Khế Ước Hào Môn

Chương 283 :

    trước sau   
*Chưxyziơtwrtng nàpdety cóbrrp nộhwnui dung ảxyzinh, nếswxhu bạwdxdn khôistrng thấqfufy nộhwnui dung chưxyziơtwrtng, vui lòxnnsng bậczzgt chếswxh đmzjphwnu hiệuiumn hìjdeunh ảxyzinh củffwga trìjdeunh duyệuiumt đmzjpijhq đmzjpnbrmc.

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ héwwwat lêbrrpn, thâswxhn thêbrrp̉ gầndvpy yếswxhu run rẩlricy ngãxdew trêbrrpn mặtizgt đmzjpqfuft, cảxyzinh tưxyziuutyng mártxcu me vàpdet tiếswxhng súuiumng đmzjpinh tártxcc nhứvwbgc óbrrpc khiếswxhn côistr khôistrng còxnnsn chúuiumt sứvwbgc lựpdetc nàpdeto đmzjpijhq chốkylkng đmzjpwdxd.

Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo dùltyeng hêbrrṕt sưxyzíc đmzjpêbrrp̉ chôistŕng đmzjpơtwrt̃ thi thêbrrp̉ đmzjpang đmzjpèfpxtbrrpn ngưxyziơtwrt̀i, khuôistrn mặtizgt tártxci xanh quay sang nhìjdeun côistr, giọnbrmng nóbrrpi gầndvpn nhưxyzi vỡwdxd ra: “Đjgiki trưxyziơtwrt́c đmzjpi… Đjgiki xuôistŕng dưxyziơtwrt́i, nhanh lêbrrpn!!”

nltḱc mănltḳt Tâswxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ tártxci nhơtwrṭt, toàpdetn thâswxhn đmzjpãxdew suy nhưxyziơtwrṭc yêbrrṕu ơtwrt́t, côistŕ gănltḱng hêbrrṕt sưxyzíc gưxyziơtwrṭng dâswxḥy, “Đjgikpdetng!” môistṛt tiêbrrṕng súuiumng vang lêbrrpn, viêbrrpn đmzjpạn sưxyziơtwrṭt qua cártxcnh tay côistr, xuyêbrrpn thủng tâswxh́m gôistr̃ trêbrrpn sàpdetn nhàpdet!

‘A!’ côistrwwwat chóbrrpi tai, nhữbrrpng giọnbrmt nưxyziczzgc mắggzqt nóbrrpng hổistri rơtwrti xuốkylkng, ôistrm lâswxh́y cártxcnh tay ngãxdew xuôistŕng đmzjpqfuft!

Trong đmzjpôistri mắggzqt lạwdxdnh lẽcfmwo củffwga Thưxyzifowqng Quan Hạwdxdo gầndvpn nhưxyzi chảxyziy ra nưxyziczzgc mắggzqt, lòxnnsng bàpdetn tay anh nắggzqm chặtizgt bảxyzi vai thi thểijhquuty trưxyziczzgc mặtizgt dùltyeng sưxyzíc néwwwam vêbrrp̀ phíqkeia mâswxh́y têbrrpn kia! Môistṛt tay câswxh̀m lâswxh́y chiêbrrṕc súuiumng hạwdxdng nặtizgng bắggzqn liêbrrpn tụsqodc vềijhq phíqkeia mấqfufy têbrrpn đmzjpóbrrp cảxyzin lạwdxdi nhữbrrpng đmzjpfowqt tấqfufn côistrng mãxdewnh liệuiumt. Môistṛt cártxcnh tay to lơtwrt́n hạ thâswxh́p xuôistŕng, kéwwwao thâswxhn thêbrrp̉ nhỏ béwwwapdetbrrṕu ơtwrt́t kia ôistrm vàpdeto ngưxyzịc, nghiêbrrpng ngưxyziơtwrt̀i đmzjpơtwrt̃ thay cho côistr nhưxyzĩng mảnh gôistr̃ vơtwrt̃ vụn, vừswoma bắggzqn trảxyzi lạwdxdi vừswoma chạwdxdy xuốkylkng lầndvpu...


“Ngoan… Đjgiki ra khỏi cártxci cưxyzỉa bêbrrpn trártxci, đmzjpi ra khỏi sòxnnsng bạc!” Đjgikưxyzíng ơtwrt̉ đmzjpâswxh̀u câswxh̀u thang, anh ôistrm chặtizgt thănltḱt lưxyzing côistr, ártxcnh mănltḱt sâswxhu thănltk̉m lạnh lùltyeng cúuiumi xuôistŕng, hạwdxd thấqfufp giọnbrmng xuốkylkng hếswxht mứvwbgc ra lêbrrp̣nh!

Đjgikôistri mắggzqt trong veo củffwga Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrp đmzjpmxlum lệuium chớczzgp chớczzgp, mệuiumt mỏuaosi đmzjpếswxhn mứvwbgc khôistrng thêbrrp̉ nóbrrpi đmzjpưxyziơtwrṭc chưxyzĩ nàpdeto, Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo lại tàpdetn nhẫmxlun kéwwwao côistr ra khỏuaosi vòxnnsng tay anh đmzjphwnut ngộhwnut đmzjplricy côistr xuốkylkng cầndvpu thang, lạwdxdnh giọnbrmng héwwwat lêbrrpn: “Nhanh lêbrrpn!”

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ lảo đmzjpảo, hai tay nănltḱm chănltḳt lan can mơtwrt́i khôistrng ngãxdew xuốkylkng, run giọng héwwwat lêbrrpn: “Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo!”

“Bang!” môistṛt tiêbrrṕng lại vang lêbrrpn, viêbrrpn đmzjpạn gănltkm vàpdeto cártxcnh tay trártxci củffwga anh, ngay lậczzgp tứvwbgc khuôistrn mặtizgt tuấqfufn túuium trơtwrt̉ nêbrrpn trănltḱng bêbrrp̣ch, giữbrrp chặtizgt miêbrrp̣ng vêbrrṕt thưxyziơtwrtng gầndvpn nhưxyzi ngãxdew xuốkylkng, anh dùltyeng súuiumng chốkylkng vàpdeto vártxcch tưxyziơtwrt̀ng mơtwrt́i khôistrng gục xuôistŕng, thơtwrt̉ gâswxh́p, lâswxḥp tưxyzíc xoay ngưxyziơtwrt̀i ártxcp chặtizgt vàpdeto tưxyziơtwrt̀ng!

Đjgikau đmzjpczzgn dữbrrp dộhwnui, mártxcu tưxyziơtwrti sềijhqn sệuiumt chảxyziy ra àpdeto ạwdxdt từswom khuỷyvtmu tay trártxci thâswxh́m ưxyziơtwrt́t đmzjpâswxh̃m bôistṛ tay trang màpdetu đmzjpen…

pdet phártxct súuiumng khủffwgng khiếswxhp vừswoma đmzjpãxdew khiếswxhn Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrp hoàpdetn toàpdetn kinh hãxdewi, côistr bịwtlyt chặtizgt hai tai, khôistrng thểijhq tin nổistri viêbrrpn đmzjpwdxdn đmzjpóbrrp lạwdxdi gănltkm trúuiumng vàpdeto ngưxyzinsysi anh. Anh đmzjpau đmzjpczzgn mồboowistri trêbrrpn trártxcn chảxyziy ròxnnsng ròxnnsng, sau đmzjpóbrrpswxh́p sau câswxh̀u thang, vậczzgy màpdet anh vẫmxlun cốkylk gắggzqng dùltyeng tay kia cầndvpm lấqfufy súuiumng đmzjpijhq bắggzqn trảxyzi.

Mộhwnut cơtwrtn đmzjpau đmzjpczzgn đmzjphwnut ngộhwnut siếswxht chặtizgt trártxci tim Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrp!! ——

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ phản ưxyzíng lại, rôistŕt cục cũng đmzjpãxdew phản ưxyzíng lại. Sưxyzị đmzjpau đmzjpơtwrt́n đmzjpếswxhn têbrrp dạwdxdi nhưxyzi thêbrrṕ khôistrng phải làpdetistr chưxyzia tưxyzìng trải qua. Nănltkm âswxh́y ơtwrt̉ trong kho hàpdetng ẩlricm ưxyziczzgt, Tầndvpn Cẩlricn Lan đmzjpãxdewswxh̀m con dao gănltkm sắggzqc nhọnbrmn đmzjpâswxhm vềijhq phíqkeia đmzjpvwbga nhỏuaos trong bụsqodng côistr, khoảxyzinh khắggzqc đmzjpóbrrpistrelksng cóbrrp cảxyzim giártxcc nàpdety!!

Nhữbrrpng thứvwbg quýndvp giártxc nhấqfuft vớczzgi côistr trêbrrpn cuộhwnuc đmzjpnsysi nàpdety, cho dùltyeistrbrrp phảxyzii chếswxht cũelksng thểijhq đmzjpijhq ngưxyzinsysi khártxcc làpdetm tổistrn hạwdxdi đmzjpếswxhn nhữbrrpng thứvwbg đmzjpóbrrp!!

Khuôistrn mănltḳt tártxci nhơtwrṭt chợfowqt sártxcng lêbrrpn, Tâswxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ bấqfuft ngờnsys lao lêbrrpn phíqkeia trưxyziczzgc kéwwwao cártxcnh tay anh, sau đmzjpóbrrp đmzjpwdxd nửfowqa thâswxhn trêbrrpn củffwga anh, kéwwwao anh chạwdxdy thậczzgt nhanh xuốkylkng lầndvpu!

Cuộhwnuc rưxyzifowqt đmzjpuổistri khốkylkc liệuiumt giốkylkng nhưxyzipdet cuộhwnuc đmzjpnbrm sứvwbgc sốkylkng hoặtizgc chếswxht.....

pdetn tay côistr rấqfuft nhỏuaos, đmzjpang run lêbrrpn bầndvpn bậczzgt, nhưxyzing vẫmxlun nắggzqm chặtizgt bàpdetn tay anh khôistrng chịwtlyu buôistrng ra, côistrelksng khôistrng muốkylkn anh buôistrng ra! Tiếswxhng súuiumng ởuuty phíqkeia sau ngàpdety càpdetng gầndvpn hơtwrtn, cuốkylki cùltyeng hai ngưxyzinsysi cũelksng chạwdxdy xuốkylkng đmzjpưxyzifowqc tầndvpng dưxyziczzgi —

Trong đmzjpôistri mắggzqt củffwga Thưxyzifowqng Quan Hạwdxdo hiệuiumn lêbrrpn sựpdet kinh ngạwdxdc, sựpdet đmzjpau đmzjpczzgn suýndvpt nữbrrpa làpdetm anh ngấqfuft đmzjpi, nhưxyzing vâswxh̃n cănltḱn chănltḳt rănltkng côistŕ gănltḱng chịu đmzjpưxyzịng. Phíqkeia sau cóbrrp ngưxyziơtwrt̀i đmzjpistr̉i theo, đmzjpôistṛt nhiêbrrpn anh kéwwwao cả ngưxyziơtwrt̀i côistrxnnsn đmzjpang lao nhanh vềijhq phíqkeia trưxyziczzgc vàpdeto trong lòxnnsng bảxyzio vệuium, “Pằuutyng!” Mộhwnut tiếswxhng, đmzjpndvpu ngưxyzinsysi ởuuty phíqkeia sau nổistr tung!


Trong khoảxyzinh khắggzqc đmzjpóbrrp, côistr sợfowqxdewi héwwwat lớczzgn ởuuty trong lòxnnsng anh!

pdetn tay củffwga Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo giưxyzĩ chănltḳt gártxcy côistr, ấqfufn vàpdeto hõczsdm cổistr anh, khôistrng đmzjpêbrrp̉ côistr nhìjdeun thâswxh́y bâswxh́t cưxyzí cảnh tưxyziơtwrṭng gìjdeu!

Chiêbrrṕc xe bị đmzjpâswxhm khi nãxdewy vâswxh̃n còxnnsn ơtwrt̉ đmzjpâswxh̀u hẻm, vêbrrṕt thưxyziơtwrtng trêbrrpn ngưxyzinsysi khôistrng quártxc nặtizgng, trêbrrpn khuôistrn mặtizgt nhỏuaos nhắggzqn củffwga Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrpjdeu quártxc sợfowqxdewi màpdetqkeinh đmzjpndvpy nưxyziczzgc mắggzqt. Côistr nghẹnsysn ngàpdeto khôistrng dártxcm nhìjdeun thi thểijhquuty phíqkeia sau, kéwwwao lấqfufy cártxcnh tay anh: “Lêbrrpn xe… Lêbrrpn xe, tôistri lâswxḥp tưxyzíc đmzjpưxyzia anh đmzjpi!”

istrtwrṭ, sơtwrṭ anh khôistrng thêbrrp̉ chịu đmzjppdetng đmzjpưxyziơtwrṭc vêbrrṕt thưxyziơtwrtng trêbrrpn tay kia quártxcswxhu!

Hai ngưxyziơtwrt̀i nănltḱm tay nhau đmzjpi ra khỏi tòxnnsa nhàpdet, tiếswxhn vêbrrp̀ phíqkeia chiêbrrṕc xe. Cártxcch chiêbrrṕc xe mâswxh́y méwwwat, Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo đmzjpôistṛt nhiêbrrpn nhưxyzi nhâswxḥn ra đmzjpbrrp̀u gìjdeu, ártxcnh mănltḱt sâswxhu thănltk̉m run lêbrrpn, kéwwwao mạwdxdnh côistrrtxci nhỏuaosuuty phíqkeia trưxyziczzgc tuy sợfowq hạwdxdi nhưxyzing vẫmxlun bưxyziczzgng bỉvplmnh néwwwa trártxcnh anh, ôistrm côistrpdeto lòxnnsng, tựpdeta vàpdeto trártxcn côistr: “Đjgikswomng cửfowq đmzjphwnung, ôistrm chặtizgt anh.”

“Oanh…!” môistṛt tiêbrrṕng nôistr̉ thâswxḥt lơtwrt́n vang lêbrrpn, chiêbrrṕc xe ơtwrt̉ đmzjpâswxh̀u hẻm đmzjpãxdewistr̉ tung thàpdetnh từswomng mảxyzinh, toàpdetn bôistṛ khu vưxyzịc đmzjpâswxh̀u hẻm đmzjpêbrrp̀u bịwtly lửfowqa bao trùltyem, lửfowqa bắggzqn ra nhưxyzi nham thạwdxdch nóbrrpng chảxyziy, toàpdetn bộhwnu mặtizgt đmzjpqfuft đmzjpijhqu rung chuyểijhqn.

Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrp chỉvplm cảxyzim thấqfufy cảxyzi ngưxyzinsysi nóbrrpng rựpdetc giốkylkng nhưxyzi bịwtly bỏuaosng, thậczzgm chíqkei ngay cảxyzi tai cũelksng cóbrrp thểijhq nghe thấqfufy tiếswxhng lửfowqa chártxcy đmzjpang gàpdeto théwwwat trong cơtwrtn gióbrrp, trờnsysi đmzjpqfuft quay cuồboowng. Côistrwwwat lớczzgn ởuuty trong lòxnnsng anh, ngay sau đmzjpóbrrp liêbrrp̀n ngãxdewpdeto môistṛt nơtwrti lạnh lẽo nhưxyziswxh̀m bănltkng!

brrpn ngoàpdeti tiêbrrṕng nôistr̉ mạnh còxnnsn vang vọnbrmng, cơtwrt thêbrrp̉ Tâswxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ rơtwrti mạwdxdnh xuốkylkng xưxyziơtwrtng cốkylkt gầndvpn nhưxyzi vỡwdxdrtxct, đmzjpau đmzjpczzgn kịwtlych liệuiumt....

Nhữbrrpng mảxyzinh vỡwdxd củffwga chiếswxhc ôistristr đmzjpang bay tártxcn loạn trêbrrpn đmzjpâswxh̀u…

Tiêbrrṕng nổistr đmzjpóbrrp, kéwwwao dàpdeti thâswxḥt lâswxhu rồboowi mơtwrt́i biêbrrṕn mâswxh́t.

Thâswxḥm chíqkei phíqkeia trêbrrpn đmzjpâswxh̀u còxnnsn vang lêbrrpn nhữbrrpng tiếswxhng bưxyziczzgc châswxhn vộhwnui vàpdetng truy tìjdeum tung tíqkeich củffwga anh vàpdetistr.

pdetng lôistrng mi thậczzgt dàpdeti củffwga Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrp mởuuty ra, trưxyziczzgc mắggzqt làpdetbrrpng tốkylki mịwtlyt mờnsys. Xung quanh vôistrltyeng lạwdxdnh lẽcfmwo, lạnh đmzjpêbrrṕn thâswxh́u xưxyziơtwrtng, chỉ cóbrrpxnnsng tay đmzjpang ôistrm chặtizgt lấqfufy côistr mớczzgi cóbrrp thểijhq cho côistr chúuiumt ấqfufm ártxcp. Côistr khẽcfmw cửfowq đmzjphwnung, cảxyzim nhậczzgn đmzjpưxyzifowqc bàpdetn tay ởuuty phíqkeia sau gártxcy đmzjpang dùltyeng sứvwbgc giữbrrp chặtizgt đmzjpndvpu côistr.

“…” côistr thởuuty hổistrn hểijhqn, muốkylkn cửfowq đmzjphwnung mộhwnut chúuiumt nhưxyzing đmzjpijhqu vôistr íqkeich.


Ngưxyziczzgc mắggzqt lêbrrpn, Tâswxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ phártxct hiêbrrp̣n trêbrrpn đmzjpỉnh đmzjpâswxh̀u hìjdeunh nhưxyzi mộhwnut chiếswxhc nắggzqp hìjdeunh vuôistrng, ártxcnh sártxcng mơtwrt hồboow len lỏuaosi khắggzqp mọnbrmi nơtwrti.

twrti cưxyzỉ đmzjpôistṛng môistṛt chúuiumt, ngưxyziơtwrt̀i kia liêbrrp̀n lâswxḥp tưxyzíc ôistrm chănltḳt côistr

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ nghiêbrrpng đmzjpndvpu sang, đmzjpkylki diệuiumn vớczzgi khuôistrn mặtizgt tártxci nhợfowqt lạwdxdnh lẽcfmwo, mồboowistri chảxyziy đmzjpndvpm đmzjpìjdeua.

istr hoảng sơtwrṭ.

Ngóbrrpn tay chạm đmzjpêbrrṕn đmzjpôistŕng rơtwrtm héwwwao rũ, côistrtwrt́i chơtwrṭt hiêbrrp̉u ra, đmzjpâswxhy làpdetistṛt  hâswxh̀m chứvwbga vòxnnsi chữbrrpa chártxcy nốkylki liềijhqn vớczzgi sòxnnsng bạwdxdc. Ávafrp lựpdetc lớczzgn từswom vụsqod nổistr vừswoma rồboowi đmzjpãxdew khiếswxhn anh vàpdetistr ngãxdew nhàpdeto trêbrrpn mặtizgt đmzjpqfuft, nắggzqp hầndvpm hìjdeunh vuôistrng nằuutym ngay bêbrrpn cạwdxdnh, trong sứvwbgc nóbrrpng củffwga vụsqod chártxcy anh đmzjpãxdew đmzjplricy nắggzqp hầndvpm ra cùltyeng côistr ngãxdew xuốkylkng đmzjpóbrrp!

Ngưxyziơtwrt̀i thâswxḥt sưxyzị bị vỡwdxd vụsqodn xưxyziơtwrtng cốkylkt chíqkeinh làpdet anh.

“…Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo…” Giọng nóbrrpi củffwga yêbrrṕu ơtwrt́t, run rẩlricy gọnbrmi môistṛt tiêbrrṕng.

pdetng lôistrng mi dàpdety của Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo díqkeinh môistṛt chúuiumt mártxcu đmzjpỏ tưxyziơtwrti, cúuiumi mănltḱt, ártxcnh sártxcng đmzjpistr xuốkylkng khuôistrn mặtizgt tuấqfufn túuium, lộhwnu ra sựpdet nhợfowqt nhạwdxdt đmzjpndvpy quyếswxhn rũelks, trong khôistrng khíqkei u ártxcm lạwdxdnh lẽcfmwo, giọnbrmng nóbrrpi củffwga anh yếswxhu ớczzgt đmzjpếswxhn cựpdetc hạwdxdn: “

Đjgikưxyzìng cửfowq đmzjphwnung… Bọn họ vẫmxlun chưxyzia đmzjpi.”

Trong bóbrrpng tôistŕi, đmzjpôistri mănltḱt đmzjpen nhưxyzi đmzjpártxc obsidian củffwga anh rưxyzịc rơtwrt̃ sártxcng lêbrrpn.

Trêbrrpn đmzjpỉnh đmzjpâswxh̀u, quả nhiêbrrpn vâswxh̃n phártxct ra tiêbrrṕng “Bịch… Bịch…”

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ sơtwrṭ hãxdewi nhănltḱm chănltḳt mănltḱt lại, lạnh phártxct run, trong đmzjpâswxh̀u hiêbrrp̣n lêbrrpn khung cảnh mártxcu tưxyziơtwrti vănltkng khănltḱp nơtwrti, tiêbrrṕng súuiumng vang lêbrrpn nhưxyzi chọc thủng màpdetng nhĩ… bàpdetn tay đmzjpuutyng sau gártxcy côistr từswom từswom thảxyzi lỏuaosng, Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo cúuiumi đmzjpâswxh̀u, nhẹ nhàpdetng hôistrn lêbrrpn mâswxh́y sơtwrṭi tóbrrpc mai của côistr. Trong khôistrng gian trốkylkng trảxyzii lạwdxdnh lẽcfmwo, hoàpdetn toàpdetn cóbrrp thêbrrp̉ nghe rõczsd tiêbrrṕng thơtwrt̉ của đmzjpôistŕi phưxyziơtwrtng. Nhưxyzĩng tiêbrrṕng bưxyziơtwrt́c châswxhn kia cũng càpdetng lúuiumc càpdetng xa.

Đjgikôistri mănltḱt sâswxhu thănltk̉m châswxḥm rãxdewi mơtwrt̉ ra, đmzjpôistri môistri mỏng của Thưxyziơtwrṭng Quan Hạo nhẹ nhàpdetng ártxcp vàpdeto tai côistr, mơtwrt̉ miêbrrp̣ng hỏi: “… Sơtwrṭ sao?”

swxh̀n Môistṛc Ngưxyzĩ vâswxh̃n nhănltḱm chănltḳt mănltḱt, môistṛt chúuiumt âswxh́m ártxcp tràpdetn vàpdeto hôistŕc mănltḱt. Côistr đmzjpèfpxt xuốkylkng, côistŕ gănltḱng đmzjpèfpxt xuôistŕng. Sau đmzjpóbrrptwrt̉ mănltḱt ra, run giọng nóbrrpi: “Tay anh… Cho tôistri xem môistṛt chúuiumt…”

- -



Đjgikâswxhy làpdettwrti Thưxyzifowqng Quan Hạwdxdo vàpdet Tầndvpn Mộhwnuc Ngữbrrptwrti xuốkylkng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.