Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1795 : Thiếu

    trước sau   
*Chưctvdơoqbsng nàfckxy cóscvy nộzzrfi dung ảpdvtnh, nếoqbsu bạrfben khôeyzrng thấaaspy nộzzrfi dung chưctvdơoqbsng, vui lòprmbng bậdqbht chếoqbs đprmbzzrf hiệgjhun hìqmfdnh ảpdvtnh củhevha trìqmfdnh duyệgjhut đprmbnykm đprmbjseoc.

Edit: kaylee

Nhưctvdng màfckx, đprmbyvnji vớyvnji Cốyvnj Uyểnykmn Bạrfbech tízduinh tìqmfdnh thẳprmbng thắvtjrn nàfckxy, Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn nhưctvdng làfckx rấaaspt cảpdvtm tìqmfdnh.

Nếoqbsu, mấaaspy nătlrvm nay mìqmfdnh vẫamlnn luôeyzrn ởoqbsgjzun ngưctvdquhri cha nưctvdơoqbsng, nóscvyi khôeyzrng chừcdvfng cũfcppng sẽauzj hoạrfbet bárfbet thẳprmbng thắvtjrn giốyvnjng nhưctvd Cốyvnj Uyểnykmn Bạrfbech.

Đzfcgárfbeng tiếoqbsc……

fckxng đprmbzzfru tiêgjzun làfckxqmfd cứcdutu mẫamlnu thânttan bịggtq mấaaspt thânttan thểnykm, linh hồncian xuyêgjzun qua đprmbếoqbsn phiếoqbsn đprmbrfbei lụytppc nàfckxy, lạrfbei du đprmbãtlrvng ởoqbs trêgjzun đprmbrfbei lụytppc rấaaspt nhiềssrru nătlrvm, mớyvnji tìqmfdm đprmbưctvdztmfc rồnciai mộzzrft cárfbei thânttan thểnykmscvy thểnykmfckxm nàfckxng mưctvdztmfn xárfbec hoàfckxn hồncian.


Mấaaspy nătlrvm nay, nàfckxng nhìqmfdn ngưctvdquhri muôeyzrn hìqmfdnh muôeyzrn vẻdqbh, cũfcppng hiểnykmu rõdtad, chỉfcppscvy thờquhri đprmbiểnykmm mìqmfdnh nắvtjrm giữytpp tuyệgjhut đprmbyvnji, mớyvnji cóscvy thểnykm khôeyzrng bịggtq ngưctvdquhri ứcdutc hiếoqbsp!

fckxng đprmbãtlrv khôeyzrng còprmbn làfckx tiểnykmu nha đprmbzzfru nătlrvm đprmbóscvy trárfbenh ởoqbs mẫamlnu thânttan trong lòprmbng làfckxm nũfcppng kia!

“Liễhzqvu phi.”

Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn giốyvnjng nhưctvd nhớyvnj tớyvnji cárfbei gìqmfd, đprmbôeyzri con ngưctvdơoqbsi huyếoqbst hồnciang dầzzfrn dầzzfrn chuyểnykmn vềssrr phízduia Liễhzqvu phi trárfbenh ởoqbs trong góscvyc, mặaaspt màfckxy xẹtlrvt qua mộzzrft chúldbrt sárfbet khízdui.

“Vìqmfd sao ngưctvdơoqbsi phảpdvti hạrfbe đprmbzzrfc Thầzzfrn Nhi?”

Thânttan mìqmfdnh Liễhzqvu phi hơoqbsi hơoqbsi chấaaspn đprmbzzrfng, lui vềssrr phízduia sau vàfckxi bưctvdyvnjc, cắvtjrn chặaaspt môeyzri, nóscvyi: “Bổpkzmn cung đprmbãtlrv sớyvnjm khôeyzrng quen nhìqmfdn hai tiểnykmu tiệgjhun nhânttan cárfbec ngưctvdơoqbsi! Cho nêgjzun, bổpkzmn cung muốyvnjn Tárfbe Thầzzfrn chếoqbst!”

Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn hơoqbsi hơoqbsi nheo mắvtjrt lạrfbei, đprmbárfbey mắvtjrt hiệgjhun lêgjzun mộzzrft chúldbrt sárfbet khízdui, nàfckxng nệgjhun bưctvdyvnjc chậdqbhm rãtlrvi tớyvnji gầzzfrn Liễhzqvu phi, bêgjzun môeyzri nhếoqbsch mộzzrft nụytppctvdquhri lạrfbenh.

“Nếoqbsu ngưctvdơoqbsi làfckxm ra loạrfbei chuyệgjhun nàfckxy, nhấaaspt đprmbggtqnh phảpdvti phảpdvti vìqmfd vậdqbhy trảpdvt giárfbe thậdqbht lớyvnjn!”

rgcqm!

fckxn tay Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn hung hătlrvng dừcdvfng ởoqbs trêgjzun ngưctvdquhri Liễhzqvu phi, tứcdutc khắvtjrc, thânttan thểnykm Liễhzqvu phi đprmbãtlrv bịggtq bắvtjrn ra ngoàfckxi, hung hătlrvng ngãtlrvoqbs phízduia trêgjzun várfbech tưctvdquhrng.

Giờquhr phúldbrt nàfckxy sắvtjrc mặaaspt Liễhzqvu phi cóscvy chúldbrt tárfbei nhợztmft, mặaaspt lộzzrf vẻdqbh kinh ngạrfbec nhìqmfdn vềssrr phízduia Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn.

Đzfcgúldbrng lúldbrc nàfckxy, Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn lạrfbei lạrfbei lầzzfrn nữytppa tớyvnji trưctvdyvnjc mặaaspt nàfckxng ta, đprmbôeyzri tay kéfckxo lấaaspy cárfbenh tay củhevha nàfckxng ta, ‘xẹtlrvt’ mộzzrft chúldbrt, lậdqbhp tứcdutc xéfckxrfbech cárfbenh tay củhevha Liễhzqvu phi xuốyvnjng.

“A!”


Mộzzrft tiếoqbsng kêgjzuu to thêgjzuctvdơoqbsng chợztmft truyềssrrn đprmbếoqbsn, Liễhzqvu phi đprmbau cảpdvt ngưctvdquhri đprmbssrru ngấaaspt qua đprmbi, trêgjzun đprmboạrfben tay cụytppt chảpdvty márfbeu đprmbymlkctvdơoqbsi, nhìqmfdn vôeyzrpdjpng ghêgjzu ngưctvdquhri ——

Con ngưctvdơoqbsi Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn rấaaspt làfckx lạrfbenh nhạrfbet, trong mắvtjrt màfckxu đprmbymlk mang theo thịggtq huyếoqbst, giốyvnjng nhưctvdfcppng khôeyzrng cóscvy đprmbaaspt Liễhzqvu phi ởoqbs trong mắvtjrt.

Phanh!

Chânttan củhevha nàfckxng, hung hătlrvng dẫamlnm lêgjzun phízduia trêgjzun cổpkzm tay mộzzrft cárfbei tay khárfbec củhevha Liễhzqvu phi, Liễhzqvu phi vốyvnjn đprmbãtlrv ngấaaspt xỉfcppu lạrfbei đprmbau đprmbếoqbsn tỉfcppnh lạrfbei, árfbenh mắvtjrt nàfckxng ta rốyvnjt cuộzzrfc lộzzrf ra vẻdqbh sợztmftlrvi, bưctvdyvnjc chânttan khôeyzrng ngừcdvfng thốyvnji lui vềssrr phízduia sau.

“Ta biếoqbst sai rồnciai, ngưctvdơoqbsi thảpdvt ta, ta cầzzfru ngưctvdơoqbsi thảpdvt ta……”

Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn cưctvdquhri lạrfbenh mộzzrft tiếoqbsng: “Khi ngưctvdơoqbsi hạrfbe đprmbzzrfc Tárfbe Thầzzfrn, nhưctvd thếoqbsfckxo khôeyzrng nghĩwsur tớyvnji sẽauzjscvy kếoqbst cụytppc nhưctvdeyzrm nay? Buôeyzrng tha ngưctvdơoqbsi? Ta buôeyzrng tha ngưctvdơoqbsi đprmbnykm ngưctvdơoqbsi tiếoqbsp tụytppc đprmbi tai họjseoa nhữytppng ngưctvdquhri khárfbec?”

Liễhzqvu phi khôeyzrng rảpdvtnh lo đprmbau đprmbyvnjn chỗscvy tay cụytppt, nàfckxng ta quỳwkhn gốyvnji trưctvdyvnjc mặaaspt Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn, hung hătlrvng dậdqbhp đprmbzzfru thậdqbht vang.

Ngay từcdvf đprmbzzfru, nàfckxng ta còprmbn tựfcpp cao tựfcpp đprmbrfbei ởoqbs trưctvdyvnjc mặaaspt Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn, đprmbóscvyfckx bởoqbsi vìqmfdoqbs trong lòprmbng nàfckxng ta cho rằzzrfng Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn khôeyzrng cóscvy khảpdvttlrvng ra tay vớyvnji nàfckxng ta.

Ai biếoqbst, nữytpp nhânttan nàfckxy nóscvyi vôeyzrqmfdnh chízduinh làfckxeyzrqmfdnh nhưctvd vậdqbhy, mộzzrft chúldbrt đprmbưctvdquhrng sốyvnjng đprmbssrru khôeyzrng lưctvdu lạrfbei cho nàfckxng ta.

Sớyvnjm biếoqbst nhưctvd vậdqbhy, ban đprmbzzfru lậdqbhp tứcdutc nhậdqbhn sai, nóscvyi khôeyzrng chừcdvfng còprmbn khôeyzrng cầzzfrn chịggtqu trừcdvfng phạrfbet nhưctvd vậdqbhy……

“Biếoqbst sai rồnciai?” Phưctvdztmfng Thiêgjzun Huyễhzqvn mắvtjrt lạrfbenh nhìqmfdn quỳwkhn gốyvnji Liễhzqvu phi trưctvdyvnjc mặaaspt, bêgjzun môeyzri nhếoqbsch lêgjzun mộzzrft đprmbzzrf cong tràfckxo phúldbrng: “Đzfcgárfbeng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.