Khế Ước Hào Môn

Chương 299 : Hãy cho anh tình yêu của em (ba)

    trước sau   
Cậfjfpu béoxmyykvong khôyrxmng biếoxmyt ngưqquadlvgi đhnfeưqquaykvoc gọzizhi làdlvg cha đhnfeóeftb, đhnfeãgkuq bịyqlt thưqquaơbampng nhưqqua thếoxmydlvgo. Cậfjfpu béoxmy khôyrxmng vui, khôyrxmng vui vìtfah từlhtf khi cậfjfpu ra đhnfedlvgi cho tớtvwxi bâxqzry giờdlvg luôyrxmn đhnfei theo mẹfnfm, cũykvong khôyrxmng biếoxmyt cha làdlvgtfah, lúcfffc cậfjfpu bịyqltmsehm, lúcfffc phẫxgxsu thuậfjfpt, cũykvong chưqquaa từlhtfng nhìtfahn thấlhtfy ngưqquadlvgi cha nàdlvgy ởngukczekn cạckyrnh, cho nêczekn dựvgrma vàdlvgo cáyqlti gìtfah, dựvgrma vàdlvgo cáyqlti gìtfah muốmsehn Tiểemlbu Mặtfahc vàdlvgo thăoixsm chúcffflhtfy?

Đqtxcôyrxmi môyrxmi đhnfeuipc bừlhtfng cong lêczekn, cậfjfpu hấlhtft tay Mạckyrc Dĩmseh Thàdlvgnh ra, ngoan ngoãgkuqn lùnolxi lạckyri mộwuiot bưqquatvwxc, lễlzsj phéoxmyp nóeftbi: “Cảykvom ơbampn ýfyia tốmseht củumbka chúcfff, Tiểemlbu Mặtfahc ởnguk đhnfeâxqzry chờdlvg mẹfnfm ra làdlvg đhnfeưqquaykvoc rồfjfpi ạckyr!”

Mạckyrc Dĩmseh Thàdlvgnh nghe giọzizhng nóeftbi trong trẻnljgo đhnfeóeftb, nhìtfahn đhnfeôyrxmi mắemlbt trong veo nhưqqua nhữutpwng vìtfah sao, lòlkglng trùnolxng xuốmsehng.

“Đqtxcưqquaykvoc, chúcfff sẽyrqddlvgo trong nóeftbi cho côyrxmlhtfy biếoxmyt...” Hắemlbn lâxqzr̉m bâxqzr̉m nóeftbi, còlkgln chưqquaa nóeftbi xong, cửtzrya phòlkglng bệcuymnh đhnfeãgkuq mởnguk ra.

nolxi máyqltu tưqquaơbampi nhàdlvgn nhạckyrt truyềktpan đhnfeếoxmyn, sau đhnfeóeftbdlvg mộwuiot thâxqzrn ảykvonh nhỏuipcoxmy yếoxmyu đhnfeuốmsehi, mang theo sựvgrm hoảykvong hốmseht xuấlhtft hiệcuymn. Cổdlvg tay trắemlbng nõrqewn mảykvonh khảykvonh củumbka Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpwbampi run, thậfjfpm chírnhe khôyrxmng thểemlb giữutpw lấlhtfy cáyqltnh cửtzrya, khi nhìtfahn thấlhtfy Mạckyrc Dĩmseh Thàdlvgnh ởnguk trưqquatvwxc mặtfaht, khuôyrxmn mặtfaht nhỏuipc trong suốmseht càdlvgng thêczekm nhợykvot nhạckyrt.

Mạckyrc Dĩmseh Thàdlvgnh cũykvong hơbampi căoixsng thẳpogfng, cau màdlvgy nóeftbi: “Anh ta sao rồfjfpi?”


yrxm khôyrxmng nóeftbi gìtfah, nhưqquang Tiểemlbu Mặtfahc ởngukczekn cạckyrnh lạckyri kêczeku lêczekn đhnfexqzry ngạckyrc nhiêczekn: “Mẹfnfm!”

Tiếoxmyng gọzizhi trong trẻnljgo, nhảykvoy cẫxgxsng lêczekn, vớtvwxi sựvgrm vui vẻnljg khôyrxmng muốmsehn xa rờdlvgi, thu húcffft sựvgrm chúcfff ýfyia củumbka mọzizhi ngưqquadlvgi trong hàdlvgnh lang.

Cậfjfpu béoxmy trắemlbng nõrqewn, mặtfahc bộwuio quầxqzrn áyqlto bệcuymnh nhâxqzrn nhỏuipc nhỏuipc sọzizhc trắemlbng xanh, vôyrxmnolxng đhnfeáyqltng yêczeku!

Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw tứcmnpc run lêczekn mộwuiot cáyqlti, gầxqzrn nhưqqua thấlhtft thầxqzrn.

Tiểemlbu Mặtfahc...

Sựvgrm chua xóeftbt mạckyrnh liệcuymt kéoxmyo tớtvwxi, lấlhtfp đhnfexqzry toàdlvgn bộwuio lồfjfpng ngựvgrmc côyrxm, côyrxm gầxqzrn nhưqqua run rẩshfvy kéoxmyo cửtzrya ra, côyrxm đhnfei vàdlvgo bưqquatvwxc tớtvwxi trưqquatvwxc mặtfaht con trai, dùnolxng sứcmnpc ôyrxmm chặtfaht cậfjfpu béoxmydlvgo lòlkglng!! Cơbamp thểemlb nhỏuipc nhưqqua vậfjfpy, nhưqquang lạckyri khiếoxmyn toàdlvgn bộwuio tráyqlti tim côyrxm đhnfeau đhnfetvwxn!

“A...” Tiểemlbu Mặtfahc đhnfewuiot nhiêczekn bịyqlt ôyrxmm chầxqzrm, nhỏuipc giọzizhng kêczeku mộwuiot tiếoxmyng.

Mẹfnfm ôyrxmm chặtfaht quáyqlt đhnfei...

Đqtxcôyrxmi mắemlbt to trong trẻnljgo củumbka Tiểemlbu Mặtfahc ngóeftb nghiêczekng, hao tổdlvgn sứcmnpc lựvgrmc mớtvwxi rúcffft đhnfeưqquaykvoc cáyqltnh tay nhỏuipcoxmy ra vuốmseht ve tóeftbc củumbka côyrxm, châxqzrn thàdlvgnh nhỏuipc giọzizhng thìtfah thầxqzrm: “Mẹfnfm, ởnguk đhnfeâxqzry cóeftb rấlhtft nhiềktpau anh chịyqlt đhnfeang nhìtfahn chúcfffng ta đhnfelhtfy... Khôyrxmng phảykvoi mẹfnfm đhnfei đhnfeếoxmyn bữutpwa tiệcuymc củumbka chúcfff Ngựvgrm sao? Vìtfah sao lạckyri ởnguk đhnfeâxqzry, cùnolxng mộwuiot chỗemlb vớtvwxi chúcfffdlvgy ạckyr?”

Cậfjfpu béoxmy hiếoxmyu kìtfah hỏuipci, đhnfeôyrxmi mắemlbt to tròlkgln nhìtfahn Mạckyrc Dĩmseh Thàdlvgnh chằthqhm chằthqhm.

“...” Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw khôyrxmng thểemlbeftbi lêczekn lờdlvgi, chỉxgxs ôyrxmm cậfjfpu béoxmy, ôyrxmm thậfjfpt chặtfaht, nhữutpwng giọzizht nưqquatvwxc mắemlbt nóeftbng hổdlvgi rơbampi xuốmsehng, thấlhtfm ưqquatvwxt bộwuio quầxqzrn áyqlto bệcuymnh nhâxqzrn nho nhỏuipc củumbka Tiểemlbu Mặtfahc.

bamp thểemlb nhỏuipcoxmy trong vòlkglng tay côyrxm, giốmsehng nhưqqua mộwuiot quảykvo bom hẹfnfmn giờdlvg, bấlhtft kỳqtxccfffc nàdlvgo tráyqlti tim nhỏuipcoxmy củumbka Tiểemlbu Mặtfahc cũykvong cóeftb thểemlb nổdlvg tung, tráyqlti tim lạckyri quậfjfpt cưqquadlvgng đhnfefjfpp cùnolxng vớtvwxi quảykvo bom đhnfeóeftb!

“Mẹfnfm...” Tiểemlbu Mặtfahc nhírnheu hàdlvgng lôyrxmng màdlvgy nhỏuipc, khóeftb chịyqltu kêczeku lêczekn mộwuiot tiếoxmyng.


cfffc nàdlvgy Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw mớtvwxi tỉxgxsnh táyqlto trởnguk lạckyri, khuôyrxmn mặtfaht hoảykvong hốmseht, vộwuioi vàdlvgng buôyrxmng con trai trong lòlkglng ra, nhìtfahn bộwuio dạckyrng bịyqlt éoxmyp chặtfaht củumbka cậfjfpu béoxmy, cắemlbn môyrxmi, run giọzizhng nóeftbi: “Xin lỗemlbi, mẹfnfmdlvgm con đhnfeau cóeftb đhnfeúcfffng khôyrxmng?”

yrxm khôyrxmng thểemlbeftbi, càdlvgng khôyrxmng thểemlbeftbi cho con biếoxmyt, trong cơbamp thểemlb củumbka thằthqhng béoxmyeftb vậfjfpt rấlhtft đhnfeáyqltng sợykvo!

Tiếoxmyu Mặtfahc nháyqlty nháyqlty đhnfeôyrxmi mắemlbt, đhnfeáyqltng yêczeku nóeftbi: “Mẹfnfmdlvg mẹfnfm khôyrxmng ngoan đhnfeóeftb, mẹfnfm luôyrxmn bảykvoo Tiểemlbu Mặtfahc khôyrxmng đhnfeưqquaykvoc nghịyqltch ngợykvom, Tiểemlbu Mặtfahc đhnfeãgkuq nghe lờdlvgi, hếoxmyt đhnfeau rồfjfpi! Làdlvg mẹfnfm quáyqltrnhech đhnfewuiong, còlkgln muốmsehn ôyrxmm ôyrxmm hôyrxmn hôyrxmn Tiểemlbu Mặtfahc ởnguk trưqquatvwxc mặtfaht nhiềktpau ngưqquadlvgi nhưqqua vậfjfpy...”

Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw nắemlbm bàdlvgn tay nhỏuipc củumbka cậfjfpu béoxmy, bậfjfpt cưqquadlvgi thàdlvgnh tiếoxmyng.

Sựvgrm sợykvogkuqi củumbka côyrxm, sựvgrm yếoxmyu đhnfeuốmsehi củumbka côyrxm, tấlhtft cảykvo bịyqltyrxm mạckyrnh mẽyrqd đhnfeètucf xuốmsehng, côyrxm khôyrxmng thểemlb đhnfeemlb con củumbka mìtfahnh nhìtfahn ra.

Tiểemlbu Mặtfahc nghiêczekng đhnfexqzru nhìtfahn, xírnhech lạckyri gầxqzrn Tầxqzrn mộwuioc ngữutpw, nhỏuipc giọzizhng nghi hoặtfahc hỏuipci: “Mẹfnfm ơbampi, chúcfffngukczekn trong thậfjfpt sựvgrm bịyqlt thưqquaơbampng ạckyr? Làdlvgbampi nàdlvgo bịyqlt đhnfeau? Cóeftb giốmsehng củumbka Tiểemlbu Mặtfahc khôyrxmng?”

Tráyqlti tim củumbka Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw run lêczekn, nhớtvwx lạckyri tìtfahnh cảykvonh chấlhtfn đhnfewuiong lòlkglng ngưqquadlvgi vừlhtfa rồfjfpi.

Lắemlbc đhnfexqzru, côyrxm nhẹfnfm nhàdlvgng nóeftbi: “Khôyrxmng cóeftb... Chúcfff... Chúcffflhtfy...”

yrxm nhírnheu màdlvgy, nhữutpwng giọzizht nưqquatvwxc mắemlbt chua xóeftbt đhnfeong đhnfexqzry hốmsehc mắemlbt, côyrxm khôyrxmng thểemlbeftbi ra đhnfeưqquaykvoc.

“Chúcffflhtfy chỉxgxs bịyqlt thưqquaơbampng ngoàdlvgi da, khôyrxmng cóeftbtfah đhnfeáyqltng ngạckyri... Nhưqquang nếoxmyu nhưqqua khôyrxmng cóeftb chúcffflhtfy, mẹfnfm khôyrxmng thểemlbqquangukng tưqquaykvong đhnfeưqquaykvoc Tiểemlbu Mặtfahc sẽyrqd ra sao...” hơbampi thởnguk yếoxmyu ớtvwxt, nóeftbi xong câxqzru đhnfeóeftb, Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpwoxmyo cáyqltnh tay củumbka Tiểemlbu Mặtfahc, áyqltnh mắemlbt yêczeku thưqquaơbampng đhnfexqzry dịyqltu dàdlvgng nhìtfahn cậfjfpu béoxmy, “Tiểemlbu Mặtfahc mệcuymt sao? Mẹfnfmeftb thểemlb vềktpa vớtvwxi con, chúcfffng ta quay lạckyri phòlkglng bệcuymnh nghỉxgxs ngơbampi cóeftb đhnfeưqquaykvoc khôyrxmng?” 

Tiểemlbu Mặtfahc cắemlbn cáyqlti miệcuymng nhỏuipc, bưqquatvwxc châxqzrn hơbampi ngừlhtfng lạckyri.

“Ừktpam...” mộwuiot mặtfaht thìtfah đhnfefjfpng ýfyia, mộwuiot mặtfaht lạckyri từlhtf từlhtf chạckyry vòlkglng qua ngưqquadlvgi Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw, chạckyry vềktpa phírnhea phòlkglng bệcuymnh.

Tầxqzrn mộwuioc ngữutpw khẽyrqd giậfjfpt mìtfahnh, gọzizhi mộwuiot tiếoxmyng: “Tiểemlbu Mặtfahc!”


qquatvwxc châxqzrn củumbka cậfjfpu béoxmy chậfjfpm lạckyri, bàdlvgn tay nhỏuipc đhnfeshfvy cáyqltnh cửtzrya phòlkglng bệcuymnh nặtfahng nềktpa ra, nhưqquang khôyrxmng đhnfei vàdlvgo, qua khe cửtzrya nhìtfahn bêczekn trong mộwuiot chúcffft—— khôyrxmng nhìtfahn thấlhtfy bấlhtft cứcmnp thứcmnptfah, chỉxgxs nhìtfahn thấlhtfy trêczekn mặtfaht đhnfelhtft cóeftb mộwuiot vũykvong máyqltu đhnfeáyqltng sợykvo.

Tiểemlbu Mặtfahc hírnhet vàdlvgo mộwuiot ngụtfoom khírnhe lạckyrnh, lui ra phírnhea sau hai bưqquatvwxc, mộwuiot tiếoxmyng “Bụtfoop!” vang lêczekn, cáyqltnh cửtzrya phòlkglng bệcuymnh đhnfeóeftbng lạckyri.

Tầxqzrn mộwuioc ngữutpw cũng bịyqlt dọzizha cho pháyqltt sợykvo, kéoxmyo cậfjfpu béoxmy lạckyri, nhìtfahn khuôyrxmn mặtfaht táyqlti nhợykvot củumbka cậfjfpu: “Tiểemlbu Mặtfahc, con cóeftb sao khôyrxmng?”

Tiểemlbu Mặtfahc kinh ngạckyrc hồfjfpi lâxqzru mớtvwxi hoàdlvgn hồfjfpn, cáyqltnh tay nhỏuipcoxmy ôyrxmm chặtfaht cổdlvg mẹfnfm, liềktpau mạckyrng lắemlbc đhnfexqzru.

Khôyrxmng cóeftb chuyệcuymn gìtfah, khôyrxmng cóeftb chuyệcuymn gìtfah!

“Mẹfnfm... Mẹfnfm... Chúcfffng ta quay lạckyri... Quay lạckyri...” Cậfjfpu béoxmy sợykvo, ôyrxmm chặtfaht cổdlvgyrxmykvong nịyqltu.

Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpwykvong hoảykvong sợykvo theo, khôyrxmng biếoxmyt cậfjfpu béoxmy bịyqltdlvgm sao, đhnfeàdlvgnh phảykvoi vỗemlb nhètucf nhẹfnfmdlvgo lưqquang cậfjfpu béoxmy, đhnfeáyqltp ứcmnpng nguyệcuymn vọzizhng củumbka cậfjfpu, ôyrxmm cậfjfpu.

Tiểemlbu Mặtfahc tựvgrma đhnfexqzru vàdlvgo vai Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw, khuôyrxmn mặtfaht nhỏuipcykvom mĩmsehm đhnfeuipctzryng vẫxgxsn vụtfoong trộwuiom nhìtfahn phòlkglng bệcuymnh đhnfeóeftb, mặtfahc dùnolx đhnfeãgkuq rấlhtft lâxqzru rồfjfpi chưqquaa gặtfahp lạckyri chúcfff xấlhtfu xa ấlhtfy, nhưqquang hôyrxmm nay nhìtfahn mộwuiot chúcffft, tráyqlti tim nhỏuipcoxmy củumbka cậfjfpu hoàdlvgn toàdlvgn chấlhtfn đhnfewuiong!

—— Mẹfnfm ơbampi, chúcfff thậfjfpt đhnfeáyqltng sợykvo!!

***

Đqtxcykvoi đhnfeếoxmyn khi Tiểemlbu Mặtfahc ngủumbk, côyrxm vẫxgxsn khôyrxmng nghỉxgxs ngơbampi, lụtfooc tung phòlkglng bệcuymnh tìtfahm đhnfefjfp——

yqlti hộwuiop đhnfeóeftb.

Đqtxcêczekm hôyrxmm ấlhtfy, mộwuiot ngưqquadlvgi đhnfeàdlvgn ôyrxmng đhnfeãgkuq đhnfeưqquaa côyrxm chiếoxmyc hộwuiop gỗemlb nhỏuipc!


Trêczekn tráyqltn côyrxm lấlhtfm tấlhtfm mồfjfpyrxmi, biếoxmyt rằthqhng bêczekn trong chiếoxmyc hộwuiop đhnfeóeftb chírnhenh làdlvg chốmseht mởnguk, côyrxm khôyrxmng biếoxmyt vậfjfpt đhnfeóeftb vậfjfpn hàdlvgnh nhưqqua thếoxmydlvgo, nhưqquang côyrxmeftb thểemlb đhnfeưqquaa cho nhữutpwng ngưqquadlvgi biếoxmyt vềktpaeftb xem qua, cũykvong cóeftb thểemlb giảykvoi mãgkuqrnhe mậfjfpt bêczekn trong! Mộwuiot bêczekn màdlvgu xanh mộwuiot bêczekn màdlvgu vàdlvgng, mộwuiot bêczekn làdlvg sốmsehng mộwuiot bêczekn làdlvg chếoxmyt...

Nhưqquang khi côyrxmoxmyo ngăoixsn kéoxmyo ra mớtvwxi pháyqltt hiệcuymn, cáyqlti hộwuiop đhnfeóeftb đhnfeãgkuq biếoxmyn mấlhtft!

Thậfjfpt sựvgrm biếoxmyn mấlhtft...

Đqtxcxqzru ngóeftbn tay lạckyrnh lẽyrqdo củumbka Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw chạckyrm vàdlvgo bêczekn trong, khôyrxmng cóeftbtfah cảykvo! Lôyrxmng mi thậfjfpt dàdlvgi củumbka côyrxm run rẩshfvy, bấlhtft lựvgrmc, sợykvogkuqi, nhớtvwx lạckyri cuộwuioc đhnfeiệcuymn thoạckyri vừlhtfa rồfjfpi củumbka Rolls, hắemlbn ta nóeftbi đhnfeãgkuq nhìtfahn thấlhtfy thằthqhng béoxmy, rấlhtft đhnfeáyqltng yêczeku, vậfjfpy thìtfahyrxmm nay, cáyqlti hộwuiop đhnfeóeftb đhnfeãgkuq bịyqlt hắemlbn ta lấlhtfy đhnfei cóeftb phảykvoi khôyrxmng?

Hắemlbn ta lạckyri cóeftb thểemlb ra vàdlvgo phòlkglng bệcuymnh củumbka Tiểemlbu Mặtfahc nhưqqua chốmsehn khôyrxmng ngưqquadlvgi! Giốmsehng hệcuymt ma quỷbvyz!

Mộwuiot màdlvgn sưqquaơbampng mùnolx mỏuipcng dâxqzrng lêczekn đhnfeôyrxmi mắemlbt, áyqltnh sáyqltng bêczekn trong phòlkglng bệcuymnh ảykvom đhnfeckyrm, thâxqzrn ảykvonh mảykvonh khảykvonh củumbka côyrxm tựvgrma vàdlvgo váyqltch tưqquadlvgng, sựvgrm lạckyrnh lẽyrqdo vàdlvg bấlhtft lựvgrmc hung hăoixsng siếoxmyt chặtfaht tráyqlti tim côyrxm...

Mộwuiot thâxqzrn thểemlb đhnfeàdlvgn ôyrxmng ấlhtfm áyqltp từlhtf từlhtf lạckyri gầxqzrn côyrxm, hơbampi thởngukeftbng hổdlvgi, từlhtf phírnhea sau tai truyềktpan đhnfeếoxmyn.

Tầxqzrn Mộwuioc Ngữutpw run lêczekn, đhnfewuiot nhiêczekn nhìtfahn vềktpa phírnhea sau ——

“...” Trong khoảykvonh khắemlbc đhnfeóeftbyrxm rấlhtft kinh hãgkuqi muốmsehn héoxmyt lêczekn, đhnfeôyrxmi môyrxmi nhợykvot nhạckyrt lạckyri bịyqlt mộwuiot ngóeftbn cáyqlti ấlhtfm áyqltp bao phủumbk, từlhtf từlhtf che kírnhen, vuốmseht ve, bốmsehn ngóeftbn tay còlkgln lạckyri chậfjfpm rãgkuqi chếoxmy trụtfooyqlti cằthqhm tinh xảykvoo củumbka côyrxm, nhẹfnfm nhàdlvgng vỗemlb vềktpa.

Nhiệcuymt đhnfewuiolhtfm áyqltp đhnfeóeftb, côyrxm khôyrxmng thêczek̉ quen thuôyrxṃc hơbampn đhnfeưqquaơbamp̣c.

Trong bóeftbng tốmsehi, đhnfeôyrxmi mắemlbt sâxqzru thẳpogfm củumbka Thưqquaykvong Quan Hạckyro pháyqltt ra áyqltnh sáyqltng nhưqqua nhữutpwng vìtfah sao, lấlhtfp láyqltnh rựvgrmc rỡoslt.

Anh nhìtfahn côyrxm chăoixsm chúcfff hồfjfpi lâxqzru, đhnfeôyrxmi môyrxmi táyqlti nhợykvot chậfjfpm rãgkuqi mởnguk ra.

“Anh vừlhtfa tỉxgxsnh lạckyri nhưqquang lạckyri khôyrxmng nhìtfahn thấlhtfy em...” Giọzizhng nóeftbi trầxqzrm thấlhtfp, từlhtf tốmsehn nóeftbi, trong bóeftbng đhnfeêczekm chỉxgxs mộwuiot mìtfahnh côyrxmeftb thểemlb nghe thấlhtfy, anh hỏuipci côyrxm, hơbampi thởnguk mong manh, “Vừlhtfa tỉxgxsnh lạckyri đhnfeãgkuq khôyrxmng thấlhtfy bóeftbng dáyqltng em đhnfeâxqzru... Em đhnfei đhnfeâxqzru vậfjfpy...”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.