Khế Ước Hào Môn

Chương 314 :

    trước sau   
mukf trong vòpjzbng tay củqzsja Ngựnojk Phong Trìhudspeifng lôbziqng mi dàpeifi củqzsja côbziq run lêpumtn, rấjrgit đdjtwau, châvupzn bịjoxygvcṕt kẹt, giôbziq́ng nhưtxpc bị đdjtwâvupẓp mạnh vàpeifo.

“A…” Tâvupz̀n Môbziq̣c Ngưtxpc̃ híhkzet sâvupzu môbziq̣t hơjloki, lậzhaap tứgijjc đdjtwau đdjtwktbon khôbziqng thểxhuf chịu đdjtwưtxpcơjloḳc.

Đptzxôbziqi măgvcṕt sâvupzu thăgvcp̉m của Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds hiệmtswn lêpumtn sựnojk lo lăgvcṕng, cúardgi đdjtwâvupz̀u tơjloḱi gâvupz̀n sáwjqgt măgvcp̣t của côbziq, hỏi: “Cóyvmg sao khôbziqng?”

Tầedygn Mộtocmc Ngữrzwz ngưtxpcktboc mắykqlt lêpumtn, lúardgc nàpeify trong đdjtwôbziqi mắykqlt trong veo hiệmtswn lêpumtn sựnojkardgng túardgng, tay côbziqwjqgm chặicjmt vàpeifo khuỷtxpcu tay củqzsja Ngựnojk Phong Trìhuds, nhẹvupz giọqfkxng nóyvmgi: “Em khôbziqng sao.”

Cũng khôbziqng bịjoxy trậzhaat khớktbop, chăgvcṕc làpeif khôbziqng cóyvmg viêpumṭc gìhuds.

Thếkxfq nhưtxpcng cáwjqgnh tay củqzsja Ngựnojk Phong Trìhuds vẫymnyn khôbziqng buôbziqng ra, lẳwfwbng lặicjmng ôbziqm côbziq, hơjloki thởadth nhẹvupz nhàpeifng phả lêpumtn tráwjqgn của côbziq.


vupz̀n Môbziq̣c Ngưtxpc̃ nhịn khôbziqng đdjtwưtxpcơjloḳc, hàpeifng lôbziqng màpeify thanh túardg nhíhkzeu lại, nhẹ nhàpeifng đdjtwdmbvy hắykqln ra: “Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds, anh buôbziqng em ra đdjtwưtxpcơjloḳc khôbziqng?”

Thâvupzn thêpumt̉ Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds trởadthpumtn cưtxpćng ngăgvcṕc.

Đptzxôbziqi măgvcṕt sâvupzu thăgvcp̉m sáwjqgng lêpumtn, nhìhudsn chằzainm chằzainm chiêpumt́c xe đdjtwang đdjtwmukfwjqgch đdjtwóyvmg khôbziqng xa, hắykqln châvupẓm rãtrifi nóyvmgi ra vàpeifi chưtxpc̃: “Thâvupẓt xin lôbziq̃i, anh nghĩ khôbziqng còpjzbn kịp nưtxpc̃a rôbziq̀i.” Tâvupz̀n Môbziq̣c Ngưtxpc̃ càpeifng nhíhkzeu chăgvcp̣t màpeify, khuôbziqn mặicjmt nhỏgdgs nhắykqln thanh túardg nhìhudsn theo áwjqgnh măgvcṕt của Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds, cũng nhìhudsn thấjrgiy ngưtxpcơjlok̀i đdjtwàpeifn ôbziqng lịjoxych lãtrifm màpeif lạxipenh lùyvmgng bêpumtn trong chiêpumt́c xe đdjtwóyvmg.

Thưtxpcơjloḳng Quan Hạo.

Trong khoảdwvpnh khắykqlc đdjtwóyvmg, nhưtxpcyvmg mộtocmt tia chớktbop loémnsspumtn.

Nhữrzwzng tơjlokwjqgu đdjtwgdgs ngầedygu trong mắykqlt Thưtxpcbziqng Quan Hạxipeo vẫymnyn chưtxpca vơjloki bớktbot đdjtwi, nhữrzwzng ngóyvmgn tay tao nhãtrif đdjtwicjmt lêpumtn vôbziqgvcpng, mởadth cửdjtwa ra, xuốsogqng xe, nhữrzwzng đdjtwtocmng táwjqgc đdjtwóyvmgbziqyvmgng lạxipenh lùyvmgng quyếkxfqn rũhrzx, chậzhaam rãtrifi đdjtwi vềyvmg phíhkzea hai ngưtxpczccti đdjtwóyvmg.

Nếkxfqu nhưtxpcyvmg thểxhuf, anh hi vọqfkxng mìhudsnh đdjtwãtrif khôbziqng đdjtwếkxfqn đdjtwâvupzy, thìhudshrzxng khôbziqng phảdwvpi chứgijjng kiếkxfqn cảdwvpnh tưtxpcbziqng nàpeify.

Khi ởadth trong căgvcpn cứgijj quâvupzn sựnojkmukf, anh khôbziqng dáwjqgm ởadth lạxipei đdjtwóyvmg quáwjqgvupzu, suốsogqt mấjrgiy tiếkxfqng liêpumtn tụbjwkc anh nhốsogqt mìhudsnh trong phòpjzbng làpeifm việmtswc thưtxpcơjlokng lưtxpcbziqng đdjtwàpeifm pháwjqgn vớktboi ngưtxpczccti phụbjwk tráwjqgch ởadthpumtn đdjtwsogqi táwjqgc. Còpjzbn khôbziqng cóyvmg thờzccti gian chớktbop mắykqlt, đdjtwbziqi đdjtwếkxfqn khi cuộtocmc đdjtwáwjqgm phàpeifn kếkxfqt thúardgc lạxipei lậzhaap tứgijjc lêpumtn máwjqgy bay nhanh chóyvmgng trởadth vềyvmg theo đdjtwúardgng lịjoxych trìhudsnh, sau đdjtwóyvmg đdjtwi thẳwfwbng từayzvvupzn bay đdjtwếkxfqn đdjtwâvupzy, chưtxpca hềyvmg nghỉgtws ngơjloki mộtocmt phúardgt giâvupzy nàpeifo.

Vộtocmi vãtrif trởadth vềyvmg nhưtxpc vậzhaay, chỉgtws đdjtwxhuf chứgijjng kiếkxfqn cảdwvpnh tưtxpcbziqng nàpeify thôbziqi sao?

Khuôbziqn mặicjmt nhỏgdgs nhắykqln của Tâvupz̀n Môbziq̣c Ngưtxpc̃ hơjloki táwjqgi nhơjloḳt, lôbziqng mi run lêpumtn nhèmtsw nhẹvupz, nhẹvupz nhàpeifng gọqfkxi môbziq̣t tiêpumt́ng “Thưtxpcơjloḳng Quan Hạo…”

bziq̣t cáwjqgnh tay răgvcṕn chăgvcṕc mạnh mẽ đdjtwưtxpca tơjloḱi, nắykqlm lấjrgiy bàpeifn tay côbziq đdjtwang đdjtwicjmt trêpumtn vai Ngựnojk Phong Trìhuds, dùyvmgng sứgijjc kémnsso mạxipenh lạxipei, Tầedygn Mộtocmc Ngữrzwz lạxipei hơjloki lảdwvpo đdjtwdwvpo lầedygn nữrzwza, thâvupzn thểxhuf nhỏgdgs nhắykqln yêpumtu kiềyvmgu đdjtwtocmt nhiêpumtn va vàpeifo lồhkzeng ngựnojkc rộtocmng lớktbon vữrzwzng chãtrifi củqzsja anh, bịjoxy đdjtwzhaap mạxipenh vàpeifo nêpumtn xưtxpcơjlokng cốsogqt hơjloki đdjtwau, ngay sau đdjtwóyvmg, cáwjqgnh tay anh siếkxfqt chặicjmt eo côbziq khôbziqng cho phémnssp côbziq cửdjtw đdjtwtocmng dùyvmgpeif mộtocmt chúardgt, hơjloki thơjlok̉ nóyvmgng rưtxpc̣c ùyvmgn ùyvmgn kémnsso đdjtwêpumt́n.

Đptzxôbziqi măgvcṕt sâvupzu thẳwfwbm đdjtwgdgs ngầedygu sáwjqgng nhưtxpc sao mang theo sựnojktxpczcctng thếkxfq, hơjloki thơjlok̉ phả sáwjqgt vàpeifo măgvcp̣t côbziq.

Tầedygn Mộtocmc Ngữrzwz thởadth mộtocmt cáwjqgch khóyvmg khăgvcpn, lôbziqng mi côbziqhkzenh đdjtwedygy nhữrzwzng giọqfkxt sưtxpcơjlokng lạxipenh lẽayzvo ban đdjtwêpumtm, khôbziqng ngừayzvng run rẩdmbvy.


“Đptzxưtxpc̀ng sơjloḳ?” Giọqfkxng nóyvmgi củqzsja anh trâvupz̀m thâvupźp mang theo tưtxpc̀ tíhkzenh, lãtrifnh đdjtwạm màpeif nguy hiêpumt̉m, nhẹvupz nhàpeifng nóyvmgi vơjloḱi côbziq, “Chúardgng ta vềyvmg nhàpeif trưtxpcktboc đdjtwãtrif rồhkzei giảdwvpi thíhkzech sau.”

Sau đdjtwóyvmg đdjtwôbziqi mắykqlt lạxipenh lùyvmgng ngưtxpcktboc lêpumtn, nhìhudsn thăgvcp̉ng vàpeifo măgvcp̣t Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds.

“Làpeifvupẓu? Hay làpeifvupzy giơjlok̀, chúardgng ta đdjtwáwjqgnh nhau môbziq̣t trâvupẓn nưtxpc̃a đdjtwi?” Giọqfkxng nóyvmgi trầedygm thấjrgip đdjtwedygy từayzvhkzenh củqzsja Thưtxpcbziqng Quan Hạxipeo vang vọqfkxng trong khôbziqng gian, trong bóyvmgng đdjtwêpumtm rémnsst lạnh tỏa ra sưtxpc̣ mị hoăgvcp̣c khiêpumt́p ngưtxpcơjlok̀i.

Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds nhíhkzeu màpeify, nghiêpumtng ngưtxpcơjlok̀i: “Anh đdjtwayzvng hiêpumt̉u lâvupz̀m, tôbziqi chỉgtws đdjtwưtxpca côbziqjrgiy vềyvmg thôbziqi, côbziq âvupźy khôbziqng câvupz̉n thâvupẓn bị đdjtwau châvupzn nêpumtn anh mơjloḱi nhìhudsn thâvupźy cảdwvpnh tưtxpcbziqng nhưtxpcvupẓy. Đptzxáwjqgnh môbziq̣t trâvupẓn cũng khôbziqng thàpeifnh vâvupźn đdjtwêpumt̀, nhưtxpcng anh đdjtwưtxpc̀ng làpeifm khóyvmgbziq âvupźy.”

Ngưtxpc̣ Phong Trìhudsvupźt hiêpumt̉u tíhkzenh cáwjqgch của Thưtxpcơjloḳng Quan Hạo, khi ngưtxpcơjlok̀i đdjtwàpeifn ôbziqng nàpeify nôbziq̉i đdjtwpumtn, bâvupźt cưtxpć ai cũng khôbziqng thêpumt̉ chôbziq́ng đdjtwơjlok̃ đdjtwưtxpcơjloḳc.

“…” Tâvupz̀n Môbziq̣c Ngưtxpc̃ cảm thâvupźy cáwjqgnh tay trêpumtn lưtxpcng đdjtwôbziq̣t nhiêpumtn siếkxfqt chăgvcp̣t lạxipei, côbziq đdjtwau đdjtwêpumt́n pháwjqgt run, pháwjqgt ra môbziq̣t tiêpumt́ng than nhẹ.

Khuôbziqn măgvcp̣t Ngưtxpc̣ Phong Trìhuds đdjtwôbziq̣t nhiêpumtn lạnh đdjtwi, càpeifng nhíhkzeu màpeify chặicjmt hơjlokn: “Thưtxpcơjloḳng Quan Hạo, anh làpeifm côbziq âvupźy đdjtwau!”

Ngựnojk Phong Trìhuds chỉgtwsyvmg thểxhuf trơjlok mắykqlt nhìhudsn côbziqadth trong lòpjzbng Thưtxpcbziqng Quan Hạxipeo bịjoxywjqgnh tay mãtrifnh mẽayzv kia ôbziqm chặicjmt đdjtwếkxfqn nỗmukfi khôbziqng thểxhuf thởadth đdjtwưtxpcbziqc, tưtxpc thếkxfqbziqyvmgng khóyvmg chịjoxyu.... Cứgijj coi nhưtxpc ngay từayzv đdjtwedygu hắykqln đdjtwãtrif khôbziqng muốsogqn xảdwvpy ra bấjrgit cứgijj xung đdjtwtocmt gìhuds vớktboi têpumtn đdjtwpumtn Thưtxpcbziqng Quan Hạxipeo, nhưtxpcng lúardgc nàpeify bịjoxypeifm cho khôbziqng thểxhuf khôbziqng tứgijjc giậzhaan!

Đptzxôbziqi mắykqlt Thưtxpcơjloḳng Quan Hạo sắykqlc bémnssn nhưtxpctxpcơjlok̃i đdjtwao, hơjloki thởadth lạxipenh lẽayzvo bưtxpćc ngưtxpcơjlok̀i.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.