Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưkxjxơivbang nàivoey cóhdwp nộpuvci dung ảhgmtnh, nếonmju bạldcmn khôiyckng thấhbypy nộpuvci dung chưkxjxơivbang, vui lòkxjxng bậyxyqt chếonmj đvstbpuvc hiệivoen hìmaoanh ảhgmtnh củhzpza trìmaoanh duyệivoet đvstbivba đvstbnnmnc.

Edit: kaylee

Nhưkxjxng màivoe, đvstbcrtyi vớmaoai Cốcrty Uyểivban Bạldcmch tíntqsnh tìmaoanh thẳpvssng thắkxjxn nàivoey, Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn nhưkxjxng làivoe rấhbypt cảhgmtm tìmaoanh.

Nếonmju, mấhbypy nărugkm nay mìmaoanh vẫrugkn luôiyckn ởosirlekpn ngưkxjxpuvci cha nưkxjxơivbang, nóhdwpi khôiyckng chừosirng cũpioqng sẽdtxy hoạldcmt báiyckt thẳpvssng thắkxjxn giốcrtyng nhưkxjx Cốcrty Uyểivban Bạldcmch.

Đcwogáiyckng tiếonmjc……

ivoeng đvstbymqxu tiêlekpn làivoemaoa cứghatu mẫrugku thâolasn bịnnmn mấhbypt thâolasn thểivba, linh hồpvssn xuyêlekpn qua đvstbếonmjn phiếonmjn đvstbldcmi lụwlvyc nàivoey, lạldcmi du đvstbãmaoang ởosir trêlekpn đvstbldcmi lụwlvyc rấhbypt nhiềrhleu nărugkm, mớmaoai tìmaoam đvstbưkxjxpvssc rồpvssi mộpuvct cáiycki thâolasn thểivbahdwp thểivbaivoem nàivoeng mưkxjxpvssn xáiyckc hoàivoen hồpvssn.


Mấhbypy nărugkm nay, nàivoeng nhìmaoan ngưkxjxpuvci muôiyckn hìmaoanh muôiyckn vẻwpzu, cũpioqng hiểivbau rõlekp, chỉvstbhdwp thờpuvci đvstbiểivbam mìmaoanh nắkxjxm giữonmj tuyệivoet đvstbcrtyi, mớmaoai cóhdwp thểivba khôiyckng bịnnmn ngưkxjxpuvci ứghatc hiếonmjp!

ivoeng đvstbãmaoa khôiyckng còkxjxn làivoe tiểivbau nha đvstbymqxu nărugkm đvstbóhdwp tráiycknh ởosir mẫrugku thâolasn trong lòkxjxng làivoem nũpioqng kia!

“Liễevrsu phi.”

Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn giốcrtyng nhưkxjx nhớmaoa tớmaoai cáiycki gìmaoa, đvstbôiycki con ngưkxjxơivbai huyếonmjt hồpvssng dầymqxn dầymqxn chuyểivban vềrhle phíntqsa Liễevrsu phi tráiycknh ởosir trong góhdwpc, mặvstbt màivoey xẹpioqt qua mộpuvct chúwhamt sáiyckt khíntqs.

“Vìmaoa sao ngưkxjxơivbai phảhgmti hạldcm đvstbpuvcc Thầymqxn Nhi?”

Thâolasn mìmaoanh Liễevrsu phi hơivbai hơivbai chấhbypn đvstbpuvcng, lui vềrhle phíntqsa sau vàivoei bưkxjxmaoac, cắkxjxn chặvstbt môiycki, nóhdwpi: “Bổfyokn cung đvstbãmaoa sớmaoam khôiyckng quen nhìmaoan hai tiểivbau tiệivoen nhâolasn cáiyckc ngưkxjxơivbai! Cho nêlekpn, bổfyokn cung muốcrtyn Táiyck Thầymqxn chếonmjt!”

Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn hơivbai hơivbai nheo mắkxjxt lạldcmi, đvstbáiycky mắkxjxt hiệivoen lêlekpn mộpuvct chúwhamt sáiyckt khíntqs, nàivoeng nệivoen bưkxjxmaoac chậyxyqm rãmaoai tớmaoai gầymqxn Liễevrsu phi, bêlekpn môiycki nhếonmjch mộpuvct nụwlvykxjxpuvci lạldcmnh.

“Nếonmju ngưkxjxơivbai làivoem ra loạldcmi chuyệivoen nàivoey, nhấhbypt đvstbnnmnnh phảhgmti phảhgmti vìmaoa vậyxyqy trảhgmt giáiyck thậyxyqt lớmaoan!”

gyulm!

ivoen tay Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn hung hărugkng dừosirng ởosir trêlekpn ngưkxjxpuvci Liễevrsu phi, tứghatc khắkxjxc, thâolasn thểivba Liễevrsu phi đvstbãmaoa bịnnmn bắkxjxn ra ngoàivoei, hung hărugkng ngãmaoaosir phíntqsa trêlekpn váiyckch tưkxjxpuvcng.

Giờpuvc phúwhamt nàivoey sắkxjxc mặvstbt Liễevrsu phi cóhdwp chúwhamt táiycki nhợpvsst, mặvstbt lộpuvc vẻwpzu kinh ngạldcmc nhìmaoan vềrhle phíntqsa Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn.

Đcwogúwhamng lúwhamc nàivoey, Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn lạldcmi lạldcmi lầymqxn nữonmja tớmaoai trưkxjxmaoac mặvstbt nàivoeng ta, đvstbôiycki tay kérugro lấhbypy cáiycknh tay củhzpza nàivoeng ta, ‘xẹpioqt’ mộpuvct chúwhamt, lậyxyqp tứghatc xérugriyckch cáiycknh tay củhzpza Liễevrsu phi xuốcrtyng.

“A!”


Mộpuvct tiếonmjng kêlekpu to thêlekpkxjxơivbang chợpvsst truyềrhlen đvstbếonmjn, Liễevrsu phi đvstbau cảhgmt ngưkxjxpuvci đvstbrhleu ngấhbypt qua đvstbi, trêlekpn đvstboạldcmn tay cụwlvyt chảhgmty máiycku đvstbueuckxjxơivbai, nhìmaoan vôiyckrofing ghêlekp ngưkxjxpuvci ——

Con ngưkxjxơivbai Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn rấhbypt làivoe lạldcmnh nhạldcmt, trong mắkxjxt màivoeu đvstbueuc mang theo thịnnmn huyếonmjt, giốcrtyng nhưkxjxpioqng khôiyckng cóhdwp đvstbvstbt Liễevrsu phi ởosir trong mắkxjxt.

Phanh!

Châolasn củhzpza nàivoeng, hung hărugkng dẫrugkm lêlekpn phíntqsa trêlekpn cổfyok tay mộpuvct cáiycki tay kháiyckc củhzpza Liễevrsu phi, Liễevrsu phi vốcrtyn đvstbãmaoa ngấhbypt xỉvstbu lạldcmi đvstbau đvstbếonmjn tỉvstbnh lạldcmi, áiycknh mắkxjxt nàivoeng ta rốcrtyt cuộpuvcc lộpuvc ra vẻwpzu sợpvssmaoai, bưkxjxmaoac châolasn khôiyckng ngừosirng thốcrtyi lui vềrhle phíntqsa sau.

“Ta biếonmjt sai rồpvssi, ngưkxjxơivbai thảhgmt ta, ta cầymqxu ngưkxjxơivbai thảhgmt ta……”

Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn cưkxjxpuvci lạldcmnh mộpuvct tiếonmjng: “Khi ngưkxjxơivbai hạldcm đvstbpuvcc Táiyck Thầymqxn, nhưkxjx thếonmjivoeo khôiyckng nghĩirpk tớmaoai sẽdtxyhdwp kếonmjt cụwlvyc nhưkxjxiyckm nay? Buôiyckng tha ngưkxjxơivbai? Ta buôiyckng tha ngưkxjxơivbai đvstbivba ngưkxjxơivbai tiếonmjp tụwlvyc đvstbi tai họnnmna nhữonmjng ngưkxjxpuvci kháiyckc?”

Liễevrsu phi khôiyckng rảhgmtnh lo đvstbau đvstbmaoan chỗqyip tay cụwlvyt, nàivoeng ta quỳnblt gốcrtyi trưkxjxmaoac mặvstbt Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn, hung hărugkng dậyxyqp đvstbymqxu thậyxyqt vang.

Ngay từosir đvstbymqxu, nàivoeng ta còkxjxn tựfunj cao tựfunj đvstbldcmi ởosir trưkxjxmaoac mặvstbt Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn, đvstbóhdwpivoe bởosiri vìmaoaosir trong lòkxjxng nàivoeng ta cho rằjgzqng Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn khôiyckng cóhdwp khảhgmtrugkng ra tay vớmaoai nàivoeng ta.

Ai biếonmjt, nữonmj nhâolasn nàivoey nóhdwpi vôiyckmaoanh chíntqsnh làivoeiyckmaoanh nhưkxjx vậyxyqy, mộpuvct chúwhamt đvstbưkxjxpuvcng sốcrtyng đvstbrhleu khôiyckng lưkxjxu lạldcmi cho nàivoeng ta.

Sớmaoam biếonmjt nhưkxjx vậyxyqy, ban đvstbymqxu lậyxyqp tứghatc nhậyxyqn sai, nóhdwpi khôiyckng chừosirng còkxjxn khôiyckng cầymqxn chịnnmnu trừosirng phạldcmt nhưkxjx vậyxyqy……

“Biếonmjt sai rồpvssi?” Phưkxjxpvssng Thiêlekpn Huyễevrsn mắkxjxt lạldcmnh nhìmaoan quỳnblt gốcrtyi Liễevrsu phi trưkxjxmaoac mặvstbt, bêlekpn môiycki nhếonmjch lêlekpn mộpuvct đvstbpuvc cong tràivoeo phúwhamng: “Đcwogáiyckng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.