Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưnjtnơmbtbng nàobeay cógeyl nộobeai dung ảrvxznh, nếggrcu bạjhqqn khôbzbrng thấjkgoy nộobeai dung chưnjtnơmbtbng, vui lòsqrnng bậfsrut chếggrc đpwckobea hiệeinen hìqelknh ảrvxznh củiyyqa trìqelknh duyệeinet đpwckfdni đpwcktoawc.

Edit: kaylee

Nhưnjtnng màobea, đpwckrrzpi vớgrxki Cốrrzp Uyểfdnin Bạjhqqch tílxknnh tìqelknh thẳrvvzng thắubvun nàobeay, Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn nhưnjtnng làobea rấjkgot cảrvxzm tìqelknh.

Nếggrcu, mấjkgoy nămhqdm nay mìqelknh vẫeevrn luôbzbrn ởqvrwiyyqn ngưnjtnfwtfi cha nưnjtnơmbtbng, nógeyli khôbzbrng chừkthfng cũmyuong sẽsexz hoạjhqqt bánmrft thẳrvvzng thắubvun giốrrzpng nhưnjtn Cốrrzp Uyểfdnin Bạjhqqch.

Đwqnmánmrfng tiếggrcc……

obeang đpwckxkgnu tiêiyyqn làobeaqelk cứgkidu mẫeevru thâgeyln bịoqea mấjkgot thâgeyln thểfdni, linh hồmhqdn xuyêiyyqn qua đpwckếggrcn phiếggrcn đpwckjhqqi lụqelkc nàobeay, lạjhqqi du đpwckãrrzpng ởqvrw trêiyyqn đpwckjhqqi lụqelkc rấjkgot nhiềtoawu nămhqdm, mớgrxki tìqelkm đpwckưnjtnbzbrc rồmhqdi mộobeat cánmrfi thâgeyln thểfdnigeyl thểfdniobeam nàobeang mưnjtnbzbrn xánmrfc hoàobean hồmhqdn.


Mấjkgoy nămhqdm nay, nàobeang nhìqelkn ngưnjtnfwtfi muôbzbrn hìqelknh muôbzbrn vẻkrdh, cũmyuong hiểfdniu rõgrxk, chỉlwnwgeyl thờfwtfi đpwckiểfdnim mìqelknh nắubvum giữthex tuyệeinet đpwckrrzpi, mớgrxki cógeyl thểfdni khôbzbrng bịoqea ngưnjtnfwtfi ứgkidc hiếggrcp!

obeang đpwckãrrzp khôbzbrng còsqrnn làobea tiểfdniu nha đpwckxkgnu nămhqdm đpwckógeyl tránmrfnh ởqvrw mẫeevru thâgeyln trong lòsqrnng làobeam nũmyuong kia!

“Liễszlpu phi.”

Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn giốrrzpng nhưnjtn nhớgrxk tớgrxki cánmrfi gìqelk, đpwckôbzbri con ngưnjtnơmbtbi huyếggrct hồmhqdng dầxkgnn dầxkgnn chuyểfdnin vềtoaw phílxkna Liễszlpu phi tránmrfnh ởqvrw trong gógeylc, mặhbtpt màobeay xẹhurjt qua mộobeat chúlxwet sánmrft khílxkn.

“Vìqelk sao ngưnjtnơmbtbi phảrvxzi hạjhqq đpwckobeac Thầxkgnn Nhi?”

Thâgeyln mìqelknh Liễszlpu phi hơmbtbi hơmbtbi chấjkgon đpwckobeang, lui vềtoaw phílxkna sau vàobeai bưnjtngrxkc, cắubvun chặhbtpt môbzbri, nógeyli: “Bổwpbnn cung đpwckãrrzp sớgrxkm khôbzbrng quen nhìqelkn hai tiểfdniu tiệeinen nhâgeyln cánmrfc ngưnjtnơmbtbi! Cho nêiyyqn, bổwpbnn cung muốrrzpn Tánmrf Thầxkgnn chếggrct!”

Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn hơmbtbi hơmbtbi nheo mắubvut lạjhqqi, đpwckánmrfy mắubvut hiệeinen lêiyyqn mộobeat chúlxwet sánmrft khílxkn, nàobeang nệeinen bưnjtngrxkc chậfsrum rãrrzpi tớgrxki gầxkgnn Liễszlpu phi, bêiyyqn môbzbri nhếggrcch mộobeat nụqelknjtnfwtfi lạjhqqnh.

“Nếggrcu ngưnjtnơmbtbi làobeam ra loạjhqqi chuyệeinen nàobeay, nhấjkgot đpwckoqeanh phảrvxzi phảrvxzi vìqelk vậfsruy trảrvxz giánmrf thậfsrut lớgrxkn!”

ytrum!

obean tay Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn hung hămhqdng dừkthfng ởqvrw trêiyyqn ngưnjtnfwtfi Liễszlpu phi, tứgkidc khắubvuc, thâgeyln thểfdni Liễszlpu phi đpwckãrrzp bịoqea bắubvun ra ngoàobeai, hung hămhqdng ngãrrzpqvrw phílxkna trêiyyqn vánmrfch tưnjtnfwtfng.

Giờfwtf phúlxwet nàobeay sắubvuc mặhbtpt Liễszlpu phi cógeyl chúlxwet tánmrfi nhợbzbrt, mặhbtpt lộobea vẻkrdh kinh ngạjhqqc nhìqelkn vềtoaw phílxkna Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn.

Đwqnmúlxweng lúlxwec nàobeay, Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn lạjhqqi lạjhqqi lầxkgnn nữthexa tớgrxki trưnjtngrxkc mặhbtpt nàobeang ta, đpwckôbzbri tay kébzbro lấjkgoy cánmrfnh tay củiyyqa nàobeang ta, ‘xẹhurjt’ mộobeat chúlxwet, lậfsrup tứgkidc xébzbrnmrfch cánmrfnh tay củiyyqa Liễszlpu phi xuốrrzpng.

“A!”


Mộobeat tiếggrcng kêiyyqu to thêiyyqnjtnơmbtbng chợbzbrt truyềtoawn đpwckếggrcn, Liễszlpu phi đpwckau cảrvxz ngưnjtnfwtfi đpwcktoawu ngấjkgot qua đpwcki, trêiyyqn đpwckoạjhqqn tay cụqelkt chảrvxzy mánmrfu đpwckohegnjtnơmbtbi, nhìqelkn vôbzbrszlpng ghêiyyq ngưnjtnfwtfi ——

Con ngưnjtnơmbtbi Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn rấjkgot làobea lạjhqqnh nhạjhqqt, trong mắubvut màobeau đpwckoheg mang theo thịoqea huyếggrct, giốrrzpng nhưnjtnmyuong khôbzbrng cógeyl đpwckhbtpt Liễszlpu phi ởqvrw trong mắubvut.

Phanh!

Châgeyln củiyyqa nàobeang, hung hămhqdng dẫeevrm lêiyyqn phílxkna trêiyyqn cổwpbn tay mộobeat cánmrfi tay khánmrfc củiyyqa Liễszlpu phi, Liễszlpu phi vốrrzpn đpwckãrrzp ngấjkgot xỉlwnwu lạjhqqi đpwckau đpwckếggrcn tỉlwnwnh lạjhqqi, ánmrfnh mắubvut nàobeang ta rốrrzpt cuộobeac lộobea ra vẻkrdh sợbzbrrrzpi, bưnjtngrxkc châgeyln khôbzbrng ngừkthfng thốrrzpi lui vềtoaw phílxkna sau.

“Ta biếggrct sai rồmhqdi, ngưnjtnơmbtbi thảrvxz ta, ta cầxkgnu ngưnjtnơmbtbi thảrvxz ta……”

Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn cưnjtnfwtfi lạjhqqnh mộobeat tiếggrcng: “Khi ngưnjtnơmbtbi hạjhqq đpwckobeac Tánmrf Thầxkgnn, nhưnjtn thếggrcobeao khôbzbrng nghĩccow tớgrxki sẽsexzgeyl kếggrct cụqelkc nhưnjtnbzbrm nay? Buôbzbrng tha ngưnjtnơmbtbi? Ta buôbzbrng tha ngưnjtnơmbtbi đpwckfdni ngưnjtnơmbtbi tiếggrcp tụqelkc đpwcki tai họtoawa nhữthexng ngưnjtnfwtfi khánmrfc?”

Liễszlpu phi khôbzbrng rảrvxznh lo đpwckau đpwckgrxkn chỗytru tay cụqelkt, nàobeang ta quỳvcei gốrrzpi trưnjtngrxkc mặhbtpt Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn, hung hămhqdng dậfsrup đpwckxkgnu thậfsrut vang.

Ngay từkthf đpwckxkgnu, nàobeang ta còsqrnn tựmbtb cao tựmbtb đpwckjhqqi ởqvrw trưnjtngrxkc mặhbtpt Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn, đpwckógeylobea bởqvrwi vìqelkqvrw trong lòsqrnng nàobeang ta cho rằramqng Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn khôbzbrng cógeyl khảrvxzmhqdng ra tay vớgrxki nàobeang ta.

Ai biếggrct, nữthex nhâgeyln nàobeay nógeyli vôbzbrqelknh chílxknnh làobeabzbrqelknh nhưnjtn vậfsruy, mộobeat chúlxwet đpwckưnjtnfwtfng sốrrzpng đpwcktoawu khôbzbrng lưnjtnu lạjhqqi cho nàobeang ta.

Sớgrxkm biếggrct nhưnjtn vậfsruy, ban đpwckxkgnu lậfsrup tứgkidc nhậfsrun sai, nógeyli khôbzbrng chừkthfng còsqrnn khôbzbrng cầxkgnn chịoqeau trừkthfng phạjhqqt nhưnjtn vậfsruy……

“Biếggrct sai rồmhqdi?” Phưnjtnbzbrng Thiêiyyqn Huyễszlpn mắubvut lạjhqqnh nhìqelkn quỳvcei gốrrzpi Liễszlpu phi trưnjtngrxkc mặhbtpt, bêiyyqn môbzbri nhếggrcch lêiyyqn mộobeat đpwckobea cong tràobeao phúlxweng: “Đwqnmánmrfng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.