Hơ
zcjdi thơ
zcjd̉ quỷ dị tạo thành luô
zacv̀ng khí nóng tư
nncc̀ng đ
aqotơ
zcjḍt lan truyê
fvkv̀n trong khô
zacvng khí, ngọn lư
nncc̉a như
nncc nhe nanh múa vuô
zacv́t, đ
aqotâ
fvkv̀y vẻ đ
aqote dọa, như
nnccng khô
zacvng tiê
fvkv́p tục bàng trư
nnccơ
zcjd́n nư
nncc̃a, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc đ
aqotã đ
aqotạt đ
aqotê
fvkv́n mư
nncćc cư
nncc̣c hạn của nó. Mă
knhḳc dù vâ
fvkṿy, phía dư
nnccơ
zcjd́i ngọn lư
nncc̉a đ
aqotang cháy này, mă
knhḳt đ
aqotâ
fvkv́t vâ
fvkṽn còn dâ
fvkv́u vê
fvkv́t nư
nncćt nẻ, trong khi đ
aqotó, cái hỏa bô
zacv̀n cũ kỹ lại vâ
fvkṽn an nhiê
fvkvn khô
zacvng suy suyê
fvkṽn chút nào.
Ánh lư
nncc̉a bâ
fvkṿp bùng hă
knhḱc vào làm mă
knhḱt của Thú Thâ
fvkv̀n phảng phâ
fvkv́t như
nncc đ
aqotang bùng cháy.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ đ
aqotó đ
aqotư
nncćng trư
nnccơ
zcjd́c ngọn lư
nncc̉a, câ
fvkv́t giọng cư
nnccơ
zcjd̀i lạnh lùng, nói: “Pháp lư
nncc̣a của ngư
nnccơ
zcjdi chư
nncca hô
zacv̀i phục hă
knhk̉n, ngư
nnccơ
zcjdi cô
zacv́ ý muô
zacv́n gạt ta sao? Tuy nhiê
fvkvn nê
fvkv́u nói ră
knhk̀ng pháp trâ
fvkṿn này khô
zacvng có Huyê
fvkv̀n Hỏa Giám thô
zacvi đ
aqotô
zacṿng, ngày trư
nnccơ
zcjd́c lúc ngư
nnccơ
zcjdi phục sinh đ
aqotã bị phá hủy, thì uy lư
nncc̣c của nó vô
zacv́n khô
zacvng chỉ dư
nncc̀ng lại ơ
zcjd̉ mư
nncćc này đ
aqotâ
fvkvu.
Gư
nnccơ
zcjdng mă
knhḳt anh tuâ
fvkv́n của Thú Thâ
fvkv̀n khô
zacvng có bâ
fvkv́t cư
nncć đ
aqotô
zacṿng tĩnh gì, bình tĩnh đ
aqotáp lơ
zcjd̀i: “Ngư
nnccơ
zcjdi dĩ nhiê
fvkvn là phải đ
aqotê
fvkv̀ phòng ta rô
zacv̀i, ra chỉ khô
zacvng hiê
fvkv̉u mô
zacṿt đ
aqotiê
fvkv̀u, tại sao ngư
nnccơ
zcjdi lại đ
aqotê
fvkv́n đ
aqotê
fvkv̉ cư
nncću ta?”
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ hă
knhḱng giọng mô
zacṿt tiê
fvkv́ng, nói: “Ta khô
zacvng tô
zacv́t như
nncc ngư
nnccơ
zcjdi nói đ
aqotâ
fvkvu, mô
zacṿt là vì ta muô
zacv́n chính mă
knhḱt nhìn thâ
fvkv́y kỹ trâ
fvkṿn truyê
fvkv̀n thuyê
fvkv́t của Vu tô
zacṿc, mô
zacṿt lý do khác là ta nhìn bọn Vâ
fvkvn lão đ
aqotâ
fvkv̀u ơ
zcjd̉ Phâ
fvkv̀n Hư
nnccơ
zcjdng Cô
zacv́c khô
zacvng thuâ
fvkṿn mă
knhḱt chút nào”.
Thú Thâ
fvkv̀n cư
nnccơ
zcjd̀i nhẹ, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc khô
zacvng lý gì tơ
zcjd́i lơ
zcjd̀i của nư
nncc̃ tư
nncc̉ kia, nói: “Vâ
fvkvn Dịch Lam tuy đ
aqotã bô
zacṿi ư
nnccơ
zcjd́c, như
nnccng cũng phải nói là ta vô
zacv́n khô
zacvng tin tư
nnccơ
zcjd̉ng lă
knhḱm vào y, ngày đ
aqotó nê
fvkv́u ta chiê
fvkv́n thă
knhḱng tại Thanh Vâ
fvkvn Sơ
zcjdn, y nhâ
fvkv́t đ
aqotịnh khô
zacvng dám khô
zacvng nghe lơ
zcjd̀i. Đ
oqooánh ngư
nnccơ
zcjd̀i ngã xuô
zacv́ng, chă
knhk̉ng phải là hàn đ
aqotô
zacṿng của đ
aqota sô
zacv́ con ngư
nnccơ
zcjd̀i hay sao?”.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ đ
aqotáp lơ
zcjd̀i: “Thâ
fvkṿt đ
aqotáng tiê
fvkv́c là y khô
zacvng biê
fvkv́t ră
knhk̀ng, ta vơ
zcjd́i ngư
nnccơ
zcjdi khô
zacvng cùng mô
zacṿt dạng, có giê
fvkv́t cũng khô
zacvng chê
fvkv́t đ
aqotâ
fvkvu”.
Ánh mă
knhḱt Thú Thâ
fvkv̀n thâ
fvkvm thuý, nhìn chă
knhkm chă
knhkm vào khoảng tô
zacv́i phía sau ánh lư
nncc̉a, lư
nncc̉a cháy bâ
fvkṿp bùng, như
nnccng tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc khô
zacvng thê
fvkv̉ chiê
fvkv́u tơ
zcjd́i đ
aqotó đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc.
“Ngư
nnccơ
zcjdi làm sao biê
fvkv́t là ta bị giê
fvkv́t cũng khô
zacvng chê
fvkv́t, nê
fvkv́u bâ
fvkvy giơ
zcjd̀ ta nói vơ
zcjd́i ngư
nnccơ
zcjdi, ta vâ
fvkṽn có thê
fvkv̉ bị giê
fvkv́t, ngư
nnccơ
zcjdi nghĩ thê
fvkv́ nào?” Y nhìn vào bóng tô
zacv́i, khóe miê
fvkṿng vâ
fvkṽn phảng phâ
fvkv́t nét cư
nnccơ
zcjd̀i mơ
zcjd̀ nhạt, vư
nncc̀a có vẻ gâ
fvkvy hâ
fvkv́n lại vư
nncc̀a có vẻ dụ hoă
knhḳc, châ
fvkṿm rãi câ
fvkv́t tiê
fvkv́ng.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ â
fvkv́y đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn khô
zacvng nói tiê
fvkv́ng nào, bê
fvkvn trong sơ
zcjdn đ
aqotô
zacṿng, chỉ còn nghe tiê
fvkv́ng lư
nncc̉a cháy lép bép, khô
zacvng biê
fvkv́t tại sao nê
fvkv́u so sánh vơ
zcjd́i lúc đ
aqotâ
fvkv̀u, bâ
fvkv̀u khô
zacvng khí càng im lă
knhḳng mô
zacṿt cách chê
fvkv́t chóc.
Khô
zacvng biê
fvkv́t bao lâ
fvkvu sau, Thú Thâ
fvkv̀n đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn nói: “Chúng ta đ
aqotã biê
fvkv́t nhau cho đ
aqotê
fvkv́n hô
zacvm nay là đ
aqotã đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc bao nhiê
fvkvu nam rô
zacv̀i?”
Mô
zacṿt hô
zacv̀i lâ
fvkvu sau, nư
nncc̃ tư
nncc̉ â
fvkv́y lạnh lùng trả lơ
zcjd̀i: “Khô
zacvng nhơ
zcjd́ nư
nncc̃a, ngày â
fvkv́y ta vư
nncc̀a đ
aqotă
knhḱc đ
aqotạo, vô
zacv tình lạc vào chô
zacv́n này, ngư
nnccơ
zcjdi nói thư
nncc̉ xem, tại sao lúc â
fvkv́y ngư
nnccơ
zcjd̀i lại đ
aqotô
zacv́i xư
nncc̉ tô
zacv́t vơ
zcjd́i ta?”
Thú Thâ
fvkv̀n mỉm cư
nnccơ
zcjd̀i, châ
fvkṿm rãi cúi đ
aqotâ
fvkv̀u, vẻ mă
knhḳt càng lúc càng lô
zacṿ rõ nét mê
fvkṿt mỏi, trả lơ
zcjd̀i: “Ta tuy lúc đ
aqotó chư
nncca phải là ngư
nnccơ
zcjd̀i, như
nnccng cũng khô
zacvng thê
fvkv̉ chịu nô
zacv̉i sư
nncc̣ cô
zacv đ
aqotơ
zcjdn”.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ im lă
knhḳng hô
zacv̀i lâ
fvkvu, phảng phâ
fvkv́t như
nncc giâ
fvkṿt mình, hô
zacv̀i lâ
fvkvu sau nói: “Tại sao ngư
nnccơ
zcjdi hô
zacvm nay có vẻ khác hă
knhk̉n mọi ngày? Trư
nnccơ
zcjd́c đ
aqotâ
fvkvy ngư
nnccơ
zcjdi chư
nncca tư
nncc̀ng nói chuyê
fvkṿn như
nncc vâ
fvkṿy bao giơ
zcjd̀”.
Bơ
zcjd̀ vai Thú Thâ
fvkv̀n khẽ run lê
fvkvn, phát ra hai tiê
fvkv́ng ho dư
nncc̃ đ
aqotô
zacṿi, như
nnccng trê
fvkvn mă
knhḳt y vâ
fvkṽn đ
aqotiê
fvkv̉m mô
zacṿt nụ cuơ
zcjd̀i, tụa hô
zacv̀ như
nncc khô
zacvng có gì đ
aqotáng đ
aqotê
fvkv̉ vào mă
knhḱt y: “Ngư
nnccơ
zcjdi thâ
fvkv́y ta giô
zacv́ng như
nncc mô
zacṿt ngư
nnccơ
zcjd̀i bình thư
nnccơ
zcjd̀ng să
knhḱp chê
fvkv́t có đ
aqotúng khô
zacvng?”
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ dư
nnccơ
zcjd̀ng như
nncc lâ
fvkṿp tư
nncćc trả lơ
zcjd̀i y: “Như
nnccng ngư
nnccơ
zcjdi khô
zacvng phải là ngư
nnccơ
zcjd̀i!”
“Làm sao ngư
nnccơ
zcjdi biê
fvkv́t ta khô
zacvng phải là ngư
nnccơ
zcjd̀i?”
…
Ngọn lư
nncc̉a trong hỏa bô
zacv̀n đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn bô
zacv́c cao lê
fvkvn, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc tiê
fvkv́ng gâ
fvkv̀m rú của hỏa long, sau đ
aqotó tư
nncc̀ tư
nncc̀ hạ xuô
zacv́ng, xung quanh tám góc của hung thâ
fvkv̀n đ
aqotô
zacv̀ án cũng tư
nncc̀ tư
nncc̀ hạ xuô
zacv́ng, tỏa ánh sáng ảm đ
aqotạm, rô
zacv̀i tư
nncc̀ tư
nncc̀ tiê
fvkvu thâ
fvkv́t trong bóng tô
zacv́i. Hỏa Long cũng dung nhâ
fvkṿp vào bê
fvkvn trong ngọn lư
nncc̉a, hóa thành ánh lư
nncc̉a bình thư
nnccơ
zcjd̀ng, xung quanh bóng đ
aqotê
fvkvm bao trùm, chỉ có chô
zacṽ gâ
fvkv̀n hỏa bô
zacv̀n là vâ
fvkṽn còn ánh sáng.
“Ngư
nnccơ
zcjdi đ
aqotã làm gì vơ
zcjd́i chính mình rô
zacv̀i?”. Mô
zacṿt lúc sau, nư
nncc̃ tư
nncc̉ nhẹ nhàng câ
fvkv́t tiê
fvkv́ng hỏi.
Thú Thâ
fvkv̀n khô
zacvng trả lơ
zcjd̀i, cũng khô
zacvng nói gì thê
fvkvm, nét mă
knhḳt y mô
zacṽi lúc mô
zacṿt mê
fvkṿt mỏi, châ
fvkv̀m châ
fvkṿm giơ
zcjd tay lê
fvkvn. Trong ánh lư
nncc̉a, nhìn thâ
fvkv́y cô
zacv̉ tay phải của y, nư
nnccơ
zcjd́c ta phảng phâ
fvkv́t mâ
fvkv́t đ
aqoti vẻ trơ
zcjdn láng, chỉ còn mô
zacṿt màu xám xịt, mơ
zcjd̀ mơ
zcjd̀ bê
fvkvn trong, có thê
fvkv̉ nhìn thâ
fvkv́y như
nncc̃ng mạch máu đ
aqotỏ sâ
fvkṽm.
Thú Thâ
fvkv̀n nhìn đ
aqotám mạch máu mô
zacṿt hô
zacv̀i lâ
fvkvu, khẽ lă
knhḱc đ
aqotâ
fvkv̀u, nhẹ nhàng dùng tay rạch mô
zacṿt đ
aqotư
nnccơ
zcjd̀ng ơ
zcjd̉ cô
zacv̉ tay, ngay lâ
fvkṿp tư
nncćc, trê
fvkvn cô
zacv̉ tay xuâ
fvkv́t hiê
fvkṿn mô
zacṿt vê
fvkv́t đ
aqotư
nncćt, tư
nncc̀ đ
aqotó tư
nncc̀ng giọt máu tư
nncc̀ tư
nncc̀ nhỏ xuô
zacv́ng.
Máu!
Máu đ
aqotỏ tư
nnccơ
zcjdi!
“Làm sao có thê
fvkv̉ xảy ra chuyê
fvkṿn như
nncc vâ
fvkṿy…”. Nư
nncc̃ tư
nncc̉ trong bóng tô
zacv́i tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc quá sư
nncćc kinh ngạc khô
zacvng thô
zacv́t ra thê
fvkvm đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc lơ
zcjd̀i nào, nư
nncc̉a ngày sau, nàng dư
nnccơ
zcjd̀ng như
nncc đ
aqotã hoàn hô
zacv̀n lại, ngạc nhiê
fvkvn hỏi: “Ngư
nnccơ
zcjdi… ngư
nnccơ
zcjdi sao lại biê
fvkv́n thành ngư
nnccơ
zcjd̀i rô
zacv̀i!”
Thú Thâ
fvkv̀n khô
zacvng nói gì, chỉ mỉm cư
nnccơ
zcjd̀i, nhìn nét cư
nnccơ
zcjd̀i trâ
fvkv̀m mă
knhḳc của y, khô
zacvng ai biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc đ
aqotó là nụ cư
nnccơ
zcjd̀i chua chát hay hạnh phúc.
“Thì ra là vâ
fvkṿy, ta vô
zacv́n trong lòng cũng thâ
fvkv́y kỳ quái ngư
nnccơ
zcjdi vô
zacv́n bâ
fvkv̉m lê
fvkṿ khí đ
aqotâ
fvkv́t trơ
zcjd̀i mà sinh ra, đ
aqotư
nnccơ
zcjdng nhiê
fvkvn là bâ
fvkv́t tư
nncc̉ bâ
fvkv́t diê
fvkṿt, vâ
fvkṿy mà dư
nnccơ
zcjd́i Tru Tiê
fvkvn trong trâ
fvkṿn chiê
fvkv́n Thanh Vâ
fvkvn Sơ
zcjdn lại thụ thư
nnccơ
zcjdng. Nguyê
fvkvn lai khô
zacvng biê
fvkv́t tư
nncc̀ lúc nào, ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqotã bíê
fvkvn thành mô
zacṿt con ngư
nnccơ
zcjd̀i hô
zacvi thô
zacv́i vâ
fvkṿy? Ha ha ha…”
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ â
fvkv́y khô
zacvng biê
fvkv́t là do thâ
fvkv́y chuyê
fvkṿn quá hoang đ
aqotư
nnccơ
zcjd̀ng, hay là do khô
zacvng thê
fvkv̉ tư
nncc̣ khô
zacv́ng chê
fvkv́, bô
zacṽng nhiê
fvkvn phá lê
fvkvn cư
nnccơ
zcjd̀i.
Ánh mă
knhḱt của Thú Thâ
fvkv̀n ngư
nnccng đ
aqotọng nhìn lê
fvkvn mâ
fvkv́y giọt máu trê
fvkvn cô
zacv̉ ta, trong ánh mă
knhḱt â
fvkv̉n ư
nnccơ
zcjd́c như
nncc có tình cảm khô
zacvng thê
fvkv̉ diê
fvkṽn đ
aqotạt bă
knhk̀ng lơ
zcjd̀i, vư
nncc̀a như
nncc hoan hỉ, vư
nncc̀a như
nncc bi thư
nnccơ
zcjdng.
“Ta chư
nncca bao giơ
zcjd̀ là… mô
zacṿt con ngư
nnccơ
zcjd̀i hô
zacvi thô
zacv́i…” Y cuơ
zcjd̀i mê
fvkṿt mỏi “Ta đ
aqotê
fvkv́n thê
fvkv́ gian này, kê
fvkv̉ tư
nncc̀ ngày có thâ
fvkv̀n thư
nncćc, cũng vô
zacv́n khô
zacvng phải là con ngư
nnccơ
zcjd̀i rô
zacv̀i”.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ â
fvkv́y giâ
fvkṿt mình, hỏi lại: “Ngư
nnccơ
zcjdi nói cái gì?”.
Thú Thâ
fvkv̀n tư
nncc̀ tư
nncc̀ quay đ
aqotâ
fvkv̀u, vọng nhìn vê
fvkv̀ phía ngọn lư
nncc̉a, cháy rư
nncc̣c trong hỏa bô
zacv̀n, â
fvkvm thanh của y, tại nơ
zcjdi bóng tô
zacv́i và ánh sáng xen kẽ này, phảng phâ
fvkv́t như
nncc đ
aqotang xuâ
fvkv́t phát tư
nncc̀ nhiê
fvkv̀u nhiê
fvkv̀u nă
knhkm vê
fvkv̀ trư
nnccơ
zcjd́c.
“Lúc ta có ý thư
nncćc lâ
fvkv̀n đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn, đ
aqotã nhìn thâ
fvkv́y này, lúc đ
aqotó ta thâ
fvkṿm chí chư
nncca có thâ
fvkvn thê
fvkv̉, chỉ vào phút giâ
fvkvy hoảng hô
zacv́t, thâ
fvkv́y nư
nncc̃ tư
nncc̉ đ
aqotó phảng phâ
fvkv́t như
nncc đ
aqotang chă
knhkm chú nhìn ta. Chỉ là thoe thơ
zcjd̀i gian, ta tư
nncc̀ tư
nncc̀ thành hình, chung quy đ
aqotã biê
fvkv́t nàng vô
zacv́n là ngư
nnccơ
zcjd̀i, là Vu nư
nncc̃ đ
aqotơ
zcjd̀i đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn của Vu tô
zacṿc, tê
fvkvn nàng là Linh Lung”.
Ác thú Thao Thiê
fvkv́t ơ
zcjd̉ bê
fvkvn cạnh Thú Thâ
fvkv̀n, rô
zacv́ng lê
fvkvn mô
zacṿt tiê
fvkv́ng.
Thú Thâ
fvkv̀n vư
nnccơ
zcjdn tay, khẽ vuô
zacv́t ve lê
fvkvn đ
aqotâ
fvkv̀u của nó, ác thú lại an tĩnh nă
knhk̀m xuô
zacv́ng. Nư
nncc̃ tư
nncc̉ â
fvkv́y khô
zacvng nói tiê
fvkv́ng nào, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc biê
fvkv́t ră
knhk̀ng bí mâ
fvkṿt â
fvkv̉n giâ
fvkv́u sau bao nhiê
fvkvu nă
knhkm ròng, cuô
zacv́i cùng cũng phải khai mơ
zcjd̉.
Ánh mă
knhḱt Thú Thâ
fvkv̀n tư
nncc̀ tư
nncc̀ ô
zacvn nhu nhìn bô
zacv́n phía, ánh mă
knhḱt y vọng nhìn nơ
zcjdi bóng tô
zacv́i xa xă
knhkm, ơ
zcjd̉ nơ
zcjdi xa xă
knhkm trong huyê
fvkṿt đ
aqotô
zacṿng, dư
nnccơ
zcjd̀ng như
nncc có mô
zacṿt linh hô
zacv̀n đ
aqotang yê
fvkvn lă
knhḳng lă
knhḱng nghe.
“Bí thuâ
fvkṿt vu pháp của Linh Lung thu lâ
fvkv́y thiê
fvkvn đ
aqotịa lê
fvkṿ khí của Nam Cư
nnccơ
zcjdng, chă
knhḱt lọc lâ
fvkv́y tinh hoa, rô
zacv̀i tạo ra ta”.
Thú Thâ
fvkv̀n nhẹ nhàng kê
fvkv̉ lại bí mâ
fvkṿt hàng ngàn hàng vạn nă
knhkm mà chư
nncca có ai biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc lai lịch: “Như
nncc̃ng anh hùng của Vu tô
zacṿc ngày â
fvkv́y, đ
aqoti theo Linh Lung đ
aqotê
fvkv̉ bao vâ
fvkvy ta vào tư
nncc̉ đ
aqotịa, nê
fvkv́u chúng biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc ta vô
zacv́n là do nư
nnccơ
zcjdng nư
nnccơ
zcjdng tô
zacvn kính của bọn chúng tư
nncc̣ tay sáng tạo ra, khô
zacvng biê
fvkv́t trong lòng chúng sẽ nghĩ như
nncc thê
fvkv́ nào!”
Y cư
nnccơ
zcjd̀i nhẹ, lê
fvkṿ khí giê
fvkv́t ngư
nnccơ
zcjd̀i trư
nnccơ
zcjd́c đ
aqotâ
fvkvy, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc chư
nncca tư
nncc̀ng có trê
fvkvn ngư
nnccơ
zcjd̀i y, lúc này đ
aqotô
zacv́i vơ
zcjd́i y, bâ
fvkv́t quá chỉ là mô
zacṿt hô
zacv̀i ư
nncćc mà thô
zacvi.
“Ta đ
aqotã tư
nncc̀ng hỏi Linh Lung râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u lâ
fvkv̀n, tại sao lại tạo ra ta, như
nnccng nàng luô
zacvn luô
zacvn khô
zacvng muô
zacv́n trả lơ
zcjd̀i. Như
nnccng sau đ
aqotó cuô
zacv́i cùng ta cũng minh bạch, kỳ thâ
fvkṿt nàng làm vâ
fvkṿy cũng chỉ vì hai chư
nncc̃ mà thô
zacvi”.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ khô
zacvng nhịn đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc hỏi: “Là chư
nncc̃ gì?”
Thú Thâ
fvkv̀n lạnh nhạt trả lơ
zcjd̀i: “Trư
nnccơ
zcjd̀ng sinh!”
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ thanh â
fvkvm đ
aqotâ
fvkv̀y vẻ ngạc nhiê
fvkvn hỏi lại: “Trư
nnccơ
zcjd̀ng sinh?”
Thù Thâ
fvkv̀n gâ
fvkṿt đ
aqotâ
fvkv̀u nói: “Khô
zacvng sai, ngư
nnccơ
zcjdi thâ
fvkv́y có tư
nncćc cư
nnccơ
zcjd̀i khô
zacvng? Như
nnccng vào ngày â
fvkv́y, thư
nncc̣c sư
nncc̣ nàng là vì mục đ
aqotích này. Đ
oqooư
nnccơ
zcjdng thơ
zcjd̀i vu pháp của Linh Lung tạo nghê
fvkṿ đ
aqotã vư
nnccơ
zcjḍt xa cô
zacv̉ nhâ
fvkvn, nhìn khă
knhḱp thiê
fvkvn hạ, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc khô
zacvng hê
fvkv̀ có đ
aqotịch thủ, trong Vu tô
zacṿc, mọi ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqotê
fvkv̀u kính trọng nàng như
nncc thâ
fvkv̀n linh. Nàng trơ
zcjd̉ nê
fvkvn buô
zacv̀n chán, ngô
zacv̀i khô
zacvng sinh viê
fvkṿc, nê
fvkvn tư
nncc̣ tìm ra mục tiê
fvkvu cho mình. Nàng nghe nói vê
fvkv̀ sai lâ
fvkv̀m của bọn ngư
nnccơ
zcjd̀i tu đ
aqotạp ơ
zcjd̉ trung thô
zacv̉, mê
fvkv đ
aqotă
knhḱm trư
nnccơ
zcjd̀ng sinh mà khô
zacvng có cách nào đ
aqotạt đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc, như
nnccng dù sao đ
aqotó vâ
fvkṽn là thiê
fvkvn đ
aqotạo, nàng tuy là mô
zacṿt nư
nncc̉ tư
nncc̃ thô
zacvng tuê
fvkṿ tuyê
fvkṿt thê
fvkv́m thuỷ chung cũng khô
zacvng có cách nào. Cuô
zacv́i cùng, nàng đ
aqotã nghĩ đ
aqotê
fvkv́n mô
zacṿt biê
fvkṿn pháp phi nhâ
fvkvn”.
“Phi nhâ
fvkvn…”
“Dư
nnccơ
zcjdng thọ của con ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqotê
fvkv̀u có giơ
zcjd́i hạn, cho dù tu đ
aqotạo thành cô
zacvng, cũng chỉ sô
zacv́ng đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc vài tră
knhkm nă
knhkm. Như
nnccng đ
aqotô
zacv́i vơ
zcjd́i như
nncc̃ng phi nhâ
fvkvn (khô
zacvng phải là ngư
nnccơ
zcjd̀i), thư
nnccơ
zcjd̀ng tính mạng của chúng râ
fvkv́t dài, cũng như
nncc thiê
fvkvn đ
aqotịa tạo hóa, â
fvkvm dư
nnccơ
zcjdng lê
fvkv khí vâ
fvkvn vâ
fvkvn, kê
fvkv̉ tư
nncc̀ khi khai sinh trơ
zcjd̀i đ
aqotâ
fvkv́t, vâ
fvkṽn trư
nnccơ
zcjd̀ng tô
zacv̀n bâ
fvkv́t diê
fvkṿt. Nàng kê
fvkv̉ tư
nncc̀ khi nghĩ đ
aqotê
fvkv́n đ
aqotiê
fvkv̀u này, liê
fvkv̀n tâ
fvkṿ tâ
fvkvm nghiê
fvkvn cư
nncću, cuô
zacv́i cùng khô
zacvng ngơ
zcjd̀ nàng tư
nncc̀ trong chô
zacv́n vô
zacv sanh, đ
aqotã sáng tạo ra ta.”
“Nàng â
fvkv́y quả thâ
fvkṿt là tài giỏi…” Nư
nncc̃ tư
nncc̉ câ
fvkv́t giọng â
fvkvm u nói.
“Ha ha”, Thú Thâ
fvkv̀n cư
nnccơ
zcjd̀i nhạt, nói: “Đ
oqooúng vâ
fvkṿy, nàng thư
nncc̣c sư
nncc̣ vô
zacv́n là mô
zacṿt nư
nncc̃ tư
nncc̉ vĩ đ
aqotại. Tư
nncc̀ khi ta đ
aqotê
fvkv́ thê
fvkv́ gian này, lâ
fvkv̀n đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn mơ
zcjd̉ mă
knhḱt, cái nhìn đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn thâ
fvkv́y đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc chính là nàng. Sau đ
aqotó khô
zacvng biê
fvkv́t đ
aqotã trải qua biê
fvkv́t bao nă
knhkm tháng, trong thê
fvkv́ giơ
zcjd́i ta chỉ có nàng mà thô
zacvi. Dâ
fvkv̀n dâ
fvkv̀n, ta bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u thành hình, như
nnccng bơ
zcjd̉i vì bô
zacv̉n thê
fvkv̉ của ta là do hâ
fvkv́p thụ lê
fvkṿ khí trơ
zcjd̀i đ
aqotâ
fvkv́t mà thành hình, kê
fvkv̉ tư
nncc̀ khi có thâ
fvkv̀n thư
nncćc, tư
nncc̣ nhiê
fvkvn sẽ bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u hâ
fvkv́p thụ lê
fvkṿ khí xung quanh, càng ngày càng khủng khiê
fvkv́p”.
“Chỉ có đ
aqotiê
fvkv̀u, nàng dư
nnccơ
zcjd̀ng như
nncc thư
nncc̣c sư
nncc̣ bâ
fvkv́t an, ánh mă
knhḱt nàng nhìn ta, khô
zacvng còn vẻ thâ
fvkvn thiê
fvkv́t nư
nncc̃a, đ
aqotê
fvkv́n khi lư
nncc̣c lư
nnccơ
zcjḍng của ta cuô
zacv́i cùng đ
aqotã miê
fvkṽn cư
nnccơ
zcjd̃ng sánh bă
knhk̀ng của nàng, kê
fvkv̉ tư
nncc̀ ngày đ
aqotó trơ
zcjd̉ đ
aqoti, nàng khô
zacvng hê
fvkv̀ cư
nnccơ
zcjd̀i vơ
zcjd́i ta lâ
fvkv̀n nào”.
“Ta lúc đ
aqotó râ
fvkv́t nghi hoă
knhḳc, khô
zacvng hiê
fvkv̉u đ
aqotiê
fvkv̀u gì cả, kỳ thâ
fvkṿt ta khô
zacvng thê
fvkv̉ biê
fvkv́t vì sao, lư
nncc̣c lư
nnccơ
zcjḍng của ta lại tă
knhkng cư
nnccơ
zcjd̀ng nhanh như
nncc vâ
fvkṿy, như
nnccng đ
aqotô
zacv́i vơ
zcjd́i ta mà nói, lư
nncc̣c lư
nnccơ
zcjḍng đ
aqotó chă
knhk̉ng có ý nghĩa gì, ta chỉ muô
zacv́n cùng vơ
zcjd́i nàng… cùng vơ
zcjd́i nàng sô
zacv́ng chung mô
zacṿt chô
zacṽ”.
“Ngư
nnccơ
zcjdi có thê
fvkv̉ nói vơ
zcjd́i nàng â
fvkv́y mà, nàng khô
zacvng biê
fvkv́t đ
aqotiê
fvkv̀u đ
aqotó sao?” Nư
nncc̃ tư
nncc̉ khô
zacvng nhịn đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc nói.
“Ta đ
aqotã nói rô
zacv̀i, đ
aqotã nói râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u lâ
fvkv̀n, bâ
fvkvy giơ
zcjd̀ nghĩ lại, chă
knhk̉ng khác gì hài tư
nncc̉ làm nũng vơ
zcjd́i mâ
fvkṽu thâ
fvkvn vâ
fvkṿy”.
Nư
nncc̃ tư
nncc̉ im lă
knhḳng, mô
zacṿt hô
zacv̀i sau vâ
fvkṽn khô
zacvng nghe tiê
fvkv́ng nào, Thú Thâ
fvkv̀n cũng trâ
fvkv̀m mă
knhḳc, phảng phâ
fvkv́t như
nncc đ
aqotang hô
zacv̀i tư
nnccơ
zcjd̉ng lại.
Ngọn lư
nncc̉a đ
aqotang bùng cháy bê
fvkvn trong phảng phâ
fvkv́t trong hỏa bô
zacv̀n, khẽ run run trong khô
zacvng trung, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc đ
aqotang hô
zacv hâ
fvkv́p.
Thơ
zcjd̀i gian tại nơ
zcjdi hă
knhḱc ám này phảng phâ
fvkv́t như
nncc đ
aqotang dư
nncc̀ng lại, vê
fvkv̉nh tai lê
fvkvn, chă
knhkm chú lă
knhḱng nghe!
Như
nncc̃ng ký ư
nncćc đ
aqotóng bă
knhkng theo nă
knhkm tháng dâ
fvkv̀n dâ
fvkv̀n tư
nncc̀ng chút tư
nncc̀ng chút mô
zacṿt tan chảy, rô
zacv̀i tư
nncc̀ tư
nncc̀ biê
fvkv́n mâ
fvkv́t.
Còn ai có thê
fvkv̉ nhơ
zcjd́ lại?
Là ngư
nnccơ
zcjdi hay là ta? Chúng ta kỳ thư
nncc̣c ra, chỉ câ
fvkv̀n là con gnư
nnccơ
zcjd̀i vâ
fvkṽn còn hơ
zcjdi thơ
zcjd̀, lúc nào cũng chỉ đ
aqotuô
zacv̉i theo thơ
zcjd̀i gian, dâ
fvkv̀n dâ
fvkv̀n già đ
aqoti, rô
zacv̀i biê
fvkv́n mâ
fvkv́t trong hă
knhḱc ám…
“Cuô
zacv́i cùng có mô
zacṿt ngày, ta khô
zacvng còn muô
zacv́n chỉ ơ
zcjd̉ trong că
knhkn tiê
fvkv̉u ô
zacv́c của nàng nư
nncc̃a, ta muô
zacv́n ra ngoài nhìn mọi viê
fvkṿc. Hô
zacvm đ
aqotó, nàng đ
aqoti mà khô
zacvng trơ
zcjd̉ lại lâ
fvkvu lă
knhḱm rô
zacv̀i, ta đ
aqotã phá giải câ
fvkv́m chê
fvkv́ của nàng, mơ
zcjd̉ cư
nncc̉a că
knhkn tiê
fvkv̉u ô
zacv́c, bư
nnccơ
zcjd́c ra bê
fvkvn ngoài”.
“Có nhiê
fvkv̉u ngư
nnccơ
zcjd̀i, thâ
fvkṿt nhiê
fvkv̀u ngư
nnccơ
zcjd̀i lă
knhḱm… như
nnccng mô
zacṽi mô
zacṿt ngư
nnccơ
zcjd̀i nhìn thâ
fvkv́y ta đ
aqotê
fvkv̀u kê
fvkvu lê
fvkvn kinh khủng, chạy trô
zacv́n như
nncc đ
aqotê
fvkv̉ giư
nncc̃ mạng, khô
zacvng biê
fvkv́t tại sao, vào lúc đ
aqotó ta tư
nncc̀ mư
nnccơ
zcjd̀i phâ
fvkv̀n kinh hoảng rô
zacv̀i lại bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u trơ
zcjd̉ nê
fvkvn tư
nncćc giâ
fvkṿn, cuô
zacv́i cùng, mô
zacṿt cô
zacṽ lê
fvkṿ khí tư
nncc̀ trong ngư
nnccơ
zcjd̀i ta xô
zacvng lê
fvkvn khô
zacvng trung. Cũng vào lúc đ
aqotó, mô
zacṿt sô
zacv́ ngư
nnccơ
zcjd̀i chiê
fvkv́n sĩ xô
zacvng tơ
zcjd́i đ
aqotê
fvkv̉ hạ sát ta, ta vư
nncc̀a chô
zacv́ng đ
aqotơ
zcjd̃ vư
nncc̀a rút lui, ta khô
zacvng muô
zacv́n đ
aqotô
zacṿng thủ vơ
zcjd́i bọn họ, ta hô
zacv́i hâ
fvkṿn râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u, ta chỉ muô
zacv́n ơ
zcjd̉ chung mô
zacṿt chô
zacṽ vơ
zcjd́i Linh Lung, ta chỉ muô
zacv́n ra ngoài đ
aqotê
fvkv̉ nhìn thâ
fvkv́y…”.
“Ta ra sư
nncćc nói đ
aqotiê
fvkv̀u đ
aqotó, ra sư
nncćc giải thích, như
nnccng khô
zacvng ai lă
knhḱng nghe ta cả, ta đ
aqotã lơ
zcjd̃ tay giê
fvkv́t chê
fvkv́t mô
zacṿt ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn…”
Yê
fvkvn lă
knhḳng mô
zacṿt hô
zacv̀i lâ
fvkvu.
“Tê
fvkvn chiê
fvkv́n sĩ trẻ tuô
zacv̉i đ
aqotó nă
knhk̀m yê
fvkvn trong tay ta, đ
aqotâ
fvkv̀u chúc xuô
zacv́ng đ
aqotâ
fvkv́t, tư
nncc̀ thâ
fvkvn thê
fvkv̉ y máu chảy đ
aqotỏ tư
nnccơ
zcjdi”.
“Ta si ngô
zacv́c đ
aqotư
nncćng đ
aqotó, mọi ngư
nnccơ
zcjd̀i cũng si ngô
zacv́c đ
aqotư
nncćng sư
nncc̣ng lại, rô
zacv̀i sau đ
aqotó bọn họ lại xô
zacv́ng tơ
zcjd́i hung hãn hơ
zcjdn, trong tiê
fvkv́ng la hét mă
knhḱng chư
nncc̉i của bọn họ, ta vâ
fvkṽn nghe thâ
fvkv́y tiê
fvkv́ng khóc lóc thảm thư
nnccơ
zcjdng, đ
aqotó là thâ
fvkvn nhâ
fvkvn của chiê
fvkv́n sĩ đ
aqotó đ
aqotang than khóc! Ta khô
zacvng biê
fvkv́t tại sao, như
nnccng tư
nncc̀ lâ
fvkv̀n đ
aqotâ
fvkv̀u tiê
fvkvn mă
knhḱt ta nhìn thâ
fvkv́y máu tư
nnccơ
zcjdi, thâ
fvkvn thê
fvkv̉ ta đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn phát sinh biê
fvkv́n hóa, mô
zacṿt dục vọng muô
zacv́n giê
fvkv́t ngư
nnccơ
zcjd̀i lâ
fvkṿp tư
nncćc đ
aqotiê
fvkvn cuô
zacv̀ng dâ
fvkvng lê
fvkvn trong lòng ta, ta khô
zacvng muô
zacv́n giê
fvkv́t ngư
nnccơ
zcjd̀i, như
nnccng ta khô
zacvng thê
fvkv̉ khô
zacv́ng chê
fvkv́ lâ
fvkv́y mình, do ta bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u đ
aqotô
zacṿng thủ, ta đ
aqotã giê
fvkv́t ngư
nnccơ
zcjd̀i”.
“Ta đ
aqotã giê
fvkv́t nhiê
fvkv̀u ngư
nnccơ
zcjd̀i, râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u, râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u ngư
nnccơ
zcjd̀i…”. Thú Thâ
fvkv̀n cúi đ
aqotâ
fvkv̀u, như
nnccng y vâ
fvkṽn tiê
fvkv́p tục kê
fvkv̉.
“Ta đ
aqotư
nncćng trong vũng máu, khô
zacvng biê
fvkv́t đ
aqotã đ
aqotư
nncćng bao nhiê
fvkvu lâ
fvkvu, dâ
fvkv̀n dâ
fvkv̀n tỉnh lại, sau đ
aqotó, ta nhìn vê
fvkv̀ phía trư
nnccơ
zcjd́c, giư
nncc̃a vô
zacv sô
zacv́ ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqotang tụ tâ
fvkṿp xung quanh, Linh Lung đ
aqotã vê
fvkv̀ đ
aqotê
fvkv́n. Nàng nhìn ta, ta râ
fvkv́t là sơ
zcjḍ hãi, ta biê
fvkv́t ta đ
aqotã làm sai rô
zacv̀i, như
nnccng ta khô
zacvng biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc, ta thư
nncc̣c sư
nncc̣ khô
zacvng biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc ta đ
aqotã làm sai đ
aqotiê
fvkv̀u gì…”.
“Sau đ
aqotó Linh Lung ra tay chủ đ
aqotô
zacṿng, nàng ra tay đ
aqotô
zacṿng thủ vơ
zcjd́i ta, ta khô
zacvng muô
zacv́n hoàn thủ, ta hy vọng có thê
fvkv̉ giải thích vơ
zcjd́i nàng, ta muô
zacv́n nói vơ
zcjd́i nàng, tư
nncc̀ nay vê
fvkv̀ sau ta khô
zacvng dám ra ngoài nư
nncc̃a, ta sẽ ngoan ngoãn ơ
zcjd̉ trong tiê
fvkv̉u ô
zacv́c, tư
nncc̀ nay vê
fvkv̀ sau chỉ bâ
fvkv̀u bạn vơ
zcjd́i mô
zacṿt mình àng mà thô
zacvi, ta đ
aqotã cảm thâ
fvkv́y đ
aqotâ
fvkv̀y đ
aqotủ lă
knhḱm rô
zacv̀i. Như
nncc̃ng lơ
zcjd̀i nói như
nncc vâ
fvkṿy, ta đ
aqotã nói râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u, như
nnccng mà nàng khô
zacvng nghe mô
zacṿt tiê
fvkv́ng nào”.
“Vu pháp của nàng vô
zacv́n hơ
zcjdn hă
knhk̉n như
nncc̃ng chiê
fvkv́n sĩ bình thư
nnccơ
zcjd̀ng, chă
knhk̉ng mâ
fvkv́y chô
zacv́c thâ
fvkvn thê
fvkv̉ ta đ
aqotã bị chịu cả tră
knhkm ngàn vê
fvkv́t thư
nnccơ
zcjdng, như
nnccng mà, mô
zacṽi lâ
fvkv̀n trê
fvkvn ngư
nnccơ
zcjd̀i ta thụ thư
nnccơ
zcjdng, nó tư
nncc̣ đ
aqotô
zacṿng hâ
fvkv́p thụ lê
fvkṿ khí xung quanh rô
zacv̀i khang phục, thâ
fvkṿm chí ta còn cảm giác, mô
zacṽi lâ
fvkv̀n Linh Lung đ
aqotáng ta, lư
nncc̣c lư
nnccơ
zcjḍng ta ngư
nnccơ
zcjḍc lại còn tă
knhkng thê
fvkvm. Cuô
zacv́i cùng, Linh Lung cũng đ
aqotã phát hiê
fvkṿn ra đ
aqotiê
fvkv̉m này, să
knhḱc mă
knhḳt nàng tră
knhḱng bê
fvkṿch như
nncc chê
fvkv́t, phảng phâ
fvkv́t vẻ tuyê
fvkṿt vọng”.
Thú Thâ
fvkv̀n mỉm cư
nnccơ
zcjd̀i, hô
zacv̀i ư
nncćc lại, chỉ thâ
fvkv́y nét mă
knhḳt y càng lúc càng thê
fvkvm thô
zacv́ng khô
zacv̉: “Ta tư
nncc̀ tư
nncc̀ bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u có cảm giác, Linh Lung trong lòng thư
nncc̣a sư
nncc̣ hâ
fvkṿn ta, nàng như
nncc phát cuô
zacv̀ng lê
fvkvn dùng mọi loại vu pháp đ
aqotê
fvkv̉ đ
aqotô
zacv́i phó vơ
zcjd́i ta, thâ
fvkvn thê
fvkv̉ ta tuy bâ
fvkv́t tư
nncc̉ bâ
fvkv́t diê
fvkṿt, như
nnccng lòng ta thư
nncc̣ sư
nncc̣ râ
fvkv́t khó chịu, do vâ
fvkṿy tư
nncc̀ đ
aqotó vê
fvkv̀ sau, ta tư
nncc̣ mình trô
zacv́n thoát đ
aqoti. Như
nnccng trê
fvkvn đ
aqotư
nnccơ
zcjd̀ng chạy trô
zacv́n, như
nncc̃ng ngư
nnccơ
zcjd̀i gă
knhḳp ta đ
aqotê
fvkv̀u bị dọa sơ
zcjḍ chê
fvkv́t khiê
fvkv́p, sau đ
aqotó ta mơ
zcjd́i biê
fvkv́t đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc, hình dáng ban đ
aqotâ
fvkv̀u của ta, đ
aqotô
zacv́i vơ
zcjd́i ngư
nnccơ
zcjd̀i bình thư
nnccơ
zcjd̀ng mà nói, thư
nncc̣a sư
nncc̣ râ
fvkv́t là đ
aqotáng sơ
zcjḍ”.
Y nhẹ nhàng vô
zacṽ đ
aqotâ
fvkv̀u ác thú ơ
zcjd̉ bê
fvkvn mình, nói: “Hình dạng của ta lúc đ
aqotó, khô
zacvng thê
fvkv̉ nào xâ
fvkv́u xí hơ
zcjdn đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc”.
“Rơ
zcjd̀i xa Linh Lung, ta tiê
fvkv́n vào Thâ
fvkṿp Vạn Đ
oqooại Sơ
zcjdn, khô
zacvng lâ
fvkvu sau, ta phát hiê
fvkṿn ra huyê
fvkṿt đ
aqotô
zacṿng này, nhâ
fvkvn tiê
fvkṿn tạm thơ
zcjd̀i ơ
zcjd̉ lại đ
aqotâ
fvkvy. Như
nnccng ta muô
zacv́n quay trơ
zcjd̉ lại, ta toàn tâ
fvkvm toàn ý, kỳ thâ
fvkṿt chỉ muô
zacv́n ơ
zcjd̉ chung mô
zacṿt chô
zacṽ vơ
zcjd́i Linh Lung. Do đ
aqotó cuô
zacv́i cùng ta cũng quay trơ
zcjd̉ lại, như
nnccng đ
aqotón tiê
fvkv́p ta chính là trâ
fvkṿn pháp này”.
Ngọn lư
nncc̉a trong hỏa bô
zacv̀n phát ra tiê
fvkv́ng lép bép, tư
nncc̣a hô
zacv̀ như
nncc đ
aqotáp lại lơ
zcjd̀i nói của Thú Thâ
fvkv̀n.
“Ta khô
zacvng nghĩ ră
knhk̀ng trê
fvkvn thê
fvkv́ gian này lại có mô
zacṿt lư
nncc̣c lư
nnccơ
zcjḍng khủng bô
zacv́ đ
aqotê
fvkv́n mư
nncćc như
nncc vâ
fvkṿy, Linh Lung dùng pháp lư
nncc̣c của Huyê
fvkv̀n Hỏa Giám, bô
zacv́ trí Bát Hung Huyê
fvkv̀n Hỏa Pháp trâ
fvkṿn, triê
fvkṿu xuâ
fvkv́t Bát Hoang Hỏa Long, dư
nnccơ
zcjd́i ngọn lư
nncc̉a tâ
fvkṿp trung sư
nncćc mạnh của cả thiê
fvkvn đ
aqotịa vạn vâ
fvkṿt đ
aqotó, cho dù thâ
fvkvn thê
fvkv̉ ta là bâ
fvkv́t tư
nncc̉ bâ
fvkv́t diê
fvkṿt, khô
zacvng ngơ
zcjd̀ nguyê
fvkvn khí đ
aqotại thư
nnccơ
zcjdng, hình thê
fvkv̉ bị huỷ diê
fvkṿt”.
“Ta liê
fvkv̀u mạnh nói vơ
zcjd́i Linh Lung, ta khô
zacvng muô
zacv́n làm bâ
fvkv́t cư
nncć chuyê
fvkṿn gì khác, ta chỉ muô
zacv́n sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i nàng mô
zacṿt chô
zacṽ mà thô
zacvi, như
nnccng nàng tư
nnccơ
zcjd̉ng như
nncc khô
zacvng nghe thâ
fvkv́y đ
aqotiê
fvkv̀u gì, chỉ muô
zacv́n thiê
fvkvu chê
fvkv́t ta. Cuô
zacv́i cùng ta chạy trô
zacv́n vào nơ
zcjdi hoang dã, rô
zacv̀i cuô
zacv́i cùng cũng quay trơ
zcjd̉ lại sơ
zcjdn đ
aqotô
zacṿng này. Ta khô
zacvng biê
fvkv́t tại sao Linh Lung lại đ
aqotô
zacv́i xư
nncc̉a vơ
zcjd́i ta như
nncc vâ
fvkṿy, ta thâ
fvkṿt khô
zacvng can tâ
fvkvm, ta chỉ muô
zacv́n sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i nàng mà thô
zacvi”.
“Sau khi trơ
zcjd̉ lại nơ
zcjdi đ
aqotâ
fvkvy, nhơ
zcjd̀ có hung lê
fvkṿ đ
aqotă
knhḳc biê
fvkṿt chỉ có tại Thâ
fvkṿp Vạn Đ
oqooại Sơ
zcjdn, ta nhanh chóng hô
zacv̀i phục, lâ
fvkv̀n này ta quyê
fvkv́t đ
aqotịnh lă
knhḳng lẽ đ
aqoti tìm nàng, nàng khô
zacvng ngơ
zcjd̀ cũng truy đ
aqotuô
zacv̉i theo ta. Nàng dâ
fvkṽn theo bảy dũng sĩ, truy đ
aqotuô
zacv̉i đ
aqotê
fvkv́n cô
zacv̉ đ
aqotô
zacṿng này, nàng đ
aqoti vào trong đ
aqotê
fvkv̉ gă
knhḳp riê
fvkvng ta”.
“Ta khô
zacvng có ý gì khác, nhâ
fvkvn vì ta vô
zacv́n do nàng sáng tạo ra, nê
fvkv́u nói trong thiê
fvkvn hạ có ngư
nnccơ
zcjd̀i có khả nă
knhkng đ
aqotô
zacv́i phó vơ
zcjd́i ta, hiê
fvkv̉u ta, ngoài nàng ra còn ai khac nư
nncc̃a? Như
nnccng ta thâ
fvkṿt sư
nncc̣ khô
zacvng hiê
fvkv̉u dư
nnccơ
zcjḍc, tại sao nàng lại đ
aqotô
zacv́i xư
nncc̉ vơ
zcjd́i ta như
nncc vâ
fvkṿy, ta đ
aqotã nói vơ
zcjd́i nàng râ
fvkv́t nhiê
fvkv̀u lơ
zcjd̀i, tại sao nàng khô
zacvng thèm đ
aqotê
fvkv̉ ý đ
aqotê
fvkv́n. Như
nnccng lâ
fvkv̀n này, khô
zacvng ngơ
zcjd̀ Linh Lung đ
aqotã trả lơ
zcjd̀i ta, nàng nói: Kỳ thâ
fvkṿt tâ
fvkv́t cả đ
aqotê
fvkv̀u là lô
zacṽi của nàng, nàng đ
aqotã tạo ra mô
zacṿt quái vâ
fvkṿt như
nncc ta, là lô
zacṽi lâ
fvkv̀m lơ
zcjd́n nhâ
fvkv́t của nàng. Bơ
zcjd̉i vì ta đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc sinh ra tư
nncc̀ thiê
fvkvn đ
aqotịa lê
fvkṿ khí, trơ
zcjd̀i sinh có ham muô
zacv́n giê
fvkv́t ngư
nnccơ
zcjd̀i, nê
fvkv́u đ
aqotê
fvkv̉ cho ta sô
zacv́ng sót, chỉ sơ
zcjḍ sẽ tạo kiê
fvkv́p nạn thảm hiê
fvkv́t cho thê
fvkv́ gian”.
“Ta liê
fvkv̀u mạng giải thích vơ
zcjd́i nàng, nói là ta khô
zacvng muô
zacv́n đ
aqotiê
fvkv̀u đ
aqotó, ta chỉ muô
zacv́n sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i nàng mà thô
zacvi, ta khô
zacvng muô
zacv́n bâ
fvkv́t cư
nncć đ
aqotiê
fvkv̀u gì khác”.
“Như
nnccng nàng chỉ thê
fvkv lư
nnccơ
zcjdng cư
nnccơ
zcjd̀i khô
zacv̉, nói là nàng tin ta, kỳ thâ
fvkṿt nàng chư
nncca bao giơ
zcjd̀ khô
zacvng muô
zacv́n sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i ta, chỉ có đ
aqotiê
fvkv̀u, chỉ có đ
aqotiê
fvkv̀u… nê
fvkv́u sau khi nàng chê
fvkv́t đ
aqoti?”.
Bê
fvkvn trong cô
zacv̉ đ
aqotô
zacṿng, tư
nncc̀ nơ
zcjdi xa xô
zacvi thă
knhkm thă
knhk̉m, phản gphâ
fvkv́t như
nncc có ngư
nnccơ
zcjd̀i thơ
zcjd̉ dài trong bóng tô
zacv́i, hàng ngàn hàng vạn nă
knhkm vê
fvkv̀ trư
nnccơ
zcjd́c, khô
zacvng biê
fvkv́t giọt nư
nnccơ
zcjd́c mă
knhḱt rơ
zcjdi xuô
zacv́ng ngày đ
aqotó có còn ai nhơ
zcjd́ đ
aqotê
fvkv́n khô
zacvng?
“Ta si ngô
zacv́c đ
aqotư
nncćng đ
aqotó, trong lòng hoàn toàn trô
zacv́ng rô
zacṽng, ta tư
nncc̣ biê
fvkv́t mình vô
zacv́n là bâ
fvkv́t tư
nncc̉ bâ
fvkv́t diê
fvkṿt, như
nnccng ta chư
nncca tư
nncc̀ng nghĩ ră
knhk̀ng Linh Lung nàng có thê
fvkv̉ phải chê
fvkv́t. Ta cho đ
aqotê
fvkv́n nay vâ
fvkṽn còn nhơ
zcjd́ rõ ràng, trê
fvkvn khuô
zacvn mă
knhḳt nhơ
zcjḍt nhơ
zcjḍt như
nnccng vâ
fvkṽn phảng phâ
fvkv́t nụ cư
nnccơ
zcjd̀i của Linh Lung, tư
nncc̀ng giọt nư
nnccơ
zcjd́c mă
knhḱt rơ
zcjdi xuô
zacv́ng. Lúc đ
aqotó, nàng lại tiê
fvkv́p tục phát đ
aqotô
zacṿng Bát Hung Huyê
fvkv̀n Hỏa Pháp trâ
fvkṿn, vâ
fvkvy khô
zacv́n ta, mô
zacṿt lâ
fvkv̀n nư
nncc̃a lại thiê
fvkvu cháy thâ
fvkvn thê
fvkv̉ ta, như
nnccng khi đ
aqotó ta lại hóa thành tinh hoa của lê
fvkṿ kh1, nàng cuô
zacv́i cùng cũng khô
zacvng thê
fvkv̉ tiê
fvkvu diê
fvkṿt đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc”.
“Sau khi thi hành trâ
fvkṿn pháp, nguyê
fvkvn khí của nàng đ
aqotã bị thư
nnccơ
zcjdng tô
zacv̉n nă
knhḳng nê
fvkv̀, như
nnccng ta vô
zacv́n là do nàng tạo ra, bê
fvkvn trong ngọn lư
nncc̉a, ta hỏi nàng, tại sao nàng lại đ
aqotô
zacv́i xư
nncc̉ như
nncc vâ
fvkṿy vơ
zcjd́i ta…”
“Câ
fvkvu hỏi này, nàng khô
zacvng hê
fvkv̀ trả lơ
zcjd̀i ta”
“Nàng bô
zacv́ trí trâ
fvkṿn pháp bê
fvkvn trong cô
zacv̉ đ
aqotô
zacṿng, câ
fvkv́m chê
fvkv́ lâ
fvkv́y ta, ngày đ
aqotem thiê
fvkvu cháy ta, ngay khi ta hâ
fvkv́p thụ lê
fvkṿ khí hô
zacv̀i phục, ngọn lư
nncc̉a nóng bỏng sẽ lâ
fvkṿp tư
nncćc phâ
fvkvn huỷ ngay đ
aqotiê
fvkv̉m lê
fvkṿ khí đ
aqotó. Cuô
zacv́i cùng, nàng chă
knhkm chă
knhkm nhìn ta, đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn hỏi ta có tâ
fvkvm nguyê
fvkṿn gì khô
zacvng?”.
Thú thâ
fvkv̀n tư
nncc̀ tư
nncc̀ mỉm cư
nnccơ
zcjd̀i, nói tiê
fvkv́p: “Tâ
fvkvm nguyê
fvkṿn, ta còn có thê
fvkv̉ có tâ
fvkvm nguyê
fvkṿn gì đ
aqotâ
fvkvy? Toàn bô
zacṿ tâ
fvkvm nguyê
fvkṿn của ta bâ
fvkv́t quá chỉ là muô
zacv́n sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i nàng mà thô
zacvi. Do đ
aqotó ta hỏi nàng, tại sao ta khô
zacvng thê
fvkv̉ sô
zacv́ng chung mô
zacṿt chô
zacṽ vơ
zcjd́i nàng? Linh Lung cúi đ
aqotâ
fvkv̀u, châ
fvkṿm rãi nói, bơ
zcjd̉i vì ta khô
zacvng phải là ngư
nnccơ
zcjd̀i, thâ
fvkṿm chí còn khô
zacvng phải là mô
zacṿt sinh linh chủ đ
aqotịnh là bọn ta khô
zacvng thê
fvkv̉ sô
zacv́ng chung vơ
zcjd́i nhau đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc”.
“Ta sau đ
aqotó ơ
zcjd̉ bê
fvkvn trong ngọn lư
nncc̉a, nhìn thă
knhk̉ng vào nàng, lơ
zcjd́n giọng nói: Vâ
fvkṿy thì nàng hãy đ
aqotê
fvkv̉ cho ta trơ
zcjd̉ thành ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqoti!”.
Giọng nói của y hô
zacv́t nhiê
fvkvn cao vút, dư
nncc̃ dô
zacṿi quay đ
aqotâ
fvkv̀u lại, ngâ
fvkv̉ng đ
aqotâ
fvkv̀u lê
fvkvn nhìn vòm huyê
fvkṿt đ
aqotô
zacṿng, hô
zacv lê
fvkvn mô
zacṿt tiê
fvkv́ng lơ
zcjd́n.
“Hãy đ
aqotê
fvkv̉ ta trơ
zcjd̉ thành ngư
nnccơ
zcjd̀i đ
aqoti!...”
“Â
pkfq̀m…”. Bô
zacv́n vách tư
nnccơ
zcjd̀ng châ
fvkv́n đ
aqotô
zacṿng, loạn thạch lả tả rơ
zcjdi xuô
zacv́ng, â
fvkvm thanh tư
nncc̣a như
nncc sâ
fvkv́m đ
aqotô
zacṿng, làm đ
aqotiê
fvkv́c cả tai.
Giư
nncc̃a đ
aqotám bụi mù mịt, Thú Thâ
fvkv̀n tư
nncc̀ tư
nncc̀ cúi đ
aqotâ
fvkv̀u xuô
zacv́ng.
“Sau đ
aqotó, chuyê
fvkṿn gì đ
aqotã xảy ra?” Nư
nncc̃ tư
nncc̉ trong bóng tô
zacv́i câ
fvkv́t tiê
fvkv́ng hỏi.
“…Nàng dư
nnccơ
zcjd̀ng như
nncc si ngô
zacv́c đ
aqotư
nncćng đ
aqotó, hô
zacv̀i lâ
fvkvu sau, khô
zacvng hê
fvkv̀ nhúc nhích chút nào. Ta chịu đ
aqotư
nncc̣ng nô
zacṽi thô
zacv́ng khô
zacv̉ bị lư
nncc̉a thiê
fvkvu đ
aqotô
zacv́t, đ
aqotã hoàn toàn thâ
fvkv́t vọng. Như
nnccng sau đ
aqotó, nàng đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn ngâ
fvkv̉ng đ
aqotâ
fvkv̀u lê
fvkvn, dư
nncc̀n lại pháp trâ
fvkṿn, đ
aqoti đ
aqotê
fvkv́n bê
fvkvn ngư
nnccơ
zcjd̀i ta. Ta chỉ biê
fvkv́t nhìn nàng, khô
zacvng biê
fvkv́t nàng đ
aqotịnh làm gì?”.
“Nàng châ
fvkṿm rãi nói vơ
zcjd́i ta: Đ
oqooúng, nàng đ
aqotã khô
zacvng cô
zacvng bă
knhk̀ng vơ
zcjd́i ta. Sau đ
aqotó nàng…” Nói tơ
zcjd́i đ
aqotâ
fvkvy, thanh â
fvkvm của Thú Thâ
fvkv̀n khô
zacvng hiê
fvkv̉u vì su, đ
aqotô
zacṿt nhiê
fvkvn bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u khẽ run râ
fvkv̉y, “Nàng bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u tụng niê
fvkṿm mô
zacṿt tràn chú thâ
fvkv̀n bí, châ
fvkv̀m châ
fvkṿm rút ra mô
zacṿt thanh đ
aqotao, sau đ
aqotó bă
knhḱt đ
aqotâ
fvkv̀u… tư
nncc̀ng đ
aqotao tư
nncc̀ng đ
aqotao mô
zacṿt că
knhḱt vào ngư
nnccơ
zcjd̀i mình”.
“Cái gì?” Nư
nncc̃ tư
nncc̉ trong bóng tô
zacv́i knh hoảng hô
zacv lê
fvkvn mô
zacṿt tiê
fvkv́ng.
“Ta si ngô
zacv́c đ
aqotư
nncćng đ
aqotó, khô
zacvng, ta râ
fvkv́t sơ
zcjḍ hãi, thư
nncc̣c sư
nncc̣ râ
fvkv́t sơ
zcjḍ hãi, thư
nncc̣a sư
nncc̣ khô
zacvng hiê
fvkv̉u nàng làm vâ
fvkṿy đ
aqotê
fvkv̉ làm gì. Tư
nncc̀ tư
nncc̀ Linh Lung dùng chính huyê
fvkv́t nhục của nàng thâ
fvkṿm chí dùng chính xư
nnccơ
zcjdng cô
zacv́t của nàng, tạo nê
fvkvn bư
nncćc tư
nnccơ
zcjḍng ngư
nnccơ
zcjd̀i trê
fvkvn mă
knhḳt đ
aqotâ
fvkv́t, sau đ
aqotó, nàng đ
aqotă
knhḳt ta nă
knhk̀m ơ
zcjd̉ phía trê
fvkvn bư
nncćc tư
nnccơ
zcjḍng, theo tư
nncc̀ng lơ
zcjd̀i chú của nàng, ta tư
nncc̀ tư
nncc̀ dung nhâ
fvkṿp vào bư
nncćc tư
nnccơ
zcjḍng này, ý thư
nncćc ta dâ
fvkv̀n dâ
fvkv̀n mơ
zcjd hô
zacv̀ đ
aqoti”.
“Ta nghe thâ
fvkv́y thanh â
fvkvm của nàng càng lúc càng nhỏ đ
aqoti, như
nnccng vâ
fvkṽn có thê
fvkv̉ nghe đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc lơ
zcjd̀i nàng nói: nàng cuô
zacv́i cùng cũng có thê
fvkv̉ làm cho ta đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc mô
zacṿt viê
fvkṿc, ngày sau chỉ câ
fvkv̀n có ngư
nnccơ
zcjd̀i tìm đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc nă
knhkm thánh khí, đ
aqotă
knhḳt lê
fvkvn bư
nncćc tư
nnccơ
zcjḍng này, ta có thê
fvkv̉ phục sinh tư
nncc̀ cái chê
fvkv́t, sau khi ta phục sinh rô
zacv̀i, ta mă
knhḳc dù vâ
fvkṽn còn có yê
fvkvu lư
nncc̣c, như
nnccng bô
zacṿ xư
nnccơ
zcjdng này vô
zacv́n là của ngư
nnccơ
zcjd̀i, vì đ
aqotã là ngư
nnccơ
zcjd̀i, nê
fvkvn khô
zacvng còn thâ
fvkvn thê
fvkv̉ bâ
fvkv́t diê
fvkṿt nư
nncc̃a”.
“Nàng nói nàng mô
zacṿt lòng câ
fvkv̀u trư
nnccơ
zcjd̀ng sinh, mạo phạm thiê
fvkvn đ
aqotạo, tạo ra mô
zacṿt quái vâ
fvkṿt như
nncc ta, sau đ
aqotó lại phát sinh tình cảm bâ
fvkv́t luâ
fvkvn, sai lại càng thê
fvkvm sai, cũng vì ta, nàng đ
aqotã hại vô
zacv sô
zacv́ tính mạng, tạo ra hạo kiê
fvkv́p to lơ
zcjd́n cho ngư
nnccơ
zcjd̀i trong thiê
fvkvn hạ”.
“Như
nnccng nàng cũng đ
aqotã hại ta, thư
nncc̣c ra thì… nói đ
aqotê
fvkv́n đ
aqotâ
fvkvy, nàng khô
zacvng nói thâ
fvkvm gì nư
nncc̃a, ý thư
nncćc của ta cũng đ
aqotã tư
nncc̀ tư
nncc̀ mâ
fvkv́t đ
aqoti, trong lòng trô
zacv́ng rô
zacṽng, chỉ nghe câ
fvkvu nói cuô
zacv́i cùng của nàng:
‘Ta sẽ ơ
zcjd̉ lại đ
aqotâ
fvkvy bô
zacv̀i tiê
fvkv́p ngư
nnccơ
zcjdi…”
“Câ
fvkvu nói đ
aqotó, ta nhâ
fvkv́t thơ
zcjd̀i khô
zacvng minh bạch đ
aqotư
nnccơ
zcjḍc”.
“Cho đ
aqotê
fvkv́n khi ta vạn nă
knhkm sau phục sinh tư
nncc̀ cái chê
fvkv́t, mô
zacṿt lâ
fvkv̀n nư
nncc̃a đ
aqotư
nncćng tại cư
nncc̉a cô
zacv̉ đ
aqotô
zacṿng”.
“Mô
zacṿt pho tư
nnccơ
zcjḍng, bị mư
nncca gió tuyê
fvkv́t sư
nnccơ
zcjdng vùi dâ
fvkṿp, chịu đ
aqotư
nncc̣ng ngày nóng đ
aqotê
fvkvm lạnh, mô
zacṿt bư
nncćc tư
nnccơ
zcjḍng ngư
nnccơ
zcjd̀i vâ
fvkṽn đ
aqotang chă
knhkm chú nhìn vào bê
fvkvn trong cô
zacv̉ đ
aqotô
zacṿng”.
“Ta ô
zacvm lâ
fvkv́y nàng”
“Ta đ
aqotã hiê
fvkv̉u rõ”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.