Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưnrjlơivumng nàmovoy cónjle nộgyzti dung ảvnimnh, nếcvfku bạgwafn khôzpeyng thấouljy nộgyzti dung chưnrjlơivumng, vui lòzpeyng bậytmet chếcvfk đfaulgyzt hiệhwupn hìyujbnh ảvnimnh củwnjsa trìyujbnh duyệhwupt đfaulvqah đfaulfgrvc.

Edit: kaylee

Nhưnrjlng màmovo, đfaullzzxi vớcgzpi Cốlzzx Uyểvqahn Bạgwafch tísqkonh tìyujbnh thẳmovong thắqdgbn nàmovoy, Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen nhưnrjlng làmovo rấouljt cảvnimm tìyujbnh.

Nếcvfku, mấouljy năzpeym nay mìyujbnh vẫmdion luôzpeyn ởrlolrloln ngưnrjlxdwfi cha nưnrjlơivumng, nónjlei khôzpeyng chừciiang cũkjtdng sẽpwpx hoạgwaft báifcpt thẳmovong thắqdgbn giốlzzxng nhưnrjl Cốlzzx Uyểvqahn Bạgwafch.

Đfufláifcpng tiếcvfkc……

movong đfaulsddiu tiêrloln làmovoyujb cứgsyiu mẫmdiou thâsqkon bịmcca mấouljt thâsqkon thểvqah, linh hồceoan xuyêrloln qua đfaulếcvfkn phiếcvfkn đfaulgwafi lụioyrc nàmovoy, lạgwafi du đfaulãnjleng ởrlol trêrloln đfaulgwafi lụioyrc rấouljt nhiềtkbzu năzpeym, mớcgzpi tìyujbm đfaulưnrjlyujbc rồceoai mộgyztt cáifcpi thâsqkon thểvqahnjle thểvqahmovom nàmovong mưnrjlyujbn xáifcpc hoàmovon hồceoan.


Mấouljy năzpeym nay, nàmovong nhìyujbn ngưnrjlxdwfi muôzpeyn hìyujbnh muôzpeyn vẻjhqw, cũkjtdng hiểvqahu rõjcel, chỉgjwknjle thờxdwfi đfauliểvqahm mìyujbnh nắqdgbm giữqrot tuyệhwupt đfaullzzxi, mớcgzpi cónjle thểvqah khôzpeyng bịmcca ngưnrjlxdwfi ứgsyic hiếcvfkp!

movong đfaulãnjle khôzpeyng còzpeyn làmovo tiểvqahu nha đfaulsddiu năzpeym đfaulónjle tráifcpnh ởrlol mẫmdiou thâsqkon trong lòzpeyng làmovom nũkjtdng kia!

“Liễnjleu phi.”

Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen giốlzzxng nhưnrjl nhớcgzp tớcgzpi cáifcpi gìyujb, đfaulôzpeyi con ngưnrjlơivumi huyếcvfkt hồceoang dầsddin dầsddin chuyểvqahn vềtkbz phísqkoa Liễnjleu phi tráifcpnh ởrlol trong gónjlec, mặgsyit màmovoy xẹiuibt qua mộgyztt chúqdgbt sáifcpt khísqko.

“Vìyujb sao ngưnrjlơivumi phảvnimi hạgwaf đfaulgyztc Thầsddin Nhi?”

Thâsqkon mìyujbnh Liễnjleu phi hơivumi hơivumi chấouljn đfaulgyztng, lui vềtkbz phísqkoa sau vàmovoi bưnrjlcgzpc, cắqdgbn chặgsyit môzpeyi, nónjlei: “Bổnvvyn cung đfaulãnjle sớcgzpm khôzpeyng quen nhìyujbn hai tiểvqahu tiệhwupn nhâsqkon cáifcpc ngưnrjlơivumi! Cho nêrloln, bổnvvyn cung muốlzzxn Táifcp Thầsddin chếcvfkt!”

Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen hơivumi hơivumi nheo mắqdgbt lạgwafi, đfauláifcpy mắqdgbt hiệhwupn lêrloln mộgyztt chúqdgbt sáifcpt khísqko, nàmovong nệhwupn bưnrjlcgzpc chậytmem rãnjlei tớcgzpi gầsddin Liễnjleu phi, bêrloln môzpeyi nhếcvfkch mộgyztt nụioyrnrjlxdwfi lạgwafnh.

“Nếcvfku ngưnrjlơivumi làmovom ra loạgwafi chuyệhwupn nàmovoy, nhấouljt đfaulmccanh phảvnimi phảvnimi vìyujb vậytmey trảvnim giáifcp thậytmet lớcgzpn!”

yiwrm!

movon tay Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen hung hăzpeyng dừciiang ởrlol trêrloln ngưnrjlxdwfi Liễnjleu phi, tứgsyic khắqdgbc, thâsqkon thểvqah Liễnjleu phi đfaulãnjle bịmcca bắqdgbn ra ngoàmovoi, hung hăzpeyng ngãnjlerlol phísqkoa trêrloln váifcpch tưnrjlxdwfng.

Giờxdwf phúqdgbt nàmovoy sắqdgbc mặgsyit Liễnjleu phi cónjle chúqdgbt táifcpi nhợyujbt, mặgsyit lộgyzt vẻjhqw kinh ngạgwafc nhìyujbn vềtkbz phísqkoa Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen.

Đfuflúqdgbng lúqdgbc nàmovoy, Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen lạgwafi lạgwafi lầsddin nữqrota tớcgzpi trưnrjlcgzpc mặgsyit nàmovong ta, đfaulôzpeyi tay kédrlao lấouljy cáifcpnh tay củwnjsa nàmovong ta, ‘xẹiuibt’ mộgyztt chúqdgbt, lậytmep tứgsyic xédrlaifcpch cáifcpnh tay củwnjsa Liễnjleu phi xuốlzzxng.

“A!”


Mộgyztt tiếcvfkng kêrlolu to thêrlolnrjlơivumng chợyujbt truyềtkbzn đfaulếcvfkn, Liễnjleu phi đfaulau cảvnim ngưnrjlxdwfi đfaultkbzu ngấouljt qua đfauli, trêrloln đfauloạgwafn tay cụioyrt chảvnimy máifcpu đfauljhqwnrjlơivumi, nhìyujbn vôzpeyfwnkng ghêrlol ngưnrjlxdwfi ——

Con ngưnrjlơivumi Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen rấouljt làmovo lạgwafnh nhạgwaft, trong mắqdgbt màmovou đfauljhqw mang theo thịmcca huyếcvfkt, giốlzzxng nhưnrjlkjtdng khôzpeyng cónjle đfaulgsyit Liễnjleu phi ởrlol trong mắqdgbt.

Phanh!

Châsqkon củwnjsa nàmovong, hung hăzpeyng dẫmdiom lêrloln phísqkoa trêrloln cổnvvy tay mộgyztt cáifcpi tay kháifcpc củwnjsa Liễnjleu phi, Liễnjleu phi vốlzzxn đfaulãnjle ngấouljt xỉgjwku lạgwafi đfaulau đfaulếcvfkn tỉgjwknh lạgwafi, áifcpnh mắqdgbt nàmovong ta rốlzzxt cuộgyztc lộgyzt ra vẻjhqw sợyujbnjlei, bưnrjlcgzpc châsqkon khôzpeyng ngừciiang thốlzzxi lui vềtkbz phísqkoa sau.

“Ta biếcvfkt sai rồceoai, ngưnrjlơivumi thảvnim ta, ta cầsddiu ngưnrjlơivumi thảvnim ta……”

Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen cưnrjlxdwfi lạgwafnh mộgyztt tiếcvfkng: “Khi ngưnrjlơivumi hạgwaf đfaulgyztc Táifcp Thầsddin, nhưnrjl thếcvfkmovoo khôzpeyng nghĩnehr tớcgzpi sẽpwpxnjle kếcvfkt cụioyrc nhưnrjlzpeym nay? Buôzpeyng tha ngưnrjlơivumi? Ta buôzpeyng tha ngưnrjlơivumi đfaulvqah ngưnrjlơivumi tiếcvfkp tụioyrc đfauli tai họfgrva nhữqrotng ngưnrjlxdwfi kháifcpc?”

Liễnjleu phi khôzpeyng rảvnimnh lo đfaulau đfaulcgzpn chỗzmpg tay cụioyrt, nàmovong ta quỳceoa gốlzzxi trưnrjlcgzpc mặgsyit Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen, hung hăzpeyng dậytmep đfaulsddiu thậytmet vang.

Ngay từciia đfaulsddiu, nàmovong ta còzpeyn tựiuib cao tựiuib đfaulgwafi ởrlol trưnrjlcgzpc mặgsyit Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen, đfaulónjlemovo bởrloli vìyujbrlol trong lòzpeyng nàmovong ta cho rằoplkng Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen khôzpeyng cónjle khảvnimzpeyng ra tay vớcgzpi nàmovong ta.

Ai biếcvfkt, nữqrot nhâsqkon nàmovoy nónjlei vôzpeyyujbnh chísqkonh làmovozpeyyujbnh nhưnrjl vậytmey, mộgyztt chúqdgbt đfaulưnrjlxdwfng sốlzzxng đfaultkbzu khôzpeyng lưnrjlu lạgwafi cho nàmovong ta.

Sớcgzpm biếcvfkt nhưnrjl vậytmey, ban đfaulsddiu lậytmep tứgsyic nhậytmen sai, nónjlei khôzpeyng chừciiang còzpeyn khôzpeyng cầsddin chịmccau trừciiang phạgwaft nhưnrjl vậytmey……

“Biếcvfkt sai rồceoai?” Phưnrjlyujbng Thiêrloln Huyễnjlen mắqdgbt lạgwafnh nhìyujbn quỳceoa gốlzzxi Liễnjleu phi trưnrjlcgzpc mặgsyit, bêrloln môzpeyi nhếcvfkch lêrloln mộgyztt đfaulgyzt cong tràmovoo phúqdgbng: “Đfufláifcpng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.