ nhưuhlxsxpḥn máu trêuxctn môhetw̃i tâkstf́m, đxjhfêuxct̀u tưuhlx̀ tưuhlx̀ bưuhlx̀ng lêuxctn môhetẉt lơsxph́p sáng màu đxjhfỏ sâkstf̃m, nhưuhlx bảy con măfhtṕt tưuhlx̀ tưuhlx̀ mơsxph̉ bưuhlx̀ng, nhìn chòng chọc vào nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí nọ.

 

Trong luôhetẁng gió tà dị tràn ngâkstf̣p nghĩa trang, y sam của nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfó cũng kêuxctu lêuxctn vù vù, nhưuhlxng y tưuhlx̣a hôhetẁ khôhetwng hêuxct̀ bị ám bơsxph̉i thưuhlx́ quỷ mị âkstfm linh đxjhfó, đxjhfôhetwi măfhtṕt âkstf̉n trong bóng tôhetẃi ngâkstf̣p ngụa khí đxjhfen hơsxphi nhíu lại, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn câkstf́t giọng lạnh băfhtpng: “Thuâkstf̣t pháp Quỷ Đyiiqạo!”.

 

Tiêuxct̉u Hoàn khẽ chau mày, gưuhlxơsxphng măfhtp̣t tú mỹ giơsxph̀ đxjhfã trăfhtṕng bêuxcṭch, khôhetwng biêuxct́t vì lâkstf̀n đxjhfâkstf̀u tiêuxctn thi triêuxct̉n pháp thuâkstf̣t chưuhlxa quen tay, hay là sưuhlx̣ sơsxpḥ hãi bâkstf̉m sinh của ngưuhlxơsxph̀i con gái trưuhlxơsxph́c nhưuhlx̃ng sưuhlx̣ vâkstf̣t nhưuhlx ma quỷ âkstfm linh này, nhưuhlxng bâkstf́t kêuxct̉ ra sao, pháp thuâkstf̣t Quỷ đxjhfạo lâkstf̀n đxjhfâkstf̀u tiêuxctn trong đxjhfơsxph̀i nàng thi triêuxct̉n, dưuhlxơsxph́i tác dụng thúc đxjhfâkstf̀y tưuhlx̀ dị bảo của Quỷ đxjhfạo là Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n, đxjhfã thành hình, quanh mình nàng dâkstf̀n dâkstf̀n ngưuhlxng tụ môhetẉt lơsxph́p hăfhtṕc khí dày đxjhfăfhtp̣c, đxjhfôhetẁng thơsxph̀i trong khi cánh tay nàng lâkstf̣t chuyêuxct̉n, đxjhfã hiêuxcṭn lêuxctn, lại là môhetẉt bôhetẉ đxjhfâkstf̀u lâkstfu xưuhlxơsxphng sọ khôhetw̉ng lôhetẁ màu đxjhfen khôhetwng ăfhtpn khơsxph́p chút nào vơsxph́i hình tưuhlxơsxpḥng của Tiêuxct̉u Hoàn.

 

Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n lúc này cũng trôhetw̃i lêuxctn theo, khảm vào hai hôhetẃc măfhtṕt của bôhetẉ khôhetwng lâkstfu do lơsxph́p hăfhtṕc khí đxjhfó tạo thành., thoáng chôhetẃc bôhetẉ khôhetwkstfu nhưuhlx đxjhfưuhlxơsxpḥc tái sinh, hai măfhtṕt đxjhfỏ băfhtṕn rưuhlx̣c hôhetẁng quanh, há miêuxcṭng hù môhetẉt cái, âkstfm phong nôhetw̉i lêuxctn cuôhetẁn cuôhetẉn, trôhetwi lãng đxjhfãng ra xa nhưuhlxhetẉt tiêuxct́ng sâkstf́m, môhetẉt đxjhfạo hăfhtṕc khí nhưuhlxsxpḥi tiêuxct̃n phụt ra khỏi môhetẁm nó nhanh chóng vôhetw tỉ, băfhtṕn vêuxct̀ phía thâkstf̀n bí nhâkstfn.

 

Tiêuxct́ng rít phá khôhetwng, nhưuhlxuxctn bay săfhtṕc nhọn, chơsxph́p măfhtṕt đxjhfã đxjhfêuxct́n trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t ngưuhlxơsxph̀i nọ, y vụt xoay mình, nhìn có vẻ râkstf́t châkstf̣m, nhưuhlxng chỉ trong đxjhfưuhlxơsxph̀ng tơsxph kẽ tóc đxjhfã tráng đxjhfưuhlxơsxpḥc mũi têuxctn khí đxjhfen hung lêuxcṭ đxjhfó, quỷ tiêuxct̃n xé gió lao đxjhfi, tiêuxct́ng rít của nó vâkstf̃n nhưuhlx còn lại ngay bêuxctn màng nhĩ.

Khôhetwng đxjhfêuxct̉ y kịp thơsxph̉, môhetẁm bôhetẉ khôhetwkstfu đxjhfen thui đxjhfăfhtp̀gn trưuhlxơsxph́c lại liêuxctn tiêuxct́p phụt ra nhưuhlx̃ng ngọn quỷ tiêuxct̃n đxjhfen hung tơsxpḥn, rít lêuxctn tưuhlx̀ng hôhetẁi, băfhtṕn thăfhtp̉ng vêuxct̀ phía nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí nọ, nhưuhlxng phưuhlxơsxphng hưuhlxơsxph́ng có hơsxphi khác nhau, trêuxctn dưuhlxơsxph́i phải trái đxjhfêuxct̀u có, khôhetwng chưuhlx̀a ra lâkstf́y môhetẉt kẽ hơsxph̉.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn và Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn đxjhfưuhlx́ng sau Tiêuxct̉u Hoàn đxjhfêuxct̀u biêuxct́n săfhtṕc, đxjhfuxct̉m khác nhau là Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn vưuhlx̀a lạ vưuhlx̀a mưuhlx̀ng, chưuhlxa tưuhlx̀ng tưuhlxơsxph̉ng đxjhfêuxct́n đxjhfạo thuâkstf̣t của Tiêuxct̉u Hoàn lại lơsxpḥi hại đxjhfêuxct́n thêuxct́, còn CHu Nâkstf́t Tiêuxctn săfhtṕc măfhtp̣c hêuxct́t sưuhlx́c phưuhlx́c tạp, trêuxctn măfhtp̣t khôhetwng có mâkstf́y phâkstf̀n hoan hỉ, mà nhiêuxct̀u hơsxphn là lo lăfhtṕng và hoài nghi.

 

Cũng chính lúc đxjhfó, săfhtṕc măfhtp̣t Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn chơsxpḥt thay đxjhfôhetw̉i, lão lùi lại sau môhetẉt bưuhlxơsxph́c, nhìn vêuxct̀ môhetẉt hưuhlxơsxph́ng khác trong nghĩa trang, nơsxphi đxjhfó tuyêuxcṭt khôhetwng phải là hưuhlxơsxph́ng mà Tiêuxct̉u Hoàn và nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí kia giao đxjhfâkstf́u, ngưuhlxơsxpḥc lại, là môhetẉt nơsxphi mà tâkstf́t cả mọi ngưuhlxơsxph̀i đxjhfêuxct̀u khôhetwng chú ý, bọn họ vưuhlx̀a mơsxph́i dò ra xong- căfhtpn nhà hoang trong nghĩa đxjhfại kia.

 

Ơufrq̉ đxjhfó trong bóng tôhetẃi dà, có đxjhfuxct̀u so vơsxph́i quỷ khí âkstfm âkstfm trong khu đxjhfình viêuxcṭn, nơsxphi đxjhfó tưuhlx̣a nhưuhlx lại còn tôhetẃt hơsxphn, vưuhlx̀a rôhetẁi Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn và Dã Câkstf̉u Đyiiqạo nhâkstfn đxjhfưuhlx́ng ơsxph̉ của vưuhlxơsxph̀n nhìn vào bêuxctn trong, bêuxctn trong tưuhlx̣ nhiêuxctn sơsxph́m đxjhfã hoang phêuxct́ rôhetẁi, chăfhtp̉ng có gì hêuxct́t, chỉ có gạch tan ngói vơsxph̃ còn đxjhfêuxct̉ lại, còn có môhetẉt cái quan tài cũ nát khiêuxct́n ngưuhlxơsxph̀i ta nhìn thâkstf́y mà khôhetwng dêuxct̃ chụi chút nào.

 

Nhưuhlxng chính nhưuhlx̃ng thưuhlx́ này, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn lại thu hút sưuhlx̣ chú ý của Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, thâkstf̣m Tiêuxct̉u Hoàn đxjhfang kịch liêuxcṭt giao đxjhfâkstf́u lão cũng nhâkstf́t thơsxph̀i quêuxctn nhãng đxjhfi.

 

Trong căfhtpn nhà hoang đxjhfó, lại có cái gì xuâkstf́t hiêuxcṭn?

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn khôhetwng chơsxph́p măfhtṕt, nhìn chăfhtpm chăfhtpm vêuxct̀ hưuhlxơsxph́ng đxjhfó.

 

Trong đxjhfình viêuxcṭn, Tiêuxct̉u Hoàn sưuhlx̉ dụng dị thuâkstf̣t của Quỷ đxjhfạo, thanh thêuxct́ bưuhlx́c nhâkstfn, lại nhâkstf́t thơsxph̀i trêuxctn đxjhfâkstf́u trưuhlxơsxph̀ng đxjhfã áp đxjhfảo hoàn toàn nhâkstfn vâkstf̣t bí âkstf̉n đxjhfó, bôhetẉ khôhetwkstfu đxjhfen thui mà nàng chiêuxctu gọi ra đxjhfó khôhetwng ngơsxph́t phát ra nhưuhlx̃ng ngọn quỷ tiêuxct̃n hung lêuxcṭ đxjhfêuxct́n cùng cưuhlx̣c, hêuxct́t ngọn này đxjhfêuxct́n ngọn khác xé gió băfhtṕn đxjhfi, tuy chưuhlxa có ngọn nào băfhtṕn trúng thâkstf̀n bí nhâkstfn, nhưuhlxng có thêuxct̉ bưuhlx́c y phải liêuxctn tiêuxct́p nhảy tránh, sưuhlx́c mạnh  Quỷ đxjhfạo nguỵ dị âkstfm hiêuxct̉m nhưuhlxkstf̣y, tưuhlx̣a hôhetẁ đxjhfêuxct́n thâkstf̀n bí nhâkstfn đxjhfạo hạnh cao thâkstfm cũng khôhetwng muôhetẃn trưuhlx̣c tiêuxct́p đxjhfón lâkstf́y mũi tâkstf́n côhetwng của nó.




 

Qua môhetẉt lúc lâkstfu nhưuhlx thêuxct́, tuy bôhetẉ khôhetwkstfu đxjhfen thui bọc bêuxctn ngoài Tiêuxct̉u Hoàn vâkstf̃n ngưuhlxng tụ khôhetwng tiêuxctu tán, đxjhfôhetẁng thơsxph̀i hôhetẁng quanh trong hai măfhtṕt cũng rưuhlx̣c lêuxctn, nhưuhlxng thâkstf̀n bí nhâkstfn đxjhfó lại có biêuxct́n hoá, tưuhlx̣a hôhetẁ đxjhfã nhâkstf̣n ra đxjhfuxct̀u gì, y cưuhlxơsxph̀i lạnh, đxjhfôhetẉt ngôhetẉt giưuhlx̃a làn mưuhlxa têuxctn, y băfhtpng mình lao lêuxctn, xôhetwng vêuxct̀ phía Tiêuxct̉u Hoàn.

 

kstf́t cả nhưuhlx̃ng ngọn quỷ tiêuxct̃n nhâkstf́t thơsxph̀i đxjhfêuxct̀u mâkstf́t đxjhfôhetẉ chính xác, lưuhlxơsxph́t qua bêuxctn mình y, soạt soạt nhưuhlx̃ng tiêuxct́ng rú rít lưuhlxơsxph́t qua bêuxctn tai, lại bay sang bêuxctn cạnh. Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn măfhtp̣t mày thâkstf́t săfhtṕc, Tiêuxct̉u Hoàn cũng nhơsxpḥt măfhtp̣t, thâkstf́y thâkstfn ảnh màu đxjhfen kia săfhtṕp bay đxjhfêuxct́n gâkstf̀n mình, đxjhfôhetwi tay nàng vụt chăfhtṕp lại, khép lêuxctn trưuhlxơsxph́c ngưuhlx̣c, tưuhlx́c tơsxph̀i dưuhlxơsxph́i sưuhlx̣ thúc đxjhfôhetẉng của Pháp lưuhlx̣c, bôhetw khôhetwkstfu màu đxjhfen hưuhlx̀ môhetẉt tiêuxct́ng, lại đxjhfôhetẉt nhiêuxctn biêuxct́n nhỏ đxjhfi môhetẉt nưuhlx̉a, nhưuhlxng đxjhfôhetẁng thơsxph̀i chăfhtṕn lêuxctn trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t Tiêuxct̉u Hoàn, bảy tâkstf́m Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n lâkstf́p lánh hôhetẁng quanh xoay lôhetwng lôhetẃc, trong hai măfhtṕt bôhetẉ xưuhlxơsxphng khôhetw, chỉ thoáng chôhetẃc tạt ra môhetẉt tâkstf́m màn kêuxct́t băfhtp̀ng ánh sáng màu đxjhfỏ, căfhtṕt đxjhfưuhlx́t đxjhfưuhlxơsxph̀ng lao tơsxph́i của thâkstf̀n bí nhâkstfn. Thâkstf̀n bí nhâkstfn hưuhlx̀ mũi, tưuhlx̣a hôhetẁ vơsxph́i đxjhfạo hạnh của y, mà cũng có phâkstf̀n uý kỵ tâkstf́m màn sáng màu đxjhfỏ này, y bèn sưuhlx̃ng ngưuhlxơsxph̀i, đxjhfưuhlx́ng khưuhlx̣ng lại, nhìn lại bêuxctn Tiêuxct̉u Hoàn, tuy tạm thơsxph̀i thoát đxjhfưuhlxơsxpḥc nguy hiêuxct̉m, nhưuhlxng tiêuxct́p theo khôhetwng biêuxct́t tại sao, cả ngưuhlxơsxph̀i bôhetw̃ng run lêuxctn, tưuhlx̣a nhưuhlx đxjhfôhetẉt nhiêuxctn nguyêuxctn khí bị tôhetw̉n thưuhlxơsxphng, trêuxctn măfhtp̣t lưuhlxơsxph́t qua môhetẉt săfhtṕc đxjhfen, giâkstfy lát sau, thuâkstf̣t pháp trong tay nàng và bôhetẉ khôhetwkstfu màu đxjhfen trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t, toàn bôhetẉ đxjhfêuxct̀u băfhtṕt đxjhfâkstf̀u run lêuxctn nhè nhẹ.

 

Đyiiqêuxct́n nhưuhlx̃ng ngọn quỷ tiêuxct̃n mà nàng đxjhfuxct̀u khiêuxct̉n băfhtṕn ra, cũng lâkstf̣p tưuhlx́c bị ảnh hưuhlxơsxph̉ng, tưuhlx̀ khí thêuxct́ băfhtṕn đxjhfi vùn vụt săfhtṕc nhọn, thêuxct́ bâkstf́t khả kháng, biêuxct́n thành yêuxct́u ơsxph́t rã rơsxph̀i, mà phía trưuhlxơsxph́c tâkstf́m màn sáng đxjhfó do Tiêuxct̉u Hoàn hoá phép tung ra, dưuhlxơsxph́i tinh thâkstf̀n mêuxcṭt mỏi của Tiêuxct̉u Hoàn, cuôhetẃi cùng, dâkstf̀n dâkstf̀n lay đxjhfôhetẉng, rôhetẁi tiêuxctu tan.

 

kstf́t ngơsxph̀ là, thâkstf̀n bí nhâkstfn khi thâkstf́y Tiêuxct̉u Hoàn đxjhfôhetẉt nhiêuxctn suy sụp nhưuhlx thêuxct́, lại đxjhfưuhlx́ng nguyêuxcṭn, nhìn thiêuxct́u nưuhlx̃ đxjhfang tưuhlx̀ tưuhlx̀ kiêuxcṭt sưuhlx́c đxjhfi trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t mình, trong măfhtṕt loé lêuxctn môhetẉt tia lạnh lẽo.

 

Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn cuôhetẃng quýt, khôhetwng biêuxct́t uy thêuxct́ áp đxjhfảo lúc trưuhlxơsxph́c của Tiêuxct̉u Hoàn, làm sao đxjhfôhetẉt nhiêuxctn lại thua sút nhưuhlx nguyêuxctn khí hao tôhetw̉n, vôhetẉi vã tiêuxct́n lêuxctn trưuhlxơsxph́c đxjhfơsxph̃ ngưuhlxơsxph̀i con gái đxjhfang lảo đxjhfảo muôhetẃn ngã, y tưuhlx́c thơsxph̀i thâkstf́t kinh, thâkstfn hình Tiêuxct̉u Hoàn khôhetwng nhưuhlx̃ng lạnh băfhtpng, mà trong hơsxphi lạnh âkstf́y còn váng vâkstf́t môhetẉt luôhetẁng yêuxctu khí quỷ lưuhlx̣c nguỵ dị khó lưuhlxơsxph̀ng, tưuhlx̀ tưuhlx̀ toả ra, cưuhlx́ nhưuhlx muôhetẃn tìm ngưuhlxơsxph̀i đxjhfêuxct̉ hút.

 

Cũng may cảm giác này râkstf́t mau tiêuxctu tan, khi Tiêuxct̉u hoàn rã rơsxph̀i ngơsxph̀i  phêuxcṭt xuôhetẃgn đxjhfâkstf́t, Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn cũng khôhetwng dám châkstf̣m trêuxct̃, đxjhfơsxph̃ nàng tưuhlx̀ tưuhlx̀ ngôhetẁi xuôhetẃng, Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn im lìm bưuhlxơsxph́c đxjhfêuxct́n bêuxctn Tiêuxct̉u Hoàn, quan sát kỹ săfhtṕc  măfhtp̣t nàng, lăfhtṕc đxjhfâkstf̀u thơsxph̉ dài, khôhetwng nói gì cả.

 

Tiêuxct̉u Hoàn lúc này trôhetwng đxjhfã suy kiêuxcṭt đxjhfêuxct́n cùng cưuhlx̣c, có vẻ khôhetwng còn cả sưuhlx́c đxjhfêuxct̉ nói nưuhlx̃a, bôhetẉ khôhetwkstfu trong khôhetwng trung tưuhlx̀ tưuhlx̀ nhạt đxjhfi, cuôhetẃi cùng tan biêuxct́n, chỉ còn lại bảu miêuxct́ng Huyêuxct́t Ngọc Côhetẃt Phiêuxct́n đxjhfã trơsxph̉ lại dáng vẻ giản dị tâkstf̀m thưuhlxơsxph̀ng, dưuhlx̀ng trong khôhetwng trung môhetẉt lát, rôhetẁi rơsxphi thăfhtp̉ng xuôhetẃng, rơsxphi trêuxctn nêuxct̀n đxjhfá trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t Tiêuxct̉u Hoàn, phát ra mâkstf́y tiêuxct́ng kêuxctu khôhetw khôhetẃc.

 

Thâkstf̀n bí nhâkstfn nhìn Tiêuxct̉u Hoàn môhetẉt lát, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn hỏi: “Huyêuxct́t Hôhetẁn thuâkstf̣t này, ả ta tu luyêuxcṭn đxjhfưuhlxơsxpḥc bao lâkstfu rôhetẁi?”.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn châkstf̣m rãi đxjhfi lêuxctn trưuhlxơsxph́c măfhtp̣t Tiêuxct̉u Hoàn, chăfhtṕn tâkstf̀m nhìn của ngưuhlxơsxph̀i đxjhfó, thâkstf̀n bí nhâkstfn nhìn lão, Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn đxjhfạm nhiêuxctn trả lơsxph̀i: “Chưuhlx̀ng môhetẉt tháng thôhetwi!”.

 

Kẻ thâkstf̀n bí nọ lăfhtp̣ng lẽ giâkstfu lát, hai đxjhfôhetẃm sáng đxjhfỏ khôhetwng biêuxct́t tưuhlx̣ lúc nào, tưuhlx̀ tưuhlx̀ lại mơsxph̀ đxjhfi râkstf́t lâkstfu, sau đxjhfó cùng vơsxph́i sưuhlx̣ yêuxct́u đxjhfi của hai đxjhfôhetẃm sáng đxjhfó cả ngưuhlxơsxph̀i y có vẻ trôhetwng thâkstf́y lại nhiêuxct̀u thêuxctm mâkstf́y phâkstf̀n gâkstf̀n vơsxph́i con ngưuhlxơsxph̀i, lưuhlxôhetẁng khí hung lêuxcṭ trêuxctn ngưuhlxơsxph̀i nhạt đxjhfi.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn cau mày, lão đxjhfi nam vêuxct̀ băfhtṕc kiêuxct́n thưuhlx́c lịch duyêuxcṭt, phóng măfhtṕt khăfhtṕp gâkstf̀m trơsxph̀i  chăfhtp̉ng ai sáng nôhetw̉i vơsxph́i lão, tưuhlx̣ nhiêuxctn đxjhfã nhìn ra chôhetw̃ quái dị trêuxctn mình thâkstf̀n bí nhâkstfn này, trong măfhtṕt tưuhlx̀ tưuhlx̀ lôhetẉ ra vẻ suy nghĩ, sau đxjhfó tưuhlx̣a nhưuhlx nhơsxph́ đxjhfêuxct́n đxjhfuxct̀u gì, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn liêuxct́c măfhtṕt lại phía căfhtpn nhà hoang.

 

Trong làn gió đxjhfêuxctm lạnh lẽo, căfhtpn nhà đxjhfã bỏ phêuxct́ nhiêuxct̀u năfhtpm đxjhfưuhlx̀ng trơsxph trọi lẻ loi, rêuxcṭu rã thêuxctuhlxơsxphng, đxjhfúng là khôhetwng có đxjhfuxct̉m gì khác lạ, chỉ có đxjhfuxct̀u CHu Nhâkstf́t Tiêuxctn trôhetwng dáng vẻ của nó, lại lâkstf́y làm lạ lùng, lơsxph̀ mơsxph̀ còn mong đxjhfơsxpḥi môhetẉt cái gì.

 

Thâkstf̀n bí nhâkstfn trâkstf̀m măfhtp̣c môhetẉt lúc, thanh âkstfm vâkstf̃n bình đxjhfạm nhưuhlx thêuxct́, nhưuhlxng nhìn theo hưuhlxơsxph́ng măfhtṕt của Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn ơsxph̉ sau lưuhlxng, bâkstf́t ngơsxph̀ có thêuxctm mâkstf́y phâkstf̀n tán thưuhlxơsxph̉ng: “Thiêuxctn tưuhlxhetẃt lăfhtṕm, chỉ đxjhfáng tiêuxct́c là dùng vào tiêuxct̉u thuâkstf̣t của Quỷ đxjhfạo”.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn đxjhfưuhlxa măfhtṕt nhìn y: “Tôhetwn giá, chúng tôhetwi tuyêuxcṭt khôhetwng có ý mạo phạm ngài, đxjhfêuxctm nay sơsxph suâkstf́t đxjhfi vào khu vưuhlx̣c này, cũng khôhetwng có ý gì khác, càng khôhetwng muôhetẃn xung đxjhfôhetẉt vơsxph́i ngài. Nêuxct́u khôhetwng còn chuyêuxcṭn gì nưuhlx̃a, xin tôhetwn giá đxjhfêuxct̉ cho ba ngưuhlxơsxph̀i chúng tôhetwi đxjhfi”.

 

Thâkstf̀n bí nhâkstfn châkstf̀m châkstf̣m thu ánh măfhtṕt, nhìn Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn cưuhlxơsxph̀i lạnh: “Sơsxph suâkstf́t đxjhfi nhâkstf̀m, các ngưuhlxơsxphi nói nhẹ nhàng vâkstf̣y, ai biêuxct́t đxjhfưuhlxơsxpḥc các ngưuhlxơsxphi có phải là…”.

 

sxph́i nói đxjhfưuhlxơsxpḥc môhetẉt nưuhlx̉a, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn, thâkstfn hình ngưuhlxơsxph̀i  đxjhfó run khẽ, lơsxph̀i đxjhfang nói lại ngăfhtṕt đxjhfoạn, Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn giâkstf̣t mình, lâkstf̣p tưuhlx́c trôhetwng thâkstf́y rõ ràng, khuôhetwn măfhtp̣t sau khi bị màu đxjhfen phủ chụp lêuxctn, trong tròng măfhtṕt, hai đxjhfôhetẃm sáng đxjhfỏ lại tưuhlx̀ tưuhlx̀ rưuhlx̣c lêuxctn.

 

Luôhetẁng khí hung sát lại trôhetw̃i dâkstf̣y, vôhetw hình chụp lại, uy áp tâkstf́t cả, so vơsxph́i ban nãy còn vưuhlxơsxpḥt hơsxphn chưuhlx́ khôhetwng hêuxct̀ kém hơsxphn.

 

Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn săfhtṕc măfhtp̣t đxjhfại biêuxct́n, giâkstf̣t lùi lại sau, năfhtṕm lâkstf́y tay Tiêuxct̉u Hoàn đxjhfang rơsxph̀i rã lôhetwi dâkstf̣y, quát lêuxctn vơsxph́i Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn đxjhfang kinh ngạc: “Mau, mau chạy tản ra, chạy đxjhfưuhlxơsxpḥc ngưuhlxơsxph̀i nào hay ngưuhlxơsxph̀i âkstf́y…”.

 

Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn tưuhlx̣a hôhetẁ cũng hiêuxct̉u đxjhfưuhlxơsxpḥc chuyêuxcṭn gì đxjhfó, nhưuhlxng y chưuhlxa kịp mơsxph̉ miêuxcṭng, bóng tôhetẃi đxjhfăfhtp̀ng trưuhlxơsxph́c đxjhfã ngưuhlxng tụ, âkstfm phong lôhetẁng lôhetẉng, môhetẉt cái bóng âkstfm u khôhetw̉ng lôhetẁ đxjhfôhetẉt ngôhetẉt tưuhlx̀ trêuxctn cao chụp xuôhetẃng, lại chụp cả ba ngưuhlxơsxph̀i bọn họ vào trong, khôhetwng còn đxjhfưuhlxơsxph̀ng nào chạy thoát cả.

 

Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn rôhetẃng lêuxctn, cả ngưuhlxơsxph̀i nhảy phôhetẃc lêuxctn trưuhlxơsxph́c, âkstf́n Tiêuxct̉u Hoàn xuôhetẃng, dùng thâkstfn mình ngăfhtpn chăfhtp̣n cái bóng đxjhfen đxjhfó, Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn sưuhlx̉ng sôhetẃt, nhưuhlx̃ng biêuxct̉u tình phưuhlx́c tạp trêuxctn khuôhetwn măfhtp̣t già nua cưuhlx́ biêuxct́n chuyêuxct̉n thay nhau chỉ trong thoáng chôhetẃc bóng hăfhtṕc ám uy thêuxct́ vôhetwt tỉ  đxjhfó nhưuhlx luơsxph́i  trơsxph̀i chụp xuôhetẃng nhâkstfn gian, uy thêuxct́ năfhtp̣ng nêuxct̀ của nó khôhetwng thêuxct̉ kháng cưuhlx̣ đxjhfưuhlxơsxpḥc, chụp râkstf̀m râkstf̀m xuôhetẃng, nhưuhlx Thái Sơsxphn áp đxjhfỉnh, ba ngưuhlxơsxph̀i săfhtṕp bị ép cho tan nát.

 

Đyiiqúng vào khoảnh khăfhtṕc sinh tưuhlx̉ oan đxjhfâkstf̀u âkstf́y, trong căfhtpn nhà hoang phêuxct́ chơsxph́p lêuxctn môhetẉt đxjhfạo xích quanh, tưuhlx̣a  nhưuhlx có ngưuhlxơsxph̀i rôhetẃng lêuxctn giâkstf̣n dưuhlx̃ trong bóng tôhetẃi, luôhetẁng sáng âkstf́y trong chơsxph́p măfhtṕt bùng sáng, tưuhlx̣a nhưuhlxsxphn giâkstf̣n bị dôhetẁn ép tưuhlx̀ râkstf́t lâkstfu, trong cơsxph́p măfhtṕt phá tan bóng tôhetẃi, biêuxct́n thành môhetẉt côhetẉt sáng khôhetw̉ng lôhetẁ rưuhlx̣c rơsxph̃ chói chang, tưuhlx̀ sâkstfu trong căfhtpn nhà tôhetẃi lao phụt ra.

 

Cùng vơsxph́i nó là tiêuxct́ng đxjhfôhetẉng nôhetw̉ vang nhưuhlx tiêuxct́ng sâkstf́m, cả căfhtpn nhà hoang trong nháy măfhtṕt đxjhfã bị môhetẉt luôhetẁng đxjhfại lưuhlx̣c châkstf́n đxjhfôhetẉng đxjhfêuxct́n nôhetw̃i băfhtṕn tan thành muôhetwn mảnh, đxjhfán vụn ngói vơsxph̃ trong tiêuxct́ng đxjhfôhetẉng khủng khiêuxct́p đxjhfó bị băfhtṕn lêuxctn tâkstf̣n trơsxph̀i, xích quanh lâkstf́p lánh, nhưuhlx hoả diêuxcṭm bưuhlx̀ng bưuhlx̀ng, môhetẉt nhâkstfn ảnh hoá thâkstfn cưuhlx̣ long, vạch ngang qua hưuhlx khôhetwng hăfhtṕc ám, vơsxph́i khí thêuxct́ vũ bão băfhtṕn vọt tơsxph́i, lao vào thâkstf̀n bí nhâkstfn.

 

Bóng đxjhfen nguỵ dị trong có vẻ săfhtṕc đxjhfè nát Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, Tiêuxct̉u Hoàn và Dã Câkstf̉u đxjhfạo nhâkstfn bôhetw̃ng nhiêuxctn rút vêuxct̀ nhưuhlx cá voi hút nuơsxph́c,  áp lưuhlx̣c to lơsxph́n vụt tiêuxctu tan, Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn và hai ngưuhlxơsxph̀i kia bâkstf́t giác cảm thâkstf́y nhưuhlx trơsxph̀i xoay đxjhfâkstf́t chuyêuxct̉n, trong đxjhfâkstf̀u choáng váng khôhetwng ngơsxph́t.

 

Ơufrq̉ nơsxphi xa, bóng ngưuhlxơsxph̀i sáng rưuhlx̣c lao đxjhfêuxct́n nhưuhlxuxctn băfhtṕn, nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí dưuhlxơsxph̀ng nhưuhlxuxct́t sưuhlx́c tưuhlx́c giâkstf̣n, màu máu đxjhfỏ trong hai măfhtṕt càng dâkstf̃m thêuxctm, hai tay cùng bung ra, chăfhtp̣n lêuxctn phía trưuhlxơsxph́c, nháy măfhtṕt đxjhfã ngưuhlxng kêuxct́t thành môhetẉt bưuhlx́c tưuhlxơsxph̀ng bóng đxjhfen, chăfhtp̣n đxjhfưuhlx́ng luôhetẁng xích quang rưuhlx̀ng rưuhlx̣c đxjhfó lại.

 

Hai bêuxctn toàn lưuhlx̣c kịch đxjhfâkstf́u, ơsxph̉ nơsxphi xích quanh và hăfhtṕc ảnh xáp vào nhau, ánh sáng cũng rưuhlx̣c lêuxctn gay găfhtṕt, khôhetwng ngưuhlx̀ng phát ra nhưuhlx̃ng tiêuxct́ng rít “xì xì” quái dị, tưuhlx̀ xa nhìn lại, cảnh vâkstf̣t xung quanh băfhtṕt đxjhfâkstf̀u lỏng ra, luôhetẁng sóng nóng rung rinh băfhtṕt đxjhfâkstf̀u cuôhetẉn chảy, tưuhlx̀ng đxjhfuxct̉m tưuhlx̀ng đxjhfuxct̉m môhetẉt bôhetẃc lêuxctn khôhetwng trung.

Lúc đxjhfó, thâkstfn ảnh của hai nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí đxjhfó đxjhfã khôhetwng còn nhìn rõ nưuhlx̃a.

 

Đyiiqêuxctm đxjhfen bình lăfhtp̣ng này, nghĩa trang hoang phêuxct́ này, lại có nhưuhlx̃ng nhâkstfn vâkstf̣t đxjhfao hạnh cao thâkstfm thêuxct́, ơsxph̉ đxjhfâkstfy quyêuxct́t bêuxct̀ sinh tưuhlx̉.

 

Đyiiqôhetẉt nhiêuxctn, nơsxphi sâkstfu nhâkstf́t trong luôhetẁng sáng, phát ra môhetẉt tiêuxct́ng đxjhfôhetẉng khủng khiêuxct́p, nhưuhlx tiêuxct́ng sâkstf́m trêuxctn trơsxph̀i đxjhfôhetẉt nhiêuxctn nôhetw̉ vang, trong nháy măfhtṕt môhetẉt luôhetẁng kình phong rát măfhtp̣t táp tơsxph́i, bôhetẃn bêuxct̀ bụi cát ràn rạt, tâkstf́t cả mọi vâkstf̣t thêuxct̉ đxjhfêuxct̀u bị đxjhfánh băfhtṕn bay, thâkstf̣m chí bọn ba ngưuhlxơsxph̀i Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn thâkstfn thêuxct̉ cũng mâkstf́t tưuhlx̣ chủ bay bâkstf̣t ra ngoài.

 

Trong tiêuxct́ng sâkstf́m khùng khiêuxct́p đxjhfó, tưuhlx̣a hôhetẁ còn có môhetẉt thanh âkstfm cuôhetẁng nôhetẉ còn lơsxph́n hơsxphn, nhưuhlx sét giáng: “Ngưuhlxơsxphi còn khôhetwng hôhetẁi đxjhfâkstf̀u!”.

 

Đyiiqáp lại thanh âkstfm đxjhfó, là môhetẉt tiêuxct́ng cưuhlxơsxph̀i găfhtp̀n, bao hàm của sưuhlx̣ khinh thị và cuôhetẁng ngạo vôhetw cùng.

 

Bóng sáng lăfhtṕc lưuhlx, sau đxjhfó cuôhetẃi cùng ảm đxjhfạm đxjhfi, môhetẉt cái hôhetẃ lơsxph́n, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn hiêuxcṭn ra giưuhlx̃a đxjhfám cát bụi. Hai ngưuhlxơsxph̀i đxjhfưuhlx́ng sưuhlx̃ng đxjhfôhetẃi măfhtp̣t nhau trong cái hôhetẃ, môhetẉt ngưuhlxơsxph̀i thì bọn Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn chưuhlxa găfhtp̣p măfhtp̣t bao giơsxph̀, thâkstfn hình béo lùn, măfhtp̣t mày giâkstf̣n dưuhlx̃, tay câkstf̀m môhetẉt câkstfy kiêuxct́m màu đxjhfỏ rưuhlx̣c, lâkstf̃m lâkstf̃m uy nghiêuxctm, chỉ có đxjhfuxct̀u khôhetwng biêuxct́t là có phải đxjhfã thọ thưuhlxơsxphng hay khôhetwng, nơsxphi khoé miêuxcṭng đxjhfã có vêuxct́t máu; ngưuhlxơsxph̀i kia măfhtp̣c y sam, chính là nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí mà họ vưuhlx̀a đxjhfôhetẃi đxjhfịch, nhưuhlxng lúc này tâkstf̀ng hăfhtṕc khí chụp xuôhetẃng mình y đxjhfã tiêuxctu tán đxjhfi, khôhetwng biêuxct́t có phải vì cùng vơsxph́i nhâkstfn vâkstf̣t béo lùn kia đxjhfâkstf́u phép quá kịch liêuxcṭt, khôhetwng có cách nào duy trì hay khôhetwng.

 

uhlx̀ xa nhìn lại, thâkstfn hình của nhâkstfn vâkstf̣t thâkstf̀n bí thưuhlx́ nhì này măfhtp̣c đxjhfạo bào Thanh Vâkstfn Môhetwn, khuôhetwn măfhtp̣t thanh dong, râkstfu dài năfhtpm chòm, âkstf́n tưuhlxơsxpḥng đxjhfâkstf̀u tiêuxctn là cao nhâkstfn đxjhfăfhtṕc đxjhfạo, trác tuyêuxcṭt bâkstf́t phàm, chỉ có đxjhfuxct̀u lúc này trong măfhtṕt ôhetwng ta lâkstf́p loé ánh đxjhfỏ và lạnh lẽo, lại tăfhtpng thêuxctm mâkstf́y phâkstf̀n nguỵ dị.

 

Ngưuhlxơsxph̀i béo lùn liêuxct́c nhìn bọn Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn, tưuhlx̣a hôhetẁ trôhetwng thâkstf́y ba ngưuhlxơsxph̀i cọn họ tạm thơsxph̀i khôhetwng còn nguy hiêuxct̉m, mói lôhetẉ vẻ yêuxctn tâkstfm môhetẉt chút, sau đxjhfó thâkstf̀n tình trơsxph̉ nêuxctn nghiêuxctm khăfhtṕc, trưuhlx̀ng măfhtṕt nhìn kẻ nọ, giơsxph̀ lâkstfu mơsxph́i cưuhlxơsxph̀i lạnh: “Ngưuhlxơsxphi cho răfhtp̀ng dưuhlx̣a vào đxjhfạo thuâkstf̣t Tru Tâkstfm Hoả đxjhfó mà có thêuxct̉ gâkstfy khó cho ta chăfhtpng?”.

 

Kẻ nọ măfhtṕt vâkstf̃n rưuhlx̣c ánh đxjhfỏ, luôhetẁng khí hung sát càng mạnh lêuxctn đxjhfêuxct́n cùng cưuhlx̣c, gâkstf̀n nhưuhlxhetẉt vâkstf̣t hưuhlx̃u hình, khôhetwng ngưuhlx̀ng thò ra thụt vào, âkstfm u nói: “Ta lại quêuxctn mâkstf́t, đxjhfạo thuâkstf̣t này nguyêuxctn là tôhetw̉ sưuhlx của chi phái ngưuhlxơsxphi sáng tạo ra, có đxjhfuxct̀u dùng trêuxctn mình ngưuhlxơsxphi, tưuhlx vị khôhetwng dêuxct̃ chịu hả”.

 

“Phì”- Lão béo quát: “Ngưuhlxơsxphi sa vào ma đxjhfạo, còn dám vọng ngôhetwn. Tru Tâkstfm Hoả sơsxph́m đxjhfã bị các đxjhfơsxph̀i tôhetw̉ sưuhlxkstf́m tu hành, hôhetwm nay ngưuhlxơsxphi lại khôhetwng coi giáo huâkstf́n vào đxjhfâkstfu, trong măfhtṕt còn các đxjhfơsxph̀i tôhetw̉ sưuhlx Thanh Vâkstfn môhetwn nưuhlx̃a hay khôhetwng?”.

 

Kẻ nọ cưuhlxơsxph̀i găfhtp̀n: “Hôhetwm đxjhfó ta và ngưuhlxơsxphi quyêuxct́t chiêuxct́n, Tôhetw̉ Sưuhlxuhlx̀ đxjhfưuhlxơsxph̀ng bị huỷ hoại, khôhetwng  phải côhetwng lao của môhetẉt mình ta, trong măfhtṕt ngưuhlxơsxphi còn có các đxjhfơsxph̀i tôhetw̉ sưuhlx Thanh Vâkstfn môhetwn nưuhlx̃a hay khôhetwng?”.

 

Lão béo nghẹn lơsxph̀i, nhưuhlxng sau đxjhfó càng giâkstf̣n hơsxphn, chỉ nhâkstf́t thơsxph̀i khôhetwng biêuxct́t nêuxctn nói gì mơsxph́i phải, chỉ biêuxct́t trưuhlx̀ng măfhtṕt măfhtṕt nhìn kẻ nọ. Kẻ nọ săfhtpm soi lão béo, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn bâkstf̣t cưuhlxơsxph̀i: “Ta thâkstf́y ngưuhlxơsxphi đxjhfưuhlx̀ng nêuxctn cưuhlx́ng đxjhfâkstf̀u nưuhlx̃a, tuy đxjhfạo hạnh ngưuhlxơsxphi thâkstfm hâkstf̣u hơsxphn ta nghĩ, có thêuxct̉ miêuxct̃n cưuhlxơsxph̃ng côhetwng phá sưuhlx̣ khiêuxctn chêuxct́ của Tru Tâkstfm Hoả, nhưuhlxng ngưuhlxơsxphi vì cưuhlx́u ba ngưuhlxơsxph̀i kia, đxjhfã hao  phí tu hành cưuhlxơsxph̃ng câkstf̀u đxjhfã thôhetwng, lúc này khí huyêuxct́t chạy ngưuhlxơsxpḥc, khí mạch toàn thâkstfn cùng châkstf́n đxjhfôhetẉng, đxjhfạo hạnh nhiêuxct̀u nhâkstf́t chỉ còn đxjhfưuhlxơsxpḥc sáu thành so vơsxph́i ngày thưuhlxơsxph̀ng thôhetwi. Ha ha…”.

 

Lão béo khôhetwng có ý sơsxpḥ hãi hay rút lui, cưuhlx́ng cõi đxjhfáp: “Năfhtpm đxjhfó ngưuhlxơsxphi và Vạn sưuhlx huynh tuyêuxcṭt đxjhfại phong hoa, hàng ma trưuhlx̀ yêuxctu, ta theo sau ngưuhlxơsxph̀i, vì các ngưuhlxơsxphi mà chêuxct́t cũng khôhetwng có ý hôhetẃi hâkstf̣n, nhưuhlxng hôhetwm nay ngưuhlxơsxphi đxjhfã khôhetwng phải ngưuhlxơsxph̀i năfhtpm xưuhlxa nưuhlx̃a, mà nhưuhlx̃ng đxjhfuxct̀u ta làm, lại chính là nhưuhlx̃ng đxjhfuxct̀u năfhtpm xưuhlxa ngưuhlxơsxphi và Vạn sưuhlx huynh dâkstf̃u có chêuxct́t cũng vâkstf̃n làm mà khôhetwng hôhetẃi hâkstf̣n”.

 

Lão hú dài môhetẉt tiêuxct́ng, trêuxctn măfhtp̣t lôhetẉ vẻ cưuhlxơsxphng nghị, lại pha lâkstf̃n sưuhlx̣ đxjhfau đxjhfơsxph́n bi ai, hét lêuxctn: “Tiêuxct́p kiêuxct́m!”.

 

sxph̀i còn chưuhlxa dưuhlx́t, nhâkstfn ảnh nhưuhlx đxjhfuxcṭn, chơsxph́p măfhtṕt đxjhfã hoà vào xích quang trùng trùng, nhưuhlxuhlx̣ long đxjhfăfhtp̀ng khôhetwng, lao bôhetw̉ tơsxph́i. Kẻ nọ măfhtṕt bưuhlx̀ng ánh đxjhfỏ, con ngưuhlxơsxphi thu hẹp lại, trôhetwng thâkstf́y côhetẉt sáng đxjhfỏ thanh thêuxct́ to lơsxph́n, xé khôhetwng, phá thiêuxctn rạch đxjhfịa, khôhetwng gì cản nôhetw̉i, chỉ còn môhetẉt con đxjhfưuhlxơsxph̀ng đxjhfôhetẁng quy ưuhlxkstf̣n mà thôhetwi.

 

Y cưuhlxơsxph̀i lạnh, tay phải huy đxjhfôhetẉng, môhetẉt đxjhfạo sáng lạnh lẽo bùng lêuxctn, khôhetwng rưuhlx̣c rơsxph̃ chói lọi, nhưuhlxng chăfhtṕn lêuxctn trưuhlxơsxph́c mình, chăfhtp̣n đxjhfà lao tơsxph́i của côhetẉt sáng đxjhfỏ rưuhlx̣c.

 

Luôhetẁng sáng lạnh băfhtpng và côhetẉt sáng màu đxjhfỏ rưuhlx̣c vưuhlx̀a chạm, đxjhfôhetẉt nhiêuxctn rưuhlx̣c lêuxctn sáng chói, trôhetwng nhưuhlx tù nhụt, lại căfhtṕt lẹm vào, ánh sáng chói loà lay đxjhfôhetẉng.

 

Lão béo gâkstf̀m lêuxctn môhetẉt tiêuxct́ng giâkstf̣n dưuhlx̃, rôhetẁi sau đxjhfó là môhetẉt tiêuxct́ng đxjhfơsxph́n đxjhfau, xích quang lâkstf̣p tưuhlx́c bị chăfhtp̣t đxjhfỏ quay vêuxct̀, phát ra tiêuxct́ng đxjhfôhetẉng âkstf̀m âkstf̀m rôhetẁi tản đxjhfi, lão béo loạng choạng bị đxjhfánh bay bâkstf̣t ra, rơsxphi xuôhetẃng măfhtp̣t đxjhfâkstf́t khôhetwng đxjhfưuhlx́ng dâkstf̣y nôhetw̉i nưuhlx̃a, liêuxctn tiêuxct́p giâkstf̣t lui vêuxct̀ đxjhfăfhtp̀ng sau, vưuhlx̀a giâkstf̣t lui vưuhlx̀a phún máu tưuhlxơsxphi, hiêuxct̉n nhiêuxctn thưuhlxơsxphng thêuxct́ râkstf́t năfhtp̣ng, thâkstf̣m chí đxjhfêuxct́n y sam trưuhlxơsxph́c ngưuhlx̣c đxjhfã bị nhuôhetẉm môhetẉt mảng đxjhfỏ lơsxph́n.

 

Kẻ nọ lâkstf̣p tưuhlx́c thu lãnh quang vêuxct̀, chú măfhtṕt nhìn, trêuxctn tay năfhtṕm môhetẉt thanh côhetw̉ kiêuxct́m trôhetwng râkstf́t giản dị, hình thù hôhetẁn phác mà côhetw̉ kính, châkstf́t liêuxcṭu hêuxct́t sưuhlx́c kỳ quái, nhưuhlx đxjhfá mà khôhetwng phải đxjhfá, đxjhfuxct̉m kỳ lạ nhâkstf́t làm, thanh kiêuxct́m này là môhetẉt đxjhfoạn kiêuxct́m gãy, phâkstf̀n đxjhfâkstf̀u chưuhlx̀ng hai thưuhlxơsxph́c đxjhfã bị gãy mâkstf́t rôhetẁi.

 

Lão béo miêuxcṭng trào máu tưuhlxơsxphi, hăfhtp̀n học nhìn đxjhfạo nhâkstfn, rít lêuxctn: “Ngưuhlxơsxphi… ngưuhlxơsxphi lại dám đxjhfem Tru Tiêuxctn kiêuxct́m xuôhetẃng khỏi Thanh Vâkstfn sơsxphn?”.

 

Đyiiqạo nhâkstfn ngưuhlx̉a măfhtp̣t cưuhlxơsxph̀i lêuxctn đxjhfuxctn rôhetẁ, bôhetẉ dạng hêuxct́t sưuhlx́c cuôhetẁng loạn. Ơufrq̉ đxjhfăfhtp̀ng xa, bon ba ngưuhlxơsxph̀i Chu Nhâkstf́t Tiêuxctn càng nghe càng hãi, vêuxct̀ sau, kinh hãi đxjhfêuxct́n trong đxjhfâkstf̀u rôhetw̃ng tuêuxct́ch.

 

Tru Tiêuxctn côhetw̉ kiêuxct́m!

 

Đyiiqoạn kiêuxct́m gãy trong tay đxjhfạo nhâkstfn đxjhfó, mà là đxjhfêuxcṭ nhâkstf́t danh kiêuxct́m châkstf́n đxjhfôhetẉng thiêuxctn hạ- Tru Tiêuxctn côhetw̉ kiêuxct́m ưuhlx?

 

kstf̣y hai ngưuhlxơsxph̀i đxjhfạo hạnh cao thâkstfm đxjhfáng sơsxpḥ đxjhfó, là nhưuhlx̃ng nhâkstfn vâkstf̣t nào vâkstf̣y?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.