Tru Tiên

Chương 204 : Dị Nhân

    trước sau   
   

Trung thôoppf̉, hai mưfucaơwztmi dămpkq̣m ngoài thành Hà Dưfucaơwztmng.

Trơwztm̀i tôoppf́i dâfspf̀n, trêzkegn con đxgavưfucaơwztm̀ng cũ, ngưfucaơwztm̀i qua lại đxgavã bămpkq́t đxgavâfspf̀u vămpkq́ng bóng. Thơwztm̀i buôoppf̉i hôoppf̃n loạn, yêzkegu ma thịnh hành, dâfspf̃u có ơwztm̉ dưfucaơwztḿi châfspfn núi Thanh Vâfspfn môoppfn, ai dám chămpkq́c rămpkq̀ng sẽ khôoppfng hôoppf́t nhiêzkegn đxgavụng đxgavâfspf̀u lũ yêzkegu mà quái quỷ.

 

Con ngưfucaơwztm̀i ai mà chămpkq̉ng quý mạng sôoppf́ng của mình, hà huôoppf́ng trong tình thêzkeǵ này, sau thơwztm̀i yêzkegu thú nhiêzkeg̀u lâfspf̀n cưfucaơwztm̃ng bưfucác trămpkqm họ, nhưfucang ngưfucaơwztm̀i sôoppf́ng sót, dĩ nhiêzkegn càng biêzkeǵt coi trọng bản mêzkeg̣nh.

 

Nhưfucang rôoppf́t cục cũng có bóng ngưfucaơwztm̀i hiêzkeg̣n ra ơwztm̉ phía đxgavâfspf̀u đxgavưfucaơwztm̀ng, đxgavi đxgavâfspf̀u là môoppf̣t lão trưfucaơwztṃng, dáng dâfspf́p tiêzkegn phong đxgavạo côoppf́t, trong tay câfspf̀m môoppf̣t cán trúc, phâfspf̀n trêzkegn côoppf̣t miêzkeǵng vải vơwztḿi hàng chưfucã viêzkeǵt đxgavưfucáng “Tiêzkegn nhâfspfn chỉ lôoppf̣”. Theo gót là môoppf̣t nam môoppf̣t nưfucã, nam thì khămpkqn che mămpkq̣t, nưfucã thì xinh đxgavẹp khả ái. Trơwztm̀i sâfspf̃m tôoppf́i mà nưfucã lang âfspf́y cămpkq̣p mămpkq́t vâfspf̃n chămpkqm chú dán vào quyêzkeg̉n sách bìa đxgavan vôoppf đxgavêzkeg̀ trêzkegn tay.

 

Đxgavưfucaơwztmng nhiêzkegn đxgavó là nhóm ngưfucaơwztm̀i Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn, Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn hàng môoppf̣t bưfucaơwztḿc tơwztḿi.

 

Trêzkegn đxgavưfucaơwztm̀ng đxgavi, khi lôoppfi lúc kéo, Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn níu khách bôoppf̣ hành đxgavêzkeǵn bêzkegn, mămpkq̣t mày hơwztḿn hơwztm̉ nói chuyêzkeg̣n trêzkegn trơwztm̀i dưfucaơwztḿi đxgavâfspf́t loạn xị lămpkqng nhămpkqng, đxgavưfucaơwztmng nhiêzkegn Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn nghe chămpkq̉ng thuâfspf̣n tai. Nhưfucang nhưfucãng ngưfucaơwztm̀i bị lão kéo lại xem tuơwztḿng, sau khi nghe Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn nói qua vêzkeg̀ tưfucaơwztmng lại hâfspf̣u vâfspf̣n của mình thì tinh thâfspf̀n châfspf́n đxgavôoppf̣ng, giao tiêzkeg̀n cho lão xong thì lại nhưfuca thêzkeg̉ phục hoàn sinh khí, thơwztmi thơwztḿi bỏ đxgavi.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn ngoài viêzkeg̣c thâfspfu tiêzkeg̀n sau khi Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn xong viêzkeg̣c lưfucaơwztm̀ng gạt con bạc thoả thích, còn lại chỉ thu mình đxgavọc sách.

 

fucà ngày âfspf́y tơwztḿi nay, Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavôoppf́i vơwztḿi quyêzkeg̉n sách mà Quỷ tiêzkegn sinh lưfucau lại, ghi chép nhưfucãng Ma Giáo quỷ dị bí thuâfspf̣t, chămpkq̉ng ngơwztm̀ càng đxgavọc càng mêzkeg, khôoppfng nhưfucãng khi rãnh rôoppf̃i lại lâfspf́y ra xem mà khi đxgavi đxgavưfucaơwztm̀ng, quyêzkeg̉n sách âfspf́y chămpkq̉ng lúc nào là rơwztm̀i tay. Trơwztm̀i đxgavã tôoppf́i dâfspf̀n mà côoppffucaơwztm̀ng nhưfucafspf̃n chưfucaa hay, tâfspfm trí dôoppf̀n hêzkeǵt vào cuôoppf́n sách.

Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn ơwztm̉ bêzkegn cạnh câfspf́t tiêzkeǵng gọi Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn nói: “Tiêzkeg̀n bôoppf́i, nhìn trơwztm̀i xem chưfucàng chúng ta khôoppfng tơwztḿi đxgavưfucaơwztṃc thành Hà Dưfucaơwztmng, nêzkeǵu chămpkq̉ng tìm đxgavưfucaơwztṃc nơwztmi trú âfspf̉n, chỉ sơwztṃ rút cục phải ngủ ơwztm̉ ngoài đxgavôoppf̀ng”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn ngămpkq́m sămpkq́c trơwztm̀i khẽ gâfspf̣t đxgavâfspf̀u, nhìn xung quanh chỉ thâfspf́y bôoppf́n bêzkeg̀ mâfspf̣p mơwztm̀, đxgavưfucàng nói đxgavêzkeǵn có ngưfucaơwztm̀i sinh sôoppf́ng ơwztm̉ cái ơwztm̉ nơwztmi hoang dã này, ngay cả môoppf̣t toà miêzkeǵu hoang phòng ôoppf́c hưfuca hoại e cũng chămpkq̉ng có.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn ho khan môoppf̣t tiêzkeǵng, chỉ thâfspf́y Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn là đxgavêzkeg̉ mămpkq́t tơwztḿi lão, còn đxgavưfucáa cháu Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavang nôoppf́i gót sau lưfucang Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn thì cả môoppf̣t cưfucả chỉ phản ưfucáng cũng khôoppfng có, dôoppf̀n cả tâfspfm tưfuca đxgavọc quyêzkeg̉n sách quỷ bìa đxgaven. Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn luôoppfn nghĩ đxgavêzkeg̉ đxgavưfucáa cháu gái lão đxgavọc cuôoppf́n sách ma giáo đxgavó thưfucạc khôoppfng ôoppf̉n, khôoppf̉ nôoppf̃i càng lo lămpkq́ng lại càng khó mà ngon ngọt thuyêzkeǵt phục ả. Môoppf̃i lâfspf̀n lão này nọ vơwztḿi ả vêzkeg̀ sưfucạ tàn nhâfspf̃n vôoppf đxgavạo của Ma Giáo, nhưfucãng thủ đxgavoạn ác đxgavôoppf̣c yêzkegu tà, Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavêzkeg̀u trả lơwztm̀i lão bămpkq̀ng câfspfu: “Nhưfucãng loại phưfucaơwztmng pháp yêzkegu tà cưfucáu ngưfucaơwztm̀i quả thâfspf̣t nhiêzkeg̀u lămpkq́m, có thêzkeg̉ sánh vơwztḿi phưfucaơwztmng pháp của ôoppfng đxgavó”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn môoppf̃i khi nghe vâfspf̣y thì toát môoppf̀ hôoppfi hôoppf̣t, đxgavôoppf́i đxgaváp khôoppfng xong. Nhưfucang lão mămpkq̣t dâfspf̀y, quyêzkeǵt chămpkq̉ng chịu thua, vâfspf̃n muôoppf́n bảo Tiêzkeg̉u Hoàn liêzkeg̣ng quyêzkeg̉n sách đxgavó nhưfucang lại khôoppfng có lú do gì chánh đxgaváng.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn quay ngưfucaơwztm̀i nhìn Tiêzkeg̉u Hoàn, ngó thâfspf́y quyêzkeg̉n sách thâfspf̣t xôoppf́n mămpkq́t, chămpkq̉ng hiêzkeg̉u thêzkeǵ nào lâfspf̣p tưfucác to tiêzkeǵng quát: “Tiêzkeg̉u Hoàn, sao lúc nào ngưfucaơwztmi cũng đxgavọc cuôoppf́n sách quái quỷ đxgavó vâfspf̣y?”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn cuôoppf́i cùng mơwztḿi ngâfspf̉ng đxgavâfspf̀u lêzkegn, nhìn Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn, bưfucạc dọc cãi: “Gia gia, chúng ta đxgavi châfspf̣m nhưfuca thêzkeǵ này khôoppfng phải vì cháu đxgavọc sách mà là tại gia gia bẻo lẻo lưfucàa ngưfucaơwztm̀i xem tưfucaơwztḿng lâfspf́y tiêzkeg̀n, thành ra tiêzkeǵn hành mơwztḿi châfspf̣m chạp.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn cưfucáng họng đxgavỏ mămpkq̣t tămpkq̀ng hămpkq́ng vài tiêzkeǵng rôoppf̀i quay sang phía khác cưfucaơwztm̀i chôoppf́ng chêzkeǵ nói: “Đxgavủ rôoppf̀i, đxgavủ rôoppf̀i, chúng ta khôoppfng nói chuyêzkeg̣n này nưfucãa, theo ý ta, hiêzkeg̣n tại chúng ta khôoppfng có chôoppf̃ đxgavêzkeg̉ ngủ, nói tóm lại là mau nghĩ ra cách nào đxgavi thôoppfi”.

 

Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn lămpkq́c đxgavâfspf̀u nói: “Ơfeer̉ đxgavâfspfy quả thưfucạc chămpkq̉ng có nhà đxgavêzkeg̉ mà tá túc, tiêzkeg̀n bôoppf́i thôoppfng thuôoppf̣c nơwztmi này hơwztmn bọn tại hạ, thưfucả nhơwztḿ xem quanh đxgavâfspfy có ngôoppfi miêzkeǵu hoang nào đxgavêzkeg̉ chúng ta có thêzkeg̉ nghỉ lại môoppf̣t đxgavêzkegm khôoppfng?”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn hưfucà môoppf̣t tiêzkeǵng rôoppf̀i cưfucaơwztm̀i nhạt nói: “Ngưfucaơwztmi sao biêzkeǵt ta quen thuôoppf̣c chôoppf̃ này, lão phu tuy sinh truơwztm̉ng ơwztm̉ thành Hà Dưfucaơwztmng, nhưfucang sau này lại phiêzkegu bạt châfspfn trơwztm̀i, khi đxgavêzkeǵn đxgavâfspfy bôoppf̃ng thâfspf́y quen thuôoppf̣c…ơwztm kìa…”.




 

Lão đxgavôoppf̣t nhiêzkegn lôoppf̣ vẻ đxgavămpkqm chiêzkegu, lơwztm̀i nói nưfucảa chưfucàng bôoppf̃ng nhiêzkegn dưfucàng lại.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn hơwztmi ngạc nhiêzkegn. Tiêzkeg̉u Hoàn câfspf́t tiêzkeǵng gọi: “Gia gia, gia gia đxgavịnh nói gì vâfspf̣y?”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn nhíu mày tưfucạa hôoppf̀ nghĩ ra đxgavzkeg̀u gì nhưfucang khôoppfng rõ rêzkeg̣t, tưfucà tưfucà xoay mình nhìn vêzkeg̀ phía trưfucaơwztḿc, nhưfuca thêzkeg̉ gămpkq́ng nhơwztḿ: “Đxgavămpkq̀ng kia nêzkeǵu ta nhơwztḿ khôoppfng lâfspf̀m thì phía trưfucaơwztḿc khôoppfng xa có môoppf̣t lôoppf́i rẽ, đxgavi theo lôoppf́i đxgavó, dâfspf̃u có hơwztmi xa, nhưfucang quả thâfspf̣t có môoppf̣t gian nhà ơwztm̉ đxgavó”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn cả hai đxgavêzkeg̀u phâfspf́n khơwztm̉i. Tiêzkeg̉u Hoàn cưfucaơwztm̀i nói: “Nêzkeǵu thâfspf̣t vâfspf̣y thì chúng ta còn châfspf̀n chơwztm̀ gì nưfucãa mà khôoppfng đxgavi nhanh lêzkegn”.

 

Chămpkq̉ng biêzkeǵt thêzkeǵ nào mà Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn lại tỏ vẻ hơwztmi lưfucaơwztm̃ng lưfucạ, vâfspf̀ng trán nhămpkqn nhíu, gămpkq́ng sưfucác nhơwztḿ lại nói: “Nhưfucang ta cảm thâfspf́y có gì khôoppfng ôoppf̉n, thơwztm̀i gian thưfucạc lâfspfu quá rôoppf̀i, ta chỉ nhơwztḿ mang máng là ơwztm̉ ngoại thành Hà Dưfucaơwztmng đxgavi theo hưfucaơwztḿng này đxgavích xác có môoppf̣t ngôoppfi nhà, nhưfucang hình nhưfuca ngôoppfi nhà âfspf́y khôoppfng phải là môoppf̣t nơwztmi tôoppf́t. Còn khôoppfng tôoppf́t nhưfuca thêzkeǵ nào thì ta chămpkq̉ng thêzkeg̉ nghĩ ra…”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn trơwztṃn mămpkq́t nhìn lão, đxgavi vưfucaơwztṃt lêzkegn phía trưfucaơwztḿc khôoppfng thèm đxgavêzkeg̉ ý đxgavêzkeǵn lão nưfucãa, miêzkeg̣ng lý luâfspf̣n: “Đxgavưfucaơwztṃc lămpkq́m, chúng ta đxgavi nhanh lêzkegn, chỉ câfspf̀n có nhà dâfspf̃u có hưfuca hại cũng còn hơwztmn phải ngủ ngoài trơwztm̀i”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavã câfspf́t bưfucaơwztḿc đxgavi trưfucaơwztḿc thì Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn dĩ nhiêzkegn nôoppf́i gót. Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn miêzkeg̃n cưfucaơwztm̃ng theo sau, đxgavôoppfi mày nhămpkqn tít, tay khôoppfng ngưfucàng gõ đxgavâfspf̀u, môoppf̀m thì lâfspf̉m bâfspf̉m: “Thâfspf̣t sưfucạ ơwztm̉ đxgavó có nhà hay khôoppfng, thì ta chămpkq̉ng thêzkeg̉ nào nhơwztḿ nôoppf̉i!”.

 

Đxgavi đxgavưfucaơwztṃc môoppf̣t quãng thì đxgavã tôoppf́i hămpkq̉n, may mà trêzkegn trơwztm̀i còn có vài vì sao le lói nêzkegn vâfspf̃n nhìn thâfspf́y đxgavưfucaơwztm̀ng, ba ngưfucaơwztm̀i phát hiêzkeg̣n quả nhiêzkegn có môoppf̣t con đxgavưfucaơwztm̀ng nhỏ vôoppf̃n đxgavã bị che khuâfspf́t dâfspf̃n vào rưfucàng sâfspfu.

Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn cả hai cùng gâfspf̣t đxgavâfspf̀u rôoppf̀i rẽ vào con đxgavưfucaơwztm̀ng nhỏ âfspf́y. Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn gia tămpkqng cưfucaơwztḿc bôoppf̣, môoppf̣t mămpkq̣t đxgavi trưfucaơwztḿc Tiêzkeg̉u Hoàn, mămpkq̣t khác nghiêzkegm câfspf̉n chú ý xung quanh. Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn thuỷ chung vâfspf̃n đxgavi sau chót, miêzkeg̣ng lải nhải lâfspf̀m bâfspf̀m, rămpkq̀ng lão khôoppfng nhơwztḿ nôoppf̉i lại lịch của cămpkqn nhà đxgavó, cũng nhưfucampkqn nhà âfspf́y dùng đxgavêzkeg̉ làm gì.

Con đxgavưfucaơwztm̀ng quả thâfspf̣t dài, cả ba đxgavã đxgavi có đxgavêzkeǵn nưfucảa canh giơwztm̀ mà vâfspf̃n khôoppfng thâfspf́y bóng dáng ngôoppfi nhà đxgavâfspfu cả. Tiêzkeg̉u Hoàn bămpkq́t đxgavâfspf̀u hoài nghi quay sang hỏi Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn: “Gia gia, gia gia khôoppfng nhơwztḿ lâfspf̀m đxgavâfspf́y chưfucá?”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn bị Tiêzkeg̉u Hoàn nhìn chămpkq̀m chămpkq̀m thì bâfspf́t giác lòng chùng xuôoppf́ng. Lão cưfucaơwztm̀i khoả lâfspf́p nói: “Đxgavâfspf́y là…đxgavâfspf́y là…ngưfucaơwztmi cũng biêzkeǵt ta đxgavã già quá rôoppf̀i, thâfspf̣t chămpkq̉ng tránh khỏi có lúc lâfspf̀m lâfspf̃n môoppf̣t chuyêzkeg̣n, nhưfucang ta chămpkq́c chămpkq́n là trêzkegn con đxgavưfucaơwztm̀ng này có môoppf̣t ngôoppfi nhà. Có đxgavzkeg̀u cămpkqn nhà âfspf́y nhưfuca thêzkeǵ nào thì ta nhâfspf́t thơwztm̀i chămpkq̉ng nhơwztḿ đxgavưfucaơwztṃc. Lại nưfucãa, đxgavã bao nămpkqm qua rôoppf̀i, có thêzkeg̉ cămpkqn nhà âfspf́y đxgavã bị ngưfucaơwztm̀i ta dơwztm̃ bỏ, chưfucaa nói chưfucàng gió tuyêzkeǵt mưfucaa bão đxgavã làm sâfspf̣p nó mâfspf́t rôoppf̀i”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn lămpkq̣ng ngưfucaơwztm̀i trong giâfspfy lát rôoppf̀i nhè nhẹ lămpkq́c đxgavâfspf̀u, vưfucàa chuyêzkeg̉n mình thì ơwztm̉ phía trưfucaơwztḿc Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn bâfspf́t chơwztṃt dưfucàng lại xoay đxgavâfspf̀u câfspf́t giọng thét: “Các ngưfucaơwztm̀i mau lêzkegn, cămpkqn nhà đxgavâfspfy rôoppf̀i!”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn cùng Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn cả hai đxgavêzkeg̀u nưfucác lòng, Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn lâfspf̣p tưfucác hoan hỉ, lơwztḿn tiêzkeǵng cưfucaơwztm̀i nói: “A ha, lão đxgavã bảo mà, tiêzkegn nhâfspfn đxgavâfspfy vôoppf́n dĩ thôoppfng tuêzkeg̣, làm gì khôoppfng nhơwztḿ đxgavưfucaơwztṃc ơwztm̉ đxgavâfspfy có cămpkqn nhà, sai chạy thêzkeǵ nào đxgavưfucaơwztṃc”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn chămpkq̉ng lý gì đxgavêzkeǵn lão nưfucãa, lẹ làng bưfucaơwztḿc đxgavêzkeǵn bêzkegn Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn nhìn vêzkeg̀ phía trưfucaơwztḿc. Quả nhiêzkegn ơwztm̉ cuôoppf́i đxgavưfucaơwztm̀ng có môoppf̣t cămpkqn nhà nămpkq̀m trêzkegn môoppf̣t miêzkeǵng đxgavâfspf́t khôoppfng nhỏ, tưfucà xa đxgavã thâfspf́y vưfucaơwztm̀n tưfucaơwztṃc hoang vu, vách tưfucaơwztm̀ng đxgavôoppf̉ nát, môoppf̣t chút hơwztmi hưfucaơwztḿm ngưfucaơwztm̀i cũng khôoppfng có, hiêzkeg̉n nhiêzkegn là đxgavã bị bỏ hoang tưfucà nhiêzkeg̀u nămpkqm rôoppf̀i.




 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn châfspf̀m châfspf̣m bưfucaơwztḿc tơwztḿi, vẻ mămpkq̣t dưfucaơwztmng dưfucaơwztmng tưfucạ đxgavămpkq́c, miêzkeg̣ng còn đxgavang chóp chép tính huyêzkegnh hoang tiêzkeǵp thì Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavã trơwztṃn mămpkq́t nhìn lão giâfspf̣n dưfucã thúc giục: “Lẹ lêzkegn đxgavi gia gia”.

 

Ba ngưfucaơwztm̀i khôoppfng nói gì nưfucãa tiêzkeǵn bưfucaơwztḿc vêzkeg̀ phía ngôoppfi nhà. Ngọn gió đxgavêzkegm nơwztmi hoang dã thoảng hơwztmi lạnh lẽo khiêzkeǵn họ co ro rụt côoppf̉.

 

Đxgavêzkeǵn gâfspf̀n nhìn kỹ lại thì quả là môoppf̣t ngôoppfi nhà đxgavôoppf̉ nát khôoppfng thêzkeg̉ ơwztm̉ đxgavưfucaơwztṃc, phêzkegn dâfspf̣u đxgavã vơwztm̃ vụn, côoppf̉ng vưfucaơwztm̀n thì chỉ còn sót môoppf̃i cái khung, cánh côoppf̉ng cũng chămpkq̉ng có.

 

Giưfucãa khoảng vưfucaơwztm̀n hoang đxgavó là cămpkqn nhà, xem xét tưfucà trêzkegn xuôoppf́ng, mái nhà tưfucạa hôoppf̀ đxgavã bị sâfspf̣p quá nưfucảa, rưfucaơwztm̀ng côoppf̣t lòi ra. Nhà dưfucaơwztm̀ng nhưfuca có cưfucảa nhưfucang đxgavã bị tung khoá. Toàn bôoppf̣ cămpkqn nhà kiêzkeǵn trúc bămpkq̀ng gôoppf̃, sau bao ngày dãi dâfspf̀u mưfucaa gió nêzkegn đxgavã bôoppf́c mùi âfspf̉m môoppf́c.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn nhíu mày nhưfucang Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn ngưfucaơwztṃc lại xem chưfucàng cao hưfucáng, lão tưfucà tưfucà tiêzkeǵn vào sâfspfn, nhìn quanh chỉ thâfspf́y cỏ dại mọc lan tràn khămpkq́p nơwztmi, xem ra khôoppfng có gì quái dị, tuy chămpkq̉ng đxgaváng gọi là nhà, nhưfucang ít ra thì nơwztmi đxgavâfspfy cũng chămpkq̉ng có gì là nguy hiêzkeg̉m cả.

 

Lão quay ra gọi Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn vào, Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavêzkeǵn bêzkegn Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn, do dưfucạ môoppf̣t lát thình lình quay sang Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn hỏi: “Đxgavạo trưfucaơwztm̉ng nghĩ sao, gian nhà này hình nhưfuca chúng ta tưfucàng thâfspf́y rôoppf̀i thì phải?”.

 

Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn giâfspf̣t mình nhìn xung quanh đxgavâfspfy đxgavó môoppf̣t lát rôoppf̀i lămpkq́c đxgavâfspf̀u tỏ vẻ chưfucaa thâfspf́y. Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn khó chịu nói: “Ngưfucaơwztmi thì nhơwztḿ gì, cămpkqn nhà ơwztm̉ đxgavâfspfy bao nhiêzkegu nămpkqm, đxgavêzkeǵn gia gia ngưfucaơwztmi đxgavâfspfy cũng còn khôoppfng nhơwztḿ, ngưfucaơwztmi lại thâfspf́y qua rôoppf̀i sao?”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn nhún vai nói: “Đxgavi thôoppfi!”. Dưfucát lơwztm̀i cả hai ngưfucaơwztm̀i cùng bưfucaơwztḿc lêzkegn bâfspf̣c thêzkeg̀m đxgavá vơwztḿi tay đxgavâfspf̉y cưfucảa.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn đxgavưfucáng ơwztm̉ bêzkeg̣ cưfucảa đxgavưfucaa mămpkq́t nhìn vào trong cămpkqn nhà tôoppf́i tămpkqm tìm tòi dò ngóng. Tiêzkeg̉u Hoàn đxgavôoppf̣t nhiêzkegn cảm thâfspf́y dưfucaơwztḿi châfspfn có cái gì đxgavó, nàng cúi xuôoppf́ng nhìn thì ra là môoppf̣t cái bảng đxgaven cũ kỹ tôoppf̀i tàn, bêzkeg̀ mămpkq̣t xem chưfucàng có hai hàng chưfucã. Lòng hiêzkeǵu kỳ nôoppf̉i lêzkegn, nàng cúi xuôoppf́ng kéo tâfspf́m bảng đxgaven tưfucà trong đxgavôoppf́ng rác ra, phủi bụi cho sạch rôoppf̀i xem xét câfspf̉n thâfspf̣n. Khôoppfng đxgavâfspf̀y nưfucảa khămpkq́c sau ngưfucaơwztm̀i nàng đxgavôoppf̣t nhiêzkegn run lêzkegn, châfspfn lùi lại mâfspf́y bưfucaơwztḿc, sâfspf́c mămpkq̣t cùng lúc đxgavôoppf̉i ra trămpkq́ng bêzkeg̣ch hét lêzkegn: “Gia gia, xem chôoppf̃ này là chôoppf̃ nào!”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn ngạc nhiêzkegn quay sang,nhìn môoppf̣t lúc nhưfucang vì cămpkqn phòng quá tôoppf́i nêzkegn thuỷ chung lão vâfspf̃n khôoppfng thêzkeg̉ nhìn rõ đxgavưfucaơwztṃc. Lão đxgavành câfspf́t tiêzkeǵng hỏi: “Có chuyêzkeg̣n gì vâfspf̣y Tiêzkeg̉u Hoàn?”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn chỉ xuôoppf́ng châfspfn mình giâfspf̣n dưfucã nói: “Gia gia nhìn đxgavi”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn cúi đxgavâfspf̀u nhìn xuôoppf́ng, sau khi xem xét kỹ lưfucaơwztm̃ng tâfspf́m bảng gôoppf̃ thì đxgavôoppf̣t nhiêzkegn phát hoảng, lămpkq́c đxgavâfspf̀u dụi mămpkq́t ngó lại. “A!” lão thình lình kêzkegu lêzkegn môoppf̣t tiêzkeǵng rôoppf̀i tưfucà trêzkegn bâfspf̣c đxgavá  phóng mình lao xuôoppf́ng, thâfspfn thủ khoẻ mạnh, xem ra khôoppfng giôoppf́ng tác phong của môoppf̣t ôoppfng lão chút nào hêzkeǵt.

 

Nhưfucãng nét chưfucã trêzkegn tâfspf́m bảng gôoppf̃ dâfspf̃u có nhạt phai nhưfucang hai chưfucã “nghĩa trang” thì vâfspf̃n rõ ràng.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn vưfucàa giâfspf̣n vưfucàa sơwztṃ, gămpkq́t gỏng chỉ trích Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn: “Thiêzkeg̣t là…gia gia chỉ đxgavưfucaơwztm̀ng kiêzkeg̉u gì vâfspf̣y, tưfucạ nhiêzkegn đxgavưfucạa mọi ngưfucaơwztm̀i đxgavêzkeǵn nơwztmi quái quỷ này. Trưfucaơwztḿc kia ơwztm̉ Hà Dưfucaơwztmng gia gia cũng tưfucàng làm nhưfuca thêzkeǵ phải khôoppfng?”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn khuôoppfn mămpkq̣t khi trămpkq́ng khi hôoppf̀ng lúng túng đxgaváp: “Chămpkq̉ng phải lão phu đxgavã nói là ta chỉ nhơwztḿ ơwztm̉ đxgavâfspfy có nhà nhưfucang khôoppfng nhơwztḿ nó dùng đxgavêzkeg̉ làm gì đxgavúng khôoppfng?”.

 

Tiêzkeg̉u Hoàn phì môoppf̣t tiêzkeǵng cămpkq́t lơwztm̀i lão: “Tuy là nói thêzkeǵ nhưfucang cũng chính gia gia giục mọi ngưfucaơwztm̀i đxgavi nhanh lêzkegn mà”.

 

Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn bị Tiêzkeg̉u Hoàn chămpkq̣n lại thì cuôoppf́ng quít giục: “Phải rôoppf̀i, phải rôoppf̀i, chúng ta mau rơwztm̀i khỏi đxgavâfspfy, môoppf̃i lâfspf̀n đxgavêzkeǵn nhưfucãng chôoppf̃ nhưfuca thêzkeǵ này, chúng ta có thêzkeg̉ gămpkq̣p phải chuyêzkeg̣n xui xẻo…”.

 

Lão vưfucàa nói vưfucàa gâfspf́p gáp xoay mình thì đxgavôoppf̣t nhiêzkegn khưfucạng lại khiêzkeǵn cho hai ngưfucaơwztm̀i Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn vôoppf́n đxgavang hâfspf́p tâfspf́p nôoppf́i gót theo lão suýt nưfucãa thì xôoppf cả vào nhau. Tưfucà sau lưfucang lão Tiêzkeg̉u Hoàn bưfucạc bôoppf̣i nạt: “Gia gia, gia gia lại giơwztm̉ trơwztm̀ gì nưfucãa đxgavâfspfy?”.

 

Nhưfucang rôoppf̀i chính nàng cũng hôoppf́t nhiêzkegn bămpkq̣t tiêzkeǵng.

 

Giưfucãa đxgavêzkegm khuya lôoppf̣ng gió khôoppfng trămpkqng, thâfspf́p thoáng chỉ vài ánh sao lẻ loi, ba ngưfucaơwztm̀i Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn nhưfuca bị chôoppfn châfspfn trưfucaơwztḿc cămpkqn nhà ma quái trong cánh rưfucàng hoang vu âfspf́y. Trưfucaơwztḿc mămpkq̣t họ, môoppf̣t bóng ngưfucaơwztm̀i sưfucàng sưfucãng oai nghiêzkegm vưfucàa bưfucaơwztḿc châfspfn vào côoppf̉ng vưfucaơwztm̀n rôoppf̀i dưfucàng lại.

 

Ngưfucaơwztm̀i đxgavó râfspf́t cao, y phục làm bămpkq̀ng châfspf́t liêzkeg̣u tôoppf́t, có đxgavzkeg̀u toàn thâfspfn ngưfucaơwztm̀i âfspf́y tưfucà trêzkegn xuôoppf́ng dưfucaơwztḿi cưfucạc kỳ bâfspf̉n thỉu, áo rách vài nơwztmi, ráng nhìn kỹ mơwztḿi miêzkeg̃n cưfucaơwztm̃ng thâfspf́y đxgavưfucaơwztṃc màu sămpkq́c thâfspf̣t của nó, xem kiêzkeg̉u áo tưfucạa hôoppf̀ đxgavạo bào mà các vị đxgavạo sĩ hay mămpkq̣c

Khôoppfng hiêzkeg̉u sao, mămpkq̣t ngưfucaơwztm̀i đxgavó luôoppfn trong bóng tôoppf́i nêzkegn bọn Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn ba ngưfucaơwztm̀i khôoppfng sao nhìn ra dong mạo kẻ âfspf́y đxgavưfucaơwztṃc. Tưfucạa nhưfuca ma quỷ ngưfucaơwztm̀i này thình lình xuâfspf́t hiêzkeg̣n mà khôoppfng gâfspfy môoppf̣t tiêzkeǵng đxgavôoppf̣ng nhỏ. Nôoppf̃i sơwztṃ trong lòng họ tămpkqng dâfspf̀n theo cái lạnh tưfucà xưfucaơwztmng sôoppf́ng toả ra.

 

Trải qua môoppf̣t lúc lâfspfu mà ngưfucaơwztm̀i âfspf́y vâfspf̃n đxgavưfucáng trơwztm trơwztm nhưfucafucaơwztṃng đxgavá khiêzkeǵn bọn ngưfucaơwztm̀i Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn càng kinh hãi, đxgavêzkeg̉ ý thâfspf́y ngưfucaơwztm̀i này dưfucaơwztm̀ng nhưfuca chămpkq̉ng có hôoppffspf́p.

 

“Ngưfucaơwztmi…thâfspf̣t ra ngưfucaơwztmi là ai?”. Tiêzkeg̉u Hoàn cuôoppf́i cùng rôoppf̀i cũng dám run run châfspf̀m châfspf̣m hỏi môoppf̣t câfspfu.

 

Ngưfucaơwztm̀i đxgavó khôoppfng trả lơwztm̀i môoppf̣t phản ưfucáng cũng chămpkq̉ng có. Sau môoppf̣t lát, hôoppf́t nhiêzkegn hai châfspf́m đxgavỏ rùng rơwztṃn nhưfuca ngọn lưfucảa ma chơwztṃt bùng lêzkegn trêzkegn khuôoppfn mămpkq̣t bao trùm trong bóng tôoppf́i, phảng phâfspf́t nhưfucampkq̣p mămpkq́t ma quái đxgavang soi mói nhưfucãng ngưfucaơwztm̀i trưfucaơwztḿc mămpkq̣t.

 

“A!”

 

Đxgavôoppf̣t nhiêzkegn Chu Nhâfspf́t Tiêzkegn kêzkegu lêzkegn môoppf̣t tiêzkeǵng làm Tiêzkeg̉u Hoàn và Dã Câfspf̉u đxgavạo nhâfspfn gâfspf̣t nảy mình quay sang nhìn lão. Lão khôoppfng nhìn mămpkq̣t ngưfucaơwztm̀i lạ, mục quang hưfucaơwztḿng vào cánh tay ngưfucaơwztm̀i âfspf́y, miêzkeg̣ng nói: “Đxgavó, phải chămpkqng đxgavó là ký hiêzkeg̣u của Thanh Vâfspfn Môoppfn?”.

 

* * * * * *

 

Thâfspf̣p Vạn Đxgavại Sơwztmn, Sâfspfn Ma Côoppf̉ Đxgavôoppf̣ng.

 

Trưfucaơwztḿc mămpkq̣t Quỷ Lêzkeg̣ và Kim Bình Nhi là vùng đxgaven tôoppf́i tưfucaơwztm̉ng chưfucàng nhưfucaoppffspf̣n. Tuy họ đxgavã đxgavai râfspf́t lâfspfu nhưfucang con đxgavưfucaơwztm̀ng tưfucạa hôoppf̀ có đxgavi mãi mãi cũng chămpkq̉ng bao giơwztm̀ đxgavêzkeǵn đxgavích. Có đxgavzkeg̀u lạ là ơwztm̉ trong côoppf̉ đxgavôoppf̣ng này dưfucaơwztm̀ng nhưfuca chỉ có môoppf̣t con đxgavưfucaơwztm̀ng duy nhâfspf́t khôoppfng hêzkeg̀ có môoppf̣t lôoppf́i rẽ nào cả khiêzkeǵn họ đxgavơwztm̃ đxgavưfucaơwztṃc môoppf́i lo lạc mâfspf́t phưfucaơwztmng hưfucaơwztḿng.

 

fucà khi vưfucaơwztṃt qua con dơwztmi đxgaven, trong côoppf̉ đxgavôoppf̣ng cưfucá cách môoppf̣t đxgavoạn lại có môoppf̣t hay nhiêzkeg̀u yêzkegu vâfspf̣t hung tàn ngang ngưfucaơwztṃc canh giưfucã, thâfspf̣m chí có con đxgavã khiêzkeǵn cho Kim Bình Nhi phải thâfspf́t sămpkq́c, nhưfucang Quỷ Lêzkeg̣ thì đxgavã lôoppf̣ ra thưfucạc lưfucạc, đxgavưfucaơwztm̀ng đxgavưfucaơwztm̀ng hiêzkegn ngang vưfucaơwztṃt qua, khí thêzkeǵ nhưfuca chẻ tre, thămpkq̉ng đxgavưfucaơwztm̀ng tiêzkeǵn tơwztḿi, chưfucàng nhưfuca chămpkq̉ng có yêzkegu vâfspf̣t nào khả dĩ dám côoppfng kích y. Thâfspf̣m chí chỉ câfspf̀n ba con mămpkq́t của Tiêzkeg̉u Hôoppfi, cũng khiêzkeǵn cho các con quái vâfspf̣t khác cảm thâfspf́y rúng đxgavôoppf̣ng kinh sơwztṃ, chịu chung sôoppf́ phâfspf̣n giôoppf́ng nhưfuca con dơwztmi đxgaven vưfucàa rôoppf̀i.

 

fucà đxgavâfspf̀u đxgavêzkeǵn giơwztm̀ Kim Bình Nhi chỉ  đxgavưfucaa mămpkq́t ngó mà chưfucaa hêzkeg̀ đxgavôoppf̣ng thủ. Sămpkq́c mămpkq̣t của nàng càng lúc càng khó coi, đxgavạo pháp của Quỷ Lêzkeg̣ quả thưfucạc cao siêzkegu, tinh tiêzkeǵn nhanh chóng ngoài sưfucạ tưfucaơwztm̉ng tưfucaơwztṃng của nàng, thâfspf̣m chí cuôoppf́i cùng trong tâfspfm cũng thâfspf̀m tưfucạ nhủ trong Ma Giáo liêzkeg̣u có ai bì đxgavưfucaơwztṃc vơwztḿi ngưfucaơwztm̀i này?

 

Là Quỷ Vưfucaơwztmng con ngưfucaơwztm̀i hùng tài đxgavại lưfucaơwztṃc? Hay là Quỷ tiêzkegn sinh, môoppf̣t ngưfucaơwztm̀i thâfspfm trâfspf̀m kín đxgaváo?

 

Lúc này Quỷ Lêzkeg̣ mămpkq́t nhìn Kim Bình Nhi, lơwztm đxgavãng phâfspf́t tay đxgavánh môoppf̣t con báo ma hai đxgavâfspf̀u cưfucạc kỳ hung dưfucã đxgavang bay lưfucaơwztṃn. Thâfspfn hình nămpkq̣ng nêzkeg̀ của con thú khôoppf̉ng lôoppf̀ âfspf́y dôoppf̣i vào vách đxgavá kiêzkegn côoppf́, xem chưfucàng lành ít dưfucã nhiêzkeg̀u.

 

Quỷ Lêzkeg̣ chămpkq̉ng them đxgavêzkeg̉ mămpkq́t đxgavêzkeǵn con báo, thâfspf̀n sămpkq́c khôoppfng thay đxgavôoppf̉i, tiêzkeǵp tục đxgavi vêzkeg̀ phía trưfucaơwztḿc. Tiêzkeg̉u Hôoppfi phủ phục trêzkegn vai gã, phảng phâfspf́t tinh thâfspf̀n phâfspf́n châfspf́n, mămpkq́t ngó bôoppf́n phưfucaơwztmng. Kim Bình Nhi nhẹ gót theo sau, đxgavi qua thâfspfn hình con báo hai đxgavâfspf̀u, quay đxgavâfspf̀u lại ngó, chỉ thâfspf́y phâfspf̀n trêzkegn của thâfspfn báo, trưfucaơwztḿc vôoppf́n đxgavâfspf̀y đxgavămpkq̣n nay bôoppf̃ng dưfucang khôoppfng héo, tưfucạa nhưfuca bao tinh hoa thêzkeg̉ châfspf́t đxgavêzkeg̀u bị hút hêzkeǵt, rõ ràng thành quả yêzkegu lưfucạc của  Phêzkeg̣ Huyêzkeǵt Châfspfu.

 

Phêzkeg̣ Huyêzkeǵt Châfspfu quả thâfspf̣t là ma vâfspf̣t có thêzkeg̉ khuâfspf́t phục đxgavưfucaơwztṃc các sinh vâfspf̣t hung hãn. Quỷ Lêzkeg̣ trong tay có lơwztṃi khí Phêzkeg̣ Hôoppf̀n Ma Bôoppf̉ng, tích tămpkq́c có thêzkeg̉ dêzkeg̃ dàng đxgavưfucaa các đxgavại yêzkegu thú vào chôoppf̃ chêzkeǵt, gămpkq́ng sưfucác tu hành, thoạt nhìn chămpkq̉ng thâfspf́y cao cưfucaơwztm̀ng, kỳ thâfspf̣t đxgaváng sơwztṃ.

 

fucà khi bămpkq́t đxgavâfspf̀u tu luyêzkeg̣n cho tơwztḿi giơwztm̀, đxgavạo pháp của nam tưfucả âfspf́y đxgavôoppf̣t nhiêzkegn tiêzkeǵn triêzkeg̉n vưfucaơwztṃt bâfspf̣c.

 

Kim Bình Nhi trong lòng càng lúc càng kin hãi, nhìn theo bóng Quỷ Lêzkeg̣ ánh mămpkq́t lôoppf̣ vẻ phưfucác tạp. Đxgavúng lúc âfspf́y, Quỷ Lêzkeg̣ đxgavôoppf̣t nhiêzkegn dưfucàng lại, khuôoppfn mămpkq̣t tưfucà tưfucà hiêzkeg̣n lêzkegn thâfspf̀n sămpkq́c cảnh giác.

 

Kim Bình Nhi run sơwztṃ. Suôoppf́t quãng đxgavưfucaơwztm̀ng dâfspf̃u đxgavã vưfucaơwztṃt qua nhiêzkeg̀u yêzkegu thú canh gác, nàng vâfspf̃n chưfucaa tưfucàng thâfspf́y Quỷ Lêzkeg̣ lôoppf̣ vẻ thâfspf̣n trọng nhưfucafspfy giơwztm̀. Gã liêzkegn tục ngưfucang thâfspf̀n dưfucạ sămpkq̃n phòng bị, quả nhiêzkegn đxgavã  phát hiêzkeg̣n xung quanh có đxgavzkeg̉u khác lạ.

Sau khi con báo hai đxgavâfspf̀u chêzkeǵt, bâfspf̀u khôoppfng khí đxgavã khôoppfi phục sưfucạ lămpkq̣ng yêzkegn tịch mịch, bôoppf́ng thơwztm̀i khămpkq́c đxgavó trong khoảng khôoppfng gian vôoppf hình hămpkq́c ám, truyêzkeg̀n lại môoppf̣t giọng ca thâfspfm trâfspf̀m u oán:

 

“Sưfucaơwztm̀n đxgavôoppf̀i thôoppfng, tháng ngày nhưfucafucaơwztmng thoảng, mạng ngưfucaơwztm̀i nhưfuca hoa cỏ thâfspf̣t đxgaváng thưfucaơwztmng

           

Vài mưfucaơwztmi nămpkqm, ba mưfucaơwztmi thêzkeǵ kỷ, chỉ mong xa mămpkq̣t chămpkq̉ng xa lòng!”

 

Giọng ca thêzkeg thiêzkeǵt, khôoppfng to nhưfucang chămpkq̉ng hiêzkeg̉u sao, tưfucàng chưfucã nhưfuca xoáy vào tai, rõ ràng minh bạch. Giọng ca âfspf́y, tưfucạa hôoppf̀ thâfspf̣p phâfspf̀n thêzkegfucaơwztmng khiêzkeǵn ngưfucaơwztm̀i nghe này lòng thưfucaơwztmng cảm, đxgavưfucaa hôoppf̀n quỵêzkegn theo lơwztm̀i ca ngưfucaơwztṃc quãng thơwztm̀i gian ngàn nămpkqm, gơwztṃi lêzkegn cảm giác ôoppfn nhu

           

“Thơwztm̀i gian nhưfuca luơwztm̃i dao vôoppf tình, âfspf́m áp cõi lòng ngưfucaơwztm̀i, phải chămpkqng chỉ có đxgavôoppfi tròng mămpkq́t xám?

 

Ngưfucaơwztm̀i có quêzkegn chămpkqng?

           

Nhiêzkeg̀u nămpkqm sau, có chămpkqng là môoppf̣t cuôoppf̣c dâfspfu biêzkeg̉n luâfspfn hôoppf̀i?

           

Có nhơwztḿ đxgavưfucaơwztṃc chămpkqng, có thêzkeg̉ nghĩa gì?

           

Khôoppfng gian mơwztmoppf̀ đxgavó giôoppf́ng nhưfuca là ký ưfucác, chỉ thâfspf́y môoppf̣t màu hămpkq́c ám, xa xămpkqm

           

Có môoppf̣t lâfspf̀n ta tưfucàng ôoppfm âfspf́p…

           

Còn ngưfucaơwztm̀i?”

 

Con Khỉ Tiêzkeg̉u Hôoppfi đxgavôoppf̣t nhiêzkegn kêzkegu lêzkegn “chi chi”, tưfucạa hôoppf̀ thâfspf̣p phâfspf̀n hoan hỉ, bôoppf̃ng dưfucang tưfucà vai Quỷ Lêzkeg̣ nhảy xuôoppf́ng, vùn vụt phóng vào vùng đxgaven tôoppf́i.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.