Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi bịrfyr thưaiizơbvgmng rấmoclt nặqikcng, chỉjcplaiizo Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm, “Vôruxb Ưkhqzu, lôruxbi hắktbmn qua đamrjâfntey, ta phảpjmmi cắktbmn thêcqmwm vàaiizi lầdroin nữfexra mớxiaii thàaiiznh côruxbng!”

Phong Vôruxb Ưkhqzu mỉjcplm cưaiizxdjwi, “Ta vẫxykzn còqseun muốzzpen làaiizm chủrddo mẫxykzu châfnten chíqlhznh củrddoa Bắktbmc Hảpjmmi phájjsbi!”

“Đscklưaiizơbvgmng nhiêcqmwn, khôruxbng phảpjmmi đamrjãkyissfbzi xong rồmnnli. . . . A!”

Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi còqseun chưaiiza nósfbzi dứfntet lờxdjwi, bỗpqbyng nhiêcqmwn cảpjmmm thấmocly trưaiizxiaic ngựyshtc mộdpkht trậehoon giósfbz lạwtcdnh, cúktbmi đamrjdroiu nhìaqmwn, chỉjcpl thấmocly tay củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu mang theo májjsbu, đamrjãkyis xuyêcqmwn qua ngựyshtc hắktbmn, tay bớxiaii mósfbzc mộdpkht hồmnnli, chạwtcdm ngay trájjsbi tim củrddoa hắktbmn.

Tiểgzdnu Đscklao híqlhzt mộdpkht ngụgaenm khíqlhz lạwtcdnh, Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm kévwvao nàaiizng ra phíqlhza sau, cốzzpe sứfntec đamrjfnteng lêcqmwn.

Trêcqmwn gưaiizơbvgmng mặqikct trắktbmng nhưaiiz tuyếwxwnt củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu, májjsbu tưaiizơbvgmi bắktbmn tung tósfbze, nhìaqmwn trájjsbi tim trong tay, “Nhâfnten gia muốzzpen làaiizm chủrddo mẫxykzu, muốzzpen gảpjmm cho chưaiizmoclng môruxbn củrddoa Bắktbmc Hảpjmmi phájjsbi, cósfbz đamrjiềgzdnu. . . .”


Phong Vôruxb Ưkhqzu nósfbzi xong, tiếwxwnn đamrjếwxwnn bêcqmwn tai Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi vẻbwos mặqikct đamrjang kinh ngạwtcdc, “Ngưaiizxdjwi đamrjósfbz. . . . Khôruxbng phảpjmmi ngưaiizơbvgmi!”

sfbzi xong, chỉjcpl thấmocly nàaiizng cưaiizxdjwi lạwtcdnh mộdpkht tiếwxwnng, vẻbwosjjsbn hậehoon tàaiizn bạwtcdo trêcqmwn mặqikct khiếwxwnn ngưaiizxdjwi khájjsbc kinh tâfntem, năfntem ngósfbzn tay dùkyisng sứfntec bósfbzp lạwtcdi, “Bốzzpep” mộdpkht tiếwxwnng, májjsbu bắktbmn tứfnte phíqlhza.

Trájjsbi tim củrddoa Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi bịrfyrsfbzp nájjsbt.

Phong Vôruxb Ưkhqzu hung tợhdjfn buôruxbng tay, vẫxykzy májjsbu trêcqmwn tay, “Ngưaiizơbvgmi thậehoot đamrjúktbmng làaiiz khiếwxwnn ta ghêcqmw tởmoclm!”

Thâfnten thểgzdn Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi lảpjmmo đamrjpjmmo mạwtcdnh, chậehoom rãkyisi ngãkyis xuốzzpeng đamrjmoclt. . . . trong nhájjsby mắktbmt khi ngãkyis xuốzzpeng đamrjmoclt, hai mắktbmt hắktbmn nhìaqmwn Phong Vôruxb Ưkhqzu, cưaiizxdjwi gưaiizhdjfng, vưaiizơbvgmn ngósfbzn tay khôruxbvwvao chỉjcplaiizo nàaiizng, “Đsckldpkhc nhấmoclt. . . . tâfntem đamrjàaiizn. . . . bàaiiz.”

“Đsckla tạwtcd đamrjãkyis khíqlhzch lệmnnl.” Phong Vôruxb Ưkhqzu cũkyisng khôruxbng liếwxwnc mắktbmt nhìaqmwn Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi mộdpkht cájjsbi, quay đamrjdroiu lạwtcdi, hai mắktbmt giốzzpeng nhưaiiz đamrjdpkhc xàaiiz nhìaqmwn vềgzdn phíqlhza Tiểgzdnu Đscklao cùkyisng Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm.

“Bắktbmc Phàaiizm, bịrfyr thưaiizơbvgmng cósfbz nặqikcng khôruxbng?” Phong Vôruxb Ưkhqzu lộdpkh ra vẻbwos mặqikct thâfnten thiếwxwnt, Tiểgzdnu Đscklao nhìaqmwn thấmocly xem ra cũkyisng hếwxwnt sứfntec quỷehoo dịrfyr.

Thấmocly Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm cũkyisng khôruxbng cósfbz ýsbgw cảpjmmm tạwtcdaqmwnh, hơbvgmn nữfexra gắktbmt gao bảpjmmo vệmnnl Nhan Tiểgzdnu Đscklao phíqlhza sau, trong mắktbmt Phong Vôruxb Ưkhqzu lộdpkh ra hung quang, “Giếwxwnt nha đamrjdroiu phíqlhza sau chàaiizng đamrji!”

Tiểgzdnu Đscklao tứfntec giậehoon đamrjếwxwnn nỗpqbyi muốzzpen giơbvgm châfnten mắktbmng chửlzaci ngưaiizxdjwi.

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm lắktbmc đamrjdroiu, “Khôruxbng bao giờxdjw.”

“Ta thay chàaiizng giếwxwnt đamrjwtcdi ca chàaiizng!” Phong Vôruxb Ưkhqzu vỗpqby ngựyshtc, “Chàaiizng cósfbz biếwxwnt ta vìaqmw chàaiizng trảpjmm giájjsb bao nhiêcqmwu khôruxbng?”

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm bậehoot cưaiizxdjwi, “Ngưaiizơbvgmi khôruxbng phảpjmmi vìaqmw ta, làaiizaqmw bảpjmmn thâfnten ngưaiizơbvgmi.”

“Ngưaiizơbvgmi nósfbzi cájjsbi gìaqmw?!” Phong Vôruxb Ưkhqzu rúktbmt chủrddoy thủrddo ra, “Trưaiizxiaic hếwxwnt ta phảpjmmi giếwxwnt chếwxwnt nha đamrjdroiu chếwxwnt tiệmnnlt phíqlhza sau ngưaiizơbvgmi đamrjãkyis!” Nósfbzi xong nhảpjmmy tớxiaii bêcqmwn cạwtcdnh Tiểgzdnu Đscklao.


Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm cùkyisng Tiểgzdnu Đscklao đamrjgzdnu giậehoot mìaqmwnh, thìaqmw ra côruxbng phu củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu tốzzpet nhưaiiz vậehooy.

Tiểgzdnu Đscklao lôruxbi kévwvao Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm bịrfyr thưaiizơbvgmng trốzzpen đamrji, trájjsbnh thoájjsbt đamrjưaiizhdjfc chủrddoy thủrddo đamrjang đamrjâfntem tớxiaii củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu, đamrjmnnlng thờxdjwi chúktbm ýsbgw tớxiaii cổbwos tay khôruxb cằaguon củrddoa nàaiizng ta.

“Ngưaiizơbvgmi năfntem nay bao nhiêcqmwu tuổbwosi rồmnnli?” Tiểgzdnu Đscklao đamrjdpkht nhiêcqmwn hỏyajoi.

Phong Vôruxb Ưkhqzu sửlzacng sốzzpet, trêcqmwn mặqikct hiệmnnln lêcqmwn vẻbwosjjsbn đamrjdpkhc, “Câfntem miệmnnlng!”

“A!” Nhan Tiểgzdnu Đscklao bừbczqng tỉjcplnh đamrjwtcdi ngộdpkh, “Ngưaiizơbvgmi làaiizkyiso yêcqmwu quájjsbi! Ngưaiizơbvgmi căfnten bảpjmmn làaiiz đamrjãkyisfntem sájjsbu mưaiizơbvgmi tuổbwosi rồmnnli cósfbz phảpjmmi khôruxbng?! Ngưaiizơbvgmi nhìaqmwn da trêcqmwn cájjsbnh tay ngưaiizơbvgmi đamrji đamrjgzdnu nhăfnten nheo hếwxwnt rồmnnli!”

“Nha đamrjdroiu chếwxwnt tiệmnnlt kia, ngưaiizơbvgmi câfntem miệmnnlng!” Phong Vôruxb Ưkhqzu thẹpqbyn quájjsbsfbza giậehoon.

“Ha ha, khôruxbng biếwxwnt xấmoclu hổbwos, lớxiain tuổbwosi nhưaiiz vậehooy rồmnnli còqseun dâfntey dưaiiza trai trẻbwos, cỏyajo giàaiiz ăfnten trâfnteu non, khôruxbng đamrjúktbmng, câfntey khôruxb ăfnten trâfnteu non mớxiaii đamrjúktbmng!” Tiểgzdnu Đscklao cốzzpeaqmwnh nósfbzi đamrjgzdn chọcqmwc giậehoon Phong Vôruxb Ưkhqzu, hai hàaiizng lôruxbng màaiizy củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu dựyshtng thẳlascng lêcqmwn, “Xúktbm nha đamrjdroiu, hôruxbm nay ta khôruxbng xévwvajjsbt cájjsbi miệmnnlng ngưaiizơbvgmi. . . .”

“Phong Vôruxb Ưkhqzu!” Tiểgzdnu Đscklao khôruxbng đamrjhdjfi nàaiizng nósfbzi xong, hưaiizxiaing nàaiizng nhăfnten mặqikct, “Đscklmnnl xấmoclu xíqlhz, lãkyiso quájjsbi vậehoot!”

Phong Vôruxb Ưkhqzu vôruxbkyisng tứfntec giậehoon, đamrjao trong tay đamrjâfntem tớxiaii, Tiểgzdnu Đscklao chớxiaip mộdpkht cájjsbi liềgzdnn trájjsbnh đamrjưaiizhdjfc, khôruxbng cầdroin Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm che chởmocl, khẽzdig nhấmoclc châfnten đamrjwtcdp lêcqmwn mộdpkht chỗpqby trêcqmwn mặqikct đamrjmoclt.

Nhan Tiểgzdnu Đscklao tạwtcdi thờxdjwi khắktbmc nguy hiểgzdnm nàaiizy, còqseun nósfbzi lờxdjwi khiêcqmwu khíqlhzch Phong Vôruxb Ưkhqzu, tấmoclt nhiêcqmwn làaiizsfbz nguyêcqmwn nhâfnten, nàaiizng đamrjãkyis nghĩruxb ra mộdpkht kếwxwn hoạwtcdch, dẫxykzn Phong Vôruxb Ưkhqzu vàaiizo cuộdpkhc, lấmocly tốzzpec đamrjdpkh nhanh nhấmoclt giảpjmmi quyếwxwnt nàaiizng ta, sau đamrjósfbz dẫxykzn theo Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm rờxdjwi khỏyajoi nơbvgmi nàaiizy.

“A!” Phong Vôruxb Ưkhqzu bưaiizxiaic lêcqmwn mộdpkht bưaiizxiaic, hoảpjmmng sợhdjf cảpjmmm nhậehoon đamrjưaiizhdjfc dưaiizxiaii châfnten đamrjfnteng khôruxbng vữfexrng, biếwxwnt mìaqmwnh giẫxykzm phảpjmmi cơbvgm quan, lậehoop tứfntec nhảpjmmy lêcqmwn. Nàaiizng biếwxwnt Tiểgzdnu Đscklao tinh thôruxbng cơbvgm quan, bảpjmmn thâfnten cósfbz lẽzdig đamrjãkyis trúktbmng kếwxwn, nhưaiizng đamrjãkyis quájjsb muộdpkhn. Tiểgzdnu Đscklao canh đamrjúktbmng lúktbmc nàaiizng ta bay đamrjếwxwnn giữfexra khôruxbng trung trưaiizxiaic khôruxbng thôruxbn sau khôruxbng đamrjiếwxwnm hoàaiizn toàaiizn khôruxbng cósfbz chỗpqby đamrjgzdnaiizhdjfn lựyshtc, trởmocl thàaiiznh mộdpkht cájjsbi bia ngắktbmm sốzzpeng, nâfnteng tay, chủrddoy thủrddoaiizxiaing viêcqmwn gạwtcdch trêcqmwn đamrjjcplnh thuyềgzdnn névwvam tớxiaii.

Sau mộdpkht tiếwxwnng “Cạwtcdch”, khắktbmp nơbvgmi yêcqmwn tĩruxbnh.

Tiểgzdnu Đscklao vọcqmwt đamrjếwxwnn trưaiizxiaic mặqikct Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm, “Tạwtcdch” mộdpkht tiếwxwnng, mởmocl ra Hồmnnlng Chỉjcpl Bảpjmmo Tájjsbn đamrjem theo bêcqmwn mìaqmwnh.


Nhájjsby mắktbmt. . . . Trậehoon têcqmwn nhưaiizaiiza bắktbmn tớxiaii.

“AAAAAA!” Tiếwxwnng kêcqmwu thảpjmmm thiếwxwnt củrddoa Phong Vôruxb Ưkhqzu truyềgzdnn đamrjếwxwnn, Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm liềgzdnn nhìaqmwn mưaiiza têcqmwn xung quanh khôruxbng ngừbczqng hạwtcd xuốzzpeng, cósfbz thểgzdn thấmocly đamrjưaiizhdjfc vừbczqa rồmnnli Tiểgzdnu Đscklao đamrjãkyis khởmocli đamrjdpkhng cơbvgm quan, Hồmnnlng Chỉjcpl Bảpjmmo Tájjsbn đamrjao thưaiizơbvgmng bấmoclt nhậehoop, cájjsbch nàaiizy rấmoclt hay!

Thậehoot ra Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm bịrfyr thưaiizơbvgmng khôruxbng quájjsb nặqikcng, chỉjcplaiizsfbz chúktbmt choájjsbng vájjsbng, chờxdjw trậehoon mưaiiza têcqmwn kếwxwnt thúktbmc, Tiểgzdnu Đscklao thu lạwtcdi ôruxb, Phong Vôruxb Ưkhqzu đamrjãkyis ngãkyis xuốzzpeng mộdpkht bêcqmwn, bịrfyr bắktbmn giốzzpeng nhưaiiz con nhíqlhzm.

Tiểgzdnu Đscklao quay đamrjdroiu lạwtcdi nhìaqmwn Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm, “Chàaiizng khôruxbng cósfbz việmnnlc gìaqmw. . . .”

sfbzi còqseun chưaiiza dứfntet lờxdjwi, đamrjãkyis bịrfyr Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm mộdpkht phen đamrjèhdjf xuốzzpeng đamrjmoclt. Đsckldpkht nhiêcqmwn, mộdpkht thanh phi đamrjao đamrjâfntem xuyêcqmwn qua vai Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm, májjsbu tưaiizơbvgmi tanh nồmnnlng, nhưaiiz kim châfntem vàaiizo hai mắktbmt Tiểgzdnu Đscklao.

“Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm!”

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm nhặqikct mộdpkht mũkyisi têcqmwn gầdroin mìaqmwnh, xoay tay phósfbzng đamrji, chợhdjft nghe mộdpkht tiếwxwnng hévwvat thảpjmmm truyềgzdnn đamrjếwxwnn. . . . Từbczq trêcqmwn đamrjjcplnh thuyềgzdnn, Tiếwxwnt Phúktbmc vừbczqa rồmnnli đamrjájjsbnh lévwvan hai ngưaiizxdjwi bịrfyr bắktbmn hạwtcd.

“Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm!” Tiểgzdnu Đscklao đamrjuheu lấmocly đamrjdroiu vai bịrfyr bắktbmn thủrddong củrddoa Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm, tay đamrjdroiy májjsbu, khiếwxwnn cho nàaiizng khôruxbng biếwxwnt làaiizm sao.

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm khàaiizn giọcqmwng cưaiizxdjwi, “Sao lúktbmc nàaiizy nàaiizng còqseun gọcqmwi cảpjmmcqmwn lẫxykzn họcqmw nữfexra, mộdpkht chúktbmt khôruxbng thâfnten thiếwxwnt, tốzzpet xấmoclu gìaqmwkyisng tiếwxwnng kêcqmwu mộdpkht tiếwxwnng Bắktbmc Phàaiizm rồmnnli hôruxbn nhẹpqbyaqmw đamrjósfbz mộdpkht chúktbmt. . . .”

Tiểgzdnu Đscklao sụgaent sịrfyrt, “Chàaiizng còqseun cốzzpe đamrjùkyisa giỡuheun lưaiizu manh nữfexra hảpjmm? Đscklbczqng nósfbzi nữfexra. . . .”

“Kỳpjaj thậehoot, giang hồmnnl khôruxbng chịrfyru đamrjao gìaqmw đamrjósfbz, khôruxbng cósfbzaqmwaiizi giỏyajoi cảpjmm, mộdpkht chúktbmt cũkyisng khôruxbng khiếwxwnn ngưaiizxdjwi ta vui vẻbwos. . . .” Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm vẫxykzn cốzzpe gắktbmng nósfbzi trong vôruxb thứfntec, “Còqseun khôruxbng bằaguong vìaqmwaiizng chịrfyru mộdpkht đamrjao nàaiizy, cảpjmmm giájjsbc rấmoclt tốzzpet.”

aiizxiaic mắktbmt Tiểgzdnu Đscklao rơbvgmi trêcqmwn mặqikct hắktbmn, “Chàaiizng ngốzzpec quájjsb!”

Đscklang nósfbzi đamrjếwxwnn đamrjósfbz, bỗpqbyng nhiêcqmwn chợhdjft nghe thanh âfntem “Vùkyiskyis” truyềgzdnn đamrjếwxwnn.


Chỉjcpl thấmocly cájjsbch đamrjósfbz khôruxbng xa, mộdpkht thâfnten ngưaiizxdjwi màaiizu đamrjen khôruxbvwvao chậehoom rãkyisi đamrjfnteng lêcqmwn, giốzzpeng nhưaiizkyis thúktbm, bốzzpen châfnten bòqseu rạwtcdp trêcqmwn đamrjmoclt, hưaiizxiaing chỗpqby bọcqmwn họcqmw đamrji tớxiaii.

Tiểgzdnu Đscklao sợhdjfkyisi ―― Làaiiz Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi! Khôruxbng thểgzdnaiizo, khôruxbng cósfbz tim vậehooy màaiiz Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi vẫxykzn còqseun sốzzpeng?

Tiểgzdnu Đscklao mộdpkht bêcqmwn nắktbmm lấmocly Hồmnnlng Chỉjcpl Bảpjmmo Tájjsbn, mộdpkht tay ngăfnten chặqikcn Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi, khẩfexrn trưaiizơbvgmng nhìaqmwn hắktbmn.

“Májjsbu!” Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi giốzzpeng nhưaiiz ájjsbc quỷehoo, đamrjdpkht nhiêcqmwn nhảpjmmy lêcqmwn, “Cho ta májjsbu. . . .”

Ngay lúktbmc hắktbmn nhàaiizo tớxiaii giữfexra khôruxbng trung, Tiểgzdnu Đscklao cho làaiiz thờxdjwi đamrjiểgzdnm sinh mệmnnlnh mìaqmwnh kếwxwnt thúktbmc đamrjãkyis đamrjếwxwnn, chỉjcpl thấmocly mộdpkht bósfbzng ngưaiizxdjwi từbczq trêcqmwn trờxdjwi vọcqmwt tớxiaii, kim đamrjao ra khỏyajoi vỏyajo đamrjpjmmo qua mộdpkht cájjsbi, cájjsbi đamrjdroiu dữfexr tợhdjfn củrddoa Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi bịrfyr chévwvam lìaqmwa cổbwos, “Lạwtcdch cạwtcdch” mộdpkht tiếwxwnng rơbvgmi xuốzzpeng, lộdpkhc cộdpkhc lăfnten đamrjếwxwnn bêcqmwn châfnten Tiểgzdnu Đscklao.

Thâfnten ảpjmmnh bạwtcdch sắktbmc cũkyisng đamrjãkyis tớxiaii, mộdpkht cưaiizxiaic đamrjwtcdp lêcqmwn thi thểgzdn củrddoa Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi. . . . Thâfnten mìaqmwnh khôruxbng cósfbz tim khôruxbng cósfbz đamrjdroiu kia liềgzdnn rơbvgmi xuốzzpeng biểgzdnn. Khôruxbng lâfnteu sau, májjsbu chảpjmmy lêcqmwnh lájjsbng, vôruxb sốzzpejjsb lớxiain cájjsb nhỏyajo lậehoop tứfntec tụgaen tậehoop đamrjếwxwnn, quay cuồmnnlng ăfnten sạwtcdch xájjsbc Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi.

“Tiểgzdnu Đscklao!”

Tiểgzdnu Đscklao ngẩfexrng đamrjdroiu, thấmocly Lâfnteu Hiểgzdnu Nguyệmnnlt rơbvgmi nhảpjmmy xuốzzpeng bêcqmwn cạwtcdnh nàaiizng.

“Hiểgzdnu Nguyệmnnlt?” Tiểgzdnu Đscklao nhìaqmwn thấmocly liềgzdnn hiểgzdnu đamrjưaiizhdjfc, vừbczqa rồmnnli chévwvam đamrjdroiu Tiếwxwnt Bắktbmc Hảpjmmi, đamrjájjsb thi thểgzdn hắktbmn xuốzzpeng nưaiizxiaic, đamrjúktbmng làaiizjjsbch Kim Phong cùkyisng Trọcqmwng Hoa.

“Mọcqmwi ngưaiizxdjwi làaiizm sao. . . .” Tiểgzdnu Đscklao kinh ngạwtcdc.

“Ba ngưaiizxdjwi chúktbmng ta phâfnten côruxbng nhau đamrji theo ba ngưaiizxdjwi Phong Vôruxb Ưkhqzu, Tôruxbbvgmkyisng Tiếwxwnt Phúktbmc ba ngưaiizxdjwi, tìaqmwm đamrjếwxwnn nơbvgmi nàaiizy.”

jjsbch Kim Phong cùkyisng Trọcqmwng Hoa nâfnteng Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm lêcqmwn, “Đsckli, chúktbmng ta biếwxwnt lốzzpei ra!”

Tiểgzdnu Đscklao lúktbmc nàaiizy mớxiaii khẽzdig thởmocl ra, cảpjmmm giájjsbc dưaiizxiaii châfnten cósfbz chúktbmt vôruxb lựyshtc, Hiểgzdnu Nguyệmnnlt dìaqmwu nàaiizng giậehoon dỗpqbyi, “Hai ngưaiizxdjwi vìaqmw sao cũkyisng khôruxbng nósfbzi mộdpkht tiếwxwnng liềgzdnn tựyshtaqmwnh đamrjếwxwnn đamrjâfntey, xem chúktbmng ta làaiiz ngưaiizxdjwi ngoàaiizi sao!”


Tiểgzdnu Đscklao cũkyisng cósfbz chúktbmt ájjsby nájjsby, lầdroin nàaiizy thậehoot sựyshtaiiz đamrjwtcdi nạwtcdn khôruxbng chếwxwnt, nhìaqmwn Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm phíqlhza trưaiizxiaic, cósfbz thểgzdn bởmocli vìaqmw mấmoclt májjsbu quájjsb nhiềgzdnu, hoặqikcc làaiiz tảpjmmng đamrjájjsb lớxiain trong ngựyshtc đamrjãkyisbvgmi xuốzzpeng đamrjmoclt, hắktbmn đamrjãkyis mấmoclt đamrji tri giájjsbc, nặqikcng nềgzdn ngủrddo.

. . . .

Chờxdjw đamrjếwxwnn thờxdjwi đamrjiểgzdnm Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm tỉjcplnh lạwtcdi, mởmocl mắktbmt ra, thứfnte nhìaqmwn thấmocly chíqlhznh làaiiz đamrjjcplnh giưaiizxdjwng trong quájjsbn trọcqmw, giậehoot giậehoot bảpjmm vai, liềgzdnn cảpjmmm thấmocly đamrjau nhưaiiz bịrfyr kim châfntem, ngẩfexrng đamrjdroiu, chỉjcpl thấmocly mộdpkht ngưaiizxdjwi chốzzpeng cằaguom đamrjang nhìaqmwn hắktbmn.

“Ốjjsbi!” Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm kinh ngạwtcdc đamrjếwxwnn nỗpqbyi nhảpjmmy dựyshtng, vừbczqa đamrjfnteng lêcqmwn, chạwtcdm tớxiaii miệmnnlng vếwxwnt thưaiizơbvgmng, đamrjau đamrjếwxwnn nhe răfnteng.

Ngưaiizxdjwi ngồmnnli cạwtcdnh bàaiizn đamrjưaiizhdjfc hảpjmm giậehoon cưaiizxdjwi ha ha, “Nếwxwnu ngưaiizơbvgmi tỉjcplnh rồmnnli, lãkyiso tửlzackyisng đamrji thôruxbi.”

Ngồmnnli ởmocl cạwtcdnh bàaiizn đamrjang nósfbzi chuyệmnnln vớxiaii hắktbmn, khôruxbng phảpjmmi Tiểgzdnu Đscklao cũkyisng khôruxbng phảpjmmi Trọcqmwng Hoa, màaiizaiizaiizơbvgmng Bíqlhzch Ba.

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm vuốzzpet miệmnnlng vếwxwnt thưaiizơbvgmng, đamrjãkyisfnteng bósfbz xong, khósfbz hiểgzdnu nhìaqmwn hắktbmn, “Sao ngưaiizơbvgmi lạwtcdi ởmocl chỗpqbyaiizy? Tiểgzdnu Đscklao nhàaiiz ta đamrjâfnteu?”

aiizơbvgmng Bíqlhzch Ba bĩruxbu môruxbi, “Tiểgzdnu Đscklao nhàaiiz ngưaiizơbvgmi cùkyisng Hájjsbch Kim Phong quay vềgzdn Giang Nam rồmnnli.”

“Cájjsbi gìaqmw?” Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm cảpjmm kinh, bỗpqbyng nhiêcqmwn nhớxiai lạwtcdi, “Lãkyiso tửlzacruxbn mêcqmw bao lâfnteu rồmnnli? Mộdpkht năfntem rưaiizuheui rồmnnli sao?”

aiizơbvgmng Bíqlhzch Ba nhìaqmwn hắktbmn, khósfbze miệmnnlng giậehoot giậehoot, vưaiizơbvgmn ba ngósfbzn tay, “Ba ngàaiizy màaiiz thôruxbi.”

“Thếwxwn. . . . Trọcqmwng Hoa cùkyisng Lâfnteu Hiểgzdnu Nguyệmnnlt?”

“Quay vềgzdn nhàaiiz Trọcqmwng Hoa lo hỉjcpl sựysht rồmnnli.” Vưaiizơbvgmng Bíqlhzch Ba sờxdjw sờxdjw cằaguom, “Tiểgzdnu Đscklao bảpjmmo ta chăfntem sósfbzc ngưaiizơbvgmi, chờxdjw ngưaiizơbvgmi tỉjcplnh, ta cósfbz thểgzdn rờxdjwi đamrji.”

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm chájjsbn nảpjmmn, “Vôruxbaqmwnh nhưaiiz vậehooy sao. . . . Cũkyisng khôruxbng chờxdjw ta mộdpkht chúktbmt.” Nósfbzi xong, xoay ngưaiizxdjwi đamrjrfyrnh rờxdjwi giưaiizxdjwng.

“Ngưaiizơbvgmi muốzzpen đamrji đamrjâfnteu?”

“Đsckli tìaqmwm Tiểgzdnu Đscklao.”

“Đscklbczqng.” Vưaiizơbvgmng Bíqlhzch Ba khoájjsbt tay chặqikcn lạwtcdi, “Tiểgzdnu Đscklao dặqikcn ngưaiizơbvgmi tạwtcdm thờxdjwi đamrjbczqng tìaqmwm nàaiizng.”

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm nhíqlhzu màaiizy, “Vìaqmw sao. . . .”

“Nàaiizng dặqikcn ngưaiizơbvgmi dưaiizuheung thưaiizơbvgmng cho tốzzpet, xửlzacqlhz xong xuôruxbi mọcqmwi chuyệmnnln rồmnnli hãkyisy quyếwxwnt đamrjrfyrnh đamrji.” Nósfbzi xong, đamrjfnteng lêcqmwn.

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm ngồmnnli ởmoclcqmwn giưaiizxdjwng ngẩfexrn ngưaiizxdjwi.

aiizơbvgmng Bíqlhzch Ba đamrji tớxiaii cửlzaca, “Đscklúktbmng rồmnnli, trưaiizxiaic đamrjósfbz thưaiizơbvgmng thếwxwn củrddoa ngưaiizơbvgmi đamrjgzdnu do Tiểgzdnu Đscklao xửlzacsbgw.”

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm sờxdjw sờxdjw miếwxwnng vảpjmmi băfnteng bósfbz vếwxwnt thưaiizơbvgmng.

“Còqseun nữfexra.” Vưaiizơbvgmng Bíqlhzch Ba rấmoclt khôruxbng tìaqmwnh nguyệmnnln chỉjcpl chỉjcpl phíqlhza dưaiizxiaii chiếwxwnc gốzzpei đamrjdroiu, “Nha đamrjdroiu kia nósfbzi đamrjgzdn lạwtcdi đamrjmnnl vậehoot gìaqmw đamrjósfbz cho ngưaiizơbvgmi.” Nósfbzi xong, thởmoclaiizi, “Ai, đamrjájjsbng thưaiizơbvgmng cho ta. . . . Côruxb gia quảpjmm nhâfnten.”

Vừbczqa lẩfexrm bẩfexrm, vừbczqa ủrddokyis, từbczq từbczqaiizxiaic đamrji .

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm khósfbz hiểgzdnu, vưaiizơbvgmn tay sờxdjwaiizxiaii gốzzpei đamrjdroiu, lấmocly ra mộdpkht cájjsbi túktbmi. Túktbmi làaiizm từbczq nhung rấmoclt tinh xảpjmmo, trêcqmwn đamrjósfbz thêcqmwu mộdpkht con mèhdjfo hoa nhỏyajo, bộdpkh dạwtcdng nhưaiiz thậehoot, Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm nhìaqmwn chằaguom chằaguom, liềgzdnn cảpjmmm thấmocly cựyshtc kỳpjaj, cựyshtc kỳpjaj giốzzpeng Tiểgzdnu Đscklao.

Mởmoclktbmi ra, cầdroim trong tay, dốzzpec ngưaiizhdjfc. . . .

Mộdpkht chuỗpqbyi ngọcqmwc nhỏyajobvgmi vàaiizo tay Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm. Mãkyiskyiso màaiizu lam, đamrjgzdnu đamrjqikcn đamrjpqbyp mắktbmt cósfbz khắktbmc hoa văfnten, khôruxbng giốzzpeng nhưaiiz đamrjmnnl đamrjktbmt tiềgzdnn, nhưaiizng màaiiz rấmoclt tinh xảpjmmo, bêcqmwn trêcqmwn cósfbz khắktbmc ba chữfexr ―― Lụgaenc Lưaiizuheung Tâfntem.

Tiếwxwnt Bắktbmc Phàaiizm sửlzacng sốzzpet rấmoclt lâfnteu, nhìaqmwn chuỗpqbyi ngọcqmwc, cưaiizxdjwi ngâfntey ngôruxb.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.