Tru Tiên

Chương 209 : Tâm Cơ

    trước sau   
   

N am Cưngauơaeajng. Thâuiij̣p Vạn Đdjzgại Sơaeajn.

Làn gió lạnh âuiijm u lạnh lẽo khiêvofén ngưngauơaeaj̀i ta nôcqwg̉i da gà, trêvofen trơaeaj̀i mâuiijy đxyvlen trĩu thâuiij́p và huyêvofẹt đxyvlôcqwg̣ng u tôcqwǵi sâuiiju thăbtgbm thăbtgb̉m dâuiij̀n dâuiij̀n hiêvofẹn rõ, báo hiêvofẹu hang đxyvlôcqwg̣ng ác ma trong truyêvofẻn thuyêvofét đxyvlang môcqwg̃i lúc môcqwg̣t gâuiij̀n. Lục Tuyêvofét Kỳ và mâuiij́y ngưngauơaeaj̀i kia đxyvlưngaúng ơaeaj̉ môcqwg̣t nơaeaji bêvofen ngoài, cách Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng chưngaùng mưngauơaeaj̀i mâuiij́y trưngauơaeaj̣ng, dõi nhìn vêvofè phía hang đxyvlôcqwg̣ng đxyvló.

 

Phía xa xa, môcqwg̣t bưngaúc tưngauơaeaj̣ng đxyvlá quay măbtgḅt vào hang đxyvlôcqwg̣ng sâuiiju thăbtgbm thăbtgb̉m, đxyvlâuiiju lưngaung lại phía họ, côcqwg đxyvlôcqwg̣c đxyvlưngaúng ơaeaj̉ cưngaủa hang Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng, ngoài bưngaúc tưngauơaeaj̣ng đxyvló ra, khôcqwgng còn vâuiij̣t gì khác.

 

Lý Tuâuiijn nhìn hang đxyvlôcqwg̣ng, tưngaụa hôcqwg̀ cũng hơaeaji căbtgbng thăbtgb̉ng, thâuiij́p giọng nói: “Đdjzgúng là chôcqwg̃ này rôcqwg̀i”.

 

Âhxqgm phong rú rít, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen vút cao lêvofen mâuiij́y bưngaục, khiêvofén ngưngauơaeaj̀i ta rùng cả mình. Mâuiij́y ngưngauơaeaj̀i đxyvlạo hạnh cao thâuiijm nhưngau Lục Tuyêvofét Kỳ, Tăbtgbng Thưngau Thưngau và Lý Tuâuiijn, tưngaụ nhiêvofen khôcqwgng sơaeaj̣ âuiijm khí lâuiij̉n khuâuiij́t trong luôcqwg̀ng gió u ám, mà mưngauơaeaj̀i mâuiij́y đxyvlêvofẹ tưngaủ Phâuiij̀n Hưngauơaeajng côcqwǵc đxyvli cùng bọn họ, cũng đxyvlêvofèu là nhưngaũng cao thủ trăbtgbm ngưngauơaeaj̀i tuyêvofẻn môcqwg̣t, phâuiij̀n lơaeaj́n nét măbtgḅt vâuiij̃n nhưngau thưngauơaeaj̀ng.

 

btgbng Thưngau Thưngau ngoảnh đxyvlâuiij̀u nói: “Nơaeaji đxyvlâuiijy yêvofeu khí quả nhiêvofen râuiij́t năbtgḅng, chỉ có đxyvlvofèu chúng ta quan sát đxyvlã lâuiiju, mà khôcqwgng có môcqwg̣t yêvofeu thú nào chạy ra, thâuiij̣t là kỳ quái”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ gâuiij̣t đxyvlâuiij̀u, nhưngaung thâuiij̀n tình băbtgbng lạnh hoàn toàn khôcqwgng thay đxyvlôcqwg̉i, hơaeaj̀ hưngaũng nói: “Đdjzgã đxyvlêvofén đxyvlâuiijy rôcqwg̀i, chúng ta qua đxyvló thì hơaeajn, găbtgḅp ma thú yêvofeu nghiêvofẹt nào, cũng có thêvofẻ sơaeaj́m đxyvlôcqwǵi phó”. Nói đxyvloạn, khôcqwgng đxyvlơaeaj̣i bọn Lý Tuâuiijn trả lơaeaj̀i, đxyvli thăbtgb̉ng lêvofen phía trưngauơaeaj́c.

 

Lý Tuâuiijn và Tăbtgbng thưngau Thưngau nhìn nhau, Tăbtgbng Thưngau Thưngaungauơaeaj̀i khan, nhún nhún vai, bưngauơaeaj́c châuiijn theo. Lý Tuâuiijn tưngaù đxyvlăbtgb̀ng sau nhìn theo bóng dáng yêvofẻu đxyvlvofẹu, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen thâuiij̀m thơaeaj̉ dài, đxyvlôcqwǵi vơaeaj́i y, bóng hình đxyvló thâuiij̣t khôcqwgng biêvofét đxyvlã xuâuiij́t hiêvofẹn trong cơaeajn mơaeaj của y bao nhiêvofeu làn, nhưngaung quả thưngaục khi có cơaeajcqwg̣i đxyvlêvofẻ ơaeaj̉ bêvofen nhau, khoảng cách tưngaụa hôcqwg̀ xa càng thêvofem xa.

Y trâuiij̀m ngâuiijm môcqwg̣t lát, khoát tay, gọi mâuiij́y vị sưngau đxyvlêvofẹ đxyvlăbtgb̀ng sau lưngaung đxyvli theo.

 

* * * * * *

 

Ơitqỷ đxyvlăbtgb̀ng xa, gâuiij̀n bưngaúc tưngauơaeaj̣ng đxyvlá thâuiij̀n bí nơaeaji cưngaủa hang Sâuiijn Ma Côcqwg̉ Đdjzgôcqwg̣ng, đxyvlôcqwg̣t ngôcqwg̣t có môcqwg̣t bóng đxyvlen lưngauơaeaj́t qua, rưngauơaeaj̣t vào trong hang, chính là bóng của Hăbtgb́c Môcqwg̣c.

 

Y vưngaùa lưngauơaeaj́t vào, sâuiiju trong hang bôcqwg̃ng vôcqwgaeaj́ vang lêvofen môcqwg̣t tiêvoféng rêvofen khẽ, chính là tiêvoféng của hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉, tiêvofép đxyvló hơaeaji sưngauơaeajng hưngau ảo trong khôcqwgng trung băbtgb́t đxyvlâuiij̀u ngưngaung tụ, cho thâuiij́y hung linh săbtgb́p xuâuiij́t hiêvofẹn lâuiij̀n nưngaũa. Đdjzgúng lúc đxyvló, Hăbtgb́c Môcqwg̣c âuiij̉n sau bôcqwg̣ áo đxyvlen đxyvlôcqwg̣t ngôcqwg̣t hét lêvofen gâuiij́p gáp: “Đdjzgại ca, huynh đxyvlưngaùng ra vôcqwg̣i, nghe đxyvlêvofẹ nói”.

 

Hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ cưngauơaeaj̀i găbtgb̀n, nhưngaung hơaeaji sưngauơaeajng màu trăbtgb́ng trong khôcqwgng trung băbtgb́t vâuiij̃n tiêvofép tục ngưngaung tụ, hiêvofẻn nhiêvofen khôcqwgng màng đxyvlêvofén lơaeaj̀i Hăbtgb́c Môcqwg̣c: “Súc sinh ngưngauơaeaji còn dám quay vêvofè ưngau?”.

 

btgb́c Môcqwg̣c đxyvlưngaúng trong bóng âuiijm u nơaeaji góc hang: “Sau khi huynh hiêvofẹn thâuiijn, khó tránh khỏi kinh đxyvlôcqwg̣ng nhưngaũng ngưngauơaeaj̀i vưngaùa lại đxyvlâuiijy, hôcqwgm nay ngưngauơaeaj̀i đxyvlêvofén Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng ùn ùn khôcqwgng ngơaeaj́t, vì viêvofẹc gì, lẽ nào huynh còn khôcqwgng biêvofét?”.

 

aeaji sưngauơaeajng trăbtgb́ng hưngau ảo đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen dưngaùng lại giưngaũa trơaeaj̀i, khôcqwgng tiêvofép tục tăbtgbng thêvofem, mà cũng khôcqwgng có ý đxyvlịnh tan ra, giâuiijy lát sau, tiêvoféng Hăbtgb́c Hôcqwg̉ lạnh lẽo vang lêvofen: “Ngưngauơaeaji có ý gì?”.

 

btgb́c Môcqwg̣c rì râuiij̀m: “Họ đxyvlêvofén đxyvlâuiijy, tưngaụ nhiêvofen là muôcqwǵn đxyvlôcqwǵi phó vơaeaj́i ngưngauơaeaj̀i trong hang này, bâuiij́t kêvofẻ thêvofé nào, đxyvlâuiijy chăbtgb̉ng phải là đxyvlvofèu huynh vâuiij̃n hy vọng sao? Huôcqwǵng hôcqwg̀ lúc sơaeaj́m huynh đxyvlã đxyvlêvofẻ ngưngauơaeaj̀i ta vào, hiêvofẹn tại sao khôcqwgng đxyvlêvofẻ thêvofem nhiêvofèu ngưngauơaeaj̀i vào nưngaũa, có gì là khôcqwgng đxyvlưngauơaeaj̣c?”.

 

vofen ngoài cưngaủa hang, xa xa văbtgb̉ng đxyvlêvofén tiêvoféng bưngauơaeaj́c châuiijn, nhưngaũng ngưngauơaeaj̀i đxyvló, đxyvlã đxyvlêvofén gâuiij̀n hang đxyvlôcqwg̣ng côcqwg̉ xưngaua âuiijm u sâuiiju thăbtgb̉m này.




 

aeaji sưngauơaeajng đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen tản ra, nháy măbtgb́t đxyvlã tan biêvofén trong luôcqwg̀ng gió âuiijm u mạnh rát thôcqwg̉i tơaeaj́i tưngaù sâuiiju trong huyêvofẹt đxyvlôcqwg̣ng, hâuiij̀u nhưngau cùng lúc, bóng đxyvlen của Hăbtgb́c Môcqwg̣c cũng lâuiij̉n luôcqwgn vào màn tôcqwǵi.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ, Tăbtgbng Thưngau Thưngau và mâuiij́y ngưngauơaeaj̀i bọn Lý Tuâuiij́n, môcqwg̣t khăbtgb́c sau, xuâuiij́t hiêvofẹn trưngauơaeaj́c cưngaủa hang Sâuiijn Ma Côcqwg̉ Đdjzgôcqwg̣ng.

btgbng Thưngau Thưngau dè dăbtgḅt nhìn sâuiiju vào bóng tôcqwǵi thăbtgbm thăbtgb̉m của huyêvofẹt đxyvlôcqwg̣ng, chau mày, hiêvofẻn nhiêvofen cảm thâuiij́y có chút bâuiij́t an trưngauơaeaj́c nơaeaji mà bêvofen trong yêvofeu khí năbtgḅng nêvofè lại nguỵ dị khó lưngauơaeaj̀ng vâuiij̣y. Lý Tuâuiij́n bêvofen cạnh y cũng có mâuiij́y phâuiij̀n tưngauơaeajng đxyvlôcqwg̀ng, cũng chau mày, nhưngaung trêvofen nét măbtgḅt, ánh măbtgb́t lại âuiij̉n uơaeaj́c lôcqwg̣ ra đxyvlôcqwgi chút kinh ngạc và bâuiij́t ngơaeaj̀, y châuiij̀m châuiij̣m đxyvli lại mâuiij́y bưngauơaeaj́c gâuiij̀n cưngaủa hang, nhưngaung tâuiij́t cả đxyvlêvofèu bình tĩnh, ngoài luôcqwg̀ng gió âuiijm u căbtgb́t da căbtgb́t thịt thì khôcqwgng có môcqwg̣t âuiijm thanh gì cả.

 

Đdjzgvofèu này khiêvofén Lý Tuâuiij́n hơaeaji thăbtgb́c măbtgb́c, y chăbtgbm chú nhìn Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng, im lìm khôcqwgng nói, tưngaụa nhưngau đxyvlang nghĩ ngơaeaj̣i đxyvlvofèu gì.

 

Khác vơaeaj́i hai chàng trai, sau khi đxyvlêvofén bêvofen ngoài hang đxyvlôcqwg̣ng, Lục Tuyêvofét Kỳ lâuiij̣p tưngaúc chuyêvofẻn sưngaụ chú ý tưngaù bóng tôcqwǵi tăbtgbm mịt mù thâuiijm u trong đxyvlôcqwg̣ng sang pho tưngauơaeaj̣ng đxyvlá phụ nưngaũ thâuiij̀n bí mà côcqwg đxyvlôcqwg̣c đxyvlưngaúng bêvofen, nàng châuiij̣m rãi đxyvli đxyvlêvofén trưngauơaeaj́c măbtgḅt pho tưngauơaeaj̣ng, chăbtgbm chú nhìn nó.

 

Ngưngauơaeaj̀i phụ nưngaũ băbtgb̀ng đxyvlá khôcqwgng biêvofét đxyvlã trải qua gió sưngauơaeajng mưngaua tuyêvofét bao nhiêvofeu tháng năbtgbm, tưngaù trêvofen xuôcqwǵng dưngauơaeaj́i chôcqwg̃ nào cũng hăbtgb̀n in nhưngaũng vêvofét tích hao mòn và tàn phá, nhưngaung dưngauơaeaj̀ng nhưngau có cảm ưngaúng, Lục Tuyêvofét Kỳ nhâuiij̣n thâuiij́y rõ rành rành, săbtgb́c thái của tưngauơaeaj̣ng đxyvlá vâuiij̃n sinh đxyvlôcqwg̣ng nhưngau còn sôcqwǵng, gưngauơaeajng măbtgḅt nàng hơaeaji sâuiij̀u héo, man mác thưngauơaeajng cảm, trong đxyvlôcqwgi măbtgb́t nàng, phảng phâuiij́t vẻ mêvofe mang, lăbtgḅng lẽ nhìn sâuiiju vào trong côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng thâuiij̀n bí, nhưngau mong đxyvlơaeaj̣i đxyvlvofèu gì, lại nhưngauuiijm sưngaụ đxyvlvofèu gì.

 

Chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn năbtgbm, có ai đxyvlã nghe thâuiij́y nhưngaũng lơaeaj̀i tâuiijm sưngaụ âuiij́y?




 

“Lục sưngau muôcqwg̣i, Lục sưngau muôcqwg̣i!”

 

Đdjzgôcqwg̣t nhiêvofen mâuiij́y tiêvoféng gọi kinh ngạc tưngaù bêvofen cạnh văbtgb̉ng sang, Lục Tuyêvofét Kỳ giâuiij̣t mình, bâuiij́t giác thụt lùi, bưngaùng tỉnh khỏi nôcqwg̃i trâuiij̀m tưngau khó hiêvofẻu của mình, đxyvlưngaua măbtgb́t nhìn xem.

 

Khuôcqwgn măbtgḅt Tăbtgbng Thưngau Thưngau ra chiêvofèu kinh dị, còn thoáng vẻ lo lăbtgb́ng: “Lục sưngau muôcqwg̣i, huynh gọi muôcqwg̣i mâuiij́y lâuiij̀n rôcqwg̀i, sao muôcqwg̣i đxyvlêvofèu khôcqwgng nghe thâuiij́y cả vâuiij̣y?”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ măbtgḅt trăbtgb́ng bêvofẹch, năbtgb́m tay buôcqwgng hai bêvofen hôcqwgng tưngaù tưngaù năbtgb́m chăbtgḅt, tưngaụ dưngaung phát hiêvofẹn là băbtgb́t đxyvlâuiij̀u tưngaù khi nào, lòng bàn tay mình đxyvlã nhơaeajm nhơaeaj́p môcqwg̀ hôcqwgi. Nàng hít thơaeaj̉ thâuiij̣t sâuiiju, trâuiij́n tĩnh lại nhạt nhẽo nói:

“Khôcqwgng sao, các huynh phát hiêvofẹn đxyvlưngauơaeaj̣c gì chưngaua?”.

 

btgbng Thưngau Thưngaubtgb́c đxyvlâuiij̀u: “Chưngaua, ơaeaj̉ đxyvlâuiijy ngoài gió tà có vẻ ngụy dị cưngaú lùa tưngaùng cơaeajn, đxyvlêvofén tôcqwgng tích môcqwg̣t con yêvofeu thú cũng khôcqwgng nhìn thâuiij́y”.

 

Đdjzgoạn y ngoảnh sang Lý Tuâuiijn: “Lý sưngau huynh, huynh có phát hiêvofẹn ra đxyvlvofèu gì khôcqwgng?”.




 

Lý Tuâuiijn trâuiij̀m ngâuiijm giâuiijy lâuiiju, cũng lăbtgb́c đxyvlâuiij̀u: “Chăbtgb̉ng có gì, nhưngaung ơaeaj̉ đxyvlâuiijy đxyvlúng là côcqwg̉ quái…”.

 

btgbng Thưngau Thưngau lạ lùng: “Côcqwg̉ quái, cái gì côcqwg̉ quái?”.

 

Lý Tuâuiijn giâuiij̣t mình, vôcqwg̣i vã cưngauơaeaj̀i khan: “Khôcqwgng có, ta thâuiij́y nơaeaji này vôcqwǵn dĩ là sào huyêvofẹt của Thú Yêvofeu, sao lại khôcqwgng có bóng dáng Thú Yêvofeu, vì vâuiij̣y mơaeaj́i cảm thâuiij́y kỳ quái”.

 

btgbng Thưngau Thưngau mỉm cưngauơaeaj̀i: “Nói cũng đxyvlúng, ta cũng đxyvlang cảm thâuiij́y lạ, muôcqwg̣i thì sao, Lục sưngau muôcqwg̣i?”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ khôcqwgng đxyvláp ngay, căbtgḅp măbtgb́t trong trẻo của nàng tưngaù tưngaù loé sáng, liêvoféc nhìn Lý Tuâuiijn, Lý Tuâuiijn vôcqwg duyêvofen vôcqwgaeaj́, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen ho khục khăbtgḅc, ngoảnh đxyvlâuiij̀u nhìn các đxyvlêvofẹ tưngaủ khác của Phâuiij̀n Hưngauơaeajng côcqwǵc: “Mâuiij́y ngưngauơaeaj̀i tơaeaj́i đxyvlâuiijy, đxyvlưngaùng đxyvlưngaúng xa quá”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ nín lăbtgḅng giơaeaj̀ lâuiiju, ngoảnh đxyvlâuiij̀u liêvoféc nhìn pho tưngauơaeaj̣ng đxyvlá của ngưngauơaeaj̀i phụ nưngaũ: “Bâuiij́t kêvofẻ ra sao, chúng ta đxyvlã đxyvlêvofén đxyvlâuiijy, quyêvofét khôcqwgng thêvofẻ nưngaũa đxyvlưngauơaeaj̀ng bỏ dơaeaj̉, mọi ngưngauơaeaj̀i cùng vào đxyvli”.

 

btgbng Thưngau Thưngauuiij̣t đxyvlâuiij̀u: “Khôcqwgng sai”.

 

Nói đxyvloạn, y ngoảnh sang Lý Tuâuiijn: “Lý sưngau huynh, ý huynh sao?”.

 

Lý Tuâuiijn vâuiij̃n chau mày, nhâuiij̣n thâuiij́y môcqwg̣t ý nghĩ khó lý giải đxyvlang trì níu trong lòng, nhưngaung giâuiijy lát sau vâuiij̃n đxyvláp: “Lục sưngau muôcqwg̣i nói râuiij́t đxyvlùng, chúng ta nêvofen vào”.

 

btgbng Thưngau Thưngau xoay mình: “Đdjzgã vâuiij̣y mọi ngưngauơaeaj̀i cùng đxyvli. Nhưngaung nơaeaji đxyvlâuiijy khôcqwgng phải bình thưngauơaeaj̀ng, nêvofen câuiij̉n thâuiij̣n thì tôcqwǵt hơaeajn. Thêvofé này nhé, ta đxyvli trưngauơaeaj́c mơaeaj̉ đxyvlưngauơaeaj̀ng, Lục sưngau muôcqwg̣i đxyvli theo tiêvofép ưngaúng, Lý sưngau huynh đxyvloạn hâuiij̣u, các vị sưngau huynh khác của Phâuiij̀n Hưngauơaeajng côcqwǵc đxyvli ơaeaj̉ giưngaũa, có đxyvlưngauơaeaj̣c khôcqwgng?”.

 

Lý Tuâuiijn gâuiij̣t đxyvlâuiij̀u, vưngaùa đxyvlịnh tán thành, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen Lục Tuyêvofét Kỳ ơaeaj̉ môcqwg̣t bêvofen lạnh lùng nói: “Nhưngauuiij̣y khôcqwgng thoả đxyvláng lăbtgb́m, hay là đxyvlôcqwg̉i lại môcqwg̣t chút”.

 

btgbng Thưngau Thưngau và Lý Tuâuiijn đxyvlôcqwg̀ng thơaeaj̀i ngơaeaj ngác, Tăbtgbng Thưngau Thưngau hỏi: “Lục sưngau muôcqwg̣i, ý muôcqwg̣i thêvofé nào?”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ trâuiij̀m ngâuiijm: “Muôcqwg̣i đxyvli đxyvlâuiij̀u tiêvofen, Tăbtgbng sưngau huynh, đxyvli cuôcqwǵi cùng, tâuiij́t cả nhưngaũng ngưngauơaeaj̀i khác và Lý sưngau huynh đxyvli ơaeaj̉ giưngaũa, Lý sưngau huynh và các vị đxyvlêvofèu là đxyvlêvofẹ tưngaủ Phâuiij̀n Hưngauơaeajng côcqwǵc, vạn nhâuiij́t xảy ra chuyêvofẹn bâuiij́t ngơaeaj̀, cũng có ngưngauơaeaj̀i dêvofẽ bêvofè chỉ huy bàn bạc”.

 

Lý Tuâuiijn săbtgb́c măbtgḅt thay đxyvlôcqwg̉i, tưngaụa hôcqwg̀ đxyvlịnh nói gì, nhưngaung Tăbtgbng Thưngau Thưngau đxyvlã cưngauơaeaj̀i: “À, cũng đxyvlúng, huynh sao khôcqwgng nghĩ đxyvlêvofén đxyvlvofẻm này, Lục sưngau muôcqwg̣i nói có lý lăbtgb́m, vâuiij̣y quyêvofét đxyvlịnh làm thêvofé nhé”.

 

Lý Tuâuiijn cau mày, nhưngaung cuôcqwǵi cùng vâuiij̃n ngâuiij̣m miêvofẹng, khôcqwgng hêvofè hé môcqwgi, coi nhưngaubtgḅc nhiêvofen châuiij́p nhâuiij̣n. Lục Tuyêvofét Kỳ liêvoféc nhìn y, rôcqwg̀i quay sang dăbtgḅn Tăbtgbng Thưngau Thưngau: “Tăbtgbng sưngau huynh, huynh đxyvli sau cùng, tâuiij̀m nhìn sẽ bao quát, dêvofẽ năbtgb́m băbtgb́t đxyvlưngauơaeaj̣c  cục diêvofẹn, dêvofẽ bêvofè trù tính”.

 

btgbng Thưngau Thưngau tủm tỉm, ơaeaj̉ môcqwg̣t góc đxyvlôcqwg̣ mà Lý Tuâuiijn và bọn đxyvlêvofẹ tưngaủ Phâuiij̀n Hưngauơaeajng  côcqwǵ kia khôcqwgng trôcqwgng thâuiij́y, y mau măbtgb́n quay lưngaung lại họ, nháy nháy măbtgb́t vơaeaj́i Lục Tuyêvofét kỳ, rôcqwg̀i lâuiij̣p tưngaúc cưngauơaeaj̀i  xoà: “Lục sưngau muôcqwg̣i yêvofen tâuiijm, có ta đxyvloạn hâuiij̣u, phiêvofèn phưngaúc gì cũng khôcqwgng sơaeaj̣, ha ha ha…”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ nhìn thâuiij̣t sâuiiju vào măbtgb́t y, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen, tưngaù khoé miêvofẹng lôcqwg̣ ra nét cưngauơaeaj̀i, râuiij́t mơaeaj̀, rôcqwg̀i tan biêvofén ngay, cho dù vâuiij̣y, khoảnh khăbtgb́c rưngaục rơaeaj̃ âuiij́y đxyvlã thâuiij́y bọn đxyvlêvofẹ tưngaủ trẻ tuôcqwg̉i của Phâuiij̀n Hưngauơaeajng  côcqwǵc đxyvlang đxyvlưngaúng đxyvlăbtgb̀ng xa thi thoảng lén lút nhìn trôcqwg̣m nàng cũng phải lạc hôcqwg̀n ngơaeaj ngâuiij̉n, có kẻ khôcqwgng câuiij̀m lòng còn thơaeaj̉ dài.

 

Lý Tuâuiijn hưngaù khẽ, măbtgḅt nghiêvofem lạnh, nhưngaũng âuiijm thanh bâuiij́t bình thưngauơaeaj̀ng kia vụt lăbtgḅng tăbtgb́t, Lục Tuyêvofét Kỳ lâuiij́y lại vẻ băbtgbng lãnh muôcqwgn thuơaeaj̉, nhìn lưngauơaeaj́t xung quanh: “Chúng ta vào nào”.

 

Nói xong, khôcqwgng đxyvlêvofẻ ý đxyvlêvofén ai khác, nàng câuiij́t bưngauơaeaj́c  đxyvli trưngauơaeaj́c.

 

btgbng Thưngau Thưngau xoay mình cưngauơaeaj̀i  vơaeaj́i Lý Tuâuiijn: “Lý sưngau huynh, chúng ta cũng đxyvli thôcqwgi”.

 

Lý Tuâuiijn gâuiij̣t gâuiij̣t đxyvlâuiij̀u, gọi các sưngau đxyvlêvofẹ, rôcqwg̀i bưngauơaeaj́c  lêvofen theo. Đdjzgơaeaj̣i bọn Lý Tuâuiijn và Lục Tuyêvofét Kỳ băbtgbng vào trong khôcqwgng gian âuiijm ám sâuiiju thăbtgb̉m đxyvló rôcqwg̀i, Tăbtgbng Thưngau Thưngau ung dung nhìn khăbtgb́p lưngauơaeaj̣t phong cảnh xung quanh, tưngaụa hôcqwg̀ trâuiij̀m tưngau đxyvlvofèu gì lát sau, y mơaeaj́i mỉm cưngauơaeaj̀i thâuiij̀n bí, khoan thai tiêvofén vào trong hang đxyvlôcqwg̣ng côcqwg̉ xưngaua âuiij́y.

 

Tiêvoféng bưngauơaeaj́c  châuiijn sè sẹ vang vâuiij́t trong bóng tôcqwǵi âuiijm u, cưngaủa vào Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng lại chìm lút giưngaũa bâuiij̀u khôcqwgng khí tịch mịch. Tiêvoféng bưngauơaeaj́c  châuiijn càng lúc càng khẽ, càng lúc càng xa, cuôcqwǵi cùng mâuiij́t hút, trong bóng đxyvlêvofem, vụt chơaeaj́p lêvofen môcqwg̣t thâuiijn ảnh, sau đxyvló thâuiijn hình của Hăbtgb́c Môcqwg̣c tưngaù bóng tôcqwǵi  bưngauơaeaj́c  ra, châuiij̣m rãi đxyvli đxyvlêvofén trưngauơaeaj́c  pho tưngauơaeaj̣ng phụ nưngaũ kia, lăbtgb̉ng lăbtgḅng nhìn.

 

Sau lưngaung y, hơaeaji sưngauơaeajng hưngau ảo dâuiij̀n dâuiij̀n trôcqwg̃i lêvofen, ngưngaung tụ, thâuiijn ảnh to lơaeaj́n của hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ cũng xuâuiij́t hiêvofẹn, nhưngaung lúc này y khôcqwgng văbtgbng ra nhưngaũng lơaeaj̀i ác khâuiij̉u vơaeaj́i Hăbtgb́c Môcqwg̣c, mà quay mình dõi vào bóng sâuiiju thăbtgb̉m thâuiijm u của hang đxyvlôcqwg̣ng môcqwg̣t lúc râuiij́t lâuiiju, cưngauơaeaj̀i khâuiij̉y: “Bọn ngưngauơaeaj̀i Trung Thôcqwg̉ này, xâuiiju xé lâuiij̃n nhau mãi khôcqwgng thôcqwgi, lâuiij̀n này đxyvlêvofén đxyvlâuiijy, cũng vâuiij̃n lục đxyvlục khôcqwgng ngưngaùng”.

 

btgb́c Môcqwg̣c quay mình, nhạt nhẽo: “Nhâuiijn tâuiijm xưngaua nay đxyvlêvofèu nhưngauuiij̣y, đxyvlưngaùng nói là bọn chúng, mà đxyvlêvofén hai huynh đxyvlêvofẹ ta, thâuiij̣m chí nưngauơaeajng nưngauơaeajng năbtgbm xưngaua, lẽ nào khôcqwgng nhưngauuiij̣y?”.

 

“Cái gì?”. Thâuiijn hình đxyvlôcqwg̀ sôcqwg̣ của hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ quay phăbtgb́t lại, vì tôcqwǵc đxyvlôcqwg̣ quá gâuiij́p quá nhanh, đxyvlêvofén nôcqwg̃i trêvofen khôcqwgng phát ra âuiijm thanh đxyvlục rít nhưngau tiêvoféng gào rôcqwǵng trâuiij̀m trâuiij̀m của dã thú, nhìn đxyvlêvofén măbtgḅt y đxyvlã đxyvlâuiij̀y săbtgb́c giâuiij̣n, nanh ác vôcqwg cùng, y gâuiij̀m lêvofen: “Ngưngauơaeaji nói cái gì, ngưngauơaeaji bạo gan khi mạn nưngauơaeajng nưngauơaeajng, mà lại ngay trưngauơaeaj́c  măbtgḅt thâuiij̀n tưngauơaeaj̣ng của nưngauong nưngauơaeajng sao?”.

 

So vơaeaj́i thâuiijn hình khôcqwg̉ng lôcqwg̀ đxyvláng sơaeaj̣ của hung linh, vóc dáng Hăbtgb́c Môcqwg̣c trôcqwgng rõ ràng nhỏ bé vôcqwg cùng, nhưngaung khôcqwgng hiêvofẻu sao, tuy khôcqwgng nhìn rõ măbtgḅt y, nhưngaung tưngaù giọng nói bình tĩnh, có thêvofẻ nhâuiij̣n ra y khôcqwgng hêvofè sơaeaj̣ hãi, hơaeajn nưngaũa, còn nhuôcqwǵm vè chán ngán mơaeaj̉i mêvofẹt.

 

“Đdjzgại ca, nêvoféu nưngauơaeajng nưngauơaeajng ban đxyvlâuiij̀u khôcqwgng có tâuiijm kêvofé, bao nhiêvofeu năbtgbm nay, huỵnh cho răbtgb̀ng cái gì có thêvofẻ phong âuiij́n thưngaú yêvofeu nghiêvofẹt đxyvló bâuiij́t tưngaủ bâuiij́t diêvofẹt trong côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng này?”.

Hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ rõ ràng là nghẹn lơaeaj̀i, nhưngaung y vâuiij̃n khôcqwgng muôcqwǵn thưngaùa nhâuiij̣n, khăbtgbng khăbtgbng gâuiij̀m lêvofen: “Ngưngauơaeaji nhăbtgbng cuôcqwg̣i cái gì vâuiij̣y, đxyvló đxyvlêvofèu là nưngauơaeajng nưngauơaeajng năbtgbm xưngaua…”.

 

“Hay lăbtgb́m…”. Đdjzgôcqwg̣t nhiêvofen, Hăbtgb́c Môcqwg̣c tỏ ra khác hăbtgb̉n vơaeaj́i bình thưngauơaeaj̀ng, căbtgb́t ngang lơaeaj̀i hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉: “…huynh khỏi phải đxyvlem nưngauơaeajng nưngauơaeajng ra treo mãi ơaeaj̉ môcqwg̀m nhưngau thêvofé, lòng tôcqwgn sùng thành kính vơaeaj́i nưngauơaeajng nưngauơaeajng, đxyvlêvofẹ khôcqwgng ít hơaeajn huỵnh môcqwg̣t li môcqwg̣t tí nào”.

 

Thâuiijn hình to lơaeaj́n của hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ cưngaúng đxyvlơaeaj, măbtgḅt khôcqwgng kêvofèm đxyvlưngauơaeaj̣c vẻ kinh ngạc vôcqwg cùng, giơaeaj̀ lâuiiju, cơaeajn giâuiij̣n của y vâuiij̃n chưngaua bùng phát, thâuiij̀n tình bôcqwg̃ng dưngaung lãnh tĩnh, nhìn ngưngauơaeaj̀i thâuiijn kiêvofép trưngauơaeaj́c môcqwg̣t lưngauơaeaj̣t tưngaù trêvofen xuôcqwǵng dưngauơaeaj́i, y đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen bâuiij̣t cưngauơaeaj̀i, sau đxyvló lạnh nhạt bảo:

“Ngưngauơaeaji làm sao thêvofé, xưngaua nay ngưngauơaeaji chưngaua tưngaùng ăbtgbn nói vơaeaj́i ta nhưngauuiij̣y?”.

 

btgb́c Môcqwg̣c cưngauơaeaj̀i lạnh nhưngaungaụ trào, châuiij̣m rãi đxyvlưngaua măbtgb́t nhìn sang bưngaúc tưngauơaeaj̣ng đxyvlá của Vu nưngaũ nưngauơaeajng nưngauơaeajng Linh Lung, thong thả thôcqwǵt: “Phải, đxyvlêvofẹ trưngauơaeaj́c  đxyvlâuiijy quyêvofét khôcqwgng tuôcqwgn ra nhưngaũng lơaeaj̀i nhưngauuiij̣y, nhưngaung vì sao hiêvofẹn tại đxyvlêvofẹ lại thành nhưngau thêvofé này? Đdjzgêvofẹ tưngaụ mình cũng khôcqwgng biêvofét, ai có thêvofẻ giải thích hôcqwg̣ đxyvlêvofẹ nhỉ?”.

 

Hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ lạnh lùng: “Đdjzgó là chuyêvofẹn của ngưngauơaeaji, ta khôcqwgng có hưngaúng cũng khôcqwgng muôcqwǵn biêvofét, ngưngauơaeaji chỉ câuiij̀n nói cho ta môcqwg̣t chuyêvofẹn này là đxyvlưngauơaeaj̣c”.

 

btgb́c Môcqwg̣c thơaeaj̀ thâuiij̃n nhìn pho tưngauơaeaj̣ng Linh Lung, lâuiij̀m râuiij̀m: “Gì?”.

 

Hung linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ nói: “Lúc đxyvlâuiij̀u ngưngauơaeaji quay lưngaung lại di huâuiij́n của nưngauơaeajng nưngauơaeajng, đxyvlại nghịch bâuiij́t đxyvlạo, lén lút giúp yêvofeu nghiêvofẹt kia tìm lại đxyvlủ năbtgbm thánh khí của năbtgbm tôcqwg̣c ơaeaj̉ Nam Cưngauơaeajng, phục sinh cho y. Đdjzgêvofén nay ngưngauơaeaji vì sao lại đxyvlêvofẻ ta cho ngưngauơaeaj̀i vào đxyvlôcqwg̣ng, ý đxyvlôcqwg̀ bâuiij́t lơaeaj̣i vơaeaj́i y?”.

 

Ánh măbtgb́t Hăbtgb́c Môcqwg̣c tưngaù nãy đxyvlêvofén giơaeaj̀ chưngaua tưngaùng rơaeaj̀i khỏi tưngauơaeaj̣ng đxyvlá Linh Lung, môcqwg̣t lúc lâuiiju, thanh âuiijm của y vang lêvofen, trâuiij̀m thâuiij́p mà bi thôcqwǵng: “Nưngauơaeajng nưngauơaeajng năbtgbm đxyvló phong âuiij́n Thú Thâuiij̀n, là làm sai. Chúng ta đxyvli theo nưngauơaeajng nưngauơaeajng, mưngauu câuiij̀u bí thuâuiij̣t trưngauơaeaj̀ng sinh, vì vâuiij̣y tạo ra nhưngaũng thánh vâuiij̣t âuiij́y, cũng là sai. Đdjzgêvofẹ cho răbtgb̀ng Thú Thâuiij̀n tôcqwg̣i khôcqwgng đxyvláng nhưngauuiij̣y, khôcqwgng ngơaeaj̀ y chuyêvofẻn cơaeajn giâuiij̣n sang thiêvofen hạ chúng sinh, đxyvlêvofén nôcqwg̃i tạo ra môcqwg̣t trưngauơaeaj̀ng hạo kiêvofép lơaeaj́n nhâuiij́t thêvofé gian, đxyvlêvofẹ cũng là sai nôcqwǵt”.

 

Y cưngauơaeaj̀i thảm thiêvofét, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen quay ngưngauơaeaj̀i, dang rôcqwg̣ng hai tay, thanh âuiijm thêvofevofẹ, ngưngaủa măbtgḅt hét: “Sai…sai…sai…! Tâuiij́t cả chúng ta vôcqwǵn dĩ đxyvlêvofèu sai cả…”.

 

Tiêvoféng hôcqwg hoán đxyvló vang vọng ra xa, núi non vọng hưngauơaeaj̉ng, nhưngaung trơaeaj̀i đxyvlâuiij́t vâuiij̃n lạnh lùng, khôcqwgng mảy may thay đxyvlôcqwg̉i, lanh lẽo nhìn thêvofé gian phàm tục.

 

Hung Linh Hăbtgb́c Hôcqwg̉ khôcqwg̉ng lôcqwg̀ đxyvlưngaúng bêvofen cạnh, thâuiij́y hăbtgb́c Môcqwg̣c đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen đxyvlau đxyvlơaeaj́n thảm não nhưngauuiij̣y, cũng lăbtgḅng ngưngauơaeaj̀i đxyvli hôcqwg̉i lâuiiju, khôcqwgng nói môcqwg̣t câuiiju, chỉ im lìm đxyvlưngaúng sau lưngaung y tròng măbtgb́t gơaeaj̀n gơaeaj̣n nhưngaũng âuiij̉n tình phưngaúc tạp, nhưngaung tuyêvofẹt nhiêvofen khôcqwgng có môcqwg̣t chút nuơaeaj́c măbtgb́t nào.

 

uiij́t luâuiij̣n là y hay Hăbtgb́c Môcqwg̣c, trêvofen thêvofé gian thảm thưngauơaeajng này, hàng ngàn hàng vạn năbtgbm nay, đxyvlêvofèu sơaeaj́m đxyvlã đxyvlánh mâuiij́t đxyvli cải quyêvofèn đxyvlưngauơaeaj̣c khóc.

 

* * * * * *

 

Lục Tuyêvofét Kỳ đxyvlang đxyvli trong Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen cảm thâuiij́y là lạ, bèn ngưngaung bưngauơaeaj́c, quay nhìn con đxyvlưngauơaeaj̀ng vưngaùa đxyvli qua, nhưngaung sau lưngaung môcqwg̣t màn đxyvlen đxyvlăbtgḅc tĩnh mịch, ngoài sưngaụ trâuiij̀m măbtgḅc ra, khôcqwgng có môcqwg̣t âuiijm thanh nào khác.

 

cqwg̣t nôcqwg̃i run sơaeaj̣ đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen âuiij̣p đxyvlêvofén, lòng nàng nhón nháo lôcqwg̣n nhôcqwg̣n, lâuiiju lăbtgb́m khôcqwgng bình tĩnh lại đxyvlưngauơaeaj̣c.

 

Lý Tuâuiijn đxyvli khôcqwgng xa sau lưngaung khe khẽ hỏi: “Lục sưngau muôcqwg̣i, sao thêvofé, muôcqwg̣i phát hiêvofẹn ra đxyvlvofèu gì?”.

 

Lục Tuyêvofét Kỳ lăbtgḅng lẽ quay mình, hưngauơaeaj́ng vêvofè phía trưngauơaeaj́c, nơaeaji đxyvló cũng là môcqwg̣t màn mịt mơaeaj̀ đxyvlen đxyvlăbtgḅc.

 

Nàng trâuiij̀m ngâuiijm giâuiijy lát, sau đxyvló lăbtgḅng lẽ đxyvláp: “Khôcqwgng có gì, đxyvli tiêvofép nào!”.

 

cqwg̀i hít thơaeaj̉ thâuiij̣t sâuiiju, trâuiij́n đxyvlịnh tinh thâuiij̀n, hiêvofen ngang bưngauơaeaj́c tiêvofép, bóng tôcqwǵi trưngauơaeaj́c măbtgḅt nàng tưngaù tưngaù tan đxyvli, vì trong tay, Thiêvofen Gia thâuiij̀n kiêvofém dâuiij̀n dâuiij̀n sáng lêvofen, ánh sáng lam săbtgb́c ôcqwgn nhu nhẹ nhàng bao phủ lâuiij́y mình nàng, trong nhưngaucqwg̣t ảo ảnh.

 

Sau lưngaung, khôcqwgng biêvofét có bao nhiêvofeu ngưngauơaeaj̀i đxyvlang nín thơaeaj̀.

Bóng dáng mỹ lêvofẹ của ngưngauơaeaj̀i con gái âuiij́y, quyêvofét nhiêvofen bưngauơaeaj́c tiêvofép theo con đxyvlưngauơaeaj̀ng tôcqwǵi tăbtgbm phía trưngauơaeaj́c, tuy phảng phâuiij́t vẻ côcqwg đxyvlơaeajn, nhưngaung khôcqwgng hêvofè tỏ ra lưngauơaeaj̃ng lưngaụ.

 

Đdjzgoạn đxyvlưngauơaeaj̀ng này, đxyvlơaeaj̀i ngưngauơaeaj̀i nhưngau thêvofé này, nêvofen đxyvli qua, nêvofen sôcqwǵng nhưngau thêvofé nào?

 

Nàng khôcqwgng hêvofẻ ngoảnh lại.

 

* * * * * *

 

uiiju trong Sâuiijn Ma côcqwg̉ đxyvlôcqwg̣ng.

 

Ngọn lưngaủa trong lò sưngauơaeaj̉i lâuiiju đxyvlơaeaj̀i lăbtgḅng lẽ cháy, nhưngaung nêvoféu nhìn kỹ môcqwg̣t chút, sẽ phát hiêvofẹn ra trong lò, dưngauơaeaj́i ánh sáng của ngọn lưngaủa, khôcqwgng có nhưngaũng thưngaú nhiêvofen liêvofẹu nhưngau củi hoăbtgḅc dâuiij̀u thăbtgb́p, ngọn lưngaủa cháy khôcqwgng ngưngaùng, mà lại là môcqwg̣t ngọn lưngaủa khôcqwgng biêvofét cháy lêvofen nhơaeaj̀ đxyvlâuiiju.

 

Ngọn lưngaủa trong lò sưngauơaeaj̉i lâuiiju đxyvlơaeaj̀i lăbtgḅng lẽ cháy, nhưngaung nêvoféu nhìn kỹ môcqwg̣t chút, sẽ phát hiêvofẹn ra trong lò, dưngauơaeaj́i ánh sáng của ngọn lưngaủa, khôcqwgng có nhưngaũng thưngaú nhiêvofen liêvofẹu nhưngau củi hoăbtgḅc dâuiij̀u thăbtgb́p, ngọn lưngaủa cháy khôcqwgng ngưngaùng, mà lại là môcqwg̣t ngọn lưngaủa khôcqwgng biêvofét cháy lêvofen nhơaeaj̀ đxyvlâuiiju.

 

Ngọn lưngaủa nhâuiij́p nháy trong khôcqwgng trung, lưngauơaeaj̃i lưngaủa ngoe nguâuiij̉y, chiêvoféu sáng gưngauơaeajng măbtgḅt Thú Thâuiij̀n, cũng chiêvoféu sáng bóng dáng môcqwg̣t nam nhâuiijn dâuiij̀n dâuiij̀n lại gâuiij̀n.

 

Quỷ Lêvofẹ bưngauơaeaj́c đxyvlêvofén phía bêvofen kia ngọn lưngaủa, gưngauơaeajng măbtgḅt gã trong vâuiij̀ng sáng châuiij̀m châuiij̣m nhìn sang, cùng lúc trôcqwgng thâuiij́y gưngauơaeajng măbtgḅt quen thuôcqwg̣c phía trưngauơaeaj́c.

 

Thú Thâuiij̀n vâuiij̃n ngôcqwg̀i trêvofen bêvofẹ đxyvlá nhỏ dưngauơaeaj́i đxyvlâuiij́t mỉm cưngauơaeaj̀i, nhìn Quỷ Lêvofẹ môcqwg̣t lưngauơaeaj̣t tưngaù trêvofen xuôcqwǵng dưngauơaeaj́i: “Ta biêvofét sơaeaj́m muôcqwg̣n gì cũng có ngưngauơaeaj̀i đxyvlêvofén, nhưngaung khôcqwgng ngơaeaj̀ ngưngauơaeaji lại là ngưngauơaeaj̀i đxyvlâuiij̀u tiêvofen đxyvlêvofén nơaeaji này”.

 

Y ngưngaùng lơaeaj̀i, mỉm cưngauơaeaj̀i: “Vưngaùa băbtgb́t găbtgḅp thâuiij̀n tình của ta, ngưngauơaeaji tưngaụa hôcqwg̀ khôcqwgng ngạc nhiêvofen, có phải trưngauơaeaj́c đxyvlâuiijy lúc chúng ta găbtgḅp măbtgḅt, ngưngauơaeaji đxyvlã biêvofét đxyvlưngauơaeaj̣c thâuiijn phâuiij̣n của ta?”.

 

Quỷ Lêvofẹ thong thả lăbtgb́c đxyvlâuiij̀u, đxyvlôcqwǵi măbtgḅt vơaeaj́i ngưngauơaeaj̀i đxyvlàn ôcqwgng nhìn còn râuiij́t trẻ mà ôcqwgn hoà đxyvló, khôcqwgng thêvofẻ liêvofen tưngauơaeaj̉ng vơaeaj́i môcqwg̣t Thú Thâuiij̀n trưngauơaeaj́c đxyvlâuiijy đxyvlã đxyvlem đxyvlêvofén nhưngaũng hạo kiêvofép kinh hoàng cho thiêvofen hạ chúng sinh, thêvofé nhưngaung đxyvlâuiij́y mơaeaj́i là sưngaụ thưngaục - “Ta sau này mơaeaj́i đxyvloán ra” - gã lăbtgḅng lẽ đxyvláp.

 

Thú Thâuiij̀n nhìn gã, nhẹ nhàng bảo: “Ôpcjl̀, ta râuiij́t hưngaùng thú đxyvlâuiij́y, ngưngauơaeaji làm sao đxyvloán ra đxyvlưngauơaeaj̣c, là do nghe môcqwg tả tưngauơaeaj́ng mạo của ta, y phục của ta, hay vôcqwg vàn nhưngaũng cưngaủ chỉ của ta, mà đxyvloán ra thâuiijn phâuiij̣n?”.

 

“Đdjzgêvofèu khôcqwgng phải”. Quỷ Lêvofẹ nói.

 

Thú Thâuiij̀n tưngaụa hôcqwg̀ thích thú: “Ôpcjl̀, vâuiij̣y là cái gì?”.

 

Quỷ Lêvofẹ liêvoféc măbtgb́t sang bêvofen cạnh y: “Là nó”.

 

Thú Thâuiij̀n châuiij̀m châuiij̣m gâuiij̣t đxyvlâuiij̀u: “Khôcqwgng sai, đxyvlâuiijy đxyvlúng là biêvofẹn pháp tôcqwǵt nhâuiij́t, khôcqwgng thêvofẻ sai trâuiij̣t đxyvlưngauơaeaj̣c”.

 

vofen cạnh y, ác thú Thao Thiêvofét gâuiij̀m gưngaù nho nhỏ.

 

Thú Thâuiij̀n thò tay ra, tưngaù xa nhìn lại, Quỷ Lêvofẹ thâuiij̣m chí cũng có thêvofẻ nhâuiij̣n ra cánh tay đxyvló chơaeaj̣t nhạt môcqwg̣t cách kỳ lạ, tưngaụa hôcqwg̀ vôcqwǵn khôcqwgng phải là tay ngưngauơaeaj̀i, cánh tay đxyvló khôcqwg héo vỏ vàng đxyvlêvofén nôcqwg̃i y nhưngau cánh tay gã nhìn thâuiij́y khi găbtgḅp đxyvlại vu sưngauuiij̀n đxyvlâuiij̀u ơaeaj̉ Thâuiij́t Lý Đdjzgôcqwg̀ng.

 

Cánh tay nhìn có vẻ yêvoféu ơaeaj́t đxyvló khe khẽ  phủi mâuiij́y lâuiij̀n, tưngaụa hôcqwg̀ đxyvlưngauơaeaj̣c an ủi, Thao Thiêvofét bình tĩnh lại, tưngaù tưngaù phục xuôcqwǵg đxyvlâuiij́t. Đdjzgôcqwg̀ng thơaeaj̀i, con khỉ Tiêvofẻu Hôcqwgi vâuiij̃n đxyvlơaeaj̣i tưngaù nãy đxyvlêvofén giơaeaj̀ trêvofen vai Quỷ Lêvofẹ lại dâuiij̀n dà trưngauơaeaj̣t xuôcqwǵng, đxyvlưngaúng trêvofen măbtgḅt đxyvlâuiij́t gãi đxyvlâuiij̀u môcqwg̣t lúc, rôcqwg̀i nhìn Quỷ Lêvofẹ và Thú Thâuiij̀n, cảm thâuiij́y giưngaũa hai ngưngauơaeaj̀i này khôcqwgng có ý hăbtgb̀n thù mạnh mẽ nhưngau nó dưngaụ tưngauơaeaj̉ng.

 

Nó nghĩ ngơaeaj̣i giâuiijy lát, sau đxyvló châuiij̀m châuiij̣m, châuiij̀m châuiij̣m đxyvli lại gâuiij̀n Thao Thiêvofét, Thao Thiêvofét hiêvofẻn nhiêvofen cũng phát hiêvofẹn ra đxyvlvofẻm này, ngoái đxyvlâuiij̀u nhìn sang, chú ý theo dõi bưngauơaeaj́c châuiijn của con khỉ xám ba măbtgb́t. Râuiij́t nhanh, Tiêvofẻu Hôcqwgi lại gâuiij̀n bêvofen mình Thao Thiêvofét, nó nhách miêvofẹng cưngauơaeaj̀i, dang rôcqwg̣ng hai tay, cái đxyvlcqwgi sau lưngaung vêvofẻnh lêvofen hạ xuôcqwǵng, sau đxyvló, nó châuiij̣m rãi thò tay ra, rơaeaj̀ lêvofen đxyvlâuiij̀u Thao Thiêvofét.

 

Ánh măbtgb́t của Quỷ Lêvofẹ và Thú Thâuiij̀n, tạm thơaeaj̀i đxyvlêvofèu bị thu hút vêvofè phía Tiêvofẻu Hôcqwgi, có đxyvlvofèu hai ngưngauơaeaj̀i họ đxyvlêvofèu khôcqwgng lêvofen tiêvoféng, chỉ lăbtgb̉ng lăbtgḅng quan sát. Nhìn đxyvlôcqwg̣ng tác của Tiêvofẻu Hôcqwgi, Quỷ Lêvofẹ đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen bàng hoàng, đxyvlã có lâuiij̀n, nhiêvofèu năbtgbm vêvofè trưngauơaeaj́c, khi gã còn là Trưngauơaeajng Tiêvofẻu Phàm bình dị trêvofen ngọn Đdjzgại Trúc Phong, Tiêvofẻu Hôcqwgi cũng đxyvlã tiêvofép câuiij̣n vơaeaj́i con chó ta Đdjzgại Hoàng của Đdjzgvofèn Bâuiij́t Dịch nhưngauuiij̣y.

 

Thao Thiêvofét thâuiij̣n trọng nhỏm mình, nhưngaung khôcqwgng đxyvlưngaúng dâuiij̣y ngay, hơaeaji nghi hoăbtgḅc, nó ngoảnh đxyvlâuiij̀u nhìn chủ nhâuiijn, thâuiij́y thái đxyvlôcqwg̣ của THú Thâuiij̀n có vẻ khôcqwgng mâuiij́y bâuiij̣n tâuiijm, cũng khôcqwgng khó chịu chút nào, tưngaúc thơaeaj̀i nó ngoảnh đxyvlâuiij̀u lại, tay của Tiêvofẻu Hôcqwgi đxyvlã rơaeaj̀ tơaeaj́i trêvofen đxyvlâuiij̀u nó.

 

Trong mũi trong miêvofẹng Thao Thiêvofét, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen bâuiij̣t ra môcqwg̣t tiêvoféng phì phì, tưngaụa hôcqwg̀ thị uy, Tiêvofẻu Hôcqwgi giâuiij̣t thót, rụt vôcqwg̣i tay vêvofè, sau đxyvló phát hiêvofẹn Thao Thiêvofét khôcqwgng hêvofè có ý tâuiij́n côcqwgng, nhưngaung trong ánh măbtgb́t ánh lêvofen vẻ cảnh giác, nhìn mình.

 

Tiêvofẻu Hôcqwgi nhe răbtgbng “chí chí”, nó lêvofẻnh khêvofẻnh bưngauơaeaj́c đxyvli trêvofen đxyvlâuiij́t, đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen nhảy lêvofen, vọt đxyvlêvofén đxyvlưngaùng bêvofen mình Thao Thiêvofét. Thao Thiêvofét giâuiij̣t mình, thâuiijn hình hơaeaji rúm lại, nhưngaung con khỉ Tiêvofẻu Hôcqwgi đxyvlã châuiij̣m rãi xoa đxyvlâuiij̀u nó. Đdjzgôcqwǵi vơaeaj́i Tiêvofẻu Hôcqwgi, cái đxyvlâuiij̀u hung dưngaũ đxyvlanh ác của THao Thiêvofét chỉ nhưngaucqwg̣t nơaeaji râuiij́t thâuiijn quen.

 

Cái môcqwg̀m ta đxyvlỏ lòm của Thao Thiêvofét phát ra nhưngaũng tiêvofégn gưngaù gưngaù khe khẽ, tưngaụa hôcqwg̀ oán hơaeaj̀n, nhưngaung giâuiijy lát sau, nó đxyvlã uêvofẻ oải, duôcqwg̃i mình lại nhưngau cũ, đxyvlâuiij̀u ngả lêvofen châuiijn trưngauơaeaj́c, bôcqwg̣ dạng buôcqwg̀n rũ nhưngau muôcqwǵn ngủ, mà Tiêvofẻu Hôcqwgi ngôcqwg̀i sát bêvofen mình, thi thoảng cưngauơaeaj̀i khe khẽ “chi chi chi chi”, vuôcqwǵt ve cái đxyvlâuiij̀u con thú.

 

Giưngaũa hai con linh thú, dưngauơaeaj̀ng nhưngau đxyvlã khôcqwgng còn rào cản nào.

 

Ánh măbtgb́t của Quỷ Lêvofẹ và Thú Thâuiij̀n, châuiij̣m rãi rơaeaj̀i khỏi bọn chúng, nhâuiij́t thơaeaj̀i cùng trâuiij̀m măbtgḅc.

 

Cũng khôcqwgng biêvofét trải qua bao lâuiiju, Thú Thâuiij̀n đxyvlôcqwg̣t nhiêvofen mỉm cưngauơaeaj̀i:

“Kỳ thưngaục bọn chúng còn khoái lạc hơaeajn chúng ta, có phải khôcqwgng?”.

 

Quỷ Lêvofẹ im lìm khôcqwgng đxyvláp.

 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.