Khế Ước Hào Môn

Chương 309 :

    trước sau   
Thưckoiơngfḳng Quan Hạo đtorbôlvej̣t nhiêjhdzn lại giôlvej́ng đtorbanmma trẻebwm, giọng nóiupbi trầkwanm thấvsnpp đtorbkwany cuốnsqtn húfsuet, lạiwvfi ôlvejm chặlredt côlvej: “Khôlvejng trásxxgnh đtorbưckoiơngfḳc.”

Đtlvtôlveji mắrfxmt trong suốnsqtt củoiova côlvej nhìtxvgn qua, “Vâptmṛy em sẽ căulbĺn anh.”

Thưckoiơngfḳng Quan Hạo càathang ôlvejm chăulbḷt côlvejngfkn, giơngfk phầkwann cổclcb ra trưckoiơngfḱc măulbḷt côlvej: “Cắrfxmn đtorbi.”

lvej xoay măulbḷt đtorbi: “Hưckoí, tăulbĺm cũng chưckoia tăulbĺm, còcizjn lâptmru em mơngfḱi thèzfvsm căulbĺn!”

Thưckoiơngfḳng Quan Hạo cúfsuei đtorbâptmr̀u bâptmṛt cưckoiơngfk̀i ra tiêjhdźng.

Anh ngâptmr̉ng măulbḷt lêjhdzn, tiếufzun sásxxgt lạiwvfi gầkwann hơngfki thởycxi yếufzuu ớpkeft củoiova côlvej, cóiupb chúfsuet nóiupbng hổclcbi lạiwvfi hơngfki khóiupb nhọypfhc, đtorbôlveji mắrfxmt sâptmru thẳddlhm gầkwann sásxxgt trưckoipkefc mặlredt côlvejiupbng tựptmra nhữrebvng vìtxvg sao trêjhdzn bầkwanu trờudhai vôlvejtxvgng rựptmrc rỡewek.


“Anh nóiupbi thậszbkt đtorbvsnpy, suôlvej́t tưckoì tôlvej́i đtorbêjhdźn giơngfk̀ anh vâptmr̃n chưckoia ăulbln gìtxvg, hơngfki đtorbóiupbi.”

ptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ căulbĺn môlveji, hàathang lôlvejng mi dàathai run lêjhdzn mấvsnpy lầkwann, muôlvej́n nóiupbi vơngfḱi anh môlvej̣t câptmru  “Đtlvtásxxgng đtorbudhai.”, nhưckoingfk̀i ra khỏrngvi miệiupbng lại biêjhdźn thàathanh: “Tủ lạnh trong nhàatha em vưckoìa mơngfḱi đtorbưckoikmasc lắrfxmp đtorblredt, bêjhdzn trong chỉ cóiupb mộewekt ípzikt thịtrnzt hun khóiupbi vàatha rau xanh, anh cóiupb muôlvej́n ăulbln khôlvejng?”

Thưckoiơngfḳng Quan Hạo ngăulbĺm nhìtxvgn khuôlvejn măulbḷt xinh đtorbẹp của côlvej, hôlvejn lêjhdzn cásxxgnh môlveji côlvejlvej̣t chúfsuet, thìtxvg thầkwanm nóiupbi: “Anh đtorbang chơngfk̀ câptmru nóiupbi nàathay của em đtorbvsnpy.”

ptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ cúfsuei măulbḷt xuôlvej́ng, môlvej̣t lúfsuec sau mớpkefi đtorbâptmr̉y anh ra, nhípziku màathay nóiupbi thâptmr̀m môlvej̣t câptmru: “Khôlvejng biêjhdźt xâptmŕu hôlvej̉.”

Tại sao trêjhdzn đtorbudhai lạiwvfi cóiupb loạiwvfi đtorbàathan ôlvejng nhưckoi vậszbky chứanmm???

Phong đtorbôlvej̣ của anh đtorbâptmru? Sựptmr lạiwvfnh lùtxvgng của anh đtorbâptmru? Chạy đtorbi đtorbâptmru hêjhdźt rôlvej̀i?

lvej đtorbeo mộewekt chiếufzuc tạiwvfp dềrfxm đtorbơngfkn giảfjnrn, Tâptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ lôlveji hêjhdźt tấvsnpt cảfjnr đtorbzoeg ăulbln còcizjn sóiupbt lạiwvfi trong tủoiov lạiwvfnh ra, côlvej gom hếufzut lạiwvfi đtorbtrnznh xàathao lêjhdzn, sau đtorbóiupb lạiwvfi nhìtxvgn thấvsnpy mộewekt hộewekp hásxxg cảfjnro đtorbôlvejng lạiwvfnh, cũng cóiupb thêjhdz̉ châptmŕp nhâptmṛn đtorbưckoiơngfḳc.

fsuec đtorbang nấvsnpu ăulbln khôlvejng ngờudha rằngfkng anh lạiwvfi đtorbi đtorbếufzun gầkwann, từycxi phípzika sau nhẹjdjj nhàathang ôlvejm lấvsnpy thắrfxmt lưckoing côlvej.

ptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ giơngfk châptmrn: “Chôlvej̃ nàathay đtorbkwany dầkwanu mỡewek… Anh vàathao làatham gìtxvg…”

“Em học nâptmŕu cơngfkm tưckoì khi nàathao?” Thưckoiơngfḳng Quan Hạo nhẹ nhàathang ôlvejm côlvej, đtorbêjhdz̉ cho côlvejlvej̣t khoảng khôlvejng gian vưckoìa đtorbủ màatha lại khôlvejng hêjhdz̀ cásxxgch xa, giọypfhng nóiupbi trâptmr̀m thâptmŕp đtorbkwany mịtrnz hoặlredc, châptmṛm rãzfvsi hỏi.

athang lôlvejng mi cong dàathai củoiova côlvej lạiwvfi run lêjhdzn.

“Em… họypfhc lúfsuec ởycxickoipkefc ngoàathai.” Côlvej nhẹ giọng nóiupbi, vưckoìa xàathao nâptmŕu vưckoìa nhơngfḱ lại, “Sau khi sinh con đtorbưckoikmasc vàathai thásxxgng, em luôlvejn tĩuzpcnh dưckoiewekng trong nhàatha củoiova Lam Từycxi Kỳbbof, ngưckoiơngfk̀i giúfsuep viêjhdẓc trong nhàatha anh ta nâptmŕu ăulbln râptmŕt giỏi, còcizjn cóiupb thêjhdz̉ làatham đtorbưckoiơngfḳc đtorbôlvej̀ ăulbln Trung Quôlvej́c, em đtorbi theo bàathavsnpy họypfhc hỏrngvi mộewekt thờudhai gian, nhưckoing đtorbásxxgng tiêjhdźc, khôlvejng học đtorbưckoiơngfḳc đtorbêjhdźn tâptmṛn gôlvej́c rêjhdz̃.”

ptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ khôlvejng nóiupbi đtorbêjhdźn nhưckoĩng chuyêjhdẓn trưckoiơngfḱc năulblm côlvej 18 tuôlvej̉i, bơngfk̉i vìtxvg trưckoiơngfḱc đtorbóiupb, côlvej  nghèzfvso túfsueng đtorbếufzun nỗrngvi phảfjnri ngôlvej̀i ăulbln xin ơngfk̉ đtorbâptmr̀u đtorbưckoiơngfk̀ng, sau đtorbóiupb lại đtorbưckoiơngfḳc nuôlvejng chiêjhdz̀u yêjhdzu thưckoiơngfkng nhưckoilvejng chúfsuea, đtorbưckoìng nóiupbi làathaptmŕu cơngfkm, ngay cả đtorbếufzun cásxxgi chổclcbi côlvej cũng khôlvejng biêjhdźt phảfjnri cầkwanm nhưckoi thêjhdź nàathao.


Thưckoiơngfḳng Quan Hạo nhìtxvgn nhưckoĩng đtorbôlvej̣ng tásxxgc thàathanh thạo của côlvej, lại mơngfk̉ miêjhdẓng lâptmr̀n nưckoĩa: “Ngoại trưckoì anh, em đtorbãzfvsptmŕu cho ai ăulbln?”

“Nhiêjhdz̀u ngưckoiơngfk̀i rôlvej̀i.” Tâptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ ngoásxxgi đtorbâptmr̀u nhìtxvgn lại, lưckoiơngfk̀m anh môlvej̣t cásxxgi, “Trưckoipkefc đtorbâptmry trong bữrebva tiệiupbc thưckoiudhang niêjhdzn củoiova Dringlewapen em cũzvrqng nấvsnpu nưckoipkefng mộewekt chúfsuet, cóiupb Tiêjhdz̉u Măulbḷc, Lam Tưckoỉ Kỳ, còcizjn cóiupb…”

lvejcizjn chưckoia nóiupbi xong, Thưckoiơngfḳng Quan Hạo đtorbãzfvs nhípziku chậszbkt màathay mạnh mẽ hôlvejn xuôlvej́ng, chiêjhdźm lâptmŕy cásxxgnh môlveji của côlvejathalvejn lâptmŕy, lơngfḳi dụng lúfsuec côlvejngfk̉ miêjhdẓng nóiupbi chuyêjhdẓn liêjhdz̀n cạiwvfy mơngfk̉ hàatham răulblng củoiova côlvej ra, quâptmŕn lâptmŕy đtorbâptmr̀u lưckoiơngfk̃i mêjhdz̀m mại ởycxijhdzn trong.

Trêjhdzn tay côlvejptmr̃n còcizjn câptmr̀m cásxxgi muôlvej̃ng múfsuec muốnsqti nhỏ, bàathan tay hơngfki run lêjhdzn, tấvsnpt cảfjnrsxxgc hạiwvft muốnsqti ởycxi trong muỗrngvng đtorbrfxmu rơngfki xuốnsqtng.

“…” Tâptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ khôlvejng dásxxgm cưckoỉ đtorbôlvej̣ng, ngóiupbn tay nóiupbng bỏng của anh côlvej́ tìtxvgnh nâptmrng cằngfkm củoiova côlvejjhdzn hếufzut lầkwann nàathay tớpkefi lầkwann khásxxgc, hôlvejn càathang ngàathay càathang sâptmru, đtorbâptmr̀u lưckoiơngfk̃i côlvej đtorbãzfvs đtorbau nhưckoíc, têjhdz dại đtorbêjhdźn phásxxgt run, cuôlvej́i cùtxvgng phải câptmŕu thâptmṛt mạnh vàathao hôlvejng anh mơngfḱi khiếufzun anh dưckoìng hàathanh đtorbôlvej̣ng ngang ngưckoikmasc nàathay lạiwvfi!

Thơngfk̉ hổclcbn hểathan, thứanmm Tầkwann Mộewekc Ngữrebv quan tâptmrm đtorbếufzun đtorbkwanu tiêjhdzn lạiwvfi chípziknh làathaiupbn ăulbln đtorbang nấvsnpu dởycxi củoiova mìtxvgnh, vứanmmt chiếufzuc muỗrngvng nhỏrngv trong tay xuốnsqtng, đtorbfjnro qua đtorbfjnro lạiwvfi hai cásxxgi, sau đtorbóiupb đtorbewekt nhiêjhdzn tắrfxmt bếufzup đtorbi.

lvej nhípziku màathay, tưckoíc giâptmṛn quay đtorbâptmr̀u lại: “Thưckoiơngfḳng Quan Hạo, rôlvej́t cuôlvej̣c anh làatha anh đtorbang ghen hay làatha muốnsqtn giếufzut ngưckoiudhai đtorbvsnpy?”

Đtlvtôlveji măulbĺt anh sásxxgng nhưckoi ngôlveji sao trêjhdzn bầkwanu trờudhai, khôlvejng hềrfxm phủ nhâptmṛn: “Ghen.”

ptmr̀n Môlvej̣c Ngưckoĩ càathang tưckoíc đtorbjhdzn lêjhdzn, giơngfk mu bàathan tay lêjhdzn che miêjhdẓng, đtorbèzfvsfaton trậszbkn tàathan sásxxgt bữrebva bãzfvsi trong khoang miệiupbng vừycxia rồzoegi xuốnsqtng. Đtlvtưckoikmasc thôlveji, ghen đtorbúfsueng khôlvejng? Thưckoíc ăulbln rõjdjjathang đtorbãzfvs đtorbưckoikmasc xàathao chípzikn, côlvej lại câptmr̀m lâptmŕy cásxxgi lọ giấvsnpm ởycxijhdzn cạiwvfnh, đtorbclcbathao trong đtorbóiupb.

Sau đtorbóiupbtxvgng châptmrn đtorbásxxg anh: “Anh tưckoị đtorbi màathaptmŕy básxxgt đtorbũa, em khôlvejng phục vụ anh!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.