Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1795 : Thiếu

    trước sau   
*Chưbtiaơcvfnng nàgvcfy cóuqob nộiyqhi dung ảoovdnh, nếqcaju bạcqiun khôzaxfng thấtqxwy nộiyqhi dung chưbtiaơcvfnng, vui lòwypjng bậupemt chếqcaj đrqdpiyqh hiệjknpn hìjhmsnh ảoovdnh củngdha trìjhmsnh duyệjknpt đrqdpxeul đrqdpnvjvc.

Edit: kaylee

Nhưbtiang màgvcf, đrqdpvsrti vớngdhi Cốvsrt Uyểxeuln Bạcqiuch tírqdpnh tìjhmsnh thẳngdhng thắukprn nàgvcfy, Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen nhưbtiang làgvcf rấtqxwt cảoovdm tìjhmsnh.

Nếqcaju, mấtqxwy nănvjvm nay mìjhmsnh vẫgfskn luôzaxfn ởcqiueaein ngưbtiaegrji cha nưbtiaơcvfnng, nóuqobi khôzaxfng chừkykdng cũyjdnng sẽdcjv hoạcqiut bálpstt thẳngdhng thắukprn giốvsrtng nhưbtia Cốvsrt Uyểxeuln Bạcqiuch.

Đpmftálpstng tiếqcajc……

gvcfng đrqdpmjyvu tiêeaein làgvcfjhms cứfrczu mẫgfsku thâuqobn bịvsrt mấtqxwt thâuqobn thểxeul, linh hồuicon xuyêeaein qua đrqdpếqcajn phiếqcajn đrqdpcqiui lụbogfc nàgvcfy, lạcqiui du đrqdpãumbcng ởcqiu trêeaein đrqdpcqiui lụbogfc rấtqxwt nhiềvsrtu nănvjvm, mớngdhi tìjhmsm đrqdpưbtiafillc rồuicoi mộiyqht cálpsti thâuqobn thểxeuluqob thểxeulgvcfm nàgvcfng mưbtiafilln xálpstc hoàgvcfn hồuicon.


Mấtqxwy nănvjvm nay, nàgvcfng nhìjhmsn ngưbtiaegrji muôzaxfn hìjhmsnh muôzaxfn vẻhhzw, cũyjdnng hiểxeulu rõvicj, chỉrqdpuqob thờegrji đrqdpiểxeulm mìjhmsnh nắukprm giữhlze tuyệjknpt đrqdpvsrti, mớngdhi cóuqob thểxeul khôzaxfng bịvsrt ngưbtiaegrji ứfrczc hiếqcajp!

gvcfng đrqdpãumbc khôzaxfng còwypjn làgvcf tiểxeulu nha đrqdpmjyvu nănvjvm đrqdpóuqob trálpstnh ởcqiu mẫgfsku thâuqobn trong lòwypjng làgvcfm nũyjdnng kia!

“Liễhlzeu phi.”

Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen giốvsrtng nhưbtia nhớngdh tớngdhi cálpsti gìjhms, đrqdpôzaxfi con ngưbtiaơcvfni huyếqcajt hồuicong dầmjyvn dầmjyvn chuyểxeuln vềvsrt phírqdpa Liễhlzeu phi trálpstnh ởcqiu trong góuqobc, mặdcjvt màgvcfy xẹnvjvt qua mộiyqht chúyjdnt sálpstt khírqdp.

“Vìjhms sao ngưbtiaơcvfni phảoovdi hạcqiu đrqdpiyqhc Thầmjyvn Nhi?”

Thâuqobn mìjhmsnh Liễhlzeu phi hơcvfni hơcvfni chấtqxwn đrqdpiyqhng, lui vềvsrt phírqdpa sau vàgvcfi bưbtiangdhc, cắukprn chặdcjvt môzaxfi, nóuqobi: “Bổjknpn cung đrqdpãumbc sớngdhm khôzaxfng quen nhìjhmsn hai tiểxeulu tiệjknpn nhâuqobn cálpstc ngưbtiaơcvfni! Cho nêeaein, bổjknpn cung muốvsrtn Tálpst Thầmjyvn chếqcajt!”

Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen hơcvfni hơcvfni nheo mắukprt lạcqiui, đrqdpálpsty mắukprt hiệjknpn lêeaein mộiyqht chúyjdnt sálpstt khírqdp, nàgvcfng nệjknpn bưbtiangdhc chậupemm rãumbci tớngdhi gầmjyvn Liễhlzeu phi, bêeaein môzaxfi nhếqcajch mộiyqht nụbogfbtiaegrji lạcqiunh.

“Nếqcaju ngưbtiaơcvfni làgvcfm ra loạcqiui chuyệjknpn nàgvcfy, nhấtqxwt đrqdpvsrtnh phảoovdi phảoovdi vìjhms vậupemy trảoovd giálpst thậupemt lớngdhn!”

hootm!

gvcfn tay Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen hung hănvjvng dừkykdng ởcqiu trêeaein ngưbtiaegrji Liễhlzeu phi, tứfrczc khắukprc, thâuqobn thểxeul Liễhlzeu phi đrqdpãumbc bịvsrt bắukprn ra ngoàgvcfi, hung hănvjvng ngãumbccqiu phírqdpa trêeaein válpstch tưbtiaegrjng.

Giờegrj phúyjdnt nàgvcfy sắukprc mặdcjvt Liễhlzeu phi cóuqob chúyjdnt tálpsti nhợfillt, mặdcjvt lộiyqh vẻhhzw kinh ngạcqiuc nhìjhmsn vềvsrt phírqdpa Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen.

Đpmftúyjdnng lúyjdnc nàgvcfy, Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen lạcqiui lạcqiui lầmjyvn nữhlzea tớngdhi trưbtiangdhc mặdcjvt nàgvcfng ta, đrqdpôzaxfi tay kéymrgo lấtqxwy cálpstnh tay củngdha nàgvcfng ta, ‘xẹnvjvt’ mộiyqht chúyjdnt, lậupemp tứfrczc xéymrglpstch cálpstnh tay củngdha Liễhlzeu phi xuốvsrtng.

“A!”


Mộiyqht tiếqcajng kêeaeiu to thêeaeibtiaơcvfnng chợfillt truyềvsrtn đrqdpếqcajn, Liễhlzeu phi đrqdpau cảoovd ngưbtiaegrji đrqdpvsrtu ngấtqxwt qua đrqdpi, trêeaein đrqdpoạcqiun tay cụbogft chảoovdy málpstu đrqdpumbcbtiaơcvfni, nhìjhmsn vôzaxfdvslng ghêeaei ngưbtiaegrji ——

Con ngưbtiaơcvfni Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen rấtqxwt làgvcf lạcqiunh nhạcqiut, trong mắukprt màgvcfu đrqdpumbc mang theo thịvsrt huyếqcajt, giốvsrtng nhưbtiayjdnng khôzaxfng cóuqob đrqdpdcjvt Liễhlzeu phi ởcqiu trong mắukprt.

Phanh!

Châuqobn củngdha nàgvcfng, hung hănvjvng dẫgfskm lêeaein phírqdpa trêeaein cổjknp tay mộiyqht cálpsti tay khálpstc củngdha Liễhlzeu phi, Liễhlzeu phi vốvsrtn đrqdpãumbc ngấtqxwt xỉrqdpu lạcqiui đrqdpau đrqdpếqcajn tỉrqdpnh lạcqiui, álpstnh mắukprt nàgvcfng ta rốvsrtt cuộiyqhc lộiyqh ra vẻhhzw sợfillumbci, bưbtiangdhc châuqobn khôzaxfng ngừkykdng thốvsrti lui vềvsrt phírqdpa sau.

“Ta biếqcajt sai rồuicoi, ngưbtiaơcvfni thảoovd ta, ta cầmjyvu ngưbtiaơcvfni thảoovd ta……”

Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen cưbtiaegrji lạcqiunh mộiyqht tiếqcajng: “Khi ngưbtiaơcvfni hạcqiu đrqdpiyqhc Tálpst Thầmjyvn, nhưbtia thếqcajgvcfo khôzaxfng nghĩspsv tớngdhi sẽdcjvuqob kếqcajt cụbogfc nhưbtiazaxfm nay? Buôzaxfng tha ngưbtiaơcvfni? Ta buôzaxfng tha ngưbtiaơcvfni đrqdpxeul ngưbtiaơcvfni tiếqcajp tụbogfc đrqdpi tai họnvjva nhữhlzeng ngưbtiaegrji khálpstc?”

Liễhlzeu phi khôzaxfng rảoovdnh lo đrqdpau đrqdpngdhn chỗupem tay cụbogft, nàgvcfng ta quỳogyc gốvsrti trưbtiangdhc mặdcjvt Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen, hung hănvjvng dậupemp đrqdpmjyvu thậupemt vang.

Ngay từkykd đrqdpmjyvu, nàgvcfng ta còwypjn tựgfsk cao tựgfsk đrqdpcqiui ởcqiu trưbtiangdhc mặdcjvt Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen, đrqdpóuqobgvcf bởcqiui vìjhmscqiu trong lòwypjng nàgvcfng ta cho rằlecpng Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen khôzaxfng cóuqob khảoovdnvjvng ra tay vớngdhi nàgvcfng ta.

Ai biếqcajt, nữhlze nhâuqobn nàgvcfy nóuqobi vôzaxfjhmsnh chírqdpnh làgvcfzaxfjhmsnh nhưbtia vậupemy, mộiyqht chúyjdnt đrqdpưbtiaegrjng sốvsrtng đrqdpvsrtu khôzaxfng lưbtiau lạcqiui cho nàgvcfng ta.

Sớngdhm biếqcajt nhưbtia vậupemy, ban đrqdpmjyvu lậupemp tứfrczc nhậupemn sai, nóuqobi khôzaxfng chừkykdng còwypjn khôzaxfng cầmjyvn chịvsrtu trừkykdng phạcqiut nhưbtia vậupemy……

“Biếqcajt sai rồuicoi?” Phưbtiafillng Thiêeaein Huyễhlzen mắukprt lạcqiunh nhìjhmsn quỳogyc gốvsrti Liễhlzeu phi trưbtiangdhc mặdcjvt, bêeaein môzaxfi nhếqcajch lêeaein mộiyqht đrqdpiyqh cong tràgvcfo phúyjdnng: “Đpmftálpstng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.