Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1794 : Thiếu

    trước sau   
*Chưxwueơpcmyng nàtbzgy cóeghj nộonlmi dung ảyqjanh, nếumfsu bạyyvcn khôrrvsng thấirwfy nộonlmi dung chưxwueơpcmyng, vui lòygvvng bậtqfpt chếumfs đvrsbonlm hiệrqfun hìwggknh ảyqjanh củtmkga trìwggknh duyệrqfut đvrsbsgnb đvrsbxjxsc.

Edit: kaylee

Nhưxwueng màtbzg, đvrsbaazmi vớtcrti Cốaazm Uyểsgnbn Bạyyvcch típgjanh tìwggknh thẳzfulng thắqliin nàtbzgy, Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn nhưxwueng làtbzg rấirwft cảyqjam tìwggknh.

Nếumfsu, mấirwfy năjktdm nay mìwggknh vẫirwfn luôrrvsn ởdnlteapun ngưxwueumfsi cha nưxwueơpcmyng, nóeghji khôrrvsng chừbbalng cũxjxsng sẽirwf hoạyyvct báorrqt thẳzfulng thắqliin giốaazmng nhưxwue Cốaazm Uyểsgnbn Bạyyvcch.

Đygvváorrqng tiếumfsc……

tbzgng đvrsbyqjau tiêeapun làtbzgwggk cứplcju mẫirwfu thâydwin bịavmn mấirwft thâydwin thểsgnb, linh hồolskn xuyêeapun qua đvrsbếumfsn phiếumfsn đvrsbyyvci lụydwic nàtbzgy, lạyyvci du đvrsbãwzwmng ởdnlt trêeapun đvrsbyyvci lụydwic rấirwft nhiềvhuau năjktdm, mớtcrti tìwggkm đvrsbưxwuevqbcc rồolski mộonlmt cáorrqi thâydwin thểsgnbeghj thểsgnbtbzgm nàtbzgng mưxwuevqbcn xáorrqc hoàtbzgn hồolskn.


Mấirwfy năjktdm nay, nàtbzgng nhìwggkn ngưxwueumfsi muôrrvsn hìwggknh muôrrvsn vẻuhgn, cũxjxsng hiểsgnbu rõfclu, chỉtmkgeghj thờumfsi đvrsbiểsgnbm mìwggknh nắqliim giữyfuc tuyệrqfut đvrsbaazmi, mớtcrti cóeghj thểsgnb khôrrvsng bịavmn ngưxwueumfsi ứplcjc hiếumfsp!

tbzgng đvrsbãwzwm khôrrvsng còygvvn làtbzg tiểsgnbu nha đvrsbyqjau năjktdm đvrsbóeghj tráorrqnh ởdnlt mẫirwfu thâydwin trong lòygvvng làtbzgm nũxjxsng kia!

“Liễtnlqu phi.”

Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn giốaazmng nhưxwue nhớtcrt tớtcrti cáorrqi gìwggk, đvrsbôrrvsi con ngưxwueơpcmyi huyếumfst hồolskng dầyqjan dầyqjan chuyểsgnbn vềvhua phípgjaa Liễtnlqu phi tráorrqnh ởdnlt trong góeghjc, mặhxaft màtbzgy xẹjjait qua mộonlmt chúucbpt sáorrqt khípgja.

“Vìwggk sao ngưxwueơpcmyi phảyqjai hạyyvc đvrsbonlmc Thầyqjan Nhi?”

Thâydwin mìwggknh Liễtnlqu phi hơpcmyi hơpcmyi chấirwfn đvrsbonlmng, lui vềvhua phípgjaa sau vàtbzgi bưxwuetcrtc, cắqliin chặhxaft môrrvsi, nóeghji: “Bổpcmyn cung đvrsbãwzwm sớtcrtm khôrrvsng quen nhìwggkn hai tiểsgnbu tiệrqfun nhâydwin cáorrqc ngưxwueơpcmyi! Cho nêeapun, bổpcmyn cung muốaazmn Táorrq Thầyqjan chếumfst!”

Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn hơpcmyi hơpcmyi nheo mắqliit lạyyvci, đvrsbáorrqy mắqliit hiệrqfun lêeapun mộonlmt chúucbpt sáorrqt khípgja, nàtbzgng nệrqfun bưxwuetcrtc chậtqfpm rãwzwmi tớtcrti gầyqjan Liễtnlqu phi, bêeapun môrrvsi nhếumfsch mộonlmt nụydwixwueumfsi lạyyvcnh.

“Nếumfsu ngưxwueơpcmyi làtbzgm ra loạyyvci chuyệrqfun nàtbzgy, nhấirwft đvrsbavmnnh phảyqjai phảyqjai vìwggk vậtqfpy trảyqja giáorrq thậtqfpt lớtcrtn!”

vrsbm!

tbzgn tay Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn hung hăjktdng dừbbalng ởdnlt trêeapun ngưxwueumfsi Liễtnlqu phi, tứplcjc khắqliic, thâydwin thểsgnb Liễtnlqu phi đvrsbãwzwm bịavmn bắqliin ra ngoàtbzgi, hung hăjktdng ngãwzwmdnlt phípgjaa trêeapun váorrqch tưxwueumfsng.

Giờumfs phúucbpt nàtbzgy sắqliic mặhxaft Liễtnlqu phi cóeghj chúucbpt táorrqi nhợvqbct, mặhxaft lộonlm vẻuhgn kinh ngạyyvcc nhìwggkn vềvhua phípgjaa Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn.

Đygvvúucbpng lúucbpc nàtbzgy, Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn lạyyvci lạyyvci lầyqjan nữyfuca tớtcrti trưxwuetcrtc mặhxaft nàtbzgng ta, đvrsbôrrvsi tay kéuhgno lấirwfy cáorrqnh tay củtmkga nàtbzgng ta, ‘xẹjjait’ mộonlmt chúucbpt, lậtqfpp tứplcjc xéuhgnorrqch cáorrqnh tay củtmkga Liễtnlqu phi xuốaazmng.

“A!”


Mộonlmt tiếumfsng kêeapuu to thêeapuxwueơpcmyng chợvqbct truyềvhuan đvrsbếumfsn, Liễtnlqu phi đvrsbau cảyqja ngưxwueumfsi đvrsbvhuau ngấirwft qua đvrsbi, trêeapun đvrsboạyyvcn tay cụydwit chảyqjay máorrqu đvrsbvqbcxwueơpcmyi, nhìwggkn vôrrvsxwueng ghêeapu ngưxwueumfsi ——

Con ngưxwueơpcmyi Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn rấirwft làtbzg lạyyvcnh nhạyyvct, trong mắqliit màtbzgu đvrsbvqbc mang theo thịavmn huyếumfst, giốaazmng nhưxwuexjxsng khôrrvsng cóeghj đvrsbhxaft Liễtnlqu phi ởdnlt trong mắqliit.

Phanh!

Châydwin củtmkga nàtbzgng, hung hăjktdng dẫirwfm lêeapun phípgjaa trêeapun cổpcmy tay mộonlmt cáorrqi tay kháorrqc củtmkga Liễtnlqu phi, Liễtnlqu phi vốaazmn đvrsbãwzwm ngấirwft xỉtmkgu lạyyvci đvrsbau đvrsbếumfsn tỉtmkgnh lạyyvci, áorrqnh mắqliit nàtbzgng ta rốaazmt cuộonlmc lộonlm ra vẻuhgn sợvqbcwzwmi, bưxwuetcrtc châydwin khôrrvsng ngừbbalng thốaazmi lui vềvhua phípgjaa sau.

“Ta biếumfst sai rồolski, ngưxwueơpcmyi thảyqja ta, ta cầyqjau ngưxwueơpcmyi thảyqja ta……”

Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn cưxwueumfsi lạyyvcnh mộonlmt tiếumfsng: “Khi ngưxwueơpcmyi hạyyvc đvrsbonlmc Táorrq Thầyqjan, nhưxwue thếumfstbzgo khôrrvsng nghĩzful tớtcrti sẽirwfeghj kếumfst cụydwic nhưxwuerrvsm nay? Buôrrvsng tha ngưxwueơpcmyi? Ta buôrrvsng tha ngưxwueơpcmyi đvrsbsgnb ngưxwueơpcmyi tiếumfsp tụydwic đvrsbi tai họxjxsa nhữyfucng ngưxwueumfsi kháorrqc?”

Liễtnlqu phi khôrrvsng rảyqjanh lo đvrsbau đvrsbtcrtn chỗumfs tay cụydwit, nàtbzgng ta quỳzfpj gốaazmi trưxwuetcrtc mặhxaft Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn, hung hăjktdng dậtqfpp đvrsbyqjau thậtqfpt vang.

Ngay từbbal đvrsbyqjau, nàtbzgng ta còygvvn tựvqbc cao tựvqbc đvrsbyyvci ởdnlt trưxwuetcrtc mặhxaft Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn, đvrsbóeghjtbzg bởdnlti vìwggkdnlt trong lòygvvng nàtbzgng ta cho rằtnlqng Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn khôrrvsng cóeghj khảyqjajktdng ra tay vớtcrti nàtbzgng ta.

Ai biếumfst, nữyfuc nhâydwin nàtbzgy nóeghji vôrrvswggknh chípgjanh làtbzgrrvswggknh nhưxwue vậtqfpy, mộonlmt chúucbpt đvrsbưxwueumfsng sốaazmng đvrsbvhuau khôrrvsng lưxwueu lạyyvci cho nàtbzgng ta.

Sớtcrtm biếumfst nhưxwue vậtqfpy, ban đvrsbyqjau lậtqfpp tứplcjc nhậtqfpn sai, nóeghji khôrrvsng chừbbalng còygvvn khôrrvsng cầyqjan chịavmnu trừbbalng phạyyvct nhưxwue vậtqfpy……

“Biếumfst sai rồolski?” Phưxwuevqbcng Thiêeapun Huyễtnlqn mắqliit lạyyvcnh nhìwggkn quỳzfpj gốaazmi Liễtnlqu phi trưxwuetcrtc mặhxaft, bêeapun môrrvsi nhếumfsch lêeapun mộonlmt đvrsbonlm cong tràtbzgo phúucbpng: “Đygvváorrqng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.