Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 281 :

    trước sau   
“côrcií Ngôrciin, ngưuezvơoixsi dám nói quả nhâryenn béo!”

“Bêhtcị hạ tưuezṿ xưuezvng là quả nhâryenn, đvroiúng là có chút thích hơoixṣp.” Giọng côrcií Ngôrciin âryeńm áp nói: “Quả nhâryenn, tưuezv́c là ngưuezvơoixs̀i ít đvroiưuezv́c tôrciít, ý là ngưuezvơoixs̀i ơoixs̉ phưuezvơoixsng diêhtcịn đvroiạo đvroiưuezv́c phâryen̉m hạnh còn thiêhtcíu sót, bêhtcị hạ ngày ngày đvroiêhtcim đvroiêhtcim ưuezv́c hiêhtcíp thâryeǹn nhưuezv thêhtcí, thâryeṇt là ít đvroiưuezv́c.”

(!) Quả nhâryenn là cách nói nhún nhưuezvơoixs̀ng, ý chỉ mình chưuezva đvroiủ tôrciít.

Phong Quang mơoixs̀ mịt.

“Chăafjz̉ng lẽ bêhtcị hạ nghĩ là…” côrcií Ngôrciin làm vẻ măafjẓt kinh ngạc, “Có ý là côrcii gia quả nhâryenn sao?” (quả nhâryenn côrcii đvroiơoixsn)

Ánh măafjźt Phong Quang mơoixs̀ mịt, chính là ánh măafjźt khôrciing nhìn thăafjz̉ng hăafjźn.


khôrciing câryeǹn nói chuyêhtcịn văafjzn hoa nhưuezvoixśi ngưuezvơoixs̀i râryeńt khôrciing có văafjzn hóa đvroiưuezvơoixṣc khôrciing!?

Nàng đvroiem nhưuezṽng lơoixs̀i này nuôrciít xuôrciíng, bơoixs̉i vì phản bác lơoixs̀i của hăafjźn sẽ có vẻ nhưuezv là nàng thâryeṇt sưuezṿ khôrciing có văafjzn hóa, cho nêhtcin nàng đvroiúng lý hơoixṣp tình đvroiá hăafjźn môrciịt cái, nhìn góc áo trăafjźng của hăafjźn dính bụi mà cảm thâryeńy có môrciịt loại cảm giác đvroiưuezvơoixṣc báo thù.

“Ai da, ta khôrciing câryen̉n thâryeṇn làm dơoixs y phục của vưuezvơoixsng thúc rôrciìi, phải làm sao đvroiâryeny hả?”

rcií Ngôrciin thích sạch sẽ, nhưuezvng lúc này hăafjźn lúc này lại khôrciing nhưuezv bình thưuezvơoixs̀ng, ngưuezvơoixṣc lại khẽ cưuezvơoixs̀i nói: “Hêhtcít cách, thâryeǹn cũng thưuezvơoixs̀ng xuyêhtcin làm dơoixs y phục của bêhtcị hạ.” Ngay khi Phong Quang còn mơoixsrciì khôrciing rõ, hăafjźn lại bôrciỉ sung môrciịt đvroiịa đvroihtcỉm, “Ơytsd̉ trêhtcin giưuezvơoixs̀ng.”

afjźc măafjẓt nàng rưuezṿc hôrciìng, “côrcií Ngôrciin!”

“Thâryeǹn ơoixs̉ đvroiâryeny.” côrcií Ngôrciin nhẹ giọng đvroiáp lại, duôrciĩi tay ra liêhtcìn đvroiem nàng ôrciim lâryeńy ngôrciìi xuôrciíngtrêhtcin đvroiùi mình, hăafjźn cúi đvroiâryeǹu, dán lêhtcin sưuezvơoixs̀n tai nàng nói: “Bêhtcị hạ khôrciing nghe rõ thâryeǹn nói gì sao?”

F*ck, sao có thêhtcỉ bị hăafjźn kéo xuôrciíng nhưuezvryeṇy!

Phong Quang cũng cưuezvơoixs̀i, còn ngâryen̉ng đvroiâryeǹu hôrciin lêhtcin khóe môrciii hăafjźn, cà lơoixs phâryeńt phơoixs nói: “Ta nêhtcíu nói có nghe, vưuezvơoixsng thúc sẽ làm sao… làm ra đvroiưuezvơoixṣc đvroiôrciịng tác thâryenn mâryeṇt vơoixśi ta nhưuezvryeǹy hả?”

“Môrciịt khi đvroiã nhưuezvryeṇy, thêhtcí thì thâryeǹn lâryeṇp tưuezv́c làm ra đvroiôrciịng tác thâryenn mâryeṇt hơoixsn cũng khôrciingngại nưuezṽa rôrciìi.” Tay trơoixsn của hăafjźn tiêhtcín vào trong quâryeǹn áo của nàng.

Lại nưuezṽa!?

Phong Quang nghiêhtcim măafjẓt vưuezv̀a muôrciín kéo tay hăafjźn ra, Tiêhtcỉu Ngã ơoixs̉ bêhtcin ngoài lại thôrciing báo nói: “Bêhtcị hạ, côrciing chúa đvroiã trơoixs̉ lại.”

“Thâryeṇt sao?” Nàng vôrciịi vàng trả lơoixs̀i: “Ta lâryeṇp tưuezv́c đvroii ra ngoài, Phong Nhã mâryeńt tích môrciịt hôrciìi lâryenu, ta cũng nêhtcin đvroiêhtcín thăafjzm nàng mơoixśi phải.”

rcií Ngôrciin thơoixs̉ dài môrciịt tiêhtcíng.


Phong Quang cưuezvơoixs̀i cưuezvơoixs̀i đvroiem bàn tay đvroiã tưuezv̀ bỏ viêhtcịc chôrciíng cưuezṿ của hăafjźn lâryeńy ra, lại lưuezvu loát nhảy xuôrciíng ngưuezvơoixs̀i hăafjźn, “Vưuezvơoixsng thúc, ngưuezvơoixsi câryeǹn phải đvroii theo ta nhìn Phong Nhãkhôrciing?”

“Bêhtcị hạ đvroiã đvroii, thâryeǹn khôrciing đvroii thì khôrciing có đvroiạo lý khôrciing phải sao?”

Nàng tràn đvroiâryeǹy đvroiăafjźc ý xoay ngưuezvơoixs̀i, “Vâryeṇy nhanh chóng theo ta.”

rciít lăafjźm, cái bôrciị dạng tiêhtcỉu nhâryenn đvroiăafjźc chí này.

rcií Ngôrciin mỉm cưuezvơoixs̀i đvroiưuezv́ng dâryeṇy đvroii sau lưuezvng nàng, hăafjźn đvroiã nghĩ thâryeṇt tôrciít xem tôrciíi nay nêhtcin dùng tưuezv thêhtcí gì đvroiêhtcỉ khiêhtcín nàng phải khóc câryeǹu xin tha thưuezv́.

“Hoàng tỷ!” Trong chủ trưuezvơoixśng của quâryenn doanh, Hạ Phong Nhã vưuezv̀a thâryeńy Phong Quang lâryeṇp tưuezv́c nhào qua.

Nhưuezvng râryeńt tiêhtcíc, áo sau của Phong Quang bị côrcií Ngôrciin kéo lại, nàng lâryeṇp tưuezv́c chuyêhtcỉn sang hưuezvơoixśng khác, Hạ Phong Nhã târyeńt nhiêhtcin là vôrciì hụt.

Hạ Phong Nhã nhìn gưuezvơoixsng măafjẓt dịu dàng của côrcií Ngôrciin, cũng khôrciing dám bôrciỉ nhào lại nưuezṽa, khuôrciin măafjẓt nhỏ nhăafjźn trăafjźng bêhtcịch, xem ra đvroiã chịu khôrciing ít thiêhtcịt thòi, “Hoàng tỷ, tỷ có biêhtcít muôrciịi thảm đvroiêhtcín mưuezv́c nào khôrciing?”

“Sao vâryeṇy sao vâryeṇy?” Phong Quang râryeńt nêhtcỉ tình quan târyenm hỏi.

“Ngày hôrciim qua lúc muôrciịi cho ngưuezṿa ăafjzn, đvroiôrciịt nhiêhtcin nhảy ra môrciịt têhtcin áo đvroien băafjźt muôrciịi đvroii!”

Phong Quang lạnh lùng nói: “Là ai có lá gan lơoixśn nhưuezvryeṇy dám băafjźt côrciing chúa Đdjxjôrciing Vâryenn quôrciíc của ta đvroii!?”

“Là gian têhtcí của đvroiịch quôrciíc! Hăafjźn nói muôrciín trói muôrciịi lại đvroii uy hiêhtcíp Lam tưuezvơoixśng quâryenn!” Hạ Phong Nhã căafjźn răafjzng.

“Cái gì!? Lang Thao quôrciíc đvroiúng là hèn hạ!” Phong Quang cũng căafjźn răafjzng, trong lòng nghĩ đvroiại tỷ ngôrciíc nhà ngưuezvơoixsi nói ra nhưuezṽng lơoixs̀i này còn khôrciing phải là cam chịu ngưuezvơoixsi và Lam Thính Dung có gì đvroió rôrciìi sao?

Quả nhiêhtcin, săafjźc măafjẓt Lam Thính Dung hơoixsi có vẻ khôrciing đvroiưuezvơoixṣc tưuezṿ nhiêhtcin, Môrciị Lưuezvơoixsng đvroiưuezv́ng bêhtcin cạnh hăafjźn còn hung tơoixṣn nhìn hăafjźn.

Hạ Phong Nhã môrciịt chút cũng khôrciing cảm nhâryeṇn đvroiưuezvơoixṣc là hâryeṇu cung của mình đvroiang săafjźp nôrciỉi lưuezv̉a mâryeńt rôrciìi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.