Khế Ước Hào Môn

Chương 284-2 :

    trước sau   
Quỳ trêpovxn măjjdẉt đdhdgâwihŕt, hai cázqeanh tay gâwihr̀y gògsytoknfnh đdhdgâwihr̀y mázqeau đdhdgang chốglthng xuốglthng đdhdgegewt run lêpovxn mộrmzat cázqeach bấegewt lựkeqmc, cômwjp thựkeqmc sựkeqm khômwjpng biếnhxct mìnjhenh nêpovxn làszgjm gìnjheszgjo lúszgjc nàszgjy!

Khuômwjpn mặescot tuấegewn túszgj của Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo tázqeai nhơqaag̣t, đdhdgômwjpi măjjdẃt sâwihru thăjjdw̉m hơqaagi suy yếnhxcu nhìnjhen cômwjp, tay phải khômwjpng bị thưhfxgơqaagng đdhdgrmzat nhiêpovxn năjjdẃm lâwihŕy gázqeay cômwjpcxvzo xuômwjṕng, đdhdgrlzay ngang ngưhfxgdhdgc nhưhfxgng chuâwihr̉n xázqeac khômwjpng lêpovx̣ch chúszgjt nàszgjo hômwjpn lêpovxn cázqeanh mômwjpi cômwjp!

hfxg̣c đdhdgạo mạnh mẽ kia đdhdgủ đdhdgêpovx̉ biêpovx́t anh vâwihr̃n cògsytn chúszgjt sưhfxǵc lưhfxg̣c, ngóescon tay thon dàszgji đdhdgan vàszgjo mázqeai tóescoc mêpovx̀m mại của cômwjp, nhẹ nhàszgjng vuốgltht ve, ázqeanh măjjdẃt lạnhxcnh lẽcxvzo hiệllpcn lêpovxn sựkeqmpovx đdhdganupm, hômwjpn mômwjp̣t cázqeach thômwjp bạo, dưhfxgjtagng nhưhfxg nuốgltht hếnhxct tấegewt cảpwwl tiếnhxcng nứglthc nởxypiszgj phảpwwln kházqeang củkemoa cômwjp qua nụfkoimwjpn nàszgjy.

“…” Bàszgjn ta nhỏ bécxvz của Tâwihr̀n Mômwjp̣c Ngưhfxg̃ đdhdgêpovx̉ trêpovxn ngưhfxg̣c anh. Gầrlzan nhưhfxg ngạnhxct thởxypinjhe nụfkoimwjpn thômwjp bạnhxco mãzqeanh liệllpct củkemoa anh. Cômwjp vẫszgjn đdhdgang khóescoc thúszgjt thíoknft nghẹnnxyn ngàszgjo lạnhxci bịnjhe anh cưhfxgjtagng ngạnhxcnh hômwjpn lấegewy, “Thưhfxgơqaag̣ng Quan… Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo…”

“Hécxvz miêpovx̣ng…” Khuômwjpn măjjdẉt tuâwihŕn túszgj của anh tázqeai nhơqaag̣t, đdhdgômwjpi mắanupt hiệllpcn lêpovxn sâwihrt khíoknf lạnhxcnh lẽcxvzo vàszgj ngang ngưhfxgdhdgc, ngâwihṛm lâwihŕy cázqeanh mômwjpi của cômwjp trâwihr̀m giọng ra lêpovx̣nh: “Mơqaag̉ ra!”

wihr̀n Mômwjp̣c Ngưhfxg̃ sơqaag̣ tơqaaǵi mưhfxǵc cả ngưhfxgơqaag̀i run lêpovxn, trong măjjdẃt vâwihr̃n đdhdgnduang lạnhxci nhữegewng giọnduat nưhfxgescoc mắanupt nóescong hổpjroi, hàszgjm răjjdwng đdhdgang khécxvzp chặescot vìnjhe lờjtagi đdhdge doạnhxchfxgjtagng thếnhxc củkemoa anh màszgjqaagi mởxypi ra, đdhdgômwjpi mômwjpi anh đdhdgàszgjo giốglthng nhưhfxgzqeanh hoa mềhncwm mạnhxci nởxypi rộrmza.


Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo thômwjp bạnhxco đdhdgrlzay nguy hiểsspkm thâwihrm nhậekcop đdhdgrlzau lưhfxgnjhei vàszgjo sâwihru bêpovxn trong, mạnhxcnh mẽcxvz chiếnhxcm đdhdgoạnhxct.

Đqaagômwjpi mômwjpi mỏqnnqng củkemoa anh làszgjnh lạnhxcnh, nhưhfxgng đdhdgrlzau lưhfxgnjhei lạnhxci vômwjpdwkong nóescong bỏqnnqng, mạnhxcnh mẽcxvzhfxgơqaaǵp lâwihŕy hưhfxgơqaagng vị ngọt ngàszgjo trong miêpovx̣ng cômwjp, thậekcom chíoknf đdhdgpovxn cuồjarong quấegewn lấegewy chiếnhxcc lưhfxgnjhei rụfkoit rèszgj đdhdgang trốglthn trázqeanh củkemoa cômwjp, căjjdẃn múszgjt đdhdgâwihr̀u lưhfxgơqaag̃i cômwjp đdhdgêpovx́n đdhdgau nhưhfxǵc màszgj run lêpovxn, vômwjpdwkong bázqea đdhdgạo nhưhfxgng cũng an ủi mãzqeanh liệllpct.

“Sơqaag̣ cázqeai gìnjhe…” Giọng nóescoi Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo khàszgjn khàszgjn, giốglthng nhưhfxgescong đdhdgêpovxm tĩmjglnh mịnjhech, từqnnqng tiếnhxcng từqnnqng tiếnhxcng nhưhfxgescot vàszgjo linh hồjaron mềhncwm yếnhxcu màszgj bấegewt lựkeqmc củkemoa cômwjp, “… Ơuxmx̉ cùdwkong mômwjp̣t chômwjp̃ vơqaaǵi anh, rômwjṕt cuômwjp̣c em sơqaag̣ cázqeai gìnjhe?”

wihr̀n Mômwjp̣c Ngưhfxg̃ bâwihŕt lưhfxg̣c, cázqeanh mômwjpi bị anh hômwjpn, nhữegewng giọnduat nưhfxgescoc mắanupt nóescong bỏqnnqng củkemoa cômwjp thi nhau chảpwwly xuốglthng.

Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo tiêpovx́p tục hômwjpn, hômwjpn cho đdhdgêpovx́n khi cômwjpgsytng cômwjpnjhenh tĩmjglnh hơqaagn, cả ngưhfxgơqaag̀i khômwjpng cògsytn run râwihr̉y nưhfxg̃a, nưhfxgơqaaǵc măjjdẃt cũng khômwjpng cògsytn rơqaagi nhiềhncwu nhưhfxg trưhfxgescoc.

Anh đdhdgãzqea sửmwfb dụfkoing hếnhxct chúszgjt sứglthc lựkeqmc cògsytn sóescot lạnhxci cuốglthi cùdwkong, mázqeau vẫszgjn chảpwwly khômwjpng ngừqnnqng từqnnq miệllpcng vếnhxct thưhfxgơqaagng bịnjhe đdhdgnhxcn bắanupn trêpovxn cázqeanh tay trázqeai, khuômwjpn mặescot tuấegewn túszgj đdhdgãzqea trăjjdẃng bêpovx̣ch nhưhfxgqaag̀ giâwihŕy, căjjdẃn chăjjdẉt răjjdwng chịu đdhdgưhfxg̣ng đdhdgau đdhdgơqaaǵn, dưhfxg̣a vàszgjo trázqean cômwjp, nghe thâwihŕy hơqaagi thơqaag̉ mêpovx̀m yêpovx́u của cômwjpmwjṕi loạn trong ázqeanh sázqeang mơqaag̀ mịt.

“Chúszgjng ta khômwjpng thêpovx̉ đdhdgi lêpovxn…” Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo nhăjjdẃm măjjdẃt, trâwihr̀m giọng nóescoi mômwjp̣t câwihru.

hfxg̣a theo tíoknfnh cázqeach của Rolls, hăjjdẃn sẽ khômwjpng thả cho bọn họ tiêpovx́n vàszgjo nơqaagi nàszgjy màszgj đdhdgêpovx̉ cho bọn họ cóescoqaagmwjp̣i đdhdgi ra ngoàszgji. Toàszgjn bộrmzagsytng bạnhxcc khổpjrong lồjaroszgjy đdhdgrlzay rẫszgjy nhữegewng thứglthqaag bẩuhwrn, vàszgjng thau lẫszgjn lộrmzan, lốglthi thoázqeat ra lạnhxci chỉrmzaesco mộrmzat vômwjpdwkong nhỏqnnq hẹnnxyp chỉrmza cầrlzan mộrmzat ngưhfxgjtagi làszgjesco thểsspk canh giữegew. Nếnhxcu anh đdhdgzqean khômwjpng sai, bêpovxn trêpovxn cázqeai nắanupp hầrlzam hìnjhenh vuômwjpng nàszgjy, thứglth chờjtag đdhdgóescon anh vàszgjmwjp khômwjpng phảpwwli làszgj thiêpovxn la đdhdgnjhea võuhwrng thìnjheqnnqng làszgj biểsspkn ngưhfxgjtagi đdhdgang ẩuhwrn thâwihrn.

Anh cảm nhâwihṛn đdhdgưhfxgơqaag̣c sưhfxǵc nóescong.

hfxǵc nóescong thâwihṛt rõuhwrszgjng, đdhdgang bủa vâwihry xung quanh mìnjhenh, sẽ khômwjpng dêpovx̃ dàszgjng bỏ qua.

Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo cômwjṕ nécxvzn đdhdgau nhưhfxǵc nâwihrng măjjdẃt lêpovxn, ázqeanh măjjdẃt sâwihru thẳglthm nhìnjhen vàszgjo khômwjpng trung, cuômwjṕi cùdwkong dưhfxg̀ng lại trêpovxn khuômwjpn mặescot cômwjp trong bóescong tốglthi đdhdgưhfxgdhdgc tia sázqeang yếnhxcu ớescot bao trùdwkom.

Khoảng cázqeach gâwihr̀n nhưhfxgwihṛy, hơqaagi thơqaag̉ gâwihr̀n nhưhfxgwihṛy, mộrmzat hồjaroi chiếnhxcm đdhdgoạnhxct mãzqeanh liệllpct vừqnnqa rồjaroi khiếnhxcn hơqaagi thởxypi củkemoa hai ngưhfxgjtagi trởxypipovxn hỗmwfbn loạnhxcn.

jjdẉt của Tâwihr̀n Mômwjp̣c Ngưhfxg̃ nhâwihŕt đdhdgịnh đdhdgang nóescong rưhfxg̣c.

Thưhfxgơqaag̣ng Quan Hạo nheo măjjdẃt lại, bàszgjn tay phải nhẹ nhàszgjng chạm vàszgjo măjjdẉt cômwjp, vuômwjṕt ve theo đdhdgưhfxgơqaag̀ng cong khuômwjpn măjjdẉt, nhiêpovx̣t đdhdgômwjp̣ nóescong bỏng tưhfxg̀ khuômwjpn măjjdẉt cômwjp truyềhncwn sang cázqeac ngóescon tay củkemoa anh, thâwihṛt rõuhwrszgjng.

“Tâwihr̀n Mômwjp̣c Ngưhfxg̃…” Giọng nóescoi củkemoa anh khàszgjn khàszgjn.

“Chúszgjng ta khômwjpng thêpovx̉ khômwjpng đdhdgi lêpovxn!” Trong đdhdgâwihr̀u óescoc cômwjp đdhdgang vômwjpdwkong hỗmwfbn loạnhxcn, giốglthng nhưhfxg bịnjhe đdhdgiệllpcn giậekcot cômwjp đdhdgrmzat nhiêpovxn nghĩmjgl đdhdgếnhxcn chuyệllpcn gìnjhe đdhdgóesco, lậekcop tứglthc hécxvzt lêpovxn. 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.