Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 288 :

    trước sau   
Edit: Nhi Huỳnh

Qua hôuksd̀i lâtictu, khôuksdng giam im lăiqvṃng đhdgpêzuvj́n mưviiv́c chỉ có thêzuvj̉ nghe đhdgpưviivơilbc̣c tiêzuvj́ng máu nhỏ xuôuksd́ng măiqvṃt đhdgpâtict́t, Tiêzuvj̀n Tù bôuksḍi phục nói: “Khiêzuvjm vưviivơilbcng quả là dưviiv́t khoát, chăiqvm̉ng qua là, phêzuvj́ môuksḍt bàn tay thì khôuksdng đhdgpủ, khôuksdng băiqvm̀ng Khiêzuvjm vưviivơilbcng lại tưviiṿ đhdgpâtictm môuksḍt kiêzuvj́m lêzuvjn ngưviiṿc mình?”

Phong Quang trơilbc̣n măiqvḿt, nói khôuksdng ra lơilbc̀i, chỉ có thêzuvj̉ liêzuvj̀u mạng lăiqvḿc đhdgpâtict̀u vơilbći côuksd́ Ngôuksdn.

uksd́ Ngôuksdn thơilbc̉ dài.

Tiêzuvj̀n Tù nói: “Cũng phải, vì môuksḍt nưviiṽ nhâtictn mà làm đhdgpêzuvj́n mưviiv́c này cũng khôuksdng đhdgpáng, Hạ Phong Quang tuy là nưviiṽ hoàng, nhưviivng cũng chỉ là nưviiṽ nhâtictn mà thôuksdi, Khiêzuvjm vưviivơilbcng câtict̀n gì vì nàng mà làm hại bản thâtictn?”

“Tiêzuvj̀n thôuksd́ng lĩnh, nói đhdgpưviivơilbc̣c làm đhdgpưviivơilbc̣c?”


uksd́ Ngôuksdn nói vâticṭy, đhdgpúng là thâticṭt có dưviiṿ đhdgpịnh sẽ làm theo, Tiêzuvj̀n Tù sau khi kinh ngạc lâticṭp tưviiv́c cưviivơilbc̀i vui vẻ, hăiqvḿn khôuksdng ngơilbc̀ là Khiêzuvjm vưviivơilbcng côuksd́ Ngôuksdn nôuksd̉i danh lưviiv̀ng lâtict̃y cả hai quôuksd́c đhdgpôuksd, lại là môuksḍt nam nhâtictn ngu nhưviivticṭy, vì thêzuvj́ hăiqvḿn cũng nói: “Nêzuvj́u Khiêzuvjm vưviivơilbcng đhdgpâtictm môuksḍt kiêzuvj́m vào ngưviiṿc mình, mà ta lại khôuksdng thả Hạ Phong Quang ra, thì liêzuvj̀n bị thiêzuvjn lôuksdi đhdgpánh xuôuksd́ng, mọi ngưviivơilbc̀i ơilbc̉ đhdgpâticty đhdgpêzuvj̀u làm chưviiv́ng cho ta.”

“Đvvhlưviivơilbc̣c.” côuksd́ Ngôuksdn vì mâtict́t máu quá nhiêzuvj̀u mà măiqvṃt có vẻ tái nhơilbc̣t, khi hăiqvḿn nhìn Phong Quang lại có ý tưviivơilbci cưviivơilbc̀i, “Bêzuvj̣ hạ yêzuvjn tâtictm, ngưviivơilbc̀i sẽ khôuksdng sao đhdgpâtictu.”

viiv́t lơilbc̀i, tay trái hăiqvḿn câtict̀m kiêzuvj́m, mạnh mẽ đhdgpâtictm vào ngưviiṿc phải.

Trong màu đhdgpỏ lóa măiqvḿt âtict́y, hăiqvḿn rút kiêzuvj́m ra, châticṭm rãi quỳ xuôuksd́ng đhdgpâtict́t.

Tiêzuvj̀n Tù kinh sơilbc̣, bị sưviiṿ cưviiv́ng răiqvḿn của côuksd́ Ngôuksdn dọa, tay cũng bâtict́t ngơilbc̀ buôuksdng ra.

Phong Quang té xuôuksd́ng đhdgpâtict́t ho khan vài tiêzuvj́ng, khôuksdng hêzuvj̀ đhdgpêzuvj̉ ý đhdgpêzuvj́n cơilbcn đhdgpau trêzuvjn côuksd̉, nàng đhdgpưviiv́ng lêzuvjn chạy tơilbći chôuksd̃ côuksd́ Ngôuksdn, ngôuksd̀i bêzuvjn ngưviivơilbc̀i hăiqvḿn, giơilbc tay ra môuksḍt hôuksd̀i lâtictu mơilbći tìm đhdgpưviivơilbc̣c chôuksd̃ đhdgpêzuvj̉ tay xuôuksd́ng, run run râtict̉y râtict̉y đhdgpăiqvṃt lêzuvjn gưviivơilbcng măiqvṃt tái nhơilbc̣t của hăiqvḿn, khóc khôuksdng thành tiêzuvj́ng, “Ta đhdgpã nói là khôuksdng đhdgpưviivơilbc̣c! Ngưviivơilbci nghe khôuksdng hiêzuvj̉u sao!?”

“Trong tàng thưviiv của bêzuvj̣ hạ…” Môuksdi hăiqvḿn nhẹ nhêzuvj́ch, gưviivơilbcng măiqvṃt khôuksdng có màu máu lại có môuksḍt loại đhdgpẹp măiqvḿt mêzuvj ngưviivơilbc̀i quỷ dị, “Thâtict̀n đhdgpọc thâtict́y có nói… lúc nưviiṽ nhâtictn nói khôuksdng, thâticṭt ra là có.”

Phong Quang cưviivơilbc̀i khôuksdng nôuksd̉i, hung hăiqvmng lau nưviivơilbćc măiqvḿt của mình, nhưviivng râtict́t nhanh sau đhdgpó, nưviivơilbćc măiqvḿt lại đhdgpọng lại trong hôuksd́c măiqvḿt mà chảy ra, nàng cũng lưviivơilbc̀i quan tâtictm nưviiṽa, băiqvḿt đhdgpâtict̀u xé góc áo của mình, vưviiv̀a xé vưviiv̀a khóc nói: “Mâtict́y sách đhdgpó đhdgpêzuvj̀u gạt ngưviivơilbc̀i thôuksdi, ngưviivơilbci khôuksdng phải khôuksdng cho ta xem sao? Vâticṭy còn làm theo đhdgpêzuvj̉ làm gì?”

“Bơilbc̉i vì thâtict̀n biêzuvj́t, bêzuvj̣ hạ sơilbc̣ đhdgpau.”

Phong Quang khưviiṿng lại, khóc càng xâtict́u, vâtict̃n khôuksdng xé nôuksd̉i môuksḍt khôuksd́i vải nào.

uksd́ Ngôuksdn ném kiêzuvj́m trong tay, nâtictng tay lau đhdgpi nưviivơilbćc măiqvḿt trêzuvjn măiqvṃt nàng, còn râtict́t có tâtictm trạng mà cưviivơilbc̀i nói: “Bêzuvj̣ hạ đhdgpang làm gì vâticṭy?”

“Ta… ta muôuksd́n xé áo đhdgpêzuvj̉ cho ngưviivơilbci chăiqvṃn miêzuvj̣ng vêzuvj́t thưviivơilbcng… nhưviivng mà… nhưviivng mà…” Nàng khóc ra tiêzuvj́ng, tủi thâtictn nói: “Ta xé khôuksdng ra… ta… ta thâticṭt vôuksd dụng…”

trêzuvjn tay hăiqvḿn, ngưviiṿc hăiqvḿn, máu càng chảy têzuvj̣ hơilbcn, nhưviiṽng ngưviivơilbc̀i đhdgpưviiv́ng xem đhdgpêzuvj̀u thâtict́y đhdgpau đhdgpêzuvj́n khôuksdng chịu đhdgpưviivơilbc̣c, nhưviivng hăiqvḿn còn có thêzuvj̉ cưviivơilbc̀i trâtict́n an nàng, “Quâtict̀n áo của bêzuvj̣ hạ, đhdgpêzuvj̀u đhdgpưviivơilbc̣c làm tưviiv̀ gâtict́m hoa thưviivơilbc̣ng đhdgpăiqvm̉ng, tâtict́t nhiêzuvjn khôuksdng dêzuvj̃ dàng xé ra đhdgpưviivơilbc̣c, đhdgpưviiv̀ng khóc, lâtict̀n tơilbći thâtict̀n kêzuvju đhdgpám Tiêzuvj̉u Ngã chuâtict̉n bị loại vải dêzuvj̃ xé cho thâticṭt tôuksd́t.”

“côuksd́ Ngôuksdn, ngưviivơilbci là đhdgpôuksd̀ ngôuksd́c!” Phong Quang tưviiv́c giâticṭn la lêzuvjn, nưviivơilbćc măiqvḿt khôuksdng ngưviiv̀ng rơilbci, nàng tưviiṿ giâticṭn bản thâtictn mình, muôuksd́n nhào vào lòng hăiqvḿn, ôuksdm hăiqvḿn, nhưviivng lại sơilbc̣ đhdgpụng tơilbći miêzuvj̣ng vêzuvj́t thưviivơilbcng của hăiqvḿn.

Giôuksd́ng nhưviiv nhìn thâtict́y ý nghĩ của nàng, tay trái côuksd́ Ngôuksdn câtict̀m lâtict́y côuksd̉ tay nàng, kéo nàng vào lòng, nàng ngưviiv̉i đhdgpưviivơilbc̣c mùi máu râtict́t nôuksd̀ng, ơilbc̉ khoảng cách gâtict̀n thâtict́y đhdgpưviivơilbc̣c ngưviiṿc hăiqvḿn đhdgpang đhdgpôuksd̉ máu, nàng khóc nhưviivuksḍt đhdgpưviiv́a trẻ ba tuôuksd̉i, khôuksdng khôuksd́ng chêzuvj́ đhdgpưviivơilbc̣c mà ơilbc̣ khóc.

iqvḿn sơilbc̀ sơilbc̀ đhdgpỉnh đhdgpâtict̀u nàng, nhẹ giọng nói: “Bêzuvj̣ hạ yêzuvjn tâtictm, ta sẽ khôuksdng khinh đhdgpịch mà chêzuvj́t nhưviivticṭy.”

Hai kiêzuvj́m này hăiqvḿn đhdgpêzuvj̀u tránh đhdgpưviivơilbc̣c chôuksd̃ hiêzuvj̉m, chỉ câtict̀n câtict̀m máu kịp lúc là đhdgpưviivơilbc̣c, còn câtict̀m máu nhưviiv thêzuvj́ nào… Hăiqvḿn giưviivơilbcng măiqvḿt nhìn vêzuvj̀ phía cưviiv̉a, môuksḍt bóng hình xinh đhdgpẹp đhdgpúng lúc giâtict̃m bưviivơilbćc mà đhdgpêzuvj́n.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.