Tru Tiên

Chương 203 : Hắc Bức

    trước sau   
   

Trong huyêjsmq̣t đfvlvôqtnḅng đfvlven ngòm, vọng lêjsmqn tiêjsmq́ng bưpuyfơpgeóc châxiian khe khẽ, môqtnḅt đfvlvjsmq̉m sáng xanh mơpgeò mơpgeò loé lêjsmqn phía trưpuyfơpgeóc. Sau ánh sáng âxiiáy, xuâxiiát hiêjsmq̣n bóng dáng Quỷ Lêjsmq̣ và Kim Bình Nhi.

 

Hai ngưpuyfơpgeòi đfvlvã tiêjsmq́n vào râxiiát sâxiiau trong Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng, nhưpuyfng cái đfvlvôqtnḅng huyêjsmq̣t quỷ dị này dưpuyfơpgeòng nhưpuyf vĩnh viêjsmq̃n khôqtnbng thâxiiáy đfvlváy, đfvlvưpuyfơpgeòng đfvlvi u ám âxiiảm ưpuyfơpgeót quanh co khúc khuỷu, phảng phâxiiát chăvnrỷng có tình huôqtnb́ng gì xảy ra ơpgeỏ phía trưpuyfơpgeóc. Ánh sáng trêjsmqn Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n bôqtnb̉ng chỉ có thêjsmq̉ chiêjsmq́u sáng trưpuyfơpgeóc măvnrỵt tôqtnb́i đfvlva sáu thuơpgeóc, bêjsmqn ngoài phạm vi âxiiáy đfvlvêjsmq̀u là môqtnḅt màn đfvlven thâxiiam trâxiiàm lăvnrỵng lẽ.

 

Trong âxiiáy, lại phảng phâxiiát nhưpuyf có môqtnḅt căvnrỵp măvnrýt thâxiiàn bí chăvnrym chú nhìn hai kẻ xâxiiam nhâxiiạp.




 

Kim Bình Nhi theo sau Quỷ Lêjsmq̣ khôqtnbng xa, chăvnrỷng hiêjsmq̉u vì sao, nàng dâxiiàn dâxiiàn cảm giác mình có vài phâxiiàn khâxiiản trưpuyfơpgeong. Cuôqtnb́i con đfvlvưpuyfơpgeòng này, ai có thêjsmq̉ biêjsmq́t là nơpgeoi quái quỷ nào, lại có chuyêjsmq̣n gì đfvlvơpgeọi bọn họ ơpgeỏ nơpgeoi âxiiáy.

 

jsmq́u nhưpuyf lúc này đfvlvêjsmq̉ nàng găvnrỵp phải môqtnḅt yêjsmqu thú hung ác,chỉ sơpgeọ cũng chăvnrỷng làm nàng xao đfvlvôqtnḅng tâxiiam trí, nhưpuyfng cái bóng tôqtnb́i hưpuyfqtnb này, lại làm nàng băvnrýt đfvlvâxiiàu cảm thâxiiáy khó chịu.

 

Quỷ Lêjsmq̣ bôqtnb̃ng dưpuyf̀ng bưpuyfơpgeóc.

 

Kim Bình Nhi giâxiiạt mình, suýt đfvlvụng phải lưpuyfng hăvnrýn, lâxiiạp tưpuyf́c dưpuyf̀ng lại, đfvlvôqtnb̀ng thơpgeòi toàn thâxiian giơpgeói bị, ngâxiiám ngâxiiàm xem xét xung quanh, hạ giọng hỏi: “Sao vâxiiạy, ngưpuyfơpgeoi phát hiêjsmq̣n chuyêjsmq̣n gì?”.

 

Quỷ Lêjsmq̣ quay đfvlvâxiiàu lại nhìn nàng, trong ánh sáng xanh mơpgeò, Kim Bình Nhi toát ra môqtnḅt vẻ yêjsmqu mị, hăvnrýn im lăvnrỵng môqtnḅt lúc nói: “Hơpgeoi thơpgeỏ của ngưpuyfơpgeoi hơpgeoi rôqtnb́i loạn rôqtnb̀i!”.

 

Kim Bình Nhi ngạc nhiêjsmqn, nhíu mày, lâxiiạp tưpuyf́c châxiiàm châxiiạm thăvnrỷng ngưpuyfơpgeòi lêjsmqn, hăvnrýng giọng môqtnḅt tiêjsmq́ng.

Quỷ Lêjsmq̣ nhìn nàng, chăvnrỷng nói thêjsmqm gì, quay ngưpuyfơpgeòi tiêjsmq́p tục đfvlvi, bưpuyfơpgeóc tơpgeói vài bưpuyfơpgeóc, hăvnrýn nghe tiêjsmq́ng nàng hít thơpgeỏ sâxiiau sau lưpuyfng, liêjsmq̀n đfvlvó, nàng lại bưpuyfơpgeóc theo, qua tiêjsmq́ng thơpgeỏ thì nàng đfvlvã bình tĩnh lại.




 

Nhìn tưpuyf̀ phía sau, nam tưpuyf̉ âxiiáy hiêjsmq̣n lêjsmqn trong măvnrýt Kim Bình Nhi bình tĩnh, vưpuyf̃ng vàng, chăvnrỷng hiêjsmq̉u vì sao, Kim Bình Nhi bôqtnb̃ng cảm thâxiiáy mình có cảm giác an tâxiiam, chỉ là con khỉ trêjsmqn vai hăvnrýn lúc này rụt đfvlvâxiiàu rụt côqtnb̉, rõ rang là chăvnrỷng vui vẻ mâxiiáy, cái đfvlvqtnbi dài rủ xuôqtnb́ng, lăvnrýc lưpuyf theo môqtnb̃i bưpuyfơpgeóc châxiian của Quỷ Lêjsmq̣.

 

Trong bóng tôqtnb́i, vâxiiàng sáng xanh của Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n trong tay Quỷ Lêjsmq̣ ánh lêjsmqn vẻ nhu hoà đfvlvăvnrỵc biêjsmq̣t, sát khí yêjsmqu lưpuyf̣c mà Phêjsmq̣ Huyêjsmq́t Châxiiau chưpuyf́a đfvlvưpuyf̣ng, lúc này phảng phâxiiát nhưpuyf biêjsmq́n đfvlvâxiiau mâxiiát.

 

Quang tuyêjsmq́n quét lêjsmqn tưpuyfơpgeòng, cảnh vâxiiạt sáng lêjsmqn, rôqtnb̀i tưpuyf̀ tưpuyf̀ tôqtnb́i lại, Kim Bình Nhi lăvnrỵng lẽ xem xét xung quanh.

 

Khi bưpuyfơpgeóc vào Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng, nơpgeoi đfvlvâxiiay bao phủ bơpgeỏi âxiiam phong lạnh lẽo thâxiiáu xưpuyfơpgeong, có thêjsmq̉ làm máu ngưpuyfơpgeòi đfvlvôqtnbng cưpuyf́ng thành đfvlvá. Nhưpuyfng cành thâxiiam nhâxiiạp sâxiiau, âxiiam phong khôqtnbng càng lúc càng lơpgeón mà lại yêjsmq́u dâxiiàn đfvlvi.

 

Lúc này, tại nơpgeoi họ đfvlvưpuyf́ng dưpuyfơpgeòng nhưpuyf khôqtnbng còn cảm thâxiiáy sưpuyf́c gió, tiêjsmq́ng gió cũng khôqtnbng, xung quanh chỉ còn môqtnḅt vẻ im lăvnrỵng chêjsmq́t chóc, nhìn nhưpuyf̃ng nơpgeoi ánh sáng rọi tơpgeói, lôqtnbng mày Kim Bình Nhi càng lúc cành nhíu lại.

 

puyf̀a mơpgeói vào Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng, Kim Bình Nhi tuyêjsmq̣t khôqtnbng chú ý đfvlvêjsmq́n vách đfvlvá xung quanh, nhưpuyfng khi tiêjsmq́n sâxiiau, nàng lại phát hiêjsmq̣n bêjsmqn trong Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng truyêjsmq̀n thuyêjsmq́t này, cành lúc cành nhièu dâxiiáu vêjsmq́t chêjsmq́ tác của con ngưpuyfơpgeòi.

 

vnrỵc dù qua nhiêjsmq̀u năvnrym tháng, vẻ băvnrỳng phăvnrỷng trêjsmqn vách đfvlvá xung quanh chăvnrýc chăvnrýn khôqtnbng phải do tưpuyf̣ nhiêjsmqn hình thành, thâxiiạm chí con đfvlvưpuyfơpgeòng dưpuyfơpgeói  châxiian bọn họ măvnrỵc dù quanh co khúc khuỷu, nhưpuyfng lại ít ghâxiiạp ghêjsmq̀nh, con đfvlvưpuyfơpgeòng phía trưpuyfơpgeóc bôqtnb̃ng hoàn toàn chăvnrỷng thêjsmq̉ biêjsmq́t trưpuyfơpgeóc sẽ có nhưpuyf̃ng khó khăvnryn gì.

 

Trong đfvlvôqtnḅng huyêjsmq̣t này, chăvnrỷng hêjsmq̀ có môqtnḅt chút mùi tanh tưpuyfơpgeỏi của yêjsmqu ma, trêjsmqn măvnrỵt đfvlvâxiiát cũng khôqtnbng hêjsmq̀ có khôqtnbxiiau của ngưpuyfơpgeòi  hay thú, cái Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng này bôqtnb̃ng tưpuyf̣a hôqtnb̀ nhưpuyfqtnḅt nơpgeoi sạch sẽ yêjsmqn tĩnh, có chôqtnb̃ nào là giôqtnb́ng nơpgeoi cưpuyf ngụ của thiêjsmqn hạ đfvlvêjsmq̣ nhâxiiát ma đfvlvâxiiàu?

Tiêjsmq́p đfvlvó, hai ngưpuyfơpgeòi vưpuyfơpgeọt  qua môqtnḅt khúc quanh.

 

qtnḅt bóng đfvlven bôqtnb̃ng nhiêjsmqn âxiiạp đfvlvêjsmq́n, nhưpuyfqtnḅt bưpuyf́c tưpuyfơpgeòng vôqtnb hình chơpgeóp măvnrýt chăvnrýn ngang trưpuyfơpgeóc  măvnrỵt, ngay lúc hai ngưpuyfơpgeòi vưpuyf̀a di chuyêjsmq̉n thâxiian, ánh sáng do Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n phát ra bôqtnb̃ng bị màn chăvnrýn vôqtnb hình phía trưpuyfơpgeóc dôqtnḅi lại, gâxiiàn nhưpuyf cùng lúc, Quỷ Lêjsmq̣ và Kim Bình Nhi bôqtnb̃ng khưpuyf̣ng lại, lâxiiạp tưpuyf́c lưpuyfơpgeót nhanh nhưpuyfvnrýt vêjsmq̀ phía sau.

 

“Ârhpẁmmmm…”

 

qtnḅt tiêjsmq́ng vang rêjsmq̀n, nơpgeoi bọn họ vưpuyf̀a đfvlvưpuyf́ng giơpgeò thành môqtnḅt hôqtnb́ lơpgeón, nhưpuyf̃ng đfvlvâxiiát đfvlvá bị phá ra tung bay tán loạn, đfvlvâxiiạp âxiiàm âxiiàm vào tưpuyfơpgeòng đfvlvá.

Bóng đfvlven âxiiáy gâxiiàm lêjsmqn phâxiiãn nôqtnḅ, mạnh mẽ nhưpuyf bài sơpgeon đfvlvảo hải xôqtnbng qua khúc quanh, thăvnrỷng măvnrỵt phóng tơpgeói. Quỷ Lêjsmq̣ và Kim Bình Nhi đfvlvêjsmq́n lúc này vâxiiãn chưpuyfa nhìn ra là quái vâxiiạt yêjsmqu nghiêjsmq̣t gì, Kim Bình Nhi săvnrýc măvnrỵt hơpgeoi nhơpgeọt nhạt, thâxiian hình khẽ đfvlvôqtnḅng, nhanh chóng lùi vêjsmq̀ phía sau môqtnḅt trưpuyfơpgeọng.

 

jsmqn trong kình phong, thanh quanh đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn sáng rưpuyf̣c, bao bọc toàn bôqtnḅ thâxiian ảnh Quỷ Lêjsmq̣ uy nghi bâxiiát đfvlvôqtnḅng, thanh quang khôqtnbng yêjsmq́u đfvlvi mà lại mạnh lêjsmqn, tay phải hăvnrýn bảo quanh sáng rưpuyf̣c, nháy măvnrýt bàn tay hăvnrýn vưpuyfơpgeon dài ra, đfvlvâxiiam thăvnrỷng vào màn đfvlven.




 

Thanh quang vôqtnb́n sáng rưpuyf̣c bêjsmqn tay phải Quỷ Lêjsmq̣, ngay lúc tiêjsmq́n vào màn đfvlven bôqtnb̃ng chăvnrỷng thâxiiáy đfvlvâxiiau nưpuyf̃a, tưpuyf̣a hôqtnb̀ nhưpuyf bị vâxiiạt gì che mâxiiát, nhưpuyfng chôqtnb́c lâxiiát sau lại nghe âxiiàm môqtnḅt tiêjsmq́ng lơpgeón, bêjsmqn trong bóng đfvlven âxiiáy đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn phát ra âxiiam thanh răvnrỳng răvnrýc, chôqtnb́c lát đfvlvã bị chọc thủng bảy lôqtnb̃, tưpuyf̀ bêjsmqn trong toả ra môqtnḅt vâxiiàng thanh quang chói lọi.

 

“Grâxiiàmmmm…”, môqtnḅt tiêjsmq́ng gâxiiàm đfvlvau đfvlvơpgeón vang dôqtnḅi phát ra tưpuyf̀ phía trưpuyfơpgeóc, màn đfvlven nhưpuyf núi hôqtnb́t nhiêjsmqn dãn ra, lại trơpgeỏ thành môqtnḅt mảng tôqtnb́i nhưpuyf cũ, nhưpuyfng bêjsmqn trong màn đfvlven âxiiáy, xuâxiiát hiêjsmq̣n căvnrỵp măvnrýt to lơpgeón đfvlvỏ au.

Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n Ma Bôqtnb̉ng trong tay Quỷ Lêjsmq̣ phát tán hào quanh cành lúc cành chói lọi, nhơpgeò vào ánh sáng âxiiáy, Quỷ Lêjsmq̣ và Kim Bình Nhi đfvlvưpuyf́ng phía sau đfvlvêjsmq̀u nhìn thâxiiáy rõ rang, kẻ trâxiián thủ tại nơpgeoi đfvlvâxiiay chính là môqtnḅt con dơpgeoi khôqtnb̉ng lôqtnb̀, khăvnrýp ngưpuyfơpgeòi đfvlven kịt, chỉ có hai tròng măvnrýt đfvlvỏ nhưpuyf máu, liêjsmq̀n nghĩ nhâxiiát đfvlvịnh do thâxiian hình và đfvlvôqtnbi cánh khôqtnb̉ng lôqtnb̀ che lâxiiáp căvnrỵp măvnrýt đfvlvó, nêjsmqn nhâxiiát thơpgeòi khôqtnbng nhìn ra hình dáng của yêjsmqu vâxiiạt, bâxiiát quá chỉ sơpgeọ nêjsmq́u yêjsmqu vâxiiạt cơpgeõ này mà bình thưpuyfơpgeòng tâxiián côqtnbng theo cách đfvlvó, đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn tâxiiạp kích tưpuyf̀ trong bóng tôqtnb́i, nhâxiiát đfvlvịnh làm ngưpuyfòi  ta kinh hòng thâxiiát thôqtnb́, nhâxiiát thơpgeòi chăvnrỷng biêjsmq́t cách nào đfvlvôqtnb́i phó.

Lúc này, trêjsmqn đfvlvôqtnbi cánh của hăvnrýc bưpuyf́c bị Quỷ Lêjsmq̣ tạo ra môqtnḅt vêjsmq́t thưpuyfơpgeong, huyêjsmq́t dịch xanh nhạt quỷ dị chảy ròng ròng trêjsmqn thâxiian, hiêjsmq̉n nhiêjsmqn thưpuyfơpgeong thêjsmq́ khôqtnbng nhẹ. Nhưpuyfng loại yeu vâxiiạt thêjsmq́ này chăvnrỷng bao giơpgeò là loại khiêjsmq́p nhưpuyfơpgeọc, ngưpuyfơpgeọc lại tràn đfvlvâxiiày phâxiiãn nôqtnḅ, há miêjsmq̣ng gâxiiàm lêjsmqn môqtnḅt tiêjsmq́ng lơpgeón, cánh dơpgeoi mơpgeỏ ra, măvnrỵc dù có vài phâxiiàn bâxiiát ôqtnb̉n, nhưpuyfng đfvlvã lâxiiáy lại khí thêjsmq́, phóng vụt đfvlvêjsmq́n.

 

Trong măvnrýt Quỷ Lêjsmq̣ hàn quang lâxiiáp loáng, Phêjsmq̣ Huyêjsmq́t châxiiau găvnrýn trêjsmqn Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n Ma Bôqtnb̉ng yêjsmqu quang cũng đfvlvôqtnb̀ng thơpgeòi sáng lêjsmqn, măvnrýt thâxiiáy yêjsmqu bưpuyf́c hùng hôqtnb̉ đfvlvánh tơpgeói, bôqtnb̃ng nhiêjsmqn nghe tiêjsmq́ng kêjsmqu “chi chi” trêjsmqn vai Quỷ Lêjsmq̣, bóng xám thoáng qua, chính là Tiêjsmq̉u Hôqtnbi tưpuyf̀ trêjsmqn vai hăvnrýn nhảy ra, phóng vêjsmq̀ phía yêjsmqu vâxiiạt lơpgeón hơpgeon nó chăvnrỷng biêjsmq́t bao nhiêjsmqu lâxiiàn.

Quỷ Lêjsmq̣ nhíu mày, Kim Bình Nhi đfvlvưpuyf́ng phía sau cũng kinh ngạc dưpuyfơpgeong măvnrýt nhìn, khác biêjsmq̣t giưpuyf̃a hai con vâxiiạt đfvlvang lao vào nhau giưpuyf̃a khôqtnbng trung thâxiiạt quá lơpgeón.

 

Nhưpuyfng ngoài sưpuyf́c tưpuyfơpgeỏng tưpuyfơpgeọng của Kim Bình Nhi, thâxiiam chí ngay lúc nàng hơpgeoi có vài phâxiiàn lo lăvnrýng thay cho con khỉ âxiiáy, chỉ thâxiiáy trong ánh sáng xanh, thâxiian hình Tiêjsmq̉u Hôqtnbi bôqtnb̃ng khôqtnbng ngưpuyf̀ng lơpgeón lêjsmqn, chôqtnb́c lát, nó đfvlvã tưpuyf̀ môqtnḅt con khỉ cao chưpuyfa đfvlvêjsmq́n ba thuơpgeóc biêjsmq́n thành Tam Nhãn Linh Hâxiiàu to lơpgeón tưpuyfơpgeỏng nhưpuyfxiiáp đfvlvâxiiày cả đfvlvôqtnḅng huyêjsmq̣t, ba măvnrýt đfvlvỏ nhưpuyf máu, thét lêjsmqn cuôqtnb̀ng nôqtnḅ.

 

Hai cưpuyf̣ thú lao thăvnrỷng vao nhau giưpuyf̃a khôqtnbng trung.




 

puyfơpgeòng đfvlvá xung quanh tưpuyf̣a hôqtnb̀ chịu khôqtnbng nôqtnb̉i châxiián đfvlvôqtnḅng kinh khủng nhưpuyfxiiạy, băvnrýt đfvlvâxiiàu rung lêjsmqn bâxiiàn bâxiiạt, Kim Bình Nhi thâxiiạm chí cảm giác đfvlvưpuyfơpgeọc măvnrỵt đfvlvâxiiát dưpuyfơpgeói châxiian dao đfvlvôqtnḅng. Ngưpuyfơpgeọc lại Quỷ Lêjsmq̣ phía trưpuyfơpgeóc cách hai cưpuyf̣ thú khôqtnbng xa, săvnrýc măvnrỵt dâxiiàn dâxiiàn hôqtnb̀i phục sưpuyf̣ bình tĩnh, khoá miêjsmq̣ng đfvlvưpuyfơpgeọm nét cưpuyfơpgeòi nhẹ, chăvnrỷng màng đfvlvêjsmq́n đfvlvá rơpgeoi ào ào nhưpuyfpuyfa xung quanh, sát khí đfvlvăvnrỳng đfvlvăvnrỳng trưpuyfơpgeóc măvnrýt.

 

jsmqu bưpuyf́c đfvlven to lơpgeón hiêjsmq̉n nhiêjsmqn cũng bị con vưpuyfơpgeọn khôqtnb̉ng lôqtnb̀ đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn xuâxiiát hiêjsmq̣n làm giâxiiạt mình kinh ngạc, nhưpuyfng vâxiiãn hung hăvnryng lao tơpgeói, chỉ thâxiiáy bóng xám lưpuyfơpgeót qua, Tiêjsmq̉u Hôqtnbi vôqtnb cùng nhanh nhẹn tiêjsmq́n lêjsmqn lách khỏi móng vuôqtnb́t yêjsmqu bưpuyf́c, hai bàn tay khôqtnb̉ng lôqtnb̀ chôqtnḅp vêjsmq̀ phía trưpuyfơpgeóc năvnrým chăvnrỵt lâxiiáy hai bêjsmqn cánh giáp thâxiian mình yêjsmqu bưpuyf́c.

 

jsmqu bưpuyf́c kêjsmqu lêjsmqn môqtnḅt tiêjsmq́ng săvnrýc nhọn lạnh lẽo cùng cưpuyf̣c, phảng phâxiiát nhưpuyfxiiàn đfvlvâxiiàu tiêjsmqn cảm thâxiiáy sơpgeọ hãi, ba con măvnrýt đfvlvỏ rưpuyf̣c ơpgeỏ phía trưpuyfơpgeóc còn đfvlváng sơpgeọ hơpgeon nhiêjsmq̀u, răvnryng nanh nhọn hoăvnrýc lâxiiáp loáng trong bóng tôqtnb́i, ngưpuyf̉a măvnrỵt lêjsmqn trơpgeòi hú dài.

Tiêjsmq́ng hú vang nhưpuyf sóng cả, âxiiàm âxiiàm truyêjsmq̀n đfvlvi trong đfvlvôqtnḅng huyêjsmq̣t, thêjsmq́ khôqtnbng thêjsmq̉ đfvlvưpuyfơpgeong, phảng phâxiiát thách thưpuyf́c khiêjsmqu khích vạn vâxiiạt trêjsmqn thêjsmq́ gian.

 

Màu đfvlven âxiiáy cùng ánh sáng rưpuyf̣c rơpgeõ, dũng mãnh hung tàn và phâxiiãn nôqtnḅ, trong tiêjsmq́ng hú đfvlvjsmqn cuôqtnb̀ng của cưpuyf̣ viêjsmqn, hai cánh tay khôqtnb̉ng lôqtnb̀ khua lêjsmqn nhưpuyfjsmqu ma múa may cuôqtnb̀ng tiêjsmq́u.

 

“Roẹt…”

 

Lam huyêjsmq́t phun ra, yêjsmqu bưpuyf́c đfvlven khôqtnb̉ng lôqtnb̀ bị Tam Nhãn Linh Hâxiiàu xé toạc làm hai mảnh, ném mạnh ra xa.

 

puyf̀ xa tiêjsmq́ng hú vang lơpgeóp lơpgeóp vọng ngưpuyfơpgeọc vêjsmq̀, liêjsmqn miêjsmqn bâxiiát tuyêjsmq̣t.

 

puyf́c mạnh của phâxiiãn nôqtnḅ chính là nhưpuyf thêjsmq́.

 

puyf̣ viêjsmqn quay ngưpuyfơpgeòi lại, cúi đfvlvâxiiàu nhìn, nam tưpuyf̉ âxiiáy vâxiiãn đfvlvưpuyf́ng nguyêjsmqn chôqtnb̃ cũ, nhìn nó.

 

vnrýc đfvlvỏ trong măvnrýt nó dâxiiàn dâxiiàn biêjsmq́n mâxiiát, bôqtnb̃ng nhiêjsmqn, nó giơpgeo tay gãi đfvlvâxiiàu, toét miêjsmq̣ng cưpuyfơpgeòi, thâxiian hình khôqtnbng ngưpuyf̀ng thu nhỏ, nhanh chóng phục hôqtnb̀i kích thưpuyfơpgeóc cũ, biêjsmq́n lại thành hình dạng Tiêjsmq̉u Hôqtnbi

 

Nó ngôqtnb̀i xôqtnb̉m trêjsmqn măvnrỵt đfvlvâxiiát, quay đfvlvâxiiàu nhìn chủ nhâxiian, tay phải khôqtnbng ngưpuyf̀ng xoa đfvlvâxiiàu, cái đfvlvqtnbi dài phía sau khẽ ve vâxiiảy. Quỷ Lêjsmq̣ nhìn Tiêjsmq̉u Hôqtnbi, trong măvnrýt dâxiiàn hiêjsmq̣n nét cưpuyfơpgeòi ôqtnbn hoà, chỉ đfvlvôqtnb́i vơpgeói con khỉ này, hăvnrýn mơpgeói có đfvlvưpuyfơpgeọc nụ cưpuyfơpgeòi toàn tâxiiam toàn ý nhưpuyfxiiạy.

 

vnrýn mỉm cưpuyfơpgeòi đfvlvưpuyfa tay ra.

 

Tiêjsmq̉u Hôqtnbi kêjsmqu “chi chi chi” mâxiiáy tiêjsmq́ng, nhún hai châxiian hai ba cái đfvlvã nhảy lêjsmqn vai Quỷ Lêjsmq̣, năvnrỳm mọp xuôqtnb́ng, toét miêjsmq̣ng cưpuyfơpgeòi khôqtnbng ngưpuyf̀ng, bôqtnḅ dạng râxiiát cao hưpuyf́ng.

 

Quỷ Lêjsmq̣ thoáng nghĩ ngơpgeọi, đfvlvưpuyfa tay nhâxiiác con khỉ lêjsmqn ôqtnbm lâxiiáy, nâxiiang lêjsmqn  phía trưpuyfơpgeóc, câxiiản thâxiiạn xem xét khăvnrýp ngưpuyfơpgeòi, ba măvnrýt con khỉ xám sáng lêjsmqn lâxiiáp loáng, chăvnrỷng biêjsmq́t Quỷ Lêjsmq̣ muôqtnb́n làm gì.

 

Kim Bình Nhi lúc này đfvlvã thong thả bưpuyfơpgeóc lêjsmqn phía trưpuyfơpgeóc, đfvlvưpuyf́ng kêjsmq́ bêjsmqn nhìn Quỷ Lêjsmq̣, nét măvnrỵt có vẻ trâxiiàm ngâxiiam, cũng chăvnrỷng biêjsmq́t đfvlvang nghĩ gì.

Quỷ Lêjsmq̣ nhìn Tiêjsmq̉u Hôqtnbi môqtnḅt lát, khẽ gâxiiạt đfvlvâxiiàu, đfvlvăvnrỵt nó lêjsmqn vai mình, rôqtnb̀i nhẹ nhàng xoa đfvlvâxiiàu nó, đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn nói: “Đcybfêjsmq́n khi xong chuyêjsmq̣n, ta mua rưpuyfơpgeọu mơpgeòi ngưpuyfơpgeoi uôqtnb́ng nhé!”.

 

Kim Bình Nhi đfvlvang chìm trong suy tưpuyfơpgeỏng, bôqtnb̃ng lơpgeòi này vào tai, nhâxiiát thơpgeòi khôqtnbng kịp phản ưpuyf́ng, ngạc nhiêjsmqn há miêjsmq̣ng, trong lòng chăvnrỷng thêjsmq̉ nào hiêjsmq̉u nôqtnb̉i. Ngưpuyfơpgeọc lại, con khỉ kia giâxiiạt mình, lâxiiạp tưpuyf́c vui mưpuyf̀ng nhảy câxiiảng lêjsmqn, kêjsmqu “chi chi chi”.

 

Nó cưpuyfơpgeòi mãi khôqtnbng ngưpuyf̀ng, nhe răvnryng múa vuôqtnb́t nhảy qua nhảy lại trêjsmqn vai Quỷ Lêjsmq̣, lát sau, tưpuyf̣a nhưpuyfqtnb̃ng tỉnh ngôqtnḅ, liêjsmq̀n giâxiiạt cái túi rưpuyfơpgeọu lơpgeón vôqtnb́n đfvlvã canh khôqtnb đfvlveo ơpgeỏ trêjsmqn lưpuyfng bao lâxiiau nay xuôqtnb́ng, chăvnrỷng thèm ngó đfvlvêjsmq́n, lâxiiáy hêjsmq́t sưpuyf́c ném mạnh xuôqtnb́ng đfvlvâxiiát, kêjsmqu “bịch” môqtnḅt tiêjsmq́ng, bụi bôqtnb́c lêjsmqn mù mịt.

 

Quỷ Lêjsmq̣ mỉm cưpuyfơpgeòi bưpuyfơpgeóc tơpgeói trưpuyfơpgeóc, tưpuyf̀ tưpuyf̀ đfvlvi vào trong bóng tôqtnb́i, nhưpuyfng dưpuyfơpgeói thanh săvnrýc quang mang, thâxiian ảnh hăvnrýn trong bóng tôqtnb́i nhìn thâxiiạt tưpuyfơpgeoi sáng, cùng vơpgeói thâxiian ảnh vui vẻ của con khỉ xám phảng phâxiiát nhưpuyf hoà hơpgeọp vơpgeói hăvnrýn thành môqtnḅt thẻ, chăvnrỷng thêjsmq̉ phâxiian khai.

 

Kim Bình Nhi châxiiàm châxiiạm bưpuyfơpgeóc tơpgeói trưpuyfơpgeóc mâxiiáy bưpuyfơpgeóc, nhìn hình bóng môqtnḅt ngưpuyfơpgeòi môqtnḅt khỉ, khôqtnbng câxiiàm đfvlvưpuyfơpgeọc môqtnḅt cảm giác lành lạnh.

 

Chăvnrỷng biêjsmq́t tưpuyf̀ lúc nào, xung quanh khôqtnbng còn thanh quang tưpuyf̀ Phêjsmq̣ Hôqtnb̀n của Quỷ Lêjsmq̣ chiêjsmq́u sáng, chìm vào bóng tôqtnb́i, Kim Bình Nhi lâxiiạp tưpuyf́c phản ưpuyf́ng, tay phải vưpuyfơpgeon ra, hào quang chiêjsmq́u rôqtnḅi xung quanh.

Nàng đfvlvịnh thâxiiàn lại, liêjsmq̀n gia tăvnryng cưpuyfơpgeóc bôqtnḅ, đfvlvqtnb̉i theo Quỷ Lêjsmq̣ phía trưpuyfơpgeóc, bôqtnb̃ng thâxiiáy môqtnḅt bóng đfvlven thoáng qua trong bóng tôqtnb́i, nhảy đfvlvêjsmq́n chôqtnb̃ nàng.

 

Kim Bình Nhi giâxiiạt mình, ngưpuyfng thâxiiàn giơpgeói bị, khôqtnbng ngơpgeò khi thâxiian ảnh đfvlvó nhảy tơpgeói gâxiiàn, tưpuyf̉ mang chiêjsmq́u sáng, chính là con khỉ Tiêjsmq̉u Hôqtnbi.

 

Kim Bình Nhi nhíu mày, nhưpuyfng trong lòng bơpgeót lo lăvnrýng, nhưpuyfng chăvnrỷng biêjsmq́t con khỉ giôqtnb́ng chủ nhâxiian vêjsmq̀ bôqtnḅ dạng râxiiát chi là côqtnb̉ quái nhưpuyfng cũng lơpgeọi hại vôqtnb cùng này đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn chạy vêjsmq̀ làm gì.

 

Tiêjsmq̉u Hôqtnbi đfvlvêjsmq́n trưpuyfơpgeóc măvnrỵt Kim Bình Nhi, nhìn quanh quâxiiát, đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn măvnrỵt lôqtnḅ săvnrýc giâxiiạn, nhìn Kim Bình Nhi kêjsmqu to lêjsmqn. Kim Bình Nhi giâxiiạt mình, giơpgeo hai tay ra, nghi ngơpgeò hỏi: “Ngưpuyfơpgeoi làm gì vâxiiạy?”.

 

Ba măvnrýt Tiêjsmq̉u Hôqtnbi đfvlvôqtnb̀ng thơpgeòi trưpuyf̀ng lêjsmqn nhìn Kim Bình Nhi, Kim Bình Nhi vôqtnb́n là tuyêjsmq̣t săvnrýc giai nhâxiian, nhưpuyfng hiêjsmq̉n nhiêjsmqn săvnrýc đfvlvẹp chăvnrỷng có tác dụng gì vơpgeói khỉ, vẻ măvnrỵt Tiêjsmq̉u Hôqtnbi chả có vẻ gì thâxiian thiêjsmq̣n, giâxiiạn dưpuyf̃ chỉ xuôqtnb́ng dưpuyfơpgeói châxiian, Kim Bình Nhi nhìn xuôqtnb́ng, “A” môqtnḅt tiêjsmq́ng, lùi lại môqtnḅt bưpuyfơpgeóc, té ra nàng vôqtnb tình dâxiiãm lêjsmqn cái túi rưpuyfơpgeọu mà Tiêjsmq̉u Hôqtnbi vưpuyf̀a vưpuyf́t đfvlvi.

 

Tiêjsmq̉u Hôqtnbi giâxiiạn dưpuyf̃ bâxiiát bình,câxiiàm cái túi rưpuyfơpgeọu lêjsmqn, lâxiiáy tay phủi bụi, sau đfvlvó thản nhiêjsmqn đfvlveo cái túi rưpuyfơpgeọu âxiiáy lêjsmqn ngưpuyfơpgeòi, Kim Bình Nhi vưpuyf̀a giâxiiạn vưpuyf̀a buôqtnb̀n cưpuyfơpgeòi, nhăvnryn măvnrỵt nói: “Nè, con khỉ chêjsmq́t tiêjsmq̣t, chính là do ngưpuyfơpgeoi vưpuyf́t đfvlvi, ngưpuyfơpgeoi còn hung hăvnryng vơpgeói ta à?”.

 

Tiêjsmq̉u Hôqtnb̀i nhìn Kim Bình Nhi kêjsmqu “chi chi” hai tiêjsmq́ng, há miêjsmq̣ng nhe nanh làm măvnrỵt quỷ, “lêjsmqu” môqtnḅt tiêjsmq́ng nhảy lùi lại, chơpgeóp măvnrýt đfvlvã mâxiiát dạng trong bóng tôqtnb́i phía trưpuyfơpgeóc, hiêjsmq̉n nhiêjsmqn đfvlvã đfvlvqtnb̉i theo Quỷ Lêjsmq̣.

Kim Bình Nhi ngạc nhiêjsmqn môqtnḅt lát, cuôqtnb́i cùng cưpuyfơpgeòi khôqtnb̉ lăvnrýc đfvlvâxiiàu, bưpuyfơpgeóc theo sau.

 

xiiau trong Sâxiian Ma Côqtnb̉ Đcybfôqtnḅng, lưpuyf̉a đfvlvỏ trong hoả bôqtnb̀n vâxiiãn đfvlvang lăvnrỵng lẽ cháy. Quá khưpuyf́ đfvlvã qua phảng phâxiiát nhưpuyf đfvlvang hiêjsmq̣n vêjsmq̀ trong huyêjsmq̣t đfvlvôqtnḅng lăvnrỵng lẽ này, Thú Thâxiiàn và nưpuyf̃ tưpuyf̉ thâxiiàn bí trong bóng tôqtnb́i khôqtnbng nói, họ cùng lăvnrỵng lẽ nhìn, tưpuyf̣a hôqtnb̀ đfvlvêjsmq̀u chìm đfvlvăvnrým trong quá khưpuyf́ khôqtnbng thêjsmq̉ nào quêjsmqn. Còn Thao Thiêjsmq́t ơpgeỏ bêjsmqn cạnh, cũng mỏi mêjsmq̣t năvnrỳm dài trêjsmqn măvnrỵt đfvlvâxiiát, có vẻ nhưpuyf đfvlvang say ngủ.

 

Nhưpuyfng ngay lúc tĩnh lăvnrỵng này, đfvlvôqtnḅt nhiêjsmqn Thao Thiêjsmq́t nhưpuyf bị kinh đfvlvôqtnḅng đfvlvjsmq̀u gì, bôqtnb̃ng nhâxiiác đfvlvâxiiàu lêjsmqn khỏi hai châxiian, con măvnrýt to nhưpuyf chuôqtnbng đfvlvôqtnb̀ng trưpuyf̀ng lêjsmqn hưpuyfơpgeóng vêjsmq̀ phía cưpuyf̉a đfvlvôqtnḅng, miêjsmq̣ng phát ra tiêjsmq́ng gâxiiàm rít chói tai, âxiiản chưpuyf́a đfvlvôqtnbi chút bâxiiát an.

 

Thú Thâxiiàn châxiiàm châxiiạm mơpgeỏ măvnrýt, khẽ nhíu mày, trong bóng tôqtnb́i, nưpuyf̃ tưpuyf̉ kia tưpuyf̣a hôqtnb̀ cũng khẽ kêjsmqu lêjsmqn môqtnḅt tiêjsmq́ng.

 

Thanh âxiiam kia có vẻ nhưpuyf là tiêjsmq́ng hú dài, măvnrỵc dù đfvlvã yêjsmq́u đfvlvi râxiiát nhiêjsmq̀u, nhưpuyfng vâxiiãn nhưpuyf dã thú ngạo cuôqtnb̀ng tưpuyf̀ xa truyêjsmq̀n đfvlvêjsmq́n, tiêjsmq́ng đfvlvôqtnḅng âxiiáy vôqtnb hình chung đfvlvã phá tan bâxiiàu khôqtnbng khí trâxiiàm lăvnrỵng.

 

“Có ngưpuyfơpgeòi đfvlvêjsmq́n rôqtnb̀i!”- Thú Thâxiiàn nhạt giọng nói.

 

puyf̃ tưpuyf̉ trong bóng tôqtnb́i trâxiiàm măvnrỵc môqtnḅt lát, bôqtnb̃ng cưpuyfơpgeòi lạnh nói: “Bôqtnb̃ng nhưpuyf có kẻ đfvlvủ sưpuyf́c kéo đfvlvêjsmq́n nơpgeoi đfvlvâxiiay, chỉ sơpgeọ nhiêjsmq̀u khả năvnryng là lão đfvlvâxiiàu Vâxiian Dịch Lam sai ngưpuyfơpgeòi đfvlvqtnb̉i giêjsmq́t, luôqtnbn tiêjsmq̣n quét sạch sào huyêjsmq̣t của ngưpuyfơpgeoi”.

 

Trêjsmqn măvnrỵt Thú Thâxiiàn tưpuyf̣a hôqtnb̀ có vẻ hơpgeoi mỏi mêjsmq̣t, lại vưpuyf̀a có vẻ khôqtnbng muôqtnb́n buôqtnbng xuôqtnbi, nói: “Cưpuyf́ viêjsmq̣c, ta chăvnrỷng muôqtnb́n quan tâxiiam, bâxiiát quá kẻ này đfvlvủ sưpuyf́c tiêjsmq́n nhâxiiạp đfvlvôqtnḅng huyêjsmq̣t sâxiiau đfvlvêjsmq́n thêjsmq́, nghe thanh âxiiam âxiiáy, có vẻ nhưpuyf đfvlvã qua chôqtnb̃ của hăvnrýc bưpuyf́c. Đcybfã có khả năvnryng tiêjsmq́n vào đfvlvôqtnḅng, nhiêjsmq̉u khả năvnryng là đfvlvôqtnb́i phó đfvlvưpuyfơpgeọc hăvnrýc bưpuyf́c, chỉ là cưpuyf̉a đfvlvôqtnḅng còn có hung linh hăvnrýc hôqtnb̉, bọn họ có thêjsmq̉ tiêjsmq́ng vào mà chăvnrỷng gâxiiay ra tiêjsmq́ng đfvlvôqtnḅng gì, đfvlvúng là khôqtnbng đfvlvơpgeon giản”.

 

puyf̃ tưpuyf̉ trong bóng tôqtnb́i câxiiát tiêjsmq́ng nói: “Ngưpuyfơpgeoi hiêjsmq̣n giơpgeò khôqtnbng còn tâxiiám thâxiian bâxiiát tưpuyf̉ bâxiiát diêjsmq̣t, hơpgeon nưpuyf̃a ngưpuyfơpgeoi lại đfvlvang trọng thưpuyfơpgeong, có khả năvnryng đfvlvôqtnb́i phó vơpgeói nhưpuyf̃ng kẻ chưpuyfa biêjsmq́t thưpuyf̣c lưpuyf̣c này chăvnryng?”.

 

Thú Thâxiiàn cưpuyfơpgeòi nói: “Ta khôqtnbng biêjsmq́t nhưpuyfng ta chăvnrỷng phải lo”.

 

puyf̃ tưpuyf̉ âxiiáy hỏi: “Vì sao?”.

 

Thú Thâxiiàn cưpuyfơpgeòi nhẹ đfvlváp: “Có ngưpuyfơpgeoi ơpgeỏ đfvlvâxiiay, ta còn sơpgeọ đfvlvjsmq̀u gì?”.

 

puyf̃ tưpuyf̉ im lăvnrỵng môqtnḅt lát, cưpuyfơpgeòi lạnh nói: “Ngưpuyfơpgeoi chêjsmq́t hay khôqtnbng liêjsmqn quan gì đfvlvêjsmq́n ta, ngưpuyfơpgeoi lại khôqtnbng nhơpgeò ta giúp ngưpuyfơpgeoi, sao lại nhâxiiát đfvlvịnh phải giúp ngưpuyfơpgeoi lâxiiàn này. Vơpgeói yêjsmqu pháp tu hành đfvlvêjsmq́n mưpuyf́c này của ngưpuyfơpgeoi, măvnrỵc dù ngưpuyfơpgeoi vơpgeói ta có chút giao tình, nhưpuyfng khó nói sau này khôqtnbng có khi nào trơpgeỏ măvnrỵt vơpgeói ta, chi băvnrỳng ngưpuyfơpgeoi chêjsmq́t càng sơpgeóm càng tôqtnb́t”.

 

Thâxiiàn Thú ho khan hai tiêjsmq́ng, măvnrỵt hiêjsmq̣n lêjsmqn vài phâxiiàn đfvlvau đfvlvơpgeón, nhưpuyfng ngưpuyfơpgeọc lại nét cưpuyfơpgeòi trêjsmqn khoé miêjsmq̣ng chăvnrỷng hêjsmq̀ suy giảm, hăvnrýn nhìn vào bóng tôqtnb́i, nói: “Ta chêjsmq́t sơpgeóm lúc nào, ngưpuyfơpgeoi an tâxiiam lúc âxiiáy. Chỉ là ngưpuyfơpgeoi khôqtnbng phải đfvlvang muôqtnb́n tham ngôqtnḅ Bát Hung Huyêjsmq̀n Hoả pháp trâxiiạn do Vu tôqtnḅc truyêjsmq̀n lại ơpgeỏ bêjsmqn kia à? Nêjsmq́u ta chêjsmq́t, ngưpuyfơpgeoi há chăvnrỷng phải thâxiiát bại sao?”.

 

puyf̃ tưpuyf̉ kia hăvnrýng giọng nói; “Pháp trâxiiạn chỉ ơpgeỏ nơpgeoi đfvlvâxiiay? Ta sơpgeọ ngưpuyfơpgeoi nói quá!”.

 

Thú Thâxiiàn cưpuyfơpgeòi nói: “Trâxiiạn đfvlvôqtnb̀ Bát Hung Huyêjsmq̀n Hoả trâxiiạn pháp mà thêjsmq́ gian lưpuyfu truyêjsmq̀n tưpuyf̀ xưpuyfa đfvlvêjsmq́n nay, chỉ còn có ơpgeỏ nơpgeoi này và ơpgeỏ Huyêjsmq̀n Hoả Đcybfàm của Phâxiiàn Hưpuyfơpgeong côqtnb́c. Trâxiiạn đfvlvôqtnb̀ ơpgeỏ Phâxiiàn Hưpuyfơpgeong côqtnb́c đfvlvã bị huỷ, vâxiiạy chỉ còn ơpgeỏ nơpgeoi đfvlvâxiiay mà thôqtnbi. Ngưpuyfơpgeoi vâxiiãn muôqtnb́n tham ngôqtnḅ ảo bí bêjsmqn trong trâxiiạn pháp âxiiáy, hiêjsmq̣n chỉ có ta có đfvlvủ khả năvnryng phát đfvlvôqtnḅng pháp trâxiiạn cho ngưpuyfơpgeoi tham ngôqtnḅ, nêjsmq́u nhưpuyf ngưpuyfơpgeoi có Huyêjsmq̀n Hoả Giám trong tay, tưpuyf̣ nhiêjsmqn cũng có thêjsmq̉ huy đfvlvôqtnḅng pháp trâxiiạn, đfvlváng tiêjsmq́c ngưpuyfơpgeoi khôqtnbng có”.

 

vnrýn nói đfvlvêjsmq́n đfvlvay, dưpuyf̀ng lại môqtnḅt chút, trêjsmqn măvnrỵt thoáng lêjsmqn chút buôqtnb̀n bã, nói: “Ngưpuyfơpgeoi hiêjsmq̣n cũng đfvlvã biêjsmq́t, trâxiiạn pháp này chính là do Linh Lung năvnrym âxiiáy dùng đfvlvêjsmq̉ giam câxiiàm ta mơpgeói dưpuyf̣ng nêjsmqn, nêjsmq́u ta chêjsmq́t đfvlvi, trâxiiạn này cũng sẽ tan thành mâxiiay khói, nêjsmq́u nhưpuyfxiiạy, ngưpuyfơpgeoi há chăvnrỷng trăvnrýng tay sao?”.

 

puyf̃ tưpuyf̉ âxiiáy trâxiiàm măvnrỵc môqtnḅt thoáng, lát sau câxiiát tiêjsmq́ng: “Ngưpuyfơpgeoi tính khéo lăvnrým. Mâxiiáy ngưpuyfơpgeòi này đfvlvêjsmq̉ ta đfvlvôqtnb́i phó”.

 

Thú Thâxiiàn châxiiàm châxiiạm lăvnrýc đfvlvâxiiàu, nói: “Khôqtnbng phải ta khéo, mà là do tưpuyf̣ ngưpuyfơpgeoi câxiiau châxiiáp, nêjsmqn mơpgeói bị ngưpuyfơpgeòi khác đfvlvjsmq̀u khiêjsmq̉n nhưpuyfxiiạy. Bâxiiát quá…”- hăvnrýn tưpuyf̀ tưpuyf̀ nhưpuyfơpgeóng măvnrýt, nhìn vào trong bóng tôqtnb́i, nói: “Ngưpuyfơpgeoi có thêjsmq̉ nói cho ta biêjsmq́t, ngưpuyfơpgeoi nhâxiiát đfvlvịnh phải mạo hiêjsmq̉m cùng ta tham ngôqtnḅ pháp trâxiiạn âxiiáy là vì ai chăvnryng?”.

 

Khôqtnbng có hôqtnb̀i đfvlváp, xung quanh hoàn toàn im lăvnrỵng, tưpuyf̣a hôqtnb̀ ngay trong chơpgeóp măvnrýt âxiiáy, nưpuyf̃ tưpuyf̉ thâxiiàn bí trong bóng tôqtnb́i âxiiáy đfvlvã đfvlvi xa. Lưpuyf̉a trong hoả bôqtnb̀n vâxiiãn âxiiam ỉ cháy, rọi lại vào măvnrýt Thú Thâxiiàn.

 

Thao Thiêjsmq́t tưpuyf̀ tưpuyf̀ đfvlvưpuyf́ng dâxiiạy, gâxiiàm lêjsmqn khôqtnbng dưpuyf́t, lôqtnḅ rõ mưpuyfơpgeòi phâxiiàn bâxiiát an, Thú Thâxiiàn lăvnrỵng lẽ nhìn bóng tôqtnb́i hưpuyfqtnb phía trưpuyfơpgeóc, trâxiiàm măvnrỵc…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.