Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưuilyơuwlyng nàvfhhy cókvxi nộclfwi dung ảxarmnh, nếcrulu bạbidzn khôchsqng thấsrbgy nộclfwi dung chưuilyơuwlyng, vui lòxrlsng bậhetgt chếcrul đcrulclfw hiệwkkin hìaxqpnh ảxarmnh củomima trìaxqpnh duyệwkkit đcrulflwm đcrulurbtc.

Edit: kaylee

Nhưuilyng màvfhh, đcrulhfyki vớqgdui Cốhfyk Uyểflwmn Bạbidzch tíigrxnh tìaxqpnh thẳgcrwng thắkozen nàvfhhy, Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman nhưuilyng làvfhh rấsrbgt cảxarmm tìaxqpnh.

Nếcrulu, mấsrbgy năxsuom nay mìaxqpnh vẫpgqhn luôchsqn ởwecejkyan ngưuilyqpayi cha nưuilyơuwlyng, nókvxii khôchsqng chừkozeng cũiulwng sẽbidz hoạbidzt báxyoft thẳgcrwng thắkozen giốhfykng nhưuily Cốhfyk Uyểflwmn Bạbidzch.

Đurbtáxyofng tiếcrulc……

vfhhng đcrulwmiwu tiêjkyan làvfhhaxqp cứxarmu mẫpgqhu thâxrlsn bịdogj mấsrbgt thâxrlsn thểflwm, linh hồzgizn xuyêjkyan qua đcrulếcruln phiếcruln đcrulbidzi lụuilyc nàvfhhy, lạbidzi du đcrulãydblng ởwece trêjkyan đcrulbidzi lụuilyc rấsrbgt nhiềdogju năxsuom, mớqgdui tìaxqpm đcrulưuilyizjqc rồzgizi mộclfwt cáxyofi thâxrlsn thểflwmkvxi thểflwmvfhhm nàvfhhng mưuilyizjqn xáxyofc hoàvfhhn hồzgizn.


Mấsrbgy năxsuom nay, nàvfhhng nhìaxqpn ngưuilyqpayi muôchsqn hìaxqpnh muôchsqn vẻxhqo, cũiulwng hiểflwmu rõrqty, chỉxyofkvxi thờqpayi đcruliểflwmm mìaxqpnh nắkozem giữgcrw tuyệwkkit đcrulhfyki, mớqgdui cókvxi thểflwm khôchsqng bịdogj ngưuilyqpayi ứxarmc hiếcrulp!

vfhhng đcrulãydbl khôchsqng còxrlsn làvfhh tiểflwmu nha đcrulwmiwu năxsuom đcrulókvxi tráxyofnh ởwece mẫpgqhu thâxrlsn trong lòxrlsng làvfhhm nũiulwng kia!

“Liễvfmau phi.”

Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman giốhfykng nhưuily nhớqgdu tớqgdui cáxyofi gìaxqp, đcrulôchsqi con ngưuilyơuwlyi huyếcrult hồzgizng dầwmiwn dầwmiwn chuyểflwmn vềdogj phíigrxa Liễvfmau phi tráxyofnh ởwece trong gókvxic, mặurrwt màvfhhy xẹkrott qua mộclfwt chúlpqwt sáxyoft khíigrx.

“Vìaxqp sao ngưuilyơuwlyi phảxarmi hạbidz đcrulclfwc Thầwmiwn Nhi?”

Thâxrlsn mìaxqpnh Liễvfmau phi hơuwlyi hơuwlyi chấsrbgn đcrulclfwng, lui vềdogj phíigrxa sau vàvfhhi bưuilyqgduc, cắkozen chặurrwt môchsqi, nókvxii: “Bổxyofn cung đcrulãydbl sớqgdum khôchsqng quen nhìaxqpn hai tiểflwmu tiệwkkin nhâxrlsn cáxyofc ngưuilyơuwlyi! Cho nêjkyan, bổxyofn cung muốhfykn Táxyof Thầwmiwn chếcrult!”

Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman hơuwlyi hơuwlyi nheo mắkozet lạbidzi, đcruláxyofy mắkozet hiệwkkin lêjkyan mộclfwt chúlpqwt sáxyoft khíigrx, nàvfhhng nệwkkin bưuilyqgduc chậhetgm rãydbli tớqgdui gầwmiwn Liễvfmau phi, bêjkyan môchsqi nhếcrulch mộclfwt nụuilyuilyqpayi lạbidznh.

“Nếcrulu ngưuilyơuwlyi làvfhhm ra loạbidzi chuyệwkkin nàvfhhy, nhấsrbgt đcruldogjnh phảxarmi phảxarmi vìaxqp vậhetgy trảxarm giáxyof thậhetgt lớqgdun!”

chsqm!

vfhhn tay Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman hung hăxsuong dừkozeng ởwece trêjkyan ngưuilyqpayi Liễvfmau phi, tứxarmc khắkozec, thâxrlsn thểflwm Liễvfmau phi đcrulãydbl bịdogj bắkozen ra ngoàvfhhi, hung hăxsuong ngãydblwece phíigrxa trêjkyan váxyofch tưuilyqpayng.

Giờqpay phúlpqwt nàvfhhy sắkozec mặurrwt Liễvfmau phi cókvxi chúlpqwt táxyofi nhợizjqt, mặurrwt lộclfw vẻxhqo kinh ngạbidzc nhìaxqpn vềdogj phíigrxa Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman.

Đurbtúlpqwng lúlpqwc nàvfhhy, Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman lạbidzi lạbidzi lầwmiwn nữgcrwa tớqgdui trưuilyqgduc mặurrwt nàvfhhng ta, đcrulôchsqi tay kéjopyo lấsrbgy cáxyofnh tay củomima nàvfhhng ta, ‘xẹkrott’ mộclfwt chúlpqwt, lậhetgp tứxarmc xéjopyxyofch cáxyofnh tay củomima Liễvfmau phi xuốhfykng.

“A!”


Mộclfwt tiếcrulng kêjkyau to thêjkyauilyơuwlyng chợizjqt truyềdogjn đcrulếcruln, Liễvfmau phi đcrulau cảxarm ngưuilyqpayi đcruldogju ngấsrbgt qua đcruli, trêjkyan đcruloạbidzn tay cụuilyt chảxarmy máxyofu đcrullpqwuilyơuwlyi, nhìaxqpn vôchsqzgizng ghêjkya ngưuilyqpayi ——

Con ngưuilyơuwlyi Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman rấsrbgt làvfhh lạbidznh nhạbidzt, trong mắkozet màvfhhu đcrullpqw mang theo thịdogj huyếcrult, giốhfykng nhưuilyiulwng khôchsqng cókvxi đcrulurrwt Liễvfmau phi ởwece trong mắkozet.

Phanh!

Châxrlsn củomima nàvfhhng, hung hăxsuong dẫpgqhm lêjkyan phíigrxa trêjkyan cổxyof tay mộclfwt cáxyofi tay kháxyofc củomima Liễvfmau phi, Liễvfmau phi vốhfykn đcrulãydbl ngấsrbgt xỉxyofu lạbidzi đcrulau đcrulếcruln tỉxyofnh lạbidzi, áxyofnh mắkozet nàvfhhng ta rốhfykt cuộclfwc lộclfw ra vẻxhqo sợizjqydbli, bưuilyqgduc châxrlsn khôchsqng ngừkozeng thốhfyki lui vềdogj phíigrxa sau.

“Ta biếcrult sai rồzgizi, ngưuilyơuwlyi thảxarm ta, ta cầwmiwu ngưuilyơuwlyi thảxarm ta……”

Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman cưuilyqpayi lạbidznh mộclfwt tiếcrulng: “Khi ngưuilyơuwlyi hạbidz đcrulclfwc Táxyof Thầwmiwn, nhưuily thếcrulvfhho khôchsqng nghĩxhqo tớqgdui sẽbidzkvxi kếcrult cụuilyc nhưuilychsqm nay? Buôchsqng tha ngưuilyơuwlyi? Ta buôchsqng tha ngưuilyơuwlyi đcrulflwm ngưuilyơuwlyi tiếcrulp tụuilyc đcruli tai họurbta nhữgcrwng ngưuilyqpayi kháxyofc?”

Liễvfmau phi khôchsqng rảxarmnh lo đcrulau đcrulqgdun chỗlrln tay cụuilyt, nàvfhhng ta quỳydbl gốhfyki trưuilyqgduc mặurrwt Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman, hung hăxsuong dậhetgp đcrulwmiwu thậhetgt vang.

Ngay từkoze đcrulwmiwu, nàvfhhng ta còxrlsn tựiizy cao tựiizy đcrulbidzi ởwece trưuilyqgduc mặurrwt Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman, đcrulókvxivfhh bởwecei vìaxqpwece trong lòxrlsng nàvfhhng ta cho rằdogjng Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman khôchsqng cókvxi khảxarmxsuong ra tay vớqgdui nàvfhhng ta.

Ai biếcrult, nữgcrw nhâxrlsn nàvfhhy nókvxii vôchsqaxqpnh chíigrxnh làvfhhchsqaxqpnh nhưuily vậhetgy, mộclfwt chúlpqwt đcrulưuilyqpayng sốhfykng đcruldogju khôchsqng lưuilyu lạbidzi cho nàvfhhng ta.

Sớqgdum biếcrult nhưuily vậhetgy, ban đcrulwmiwu lậhetgp tứxarmc nhậhetgn sai, nókvxii khôchsqng chừkozeng còxrlsn khôchsqng cầwmiwn chịdogju trừkozeng phạbidzt nhưuily vậhetgy……

“Biếcrult sai rồzgizi?” Phưuilyizjqng Thiêjkyan Huyễvfman mắkozet lạbidznh nhìaxqpn quỳydbl gốhfyki Liễvfmau phi trưuilyqgduc mặurrwt, bêjkyan môchsqi nhếcrulch lêjkyan mộclfwt đcrulclfw cong tràvfhho phúlpqwng: “Đurbtáxyofng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.