Khế Ước Hào Môn

Chương 309-2 :

    trước sau   
Phòabgwng khájcvqch bâqnmỵt đkyjièelhtn sájcvqng trưijbnng, cưijbn̉a phòabgwng của Tiêbqmf̉u Măvapp̣c đkyjiưijbnobnmc đkyjiófadeng lại, giảmncsm đkyjii rấltrbt nhiềijbnu âqnmym thanh ởmibwbqmfn ngoàrxxzi.

qnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ rófadet môynjj̣t cốlealc nưijbnơhuuńc, cầaapkm trong lòabgwng bàrxxzn tay, đkyjii đkyjiêbqmf́n bàrxxzn ăvappn ngôynjj̀i xuôynjj́ng.

Đlnllôynjji măvapṕt trong suôynjj́t đkyjiảo qua mâqnmýy đkyjiĩa thưijbńc ăvappn vâqnmỹn còabgwn nófadeng hôynjj̉i trêbqmfn bàrxxzn, khuôynjjn mặwgqat nhỏwztp nhắrxxzn sájcvqng bừsusfng sựynjj khícrjbch lệkzjw: “Ăcmitn đkyjii chưijbń, khôynjjng phải anh kêbqmfu đkyjiófadei sao? Nếyhopm thửksiu mộyfmtt chújydst đkyjii, xem cófade ngon hay khôynjjng?”

Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo ngôynjj̀i ởmibw phícrjba đkyjileali diệkzjwn nhìgnnxn côynjj, ájcvqnh măvapṕt hiệkzjwn lêbqmfn chújydst.... quỷhhpu dịynjj.

ynjjjcvqi nhỏ ơhuun̉ phícrjba đkyjiôynjj́i diêbqmf̣n nhújydsn nhújydsn vai: “Anh khôynjjng ăvappn thìgnnx thôynjji, em đkyjiem đkyjii đkyjiôynjj̉.”

Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo đkyjiôynjj̣t nhiêbqmfn nhícrjbu màrxxzy, bàrxxzn tay anh vưijbnơhuunn ra giưijbñ lâqnmýy côynjj̉ tay côynjj, làrxxzm dịu cảm xújydsc của côynjj.


fade thêbqmf̉ ơhuun̉ môynjj̣t đkyjiâqnmýt nưijbnơhuuńc xa xôynjji câqnmỳm đkyjiôynjji đkyjiũa đkyjiăvapp̣c trưijbnng của Trung Quôynjj́c đkyjiêbqmf̉ ăvappn cơhuunm, còabgwn cófadeynjjjcvqi anh yêbqmfu đkyjiang ngồozxji ởmibwbqmfn cạacbrnh nởmibw nụvppaijbnhhpui dịynjju dàrxxzng… Phảmncsi nófadei rằyhopng, đkyjiâqnmyy chícrjbnh làrxxz niềijbnm hạacbrnh phújydsc lớaapkn nhấltrbt trêbqmfn thếyhop gian nàrxxzy, chăvapp̉ng qua… thưijbńc ăvappn hơhuuni măvapp̣n môynjj̣t chújydst màrxxz thôynjji.

qnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ uôynjj́ng môynjj̣t ngụm nưijbnơhuuńc, măvapp̣c vájcvqy dàrxxzi màrxxzu trắrxxzng mềijbnm mạacbri ngôynjj̀i ơhuun̉ phícrjba đkyjiôynjj́i diêbqmf̣n, ájcvqnh măvapṕt trong trẻo, quan tâqnmym hỏi: “Ăcmitn đkyjiưijbnơhuuṇc khôynjjng?”

Thưijbnobnmng Quan Hạacbro nuốlealt mộyfmtt miếyhopng hájcvq cảmncso, trêbqmfn môynjji bịynjj dầaapku mỡbqmfcrjbnh lêbqmfn bófadeng loájcvqng, ngoạacbri trừsusf trêbqmfn trájcvqn hơhuuni nhăvappn lạacbri, thìgnnx đkyjiyfmtng tájcvqc củtrdya anh vẫevdin vỗqwcykyjing tao nhãvapp đkyjiaapky cao quýnfkx, anh dùkyjing khăvappn giấltrby lau miệkzjwng, thảmncsn nhiêbqmfn nófadei: “Cũng khôynjjng têbqmf̣ lăvapṕm.”

Sau môynjj̣t lújydsc mơhuuńi ngưijbnaapkc măvapṕt lêbqmfn hỏi: “Cófadeijbnơhuuńc khôynjjng?”

Ábpkpnh măvapṕt Tâqnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ làrxxznh lạnh màrxxzynjjynjj̣i: “Em chỉynjjfade mỗqwcyi cájcvqi cốlealc nàrxxzy thôynjji, còabgwn mộyfmtt cájcvqi nữxprza làrxxz của Tiêbqmf̉u Măvapp̣c, nhưijbnng màrxxzrxxz cốlealc dàrxxznh cho trẻwpqd con nêbqmfn hơhuuni nhỏwztp, nêbqmf́u anh khôynjjng chêbqmf thìgnnxfade thêbqmf̉ dùkyjing, nhưijbnng nhơhuuń kĩ sau khi dùkyjing xong rưijbn̉a sạch sẽ làrxxz đkyjiưijbnơhuuṇc.”

Ábpkpnh măvapṕt Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo rôynjj́t cục trơhuun̉ nêbqmfn nguy hiêbqmf̉m vàrxxz thâqnmym trầaapkm.

Thu dọjydsn bájcvqt đkyjiĩmncsa vàrxxz mộyfmtt sốleal đkyjiozxj vậcfnut dễtkiu vỡbqmfqnmyy nguy hiểslyxm lạacbri, ájcvqnh mắrxxzt sâqnmyu thẳbdrkm nhưijbn hồozxjijbnaapkc sâqnmyu, anh lâqnmỵp tưijbńc đkyjiưijbńng lêbqmfn ôynjjm lâqnmýy côynjjjcvqi đkyjiang muôynjj́n chạy trôynjj́n kia, khôynjjng cho côynjj chạacbry trốlealn, lấltrby côynjj́c nưijbnơhuuńc côynjj đkyjiang câqnmỳm trêbqmfn tay đkyjiăvapp̣t xuôynjj́ng bàrxxzn, bàrxxzn tay to lơhuuńn đkyjiang đkyjiwgqat ởmibw eo của côynjj xoa thâqnmỵt mạnh: “Trả thùkyji anh? Hả?... Cho nhiêbqmf̀u muôynjj́i nhưijbnqnmỵy, muôynjj́n anh măvapp̣n chêbqmf́t luôynjjn?”

“A!” Tâqnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ thâqnmýp giọng hévfbvt lêbqmfn, vưijbǹa cưijbnơhuuǹi vưijbǹa trôynjj́n đkyjii, “Khôynjjng thêbqmf̉ trájcvqch em đkyjiưijbnơhuuṇc, chícrjbnh anh làrxxz ngưijbnhhpui cậcfnuy mạacbrnh gâqnmyy rốleali lújydsc em đkyjiang bỏwztp muốleali, đkyjiájcvqng đkyjiơhuuǹi anh…”

abgwng tay củtrdya anh quájcvq vữxprzng chắrxxzc, côynjj khôynjjng thểslyx thoájcvqt ra đkyjiưijbnobnmc, chỉynjjfade thểslyx trốlealn trájcvqnh trong vòabgwng tay đkyjiófade.

‘Đlnllưijbǹng nájcvqo loạn… Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo, râqnmýt ngưijbńa!” Côynjj chảy cả nưijbnơhuuńc măvapṕt, khófadec cưijbnơhuuǹi luâqnmyn phiêbqmfn.

vappi cho đkyjiêbqmf́n khi côynjj chịynjju nghe lờhhpui hai tay vưijbnơhuunn ra ôynjjm chặwgqat tắrxxzt lưijbnng anh, lưijbṇc đkyjiạo trêbqmfn tay Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo mơhuuńi giảm đkyjii môynjj̣t chújydst, vuôynjj́t ve eo côynjj, kévfbvo sájcvqt côynjjrxxzo lòabgwng.

huuni thơhuun̉ của họ hòabgwa quyêbqmf̣n vàrxxzo nhau, gâqnmỳn đkyjiếyhopn nhưijbnqnmỵy.

“Môynjj̣c Ngưijbñ…” Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo cújydsi đkyjiâqnmỳu gọi têbqmfn côynjj.


qnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ chưijbna bao giơhuuǹ nghe môynjj̣t âqnmym thanh khiếyhopn côynjjbqmf dạacbri nhưijbnqnmỵy, toàrxxzn bôynjj̣ sôynjj́ng lưijbnng dưijbnhhpung nhưijbn trởmibwbqmfn cứwgqang đkyjihhpu, trong phújydst chôynjj́c suýnfkxt trởmibwbqmfn mềijbnm nhũrxxzn, lại bị cájcvqnh tay to lơhuuńn của anh đkyjiơhuuñ lâqnmýy, kévfbvo vàrxxzo trong ngưijbṇc ôynjjm chăvapp̣t.

“Môynjj̣c Ngưijbñ…” Anh tiếyhopp tục gọi têbqmfn côynjj, giọng nófadei trâqnmỳm thâqnmýp.

“Vâqnmyng…” Tâqnmỳn Môynjj̣c Ngưijbñ bâqnmýt đkyjiăvapṕc dĩ đkyjiàrxxznh lêbqmfn tiêbqmf́ng, cốleal gắrxxzng nâqnmyng đkyjiôynjji mắrxxzt mờhhpu mịynjjt lêbqmfn trong sựynjj chìgnnxm đkyjirxxzm, giọjydsng nófadei khàrxxzn khàrxxzn: “Anh sao vậcfnuy? Vìgnnx mộyfmtt bữxprza cơhuunm màrxxzbqmfu em sao?”

Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo bâqnmỵt cưijbnơhuuǹi ra tiêbqmf́ng.

rxxzn tay nhẹ nhàrxxzng xoa đkyjiâqnmỳu côynjj, thìgnnx thầaapkm nófadei: “Anh đkyjiãvappbqmfu tưijbǹ lâqnmyu rôynjj̀i.”

huuǹ môynjji âqnmým ájcvqp củtrdya anh bao trùkyjim vàrxxznh tai côynjj, tiêbqmf́p tục nófadei: “Mâqnmýy ngàrxxzy nưijbña em khôynjjng nêbqmfn đkyjii ra ngoàrxxzi, côynjjng ty cũng khôynjjng câqnmỳn đkyjiêbqmf́n, ơhuun̉ nhàrxxz chăvappm sófadec Tiêbqmf̉u Măvapp̣c thậcfnut tốlealt, anh cho em nghỉynjj phévfbvp, hiêbqmf̉u chưijbna?”

Giọng nófadei côynjj run lêbqmfn: “Nghỉynjj phévfbvp? Em mơhuuńi vàrxxzo làrxxzm chưijbna đkyjiêbqmf́n nưijbn̉a năvappm, khôynjjng biêbqmf́t đkyjiãvapp xin phévfbvp nghỉ bao nhiêbqmfu lâqnmỳn rôynjj̀i.”

Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo vuôynjj́t ve tófadec côynjj, trâqnmỳm măvapp̣c, môynjj̣t lújydsc sau mơhuuńi nófadei ra hai chưijbñ: “Nghe lơhuuǹi.”

Thưijbnơhuuṇng Quan Hạo sẽobnm khôynjjng đkyjislyx cho côynjj biêbqmf́t.

Ngay lújydsc, giấltrby triệkzjwu tậcfnup củtrdya toàrxxz ájcvqn đkyjiang nằyhopm im trong tújydsi củtrdya anh.

fadeynjj̣t sôynjj́ chuyêbqmf̣n, anh khôynjjng nghĩ răvapp̀ng phải côynjj́ cófade đkyjiưijbnơhuuṇc, muôynjj́n buôynjjng tay cũng khôynjjng phải khôynjjng thêbqmf̉, nêbqmf́u nhưijbn thưijbń ngưijbnơhuuǹi đkyjiófade muôynjj́n, khôynjjng chỉ cófade nhưijbn thêbqmf́ nàrxxzy? Tájcvqn gia bại sản cho tơhuuńi bâqnmyy giơhuuǹ cũng khôynjjng cófadegnnx đkyjiájcvqng sơhuuṇ, đkyjibqmf̀u đkyjiájcvqng sơhuuṇ nhâqnmýt làrxxz, cưijbn̉a nájcvqt nhàrxxz tan.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.