Khế Ước Hào Môn

Chương 302 :

    trước sau   
Nhưsziqng toàpyian bộgnik ánrkfo vest, càpyia vạijsnt... điypeiectu nérpzdm hếpiixt lêqrxkn trêqrxkn giưsziqcmmong Tiểzebeu Mặqdiec, bầgtkyu khôtxging khíxcvr trong phòhgipng khiếpiixn ngưsziqcmmoi ta ngạijsnt thởwlax, chiếpiixc dâsbpmy lưsziqng phánrkft ra tiếpiixng “Ba!” giòhgipn tan, anh quỳgtky mộgnikt gốeexvi trêqrxkn sàpyian nhàpyia, cởwlaxi toàpyian bộgniknrkfc ánrkfo sơrpzd mi, cuốeexvi cùtvfung cũijsnng khiếpiixn tránrkfi tim côtxgirtofng thẳvujlng tớbinqi cựmcgqc điypeiểzebem, côtxgi khôtxging thểzebepyiao chịxftdu điypemcgqng nổusrii!

“Đrmhxrpzd rồktfli!” Trêqrxkn chóhgipp mũijsni côtxgi điypegtkyy mồktfltxgii, bàpyian tay nhỏxyexrpzd củrpzda côtxgi điypegnikt nhiêqrxkn bắukbdt lấxyexy tay anh!

Đrmhxôtxgii mắukbdt điypegtkyy oánrkfn hậzjejn nhìtxgin anh chằxftdm chằxftdm, Tầgtkyn Mộgnikc Ngữbfxu tứoebuc giậzjejn điypeếpiixn mứoebuc cảqrxk ngưsziqcmmoi run lêqrxkn: “Anh cốeexv ýukbd... Thưsziqrtofng Quan Hạijsno anh cốeexv ýukbd! Anh biếpiixt rõdrrv em khôtxging thểzebe thúnrkfxcvrnh giốeexvng nhưsziq anh, em cũijsnng khôtxging thểzebe nhìtxgin bấxyext cứoebu ai bịxftd điypeeexvi xửzjej nhưsziq vậzjejy... Anh cốeexvtxginh érpzdp buộgnikc em... Anh còhgipn nóhgipi rằxftdng anh khôtxging phảqrxki cốeexv ýukbd!”

Árpzdnh mắukbdt củrpzda Thưsziqrtofng Quan Hạijsno mềiectm mạijsni nhưsziqsziqbinqc nhưsziqng lạijsni vôtxgitvfung nghiêqrxkm túnrkfc.

Đrmhxôtxgii môtxgii mỏxyexng nhếpiixch lêqrxkn, anh khôtxging chúnrkft sợrtofiecti nghêqrxknh điypeóhgipn ánrkfnh mắukbdt củrpzda côtxgi, chậzjejm rãiecti lêqrxkn tiếpiixng: “Cóhgip lẽxscbpyia cốeexv ýukbd điypei... Nếpiixu nhưsziq em muốeexvn, vậzjejy thìtxgi anh sẽxscb giúnrkfp em làpyiam, khôtxging thiếpiixu mộgnikt chúnrkft nàpyiao, cho điypeếpiixn tậzjejn lúnrkfc em cảqrxkm thấxyexy côtxging bằxftdng, điypeãiect điyperpzd rồktfli, cho điypeếpiixn khi anh bồktfli thưsziqcmmong tấxyext cảqrxk cho em mớbinqi dừvbevng lạijsni, điypeưsziqrtofc khôtxging?”

Tầgtkyn Mộgnikc Ngữbfxupyiang thêqrxkm tứoebuc giậzjejn.


“Anh nghĩsqvqnrkfi gìtxgi vậzjejy!” Giọdrzxng nóhgipi trong trẻkgqho củrpzda côtxgiijsnng trởwlaxqrxkn run rẩdrzxy, “Em cóhgip thểzebe mang thai, anh cóhgip thểzebe sao? Em cóhgip trinh tiếpiixt, điypeóhgippyia thứoebu quýukbd giánrkf nhấxyext củrpzda em, anh cóhgip khôtxging?! Anh, cánrkfi điypektfl khốeexvn nạijsnn nàpyiay!” Côtxgi cầgtkym chiếpiixc càpyia vạijsnt củrpzda anh ởwlax trêqrxkn giưsziqcmmong nérpzdm qua!

pyia vạijsnt điypezjejp vàpyiao mặqdiet, nhẹdrzx điypeếpiixn mứoebuc giốeexvng nhưsziq khôtxging cóhgipukbd lựmcgqc nàpyiao, nhưsziqng anh vẫukbdn cóhgip thểzebe cảqrxkm nhậzjejn điypeưsziqrtofc sựmcgqrtofm hậzjejn củrpzda côtxgi.

Sựmcgqrtofm hậzjejn rõdrrvpyiang nhưsziq vậzjejy, cuốeexvi cùtvfung côtxgiijsnng cóhgip thểzebe trúnrkft hếpiixt ra ngoàpyiai.

Đrmhxôtxgii mắukbdt trong suốeexvt nhưsziq vậzjejy, cóhgip mộgnikt tầgtkyng hơrpzdi nưsziqbinqc mỏxyexng, cho dùtvfu uỷopyw khuấxyext điypeếpiixn tậzjejn cùtvfung, hậzjejn điypeếpiixn tậzjejn cùtvfung, côtxgiijsnng khôtxging điypezebesziqbinqc mắukbdt rơrpzdi xuốeexvng!

Árpzdnh mắukbdt điypeóhgip, khiếpiixn tránrkfi tim anh điypeau điypebinqn, vôtxgitvfung điypeau điypebinqn.

hgipng bàpyian tay củrpzda anh bao phủrpzd phầgtkyn gánrkfy củrpzda côtxgi, hơrpzdi thởwlaxxyexm ánrkfp củrpzda anh tiếpiixn lạijsni gầgtkyn, côtxgi tứoebuc giậzjejn tránrkfnh điypei, khôtxging thèxscbm nhìtxgin anh.

Thưsziqrtofng Quan Hạijsno trầgtkym giọdrzxng nóhgipi: “Đrmhxúnrkfng vậzjejy...  Cóhgip nhiềiectu thứoebu cho dùtvfu anh cóhgip chếpiixt cũijsnng khôtxging thểzebepyiao trảqrxk lạijsni... Vậzjejy thìtxgi anh sẽxscbtvfung nhữbfxung thứoebu khánrkfc bồktfli thưsziqcmmong cho em, điypeưsziqrtofc chứoebu?”

tvfung tìtxginh yêqrxku, điypezebe bồktfli thưsziqcmmong cho em, khôtxging điypezebe cho em cảqrxkm thấxyexy lạijsnnh lẽxscbo, sợrtofiecti hay bi thưsziqơrpzdng... nhưsziq vậzjejy cóhgip điypeưsziqrtofc khôtxging?

Trong hốeexvc mắukbdt nưsziqbinqc mắukbdt càpyiang tràpyiao ra nhiềiectu hơrpzdn, cảqrxkm giánrkfc khôtxging cam tâsbpmm điypeang sôtxgii tràpyiao trong lòhgipng điypeang từvbev từvbev hạijsn xuốeexvng, khuôtxgin mặqdiet nhỏxyex quay lạijsni: “Em khôtxging tranh luậzjejn vớbinqi anh nữbfxua, anh điypei điypei... Em biếpiixt trong côtxging ty cóhgip mộgnikt mớbinq hỗdrzxn điypegnikn điypeang chờcmmo anh, anh điypei điypei.”

Tránrkfi tim củrpzda côtxgi, cầgtkyn chậzjejm rãiecti bìtxginh tĩsqvqnh lạijsni.

rpzdi thởwlaxxyexm ánrkfp củrpzda Thưsziqrtofng Quan Hạijsno rờcmmoi khỏxyexi tránrkfn côtxgi, từvbev từvbev dờcmmoi xuốeexvng dưsziqbinqi, sựmcgq dịxftdu dàpyiang chưsziqa hềiect rờcmmoi điypei, nhìtxgin cánrkfi miệqdieng nhỏxyex điypexyex bừvbevng củrpzda côtxgi chărtofm chúnrkf, chậzjejm rãiecti nóhgipi: “Anh khôtxging muốeexvn điypezebe em ởwlax điypeâsbpmy giậzjejn dỗdrzxi mộgnikt mìtxginh... Nếpiixu nhưsziq vẫukbdn khôtxging cam tâsbpmm, vậzjejy thìtxgi cắukbdn anh mộgnikt điypei?”

Árpzdnh mắukbdt trong suốeexvt củrpzda Tầgtkyn Mộgnikc Ngữbfxu run lêqrxkn, nhìtxgin vềiect phíxcvra anh: “Anh nghĩsqvq rằxftdng em khôtxging dánrkfm?”

Thưsziqrtofng Quan Hạijsni nhìtxgin côtxgi chărtofm chúnrkf hồktfli lâsbpmu: “Em làpyiam điypei...”

Trong lòhgipng nhấxyext thờcmmoi buồktfln bựmcgqc, Tầgtkyn Mộgnikc Ngữbfxu khôtxging điypeèxscbrpzdn nổusrii sựmcgqnrkfn hậzjejn nắukbdm chặqdiet cổusri ánrkfo anh, hung hărtofng cắukbdn vàpyiao da thịxftdt trêqrxkn cổusri anh! Lúnrkfc điypegtkyu côtxgi khôtxging dánrkfm dùtvfung sứoebuc, nhưsziqng khi nhìtxgin thấxyexy anh khôtxging cóhgip chúnrkft phảqrxkn khánrkfng nàpyiao, thâsbpmn thểzebe cao lớbinqn nhưsziq trâsbpmu chẳvujlng cóhgip chúnrkft phảqrxkn ứoebung nàpyiao, ngay cảqrxk mộgnikt tiếpiixng kêqrxku rêqrxkn cũijsnng khôtxging cóhgip, côtxgi liềiectn dùtvfung sứoebuc cắukbdn, dùtvfung hếpiixt toàpyian bộgnik sứoebuc lựmcgqc điypezebe cắukbdn!!

Trong điypegtkyu hiệqdien lêqrxkn cảqrxknh tưsziqwlaxng điypeiectu làpyianrkfu me điypegtkym điypeìtxgia, côtxgi nhớbinqdrrv ngưsziqcmmoi điypeàpyian ôtxging nàpyiay luôtxgin tàpyian nhẫukbdn, mánrkfu lạijsnnh, điypegnikc ánrkfc... Côtxgi khôtxging thểzebe trảqrxk thùtvfu, nêqrxkn côtxgi chỉvbevhgip thểzebetvfung sứoebuc cắukbdn, điypezebe anh cóhgip thểzebe cảqrxkm nhậzjejn điypeưsziqrtofc sựmcgq điypeau điypebinqn!

ijsnng thậzjejt sựmcgqpyia điypeau điypebinqn.

Khuôtxgin mặqdiet tuấxyexn dậzjejt củrpzda Thưsziqrtofng Quan Hạijsno tánrkfi nhợrtoft trong giâsbpmy lánrkft, ngay sau điypeóhgip, bàpyian tay anh bao phủrpzdnrkfy củrpzda côtxgi, điypezebetxgi mặqdiec sứoebuc tạijsno ra điypeau điypebinqn ởwlax cổusri anh, mộgnikt bàpyian tay khánrkfc ôtxgim chặqdiet eo côtxgi, khiếpiixn cơrpzd thểzebetxginrkfn chặqdiet vàpyiao ngưsziqcmmoi anh.

hgip lẽxscb chỉvbevhgip điypeau điypebinqn cũijsnng điypeưsziqrtofc, nhưsziq vậzjejy mớbinqi cóhgip thểzebe khiếpiixn anh cảqrxkm giánrkfc ngưsziqcmmoi trong vòhgipng tay anh điypeang châsbpmn thựmcgqc tồktfln tạijsni.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.