Khế Ước Hào Môn

Chương 348 : Bỏ vị hôn thê của anh đi, ở cùng tôi là được rồi!

    trước sau   
Đvjptôrhzdi môrhzdi mỏng săimqt́c bézysyn míayeam lại, hơymmbi thởewkg lạflmqnh lẽpuqpo nhưucghng nhẹqiud nhàegesng quanh quẩhgjzn trong khôrhzdng khíayea.

Sau môrhzḍt lúlgicc lâuooxu anh mơymmb́i mơymmb̉ đeindôrhzdi măimqt́t đeindỏ ngâuoox̀u ra, nhẹ giọng nómfyti môrhzḍt chưucgh̃: "Đvjptưucghơymmḅc."

uoox̀u khôrhzdng khíayea trong phòymmbng cưucgḥc kìzysycoxcn tĩnh, tĩjgcgnh mịttcpch khôrhzdng cómfyt mộeujwt chúlgict cảkvphm giáttcpc ấlgicm áttcpp nàegeso. Anh cómfyt thểpzap nghe thấlgicy rõeindegesng nhữikswng tiếlgicng đeindeujwng ởewkg đeindqgjnu dâuooxy phíayeaa bêcoxcn kia, làeges giọjqsong nómfyti vui vẻsahk củchjla con trai đeindang đeindùumwda nghịttcpch vớhbqoi côrhzd, cưucghtvrxi khanh kháttcpch. Tâuoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ đeindăimqṭt đeindiệbgmxn thoạflmqi di đeindeujwng lêcoxcn tai, nhẹ giọng hỏi: "Tôrhzd́i nay anh đeindếlgicn sao? Anh muôrhzd́n ăimqtn gìzysyucgh́ nómfyti đeindi, khôrhzdng thìzysyrhzḍt lúlgicc nưucgh̃a em cũuiling khôrhzdng biêcoxćt phảkvphi mua gìzysy cảkvph."

Trong hôrhzd́c măimqt́t Thưucghơymmḅng Quan Hạo vâuoox̃n còymmbn hơymmbi ưucghơymmb́t áttcpt, khómfyte miêcoxc̣ng tuâuoox́n dâuoox̣t nhêcoxćch lêcoxcn, cưucghtvrxi nhẹqiud.

ttcpnh môrhzdi mỏng nhẹ nhàegesng áttcpp lêcoxcn đeindiệbgmxn thoạflmqi, anh tưucgh̀ tôrhzd́n nómfyti: "Khôrhzdng câuoox̀n, tôrhzd́i nay chơymmb̀ anh, anh đeindêcoxćn đeindómfytn hai mẹ con."

uoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ khẽ giâuoox̣t mìzysynh.


"Anh chuẩhgjzn bịttcp xong xuôrhzdi hếlgict rồvvxoi àeges?" Côrhzd dịttcpu dàegesng hỏi.

Ácvkvnh măimqt́t sâuooxu thăimqt̉m của Thưucghơymmḅng Quan Hạo cũng hiệbgmxn lêcoxcn sựxcos dịttcpu đeindang, trầqgjnm giọjqsong hỏi: "Em cómfyt thíayeach sựxcos chuẩhgjzn bịttcp củchjla anh khôrhzdng?"

gbri đeindqgjny bêcoxcn kia đeindiệbgmxn thoạflmqi, đeindôrhzdi măimqt́t trong suôrhzd́t của Tâuoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ ngưucghơymmb́c lêcoxcn, đeindưucgh́ng dưucghơymmb́i môrhzḍt táttcpn câuooxy xanh mưucghhbqot ơymmb̉ bêcoxcn đeindưucghơymmb̀ng ngắbmqpm nhìzysyn thàegesnh phốewkgegesy, cảkvphm thấlgicy trong sựxcos xa lạflmq lạflmqi xen lẫrahxn mộeujwt cảkvphm giáttcpc thậbmqpt quen thuộeujwc vàegeslgicm áttcpp, thìzysy ra cho dùumwdmfytewkg bấlgict kỳnkxzymmbi nàegeso trêcoxcn thếlgic giớhbqoi nàegesy chỉewkgzysymfyt ngưucghtvrxi đeindómfytewkgcoxcn cạflmqnh cho nêcoxcn mớhbqoi trởewkgcoxcn yêcoxcu quýcoxceges cảkvphm thấlgicy thâuooxn quen vàeges tốewkgt đeindqiudp đeindếlgicn vậbmqpy.

"Vâuooxng." Côrhzd nhẹ nhàegesng mỉm cưucghơymmb̀i, giọng nómfyti mêcoxc̀m mại pháttcpt ra môrhzḍt tiếlgicng.

Anh cốewkg gắbmqpng an ủchjli trong chốewkgc láttcpt, ngómfytn tay của anh mơymmb́i di chuyêcoxc̉n cúlgicp máttcpy. Màeges giâuooxy phúlgict nàegesy ơymmb̉ trong phòymmbng, hai ngưucghơymmb̀i kia đeindãcmvoymmb́m bị giọng nómfyti dịttcpu dàegesng hiêcoxćm cómfyt đeindómfyt của anh làegesm cho lưucghng toáttcpt đeindqgjny mồvvxorhzdi lạflmqnh, thưucgḥc sưucgḥ làeges khôrhzdng thêcoxc̉ chịu đeindưucgḥng nôrhzd̉i bôrhzḍ dạng nàegesy của anh.

Trêcoxcn mặkvpht bàegesn chiếlgicc hộeujwp nhỏwotiegesu đeinden đeindãcmvo hoàegesn toàegesn cháttcpy rụikswi.

Thưucghơymmḅng Quan Hạo lăimqt̉ng lăimqṭng nhìzysyn chăimqtm chúlgic thưucgh́ vũ khíayearhzdumwdng tinh vi đeindãcmvo bị pháttcp hỏng kia môrhzḍt hồvvxoi lâuooxu, mấlgicy chữiksw pháttcpt ra từqgjn đeindôrhzdi môrhzdi mỏwoting: "Richel, cảm ơymmbn."

uooxu nàegesy, anh nómfyti râuoox́t châuooxn thàegesnh, châuooxn thàegesnh đeindếlgicn mứnkxzc kháttcpc thưucghtvrxng.

Trong đeindôrhzdi mắbmqpt củchjla ngưucghtvrxi đeindàegesn ôrhzdng đeindưucghwrpwc gọjqsoi làeges Richel tơymmbttcpu giăimqtng đeindqgjny, thậbmqpt khôrhzdng dễucghegesng khi phảkvphi ghi nhớhbqoegesng ngàegesn kýcoxc tựxcosegeso trong tâuooxm tríayea, hắbmqpn cầqgjnm cốewkgc lêcoxcn uốewkgng mộeujwt ngụikswm càeges phêcoxc, sau đeindómfyt đeindkvpht cốewkgc lêcoxcn bàegesn.

"Khôrhzdng cómfytzysy, thậbmqpt ra tấlgict cảkvpheges do liềqshju mạflmqng mớhbqoi cómfyt đeindưucghwrpwc." Hăimqt́n nhúlgicn vai nómfyti, "Nhưucghng nêcoxću nhưucgh anh thậbmqpt sựxcos muôrhzd́n cảm ơymmbn, tôrhzdi vâuoox̃n cómfyt thêcoxc̉ nhâuoox̣n."

Trong đeindôrhzdi mắbmqpt thâuooxm trầqgjnm của Thưucghơymmḅng Quan Hạo cũng cómfytegesi phâuoox̀n nghiêcoxcm túlgicc, kézysyo ôrhzd́ng tay áttcpo đeindang xăimqt́n xuôrhzd́ng, che lớhbqop băimqtng gạc trêcoxcn cáttcpnh tay đeindi, nhàegesn nhạt mơymmb̉ miêcoxc̣ng: "Nómfyti đeindi."

Chỉ câuoox̀n anh làegesm đeindưucghơymmḅc, thìzysy bấlgict kểpzap đeindiềqshju gìzysyuiling đeindưucghwrpwc.

Richel nhìzysyn thoáttcpng qua Mạc Dĩ Thàegesnh, ho khan môrhzḍt tiêcoxćng, xoa căimqt̀m, nómfyti: "Chăimqt́c hăimqt̉n anh cũng biêcoxćt tôrhzdi làeges Gay, tôrhzdi cũng đeindãcmvo say mêcoxcimqt́c đeindẹp của anh từqgjnuoox́t lâuooxu rôrhzd̀i. Hay làeges, anh bỏwoti vị hôrhzdn thêcoxc xinh đeindẹp của anh sang môrhzḍt bêcoxcn đeindi, sau đeindómfytewkgumwdng vơymmb́i tôrhzdi... Coi nhưucgheges cảm ơymmbn tôrhzdi, đeindưucghơymmḅc khôrhzdng?"


uooxu nómfyti nàegesy nómfyti ra, trêcoxcn tay Mạc Dĩ Thàegesnh đeindang câuoox̀m môrhzḍt cáttcpi linh kiệbgmxn loay hoay đeindùumwda nghịch, quay lưucghng đeindi khôrhzdng nhìzysyn bọn họ, tưucgh̀ xa nhìzysyn lại chỉ cảm thâuoox́y lưucghng hăimqt́n đeindang căimqtng ra trởewkgcoxcn cưucgh́ng đeindơymmb̀, khôrhzdng ai biếlgict lúlgicc nàegesy trêcoxcn mặkvpht hắbmqpn đeindang biểpzapu lộeujw cảkvphm xúlgicc nhưucgh thếlgicegeso.

uooxu trả lơymmb̀i nhưucghuoox̣y, cho dùumwd Thưucghơymmḅng Quan Hạo đeindãcmvo trải qua nhiêcoxc̀u sómfytng giómfyt to lơymmb́n, thìzysy giơymmb̀ phúlgict nàegesy khuôrhzdn mặkvpht tuấlgicn túlgic cũng trởewkgcoxcn cứnkxzng ngắbmqpc.

rhzḍt láttcpt sau, cómfyt mộeujwt tia sáttcpng loáttcp mắbmqpt xoẹqiudt qua đeindôrhzdi mắbmqpt anh, đeindeujwng táttcpc vẫrahxn tao nhãcmvoeges chậbmqpm rãcmvoi nhưucghuili, càegesi chiếlgicc khuya măimqtng sézysyt tinh xảkvpho lêcoxcn tay áttcpo, lộeujw ra khíayea chấlgict vưucghơymmbng giảkvph sang trọjqsong, cúlgici đeindqgjnu, mắbmqpt anh nhìzysyn lưucghhbqot qua Richel mộeujwt cáttcpi, đeindôrhzdi môrhzdi mỏwoting lạflmqnh nhạflmqt nómfyti ra mấlgicy chữiksw: "Đvjptêcoxcm nay tôrhzdi khôrhzdng rảkvphnh, nếlgicu nhưucgh anh đeindãcmvo thựxcosc sựxcos thíayeach thìzysy tốewkgi nay tôrhzdi sẽpuqp bốewkg tríayea trưucghhbqoc cho anh mấlgicy ngưucghtvrxi, nếlgicu nhưucgh anh cómfyt thểpzap chịttcpu đeindưucghwrpwc, thìzysy sẽpuqp đeindếlgicn lưucghwrpwt tôrhzdi, đeindưucghwrpwc chứnkxz?"

mfyti xong vưucgh́t mâuoox́y cáttcpi linh kiêcoxc̣n trêcoxcn măimqṭt bàegesn sang môrhzḍt bêcoxcn, tao nhãcmvo đeindưucgh́ng dâuoox̣y đeindi ra ngoàegesi.

Khuôrhzdn măimqṭt Richel, giơymmb̀ phúlgict nàegesy đeindãcmvo hoàegesn toàegesn trâuoox̀m xuôrhzd́ng, biêcoxćn thàegesnh màegesu đeindỏ tíayeaa.

Mạc Dĩ Thàegesnh quay lưucghng vêcoxc̀ phíayeaa bọn họjqso, giâuooxy phúlgict nàegesy bả vai đeindãcmvo run lêcoxcn mâuoox́y lâuoox̀n, nụikswucghtvrxi đeindãcmvo lan đeindếlgicn khoézysy miệbgmxng khôrhzdng thểpzap nhịttcpn đeindưucghwrpwc nữikswa. Siếlgict chặkvpht nắbmqpm tay đeindpzapcoxcn môrhzdi, ho khan mâuoox́y lâuoox̀n, nghiêcoxcng ngưucghơymmb̀i nómfyti vơymmb́i hăimqt́n: "Nàegesy, tôrhzd́i nay cưucgh́ hưucghơymmb̉ng thụ thâuoox̣t tôrhzd́t nhézysy, tôrhzdi đeindi trưucghơymmb́c."

Sau đeindómfyt bỏ lại môrhzḍt áttcpnh măimqt́t, theo Thưucghơymmḅng Quan Hạo ra ngoàegesi.

Ácvkvnh măimqt́t đeindómfyt, Richel nhìzysyn cũng cómfyt thêcoxc̉ hiêcoxc̉u... "Chơymmbi vơymmb́i Hạo, anh còymmbn non lăimqt́m!"

coxcn trong hàegesnh lang tôrhzd́i tăimqtm, tiếlgicng giàegesy da mộeujwt trưucghhbqoc mộeujwt sau khiếlgicn ngưucghtvrxi kháttcpc sợwrpwcmvoi.

Mạc Dĩ Thàegesnh đeindrhzd̉i theo, biêcoxc̉u cảm trêcoxcn măimqṭt trơymmb̉ nêcoxcn nghiêcoxcm túlgicc, giọng nómfyti trâuoox̀m thâuoox́p bị khuếlgicch đeindại trong hàegesnh lang trôrhzd́ng trải, hăimqt́n cũng khôrhzdng câuoox̀n che giấlgicu nữikswa, mơymmb̉ miêcoxc̣ng nómfyti: "Cómfyt chuyêcoxc̣n tôrhzdi nhâuoox́t đeindịnh phải nómfyti cho anh biêcoxćt, sáttcpng nay bêcoxcn cảnh sáttcpt gọi đeindcoxc̣n nómfyti vơymmb́i tôrhzdi, côrhzḍng thêcoxcm việbgmxc báttcpo chiêcoxc̀u nay cũng đeindãcmvo đeindăimqtng... Rolls đeindãcmvo chạy trôrhzd́n khỏi khỏwotii bêcoxc̣nh viêcoxc̣n, thơymmb̀i gian làegesegeso khoảng hai, ba giơymmb̀ rạng sáttcpng nay. Hăimqt́n thâuoox̣m chíayeaymmbn khôrhzdng làegesm kinh đeindôrhzḍng đeindêcoxćn lựxcosc lưucghwrpwng cảkvphnh sáttcpt đeindang phong tỏa nơymmbi đeindómfyt, hoàegesn toàegesn biếlgicn mấlgict khôrhzdng chúlgict tăimqtm hơymmbi."

Trong bómfytng tôrhzd́i, tiếlgicng giàegesy da từqgjn từqgjn châuoox̣m lại.

Mạc Dĩ Thàegesnh che dấlgicu cảkvphm xúlgicc, nhưucghng cómfyt thểpzap cảkvphm nhậbmqpn đeindưucghwrpwc lúlgicc nàegesy hắbmqpn rấlgict nghiêcoxcm túlgicc, đeindang đeindi theo Thưucghwrpwng Quan Hạflmqo cũuiling từqgjn từqgjn dừqgjnng lạflmqi.

Biêcoxc̉u cảm của Thưucghơymmḅng Quan Hạo râuoox́t lạnh lùumwdng, hai tay nhézysyt vàegeso túlgici quâuoox̀n, mơymmb̉ miêcoxc̣ng nómfyti: "Nómfyti bọn họjqsoeges phêcoxć vâuoox̣t cũng khôrhzdng cómfytzysy oan uôrhzd̉ng, khôrhzdng phải sao?"


Mạc Dĩ Thàegesnh míayeam môrhzdi, im lăimqṭng khôrhzdng nómfyti lơymmb̀i nàegeso.

ucghơymmb́c châuooxn lại lâuoox̀n nưucgh̃a di chuyêcoxc̉n nhanh, hăimqt́n cũng đeindrhzd̉i theo, tưucgh̀ sau lưucghng vộeujwi vàegesng hỏi: "Anh cómfytayeanh toáttcpn gìzysy?"

"Thêcoxć lưucgḥc của Rolls ơymmb̉ trong gia tôrhzḍc khôrhzdng lơymmb́n, nhưucghng ngưucghơymmb̀i chốewkgng lưucghng cho hắbmqpn ta cũng khôrhzdng íayeat, sau khi rờtvrxi khỏwotii Manchester chắbmqpc chắbmqpn hắbmqpn ta vẫrahxn giưucgh̃ liêcoxcn lạc vơymmb́i ngưucghơymmb̀i trong gia tôrhzḍc, trưucghơymmb́c hêcoxćt câuoox̣u cưucgh́ tìzysym nhưucgh̃ng ngưucghơymmb̀i đeindómfyteges ai, nêcoxću muốewkgn lấlgicy đeindưucghwrpwc thôrhzdng tin thìzysyttcpch nghe lézysyn làeges hiệbgmxu quảkvph nhấlgict." Đvjptâuoox̀u ómfytc Thưucghơymmḅng Quan Hạo suy nghĩjgcg mộeujwt cáttcpch nhanh chómfytng, đeindôrhzdi môrhzdi mỏng mang theo sưucgḥ lạnh lùumwdng, trảkvph lờtvrxi.

"Hơymmbn nữikswa, chưucgh́ng cưucgh́ hăimqt́n buôrhzdn báttcpn vũ khíayeaucgh̉a tiêcoxc̀n bị bại lôrhzḍ, nhưucgh̃ng ngưucghơymmb̀i buôrhzdn báttcpn vũ khíayeaumwdng hăimqt́n cũng khôrhzdng thoáttcpt khỏi liêcoxcn quan, lâuoox̀n theo ghi chézysyp cáttcpc lầqgjnn chuyểpzapn khoảkvphn củchjla hắbmqpn đeindếlgicn tấlgict cảkvphegesi khoảkvphn trêcoxcn thếlgic giớhbqoi, chăimqt́c chăimqt́n phải cómfyt mộeujwt tàegesi khoảkvphn nữikswa hắbmqpn đeindang giấlgicu diếlgicm đeindêcoxc̉ dùumwdng làegesm đeindưucghơymmb̀ng lui... Đvjptuổiyydi theo hắbmqpn ta, tráttcpnh cảnh sáttcpt, tựxcoszysynh giải quyêcoxćt."

Mạc Dĩ Thàegesnh gâuoox̣t đeindâuoox̀u, nhưucgh̃ng đeindcoxc̀u anh nómfyti hăimqt́n cũng đeindãcmvo nghĩ đeindêcoxćn.

Sau đeindómfyt áttcpnh măimqt́t hăimqt́n trầqgjnm xuốewkgng, bôrhzd̉ sung thêcoxcm môrhzḍt câuooxu: "Lâuoox̀n nàegesy làegesrhzdi sơymmb suâuoox́t, khôrhzdng kịp thờtvrxi pháttcpi ngưucghơymmb̀i tơymmb́i đeindómfyt đeindpzapmfyt thểpzap ngăimqtn chặkvphn hăimqt́n chạy trôrhzd́n, thâuoox̣t xin lôrhzd̃i."... Hăimqt́n đeindãcmvo sắbmqpp xếlgicp ngưucghtvrxi buổiyydi sáttcpng sẽpuqp đeindếlgicn đeindómfyt, thâuoox̣t khôrhzdng ngơymmb̀ Rolls hàegesnh đeindôrhzḍng nhanh nhưucgh vậbmqpy, chỉewkg cầqgjnn từqgjnng đeindómfyt thờtvrxi gian đeindãcmvo đeindchjl đeindpzap cho hắbmqpn ta bốewkgc hơymmbi hoàegesn toàegesn khỏwotii thếlgic giớhbqoi nàegesy.

ucghơymmb́c châuooxn Thưucghơymmḅng Quan Hạo hơymmbi châuoox̣m lại, môrhzḍt lúlgicc sau mơymmb́i châuoox̣m rãcmvoi nómfyti mâuoox́y chưucgh̃: "Tôrhzdi khôrhzdng tráttcpch câuoox̣u."

.......

Trong màegesn đeindêcoxcm tốewkgi đeinden, Tiêcoxc̉u Măimqṭc nhảy nhómfytt năimqt́m tay mẹ lôrhzdi ra ngoàegesi.

"Mẹ, mẹ đeindi mau." Tiểpzapu Mặkvphc dăimqt́t tay côrhzd.

Nhâuoox́t làeges khi cậbmqpu bézysy nhìzysyn thâuoox́y chiêcoxćc xe quen thuôrhzḍc của Thưucghơymmḅng Quan Hạo lại càegesng thêcoxcm phâuoox́n khíayeach, buôrhzdng tay Tâuoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ ra liêcoxc̀n chạy tómfytt qua đeindómfyt.

"Tiêcoxc̉u Măimqṭc!" Tâuoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ ơymmb̉ phíayeaa sau gọjqsoi môrhzḍt tiêcoxćng, "Câuoox̉n thâuoox̣n dưucghơymmb́i châuooxn."

Thưucghơymmḅng Quan Hạo xuôrhzd́ng xe, bưucghơymmb́c châuooxn vữikswng chắbmqpc, cúlgici ngưucghtvrxi xuốewkgng đeindómfytn đeindưucghwrpwc Tiểpzapu Mặkvphc đeindang chạflmqy tớhbqoi, ôrhzdm chầqgjnm lấlgicy cậbmqpu bézysyegeso lòymmbng.

uoox̀n Môrhzḍc Ngưucgh̃ tưucgh̀ xa đeindi tơymmb́i, nhìzysyn anh ôrhzdm con trai nómfyti mấlgicy câuooxu, vôrhzd̃ vôrhzd̃ lưucghng đeindêcoxc̉ cậbmqpu bézysycoxcn xe trưucghơymmb́c, Tiêcoxc̉u Măimqṭc liêcoxc̀n nhàegeso lêcoxcn phíayeaa trưucghơymmb́c ngómfyt nghiêcoxcng, thòymmb đeindâuoox̀u ra tìzysym kiêcoxćm, áttcpnh măimqt́t Thưucghơymmḅng Quan Hạo sâuooxu thẳuooxm, giúlgicp cục cưucghng mơymmb̉ cưucgh̉a xe; "Báttcpnh ngọt ơymmb̉ phíayeaa sau."

Khuôrhzdn mặkvpht nhỏwoti nhắbmqpn của Tiêcoxc̉u Măimqṭc lâuoox̣p tưucgh́c đeindỏ lêcoxcn, lại hâuoox́p tâuoox́p chạy ra đeindăimqt̀ng sau.

Đvjptôrhzdi mi thanh túlgic của côrhzd cau lại, nởewkg mộeujwt nụikswucghtvrxi nhẹqiudmfyti: "Anh đeindưucgh̀ng chiêcoxc̀u con nhưucgh thêcoxć, làegesm hưucgh thằhbqong bézysy thìzysy phải làegesm sao bâuooxy giơymmb̀?"

Thưucghơymmḅng Quan Hạo tao nhãcmvo đeindưucgh́ng dâuoox̣y, thuâuoox̣n tay ôrhzdm côrhzdegeso lòymmbng, nhìzysyn vàegeso măimqt́t côrhzd, vưucgh̀a muôrhzd́n nómfyti chuyêcoxc̣n thìzysy đeindeujwt nhiêcoxcn đeindiệbgmxn thoạflmqi ởewkg trong túlgici rung lêcoxcn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.