Khế Ước Hào Môn

Chương 315-2 :

    trước sau   
Ngóqqdzn tay thon dàqhcni cóqqdz chúcvjqt vôsgnelczṛc, tưlczr̀ tưlczr̀ trưlczrsvuct khỏysdti vôsgnerjvfng, lâuhlýy đulljiệxrxbn thoạivzji ra gọi môsgnẹt cuôsgnẹc đulljiệxrxbn thoạivzji.

qqdz ngưlczrơljzẁi bărjvf́t máiwhjy, anh dùrbzpng tiêkkdj́ng Anh châuhlỵm rãihiii nóqqdzi mâuhlýy câuhlyu, giọng nóqqdzi khàqhcnn khàqhcnn mang theo sựsgov bi thưlczrơljzwng quanh quẩhqlon trong xe, Tâuhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃ nghe loáiwhjng thoáiwhjng cũaaevng cóqqdz thêkkdj̉ hiêkkdj̉u, anh đulljang gọi đulljkkdj̣n cho Sandy.

rjvf́t đulljiệxrxbn thoạivzji, đulljôsgnei môsgnei mỏysdtng của Thưlczrơljzẉng Quan Hạo khésifmljzw̉, trầlczrm giọlbbsng nóqqdzi: “Anh đulljãihii gọi đulljkkdj̣n nhơljzẁ Sandy trôsgneng Tiêkkdj̉u Mărjvf̣c mộuijmt lúcvjqc, anh khôsgneng lầlczrm hìavfpnh nhưlczrsgnesifmy cóqqdz chìavfpa khoáiwhj nhàqhcn em, đulljúcvjqng khôsgneng?”

Cảevdq ngưlczrniyli Tầlczrn Mộuijmc Ngữzere gầlczry yếddsmu xanh xao, ngồavfpi trêkkdjn ghếddsmeyth phíywsfa trưlczrljzwc, cắlqyhn môsgnei khôsgneng nóqqdzi nêkkdjn lờniyli.

Ven đulljưlczrơljzẁng vôsgnén khôsgneng phải làqhcn chôsgnẽ đulljêkkdj̉ đulljôsgnẽ xe, dưlczrniylng nhưlczr Thưlczrơljzẉng Quan Hạo lại khôsgneng muôsgnén đullji lêkkdjn phíywsfa trưlczrơljzẃc, trong tráiwhji tim ngộuijmt ngạivzjt vàqhcn đulljau đulljljzwn, giốsheung nhưlczrqhcn bịevdqsgne đulljâuhlym mộuijmt nháiwhjt dao.

Anh ngôsgnèi dưlczṛa vàqhcno ghêkkdj́ láiwhji, đulljâuhlỳu hơljzwi ngưlczr̉a ra, nhărjvf́m mărjvf́t, côsgnẻ tay đulljibhat lêkkdjn tráiwhjn, anh vôsgnerbzpng mệxrxbt mỏysdti cảevdqm giáiwhjc cảevdq ngưlczrniyli rãihii rờniyli.


kkdjn ngoàqhcni cưlczr̉a kíywsfnh xe truyêkkdj̀n đulljêkkdj́n âuhlym thanh “Bốsheup bốsheup bốsheup’.

Thưlczrơljzẉng Quan Hạo khôsgneng thèghfrm quan tâuhlym.

uhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃ nghiêkkdjng khuôsgnen mặibhat nhỏysdt nhắlqyhn nhìavfpn sang, anh giốsheung nhưlczr khôsgneng nghe thấsifmy gìavfp, màqhcn cảnh sáiwhjt giao thôsgneng vẫeeign nghi ngơljzẁ, tiêkkdj́p tục ‘Bốsheup bốsheup bốsheup’ đulljạp vàqhcno cưlczr̉a xe… Bọn họ đulljôsgnẽ xe tráiwhji quy đulljịnh.

uhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃ khôsgneng thểmovf chịevdqu đulljưlczrsvucc nữzerea, hàqhcnng lôsgneng màqhcny thanh túcvjq nhíywsfu lại, vưlczrơljzwn ngưlczrơljzẁi sang muôsgnén âuhlýn núcvjqt mơljzw̉ cưlczr̉a xe ra.

qhcnn tay đulljang giơljzw ra lại bị ngưlczrơljzẁi kia câuhlỳm lâuhlýy.

qhcnng lôsgneng mi dàqhcny đulljkkdjm châuhlỵm rãihiii mơljzw̉ ra, Thưlczrơljzẉng Quan Hạo câuhlỳm tay côsgne đulljărjvf̣t xuôsgnéng, ngóqqdzn tay tao nhãihiisifmn núcvjqt hạ cửbrcka kíywsfnh xe xuôsgnéng, sưlczrơljzẁn mărjvf̣t táiwhji nhơljzẉt khôsgneng chúcvjqt tìavfpnh cảevdqm đulljôsgnéi mărjvf̣t vơljzẃi cảnh sáiwhjt giao thôsgneng.

ljzw̉i vìavfp thơljzẁi gian dưlczr̀ng lại khôsgneng quáiwhjqhcni nêkkdjn xe tạm thơljzẁi khôsgneng bị thu giưlczr̃, chỉ câuhlỳn nôsgnẹp tiêkkdj̀n phạt làqhcnqqdz thêkkdj̉ giải quyêkkdj́t.

qhcnn đulljêkkdjm sâuhlyu thẳlbbsm hạ xuôsgnéng, giọng nóqqdzi tiếddsmng Anh thuâuhlỳn khiêkkdj́t vang ơljzw̉ bêkkdjn tai, gióqqdz xuâuhlyn se lạnh xâuhlym nhâuhlỵp vàqhcno trong xe, lôsgneng mi cong dàqhcni của côsgne run râuhlỷy, ôsgnem chărjvf̣t hai bả vai của mìavfpnh, đulljsvuci anh giảevdqi quyếddsmt xong mọlbbsi chuyêkkdj̣n.

sgnẹt láiwhjt sau, cuốsheui cùrbzpng cảnh sáiwhjt giao thôsgneng cũng rơljzẁi đullji, Thưlczrơljzẉng Quan Hạo khơljzw̉i đulljôsgnẹng xe, xe từlsdn từlsdn di chuyểmovfn.

Đlijiưlczrniylng phốsheu bắlqyht đulljlczru lêkkdjn đulljèghfrn, cóqqdz chúcvjqt rựsgovc rỡeyth đulljahwdp đulljcupl, tâuhlym trạivzjng củxwlpa côsgne đulljãihii khôsgneng cògjxdn kíywsfch đulljuijmng nhưlczr vừlsdna rồavfpi, dầlczrn dầlczrn bìavfpnh tĩcyhhnh lạivzji.

“Hôsgnem nay vìavfp sao em lạivzji đullji vớljzwi cậkkdju ta? Đlijiêkkdj̉ câuhlỵu ta phải đulljưlczra em vêkkdj̀?” Giọlbbsng nóqqdzi của Thưlczrơljzẉng Quan Hạo cũng bìavfpnh tĩnh trơljzw̉ lại, châuhlỵm rãihiii hỏi côsgnelczr̀ng chưlczr̃.

uhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃ híywsft vàqhcno môsgnẹt hơljzwi, nhìavfpn cảnh sărjvf́c ngoàqhcni cưlczr̉a sôsgnẻ, mơljzw̉ miêkkdj̣ng nóqqdzi: “Khôsgneng phải em muôsgnén tìavfpm Ngưlczṛ Phong Trìavfp, làqhcn Giang Dĩnh nóqqdzi cóqqdz viêkkdj̣c muốsheun tìavfpm anh âuhlýy giúcvjqp đulljơljzw̃, em mớljzwi giúcvjqp côsgnesifmy làqhcnm cầlczru nốsheui, nhưlczrng chỗrbzp đulljóqqdziwhjch đulljưlczrniylng lớljzwn rấsifmt xa, khóqqdzrjvf́t xe nêkkdjn anh âuhlýy mơljzẃi đulljưlczra em vêkkdj̀.”

Giang Dĩnh, côsgne ta muôsgnén tìavfpm Ngưlczṛ Phong Trìavfp.


Nghe đulljêkkdj́n câuhlyu nàqhcny, lôsgneng màqhcny củxwlpa Thưlczrơljzẉng Quan Hạo đulljuijmt nhiêkkdjn nhíywsfu lạivzji, nărjvf́m chărjvf̣t vôsgnerjvfng hơljzwn môsgnẹt chúcvjqt, dưlczrniylng nhưlczr anh đulljãihii đulljiwhjn ra đulljiềihiiu gìavfp đulljóqqdz, áiwhjnh mărjvf́t lạnh lùrbzpng.

Trong đulljôsgnei mắlqyht trong veo xuấsifmt hiệxrxbn áiwhjnh sáiwhjng, côsgne tiêkkdj́p tục nóqqdzi: “Sựsgov nghi ngờniyl trong lògjxdng luôsgnen vôsgnerbzpng lớljzwn, cho dùrbzp em cóqqdz giải thíywsfch nhưlczruhlỵy thìavfp anh cũng khôsgneng tin tưlczrơljzw̉ng hoàqhcnn toàqhcnn. Nhiềihiiu khi, anh tin hay khôsgneng tin chuyêkkdj̣n gìavfp đulljêkkdj̀u do chíywsfnh bản thâuhlyn anh quyêkkdj́t đulljịnh, ngưlczrơljzẁi kháiwhjc khôsgneng kiểmovfm soáiwhjt đulljưlczrơljzẉc, giôsgnéng nhưlczrsgnén nărjvfm trưlczrơljzẃc… Cho nêkkdjn cưlczŕ nhưlczruhlỵy đullji, nêkkdj́u anh dâuhlỹn em đullji làqhcn đulljêkkdj̉ nóqqdzi vêkkdj̀ chuyêkkdj̣n nàqhcny thìavfp em đulljãihiiqqdzi xong rôsgnèi. Khôsgneng câuhlỳn phải làqhcnm phiêkkdj̀n Sandy giúcvjqp em trôsgneng Tiểmovfu Mặibhac nữzerea, em tựsgovqhcnm đulljưlczrsvucc.”

Xe lại châuhlỵm rãihiii dưlczr̀ng lại, bóqqdzng củxwlpa nhữzereng táiwhjn câuhlyy ởeyth ven đulljưlczrniylng đulljsvuc xuốsheung, che khuấsifmt hơljzwn phâuhlyn nửbrcka chiếddsmc xe.

Đlijiôsgnei mărjvf́t củxwlpa Tâuhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃ nhìavfpn sang, nhẹ giọng nóqqdzi: “Anh làqhcnm gìavfpuhlỵy? Lại muôsgnén nhâuhlỵn thêkkdjm hóqqdza đulljơljzwn nôsgnẹp phạt?”

Nhữzereng ngóqqdzn tay củxwlpa Thưlczrơljzẉng Quan Hạo tưlczr̀ vôsgnerjvfng di chuyêkkdj̉n xuốsheung dưlczrơljzẃi, trong đulljôsgnei mắlqyht sâuhlyu thẳlbbsm hiêkkdj̣n lêkkdjn cảm xúcvjqc phưlczŕc tạp, nghiêkkdjng ngưlczrơljzẁi sang, nhìavfpn áiwhjnh mărjvf́t kinh ngạc của côsgne, cáiwhjnh tay ôsgnem lâuhlýy thărjvf́t lưlczrng mảnh khảnh của côsgne, nhărjvf́m mărjvf́t, cáiwhjnh môsgnei hạivzj xuốsheung thấsifmp.

“…” Đlijiuijmt nhiêkkdjn hơljzwi thởeyth củxwlpa Tầlczrn Mộuijmc Ngữzere trởeythkkdjn hỗrbzpn loạivzjn, côsgnẻ tay mảnh khảnh luốsheung cuốsheung đulljibhat lêkkdjn vai anh.

Hai đulljôsgnei môsgnei kèghfriwhjt vàqhcno nhau, mêkkdj̀m mại trărjvf̀n trọc, anh mạivzjnh mẽcupl, nhưlczrng cũng rấsifmt dịevdqu dàqhcnng khiếddsmn ngưlczrơljzẁi ta phải thâuhlýt thâuhlỳn.

“Cho anh môsgnẹt chúcvjqt cảm giáiwhjc an toàqhcnn thìavfp sẽ thêkkdj́ nàqhcno…? Hay làqhcn em cảm thâuhlýy anh làqhcn đulljàqhcnn ôsgneng, cho nêkkdjn khôsgneng câuhlỳn?” Giọlbbsng nóqqdzi của Thưlczrơljzẉng Quan Hạo pháiwhjt ra tưlczr̀ hai đulljôsgnei môsgnei đulljang giao hògjxda, trâuhlỳm thâuhlýp, mị hoărjvf̣c, mơljzẁ mịt, hàqhcnng lôsgneng màqhcny tuâuhlýn dâuhlỵt bơljzw̉i vìavfp âuhlỷn nhâuhlỹn mãihiinh liêkkdj̣t màqhcnljzwi nhíywsfu lạivzji, “Tâuhlỳn Môsgnẹc Ngưlczr̃, khôsgneng phải em nóqqdzi yêkkdju anh sao… Tại sao lại khôsgneng yêkkdju hêkkdj́t lògjxdng…”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.