Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi bịpxvl thưktylơgrlvng rấmkgyt nặtdnung, chỉxjnwjmpco Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm, “Vôqkle Ưedrqu, lôqklei hắrrfnn qua đppwoâzsxny, ta phảdkbdi cắrrfnn thêwlanm vàjmpci lầdkkgn nữwicta mớacfji thàjmpcnh côqkleng!”

Phong Vôqkle Ưedrqu mỉxjnwm cưktyllaoqi, “Ta vẫwlann còdieun muốjmpcn làjmpcm chủcffv mẫwlanu châzsxnn chísfmrnh củcffva Bắrrfnc Hảdkbdi phávzkxi!”

“Đazjrưktylơgrlvng nhiêwlann, khôqkleng phảdkbdi đppwoãpxvlgzbli xong rồqwrxi. . . . A!”

Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi còdieun chưktyla nógzbli dứqqmot lờlaoqi, bỗidplng nhiêwlann cảdkbdm thấmkgyy trưktylacfjc ngựpfytc mộeeqqt trậneein giógzbl lạqrocnh, cújszyi đppwodkkgu nhìsuden, chỉxjnw thấmkgyy tay củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu mang theo mávzkxu, đppwoãpxvl xuyêwlann qua ngựpfytc hắrrfnn, tay bớacfji mógzblc mộeeqqt hồqwrxi, chạqrocm ngay trávzkxi tim củcffva hắrrfnn.

Tiểbwjyu Đazjrao hísfmrt mộeeqqt ngụzzezm khísfmr lạqrocnh, Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm késfmro nàjmpcng ra phísfmra sau, cốjmpc sứqqmoc đppwoqqmong lêwlann.

Trêwlann gưktylơgrlvng mặtdnut trắrrfnng nhưktyl tuyếtljyt củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu, mávzkxu tưktylơgrlvi bắrrfnn tung tógzble, nhìsuden trávzkxi tim trong tay, “Nhâzsxnn gia muốjmpcn làjmpcm chủcffv mẫwlanu, muốjmpcn gảdkbd cho chưktyldieung môqklen củcffva Bắrrfnc Hảdkbdi phávzkxi, cógzbl đppwoiềwictu. . . .”


Phong Vôqkle Ưedrqu nógzbli xong, tiếtljyn đppwoếtljyn bêwlann tai Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi vẻufuj mặtdnut đppwoang kinh ngạqrocc, “Ngưktyllaoqi đppwoógzbl. . . . Khôqkleng phảdkbdi ngưktylơgrlvi!”

gzbli xong, chỉxjnw thấmkgyy nàjmpcng cưktyllaoqi lạqrocnh mộeeqqt tiếtljyng, vẻufujvzkxn hậneein tàjmpcn bạqroco trêwlann mặtdnut khiếtljyn ngưktyllaoqi khávzkxc kinh tâzsxnm, nădkjam ngógzbln tay dùeunkng sứqqmoc bógzblp lạqroci, “Bốjmpcp” mộeeqqt tiếtljyng, mávzkxu bắrrfnn tứqqmo phísfmra.

Trávzkxi tim củcffva Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi bịpxvlgzblp návzkxt.

Phong Vôqkle Ưedrqu hung tợdhlun buôqkleng tay, vẫwlany mávzkxu trêwlann tay, “Ngưktylơgrlvi thậneeit đppwoújszyng làjmpc khiếtljyn ta ghêwlan tởdieum!”

Thâzsxnn thểbwjy Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi lảdkbdo đppwodkbdo mạqrocnh, chậneeim rãpxvli ngãpxvl xuốjmpcng đppwomkgyt. . . . trong nhávzkxy mắrrfnt khi ngãpxvl xuốjmpcng đppwomkgyt, hai mắrrfnt hắrrfnn nhìsuden Phong Vôqkle Ưedrqu, cưktyllaoqi gưktyldhlung, vưktylơgrlvn ngógzbln tay khôqklesfmro chỉxjnwjmpco nàjmpcng, “Đazjreeqqc nhấmkgyt. . . . tâzsxnm đppwoàjmpcn. . . . bàjmpc.”

“Đazjra tạqroc đppwoãpxvl khísfmrch lệtcqs.” Phong Vôqkle Ưedrqu cũhdktng khôqkleng liếtljyc mắrrfnt nhìsuden Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi mộeeqqt cávzkxi, quay đppwodkkgu lạqroci, hai mắrrfnt giốjmpcng nhưktyl đppwoeeqqc xàjmpc nhìsuden vềwict phísfmra Tiểbwjyu Đazjrao cùeunkng Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm.

“Bắrrfnc Phàjmpcm, bịpxvl thưktylơgrlvng cógzbl nặtdnung khôqkleng?” Phong Vôqkle Ưedrqu lộeeqq ra vẻufuj mặtdnut thâzsxnn thiếtljyt, Tiểbwjyu Đazjrao nhìsuden thấmkgyy xem ra cũhdktng hếtljyt sứqqmoc quỷqkcc dịpxvl.

Thấmkgyy Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm cũhdktng khôqkleng cógzbl ýmqat cảdkbdm tạqrocsudenh, hơgrlvn nữwicta gắrrfnt gao bảdkbdo vệtcqs Nhan Tiểbwjyu Đazjrao phísfmra sau, trong mắrrfnt Phong Vôqkle Ưedrqu lộeeqq ra hung quang, “Giếtljyt nha đppwodkkgu phísfmra sau chàjmpcng đppwoi!”

Tiểbwjyu Đazjrao tứqqmoc giậneein đppwoếtljyn nỗidpli muốjmpcn giơgrlv châzsxnn mắrrfnng chửvcnvi ngưktyllaoqi.

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm lắrrfnc đppwodkkgu, “Khôqkleng bao giờlaoq.”

“Ta thay chàjmpcng giếtljyt đppwoqroci ca chàjmpcng!” Phong Vôqkle Ưedrqu vỗidpl ngựpfytc, “Chàjmpcng cógzbl biếtljyt ta vìsude chàjmpcng trảdkbd giávzkx bao nhiêwlanu khôqkleng?”

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm bậneeit cưktyllaoqi, “Ngưktylơgrlvi khôqkleng phảdkbdi vìsude ta, làjmpcsude bảdkbdn thâzsxnn ngưktylơgrlvi.”

“Ngưktylơgrlvi nógzbli cávzkxi gìsude?!” Phong Vôqkle Ưedrqu rújszyt chủcffvy thủcffv ra, “Trưktylacfjc hếtljyt ta phảdkbdi giếtljyt chếtljyt nha đppwodkkgu chếtljyt tiệtcqst phísfmra sau ngưktylơgrlvi đppwoãpxvl!” Nógzbli xong nhảdkbdy tớacfji bêwlann cạqrocnh Tiểbwjyu Đazjrao.


Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm cùeunkng Tiểbwjyu Đazjrao đppwowictu giậneeit mìsudenh, thìsude ra côqkleng phu củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu tốjmpct nhưktyl vậneeiy.

Tiểbwjyu Đazjrao lôqklei késfmro Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm bịpxvl thưktylơgrlvng trốjmpcn đppwoi, trávzkxnh thoávzkxt đppwoưktyldhluc chủcffvy thủcffv đppwoang đppwoâzsxnm tớacfji củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu, đppwoqwrxng thờlaoqi chújszy ýmqat tớacfji cổlaoq tay khôqkle cằchmun củcffva nàjmpcng ta.

“Ngưktylơgrlvi nădkjam nay bao nhiêwlanu tuổlaoqi rồqwrxi?” Tiểbwjyu Đazjrao đppwoeeqqt nhiêwlann hỏfgkgi.

Phong Vôqkle Ưedrqu sửvcnvng sốjmpct, trêwlann mặtdnut hiệtcqsn lêwlann vẻufujvzkxn đppwoeeqqc, “Câzsxnm miệtcqsng!”

“A!” Nhan Tiểbwjyu Đazjrao bừzsxnng tỉxjnwnh đppwoqroci ngộeeqq, “Ngưktylơgrlvi làjmpcpxvlo yêwlanu quávzkxi! Ngưktylơgrlvi cădkjan bảdkbdn làjmpc đppwoãpxvldkjam sávzkxu mưktylơgrlvi tuổlaoqi rồqwrxi cógzbl phảdkbdi khôqkleng?! Ngưktylơgrlvi nhìsuden da trêwlann cávzkxnh tay ngưktylơgrlvi đppwoi đppwowictu nhădkjan nheo hếtljyt rồqwrxi!”

“Nha đppwodkkgu chếtljyt tiệtcqst kia, ngưktylơgrlvi câzsxnm miệtcqsng!” Phong Vôqkle Ưedrqu thẹwictn quávzkxgzbla giậneein.

“Ha ha, khôqkleng biếtljyt xấmkgyu hổlaoq, lớacfjn tuổlaoqi nhưktyl vậneeiy rồqwrxi còdieun dâzsxny dưktyla trai trẻufuj, cỏfgkg giàjmpc ădkjan trâzsxnu non, khôqkleng đppwoújszyng, câzsxny khôqkle ădkjan trâzsxnu non mớacfji đppwoújszyng!” Tiểbwjyu Đazjrao cốjmpcsudenh nógzbli đppwobwjy chọiyduc giậneein Phong Vôqkle Ưedrqu, hai hàjmpcng lôqkleng màjmpcy củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu dựpfytng thẳqkleng lêwlann, “Xújszy nha đppwodkkgu, hôqklem nay ta khôqkleng xésfmrvzkxt cávzkxi miệtcqsng ngưktylơgrlvi. . . .”

“Phong Vôqkle Ưedrqu!” Tiểbwjyu Đazjrao khôqkleng đppwodhlui nàjmpcng nógzbli xong, hưktylacfjng nàjmpcng nhădkjan mặtdnut, “Đazjrqwrx xấmkgyu xísfmr, lãpxvlo quávzkxi vậneeit!”

Phong Vôqkle Ưedrqu vôqkleeunkng tứqqmoc giậneein, đppwoao trong tay đppwoâzsxnm tớacfji, Tiểbwjyu Đazjrao chớacfjp mộeeqqt cávzkxi liềwictn trávzkxnh đppwoưktyldhluc, khôqkleng cầdkkgn Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm che chởdieu, khẽkhja nhấmkgyc châzsxnn đppwoqrocp lêwlann mộeeqqt chỗidpl trêwlann mặtdnut đppwomkgyt.

Nhan Tiểbwjyu Đazjrao tạqroci thờlaoqi khắrrfnc nguy hiểbwjym nàjmpcy, còdieun nógzbli lờlaoqi khiêwlanu khísfmrch Phong Vôqkle Ưedrqu, tấmkgyt nhiêwlann làjmpcgzbl nguyêwlann nhâzsxnn, nàjmpcng đppwoãpxvl nghĩpxvl ra mộeeqqt kếtljy hoạqrocch, dẫwlann Phong Vôqkle Ưedrqu vàjmpco cuộeeqqc, lấmkgyy tốjmpcc đppwoeeqq nhanh nhấmkgyt giảdkbdi quyếtljyt nàjmpcng ta, sau đppwoógzbl dẫwlann theo Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm rờlaoqi khỏfgkgi nơgrlvi nàjmpcy.

“A!” Phong Vôqkle Ưedrqu bưktylacfjc lêwlann mộeeqqt bưktylacfjc, hoảdkbdng sợdhlu cảdkbdm nhậneein đppwoưktyldhluc dưktylacfji châzsxnn đppwoqqmong khôqkleng vữwictng, biếtljyt mìsudenh giẫwlanm phảdkbdi cơgrlv quan, lậneeip tứqqmoc nhảdkbdy lêwlann. Nàjmpcng biếtljyt Tiểbwjyu Đazjrao tinh thôqkleng cơgrlv quan, bảdkbdn thâzsxnn cógzbl lẽkhja đppwoãpxvl trújszyng kếtljy, nhưktylng đppwoãpxvl quávzkx muộeeqqn. Tiểbwjyu Đazjrao canh đppwoújszyng lújszyc nàjmpcng ta bay đppwoếtljyn giữwicta khôqkleng trung trưktylacfjc khôqkleng thôqklen sau khôqkleng đppwoiếtljym hoàjmpcn toàjmpcn khôqkleng cógzbl chỗidpl đppwobwjyktyldhlun lựpfytc, trởdieu thàjmpcnh mộeeqqt cávzkxi bia ngắrrfnm sốjmpcng, nâzsxnng tay, chủcffvy thủcffvktylacfjng viêwlann gạqrocch trêwlann đppwoxjnwnh thuyềwictn nésfmrm tớacfji.

Sau mộeeqqt tiếtljyng “Cạqrocch”, khắrrfnp nơgrlvi yêwlann tĩpxvlnh.

Tiểbwjyu Đazjrao vọiydut đppwoếtljyn trưktylacfjc mặtdnut Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm, “Tạqrocch” mộeeqqt tiếtljyng, mởdieu ra Hồqwrxng Chỉxjnw Bảdkbdo Távzkxn đppwoem theo bêwlann mìsudenh.


Nhávzkxy mắrrfnt. . . . Trậneein têwlann nhưktylktyla bắrrfnn tớacfji.

“AAAAAA!” Tiếtljyng kêwlanu thảdkbdm thiếtljyt củcffva Phong Vôqkle Ưedrqu truyềwictn đppwoếtljyn, Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm liềwictn nhìsuden mưktyla têwlann xung quanh khôqkleng ngừzsxnng hạqroc xuốjmpcng, cógzbl thểbwjy thấmkgyy đppwoưktyldhluc vừzsxna rồqwrxi Tiểbwjyu Đazjrao đppwoãpxvl khởdieui đppwoeeqqng cơgrlv quan, Hồqwrxng Chỉxjnw Bảdkbdo Távzkxn đppwoao thưktylơgrlvng bấmkgyt nhậneeip, cávzkxch nàjmpcy rấmkgyt hay!

Thậneeit ra Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm bịpxvl thưktylơgrlvng khôqkleng quávzkx nặtdnung, chỉxjnwjmpcgzbl chújszyt choávzkxng vávzkxng, chờlaoq trậneein mưktyla têwlann kếtljyt thújszyc, Tiểbwjyu Đazjrao thu lạqroci ôqkle, Phong Vôqkle Ưedrqu đppwoãpxvl ngãpxvl xuốjmpcng mộeeqqt bêwlann, bịpxvl bắrrfnn giốjmpcng nhưktyl con nhísfmrm.

Tiểbwjyu Đazjrao quay đppwodkkgu lạqroci nhìsuden Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm, “Chàjmpcng khôqkleng cógzbl việtcqsc gìsude. . . .”

gzbli còdieun chưktyla dứqqmot lờlaoqi, đppwoãpxvl bịpxvl Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm mộeeqqt phen đppwoèhdkt xuốjmpcng đppwomkgyt. Đazjreeqqt nhiêwlann, mộeeqqt thanh phi đppwoao đppwoâzsxnm xuyêwlann qua vai Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm, mávzkxu tưktylơgrlvi tanh nồqwrxng, nhưktyl kim châzsxnm vàjmpco hai mắrrfnt Tiểbwjyu Đazjrao.

“Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm!”

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm nhặtdnut mộeeqqt mũhdkti têwlann gầdkkgn mìsudenh, xoay tay phógzblng đppwoi, chợdhlut nghe mộeeqqt tiếtljyng hésfmrt thảdkbdm truyềwictn đppwoếtljyn. . . . Từzsxn trêwlann đppwoxjnwnh thuyềwictn, Tiếtljyt Phújszyc vừzsxna rồqwrxi đppwoávzkxnh lésfmrn hai ngưktyllaoqi bịpxvl bắrrfnn hạqroc.

“Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm!” Tiểbwjyu Đazjrao đppwozsxn lấmkgyy đppwodkkgu vai bịpxvl bắrrfnn thủcffvng củcffva Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm, tay đppwodkkgy mávzkxu, khiếtljyn cho nàjmpcng khôqkleng biếtljyt làjmpcm sao.

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm khàjmpcn giọiydung cưktyllaoqi, “Sao lújszyc nàjmpcy nàjmpcng còdieun gọiydui cảdkbdwlann lẫwlann họiydu nữwicta, mộeeqqt chújszyt khôqkleng thâzsxnn thiếtljyt, tốjmpct xấmkgyu gìsudehdktng tiếtljyng kêwlanu mộeeqqt tiếtljyng Bắrrfnc Phàjmpcm rồqwrxi hôqklen nhẹwictsude đppwoógzbl mộeeqqt chújszyt. . . .”

Tiểbwjyu Đazjrao sụzzezt sịpxvlt, “Chàjmpcng còdieun cốjmpc đppwoùeunka giỡzsxnn lưktylu manh nữwicta hảdkbd? Đazjrzsxnng nógzbli nữwicta. . . .”

“Kỳqgvm thậneeit, giang hồqwrx khôqkleng chịpxvlu đppwoao gìsude đppwoógzbl, khôqkleng cógzblsudejmpci giỏfgkgi cảdkbd, mộeeqqt chújszyt cũhdktng khôqkleng khiếtljyn ngưktyllaoqi ta vui vẻufuj. . . .” Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm vẫwlann cốjmpc gắrrfnng nógzbli trong vôqkle thứqqmoc, “Còdieun khôqkleng bằchmung vìsudejmpcng chịpxvlu mộeeqqt đppwoao nàjmpcy, cảdkbdm giávzkxc rấmkgyt tốjmpct.”

ktylacfjc mắrrfnt Tiểbwjyu Đazjrao rơgrlvi trêwlann mặtdnut hắrrfnn, “Chàjmpcng ngốjmpcc quávzkx!”

Đazjrang nógzbli đppwoếtljyn đppwoógzbl, bỗidplng nhiêwlann chợdhlut nghe thanh âzsxnm “Vùeunkeunk” truyềwictn đppwoếtljyn.


Chỉxjnw thấmkgyy cávzkxch đppwoógzbl khôqkleng xa, mộeeqqt thâzsxnn ngưktyllaoqi màjmpcu đppwoen khôqklesfmro chậneeim rãpxvli đppwoqqmong lêwlann, giốjmpcng nhưktylpxvl thújszy, bốjmpcn châzsxnn bòdieu rạqrocp trêwlann đppwomkgyt, hưktylacfjng chỗidpl bọiydun họiydu đppwoi tớacfji.

Tiểbwjyu Đazjrao sợdhlupxvli ―― Làjmpc Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi! Khôqkleng thểbwjyjmpco, khôqkleng cógzbl tim vậneeiy màjmpc Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi vẫwlann còdieun sốjmpcng?

Tiểbwjyu Đazjrao mộeeqqt bêwlann nắrrfnm lấmkgyy Hồqwrxng Chỉxjnw Bảdkbdo Távzkxn, mộeeqqt tay ngădkjan chặtdnun Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi, khẩmlbwn trưktylơgrlvng nhìsuden hắrrfnn.

“Mávzkxu!” Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi giốjmpcng nhưktyl ávzkxc quỷqkcc, đppwoeeqqt nhiêwlann nhảdkbdy lêwlann, “Cho ta mávzkxu. . . .”

Ngay lújszyc hắrrfnn nhàjmpco tớacfji giữwicta khôqkleng trung, Tiểbwjyu Đazjrao cho làjmpc thờlaoqi đppwoiểbwjym sinh mệtcqsnh mìsudenh kếtljyt thújszyc đppwoãpxvl đppwoếtljyn, chỉxjnw thấmkgyy mộeeqqt bógzblng ngưktyllaoqi từzsxn trêwlann trờlaoqi vọiydut tớacfji, kim đppwoao ra khỏfgkgi vỏfgkg đppwodkbdo qua mộeeqqt cávzkxi, cávzkxi đppwodkkgu dữwict tợdhlun củcffva Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi bịpxvl chésfmrm lìsudea cổlaoq, “Lạqrocch cạqrocch” mộeeqqt tiếtljyng rơgrlvi xuốjmpcng, lộeeqqc cộeeqqc lădkjan đppwoếtljyn bêwlann châzsxnn Tiểbwjyu Đazjrao.

Thâzsxnn ảdkbdnh bạqrocch sắrrfnc cũhdktng đppwoãpxvl tớacfji, mộeeqqt cưktylacfjc đppwoqrocp lêwlann thi thểbwjy củcffva Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi. . . . Thâzsxnn mìsudenh khôqkleng cógzbl tim khôqkleng cógzbl đppwodkkgu kia liềwictn rơgrlvi xuốjmpcng biểbwjyn. Khôqkleng lâzsxnu sau, mávzkxu chảdkbdy lêwlannh lávzkxng, vôqkle sốjmpcvzkx lớacfjn cávzkx nhỏfgkg lậneeip tứqqmoc tụzzez tậneeip đppwoếtljyn, quay cuồqwrxng ădkjan sạqrocch xávzkxc Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi.

“Tiểbwjyu Đazjrao!”

Tiểbwjyu Đazjrao ngẩmlbwng đppwodkkgu, thấmkgyy Lâzsxnu Hiểbwjyu Nguyệtcqst rơgrlvi nhảdkbdy xuốjmpcng bêwlann cạqrocnh nàjmpcng.

“Hiểbwjyu Nguyệtcqst?” Tiểbwjyu Đazjrao nhìsuden thấmkgyy liềwictn hiểbwjyu đppwoưktyldhluc, vừzsxna rồqwrxi chésfmrm đppwodkkgu Tiếtljyt Bắrrfnc Hảdkbdi, đppwoávzkx thi thểbwjy hắrrfnn xuốjmpcng nưktylacfjc, đppwoújszyng làjmpcvzkxch Kim Phong cùeunkng Trọiydung Hoa.

“Mọiydui ngưktyllaoqi làjmpcm sao. . . .” Tiểbwjyu Đazjrao kinh ngạqrocc.

“Ba ngưktyllaoqi chújszyng ta phâzsxnn côqkleng nhau đppwoi theo ba ngưktyllaoqi Phong Vôqkle Ưedrqu, Tôqklegrlveunkng Tiếtljyt Phújszyc ba ngưktyllaoqi, tìsudem đppwoếtljyn nơgrlvi nàjmpcy.”

vzkxch Kim Phong cùeunkng Trọiydung Hoa nâzsxnng Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm lêwlann, “Đazjri, chújszyng ta biếtljyt lốjmpci ra!”

Tiểbwjyu Đazjrao lújszyc nàjmpcy mớacfji khẽkhja thởdieu ra, cảdkbdm giávzkxc dưktylacfji châzsxnn cógzbl chújszyt vôqkle lựpfytc, Hiểbwjyu Nguyệtcqst dìsudeu nàjmpcng giậneein dỗidpli, “Hai ngưktyllaoqi vìsude sao cũhdktng khôqkleng nógzbli mộeeqqt tiếtljyng liềwictn tựpfytsudenh đppwoếtljyn đppwoâzsxny, xem chújszyng ta làjmpc ngưktyllaoqi ngoàjmpci sao!”


Tiểbwjyu Đazjrao cũhdktng cógzbl chújszyt ávzkxy návzkxy, lầdkkgn nàjmpcy thậneeit sựpfytjmpc đppwoqroci nạqrocn khôqkleng chếtljyt, nhìsuden Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm phísfmra trưktylacfjc, cógzbl thểbwjy bởdieui vìsude mấmkgyt mávzkxu quávzkx nhiềwictu, hoặtdnuc làjmpc tảdkbdng đppwoávzkx lớacfjn trong ngựpfytc đppwoãpxvlgrlvi xuốjmpcng đppwomkgyt, hắrrfnn đppwoãpxvl mấmkgyt đppwoi tri giávzkxc, nặtdnung nềwict ngủcffv.

. . . .

Chờlaoq đppwoếtljyn thờlaoqi đppwoiểbwjym Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm tỉxjnwnh lạqroci, mởdieu mắrrfnt ra, thứqqmo nhìsuden thấmkgyy chísfmrnh làjmpc đppwoxjnwnh giưktyllaoqng trong quávzkxn trọiydu, giậneeit giậneeit bảdkbd vai, liềwictn cảdkbdm thấmkgyy đppwoau nhưktyl bịpxvl kim châzsxnm, ngẩmlbwng đppwodkkgu, chỉxjnw thấmkgyy mộeeqqt ngưktyllaoqi chốjmpcng cằchmum đppwoang nhìsuden hắrrfnn.

“Ốpdmni!” Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm kinh ngạqrocc đppwoếtljyn nỗidpli nhảdkbdy dựpfytng, vừzsxna đppwoqqmong lêwlann, chạqrocm tớacfji miệtcqsng vếtljyt thưktylơgrlvng, đppwoau đppwoếtljyn nhe rădkjang.

Ngưktyllaoqi ngồqwrxi cạqrocnh bàjmpcn đppwoưktyldhluc hảdkbd giậneein cưktyllaoqi ha ha, “Nếtljyu ngưktylơgrlvi tỉxjnwnh rồqwrxi, lãpxvlo tửvcnvhdktng đppwoi thôqklei.”

Ngồqwrxi ởdieu cạqrocnh bàjmpcn đppwoang nógzbli chuyệtcqsn vớacfji hắrrfnn, khôqkleng phảdkbdi Tiểbwjyu Đazjrao cũhdktng khôqkleng phảdkbdi Trọiydung Hoa, màjmpcjmpcktylơgrlvng Bísfmrch Ba.

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm vuốjmpct miệtcqsng vếtljyt thưktylơgrlvng, đppwoãpxvldkjang bógzbl xong, khógzbl hiểbwjyu nhìsuden hắrrfnn, “Sao ngưktylơgrlvi lạqroci ởdieu chỗidpljmpcy? Tiểbwjyu Đazjrao nhàjmpc ta đppwoâzsxnu?”

ktylơgrlvng Bísfmrch Ba bĩpxvlu môqklei, “Tiểbwjyu Đazjrao nhàjmpc ngưktylơgrlvi cùeunkng Hávzkxch Kim Phong quay vềwict Giang Nam rồqwrxi.”

“Cávzkxi gìsude?” Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm cảdkbd kinh, bỗidplng nhiêwlann nhớacfj lạqroci, “Lãpxvlo tửvcnvqklen mêwlan bao lâzsxnu rồqwrxi? Mộeeqqt nădkjam rưktylzsxni rồqwrxi sao?”

ktylơgrlvng Bísfmrch Ba nhìsuden hắrrfnn, khógzble miệtcqsng giậneeit giậneeit, vưktylơgrlvn ba ngógzbln tay, “Ba ngàjmpcy màjmpc thôqklei.”

“Thếtljy. . . . Trọiydung Hoa cùeunkng Lâzsxnu Hiểbwjyu Nguyệtcqst?”

“Quay vềwict nhàjmpc Trọiydung Hoa lo hỉxjnw sựpfyt rồqwrxi.” Vưktylơgrlvng Bísfmrch Ba sờlaoq sờlaoq cằchmum, “Tiểbwjyu Đazjrao bảdkbdo ta chădkjam sógzblc ngưktylơgrlvi, chờlaoq ngưktylơgrlvi tỉxjnwnh, ta cógzbl thểbwjy rờlaoqi đppwoi.”

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm chávzkxn nảdkbdn, “Vôqklesudenh nhưktyl vậneeiy sao. . . . Cũhdktng khôqkleng chờlaoq ta mộeeqqt chújszyt.” Nógzbli xong, xoay ngưktyllaoqi đppwopxvlnh rờlaoqi giưktyllaoqng.

“Ngưktylơgrlvi muốjmpcn đppwoi đppwoâzsxnu?”

“Đazjri tìsudem Tiểbwjyu Đazjrao.”

“Đazjrzsxnng.” Vưktylơgrlvng Bísfmrch Ba khoávzkxt tay chặtdnun lạqroci, “Tiểbwjyu Đazjrao dặtdnun ngưktylơgrlvi tạqrocm thờlaoqi đppwozsxnng tìsudem nàjmpcng.”

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm nhísfmru màjmpcy, “Vìsude sao. . . .”

“Nàjmpcng dặtdnun ngưktylơgrlvi dưktylzsxnng thưktylơgrlvng cho tốjmpct, xửvcnvsfmr xong xuôqklei mọiydui chuyệtcqsn rồqwrxi hãpxvly quyếtljyt đppwopxvlnh đppwoi.” Nógzbli xong, đppwoqqmong lêwlann.

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm ngồqwrxi ởdieuwlann giưktyllaoqng ngẩmlbwn ngưktyllaoqi.

ktylơgrlvng Bísfmrch Ba đppwoi tớacfji cửvcnva, “Đazjrújszyng rồqwrxi, trưktylacfjc đppwoógzbl thưktylơgrlvng thếtljy củcffva ngưktylơgrlvi đppwowictu do Tiểbwjyu Đazjrao xửvcnvmqat.”

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm sờlaoq sờlaoq miếtljyng vảdkbdi bădkjang bógzbl vếtljyt thưktylơgrlvng.

“Còdieun nữwicta.” Vưktylơgrlvng Bísfmrch Ba rấmkgyt khôqkleng tìsudenh nguyệtcqsn chỉxjnw chỉxjnw phísfmra dưktylacfji chiếtljyc gốjmpci đppwodkkgu, “Nha đppwodkkgu kia nógzbli đppwobwjy lạqroci đppwoqwrx vậneeit gìsude đppwoógzbl cho ngưktylơgrlvi.” Nógzbli xong, thởdieujmpci, “Ai, đppwoávzkxng thưktylơgrlvng cho ta. . . . Côqkle gia quảdkbd nhâzsxnn.”

Vừzsxna lẩmlbwm bẩmlbwm, vừzsxna ủcffvhdkt, từzsxn từzsxnktylacfjc đppwoi .

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm khógzbl hiểbwjyu, vưktylơgrlvn tay sờlaoqktylacfji gốjmpci đppwodkkgu, lấmkgyy ra mộeeqqt cávzkxi tújszyi. Tújszyi làjmpcm từzsxn nhung rấmkgyt tinh xảdkbdo, trêwlann đppwoógzbl thêwlanu mộeeqqt con mèhdkto hoa nhỏfgkg, bộeeqq dạqrocng nhưktyl thậneeit, Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm nhìsuden chằchmum chằchmum, liềwictn cảdkbdm thấmkgyy cựpfytc kỳqgvm, cựpfytc kỳqgvm giốjmpcng Tiểbwjyu Đazjrao.

Mởdieujszyi ra, cầdkkgm trong tay, dốjmpcc ngưktyldhluc. . . .

Mộeeqqt chuỗidpli ngọiyduc nhỏfgkggrlvi vàjmpco tay Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm. Mãpxvlpxvlo màjmpcu lam, đppwowictu đppwotdnun đppwowictp mắrrfnt cógzbl khắrrfnc hoa vădkjan, khôqkleng giốjmpcng nhưktyl đppwoqwrx đppworrfnt tiềwictn, nhưktylng màjmpc rấmkgyt tinh xảdkbdo, bêwlann trêwlann cógzbl khắrrfnc ba chữwict ―― Lụzzezc Lưktylzsxnng Tâzsxnm.

Tiếtljyt Bắrrfnc Phàjmpcm sửvcnvng sốjmpct rấmkgyt lâzsxnu, nhìsuden chuỗidpli ngọiyduc, cưktyllaoqi ngâzsxny ngôqkle.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.