Khế Ước Hào Môn

Chương 284 :

    trước sau   
Thâjmxon thêxhmả cao lớcypin củjjjha Thưqhrvơldcṣng Quan Hạo khôbpxhng hêxhmà đkpecôbpxḥng đkpecâjmxọy, đkpecôbpxhi măzodf́t sâjmxou thăzodf̉m toảbohmdthjng rựvkdlc rỡccju trong bóhtnrng tốsuani mịqfipt mờcxuj, cho đkpecếcwdan tậhtnrn lúcypic xádthjc đkpecịnh chăzodf́c chăzodf́n nhưqhrṽng tiêxhmáng bưqhrvơldcśc châjmxon kia đkpecãuxqx hoàoxvpn toàoxvpn đkpeci xa, hàoxvpng lôbpxhng mi díccjunh mádthju mớcypii hơldcsi run lêxhman, sau đkpecóhtnr, đkpectnbst nhiêxhman cảbohm ngưqhrvcxuji trởgxrfxhman mêxhmàm nhũn hơldcsi ngả xuốsuanng ngưqhrvơldcs̀i côbpxh!

“…” Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ hoảng sơldcṣ, cảm giádthjc cảbohm ngưqhrvcxuji anh đkpecang đkpecèxhgbxhman côbpxh, nhữtnbsng ngóhtnrn tay nhỏ bésdzsoxvpxhmáu ơldcśt đkpecơldcs̃ lâjmxóy thâjmxon thêxhmả anh, nhíccjuu màoxvpy, nưqhrvơldcśc măzodf́t tràoxvp

o ra, giọng nóhtnri run run, “Thưqhrvơldcṣng Quan Hạo!”

oxvpn tay anh chốsuanng đkpecccju phíccjua sau côbpxh lấfzqsy rơldcsm phủjjjhxhman vádthjch tưqhrvcxujng đkpecqhrv tạotsyo thàoxvpnh hàoxvpnh lang trádthjnh lửkpeca, Thưqhrvjwpong Quan Hạotsyo cốsuan gắwfsqng chốsuanng đkpecccju, khôbpxhng đkpecqhrv sựvkdl đkpecau nhứuxqxc kịqfipch liệbvaft khiếcwdan anh ngấfzqst đkpeci rơldcsi vàoxvpo bóhtnrng tốsuani vôbpxh tậhtnrn!

Anh vùoamoi đkpecâjmxòu bêxhman trong gádthjy côbpxh, khuôbpxhn mặyfmft tuấfzqsn dâjmxọt tádthji nhợjwpot tản ra hơldcsi thơldcs̉ lạnh lẽo, mị hoăzodf̣c vôbpxhoamong.

Đjmxoôbpxhi môbpxhi mỏzxsmng củjjjha anh ádthjp vàoxvpo tai côbpxh, Thưqhrvơldcṣng Quan Hạo hơldcsi thởgxrf củjjjha anh yếcwdau ớcypit đkpecmquoy khóhtnr nhọcypic, giọcyping nóhtnri vôbpxhoamong trầmquom thấfzqsp, tiêxhmáp tục hỏi: “… Cóhtnr bị thưqhrvơldcsng chôbpxh̃ nàoxvpo khôbpxhng?”


Giọcyping nóhtnri run rẩzodfy củjjjha Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ vang lêxhman: “Khôbpxhng cóhtnr… Tay anh…”

Thưqhrvơldcṣng Quan Hạo châjmxọm rãuxqxi nhăzodf́m măzodf́t, thong thả gâjmxọt đkpecâjmxòu, gưqhrvơldcsng măzodf̣t tádthji nhơldcṣt hơldcsi nghiêxhmam túcypic, giọng khàoxvpn khàoxvpn: “Ngôbpxh̀i thăzodf̉ng lêxhman môbpxḥt chúcypit… Anh vẫbohmn đkpecang ôbpxhm em…”

Cả ngưqhrvơldcs̀i Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ run lêxhman, đkpecôbpxhi mắwfsqt trong suôbpxh́t đkpecmquoy sơldcṣ hãuxqxi nhìjwpon vêxhmà phíccjua sau, lúcypic nàoxvpy mơldcśi nhìjwpon thấfzqsy cádthjnh tay anh đkpecãuxqx bịqfipdthju nhuộtnbsm đkpeczxsm nhưqhrvng vẫbohmn ôbpxhm lấfzqsy côbpxh, mộtnbst khoảbohmng lớcypin đkpeclkfju làoxvpdthju đkpeczxsmqhrvơldcsi, côbpxh khôbpxhng thểqhrv nhìjwpon thấfzqsy miệbvafng vếcwdat thưqhrvơldcsng củjjjha anh nằayyzm ởgxrf đkpecâjmxou!

Trong khoảbohmnh khắwfsqc đkpecóhtnr, trádthji tim Tầmquon Mộtnbsc Ngữtnbsjmxong lêxhman sựvkdl chua xóhtnrt đkpecmquoy đkpecau đkpeccypin, vưqhrvơldcṣt qua cả sưqhrv́c tưqhrvơldcs̉ng tưqhrvơldcṣng của côbpxh!

Tay côbpxh nắwfsqm chặyfmft ádthjo sơldcsmi củjjjha anh, vộtnbsi vàoxvpng đkpecếcwdan mứuxqxc gầmquon nhưqhrvsdzso rádthjch chiếcwdac ádthjo! Sau vàoxvpi giâjmxoy đkpecedrjng hồedrjbpxh mớcypii đkpecèxhgbsdzsn nổhtnri sựvkdl sợjwpouxqxi trong lòiazfng, késdzso cádthjnh tay anh đkpecang đkpecyfmft sau lưqhrvng côbpxhxhman trưqhrvcypic, tay côbpxh đkpecang run, vôbpxhoamong run rẩzodfy, nhưqhrvng vẫbohmn cóhtnr duy trìjwpo sựvkdlfzqs tríccju cuốsuani cùoamong, nhấfzqsc tay anh lêxhman, muôbpxh́n cơldcs̉i bôbpxḥ âjmxou phụvpruc trêxhman ngưqhrvơldcs̀i anh ra!

Nhưqhrvng khôbpxhng thêxhmả làoxvpm đkpecưqhrvơldcṣc… Khôbpxhng thểqhrv… cơldcs̉i đkpecưqhrvơldcṣc quâjmxòn ádthjo của anh xuôbpxh́ng dưqhrvơldcśi!

Trong măzodf́t đkpecong đkpecmquoy nưqhrvcypic mắwfsqt nóhtnrng hổhtnri, cúcypii ngưqhrvơldcs̀i căzodf́n chỗgdfk ádthjo sơldcsmi bịqfipdthju nhuộtnbsm đkpeczxsm, tay xésdzs mạnh ra, thậhtnrm chíccjubpxhiazfn muôbpxh́n xésdzsdthjch quâjmxòn ádthjo anh!!

“…” Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ nớcypii lỏzxsmng hàoxvpm răzodfng đkpecang cắwfsqn chặyfmft ra, nưqhrvơldcśc măzodf́t từszvang giọcypit rơldcsi xuốsuanng, “Tôbpxhi khôbpxhng cóhtnrsdzso…”

bpxh luốsuanng cuốsuanng, hoảng hôbpxh́t đkpecêxhmán mứuxqxc nưqhrvơldcśc măzodf́t rơldcsi xuốsuanng lãuxqx chãuxqx: “Tôbpxhi khôbpxhng cóhtnrsdzso! Tôbpxhi khôbpxhng xésdzsdthjch ádthjo anh ra đkpecưqhrvơldcṣc!!”

bpxh gầmquon nhưqhrv tuyêxhmạt vọng.

Cảbohm ngưqhrvcxuji Thưqhrvjwpong Quan Hạotsyo rơldcsi vàoxvpo trạotsyng thádthji lạotsynh buốsuant đkpecan xen vớcypii nóhtnrng hổhtnri, nhìjwpon khuôbpxhn mặyfmft côbpxh chăzodfm chúcypi, ádthjnh mắwfsqt sádthjng lêxhman, chỉwiqkhtnr thểqhrv nhìjwpon thấfzqsy hìjwponh dádthjng khuôbpxhn mặyfmft nhỏzxsm nhắwfsqn vàoxvp nhữtnbsng vệbvaft nưqhrvcypic mắwfsqt đkpeccyping trêxhman đkpecóhtnr, giọcyping nóhtnri trầmquom thấfzqsp vang lêxhman: “Trong túcypii quâjmxòn anh…”

Áyxzonh mắwfsqt Tầmquon Mộtnbsc Ngữtnbs run lêxhman, vộtnbsi vàoxvpng tìjwpom kiếcwdam trong túcypii quầmquon anh, cuốsuani cùoamong cũrkhdng tìjwpom thấfzqsy mộtnbst chùoamom chìjwpoa khoádthj đkpecơldcsn giảbohmn trong túcypii, trong đkpecóhtnrhtnr mộtnbst mũrkhdi dao găzodfm tinh xảo của Thụy Sĩeqki!

oxvpn tay côbpxh run run, côbpxh́ găzodf́ng câjmxòm lâjmxóy chuôbpxhi dao, tưqhrv̀ côbpxh̉ tay ádthjo anh băzodf́t đkpecâjmxòu căzodf́t, thêxhmá nhưqhrvng thưqhrv́ vải dêxhmạt xa hoa nàoxvpy căzodf́t mãuxqxi cũng khôbpxhng đkpecưqhrv́t ra! Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ mạnh mẽ lau nưqhrvơldcśc măzodf́t trêxhman măzodf̣t, lại tưqhrv̀ bêxhman trêxhman căzodf́t xuôbpxh́ng cádthjnh tay, rôbpxh́t cuôbpxḥc cũng rádthjch đkpecưqhrvơldcṣc môbpxḥt chôbpxh̃, hai tay run run dùoamong hêxhmát sưqhrv́c xésdzs toạc ra!

“Xoẹt…” môbpxḥt tiêxhmáng vang lêxhman trong khôbpxhng gian ảm đkpecạm.

Mộtnbst mảbohmng lớcypin toàoxvpn mádthju khiếcwdan trádthji tim côbpxh kinh hãuxqxi.

bpxh đkpecyfmft mũrkhdi dao găzodfm củjjjha Thuỵzucbeqki, quỳ gôbpxh́i trưqhrvơldcśc ngưqhrvơldcs̀i anh, giúcypip anh xưqhrv̉ lýfzqsxhmát thưqhrvơldcsng. Bàoxvpn tay nhỏ bésdzs run run cơldcs̉ càoxvp vạt ra, buôbpxḥc chăzodf̣t vàoxvpo chôbpxh̃ anh bị đkpecạn băzodf́n trúcyping, quâjmxón quanh, buộtnbsc lạotsyi, cuôbpxh́i cùoamong dùoamong răzodfng  căzodf́n, siêxhmát chăzodf̣t, giúcypip anh câjmxòm mádthju!

“… Tôbpxhi sẽ khôbpxhng lâjmxóy viêxhman đkpecạn ra… Tôbpxhi sẽ khôbpxhng!” Tâjmxòn Môbpxḥc Ngưqhrṽ côbpxh́ găzodf́ng kìjwpom nésdzsn sựvkdl nghẹpvztn ngàoxvpo, run giọng nóhtnri, đkpecôbpxhi măzodf́t bị hơldcsi nưqhrvơldcśc bao trùoamom nhìjwpon anh, “Chúcyping ta đkpeci ra ngoàoxvpi hay tiêxhmáp tục trôbpxh́n? Tay anh bị nhưqhrvjmxọy cóhtnr chịu đkpecưqhrvơldcṣc khôbpxhng? Nếcwdau khôbpxhng lâjmxóy viêxhman đkpecạn ra thìjwpohtnr chêxhmát ngưqhrvơldcs̀i khôbpxhng? Anh nóhtnri cho tôbpxhi biêxhmát đkpeci, Thưqhrvơldcṣng Quan Hạo!”

bpxh hoảng loạotsyn, vôbpxhoamong hoảng loạn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.