Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 42 : Bóng lưng đàn ông quen thuộc

    trước sau   
rddj̉a mărhlṃt xong, Trang Noãn Thâiklk̀n vưrddj̀a mơiklḱi chuâiklk̉n bị đskgli ngủ thì di đskglôvphḥng liêriràn kêrirau, côvphhiklk̀m lâiklḱy, là Giang Mạbbehc Viễrddjn gọi.

Âedyún nút tiêriráp nhâiklḳn, bêriran kia râiklḱt im lărhlṃng, khôvphhng đskgloán đskglưrddjơiklḳc anh đskglang ơiklk̉ đskglâiklku.

“Chuẩxaqkn bịrsuf ngủbbeh?” Giang Mạbbehc Viễrddjn nhỏ giọng hỏi.

“Khôvphhng, mớzleoi vừxnyka tắsxomm rửqseoa xong.” Trang Noãn Thâiklk̀n nărhlm̀m lêriran giưrddjơiklk̀ng, kéo gôvphh́i ôvphhm qua ôvphhm vào trong ngưrddj̣c, anh đskglang cách xa ngàn dărhlṃm nhưrddjng tiêriráng nói lại gâiklk̀n ngay bêriran tai.

“Mớzleoi vừxnyka tắsxomm rửqseoa xong?” nghe giọng nói của Giang Mạbbehc Viễrddjn có chút xâiklḱu xa, cưrddjơiklk̀i cưrddjơiklk̀i, giọng nói còn đskglè xuôvphh́ng: “Cho anh xem nào?”

riran nàrdkmy, Trang Noãn Thâiklk̀n nghe thâiklḱy mărhlṃt đskglỏ tía tai, bàn tay áp vào má đskglã đskglỏ ưrddj̉ng, khẽ nói: “Anh đskglưrddj̀ng nhưrddj sói háo sărhlḿc đskglưrddjơiklḳc khôvphhng?”


“Anh chỉ nhìn môvphḥt cái thôvphhi.” Giang Mạbbehc Viễrddjn cưrddjơiklk̀i đskglêrirán say sưrddja, “Bêriran cạnh anh khôvphhng có ai hêrirát, em sơiklḳ gì chưrddj́.”

“Khôvphhng cho xem.” Giọng nói của côvphhvphh cùng dịu dàng.

Tim Giang Mạbbehc Viễrddjn suýt nưrddj̃a bị giọng nói dịu dàng mêriràm mại của côvphh hoà tan, ôvphhn nhu đskgláp: “Vâiklḳy thì chơiklk̀ đskglêrirán lúc trơiklk̉ vêrirà anh sẽ nhìn cho đskglủ, anh nhơiklḱ ‘nó’”

“Nó nào?” Trang Noãn Thâiklk̀n khó hiêrirảu, “Anh nhơiklḱ ai.”

riran kia nghe đskglưrddjơiklḳc câiklku hỏi của côvphh liêriràn cưrddjơiklk̀i lơiklḱn, giọng nói lại càng trâiklk̀m hơiklkn, nghe càng trơiklk̉ lêriran ám muôvphḥi, “Em gái nhỏ của em đskgló..”

“A?” Trang Noãn Thâiklk̀n càng loạn, côvphhiklḱy đskglâiklku ra mà có em gái chưrddj́?

riran kia Giang Mạbbehc Viễrddjn càng cưrddjơiklk̀i lơiklḱn hơiklkn, “Thêrirá này là khôvphhng đskglưrddjơiklḳc rôvphh̀i, anh mơiklḱi đskgli có mâiklḱy ngày, xem ra lúc vêrirà phải tărhlmng sôvphh́ lâiklk̀n thărhlmm hỏi thưrddjơiklk̀ng xuyêriran hơiklkn mơiklḱi đskglưrddjơiklḳc.”

“Anh nói cái gì? Á …” côvphh ban đskglâiklk̀u vâiklk̃n là khôvphhng hiêrirảu, nhưrddjng hỏi ra câiklku này liêriràn dưrddj̀ng lại, mărhlṃt càng đskglỏ nhưrddj trái gâiklḱc, “Giang Mạbbehc Viễrddjn, anh có thêrirả đskglưrddj́ng đskglărhlḿn môvphḥt chút khôvphhng hả?”

“Em khôvphhng nhơiklḱ sao?” anh khẽ hỏi, tràn đskglâiklk̀y hâiklḱp dâiklk̃n.

Trôvphh́ng ngưrddj̣c vang rôvphḥn, tay áp lêriran ngưrddj̣c, “Đwaslxnykng nágboso loạbbehn, khi nàrdkmo thìuvfz trởgytg vềibds?” Côvphh sẽ khôvphhng a dua theo lơiklk̀i của anh đskglâiklku, hỏi đskglêrirán lại trúng kêrirá của anh.

“Anh…” Giang Mạbbehc Viễrddjn nghĩ, “Nhanh thôvphhi, côvphhng viêrirạc bêriran này đskglêriràu thuâiklḳn lơiklḳi, chărhlḿc 2 ngày nưrddj̃a là có thêrirả vêrirà Bărhlḿc Kinh rôvphh̀i.” Anh muôvphh́n nói cho côvphhvphhm nay sẽ vêrirà, nhưrddjng lại thôvphhi, anh nghĩ muôvphh́n tărhlṃng côvphhvphḥt niêriràm vui bâiklḱt ngơiklk̀.

“Thựqseoc sựqseo?” Côvphh theo bảfpbln nărhlmng kinh hôvphh mộthqmt tiếtqzwng, ngưrddj̃ khí tràn ngâiklḳp vui vẻ.

“Còahgtn nóqgzri khôvphhng nhơiklḱ anh hả?” Giang Mạbbehc Viễrddjn cưrddjơiklk̀i khẽ, ngưrddj̣c cũng đskglâiklk̀y âiklḱm áp.


Trang Noãn Thâiklk̀n che miêrirạng, dừxnykng mộthqmt chúrirat, “Ngưrddjơiklk̀i ta khôvphhng thèm nhơiklḱ anh đskglâiklku, tại vì anh vêrirà thì tai em sẽ đskglưrddjơiklḳc yêriran tĩnh, khôvphhng thì cưrddj́ hai ngày thành ba lưrddjơiklḳt Ngải Niêrirạm lại thúc giục em hỏi túi của côvphh âiklḱy, anh đskglưrddj̀ng có quêriran mua túi cho côvphh âiklḱy đskgló.”

“Khôvphhng quêriran.” Giang Mạbbehc Viễrddjn nhìn liêrirác qua valy hành lý, bêriran trong khôvphhng nhưrddj̃ng có đskglôvphh̀ của Ngải Niêrirạm mà còn có món quà mà anh đskglã kỳ côvphhng chọn cho côvphh.

“Vâiklḳy hả.” Côvphh khẽ đskgláp lại

“Vêrirát thưrddjơiklkng trêriran tay sao rôvphh̀i.”

“Khôvphhng cóqgzr việvphhc gìuvfz .”

“Chơiklk̀ anh vêrirà.”

“Ừzleo. . . . . .” Trang Noãn Thâiklk̀n ôvphhm đskglâiklk̀u gôvphh́i, cărhlḿn cărhlḿn môvphhi, cuôvphh́i cùng đskgláp lại môvphḥt câiklku, “Đwasli nhơiklḱ câiklk̉n thâiklḳn đskglâiklḱy.”

“ưrddj̀, nhơiklḱ rôvphh̀i.” Anh cúrirai đskglizjxu cưrddjfvfwi, lộthqm ra hạbbehnh phúrirac.

Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thâiklk̀n thâiklḱy lòng tràn ngâiklḳp âiklḱm áp, ném di đskglôvphḥng lêriran đskglâiklk̀u giưrddjơiklk̀ng, cả ngưrddjơiklk̀i vùi vào trong chărhlmn, tay khẽ vuôvphh́t lêriran môvphḥt chiêrirác gôvphh́i khác trêriran giưrddjơiklk̀ng, đskglâiklky là gôvphh́i của anh.

vphh phágbost hiệvphhn, kỳutlg thậdzpbt côvphh cũng râiklḱt nhơiklḱ anh.

Lại lâiklḱy di đskglôvphḥng lại, tưrddj̀ kho ảnh mơiklk̉ ra môvphḥt bưrddj́c ảnh.

Ngărhlḿm nưrddj̉a ngày, Trang Noãn Thâiklk̀n nhịn khôvphhng đskglưrddjơiklḳc ngâiklky ngôvphhrddjơiklk̀i ra tiêriráng. Đwaslâiklky là bưrddj́c ảnh côvphh chụp lúc anh đskgli ngâiklkn hàng làm viêrirạc, côvphh đskgli dạo chán liêriràn ngôvphh̀i ơiklk̉ quá cà phêrira đskglơiklḳi anh, cách kính thuỷ tinh, con đskglưrddjơiklk̀ng côvphh nhìn thâiklḱy bóng anh ơiklk̉ xa, kìm khôvphhng đskglâiklḳu mà lâiklḱy di đskglôvphḥng ra chụp ảnh anh.

Ánh mărhlṃt trơiklk̀i chói chang khiêrirán ngưrddjơiklk̀i ta phâiklk̃n nôvphḥ, anh đskglẹp trai cũng khiêrirán kẻ khác giâiklḳn sôvphhi ngưrddjơiklk̀i. Anh khoác áo choàng dài, phía sau là quôvphh́c kỳ thuỵ sỹ tung bay, có mái nhà màu trărhlḿng bao trùm, anh chính là tâiklkm đskglrirảm của bưrddj́c tranh đskglẹp đskglẽ này.


Giang Mạbbehc Viễrddjn chưrddja tưrddj̀ng nhìn thâiklḱy bưrddj́c ảnh này.

vphh cũng chưrddja bao giơiklk̀ nói đskglêrirán bưrddj́c ảnh này, vì côvphh viêrirát Giang Mạbbehc Viễrddjn khôvphhng thích chụp ảnh.

“Mạc Viêrirãn…” Trang Noãn Thâiklk̀n khẽ gọi têriran của anh.

Anh mau trơiklk̉ vêrirà đskgli, anh vêrirà em sẽ quyêrirát đskglịnh nói vơiklḱi anh…

vphhng viêrirạc mâiklḱy ngày nay râiklḱt rôvphh́i reng nhưrddjng kỳ thưrddj̣c côvphh lại râiklḱt bình yêriran, vì côvphh biêrirát côvphh còn có Giang Mạbbehc Viễrddjn ơiklk̉ bêriran làm bạn. Côvphh muôvphh́n nói chuyêrirạn con vơiklḱi anh, côvphh muôvphh́n sinh con cho anh, còn có … côvphh thưrddj̣c sưrddj̣ muôvphh́n chính miêrirạng nói vơiklḱi anh câiklku “Em yêrirau anh”. Côvphh thưrddjơiklkng anh, côvphh muôvphh́n cùng anh suôvphh́t đskglơiklk̀i, muôvphh́n cùng anh đskglâiklk̀u bạc giai lão.

Nhữfxfbng lờfvfwi nàrdkmy, côvphh muôvphh́n nói vơiklḱi anh.

Cho nêriran , Mạc Viêrirãn, anh nhanh trơiklk̉ vêrirà đskgli.

——

Ngải Niêrirạm đskgli đskglêrirán nhà bêriráp uôvphh́ng nưrddjơiklḱc, vưrddj̀a vào phòng bêriráp liêriràn nghe đskglưrddjơiklḳc tiêriráng mơiklk̉ cưrddj̉a là Lục Quâiklkn trơiklk̉ bêrirà. Côvphh khó chịu muôvphh́n chêrirát, nhưrddjng vâiklk̃n côvphh́ nén vào phòng khách, thâiklḱy anh ta môvphḥt thâiklkn mùi rưrddjơiklḳu giâiklḳn đskglêrirán đskglâiklḳp anh môvphḥt cái: “Anh lại uôvphh́ng rưrddjơiklḳu?”

“Ngày nào anh cũng phải tiêriráp khách nhiêriràu thêrirá, sao có thêrirả khôvphhng uôvphh́ng rưrddjơiklḳu chưrddj́?” Lục Quan than, thay giâiklk̀y đskgli vào nhà.

“Tôvphhi bụng mang dạ chưrddj̉a anh khôvphhng biêrirát à?” Ngải Niêrirạm râiklḱt tưrddj́c giâiklḳn.

Lục Quâiklkn câiklk̀m lâiklḱy ly nưrddjơiklḱc uôvphh́ng, uôvphh́ng xong mơiklḱi nói: “Cũng là mang thai chưrddj́ gì lạ?”

“Anh…” Ngải Niêrirạm tưrddj́c đskglêrirán muôvphh́n cãi nhau vơiklḱi anh ta, vưrddj̀a đskgli lêriran đskglã nhìn thâiklḱy môvphḥt dâiklḱu son đskglỏ chót ơiklk̉ côvphh̉ áo anh ta liêriràn kéo anh ta lại.


“Em làm gì thêrirá hả?” Lục Quâiklkn nhíuhpbu màrdkmy.

Ngải Niêrirạm chỉ vào côvphh̉ anh ta, khôvphhng quản bụng lơiklḱn lôvphhi thărhlm̉ng anh đskglêrirán gưrddjơiklkng lơiklḱn ơiklk̉ phòng tărhlḿm, “Anh tưrddj̣ nhìn xem đskglâiklky là cái gì?” Tay côvphhrhlḿt đskglâiklk̀u run râiklk̉y.

Trong gưrddjơiklkng, trêriran côvphh̉ Lục Quâiklkn có môvphḥt dâiklḱu son môvphhi, sărhlḿc mărhlṃt biêrirán đskglôvphh̉i, có chút mâiklḱt tưrddj̣ nhiêriran nói, “Em đskglưrddj̀ng hiêrirảu lâiklk̀m, xã giao thì cả nam nưrddj̃ đskglêriràu có, cho nêriran đskglâiklky là khôvphhng may vưrddjơiklḱng phải thôvphhi, lo gì?”

“Khôvphhng phải lo? Anh đskglã làm chôvphh̀ng ngưrddjơiklk̀i ta mà còn vâiklḳy hả?” Ngải Niêrirạm liêriràn tát anh ta môvphḥt cáy, “Anh coi tôvphhi là gì hả? Tôvphhi vì anh bỏ viêrirạc, ơiklk̉ lại Bărhlḿc Kinh, anh lại giỏi quá, đskglàn đskglú vơiklḱi con đskglàn bà khác. Anh quêriran anh còn vơiklḳ đskglang mang thai ơiklk̉ nhà hả?”

“Côvphh loạn đskglủ chưrddja?” Lục Quâiklkn cũng bưrddj̣c, lơiklḱn tiêriráng quát, đskglâiklk̉y côvphh ra, “Đwaslàn ôvphhng xã giao là chuyêrirạn thưrddjơiklk̀ng. Chuyêrirạn này có gì mà lạ? Côvphh có thâiklḱy tôvphhi cùng ngưrddjơiklk̀i đskglàn bà khác lêrirau lôvphh̉ng khôvphhng? Chỉ bărhlm̀ng môvphḥt vêrirát son? Côvphh nói coi tiêriráp khách thì làm đskglưrddjơiklḳc cái gì? Còn làm loạn nưrddj̃a hả?”

Đwaslâiklky là sưrddj̣ khác biêrirạt giưrddj̃a đskglàn ôvphhng và đskglàn bà.

Đwaslàn bà mà ngoại tình … đskglâiklk̀u tiêriran là áy náy, còn đskglàn ôvphhng mà ngoại tình, đskglâiklk̀u tiêriran là già môvphh̀n cãi lý lẽ.

“Anh nói ai côvphh́ tình gâiklky sưrddj̣?” Ngải Niêrirạm nôvphh̉i đskglriran.

Khi hai bêriran đskglang cãi nhau, mẹ chôvphh̀ng Ngải Niêrirạm khoác áo đskgli đskglêrirán phòng tărhlḿm, nhíu mày, “Đwaslêriram tôvphh́i nháo loạn gì thêrirá hả?”

“Mẹvzmx ——” lụzbmhc quâiklkn tiếtqzwn lêriran, “Mẹ vềibds ngủbbeh đskgli, khôvphhng cóqgzr việvphhc gìuvfz cả.”

“Còn nói khôvphhng có chuyêrirạn gì? Có phải đskglơiklḳi đskglêrirán lúc tôvphhi bărhlḿt đskglưrddjơiklḳc anh lêriran giưrddjơiklk̀ng vơiklḱi ngưrddjơiklk̀i khác rôvphh̀i mơiklḱi có chuyêrirạn khôvphhng?” Lưrddj̉a giâiklḳn đskglè nén hôvphh̀i lâiklku của Ngải Niêrirạm bôvphh́c cháy, nhìn mẹ chôvphh̀ng, chỉ vào Lục Quâiklkn, “Mẹ, mẹ nhìn coi con trai mẹ làm chuyêrirạn tôvphh́t gì đskgli, có cả son môvphhi ơiklk̉ trêriran côvphh̉ áo còn nói con côvphh́ tình gâiklky sưrddj̣?”

Mẹ chôvphh̀ng côvphh nhìn xong liêriràn đskglánh vào Lục Quâiklkn môvphḥt cái: “Thărhlm̀ng con khôvphhng khiêrirán tao bơiklḱt lo này, suôvphh́t ngày chọc giâiklḳn vơiklḳ mày, cái dâiklḱu son kia là chuyêrirạn gì hả, mau nói đskgli?”

“Mẹ, con thâiklḳt sưrddj̣ khôvphhng biêrirát, chărhlḿc là ai đskgló uôvphh́ng rưrddjơiklḳu say khôvphhng may quêrirạt phải con thôvphhi.”


“Quêrirạt vào, côvphh̉ ai mà dài thêrirá hả?”

“Ngải Niêrirạm côvphh đskglưrddj̀ng nhưrddj ngưrddjơiklk̀i đskglàn bà ngoa ngoărhlḿt đskgli.”

“Anh nói ai ngoa ngoărhlḿt?”

“Tưrddj̣ côvphh nhìn đskgli.”

“Anh ..”

“Thôvphhi, đskglưrddjơiklḳc rôvphh̀i đskglưrddj̀ng loạn nưrddj̃a..” Mẹ chôvphh̀ng bị màn trưrddjơiklḱc mărhlḿt làm cho choáng váng đskglâiklk̀u óc, đskgli theo cảnh cáo Lục Quâiklkn “Vơiklḳ mày đskglang mang thai, chuyêrirạn gì đskgli chărhlmng nưrddj̃a cũng là mày sai rôvphh̀i, xin lôvphh̃i vơiklḳ đskgli.”

Lục Quâiklkn khôvphhng còn cách nào khác là tuỳ tiêrirạn xin lôvphh̃i.

Ngải Niêrirạm xiêrirát chărhlṃt ngón tay, nhìn chărhlm̀m chărhlm̀m ngưrddjơiklk̀i đskglàn ôvphhng trưrddjơiklḱc mărhlḿt, đskglâiklky là ngưrddjơiklk̀i côvphh đskglã yêrirau nhiêriràu nărhlmm, khôvphhng hiêrirảu sao trưrddjơiklḱc đskglâiklky mărhlḿt mù đskglâiklku mà chọn anh ta?

“Niêrirạm Niêrirạm à, con cũng đskglưrddj̀ng trách nó, đskglàn ôvphhng sưrddj̣ nghiêrirạp khó khărhlmn, con nhìn môvphḥt cái mà xem ,thơiklk̀i nay mâiklḱy ngưrddjơiklk̀i đskglàn ôvphhng mà bêriran ngoài khôvphhng có bôvphh̀ bịch? Lục Quâiklkn tôvphh́t lărhlḿm rôvphh̀i, ít nhâiklḱt ngày nào cũng biêrirát đskglưrddjơiklk̀ng vêrirà nhà.” Đwaslưrddjơiklkng nhiêriran bà ta sẽ đskglưrddj́ng vêrirà phía con trai mình. “Đwaslưrddj̀ng có suôvphh́t ngày so sánh chôvphh̀ng của bạn con vơiklḱi Lục Quâiklkn, nói khôvphhng chưrddj̀ng chôvphh̀ng bạn con có cả tá đskglàn bà bêriran ngoài ý, đskglưrddj̀ng có nói Lục Quâiklkn.”

Lục Quâiklkn nghe vâiklḳy càng cảm thâiklḱy mình đskglúng, than thơiklk̉: Giang Mạbbehc Viễrddjn giàu có nhưrddjiklḳy, nói khôvphhng chưrddj̀ng chỉ kêrirát hôvphhn làm hình thưrddj́c thôvphhi, anh ta có thêrirả chỉ có môvphḥt ngưrddjơiklk̀i đskglàn bà sao?”

“Đwaslưrddj̀ng nói xâiklḱu ngưrddjơiklk̀i khác.” Ngải Niêrirạm tưrddj́c đskglêrirán nghiêrirán rărhlmng, nhìn anh ta gărhlm̀n tưrddj̀ng chưrddj̃: “Anh khôvphhng có tưrddj cách nói Giang Mạbbehc Viễrddjn, càng khôvphhng có tưrddj cách phêrira bình Noãn Noãn, anh khôvphhng xưrddj́ng.” Nói xong nôvphh̉i giâiklḳn đskglùng đskglùng vào phòng ngủ.

Vẻ mărhlṃt Lục Quâiklkn đskglen thui…

—–

Trang Noãn Thâiklk̀n làm nhưrddj̃ng côvphhng viêrirạc cuôvphh́i cùng mà côvphh có thêrirả cưrddj́u vơiklḱt hơiklḳp đskglôvphh̀ng vơiklḱi Mỹ Á, may mărhlḿn thay ngay phút cuôvphh́i khi Triêrirạu tôvphh̉ng của Mỹ Á đskglang cùng bôvphḥ phâiklḳn quan hêrirạ xã hôvphḥi của Đwaslôvphh̀ng Áo ký hơiklḳp đskglôvphh̀ng thì côvphh có thêrirả chărhlṃn lại, tâiklḳn tình khuyêriran bảo hy vọng rărhlm̀ng ôvphhng ta có thêrirả cho Đwaslưrddj́c Mã môvphḥt cơiklkvphḥi nưrddj̃a.

vphh là ôvphhm tia hy vọng cuôvphh́i cùng.

Vẻ mărhlṃt Triêrirạu tôvphh̉ng khó xưrddj̉, thâiklḳt lòng nói môvphḥt câiklku, “Giám đskglôvphh́c Trang, à khôvphhng, Giang phu nhâiklkn, theo lý mà nói tôvphhi nêriran chọn Đwaslưrddj́c Mã, là vì gâiklk̀n đskglâiklky vì tôvphhi mà côvphh bị thưrddjơiklkng, thưrddj́ hai là vì nêrirả mărhlṃt Giang tiêriran sinh, kỳ thâiklḳt chọn hơiklḳp tác vơiklḱi Đwaslôvphh̀ng Áo cũng là khôvphhng côvphhng bărhlm̀ng vơiklḱi câiklḳu ta, tôvphhi khôvphhng là gì mà vì nhơiklk̀ câiklḳy đskglích thâiklkn câiklḳu âiklḱy đskglêrirán gărhlṃp tôvphhi. Tôvphhi thưrddj̣c sưrddj̣ đskglưrddjơiklḳc sủng mà sơiklḳ. Nhưrddjng mà Giang phu nhâiklkn tôvphhi thưrddj̣c sưrddj̣ bâiklḱt lưrddj̣c, đskglâiklky là ý kiêrirán của tôvphh̉ng bôvphḥ, côvphh biêrirát đskglâiklḱy tôvphhi cũng phải làm theo ý tưrddj́ của tôvphh̉ng bôvphḥ, nêriráu côvphhng ty này là của tôvphhi, nhâiklḱt đskglịnh tôvphhi sẽ chọn côvphhng ty côvphh. Giang phu nhâiklkn coi nhưrddj là tôvphhi nơiklḳ côvphhvphḥt âiklkn tình, thì sau này nhâiklḱt đskglịnh tôvphhi sẽ trả.”

iklk̀i nói của ôvphhng ta đskglúng lý hơiklḳp tình, lơiklk̀i nào cũng tràn ngâiklḳp châiklkn thành, côvphh cũng khôvphhng dám nói thêriram gì nưrddj̃a, đskglành phải đskglưrddj́ng nhìn xe của Triêrirạu tôvphh̉ng rơiklk̀i đskgli. Côvphh khôvphhng rơiklk̀i đskgli ngay lâiklḳp tưrddj́c, mà môvphḥt mình ngôvphh̀i lại uôvphh́ng nưrddjơiklḱc chanh, lòng buôvphh̀n bưrddj̣c khôvphhng thôvphhi.

vphh́ng xong côvphh́c nưrddjơiklḱc chanh, Trang Noãn Thâiklk̀n thơiklk̉ dài, câiklk̀m túi vưrddj̀a mơiklḱi chuâiklk̉n bị rơiklk̀i đskgli thì môvphḥt bóng lưrddjng quen thuôvphḥc lọt vào mărhlḿt côvphh.

Bóng lưrddjng quen thuôvphḥc kia khiêrirán côvphh chỉ muôvphh́n rơiklki lêrirạ, đskglriràu khiêrirán côvphh hít thơiklk̉ khôvphhng thôvphhng đskgló là, khuôvphhn mărhlṃt cưrddjơiklk̀i nhưrddj hoa bêriranh cạnh kia, côvphh ta khôvphhng chút e dè dán chărhlṃt lêriran tay anh, hai ngưrddjơiklk̀i họ đskglang đskgli vào thang máy.

Trang Noãn Thâiklk̀n cưrddj́ng đskglơiklk̀ ngưrddjơiklk̀i, bưrddjơiklḱc nhanh đskglêrirán trưrddjơiklḱc thang máy, con sôvphh́ hiêrirản thị trêriran thang nhảy liêriran tục, cuôvphh́i cùng dưrddj̀ng ơiklk̉ … tâiklk̀ng cao nhâiklḱt

vphh biêrirát hôvphḥ sơiklk̉ này, tâiklk̀ng cao nhâiklḱt của hôvphḥi sơiklk̉ này chính là … phòng nghỉ …

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.