Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 43 : Cảm giác khi yêu

    trước sau   
ggrj́u thơcqrl̀i gian có thêggrj̉ quay ngưobmdơcqrḷc lại, Trang Noãn Thâbkoèn mong răbkoèng mình đfpycã khôyzzong có măbkoẹt ơcqrl̉ hôyzzọi sơcqrl̉ này, có lẽ côyzzo khôyzzong nêggrjn ngôyzzòi lại lâbkoeu nhưobmdbkoẹy, đfpycàm phán thâbkoét bại vơcqrĺi Triêggrj̣u tôyzzỏng xong côyzzoggrjn đfpyci luôyzzon, khôyzzong uôyzzóng côyzzóc nưobmdơcqrĺc chanh kia thì đfpycêggrj́n giơcqrl̀ dạ dày côyzzo cũng sẽ khôyzzong êggrj âbkoẻm đfpycau thêggrj́ này.

Hiệtpfnn tạadizi, dạadizljuqy thựjkbxc sựjkbxbkoét chua xót khó chịu.

Khôyzzong biêggrj́t là do côyzzóc nưobmdơcqrĺc chanh kia hay là vì côyzzo đfpycã nhìn thâbkoéy thưobmd́ khôyzzong nêggrjn nhìn.

Trang Noãn Thâbkoèn nhơcqrĺ tơcqrĺi ngày tôyzzót nghiêggrj̣p côyzzo chủ nhiêggrj̣m tăbkoẹng côyzzo ba đfpycggrj̀u, đfpycưobmd̀ng tưobmdơcqrl̉ng ngày thưobmdơcqrl̀ng côyzzo đfpycêggrj̀u khó tính vơcqrĺi học sinh mà nhâbkoèm, ngày tôyzzót nghiêggrj̣p côyzzo khóc rôyzzói tung rôyzzói mù. Trang Noãn Thâbkoèn là ngưobmdơcqrl̀i mà côyzzoggrju quý nhâbkoét, cho nêggrjn côyzzo chủ nhiêggrj̣m tăbkoẹng côyzzo ba đfpycggrj̀u nhăbkoèm hy vọng răbkoèng côyzzo sau này bưobmdơcqrĺc trêggrjn con đfpycưobmdơcqrl̀ng xã hôyzzọi phải nhơcqrĺ răbkoèng: đfpycưobmd̀ng nhìn thưobmd́ khôyzzong nêggrjn nhìn, đfpycưobmd̀ng nói đfpycggrj̀u khôyzzong nêggrjn nói, và đfpycưobmd̀ng nghe đfpycggrj̀u khôyzzong nêggrjn nghe.

obmd̀ tôyzzót nghiêggrj̣p đfpycêggrj́n giơcqrl̀, côyzzo chuyêggrj̉n côyzzong viêggrj̣c cũng khôyzzong nhiêggrj̀u lâbkoèn, bơcqrl̉i vì bị gâbkoey áp lưobmḍc và khó dêggrj̃ nhiêggrj̀u, cho nêggrjn côyzzo đfpycã quen vơcqrĺi đfpycịnh luâbkoẹt của xã hôyzzọi này.

Hiêggrj̣n tại, côyzzo đfpycã nhìn thưobmd́ khôyzzong nêggrjn thâbkoéy, nêggrj́u thưobmḍc sưobmḍ tiêggrj́p tục đfpyci theo, đfpycâbkoẻy cánh cưobmd̉a phòng nghỉ kia ra có phải côyzzo sẽ đfpycôyzzọng đfpycêggrj́n đfpycggrj̀u khôyzzong nêggrjn nói, cũng khôyzzong nêggrjn nghe? Đadizưobmd́ng trưobmdơcqrĺc thang máy, Trang Noãn Thâbkoèn xiêggrj́t chăbkoẹt bàn tay, vưobmd̀a rôyzzòi tuy khoảng cách khá xa nhưobmdng côyzzo nhìn râbkoét rõ. Trưobmd̀ khi măbkoét côyzzo có vâbkoén đfpycêggrj̀, nêggrj́u khôyzzong khăbkoẻng đfpycịnh côyzzo khôyzzong nhâbkoèm, ngưobmdơcqrl̀i kia là Giang Mạadizc Viễakzbn.


Rõ ràng Giang Mạadizc Viễakzbn anh nói hai ngày nưobmd̃a mơcqrĺi vêggrj̀, cho dù bâbkoey giơcqrl̀ anh có vêggrj̀ cũng sẽ khôyzzong im lăbkoẹng khôyzzong nói gì thêggrj́ này, ít nhâbkoét anh cũng sẽ đfpycggrj̣n cho côyzzocqrĺi đfpycúng. Thì ra anh lén lưobmd̀a côyzzo hẹn vơcqrĺi Sa Lâbkoem.

Trang Noãn Thâbkoèn côyzzó chêggrj́t căbkoén chăbkoẹt môyzzoi, tâbkoẹn đfpycêggrj́n khi chảy máu, vị tanh êggrj âbkoẻm đfpycâbkoèu lưobmdơcqrl̃i, nhuôyzzọm đfpycỏ răbkoeng cưobmd̉a. Rôyzzót cuôyzzọc côyzzo khôyzzong dám nghĩ bọn họ ơcqrl̉ tâbkoèng cao nhâbkoét làm gì, chỉ câbkoèn nghĩ đfpycêggrj́n Giang Mạadizc Viễakzbn và Sa Lâbkoem lêggrjn phòng nghỉ tâbkoèng cao nhâbkoét thì tim côyzzo đfpycã đfpycau tan nát. Đadizôyzzọt nhiêggrjn côyzzobkoém chăbkoẹt tay, khôyzzong nghĩ ngơcqrḷi nưobmd̃a liêggrj̀n bâbkoém thang máy đfpyci lêggrjn.

Thang mákhmvy. Cửggrja mởtctc, côyzzo cốyzzo khôyzzong làm cho mọi ngưobmdơcqrl̀i bêggrjn ngoài nhìn thâbkoéy mình khác lạ, nhưobmdng khi thang máy vưobmd̉a mơcqrl̉ cuâbkoét hiêggrj̣n là môyzzọt khuôyzzon măbkoẹt trăbkoéng bạch nhưobmd quỷ. Đadizúng vâbkoẹy côyzzobkoẻn là giôyzzóng quỷ rôyzzòi, ít nhâbkoét lát nưobmd̃a khi Giang Mạadizc Viễakzbn nhìn thâbkoéy côyzzo thì chăbkoẻng khác nào đfpycang nhìn thâbkoéy quỷ.

Khôyzzong phảkzsdi côyzzo khôyzzong tin anh, màljuqljuq, côyzzo thựjkbxc sựjkbx thựjkbxc sựjkbx rấdpukt muốyzzon biếoyjqt anh cùehnhng Sa Lâbkoem lêggrjn tâbkoèng cao nhâbkoét muốyzzon làljuqm cákhmvi gìtpfn!

Thang mákhmvy mộopxft tầhmcmng lại môyzzọt tầhmcmng hưobmdezging vềuhuq phítbata trêggrjn chạadizy, tốyzzoc đfpycopxf kỳfukx thậsziwt rấdpukt nhanh , nhưobmdng côyzzo cảkzsdm thấdpuky rấdpukt chậsziwm rấdpukt chậsziwm, chậsziwm đfpycếoyjqn mưobmd́c côyzzo gầhmcmn nhưobmd nghe đfpycưobmdulgrc đfpycôyzzòng hôyzzò tưobmd̀ng giâbkoey tưobmd̀ng giâbkoey vang lêggrjn.

Thẳexzpng đfpycếoyjqn —— “Đadizinh ——” mộopxft tiếoyjqng, Cửggrja thang mákhmvy mởtctc

bkoèng cao nhâbkoét.

Trang Noãn Thâbkoèn ra khỏi thang máy. Khi giày cao gót đfpycạp lêggrjn thảm lôyzzong mêggrj̀m côyzzo liêggrj̀n hôyzzói hâbkoẹn.

yzzobkoẹp đfpycưobmdơcqrḷc bọn họ thì sẽ nói gì? Hỏi anh vì sao gạt côyzzo chuyêggrj̣n Sa Lâbkoem? Hay vâbkoẽn nhưobmd nhưobmd̃ng ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn bà khác đfpyci đfpycánh ghen, đfpycánh đfpycá tiêggrj̉u tam, sau đfpycó nhìn thăbkoẻng Giang Mạadizc Viễakzbn mà gào khóc? Côyzzoobmḍ nghĩ sao lại có thêggrj̉ xảy ra tình huôyzzóng đfpycó đfpycưobmdơcqrḷc, Ngải Niêggrj̣m còn mạnh mẽ hơcqrln côyzzo thêggrj́ nhưobmdng găbkoẹp chuyêggrj̣n thêggrj́ này côyzzo âbkoéy cũng bình tĩnh mà xưobmd̉ lý, huôyzzóng chi ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn bà khôyzzong tưobmḍ tin nhưobmdyzzo?

bkoén đfpycêggrj̀u quan trọng ơcqrl̉ đfpycâbkoey là …

bkoèng này có N phòng nghỉ, chăbkoẻng lẽ côyzzo phải gõ cưobmd̉a hỏi tưobmd̀ng phòng môyzzọt sao? Sau khi mơcqrl̉ cưobmd̉a là ngưobmdơcqrl̀i lạ khôyzzong lẽ lại cưobmdơcqrl̀i nói xin lôyzzõi tôyzzoi đfpycang băbkoét kẻ ngoại tình sao?

Phảkzsdi nhưobmd vậsziwy sao?

Trang Noãn Thâbkoèn thâbkoéy mình thâbkoẹt thâbkoét bại, thưobmḍc sưobmḍ thâbkoét vọng vơcqrĺi bản thâbkoen, thêggrj́ nhưobmdng côyzzo chăbkoẻng chút tưobmd̀ng trải nào.


Hỏi nhâbkoen viêggrjn phục vụ thì khác nào kẻ ngôyzzóc bị đfpycyzzỏi đfpyci, còn khôyzzong chăbkoéc nêggrjn đfpycêggrj́n thăbkoẻng cục cảnh sát học đfpycào tạo kỹ năbkoeng.

ggrj́u vâbkoẹy còn có kỹ năbkoeng mà nghe nén.

yzzo đfpycang chuâbkoẻn bị áp tai vào môyzzọt cánh cưobmd̉a.

Ngay lúc đfpycang đfpycịnh hành đfpycôyzzọng thì tiêggrj́ng chuôyzzong đfpycôyzzọt nhiêggrjn vang lêggrjn, thưobmḍc sưobmḍ quá chói tai ơcqrl̉ hành lang tĩnh lăbkoẹng này. Tiêggrj́ng chuôyzzong đfpycôyzzọt ngôyzzọt vang lêggrjn khiêggrj́n Trang Noãn Thâbkoèn sơcqrḷ hãi giâbkoẹt mình, vôyzzọi vàng lâbkoéy di đfpycôyzzọng ra nhìn thâbkoéy màn hình hiêggrj̉n thị liêggrj̀n trưobmd̀ng lơcqrĺn hai măbkoét, bưobmdơcqrĺc châbkoen dưobmd̀ng lại …

ggrjn trêggrjn màn hình, lại chính là Giang Mạadizc Viễakzbn?

Chuyêggrj̣n này … là gì đfpycâbkoey?

Tiếoyjqng chuôyzzong quákhmv mứfulsc tiếoyjqng chói tai, lại sơcqrḷ bị lôyzzọ côyzzo liêggrj̀n âbkoén nghe, khi bâbkoém nút nghe côyzzo nghe thâbkoéy tiêggrj́ng tim mình dôyzzòn dâbkoẹp, ý nghĩ đfpycâbkoèu tiêggrjn trong đfpycâbkoeu là: Giang Mạadizc Viễakzbn sẽ dùng lý do gì đfpycêggrj̉ chôyzzóng chêggrj́ viêggrj̣c mình vêggrj̀ sơcqrĺm mâbkoéy ngày.

cqrl̉i vì anh đfpycang quâbkoén quýt vơcqrĺi Sa Lâbkoem.

Đadizưobmd̀ng trách côyzzo nghĩ xâbkoéu, chỉ tại vì lòng phụ nưobmd̃ nhỏ nhen khôyzzong thêggrj̉ dêggrj̃ dàng tha thưobmd́ nhưobmd đfpycàn ôyzzong, làm gì có ai muôyzzón nhìn thâbkoéy chôyzzòng mình đfpyci khách sạn vơcqrĺi ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn bà khác chưobmd́?

Đadizggrj̣n thoại vưobmd̀a thôyzzong đfpycã nghe tiêggrj́ng Giang Mạadizc Viễakzbn.

“Noãn Noãn?”

“Dạ.” Trang Noãn Thâbkoèn vôyzzón đfpycịnh vưobmd̀a nghe vưobmd̀a tìm nơcqrli phát ra tiêggrj́ng nói, nhưobmdng có gì đfpycó khôyzzong đfpycúng, bêggrjn kia nghe râbkoét ôyzzòn, hình nhưobmd đfpycang ơcqrl̉ nơcqrli côyzzong côyzzọng…

Ngưobmdơcqrl̀i này sao lại nhanh thêggrj́?


“Sao băbkoét máy châbkoẹm thêggrj́? Đadizang bâbkoẹn sao?” Giang Mạadizc Viễakzbn mỉjkbxm cưobmdtctgi.

“Áqswdch. . . . . . Khôyzzong phảkzsdi.” Côyzzo trong lúrakjc nhấdpukt thờtctgi đfpycadizi nãfukxo cómfup chút trì trêggrj̣, khôyzzong biêggrj́t phải trả lơcqrl̀i sao?

“Làljuqm sao vậsziwy?” Anh mẫoxlcn cảkzsdm hỏadizi.

“Khôyzzong cómfuptpfn.” Trang Noãn Thâbkoèn đfpyci đfpycêggrj́n cưobmd̉a câbkoèu thang, nghe ra hình nhưobmd Giang Mạadizc Viễakzbn đfpycang đfpyci, bâbkoẹt miêggrj̣ng hỏi: “Anh đfpycang ơcqrl̉ đfpycâbkoeu thêggrj́?”

“Em đfpycoán xem.”

“Em sao có thêggrj̉ đfpycoán đfpycưobmdơcqrḷc..” côyzzo lại nhìn ngó hành lang, khôyzzong thâbkoéy ai đfpycang đfpyci cả.

ggrjn kia Giang Mạadizc Viễakzbn cưobmdơcqrl̀i cưobmdơcqrl̀i: “Nêggrj́u khôyzzong bâbkoẹn thì đfpycêggrj́n sâbkoen bay đfpycón anh.”

“Bâbkoey giơcqrl̀?” Trang Noãn Thâbkoèn ngạc nhiêggrjn hỏi.

“Đadizúrakjng vậsziwy.” Giang Mạadizc Viễakzbn càng dịu dàng, “Khôyzzong rảnh sao?”

“Nhưobmdng mà , nhưobmdng mà …” Trang Noãn Thâbkoèn nhìn cưobmd̉a phòng đfpycêggrj̀u răbkoem răbkoép ơcqrl̉ hành lang? là côyzzo quáng măbkoét sao, sao anh lại ơcqrl̉ sâbkoen bay? Vưobmd̀a rôyzzòi rõ ràng côyzzo thâbkoéy anh và Sa Lâbkoem lêggrjn tâbkoèng này mà.

“Noãn Noãn, nêggrj́u em khôyzzong rảnh thì …”

“khôyzzong em rảnh mà.” Côyzzogmaqn đfpycịnh cảkzsdm xúrakjc, cuốyzzoi cùehnhng cũng tìtpfnm vềuhuq chítbatnh mìtpfnnh.

“Lákhmvi xe lạadizi đfpycâbkoey đfpyci, anh khôyzzong gọi xe tớezgii đfpycómfupn.” Giang Mạadizc Viễakzbn nhẹysqs giọtpfnng nómfupi, lát nưobmd̃a anh nhăbkoén tin sôyzzó chuyêggrj́n bay cho em.


“Vâbkoeng.” Côyzzo đfpycáp

Cúp máy, kéo thâbkoen mình năbkoẹng trịch đfpycêggrj́n thang máy, ánh măbkoẹt trơcqrl̀i chiêggrj́u rọi hành lang, dưobmd̀ng trêggrjn thảm, ngưobmdng thành màu tôyzzói, làm nơcqrli này càng thêggrjm yêggrjn tĩnh.

Đadizơcqrḷt môyzzọt lát, Trang Noãn Thâbkoèn xác đfpycịnh khôyzzong có ai mơcqrl̉ cưobmd̉a phòng đfpyci ra mơcqrĺi bâbkoém thang máy đfpyci xuôyzzóng, khôyzzong lẽ là côyzzo đfpycã nhìn nhâbkoèm sao?

Chính là, bóng dáng kia côyzzo thâbkoéy thưobmḍc sưobmḍ giôyzzóng Giang Mạadizc Viễakzbn.

Đadizkzsdo mắoxlct lạadizi tưobmdtctcng tưobmdulgrng, nếoyjqu vừuhuqa rồtjoxi thưobmḍc sưobmḍ là Giang Mạadizc Viễakzbn, đfpycggrj̣n thoại giải thích sao? Côyzzo nghe đfpycưobmdơcqrḷc anh đfpycang ơcqrl̉ bêggrjn ngoài, ơcqrl̉ đfpycôyzzọ cao này anh khôyzzong thêggrj̉ bay xuôyzzóng đfpycưobmdơcqrḷc.

Trang Noãn Thâbkoèn dùng sưobmd́c đfpyci ra, măbkoẹc kêggrj̣, đfpyci sâbkoen bay xem sao rôyzzòi tính.

—-

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn đfpycang ơcqrl̉ văbkoen phòng làm viêggrj̣c, cưobmd̉a văbkoen phòng mơcqrl̉ ra.

“Vào đfpyci..”

Hạ Lưobmd̃ mơcqrl̉ cưobmd̉a tiêggrj́n vào.

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn ngâbkoẻng đfpycâbkoèu liêggrj́c côyzzoyzzọt cái, lại vùi đfpycâbkoèu vào tài liêggrj̣u? “Có viêggrj̣c gì sao?”

“Đadizúng vâbkoẹy.” Hạ Lưobmd̃ gâbkoẹt đfpycâbkoèu kéo ghêggrj́ ngôyzzòi đfpycôyzzói diêggrj̣n vơcqrĺi anh, châbkoèn chưobmd̀ hỏi: “Tôyzzoi muôyzzón biêggrj́t chuyêggrj̣n Mỹ Á khôyzzong may lâbkoèn này có ảnh hưobmdơcqrl̉ng đfpycêggrj́n Noãn Thâbkoèn khôyzzong?”

“Sao côyzzo khăbkoẻng đfpycịnh là khôyzzong may?” anh dưobmd̀ng bút, giưobmdơcqrlng mắoxlct nhìtpfnn thẳexzpng côyzzo.


Áqswdnh mắoxlct quákhmv mứfulsc khắoxlcc nghiệtpfnt sắoxlcc béjkbxn, côyzzo bịeeyh buộopxfc đfpycêggrj́n khôyzzong có chút che giâbkoéu chỉ có thêggrj̉ đfpycôyzzói diêggrj̣n thăbkoẻng anh, “Tôyzzoi đfpycã xem kêggrj́t quả đfpycggrj̀u tra của côyzzong ty, khôyzzong phải nói là hêggrj̣ thôyzzóng đfpycèn bị hỏng sao?” Thưobmḍc sưobmḍ côyzzobkoét khôyzzong muôyzzón nói chi tiêggrj́t vơcqrĺi Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn vêggrj̀ chuyêggrj̣n này, ngưobmdơcqrl̀i này có ánh măbkoét quá lơcqrḷi hại, dưobmdơcqrl̀ng nhưobmdbkoét cưobmd́ lúc nào anh ta cũng có thêggrj̉ nhìn thâbkoéu con ngưobmdơcqrl̀i ta, loại cảm giác này khiêggrj́n côyzzobkoét khôyzzong thoảkzsdi mákhmvi, vềuhuqyzzong vềuhuqobmdyzzo cũng khôyzzong muôyzzón có ngưobmdơcqrl̀i sêggrj́p nhưobmd thêggrj́ này, cảm giác nhưobmd mình thành con kiêggrj́n trong tay kẻ khác. Năbkoẹng thì bị kìm kẹp đfpycêggrj́n mưobmd́c khôyzzong thêggrj̉ quay đfpycâbkoèu lại.

Quan trọng hơcqrln là, Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn đfpycôyzzoi khi có lôyzzói suy nghĩ râbkoét khó hiêggrj̉u, đfpycôyzzoi khi anh ta nói trăbkoéng nhưobmdng sau lưobmdng lại bảo là đfpycen, trưobmdơcqrĺc khi Trang Noãn Thâbkoèn kêggrj́t hôyzzon, khoảng thơcqrl̀i gian đfpycó côyzzo đfpycã đfpycưobmdơcqrḷc lĩnh giáo vị tôyzzỏng giám đfpycôyzzóc khó ưobmda này.

Quảkzsd nhiêggrjn, Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn gâbkoép tài liêggrj̣u lại, cả ngưobmdơcqrl̀i dưobmḍa vào ghêggrj́, tưobmḍa nhưobmd thoải mái mà quan sát côyzzo, “Tôyzzoi đfpycang nói đfpycêggrj́n chuyêggrj̣n Lăbkoeng Phi bị đfpycưobmda đfpyci.”

“A?” Lạadizi đfpycákhmvnh khiêggrj́n Hạ Lưobmd̃ trởtctc tay khôyzzong kịeeyhp, hákhmv miệtpfnng thởtctc dốyzzoc, nưobmd̉a ngày bâbkoét đfpycôyzzọng.

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn khẽ nheo măbkoét, “Chuyêggrj̣n Lăbkoeng Phi bị đfpycưobmda đfpyci côyzzo cũng cho là chuyêggrj̣n ngoài ý muôyzzón?”

“Chuyêggrj̣n đfpycó ..” Hạadiz Lữetqh chầhmcmn chờtctg mộopxft chúrakjt, “Chưobmda có kêggrj́t quả đfpycggrj̀u tra chính thưobmd́c tôyzzoi khôyzzong dám đfpycưobmda ra kêggrj́t luâbkoẹn.”

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn có chút đfpycăbkoem chiêggrju nhìn côyzzo, gậsziwt gậsziwt đfpychmcmu, trảkzsd lờtctgi thựjkbxc thôyzzong minh.

“Kỳ thâbkoẹt tôyzzoi chỉ muôyzzón biêggrj́t Noãn Thâbkoèn có thêggrj̉ bị sao khôyzzong thôyzzoi.” Hạadiz Lữetqh ngẩnxozng đfpychmcmu, gằakzbn từuhuqng tiếoyjqng hỏadizi.

“Tìtpfnnh huốyzzong khôyzzong tôyzzót lăbkoém.” Ngoàljuqi ýcfto muốyzzon, Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn giảkzsdi thítbatch dễakzb hiểvgieu tìtpfnnh hìtpfnnh thựjkbxc tếoyjq, hai tay đfpycan vào nhau, ánh măbkoét khôyzzong chút gơcqrḷn sóng, “Hai chuyêggrj̣n này dù có đfpycggrj̀u tra lại cũng khôyzzong có kêggrj́t quả mơcqrĺi, râbkoét có thêggrj̉ Noãn Thâbkoèn sẽ bị sa thải khỏi Đadizưobmd́c Mã.”

Hạadiz Lữetqh đfpycopxft nhiêggrjn đfpycfulsng dậsziwy, bóp bóp ngómfupn tay, “Nhưobmd vậsziwy. . . . . . Đadizyzzoi vơcqrĺi Noãn Thâbkoèn khôyzzong côyzzong băbkoèng.”

“Tôyzzoi cũftrgng biếoyjqt khôyzzong côyzzong băbkoèng, nhưobmdng mỗdiyai côyzzong ty đfpycuhuqu cómfup quy đfpyceeyhnh, phải có ngưobmdơcqrl̀i đfpycưobmd́ng ra chịu trách nhiêggrj̣m chưobmd́?” Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn vưobmd̀a nói vưobmd̀a âbkoem thâbkoèm nhìn côyzzo.

yzzòng ngưobmḍc Hạ Lưobmd̃ băbkoét đfpycâbkoèu run râbkoẻy.

“Nêggrj́u thâbkoéy khôyzzong côyzzong băbkoèng vơcqrĺi Noãn Thâbkoèn, thì nghĩ cách gì giúp côyzzo âbkoéy là tôyzzót nhâbkoét.”

Hạadiz Lữetqh khôyzzong yêggrjn lòdtlsng gậsziwt đfpychmcmu, sau mộopxft lúrakjc đfpyci ra văbkoen phòdtlsng.

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn ngôyzzòi im trêggrjn ghêggrj́ hôyzzòi lâbkoeu, mày nhíu chăbkoẹt. Sau môyzzọt lúc lâbkoeu anh nhâbkoéc đfpycggrj̣n thoại, mơcqrl̉ ra môyzzọt tin nhăbkoén, đfpycâbkoey là kêggrj́t quả đfpycggrj̀u tra mơcqrĺi thu đfpycưobmdơcqrḷc, nôyzzọi dung râbkoét đfpycơcqrln giản nhưobmdng nôyzzọi dung lại làm anh kinh sơcqrḷ: Đadizưobmd́c Mã có nôyzzọi dán, trong tay tôyzzoi đfpycang có chưobmd́ng cưobmd́ vôyzzo cùng xác thưobmḍc có thêggrj̉ email cho anh, đfpycggrj̀u kiêggrj̣n là tiêggrj̀n, sau khi đfpycôyzzòng ý chúng ta bàn bạc lại cụ thêggrj̉ sau.

Là môyzzọt dãy sôyzzó xa lạ.

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn nhìn tin nhăbkoén nưobmd̉a ngày, anh khôyzzong biêggrj́t nôyzzọi gián mà tin nhăbkoén nói là ai, càng khôyzzong biêggrj́t ngưobmdơcqrl̀i này đfpycưobmd́ng vêggrj̀ phía nào, tin này đfpycôyzzói vơcqrĺi Mỹ Á là hoạt đfpycôyzzọng có lơcqrḷi hay là hại, nêggrj́u là có hại, nhưobmdbkoẹy anh có thêggrj̉ phỏng đfpycoán nôyzzọi gián ngưobmdơcqrl̀i kia nói chính là Trang Noãn Thâbkoèn, nêggrj́u có lơcqrḷi thì đfpycôyzzói phưobmdơcqrlng chính là muôyzzón giúp Trang Noãn Thâbkoèn rưobmd̉a sạch hiêggrj̀m nghi.

Nhưobmdng kẻ nôyzzọi gián là ai.

Trìtpfnnh Thiếoyjqu Thiêggrjn môyzzọt mưobmḍc quan sát, nhưobmdng vâbkoẽn muôyzzón cùng Trang Noãn Thâbkoèn đfpycôyzzói phó chuyêggrj̣n này. Anh sẽ khôyzzong bỏ qua bâbkoét cưobmd́ cơcqrlyzzọi nào minh oan cho Trang Noãn Thâbkoèn, bơcqrl̉i vì anh tin Noãn Thâbkoèn khôyzzong phải nôyzzọi gián.

——

Khi Trang Noãn Thâbkoèn tơcqrĺi đfpycại sảnh sâbkoen bay thì Giang Mạadizc Viễakzbn đfpycã ngôyzzòi chơcqrl̀ khá lâbkoeu, thâbkoéy côyzzo đfpyci vào liêggrj̀n ôyzzom côyzzo vào ngưobmḍc. Trang Noãn Thâbkoèn thiêggrj́u chút nưobmd̃a bị ôyzzom đfpycêggrj́n ngạt thơcqrl̉, thâbkoẹt vâbkoét vả ngâbkoẻng đfpycâbkoèu lêggrjn, lại găbkoẹp ánh măbkoét anh, “Sao lại chỉ có mình anh?”

“Chu Niêggrjn đfpyci xe côyzzong ty mang tài liêggrj̣u vêggrj̀ trưobmdơcqrĺc, anh khôyzzong có viêggrj̣c gì nêggrjn ơcqrl̉ đfpycâbkoey chơcqrl̀ em.” Giang Mạadizc Viễakzbn cúi đfpycâbkoèu nhìn côyzzo, ngưobmdơcqrl̀i phụ nưobmd̃ trong lòng xinh đfpycẹp dịu dàng, làm cho anh có cảm giác thoả mãn chưobmda bao giơcqrl̀ thâbkoéy.

Trang Noãn Thâbkoèn khôyzzong nói gì, câbkoẻn thâbkoẹn nhìn anh, bôyzzọ dáng của côyzzo chọc anh cưobmdơcqrl̀i, “Sao thêggrj́? Nhưobmd thêggrj̉ nhìn thâbkoéy ngưobmdơcqrl̀i xa lạ vâbkoẹy?”

“Khôyzzong phải …” côyzzo nói quanh co, giả bôyzzọ tỉnh táo nói câbkoeu: “Chăbkoẻng phải anh bảo hai ngày nưobmd̃a mơcqrĺi vêggrj̀ sao?” Thậsziwt sựjkbxljuq kỳfukx quákhmvi, sao anh lại ởtctcbkoen bay?

Giang Mạadizc Viễakzbn ngưobmdng măbkoét, “Vôyzzón là nhưobmdbkoẹy nhưobmdng côyzzong viêggrj̣c thuâbkoẹn lơcqrḷi liêggrj̀n vêggrj̀ trưobmdơcqrĺc, muôyzzón cho em môyzzọt bâbkoét ngơcqrl̀ nhưobmdng xuôyzzóng máy bay liêggrj̀n thay đfpycôyzzỏi ý đfpycịnh.”

“Ý đfpycịnh của anh là gì thêggrj́?”

“Bâbkoét quá anh muôyzzón hưobmdơcqrl̉ng thụ cảm giác đfpycưobmdơcqrḷc vơcqrḷ tơcqrĺi sâbkoen bay đfpycón thôyzzoi mà, nhưobmd thêggrj́ khôyzzong đfpycưobmdơcqrḷc à?” Anh cưobmdơcqrl̀i, cúi đfpycâbkoèu, chóp mũi cao thăbkoẻng chạm vào má côyzzó, hành vi vôyzzo cùng thâbkoen thiêggrj́t.

“Đadizuhuqng nákhmvo loạadizn, chung quanh mọtpfni ngưobmdtctgi nhìtpfnn thấdpuky đfpycâbkoéy.” Trang Noãn Thâbkoèn nhẹysqs nhàljuqng đfpycnxozy anh ra, ửggrjng đfpycadiz nghiêggrjm mặoyjqt, “Nhanh lêggrjn xe đfpyci.”

Giang Mạadizc Viễakzbn mỉm cưobmdơcqrl̀i, giơcqrl tay xoa tóc của côyzzo, môyzzọt tay câbkoèm lâbkoéy hành lý, “Đadizi thôyzzoi.”

ggrjn xe, Trang Noãn Thâbkoèn muôyzzón lái xe lại bị anh đfpycoạt lâbkoéy.

“Anh ngôyzzòi máy bay lâbkoeu nhưobmdbkoẹy, đfpycêggrj̉ em lái cho.”

Giang Mạadizc Viễakzbn khơcqrl̉i đfpycôyzzọng xe, ra khỏi sảnh sâbkoen bay, anh môyzzọt tay lái xe,, mọt tay năbkoém lâbkoéy tay côyzzo, “Khôyzzong sao đfpycâbkoeu, đfpycêggrj̉ anh lái.”

“Anh phải vêggrj̀ côyzzong ty à?” côyzzo cúi đfpycâbkoèu nhìn bàn tay anh, âbkoém áp có lưobmḍc.

“Khôyzzong, vêggrj̀ thăbkoẻng nhà thôyzzoi.” Giang Mạadizc Viễakzbn lái xe vào cao tôyzzóc, đfpyci nhanh hơcqrln. “Còn em, khôyzzong câbkoèn vêggrj̀ côyzzong ty sao?”

Trang Noãn Thâbkoèn nhìn đfpycôyzzòng hôyzzò, lăbkoéc đfpycâbkoèu, lúc này có chạy vêggrj̀ côyzzong ty cũng săbkoép tan ca rôyzzòi.

Thâbkoéy côyzzobkoéc đfpycâbkoèu, Giang Mạadizc Viễakzbn cưobmdơcqrl̀i, “Vâbkoẹy cùng nhau vêggrj̀ nhà.”

Trang Noãn Thâbkoèn cưobmdơcqrl̀i thản nhiêggrjn, khôyzzong nói gì nưobmd̃a ánh măbkoét nhìn đfpycưobmdơcqrl̀ng, tay khẽ kéo tay anh. Côyzzo thựjkbxc im lặoyjqng, đfpycadizi nãfukxo lạadizi nhưobmdljuq bịeeyh tẩnxozy trắoxlcng, vôyzzo cùng trôyzzóng rôyzzõng.

bkoẹy là ban nãy côyzzo nhìn lâbkoèm rôyzzòi.

Thứfuls nhấdpukt, nếoyjqu vừuhuqa rồtjoxi ngưobmdtctgi kia thậsziwt làljuq Giang Mạadizc Viễakzbn, khôyzzong cómfup khảkzsdbkoeng nhanh nhưobmd vậsziwy anh đfpycã đfpycuổgmaqi tớezgii sâbkoen bay, tưobmd̀ hộopxfi sởtctc đfpycêggrj́n nơcqrli nêggrj́u khôyzzong kẹysqst xe cũng phải đfpyci 1 tiêggrj́ng lâbkoẹn, huốyzzong chi, đfpycưobmdơcqrl̀ng Bắoxlcc Kinh tưobmd̀ nộopxfi thàljuqnh đfpyci sâbkoen bay tưobmd̀ giưobmd̃a trưobmda đfpycêggrj̀u lẹt xe, cho nêggrjn nómfupi, thơcqrl̀i gian khôyzzong hơcqrḷp lý.

Thưobmd́ hai, vưobmd̀a rôyzzòi côyzzo nhìn thâbkoéy ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn ôyzzong kia măbkoẹc áo khoác màu đfpycen, mà hiêggrj̣n tại Giang Mạadizc Viễakzbn măbkoẹc áo khoác màu xám.

Nghĩ đfpycêggrj́n vâbkoẹy côyzzo lại cảm thâbkoéy mêggrj man.

Nhưobmdng bóng lưobmdng ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn ôyzzong kia râbkoét giôyzzóng Giang Mạadizc Viễakzbn, khôyzzong lẽ ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn ôyzzong ơcqrl̉ cùng Sa Lâbkoem kia khôyzzong phải Giang Mạadizc Viễakzbn mà là môyzzọt ngưobmdơcqrl̀i râbkoét giôyzzóng Giang Mạadizc Viễakzbn sao?

Nhưobmdbkoẹy, ngưobmdơcqrl̀i kia là ai?

Chăbkoẻng lẽ là … em chôyzzòng sao?

yzzọt ý niêggrj̣m đfpycáng sơcqrḷ hiêggrj̣n lêggrjn trong đfpycâbkoèu, khiêggrj́n côyzzo rét lạnh.

“Mạc Viêggrj̃n …” Trang Noãn Thâbkoèn theo bản năbkoeng kêggrju môyzzọt tiêggrj́ng têggrjn của anh.

“Sao?” Giang Mạadizc Viễakzbn quay đfpycâbkoèu liêggrj́c côyzzoyzzọt cái sau đfpycó lại nhìn đfpycưobmdơcqrl̀ng.

Trang Noãn Thâbkoèn côyzzó găbkoéng nuôyzzót nưobmdơcqrĺc bọt, thâbkoẹt vâbkoét vả, run râbkoẻy hỏi môyzzọt câbkoeu: “Em trai anh … anh âbkoéy thưobmḍc sưobmḍ đfpycã qua đfpycơcqrl̀i sao?” côyzzo khôyzzong thêggrj̉ khôyzzong nghĩ đfpycêggrj́n chuyêggrj̣n này, bơcqrl̉i vì thâbkoen ảnh ban nãy đfpycã khiêggrj́n tinh thâbkoèn co hoảng loạn, duy nhâbkoét có thêggrj̉ nghĩ ra đfpycó là em trai anh.

Xe vưobmd̃ng vàng đfpyci trêggrjn đfpycưobmdơcqrl̀ng, khôyzzong bị mâbkoét lái cho thâbkoéy năbkoeng lưobmḍc tiêggrj́p nhâbkoẹn sưobmḍ viêggrj̣c của Giang Mạadizc Viễakzbn râbkoét lơcqrĺn, côyzzo chỉ cảm thâbkoéy bàn tay anh đfpycang năbkoém lâbkoéy tay mình cưobmd́ng ngăbkoéc, sau hôyzzòi lâbkoeu mơcqrĺi nghe thâbkoéy giọng nói trâbkoèm thâbkoép của anh: “Vìtpfn sao hỏadizi nhưobmd vậsziwy?”

Đadizúrakjng vậsziwy, côyzzotpfn sao hỏadizi nhưobmd vậsziwy? Ngay cảkzsd chítbatnh côyzzo đfpycuhuqu cảkzsdm thấdpuky đfpycưobmdulgrc làljuq mình đfpycggrjn rôyzzòi.

“Khôyzzong, khôyzzong cómfuptpfn. . . . . . Em chỉjkbxljuqehnhy tiệtpfnn hỏadizi mộopxft câbkoeu màljuq thôyzzoi.” Trang Noãn Thâbkoèn thựjkbxc cảkzsdm thấdpuky vấdpukn đfpycuhuqljuqy thưobmḍc ngu ngốyzzo, giưobmdơcqrlng mắoxlct nhìn Giang Mạadizc Viễakzbn, sưobmdơcqrl̀n măbkoẹt anh bình tĩnh doạ ngưobmdơcqrl̀i.

Có phải anh tưobmd́c giâbkoẹn rôyzzòi khôyzzong?

obmḍa hôyzzò nhâbkoẹn ra côyzzo dè dăbkoẹt, Giang Mạadizc Viễakzbn liêggrj́c nhìn côyzzoyzzọt cái sau mộopxft lúrakjc lâbkoeu mớezgii thởtctcljuqi nómfupi, “Thưobmḍc sưobmḍ anh râbkoét hy vọng nó còn sôyzzóng.”

cqrl̀i nói tưobmd̀ đfpycáy lòng của ngưobmdơcqrl̀i đfpycàn ôyzzong, khiêggrj́n lòng côyzzo âbkoem ỉ đfpycau.

ljuqyzzo sai lầhmcmm rồtjoxi, nhắoxlcc tớezgii ngưobmdơcqrl̀i khôyzzong nêggrjn nhắoxlcc tớezgii.

yzzo giôyzzóng Sa Lâbkoem vâbkoẹy là có thêggrj̉ nói côyzzo và Sa Lâbkoem là chị em sao? Môyzzõi ngưobmdơcqrl̀i đfpycêggrj̀u có thêggrj̉ có môyzzọt sôyzzó ngưobmdơcqrl̀i giôyzzóng mình ơcqrl̉ môyzzọt mưobmd́c nào đfpycó, huốyzzong chi làljuqmfupng lưobmdng . Thìtpfn ra, côyzzo bấdpukt quákhmvljuq sợulgrmfupng sợulgr giómfup mộopxft hồtjoxi.

“Thựjkbxc xin lỗdiyai. . . . . .” Côyzzo khẽ nói.

“Sao?” đfpycưobmdơcqrl̀ng phía trưobmdơcqrĺc hơcqrli đfpycôyzzong, Giang Mạadizc Viễakzbn giảm tôyzzóc quay đfpychmcmu nhìtpfnn côyzzo mộopxft cákhmvi, vành măbkoét cong cong “Đadizang êggrjm đfpycẹp xin lỗdiyai làljuqm gìtpfn?”,

“Em khôyzzong nêggrjn nhắoxlcc tớezgii chuyệtpfnn nàljuqy.” Côyzzomfup đfpyciểvgiem ảkzsdo nãfukxo, nếoyjqu đfpycgmaqi lại làljuq ngưobmdơcqrl̀i thâbkoen của côyzzo rờtctgi xa, côyzzoftrgng khôyzzong muôyzzón ngưobmdtctgi khákhmvc đfpycuhuqbkoẹp đfpycêggrj́n.

Ánh măbkoét Giang Mạadizc Viễakzbn trơcqrl̉ lêggrjn mêggrj̀m mại, nhéo mạnh tay côyzzoyzzọt cái, “Ngôyzzóc ạ, anh khôyzzong tưobmd́c giâbkoẹn đfpycâbkoeu.”

Nghe đfpycưobmdơcqrḷc nhưobmd̃ng lơcqrl̀i này , Trang Noãn Thâbkoèn mơcqrĺi thoải mái lêggrjn, anh cưobmdơcqrl̀i râbkoét âbkoém áp, làm cho tình cảm của côyzzo nhưobmdggrjn men, khẽ dưobmḍa đfpycâbkoèu vào tay anh, hạnh phúc nho nhỏ đfpycáy lòng cũng băbkoét đfpycâbkoèu nhưobmdbkoẹt hôyzzò lăbkoen tăbkoen sóng.

Hành đfpycôyzzọng nhẹ nhàng chủ đfpycôyzzọng của côyzzo chạm vào tim Giang Mạadizc Viễakzbn, đfpycáy măbkoét tưobmd̀ ngạc nhiêggrjn đfpycêggrj́n vui sưobmdơcqrĺng, ý cưobmdơcqrl̀i khoé môyzzoi càng sâbkoeu, nhịn khôyzzong đfpycưobmdơcqrḷc ôyzzo chăbkoẹt lâbkoéy côyzzo, thưobmd̀a dịp thả lỏng tay lái, khẽ hôyzzon lêggrjn trán côyzzoyzzọt cái, vẻ măbkoẹt anh vôyzzo cùng yêggrju chiêggrj̀u.

rakjc nàljuqy đfpycâbkoey, Trang Noãn Thâbkoèn khôyzzong trốyzzon trákhmvnh, chỉ là mỉm cưobmdơcqrl̀i, hai má hâbkoey hâbkoey đfpycỏ.

Giang Mạadizc Viễakzbn thâbkoéy bôyzzọ dáng mêggrj hoăbkoẹc của côyzzo, ánh măbkoét lưobmdu luyêggrj́n khôyzzong rơcqrl̀i, đfpycáy lòng lại lan tràn hạnh phúc…

“Chú ý đfpycưobmdơcqrl̀ng.” Trang Noãn Thâbkoèn bị anh nhìn đfpycêggrj́n ngưobmdơcqrḷng, vôyzzõ nhẹ tay anh.

Giang Mạadizc Viễakzbn lúrakjc nàljuqy mớezgii ýcfto thứfulsc đfpycưobmdulgrc đfpyciểvgiem ấdpuky, vộopxfi vàljuqng mộopxft lầhmcmn nữetqha quay vềuhuq phítbata trưobmdezgic, khómfupe môyzzoi lạadizi vâbkoẽn cưobmdtctgi, nụ cưobmdơcqrl̀i này là xuâbkoét phát tưobmd̀ đfpycáy lòng. Côyzzo khôyzzong hềuhuq nhìtpfnn anh, tay vâbkoẽn ôyzzom tay anh, trái tim hai ngưobmdơcqrl̀i hoà nhịp đfpycâbkoẹp.

Loạadizi cảkzsdm giákhmvc nàljuqy thựjkbxc sựjkbxdtlsdtls quákhmv. . . .

Thậsziwt giốyzzong nhưobmdljuq cảkzsdm giákhmvc khi yêggrju.

Thậsziwt tốyzzot.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.