Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưwwjeơdobeng nàafsfy cópllv nộrjlvi dung ảtvsynh, nếtvsyu bạdjron khôioging thấzepqy nộrjlvi dung chưwwjeơdobeng, vui lòvvusng bậgnktt chếtvsy đzepqrjlv hiệcuxfn hìfbvonh ảtvsynh củnohla trìfbvonh duyệcuxft đzepquhhw đzepqwtubc.

Edit: kaylee

Nhưwwjeng màafsf, đzepqyeqgi vớpmuvi Cốyeqg Uyểuhhwn Bạdjroch títnnenh tìfbvonh thẳlgjmng thắtzgbn nàafsfy, Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn nhưwwjeng làafsf rấzepqt cảtvsym tìfbvonh.

Nếtvsyu, mấzepqy năqzilm nay mìfbvonh vẫlofan luôiogin ởvvusxjpcn ngưwwjenfkai cha nưwwjeơdobeng, nópllvi khôioging chừrxqvng cũnxvzng sẽzepq hoạdjrot bárjlvt thẳlgjmng thắtzgbn giốyeqgng nhưwwje Cốyeqg Uyểuhhwn Bạdjroch.

Đosabárjlvng tiếtvsyc……

afsfng đzepqqzilu tiêxjpcn làafsffbvo cứvmjju mẫlofau thânfkan bịrtpv mấzepqt thânfkan thểuhhw, linh hồyogcn xuyêxjpcn qua đzepqếtvsyn phiếtvsyn đzepqdjroi lụtvsyc nàafsfy, lạdjroi du đzepqãbsiing ởvvus trêxjpcn đzepqdjroi lụtvsyc rấzepqt nhiềanoju năqzilm, mớpmuvi tìfbvom đzepqưwwjekxphc rồyogci mộrjlvt cárjlvi thânfkan thểuhhwpllv thểuhhwafsfm nàafsfng mưwwjekxphn xárjlvc hoàafsfn hồyogcn.


Mấzepqy năqzilm nay, nàafsfng nhìfbvon ngưwwjenfkai muôiogin hìfbvonh muôiogin vẻdobe, cũnxvzng hiểuhhwu rõvmjj, chỉmxwppllv thờnfkai đzepqiểuhhwm mìfbvonh nắtzgbm giữwqxy tuyệcuxft đzepqyeqgi, mớpmuvi cópllv thểuhhw khôioging bịrtpv ngưwwjenfkai ứvmjjc hiếtvsyp!

afsfng đzepqãbsii khôioging còvvusn làafsf tiểuhhwu nha đzepqqzilu năqzilm đzepqópllv trárjlvnh ởvvus mẫlofau thânfkan trong lòvvusng làafsfm nũnxvzng kia!

“Liễxgysu phi.”

Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn giốyeqgng nhưwwje nhớpmuv tớpmuvi cárjlvi gìfbvo, đzepqôiogii con ngưwwjeơdobei huyếtvsyt hồyogcng dầqziln dầqziln chuyểuhhwn vềanoj phítnnea Liễxgysu phi trárjlvnh ởvvus trong gópllvc, mặwepct màafsfy xẹrntdt qua mộrjlvt chúgggxt sárjlvt khítnne.

“Vìfbvo sao ngưwwjeơdobei phảtvsyi hạdjro đzepqrjlvc Thầqziln Nhi?”

Thânfkan mìfbvonh Liễxgysu phi hơdobei hơdobei chấzepqn đzepqrjlvng, lui vềanoj phítnnea sau vàafsfi bưwwjepmuvc, cắtzgbn chặwepct môiogii, nópllvi: “Bổqlpmn cung đzepqãbsii sớpmuvm khôioging quen nhìfbvon hai tiểuhhwu tiệcuxfn nhânfkan cárjlvc ngưwwjeơdobei! Cho nêxjpcn, bổqlpmn cung muốyeqgn Tárjlv Thầqziln chếtvsyt!”

Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn hơdobei hơdobei nheo mắtzgbt lạdjroi, đzepqárjlvy mắtzgbt hiệcuxfn lêxjpcn mộrjlvt chúgggxt sárjlvt khítnne, nàafsfng nệcuxfn bưwwjepmuvc chậgnktm rãbsiii tớpmuvi gầqziln Liễxgysu phi, bêxjpcn môiogii nhếtvsych mộrjlvt nụtvsywwjenfkai lạdjronh.

“Nếtvsyu ngưwwjeơdobei làafsfm ra loạdjroi chuyệcuxfn nàafsfy, nhấzepqt đzepqrtpvnh phảtvsyi phảtvsyi vìfbvo vậgnkty trảtvsy giárjlv thậgnktt lớpmuvn!”

wxtam!

afsfn tay Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn hung hăqzilng dừrxqvng ởvvus trêxjpcn ngưwwjenfkai Liễxgysu phi, tứvmjjc khắtzgbc, thânfkan thểuhhw Liễxgysu phi đzepqãbsii bịrtpv bắtzgbn ra ngoàafsfi, hung hăqzilng ngãbsiivvus phítnnea trêxjpcn várjlvch tưwwjenfkang.

Giờnfka phúgggxt nàafsfy sắtzgbc mặwepct Liễxgysu phi cópllv chúgggxt tárjlvi nhợkxpht, mặwepct lộrjlv vẻdobe kinh ngạdjroc nhìfbvon vềanoj phítnnea Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn.

Đosabúgggxng lúgggxc nàafsfy, Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn lạdjroi lạdjroi lầqziln nữwqxya tớpmuvi trưwwjepmuvc mặwepct nàafsfng ta, đzepqôiogii tay kéqucyo lấzepqy cárjlvnh tay củnohla nàafsfng ta, ‘xẹrntdt’ mộrjlvt chúgggxt, lậgnktp tứvmjjc xéqucyrjlvch cárjlvnh tay củnohla Liễxgysu phi xuốyeqgng.

“A!”


Mộrjlvt tiếtvsyng kêxjpcu to thêxjpcwwjeơdobeng chợkxpht truyềanojn đzepqếtvsyn, Liễxgysu phi đzepqau cảtvsy ngưwwjenfkai đzepqanoju ngấzepqt qua đzepqi, trêxjpcn đzepqoạdjron tay cụtvsyt chảtvsyy márjlvu đzepqafsfwwjeơdobei, nhìfbvon vôiogiidakng ghêxjpc ngưwwjenfkai ——

Con ngưwwjeơdobei Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn rấzepqt làafsf lạdjronh nhạdjrot, trong mắtzgbt màafsfu đzepqafsf mang theo thịrtpv huyếtvsyt, giốyeqgng nhưwwjenxvzng khôioging cópllv đzepqwepct Liễxgysu phi ởvvus trong mắtzgbt.

Phanh!

Chânfkan củnohla nàafsfng, hung hăqzilng dẫlofam lêxjpcn phítnnea trêxjpcn cổqlpm tay mộrjlvt cárjlvi tay khárjlvc củnohla Liễxgysu phi, Liễxgysu phi vốyeqgn đzepqãbsii ngấzepqt xỉmxwpu lạdjroi đzepqau đzepqếtvsyn tỉmxwpnh lạdjroi, árjlvnh mắtzgbt nàafsfng ta rốyeqgt cuộrjlvc lộrjlv ra vẻdobe sợkxphbsiii, bưwwjepmuvc chânfkan khôioging ngừrxqvng thốyeqgi lui vềanoj phítnnea sau.

“Ta biếtvsyt sai rồyogci, ngưwwjeơdobei thảtvsy ta, ta cầqzilu ngưwwjeơdobei thảtvsy ta……”

Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn cưwwjenfkai lạdjronh mộrjlvt tiếtvsyng: “Khi ngưwwjeơdobei hạdjro đzepqrjlvc Tárjlv Thầqziln, nhưwwje thếtvsyafsfo khôioging nghĩtefd tớpmuvi sẽzepqpllv kếtvsyt cụtvsyc nhưwwjeiogim nay? Buôioging tha ngưwwjeơdobei? Ta buôioging tha ngưwwjeơdobei đzepquhhw ngưwwjeơdobei tiếtvsyp tụtvsyc đzepqi tai họwtuba nhữwqxyng ngưwwjenfkai khárjlvc?”

Liễxgysu phi khôioging rảtvsynh lo đzepqau đzepqpmuvn chỗvkhw tay cụtvsyt, nàafsfng ta quỳtnne gốyeqgi trưwwjepmuvc mặwepct Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn, hung hăqzilng dậgnktp đzepqqzilu thậgnktt vang.

Ngay từrxqv đzepqqzilu, nàafsfng ta còvvusn tựbsii cao tựbsii đzepqdjroi ởvvus trưwwjepmuvc mặwepct Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn, đzepqópllvafsf bởvvusi vìfbvovvus trong lòvvusng nàafsfng ta cho rằtvsyng Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn khôioging cópllv khảtvsyqzilng ra tay vớpmuvi nàafsfng ta.

Ai biếtvsyt, nữwqxy nhânfkan nàafsfy nópllvi vôiogifbvonh chítnnenh làafsfiogifbvonh nhưwwje vậgnkty, mộrjlvt chúgggxt đzepqưwwjenfkang sốyeqgng đzepqanoju khôioging lưwwjeu lạdjroi cho nàafsfng ta.

Sớpmuvm biếtvsyt nhưwwje vậgnkty, ban đzepqqzilu lậgnktp tứvmjjc nhậgnktn sai, nópllvi khôioging chừrxqvng còvvusn khôioging cầqziln chịrtpvu trừrxqvng phạdjrot nhưwwje vậgnkty……

“Biếtvsyt sai rồyogci?” Phưwwjekxphng Thiêxjpcn Huyễxgysn mắtzgbt lạdjronh nhìfbvon quỳtnne gốyeqgi Liễxgysu phi trưwwjepmuvc mặwepct, bêxjpcn môiogii nhếtvsych lêxjpcn mộrjlvt đzepqrjlv cong tràafsfo phúgggxng: “Đosabárjlvng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.