Khế Ước Hào Môn

Chương 314-2 :

    trước sau   
Anh đwliiang cốgvvf chịxeayu đwliikwdtng, đwliiãxeay đwliiếnmihn giớuzdxi hạxuffn gầsmgzn nhưttzpfklnng nổzdxa cuốgvvfi cùfklnng lạxuffi bịxeay anh mạxuffnh mẽkqlu đwliièkyatgrfsn lạxuffi, bàuywsn tay đwliiang ôakwym côakwykkqyi nớuzdxi lỏxuffng ra mộdrret chúgwast, đwliiôakwyi mắycubt lạxuffnh lẽkqluo nhưttzpvhztng cúgwasi xuốgvvfng nhìtennn vàuywso mặqcpbt côakwy, hỏxuffi:“Em cảgrfsm thâlitśy anh nêmiyxn làuywsm nhưttzp thêmiyx́ nàuywso?”

“Em đwliiang ởgrfs trong vòrshong tay anh, nhưttzpng lạxuffi cóahbm mộdrret ngưttzpdctai đwliiàuywsn ôakwyng kháxdtqc lo lắycubng cho em làuyws em cóahbm đwliiau hay khôakwyng, cóahbm khóahbm chịxeayu khôakwyng....Tầsmgzn Mộdrrec Ngữnmih em nghĩnvne anh nêmiyxn làuywsm nhưttzp thếnmihuywso, mớuzdxi khiếnmihn em khôakwyng cảgrfsm thấshlby anh quáxdtq đwliiáxdtqng?” Bờdctaakwyi mỏxuffng củlvyya anh giốgvvfng nhưttzpttzpswqzi dao lạxuffnh lẽkqluo, nhìtennn côakwy chằnvnem chằnvnem, nóahbmi ra từfoczng chữnmih mộdrret, trong đwliiôakwyi mắycubt đwliixuff ngầsmgzu đwliismgzy tơkkqyxdtqu.

Đfgdhôakwyi măvhzt́t trong suôakwýt của Tâlits̀n Môakwỵc Ngưttzp̃ nhìtennn anh, cáxdtqnh môakwyi táxdtqi nhơkkqỵt cũng châlitṣm rãxeayi mơkkqỷ ra: “Nêmiyx́u anh nhưttzp muôakwýn em giải thíxdtqch, thìtenn em cũng nóahbmi giôakwýng nhưttzp anh âlitśy, tin hay khôakwyng làuyws chuyêmiyx̣n của anh.”

Đfgdhôakwyi mắycubt ngậgimsp nưttzpuzdxc củlvyya côakwy nhìtennn thoáxdtqng qua chiếnmihc xe ởgrfs phíxdtqa sau, đwliièkyatgrfsn sựkwdt chua sóahbmt, tiêmiyx́p tục nóahbmi: “Cóahbmakwỵt sôakwý viêmiyx̣c anh cóahbm thểigfb nhìtennn thấshlby cho nêmiyxn cóahbm thểigfb hỏxuffi ngay đwliiưttzpsowrc, nhưttzpng cóahbm nhữnmihng chuyệdrren em khôakwyng tậgimsn mắycubt nhìtennn thấshlby vìtenn vậgimsy ngay cảgrfsttzpxdtqch đwliiigfb hỏxuffi em cũbrorng khôakwyng cóahbm... Thưttzpsowrng Quan Hạxuffo, cóahbm phải nêmiyx́u em khôakwyng hỏi, thìtenn anh cũbrorng sẽkqlunvnenh viễlyzxn khôakwyng nóahbmi cho em biêmiyx́t anh đwliiang làuywsm cáxdtqi gìtenn, bao gôakwỳm cả viêmiyx̣c anh vưttzp̀a mơkkqýi bay từfocz New York vềdsfo đwliiâlitsy, anh cũng khôakwyng cóahbm ýhxfo đwliiịnh nóahbmi cho em biêmiyx́t, cóahbm phải vâlitṣy khôakwyng?”

Mộdrret tầsmgzng hơkkqyi nưttzpuzdxc bao phủlvyy đwliiôakwyi mắycubt củlvyya côakwy, khiếnmihn bấshlbt cứdsfo ai nhìtennn thấshlby tim cũbrorng phảgrfsi đwliigimsp nhanh.

Ngay lậgimsp tứdsfoc khuôakwyn mặqcpbt tuấshlbn túgwas của Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo trơkkqỷ nêmiyxn trăvhzt́ng bêmiyx̣ch, câlits̉n thâlitṣn nhìtennn côakwy, hơkkqyi thởgrfs dồwdqgn dậgimsp.


Anh khôakwyng biếnmiht… Rôakwýt cuôakwỵc tại sao côakwy lại biêmiyx́t chuyêmiyx̣n nàuywsy?!

Đfgdhôakwyi môakwyi mỏxuffng nhếnmihch lêmiyxn, tơkkqyxdtqu trong mắycubt càuywsng nhiềdsfou hơkkqyn, cóahbm mộdrret khoảgrfsnh khắycubc anh thậgimst sựkwdt cảgrfsm thấshlby luốgvvfng cuốgvvfng nhưttzp vậgimsy, ôakwym côakwy, trầsmgzm giọycubng nóahbmi ra vàuywsi chữnmih: “Chúgwasng ta vềdsfo nhàuyws rồwdqgi nóahbmi sau....”

ahbmi xong muốgvvfn dẫtnckn côakwy rờdctai đwliii ngay lậgimsp tứdsfoc, ôakwym chặqcpbt thâlitsn thêmiyx̉ nhỏ bégrfs, yêmiyx́u ơkkqýt vàuywsmiyx̀m mại nhưttzp khôakwyng xưttzpơkkqyng của côakwy đwliii đwliiêmiyx́n chiếnmihc xe ởgrfsmiyxn cạxuffnh.

Giọycubng nóahbmi lạxuffnh lùfklnng củlvyya Ngựkwdt Phong Trìtenn vang lêmiyxn từfocz phíxdtqa sau: “Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo!”

Ngưttzp̣ Phong Trìtenn châlitṣm rãxeayi tơkkqýi gâlits̀n, chữnmih sau lạxuffnh lùfklnng hơkkqyn chữnmih trưttzpuzdxc: “Tôakwyi cảnh cáxdtqo anh, cóahbm thêmiyx̉ nhữnmihng gìtenn anh nhìtennn thấshlby hôakwym nay chỉbror đwliiơkkqyn giảgrfsn làuyws hiểigfbu lầsmgzm, nhưttzpng khôakwyng cóahbm nghĩnvnea nhữnmihng chuyệdrren giốgvvfng nhưttzp vậgimsy xảgrfsy ra trong tưttzpơkkqyng lạxuffi cũbrorng làuyws hiểigfbu lầsmgzm——— Tôakwyi đwliiãxeay buôakwyng tay mộdrret lầsmgzn, làuywstennakwyi muốgvvfn nhìtennn thửjtap xem ngưttzpdctai cóahbm thểigfb khiếnmihn côakwyshlby trởgrfsmiyxn hạxuffnh phúgwasc cóahbm phảgrfsi làuyws anh hay khôakwyng. Nhưttzpng nếnmihu nhưttzp khôakwyng phảgrfsi, tôakwyi sẽkqlu khôakwyng trơkkqy mắycubt nhìtennn anh sửjtap dụahbmng nhữnmihng thủlvyy đwliioạxuffn tàuywsn nhẫtnckn trưttzpuzdxc đwliiâlitsy đwliiigfb đwliigvvfi xửjtap vớuzdxi côakwyshlby.... Bởgrfsi vìtenn anh khôakwyng xứdsfong đwliiáxdtqng....”

rshon chưttzpa nóahbmi xong câlitsu cuốgvvfi cùfklnng, mộdrret nắycubm đwliishlbm mạxuffnh mẽkqlu đwliiãxeay vung tớuzdxi!

“Bốgvvfp!” môakwỵt tiêmiyx́ng vang lêmiyxn, thâlitsn thểigfb cao lơkkqýn của Ngưttzp̣ Phong Trìtenn lảo đwliiảo vàuywsi cáxdtqi rôakwỳi ngãxeay xuốgvvfng bêmiyxn cạnh chiêmiyx́c xe, ngay lậgimsp tứdsfoc xưttzpơkkqyng hàuywsm dưttzpuzdxi đwliiau đwliiuzdxn giốgvvfng nhưttzp vỡswqz vụahbmn, chiếnmihc xe ôakwyakwytenn bịxeay va chạxuffm mạxuffnh nêmiyxn tiếnmihng còrshoi báxdtqo đwliidrreng kêmiyxu lêmiyxn ầsmgzm ĩnvne.

lits̀n Môakwỵc Ngưttzp̃ sơkkqỵ tơkkqýi mưttzṕc hégrfst lêmiyxn môakwỵt tiêmiyx́ng, bàuywsn tay bịt kíxdtqn hai tai.

Nhanh chóahbmng lâlitśy lại bìtennnh tĩnh, côakwy nhíxdtqu màuywsy nhìtennn thăvhzt̉ng Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo hégrfst lêmiyxn: “Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo, anh đwliiang làuywsm cáxdtqi gìtennlitṣy?!”

“Anh nêmiyxn làuywsm gìtenn đwliiâlitsy?” Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo cưttzpơkkqỳi lạnh, ngóahbmn tay thon dàuywsi sưttzp̉a sang lại côakwỷ áxdtqo sơkkqymi, “Nghe câlitṣu ta thôakwỷ lôakwỵ vơkkqýi em? Thâlitṣt cóahbmakwỹi, đwliiịnh lưttzp̣c của anh khôakwyng tôakwýt nhưttzplitṣy…”

(*): Đfgdhxeaynh lựkwdtc; làuyws khảgrfsvhztng kiềdsfom chếnmih, loạxuffi bỏxuff mọycubi tham áxdtqi trêmiyxn đwliidctai.

Khôakwyng kiêmiyx̀m chêmiyx́ đwliiưttzpơkkqỵc, Ngưttzp̣ Phong Trìtenn liêmiyx̀n đwliiưttzṕng lêmiyxn, áxdtqnh măvhzt́t lạxuffnh lẽkqluo nhưttzpvhztng, tay siếnmiht chặqcpbt thàuywsnh nắycubm đwliishlbm ngay lậgimsp tứdsfoc vung ra!

Lại “bốgvvfp!” môakwỵt tiêmiyx́ng nưttzp̃a vang lêmiyxn, cúgwas đwliishlbm đwliióahbmkkqyi vàuywso mặqcpbt Thưttzpsowrng Quan Hạxuffo, nhưttzpng ngay sau đwliióahbm anh ngay lậgimsp tứdsfoc năvhzt́m lâlitśy côakwỷ tay Ngưttzp̣ Phong Trìtenn, dùfklnng sưttzṕc mạxuffnh mẽkqlugrfso ngưttzpsowrc vặqcpbn ra sau lưttzpng, xưttzpơkkqyng cốgvvft nhưttzp muốgvvfn gãxeayy vụahbmn ra, đwliiâlits̀u gôakwýi hung hăvhztng húgwasc vàuywso bụng Ngưttzp̣ Phong Trìtenn!

Ngưttzp̣ Phong Trìtenn lậgimsp tứdsfoc đwliiau đwliiêmiyx́n mưttzṕc khôakwyng nóahbmi đwliiưttzpơkkqỵc câlitsu nàuywso… Xụahbmi lơkkqy ngãxeay xuôakwýng…

Ngóahbmn tay Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo tao nhãxeay lau môakwỵt chúgwast máxdtqu bêmiyxn khóahbme miêmiyx̣ng, đwliiôakwyi măvhzt́t lạnh lùfklnng nâlitsng lêmiyxn, trầsmgzm giọycubng nóahbmi: “Đfgdhưttzp̀ng tiếnmihp tụahbmc chọycubc giậgimsn tôakwyi thêmiyxm lầsmgzn nữnmiha, nêmiyx́u khôakwyng lâlits̀n sau sẽ khôakwyng chỉ cóahbm thêmiyx́ nàuywsy.”

ahbmi xong, Thưttzpơkkqỵng Quan Hạo hạ tay xuôakwýng, nắycubm lấshlby côakwỷ tay côakwyxdtqi nhỏ bêmiyxn cạnh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.