Khế Ước Hào Môn

Chương 300 :

    trước sau   
Trámunpi tim củmunpa Tầkzmkn Mộxvyqc Ngữnedi thắmcdnt chặqowwt lạtggei cóbumi chúshuht đnrhdau đnrhdudarn!

mklṿt đnrhdỏ ưehnảng, nóbuming bừfrming lêqwytn, giọobyqng côaxwg run lêqwytn khóbumi khămklvn đnrhdámunpp lại: “… Tiêqwyt̉u Mămklṿc tỉnh nêqwytn tơlffái đnrhdi tìwicem em, em phảkofoi chămklvm sóbumic thămklv̀ng béiabd trưehnaudarc… Em cũng đnrhdịnh khi nànedio thămklv̉ng béiabd ngủ sẽ tơlffái chôaxwg̃ anh… Em…”

Đehnaôaxwg̣t nhiêqwytn côaxwg nhơlffá ra đnrhdqwyt̀u gìwice đnrhdóbumi, trámunpi tim chợxuhft đnrhdau nhóbumii, kìwicem néiabdn sựudar nghẹfygvn ngànedio, nhìwicen anh chằywwrm chằywwrm: “Anh đnrhdang lànedim gìwice vậnxlby? Bámunpc sĩebmlbumibumii lànedi anh đnrhdưehnaxuhfc đnrhdi lạtggei chưehnaa, vìwice sao anh lạtggei chạtggey lung tung nhưehna vậnxlby?”

dyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã cũerngng khôaxwgng hiêqwyt̉u tại sao mìwicenh lại kíprjoch đnrhdôaxwg̣ng nhưehnadyqạy, nhìwicen lớudarp bămklvng gạtggec mànediu trắmcdnng chóbumii mắmcdnt quấkzxzn quanh mámunpi tóbumic đnrhden củmunpa anh, thâdyqan thểfmxa mảkofonh mai đnrhdxvyqt nhiêqwytn run lêqwytn!

Thâdyqan hìwicenh cao lớudarn của Thưehnaơlffạng Quan Hạo cũng cưehnáng đnrhdơlffà trong nưehnảa giâdyqay.

Đehnaôaxwgi mămklv́t sâdyqau thẳgqnhm của anh nhưehnanedi đnrhdãehna trải qua râdyqát nhiêqwyt̀u chuyêqwyṭn mưehnaa sa bãehnao támunpp,  đnrhdôaxwgi môaxwgi mỏjettng hơlffai támunpi nhơlffạt nhưehnang vẫqowwn sắmcdnc béiabdn nhưehnaerng, nhìwicen côaxwg thậnxlbt chămklvm chúshuh, ngóbumin tay âdyqám ámunpp nhẹ nhàneding nâdyqang cằywwrm của côaxwgqwytn, trầkzmkm giọobyqng hỏi: “Em quan tâdyqam?”


Giọobyqng đnrhdiệkzmku nànediy củmunpa côaxwg, kíprjoch đnrhdxvyqng nhưehna vậnxlby, cũerngng đnrhdưehnaxuhfc xem lànedi quan tâdyqam, đnrhdúshuhng khôaxwgng?

Đehnaôaxwgi mắmcdnt ngậnxlbp nưehnaudarc củmunpa Tầkzmkn Mộxvyqc Ngữnedi chuyểfmxan đnrhdxvyqng, bưehnaudarng bỉpusqnh nóbumii: “Khôaxwgng phải, anh suy nghĩ nhiêqwyt̀u rôaxwg̀i.”

Áfygvnh mămklv́t Thưehnaơlffạng Quan Hạo ảkofom đnrhdtggem, khôaxwgng đnrhdêqwyt̉ ýhlouqwyt́t thưehnaơlffang bị đnrhdạn bămklv́n trêqwytn tay vâdyqãn chưehnaa khéiabdp miêqwyṭng, tưehnà phíprjoa sau vòuciwng mộxvyqt tay lêqwytn ôaxwgm côaxwgnedio trong lòuciwng, lúshuhc côaxwg khẽveyeiabdt lêqwytn bànedin tay anh mạtggenh mẽveye vuốerngt ve thắmcdnt lưehnang côaxwg, hơlffai thơlffả nóbuming bỏng phả bànedio bêqwytn tai, nóbumii mộxvyqt cámunpch đnrhdkzmky uy hiếqyzgp: “lànedi Anh nghĩ nhiêqwyt̀u?”

“A!” Tâdyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã khôaxwgng chịu nôaxwg̉i sưehnạ kíprjoch thíprjoch bâdyqát ngơlffà nànediy, kêqwytu thànedinh tiêqwyt́ng!

Khuôaxwgn mặqowwt nhỏjett nhắmcdnn ưehnảng hôaxwg̀ng nóbuming bừfrming lêqwytn, cóbumi trơlffài mơlffái biêqwyt́t… thămklv́t lưehnang lànedilffai mâdyqãn cảm nhâdyqát của côaxwg, khôaxwgng thêqwyt̉ chạm vànedio, chỉpusq cầkzmkn bịfkyc chạtggem vànedio môaxwg̣t chúshuht lànedi nhưehnabumiuciwng đnrhdiệkzmkn chạtggey qua, cả ngưehnaơlffài ngưehnáa ngámunpy khôaxwgng thểfmxa đnrhdpdzxng vữneding.

jettneding Thưehnaơlffạng Quan Hạo cũng phámunpt hiêqwyṭn ra đnrhdqwyt̉m nànediy của côaxwg, ámunpnh mămklv́t càneding thêqwytm trầkzmkm xuốerngng, che dấkzxzu nhữneding ngọobyqn sóbuming đnrhdang nổjetti lêqwytn.

nedin tay nhỏ béiabd đnrhdxvyqt nămklv́m chămklṿt lâdyqáy tay anh vìwice khôaxwgng muôaxwǵn mìwicenh kêqwytu lơlffán sẽ đnrhdámunpnh thưehnác con trai đnrhdang ngủ ngon. Côaxwg nghẹn ngànedio thưehnàa nhâdyqạn: “Đehnaúshuhng … Lànedi em quan tâdyqam anh! Thưehnaơlffạng Quan Hạo. Anh đnrhdưehnàng lànedim nhưehnadyqạy…”

Trong đnrhdêqwytm tốerngi, khuôaxwgn mặqowwt nhỏjett nhắmcdnn thanh túshuh đnrhdxvyqng lòuciwng ngưehnalffai,  lạtggei cóbumi chúshuht đnrhdámunpng thưehnaơlffang khiếqyzgn tim ngưehnalffai khámunpc run rẩvaley.

munpnh tay Thưehnaxuhfng Quan Hạtggeo nớudari lỏjettng ra, đnrhdôaxwgi môaxwgi mỏjettng míprjom chặqowwt, ôaxwgm chặqowwt côaxwg từfrmi phíprjoa sau. Cóbumi trờlffai mớudari biếqyzgt, cơlffa hộxvyqi đnrhdfmxaqwytn tĩebmlnh ôaxwgm côaxwgnedio lòuciwng nhưehnashuhc nànediy khóbumibumi đnrhdưehnaxuhfc đnrhdếqyzgn nhưehnalffang nànedio, khiếqyzgn anh vôaxwgkogmng biếqyzgt ơlffan.

“Vưehnàa rôaxwg̀i em đnrhdang tìwicem cámunpi gìwice?” Môaxwgi anh nhẹ nhàneding ámunpp sámunpt vànedio tai côaxwg, thâdyqáp giọng hỏi.

lffai thởgeqlkzxzm ámunpp, nóbuming bỏjettng khiếqyzgn côaxwg nổjetti cảkofo da gànedi.

Đehnaôaxwgi mắmcdnt ngấkzxzn lệkzmk, côaxwgbumiwicem néiabdn đnrhdfmxa khôaxwgng rơlffai xuốerngng, lêqwytn tiếqyzgng nóbumii: “Lànedi mộxvyqt chiếqyzgc hộxvyqp..... Hôaxwgm đnrhdóbumi anh đnrhdếqyzgn đnrhdâdyqay cũerngng đnrhdãehna từfrming nhìwicen thấkzxzy rồqowwi, chíprjonh lànedimunpi hôaxwg̣p đnrhdóbumi… Rolls đnrhdãehna đnrhdưehnaa nóbumi đnrhdêqwyt́n đnrhdâdyqay. Lúshuhc đnrhdâdyqàu em khôaxwgng biêqwyt́t thứpdzxqwytn trong đnrhdóbuminedimunpi gìwice, nhưehnang đnrhdxuhfi đnrhdếqyzgn khi em biếqyzgt lànediwice thìwice lạtggei.....”

Khôaxwgng thấkzxzy đnrhdâdyqau nữnedia.


Áfygvnh mắmcdnt Thưehnaxuhfng Quan Hạtggeo tốerngi sầkzmkm lạtggei, nhớudar lạtggei nhữneding gìwice đnrhdãehna xảkofoy ra ngànediy hôaxwgm nay.

Ngóbumin tay thon dànedii nhẹ nhàneding đnrhdămklṿt lêqwytn bả vai côaxwg, xoay ngưehnaơlffài côaxwg lại đnrhdêqwyt̉ côaxwg đnrhderngi diệkzmkn vớudari anh, tao nhãehna nhưehnang đnrhdkzmky nguy hiểfmxam tiếqyzgn lạtggei gầkzmkn, thâdyqan thêqwyt̉ mảnh khảnh của Tâdyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã luôaxwǵng cuôaxwǵng lùkogmi vêqwyt̀ phíprjoa sau, đnrhdụng vànedio vámunpch tưehnaơlffàng, hàneding, lôaxwgng mi dànedii run râdyqảy trong khôaxwgng khíprjo giámunp lạnh.

munpnh tay anh tao nhãehna đnrhdămklṿt bêqwytn cạnh ngưehnaơlffài côaxwg.

ehnà trêqwytn cao nhìwicen xuôaxwǵng.

“Vìwice vậnxlby cho dùkogm ngànediy hôaxwgm đnrhdóbumibumi thểfmxa Rolls sẽveye ra tay vớudari Tiểfmxau Mặqowwc, em cũng khôaxwgng muôaxwǵn nóbumii cho anh biêqwyt́t, cũerngng khôaxwgng  nghĩebml đnrhdếqyzgn việkzmkc hỏjetti anh xem nêqwytn lànediwice, đnrhdúshuhng khôaxwgng?” Áfygvnh mămklv́t anh lạnh lùkogmng, nhẹ giọng gặqowwng hỏi.

Khoéiabd miệkzmkng nởgeql mộxvyqt nụiabdehnalffai nhẹfygv,  ghéiabdmunpt vànedio mămklṿt côaxwg: “Cho nêqwytn nêqwyt́u khôaxwgng phải hôaxwgm nay hămklv́n ta muôaxwǵn bămklv́t Tiểfmxau Mặqowwc lànedim con tin dụiabd chúshuhng ta vànedio bẫqowwy, thìwice em vẫqowwn sẽveye khôaxwgng chịfkycu cho anh tớudari gầkzmkn, cũerngng khôaxwgng cầkzmkn anh ra tay giúshuhp đnrhdhlou… đnrhdúshuhng khôaxwgng?”

dyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã cămklv́n môaxwgi, tay châdyqan lạnh buốerngt, hơlffai run lêqwytn, nhưehnang khôaxwgng thểfmxabumii ra câdyqau giảkofoi thíprjoch.

Toànedin bôaxwg̣ phòuciwng bêqwyṭnh yêqwytn tĩebmlnh khôaxwgng môaxwg̣t tiêqwyt́ng đnrhdôaxwg̣ng, đnrhdôaxwgi mămklv́t Thưehnaơlffạng Quan Hạo lạnh lẽo nhưehnaehnaơlffác, gạtgget tấkzxzt cảkofo đnrhdqoww linh tinh vànedi hoa tưehnaơlffai trêqwytn chiếqyzgc bànedin nhỏjettqwytn cạtggenh giưehnalffang củmunpa Tiểfmxau Mặqowwc vànedio mộxvyqt góbumic, mộxvyqt cámunpnh tay bấkzxzt ngờlffa bếqyzgaxwgqwytn đnrhdqowwt trêqwytn đnrhdóbumi, éiabdp buộxvyqc côaxwg phảkofoi nhìwicen thẳgqnhng anh!

“…!” Tâdyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã hoảng sơlffạ, bànedin tay nhỏ béiabd theo bản nămklvng đnrhdămklṿt lêqwytn bả vai anh!

Trong bóbuming tôaxwǵi, ngoại trưehnà nguy hiêqwyt̉m, cũng chỉ còuciwn lại hơlffai thơlffả gấkzxzp gámunpp!

“…Thưehnaơlffạng Quan Hạo!” Tâdyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã thâdyqạt sưehnạ khôaxwgng thêqwyt̉ chịu nôaxwg̉i hơlffai thơlffả nóbuming bỏng của anh đnrhdang bao quanh côaxwg, run rẩvaley gọobyqi môaxwg̣t tiêqwyt́ng, tay đnrhdêqwyt̉ trêqwytn vai anh, đnrhdôaxwgi mămklv́t trong suôaxwǵt sámunpng lêqwytn, chỉ cámunpch mămklṿt anh khoảkofong 1 inch! “Anh đnrhdfrming nhưehnadyqạy!”

lffai thởgeql củmunpa Thưehnaxuhfng Quan Hạtggeo nặqowwng nềkpqb, đnrhdôaxwgi mămklv́t đnrhdỏ ngâdyqàu, bêqwytn trong chỉpusq toànedin lànediwicenh bóbuming củmunpa côaxwg.

“Rôaxwǵt cuôaxwg̣c trong đnrhdkzmku em đnrhdang suy nghĩ cámunpi gìwice, hả?” Anh kìwicem néiabdn cơlffan sóbuming lớudarn đnrhdang cuộxvyqn trànedio trong lồqowwng ngựudarc, hai tay chốerngng bêqwytn cạtggenh ngưehnalffai côaxwg, cúshuhi sámunpt ngưehnalffai xuốerngng tựudara đnrhdkzmku vànedio trámunpn côaxwg, “Khôaxwgng cho anh lạtggei gầkzmkn em, khôaxwgng cho anh giúshuhp đnrhdhlou, lạtggei càneding khôaxwgng cho phéiabdp anh can thiệkzmkp vànedio cuộxvyqc sốerngng củmunpa em, nhưehnang lạtggei đnrhdpdzxng gầkzmkn anh, khiếqyzgn anh chỉpusqbumi thêqwyt trơlffa mắmcdnt nhìwicen em cắmcdnn chặqowwt rămklvng nuốerngt mọobyqi chuyệkzmkn vànedio trong! Em cảkofom thấkzxzy anh cóbumi thểfmxa chịfkycu đnrhdudarng đnrhdưehnaxuhfc sao?”

Trêqwytn mu bànedin tay nổjetti đnrhdkzmky gâdyqan xanh, khuôaxwgn mặqowwt tuấkzxzn túshuh của Thưehnaơlffạng Quan Hạo trămklv́ng bêqwyṭch nhưehnalffà giâdyqáy, trúshuht hếqyzgt tấkzxzt cảkofo nhữneding cảkofom xúshuhc đnrhdang dồqowwn néiabdn trong lòuciwng anh suốerngt mấkzxzy ngànediy qua ra bêqwytn ngoànedii, nóbumii ra đnrhdfmxa cho côaxwg biếqyzgt!

dyqàn Môaxwg̣c Ngưehnã sơlffạ tơlffái mưehnác khuôaxwgn mặqowwt nhỏjett nhắmcdnn cũng trơlffả nêqwytn támunpi méiabdt, chỉ cóbumi thêqwyt̉ nóbumii đnrhdưehnaơlffạc môaxwg̣t chưehnã: “Em…”

“Em cho rămklv̀ng anh chỉ cảm thâdyqáy ámunpy námunpy vơlffái em thôaxwgi đnrhdúshuhng khôaxwgng? Chíprjonh xámunpc lànedi nhưehna vậnxlby … Nêqwyt́u lúshuhc trưehnaơlffác anh biêqwyt́t tấkzxzt cảkofo mọi chuyêqwyṭn, nêqwyt́u lúshuhc trưehnaơlffác anh tin tưehnaơlffảng em dùkogm chỉpusqnedi mộxvyqt chúshuht, thìwicedyqay giơlffà, môaxwg̃i lâdyqàn nhìwicen thâdyqáy em anh cũng khôaxwgng trơlffả nêqwytn bâdyqát lưehnạc thêqwyt́ nànediy, thưehnạc sưehnạ khôaxwgng biêqwyt́t nêqwytn lànedim cámunpi gìwice!”

nedin tay to lơlffán ámunpp vànedio mămklṿt côaxwg, hơlffai thơlffả hôaxwg̃n loạn bao quanh, giọobyqng nóbumii củmunpa Thưehnaơlffạng Quan Hạo khànedin khànedin: “Nhưehnang em khôaxwgng cảkofom nhậnxlbn đnrhdưehnaxuhfc sao?.... Chỉpusq cầkzmkn em xảkofoy ra chuyệkzmkn gìwice đnrhdóbumi, thìwice ngay lậnxlbp tứpdzxc anh khôaxwgng thểfmxanedio bìwicenh tĩebmlnh đnrhdưehnaxuhfc, dùkogm cho anh cóbumi phảkofoi đnrhdámunpnh đnrhdjetti mạtggeng sốerngng đnrhdfmxa đnrhdjetti lạtggei sựudarwicenh an củmunpa em!... Tầkzmkn Mộxvyqc Ngữnedi, rốerngt cuộxvyqc em cóbumi trámunpi tim khôaxwgng?!”

Đehnaôaxwgi mắmcdnt anh đnrhdjett ngầkzmku.

buming đnrhdêqwytm sâdyqau thẳgqnhm, che giấkzxzu tấkzxzt cảkofo nhữneding tìwicenh cảkofom mãehnanh liệkzmkt đnrhdang sôaxwgi trànedio, che dấkzxzu sựudarqwytu hậnxlbn đnrhdan xen khiếqyzgn anh đnrhdau đnrhdudarn đnrhdếqyzgn thấkzxzu tâdyqam can, khôaxwgng thểfmxanedio sâdyqau đnrhdnxlbm, cũerngng khôaxwgng thểfmxa nhiềkpqbu hơlffan đnrhdưehnaxuhfc nữnedia....

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.