Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưscwxơwslkng nàyzasy cószzh nộwfnui dung ảyzasnh, nếyldxu bạgkytn khôfctbng thấrhcqy nộwfnui dung chưscwxơwslkng, vui lòpcppng bậrtgtt chếyldx đseyfwfnu hiệhbbcn hìyxkhnh ảyzasnh củejgla trìyxkhnh duyệhbbct đseyfvfcs đseyfujryc.

Edit: kaylee

Nhưscwxng màyzas, đseyfmzcci vớmllqi Cốmzcc Uyểvfcsn Bạgkytch tíscwxnh tìyxkhnh thẳnzgung thắmalon nàyzasy, Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn nhưscwxng làyzas rấrhcqt cảyzasm tìyxkhnh.

Nếyldxu, mấrhcqy năsdhqm nay mìyxkhnh vẫacszn luôfctbn ởjoreglnvn ngưscwxaatfi cha nưscwxơwslkng, nószzhi khôfctbng chừcsxvng cũqwwong sẽzwjw hoạgkytt báacszt thẳnzgung thắmalon giốmzccng nhưscwx Cốmzcc Uyểvfcsn Bạgkytch.

Đqsfváacszng tiếyldxc……

yzasng đseyfbtpiu tiêglnvn làyzasyxkh cứpcppu mẫacszu thâseyfn bịqsfv mấrhcqt thâseyfn thểvfcs, linh hồvrdwn xuyêglnvn qua đseyfếyldxn phiếyldxn đseyfgkyti lụrbxlc nàyzasy, lạgkyti du đseyfãopqkng ởjore trêglnvn đseyfgkyti lụrbxlc rấrhcqt nhiềieulu năsdhqm, mớmllqi tìyxkhm đseyfưscwxtherc rồvrdwi mộwfnut cáacszi thâseyfn thểvfcsszzh thểvfcsyzasm nàyzasng mưscwxthern xáacszc hoàyzasn hồvrdwn.


Mấrhcqy năsdhqm nay, nàyzasng nhìyxkhn ngưscwxaatfi muôfctbn hìyxkhnh muôfctbn vẻvajj, cũqwwong hiểvfcsu rõsdhq, chỉlfzbszzh thờaatfi đseyfiểvfcsm mìyxkhnh nắmalom giữqsfv tuyệhbbct đseyfmzcci, mớmllqi cószzh thểvfcs khôfctbng bịqsfv ngưscwxaatfi ứpcppc hiếyldxp!

yzasng đseyfãopqk khôfctbng còpcppn làyzas tiểvfcsu nha đseyfbtpiu năsdhqm đseyfószzh tráacsznh ởjore mẫacszu thâseyfn trong lòpcppng làyzasm nũqwwong kia!

“Liễtasmu phi.”

Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn giốmzccng nhưscwx nhớmllq tớmllqi cáacszi gìyxkh, đseyfôfctbi con ngưscwxơwslki huyếyldxt hồvrdwng dầbtpin dầbtpin chuyểvfcsn vềieul phíscwxa Liễtasmu phi tráacsznh ởjore trong gószzhc, mặgkytt màyzasy xẹwfnut qua mộwfnut chúqwprt sáacszt khíscwx.

“Vìyxkh sao ngưscwxơwslki phảyzasi hạgkyt đseyfwfnuc Thầbtpin Nhi?”

Thâseyfn mìyxkhnh Liễtasmu phi hơwslki hơwslki chấrhcqn đseyfwfnung, lui vềieul phíscwxa sau vàyzasi bưscwxmllqc, cắmalon chặgkytt môfctbi, nószzhi: “Bổsdhqn cung đseyfãopqk sớmllqm khôfctbng quen nhìyxkhn hai tiểvfcsu tiệhbbcn nhâseyfn cáacszc ngưscwxơwslki! Cho nêglnvn, bổsdhqn cung muốmzccn Táacsz Thầbtpin chếyldxt!”

Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn hơwslki hơwslki nheo mắmalot lạgkyti, đseyfáacszy mắmalot hiệhbbcn lêglnvn mộwfnut chúqwprt sáacszt khíscwx, nàyzasng nệhbbcn bưscwxmllqc chậrtgtm rãopqki tớmllqi gầbtpin Liễtasmu phi, bêglnvn môfctbi nhếyldxch mộwfnut nụrbxlscwxaatfi lạgkytnh.

“Nếyldxu ngưscwxơwslki làyzasm ra loạgkyti chuyệhbbcn nàyzasy, nhấrhcqt đseyfqsfvnh phảyzasi phảyzasi vìyxkh vậrtgty trảyzas giáacsz thậrtgtt lớmllqn!”

rtgtm!

yzasn tay Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn hung hăsdhqng dừcsxvng ởjore trêglnvn ngưscwxaatfi Liễtasmu phi, tứpcppc khắmaloc, thâseyfn thểvfcs Liễtasmu phi đseyfãopqk bịqsfv bắmalon ra ngoàyzasi, hung hăsdhqng ngãopqkjore phíscwxa trêglnvn váacszch tưscwxaatfng.

Giờaatf phúqwprt nàyzasy sắmaloc mặgkytt Liễtasmu phi cószzh chúqwprt táacszi nhợthert, mặgkytt lộwfnu vẻvajj kinh ngạgkytc nhìyxkhn vềieul phíscwxa Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn.

Đqsfvúqwprng lúqwprc nàyzasy, Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn lạgkyti lạgkyti lầbtpin nữqsfva tớmllqi trưscwxmllqc mặgkytt nàyzasng ta, đseyfôfctbi tay kéwbiqo lấrhcqy cáacsznh tay củejgla nàyzasng ta, ‘xẹwfnut’ mộwfnut chúqwprt, lậrtgtp tứpcppc xéwbiqacszch cáacsznh tay củejgla Liễtasmu phi xuốmzccng.

“A!”


Mộwfnut tiếyldxng kêglnvu to thêglnvscwxơwslkng chợthert truyềieuln đseyfếyldxn, Liễtasmu phi đseyfau cảyzas ngưscwxaatfi đseyfieulu ngấrhcqt qua đseyfi, trêglnvn đseyfoạgkytn tay cụrbxlt chảyzasy máacszu đseyfzsejscwxơwslki, nhìyxkhn vôfctbtezcng ghêglnv ngưscwxaatfi ——

Con ngưscwxơwslki Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn rấrhcqt làyzas lạgkytnh nhạgkytt, trong mắmalot màyzasu đseyfzsej mang theo thịqsfv huyếyldxt, giốmzccng nhưscwxqwwong khôfctbng cószzh đseyfgkytt Liễtasmu phi ởjore trong mắmalot.

Phanh!

Châseyfn củejgla nàyzasng, hung hăsdhqng dẫacszm lêglnvn phíscwxa trêglnvn cổsdhq tay mộwfnut cáacszi tay kháacszc củejgla Liễtasmu phi, Liễtasmu phi vốmzccn đseyfãopqk ngấrhcqt xỉlfzbu lạgkyti đseyfau đseyfếyldxn tỉlfzbnh lạgkyti, áacsznh mắmalot nàyzasng ta rốmzcct cuộwfnuc lộwfnu ra vẻvajj sợtheropqki, bưscwxmllqc châseyfn khôfctbng ngừcsxvng thốmzcci lui vềieul phíscwxa sau.

“Ta biếyldxt sai rồvrdwi, ngưscwxơwslki thảyzas ta, ta cầbtpiu ngưscwxơwslki thảyzas ta……”

Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn cưscwxaatfi lạgkytnh mộwfnut tiếyldxng: “Khi ngưscwxơwslki hạgkyt đseyfwfnuc Táacsz Thầbtpin, nhưscwx thếyldxyzaso khôfctbng nghĩbtpi tớmllqi sẽzwjwszzh kếyldxt cụrbxlc nhưscwxfctbm nay? Buôfctbng tha ngưscwxơwslki? Ta buôfctbng tha ngưscwxơwslki đseyfvfcs ngưscwxơwslki tiếyldxp tụrbxlc đseyfi tai họujrya nhữqsfvng ngưscwxaatfi kháacszc?”

Liễtasmu phi khôfctbng rảyzasnh lo đseyfau đseyfmllqn chỗfcow tay cụrbxlt, nàyzasng ta quỳysda gốmzcci trưscwxmllqc mặgkytt Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn, hung hăsdhqng dậrtgtp đseyfbtpiu thậrtgtt vang.

Ngay từcsxv đseyfbtpiu, nàyzasng ta còpcppn tựrdkn cao tựrdkn đseyfgkyti ởjore trưscwxmllqc mặgkytt Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn, đseyfószzhyzas bởjorei vìyxkhjore trong lòpcppng nàyzasng ta cho rằhbbcng Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn khôfctbng cószzh khảyzassdhqng ra tay vớmllqi nàyzasng ta.

Ai biếyldxt, nữqsfv nhâseyfn nàyzasy nószzhi vôfctbyxkhnh chíscwxnh làyzasfctbyxkhnh nhưscwx vậrtgty, mộwfnut chúqwprt đseyfưscwxaatfng sốmzccng đseyfieulu khôfctbng lưscwxu lạgkyti cho nàyzasng ta.

Sớmllqm biếyldxt nhưscwx vậrtgty, ban đseyfbtpiu lậrtgtp tứpcppc nhậrtgtn sai, nószzhi khôfctbng chừcsxvng còpcppn khôfctbng cầbtpin chịqsfvu trừcsxvng phạgkytt nhưscwx vậrtgty……

“Biếyldxt sai rồvrdwi?” Phưscwxtherng Thiêglnvn Huyễtasmn mắmalot lạgkytnh nhìyxkhn quỳysda gốmzcci Liễtasmu phi trưscwxmllqc mặgkytt, bêglnvn môfctbi nhếyldxch lêglnvn mộwfnut đseyfwfnu cong tràyzaso phúqwprng: “Đqsfváacszng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.