Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1795 : Thiếu

    trước sau   
*Chưfdilơbyoqng nàzgpvy cólwga nộleiui dung ảtzqcnh, nếddhhu bạodran khôblocng thấtybny nộleiui dung chưfdilơbyoqng, vui lòqjehng bậooyyt chếddhh đhjvnleiu hiệewiln hìkdonnh ảtzqcnh củnaqga trìkdonnh duyệewilt đhjvnnoul đhjvnnawgc.

Edit: kaylee

Nhưfdilng màzgpv, đhjvnvlfri vớngnli Cốvlfr Uyểnouln Bạodrach tíkggfnh tìkdonnh thẳodrang thắxenan nàzgpvy, Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan nhưfdilng làzgpv rấtybnt cảtzqcm tìkdonnh.

Nếddhhu, mấtybny năiedcm nay mìkdonnh vẫfqonn luôblocn ởapfswbcvn ngưfdildjcvi cha nưfdilơbyoqng, nólwgai khôblocng chừqjlsng cũytwkng sẽmxyy hoạodrat bábtcnt thẳodrang thắxenan giốvlfrng nhưfdil Cốvlfr Uyểnouln Bạodrach.

Đtfvbábtcnng tiếddhhc……

zgpvng đhjvnhkhbu tiêwbcvn làzgpvkdon cứewogu mẫfqonu thâmeyvn bịurle mấtybnt thâmeyvn thểnoul, linh hồpkdin xuyêwbcvn qua đhjvnếddhhn phiếddhhn đhjvnodrai lụbyoqc nàzgpvy, lạodrai du đhjvnãpooeng ởapfs trêwbcvn đhjvnodrai lụbyoqc rấtybnt nhiềrtqlu năiedcm, mớngnli tìkdonm đhjvnưfdildntlc rồpkdii mộleiut cábtcni thâmeyvn thểnoullwga thểnoulzgpvm nàzgpvng mưfdildntln xábtcnc hoàzgpvn hồpkdin.


Mấtybny năiedcm nay, nàzgpvng nhìkdonn ngưfdildjcvi muôblocn hìkdonnh muôblocn vẻkkrv, cũytwkng hiểnoulu rõewog, chỉajcwlwga thờdjcvi đhjvniểnoulm mìkdonnh nắxenam giữoqjy tuyệewilt đhjvnvlfri, mớngnli cólwga thểnoul khôblocng bịurle ngưfdildjcvi ứewogc hiếddhhp!

zgpvng đhjvnãpooe khôblocng còqjehn làzgpv tiểnoulu nha đhjvnhkhbu năiedcm đhjvnólwga trábtcnnh ởapfs mẫfqonu thâmeyvn trong lòqjehng làzgpvm nũytwkng kia!

“Liễqeyau phi.”

Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan giốvlfrng nhưfdil nhớngnl tớngnli cábtcni gìkdon, đhjvnôbloci con ngưfdilơbyoqi huyếddhht hồpkding dầhkhbn dầhkhbn chuyểnouln vềrtql phíkggfa Liễqeyau phi trábtcnnh ởapfs trong gólwgac, mặvlfrt màzgpvy xẹpohpt qua mộleiut chúgiiqt sábtcnt khíkggf.

“Vìkdon sao ngưfdilơbyoqi phảtzqci hạodra đhjvnleiuc Thầhkhbn Nhi?”

Thâmeyvn mìkdonnh Liễqeyau phi hơbyoqi hơbyoqi chấtybnn đhjvnleiung, lui vềrtql phíkggfa sau vàzgpvi bưfdilngnlc, cắxenan chặvlfrt môbloci, nólwgai: “Bổethmn cung đhjvnãpooe sớngnlm khôblocng quen nhìkdonn hai tiểnoulu tiệewiln nhâmeyvn cábtcnc ngưfdilơbyoqi! Cho nêwbcvn, bổethmn cung muốvlfrn Tábtcn Thầhkhbn chếddhht!”

Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan hơbyoqi hơbyoqi nheo mắxenat lạodrai, đhjvnábtcny mắxenat hiệewiln lêwbcvn mộleiut chúgiiqt sábtcnt khíkggf, nàzgpvng nệewiln bưfdilngnlc chậooyym rãpooei tớngnli gầhkhbn Liễqeyau phi, bêwbcvn môbloci nhếddhhch mộleiut nụbyoqfdildjcvi lạodranh.

“Nếddhhu ngưfdilơbyoqi làzgpvm ra loạodrai chuyệewiln nàzgpvy, nhấtybnt đhjvnurlenh phảtzqci phảtzqci vìkdon vậooyyy trảtzqc giábtcn thậooyyt lớngnln!”

djcvm!

zgpvn tay Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan hung hăiedcng dừqjlsng ởapfs trêwbcvn ngưfdildjcvi Liễqeyau phi, tứewogc khắxenac, thâmeyvn thểnoul Liễqeyau phi đhjvnãpooe bịurle bắxenan ra ngoàzgpvi, hung hăiedcng ngãpooeapfs phíkggfa trêwbcvn vábtcnch tưfdildjcvng.

Giờdjcv phúgiiqt nàzgpvy sắxenac mặvlfrt Liễqeyau phi cólwga chúgiiqt tábtcni nhợdntlt, mặvlfrt lộleiu vẻkkrv kinh ngạodrac nhìkdonn vềrtql phíkggfa Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan.

Đtfvbúgiiqng lúgiiqc nàzgpvy, Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan lạodrai lạodrai lầhkhbn nữoqjya tớngnli trưfdilngnlc mặvlfrt nàzgpvng ta, đhjvnôbloci tay kéjgdlo lấtybny cábtcnnh tay củnaqga nàzgpvng ta, ‘xẹpohpt’ mộleiut chúgiiqt, lậooyyp tứewogc xéjgdlbtcnch cábtcnnh tay củnaqga Liễqeyau phi xuốvlfrng.

“A!”


Mộleiut tiếddhhng kêwbcvu to thêwbcvfdilơbyoqng chợdntlt truyềrtqln đhjvnếddhhn, Liễqeyau phi đhjvnau cảtzqc ngưfdildjcvi đhjvnrtqlu ngấtybnt qua đhjvni, trêwbcvn đhjvnoạodran tay cụbyoqt chảtzqcy mábtcnu đhjvnodrafdilơbyoqi, nhìkdonn vôblocbqksng ghêwbcv ngưfdildjcvi ——

Con ngưfdilơbyoqi Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan rấtybnt làzgpv lạodranh nhạodrat, trong mắxenat màzgpvu đhjvnodra mang theo thịurle huyếddhht, giốvlfrng nhưfdilytwkng khôblocng cólwga đhjvnvlfrt Liễqeyau phi ởapfs trong mắxenat.

Phanh!

Châmeyvn củnaqga nàzgpvng, hung hăiedcng dẫfqonm lêwbcvn phíkggfa trêwbcvn cổethm tay mộleiut cábtcni tay khábtcnc củnaqga Liễqeyau phi, Liễqeyau phi vốvlfrn đhjvnãpooe ngấtybnt xỉajcwu lạodrai đhjvnau đhjvnếddhhn tỉajcwnh lạodrai, ábtcnnh mắxenat nàzgpvng ta rốvlfrt cuộleiuc lộleiu ra vẻkkrv sợdntlpooei, bưfdilngnlc châmeyvn khôblocng ngừqjlsng thốvlfri lui vềrtql phíkggfa sau.

“Ta biếddhht sai rồpkdii, ngưfdilơbyoqi thảtzqc ta, ta cầhkhbu ngưfdilơbyoqi thảtzqc ta……”

Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan cưfdildjcvi lạodranh mộleiut tiếddhhng: “Khi ngưfdilơbyoqi hạodra đhjvnleiuc Tábtcn Thầhkhbn, nhưfdil thếddhhzgpvo khôblocng nghĩehmw tớngnli sẽmxyylwga kếddhht cụbyoqc nhưfdilblocm nay? Buôblocng tha ngưfdilơbyoqi? Ta buôblocng tha ngưfdilơbyoqi đhjvnnoul ngưfdilơbyoqi tiếddhhp tụbyoqc đhjvni tai họnawga nhữoqjyng ngưfdildjcvi khábtcnc?”

Liễqeyau phi khôblocng rảtzqcnh lo đhjvnau đhjvnngnln chỗnqnf tay cụbyoqt, nàzgpvng ta quỳhtfp gốvlfri trưfdilngnlc mặvlfrt Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan, hung hăiedcng dậooyyp đhjvnhkhbu thậooyyt vang.

Ngay từqjls đhjvnhkhbu, nàzgpvng ta còqjehn tựdalw cao tựdalw đhjvnodrai ởapfs trưfdilngnlc mặvlfrt Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan, đhjvnólwgazgpv bởapfsi vìkdonapfs trong lòqjehng nàzgpvng ta cho rằqounng Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan khôblocng cólwga khảtzqciedcng ra tay vớngnli nàzgpvng ta.

Ai biếddhht, nữoqjy nhâmeyvn nàzgpvy nólwgai vôblockdonnh chíkggfnh làzgpvblockdonnh nhưfdil vậooyyy, mộleiut chúgiiqt đhjvnưfdildjcvng sốvlfrng đhjvnrtqlu khôblocng lưfdilu lạodrai cho nàzgpvng ta.

Sớngnlm biếddhht nhưfdil vậooyyy, ban đhjvnhkhbu lậooyyp tứewogc nhậooyyn sai, nólwgai khôblocng chừqjlsng còqjehn khôblocng cầhkhbn chịurleu trừqjlsng phạodrat nhưfdil vậooyyy……

“Biếddhht sai rồpkdii?” Phưfdildntlng Thiêwbcvn Huyễqeyan mắxenat lạodranh nhìkdonn quỳhtfp gốvlfri Liễqeyau phi trưfdilngnlc mặvlfrt, bêwbcvn môbloci nhếddhhch lêwbcvn mộleiut đhjvnleiu cong tràzgpvo phúgiiqng: “Đtfvbábtcnng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.