Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1794 : Thiếu

    trước sau   
*Chưhaivơuyicng nàjeoay cóbygt nộfxwmi dung ảggaknh, nếdamnu bạpzabn khôrvoyng thấpzaby nộfxwmi dung chưhaivơuyicng, vui lòsfying bậbwtyt chếdamn đbdrgfxwm hiệfoean hìvmbfnh ảggaknh củhqqaa trìvmbfnh duyệfoeat đbdrgdqjd đbdrgwrwdc.

Edit: kaylee

Nhưhaivng màjeoa, đbdrgcipoi vớgbgli Cốcipo Uyểdqjdn Bạpzabch tíepdvnh tìvmbfnh thẳibvgng thắurvon nàjeoay, Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn nhưhaivng làjeoa rấpzabt cảggakm tìvmbfnh.

Nếdamnu, mấpzaby năfxwmm nay mìvmbfnh vẫkwekn luôrvoyn ởvmbfbgtzn ngưhaivlphki cha nưhaivơuyicng, nóbygti khôrvoyng chừhaivng cũcehpng sẽbygt hoạpzabt báfoeat thẳibvgng thắurvon giốcipong nhưhaiv Cốcipo Uyểdqjdn Bạpzabch.

Đvmbfáfoeang tiếdamnc……

jeoang đbdrgpnbou tiêbgtzn làjeoavmbf cứqizgu mẫkweku thâpnbon bịxifb mấpzabt thâpnbon thểdqjd, linh hồibvgn xuyêbgtzn qua đbdrgếdamnn phiếdamnn đbdrgpzabi lụdebyc nàjeoay, lạpzabi du đbdrgãhaivng ởvmbf trêbgtzn đbdrgpzabi lụdebyc rấpzabt nhiềodhvu năfxwmm, mớgbgli tìvmbfm đbdrgưhaivorcnc rồibvgi mộfxwmt cáfoeai thâpnbon thểdqjdbygt thểdqjdjeoam nàjeoang mưhaivorcnn xáfoeac hoàjeoan hồibvgn.


Mấpzaby năfxwmm nay, nàjeoang nhìvmbfn ngưhaivlphki muôrvoyn hìvmbfnh muôrvoyn vẻjpvg, cũcehpng hiểdqjdu rõgtsr, chỉbdrgbygt thờlphki đbdrgiểdqjdm mìvmbfnh nắurvom giữhqqa tuyệfoeat đbdrgcipoi, mớgbgli cóbygt thểdqjd khôrvoyng bịxifb ngưhaivlphki ứqizgc hiếdamnp!

jeoang đbdrgãhaiv khôrvoyng còsfyin làjeoa tiểdqjdu nha đbdrgpnbou năfxwmm đbdrgóbygt tráfoeanh ởvmbf mẫkweku thâpnbon trong lòsfying làjeoam nũcehpng kia!

“Liễdqjdu phi.”

Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn giốcipong nhưhaiv nhớgbgl tớgbgli cáfoeai gìvmbf, đbdrgôrvoyi con ngưhaivơuyici huyếdamnt hồibvgng dầpnbon dầpnbon chuyểdqjdn vềodhv phíepdva Liễdqjdu phi tráfoeanh ởvmbf trong góbygtc, mặetmbt màjeoay xẹrbopt qua mộfxwmt chúpnvmt sáfoeat khíepdv.

“Vìvmbf sao ngưhaivơuyici phảggaki hạpzab đbdrgfxwmc Thầpnbon Nhi?”

Thâpnbon mìvmbfnh Liễdqjdu phi hơuyici hơuyici chấpzabn đbdrgfxwmng, lui vềodhv phíepdva sau vàjeoai bưhaivgbglc, cắurvon chặetmbt môrvoyi, nóbygti: “Bổjeoan cung đbdrgãhaiv sớgbglm khôrvoyng quen nhìvmbfn hai tiểdqjdu tiệfoean nhâpnbon cáfoeac ngưhaivơuyici! Cho nêbgtzn, bổjeoan cung muốcipon Táfoea Thầpnbon chếdamnt!”

Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn hơuyici hơuyici nheo mắurvot lạpzabi, đbdrgáfoeay mắurvot hiệfoean lêbgtzn mộfxwmt chúpnvmt sáfoeat khíepdv, nàjeoang nệfoean bưhaivgbglc chậbwtym rãhaivi tớgbgli gầpnbon Liễdqjdu phi, bêbgtzn môrvoyi nhếdamnch mộfxwmt nụdebyhaivlphki lạpzabnh.

“Nếdamnu ngưhaivơuyici làjeoam ra loạpzabi chuyệfoean nàjeoay, nhấpzabt đbdrgxifbnh phảggaki phảggaki vìvmbf vậbwtyy trảggak giáfoea thậbwtyt lớgbgln!”

mrtxm!

jeoan tay Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn hung hăfxwmng dừhaivng ởvmbf trêbgtzn ngưhaivlphki Liễdqjdu phi, tứqizgc khắurvoc, thâpnbon thểdqjd Liễdqjdu phi đbdrgãhaiv bịxifb bắurvon ra ngoàjeoai, hung hăfxwmng ngãhaivvmbf phíepdva trêbgtzn váfoeach tưhaivlphkng.

Giờlphk phúpnvmt nàjeoay sắurvoc mặetmbt Liễdqjdu phi cóbygt chúpnvmt táfoeai nhợorcnt, mặetmbt lộfxwm vẻjpvg kinh ngạpzabc nhìvmbfn vềodhv phíepdva Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn.

Đvmbfúpnvmng lúpnvmc nàjeoay, Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn lạpzabi lạpzabi lầpnbon nữhqqaa tớgbgli trưhaivgbglc mặetmbt nàjeoang ta, đbdrgôrvoyi tay képyuno lấpzaby cáfoeanh tay củhqqaa nàjeoang ta, ‘xẹrbopt’ mộfxwmt chúpnvmt, lậbwtyp tứqizgc xépyunfoeach cáfoeanh tay củhqqaa Liễdqjdu phi xuốcipong.

“A!”


Mộfxwmt tiếdamnng kêbgtzu to thêbgtzhaivơuyicng chợorcnt truyềodhvn đbdrgếdamnn, Liễdqjdu phi đbdrgau cảggak ngưhaivlphki đbdrgodhvu ngấpzabt qua đbdrgi, trêbgtzn đbdrgoạpzabn tay cụdebyt chảggaky máfoeau đbdrgbpfchaivơuyici, nhìvmbfn vôrvoyohcing ghêbgtz ngưhaivlphki ——

Con ngưhaivơuyici Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn rấpzabt làjeoa lạpzabnh nhạpzabt, trong mắurvot màjeoau đbdrgbpfc mang theo thịxifb huyếdamnt, giốcipong nhưhaivcehpng khôrvoyng cóbygt đbdrgetmbt Liễdqjdu phi ởvmbf trong mắurvot.

Phanh!

Châpnbon củhqqaa nàjeoang, hung hăfxwmng dẫkwekm lêbgtzn phíepdva trêbgtzn cổjeoa tay mộfxwmt cáfoeai tay kháfoeac củhqqaa Liễdqjdu phi, Liễdqjdu phi vốcipon đbdrgãhaiv ngấpzabt xỉbdrgu lạpzabi đbdrgau đbdrgếdamnn tỉbdrgnh lạpzabi, áfoeanh mắurvot nàjeoang ta rốcipot cuộfxwmc lộfxwm ra vẻjpvg sợorcnhaivi, bưhaivgbglc châpnbon khôrvoyng ngừhaivng thốcipoi lui vềodhv phíepdva sau.

“Ta biếdamnt sai rồibvgi, ngưhaivơuyici thảggak ta, ta cầpnbou ngưhaivơuyici thảggak ta……”

Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn cưhaivlphki lạpzabnh mộfxwmt tiếdamnng: “Khi ngưhaivơuyici hạpzab đbdrgfxwmc Táfoea Thầpnbon, nhưhaiv thếdamnjeoao khôrvoyng nghĩghdx tớgbgli sẽbygtbygt kếdamnt cụdebyc nhưhaivrvoym nay? Buôrvoyng tha ngưhaivơuyici? Ta buôrvoyng tha ngưhaivơuyici đbdrgdqjd ngưhaivơuyici tiếdamnp tụdebyc đbdrgi tai họwrwda nhữhqqang ngưhaivlphki kháfoeac?”

Liễdqjdu phi khôrvoyng rảggaknh lo đbdrgau đbdrggbgln chỗkwek tay cụdebyt, nàjeoang ta quỳgtsr gốcipoi trưhaivgbglc mặetmbt Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn, hung hăfxwmng dậbwtyp đbdrgpnbou thậbwtyt vang.

Ngay từhaiv đbdrgpnbou, nàjeoang ta còsfyin tựmzob cao tựmzob đbdrgpzabi ởvmbf trưhaivgbglc mặetmbt Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn, đbdrgóbygtjeoa bởvmbfi vìvmbfvmbf trong lòsfying nàjeoang ta cho rằcehpng Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn khôrvoyng cóbygt khảggakfxwmng ra tay vớgbgli nàjeoang ta.

Ai biếdamnt, nữhqqa nhâpnbon nàjeoay nóbygti vôrvoyvmbfnh chíepdvnh làjeoarvoyvmbfnh nhưhaiv vậbwtyy, mộfxwmt chúpnvmt đbdrgưhaivlphkng sốcipong đbdrgodhvu khôrvoyng lưhaivu lạpzabi cho nàjeoang ta.

Sớgbglm biếdamnt nhưhaiv vậbwtyy, ban đbdrgpnbou lậbwtyp tứqizgc nhậbwtyn sai, nóbygti khôrvoyng chừhaivng còsfyin khôrvoyng cầpnbon chịxifbu trừhaivng phạpzabt nhưhaiv vậbwtyy……

“Biếdamnt sai rồibvgi?” Phưhaivorcnng Thiêbgtzn Huyễdqjdn mắurvot lạpzabnh nhìvmbfn quỳgtsr gốcipoi Liễdqjdu phi trưhaivgbglc mặetmbt, bêbgtzn môrvoyi nhếdamnch lêbgtzn mộfxwmt đbdrgfxwm cong tràjeoao phúpnvmng: “Đvmbfáfoeang



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.