Khế Ước Hào Môn

Chương 302-2 :

    trước sau   
zbkw sẽlwib khôzbkwng biếmafht, khi nhữobcfng chiếmafhc răzdrfng nhỏpkgwnvhin nhọozubn đrwdmâcpslm rázekfch da củplyla anh, cũocglng mang theo cảlsplm giázekfc têrwdm dạijjgi len lỏpkgwi khắdxbip ngưmontbenui anh, ázekfnh mắdxbit củplyla anh mịfepo hoặobcfc, khôzbkwng thểitue khốjrcgng chếmafh ôzbkwm côzbkw chặobcft thêrwdmm, hậfotpn khôzbkwng thểituesqvong côzbkw hoànaofnaofo lànaofm mộdungt.

Cuốjrcgi cùsqvong Tầdxbin Mộdungc Ngữobcfocglng pházekft hiệpshgn ra cógwrpmafh đrwdmógwrp khôzbkwng ổzekfn, đrwdmdxbiu lưmontlmqni mẫuwwdn cảlsplm củplyla côzbkw nhậfotpn thấuwwdy mùsqvoi mázekfu tưmontơlwibi, nhưmontng ngưmontbenui đrwdmànaofn ôzbkwng nànaofy vẫuwwdn dửitueng dưmontng khôzbkwng biếmafhn sắdxbic, lôzbkwng mi thậfotpt dànaofi củplyla côzbkw run lêrwdmn mộdungt cázekfi, cảlsplm nhậfotpn đrwdmưmontxhfyc nụbenuzbkwn nógwrpng bỏpkgwng ưmontyfoot ázekft trêrwdmn tai côzbkw.

Giốjrcgng nhưmont bịfepo đrwdmiệpshgn giậfotpt, cảlsplm giázekfc têrwdm dạijjgi chạijjgy khắdxbip cơlwib thểitue!

“...” Côzbkw nhígwrpu mànaofy, theo bảlspln năzdrfng đrwdmdklgy lồjnrbng ngựodguc củplyla anh, lạijjgi pházekft hiệpshgn ngógwrpn tay chạijjgm vànaofo cơlwib thểitue trầdxbin trụbenui củplyla anh, nhiệpshgt đrwdmdung trêrwdmn ngưmontbenui anh nógwrpng đrwdmếmafhn kinh ngưmontbenui, lựodguc đrwdmijjgo hôzbkwn lêrwdmn vànaofnh tai côzbkwgwrp chúuzptt mạijjgnh.

“Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo...” Tầdxbin Mộdungc Ngữobcf run lêrwdmn gọozubi mộdungt tiếmafhng, nígwrpu lấuwwdy ázekfo sơlwib mi củplyla anh muốjrcgn đrwdmdklgy anh ra, nụbenuzbkwn nógwrpng bỏpkgwng trêrwdmn tai lạijjgi đrwdmdungt nhiêrwdmn dázekfn vànaofo cổzekf củplyla côzbkw.

Sựodguuwwdm ázekfp vànaofrwdm dạijjgi ùsqvon ùsqvon kénvhio đrwdmếmafhn, gầdxbin nhưmontnaofm côzbkw choázekfng vázekfng.


“Đyfookrcvng... Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo anh đrwdmkrcvng nhưmont vậfotpy!” Côzbkw hoảlsplng sợxhfynvhit lêrwdmn, ázekfnh mắdxbit vừkrcva kinh ngạijjgc vừkrcva sợxhfyalhti, nưmontyfooc mắdxbit lạijjgi dâcpslng lêrwdmn, “Anh còvlzhn dázekfm cậfotpy mạijjgnh nữobcfa thửitue xem, em sẽlwib khôzbkwng tha cho anh!”

Cảlsplm giázekfc nógwrpng bỏpkgwng vànaofrwdm dạijjgi đrwdmógwrp khiếmafhn côzbkwrwdm muộdungi, nhưmontng côzbkw lạijjgi nhớyfoozbkw cảlsplm giázekfc bịfepo anh énvhip buộdungc nhữobcfng lầdxbin trưmontyfooc đrwdmógwrp, giốjrcgng nhưmont sựodgu tra tấuwwdn đrwdmdxbiy đrwdmau đrwdmyfoon têrwdm liệpshgt khiếmafhn côzbkw hoànaofn toànaofn ngấuwwdt đrwdmi, cógwrp chếmafht côzbkwocglng khôzbkwng thểitue trốjrcgn thoázekft!

zbkwi Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo rơlwibi xuốjrcgng cổzekfzbkw, hoànaofn toànaofn cứcrxnng ngắdxbic.

Anh đrwdmãalht nhậfotpn ra bảlspln thâcpsln đrwdmang mấuwwdt kiểituem soázekft, ázekfnh mắdxbit ảlsplm đrwdmijjgm hoànaof quyệpshgn vớyfooi sựodgu đrwdmau đrwdmyfoon mờbenu nhạijjgt, lòvlzhng bànaofn tay bázekfm chặobcft vànaofo tủplyl đrwdmdxbiu giưmontbenung, nhìmafhn ngưmontbenui ởdzmc trong lòvlzhng: “Thậfotpt xin lỗpytbi...”

naof anh nhấuwwdt thờbenui khôzbkwng thểitue khốjrcgng chếmafh, lạijjgi thêrwdmm hànaofm răzdrfng bénvhin nhọozubn củplyla côzbkw tạijjgo ra sựodgu đrwdmau đrwdmyfoon đrwdmếmafhn têrwdm dạijjgi trêrwdmn cổzekf anh, quázekfzbkwnaofng vànaof nhạijjgy cảlsplm, mớyfooi khiếmafhn anh mấuwwdt kiểituem soázekft.

Sựodgu sợxhfyalhti trong lòvlzhng Tầdxbin Mộdungc Ngữobcfuzptc nànaofy mớyfooi rúuzptt đrwdmi, ngưmontyfooc mắdxbit nhìmafhn anh, trong trẻrnyho nhưmontng đrwdmdxbiy oázekfn khígwrp.

zbkw run rẩdklgy cầdxbim ázekfo vest trêrwdmn giưmontbenung lêrwdmn muốjrcgn quázekft lớyfoon bảlsplo anh mặobcfc vànaofo, lạijjgi bịfepo anh nắdxbim lấuwwdy bànaofn tay mềvtuym mạijjgi, cázekfch côzbkw khoảlsplng nửituea tấuwwdc (5 cm), anh nhìmafhn côzbkw thìmafh thầdxbim nógwrpi: “Đyfookrcvng sợxhfy... Sau nànaofy nếmafhu nhưmont em khôzbkwng đrwdmjnrbng ýpkgw, anh sẽlwib khôzbkwng chạijjgm vànaofo em.”

zbkwuzptt tay ra, lôzbkwng mi thậfotpt dànaofi rủplyl xuốjrcgng, giốjrcgng nhưmont mộdungt con thúuzpt nhỏpkgw cuộdungn mìmafhnh: “Anh đrwdmi đrwdmi.”

Mắdxbit Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo nhìmafhn xuốjrcgng, cổzekf ázekfo sơlwib mi vẫuwwdn đrwdmang mởdzmc rộdungng, bêrwdmn trong vẫuwwdn còvlzhn dấuwwdu răzdrfng nho nhỏpkgw đrwdmang chảlsply mázekfu, anh tao nhãalht đrwdmdxbiy gợxhfyi cảlsplm ôzbkwm lấuwwdy côzbkw, bếmafhzbkwrwdmn đrwdmobcft xuốjrcgng chiếmafhc ghếmafhcpsly phủplyl chăzdrfn lôzbkwng dànaofy ởdzmcrwdmn cạijjgnh mặobcfc cho côzbkwnvhit lêrwdmn sợxhfyalhti. Trong cơlwibn hoảlsplng loạijjgn côzbkw luốjrcgng cuốjrcgng buôzbkwng tay, hai tay chốjrcgng xuốjrcgng. 

Tầdxbin mộdungc ngữobcf: “Anh...”

“Trêrwdmn sànaofn nhànaof quázekf lạijjgnh, ởdzmc trêrwdmn nànaofy vẫuwwdn tốjrcgt hơlwibn.” Anh trầdxbim giọozubng nógwrpi.

Tầdxbin mộdungc ngữobcf cắdxbin môzbkwi, đrwdmôzbkwi mắdxbit trong suốjrcgt nhìmafhn anh chằjnrbm chằjnrbm: “Anh cógwrp biếmafht rằjnrbng trêrwdmn đrwdmbenui nànaofy cógwrp loạijjgi ngưmontbenui bịfepo gọozubi lànaof lợxhfyn giốjrcgng khôzbkwng, chígwrpnh lànaof chỉxhfy loạijjgi ngưmontbenui giốjrcgng anh đrwdmógwrp!”

Đyfoojrcgi mặobcft vớyfooi lửituea giậfotpn nho nhỏpkgw củplyla côzbkw, Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo cúuzpti đrwdmdxbiu, hơlwibi thởdzmc củplyla hai ngưmontbenui hoànaofnaofo nhau, nógwrpi mộdungt cázekfch nghiêrwdmm túuzptc: “Anh cũocglng khôzbkwng cógwrp nhiềvtuyu tìmafhnh nhâcpsln nhưmont vậfotpy, em nghĩoabonaof do đrwdmâcpslu?”

zbkw nhígwrpu mànaofy, cầdxbim chúuzpt gấuwwdu nhồjnrbi bôzbkwng nho nhỏpkgwdzmcrwdmn cạijjgnh lêrwdmn nénvhim tớyfooi: “Lưmontu manh!”

Thưmontxhfyng Quan Hạijjgo nhígwrpn thởdzmc, ázekfnh mắdxbit sâcpslu thẳkzyam, dưmontbenung nhưmont tậfotpn hưmontdzmcng khoảlsplnh khắdxbic nànaofy, côzbkw tứcrxnc giậfotpn đrwdmếmafhn pházekft run, nhưmontng anh lạijjgi cógwrp thểitue nhìmafhn thấuwwdu trázekfi tim côzbkw ngay lậfotpp tứcrxnc, trong veo nhưmontmontyfooc, anh cógwrp thểitue khôzbkwng suy đrwdmzekfn, khôzbkwng muốjrcgn côzbkw trởdzmcrwdmn luốjrcgng cuốjrcgng nhưmont vậfotpy.

Đyfooiệpshgn thoạijjgi trong túuzpti quầdxbin anh, rung lêrwdmn liêrwdmn hồjnrbi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.