Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi bịatmz thưhivqơncqxng rấqegst nặsrjcng, chỉmkgjiplfo Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm, “Vôpxms Ưjtmsu, lôpxmsi hắyzsen qua đpizxârkqey, ta phảilsxi cắyzsen thêshqfm vàiplfi lầvirtn nữrjgva mớiyixi thàiplfnh côpxmsng!”

Phong Vôpxms Ưjtmsu mỉmkgjm cưhivqldgji, “Ta vẫiohzn còimmfn muốpoydn làiplfm chủbwxt mẫiohzu chârkqen chímvcynh củbwxta Bắyzsec Hảilsxi pháydtbi!”

“Đwfepưhivqơncqxng nhiêshqfn, khôpxmsng phảilsxi đpizxãpizxedqgi xong rồvdidi. . . . A!”

Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi còimmfn chưhivqa nóedqgi dứxfyrt lờldgji, bỗocwfng nhiêshqfn cảilsxm thấqegsy trưhivqiyixc ngựijlkc mộecznt trậzpkwn gióedqg lạshqfnh, cúfcpzi đpizxvirtu nhìvpuzn, chỉmkgj thấqegsy tay củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu mang theo máydtbu, đpizxãpizx xuyêshqfn qua ngựijlkc hắyzsen, tay bớiyixi móedqgc mộecznt hồvdidi, chạshqfm ngay tráydtbi tim củbwxta hắyzsen.

Tiểsjsqu Đwfepao hímvcyt mộecznt ngụshqfm khímvcy lạshqfnh, Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm kéibsjo nàiplfng ra phímvcya sau, cốpoyd sứxfyrc đpizxxfyrng lêshqfn.

Trêshqfn gưhivqơncqxng mặsrjct trắyzseng nhưhivq tuyếtrtut củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu, máydtbu tưhivqơncqxi bắyzsen tung tóedqge, nhìvpuzn tráydtbi tim trong tay, “Nhârkqen gia muốpoydn làiplfm chủbwxt mẫiohzu, muốpoydn gảilsx cho chưhivqjtmsng môpxmsn củbwxta Bắyzsec Hảilsxi pháydtbi, cóedqg đpizxiềiyixu. . . .”


Phong Vôpxms Ưjtmsu nóedqgi xong, tiếtrtun đpizxếtrtun bêshqfn tai Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi vẻtmai mặsrjct đpizxang kinh ngạshqfc, “Ngưhivqldgji đpizxóedqg. . . . Khôpxmsng phảilsxi ngưhivqơncqxi!”

edqgi xong, chỉmkgj thấqegsy nàiplfng cưhivqldgji lạshqfnh mộecznt tiếtrtung, vẻtmaiydtbn hậzpkwn tàiplfn bạshqfo trêshqfn mặsrjct khiếtrtun ngưhivqldgji kháydtbc kinh târkqem, năzpkwm ngóedqgn tay dùjtmsng sứxfyrc bóedqgp lạshqfi, “Bốpoydp” mộecznt tiếtrtung, máydtbu bắyzsen tứxfyr phímvcya.

Tráydtbi tim củbwxta Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi bịatmzedqgp náydtbt.

Phong Vôpxms Ưjtmsu hung tợrqehn buôpxmsng tay, vẫiohzy máydtbu trêshqfn tay, “Ngưhivqơncqxi thậzpkwt đpizxúfcpzng làiplf khiếtrtun ta ghêshqf tởjtmsm!”

Thârkqen thểsjsq Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi lảilsxo đpizxilsxo mạshqfnh, chậzpkwm rãpizxi ngãpizx xuốpoydng đpizxqegst. . . . trong nháydtby mắyzset khi ngãpizx xuốpoydng đpizxqegst, hai mắyzset hắyzsen nhìvpuzn Phong Vôpxms Ưjtmsu, cưhivqldgji gưhivqrqehng, vưhivqơncqxn ngóedqgn tay khôpxmsibsjo chỉmkgjiplfo nàiplfng, “Đwfepecznc nhấqegst. . . . târkqem đpizxàiplfn. . . . bàiplf.”

“Đwfepa tạshqf đpizxãpizx khímvcych lệtrtu.” Phong Vôpxms Ưjtmsu cũvirtng khôpxmsng liếtrtuc mắyzset nhìvpuzn Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi mộecznt cáydtbi, quay đpizxvirtu lạshqfi, hai mắyzset giốpoydng nhưhivq đpizxecznc xàiplf nhìvpuzn vềiyix phímvcya Tiểsjsqu Đwfepao cùjtmsng Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm.

“Bắyzsec Phàiplfm, bịatmz thưhivqơncqxng cóedqg nặsrjcng khôpxmsng?” Phong Vôpxms Ưjtmsu lộeczn ra vẻtmai mặsrjct thârkqen thiếtrtut, Tiểsjsqu Đwfepao nhìvpuzn thấqegsy xem ra cũvirtng hếtrtut sứxfyrc quỷaici dịatmz.

Thấqegsy Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm cũvirtng khôpxmsng cóedqg ýkjyb cảilsxm tạshqfvpuznh, hơncqxn nữrjgva gắyzset gao bảilsxo vệtrtu Nhan Tiểsjsqu Đwfepao phímvcya sau, trong mắyzset Phong Vôpxms Ưjtmsu lộeczn ra hung quang, “Giếtrtut nha đpizxvirtu phímvcya sau chàiplfng đpizxi!”

Tiểsjsqu Đwfepao tứxfyrc giậzpkwn đpizxếtrtun nỗocwfi muốpoydn giơncqx chârkqen mắyzseng chửlzdai ngưhivqldgji.

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm lắyzsec đpizxvirtu, “Khôpxmsng bao giờldgj.”

“Ta thay chàiplfng giếtrtut đpizxshqfi ca chàiplfng!” Phong Vôpxms Ưjtmsu vỗocwf ngựijlkc, “Chàiplfng cóedqg biếtrtut ta vìvpuz chàiplfng trảilsx giáydtb bao nhiêshqfu khôpxmsng?”

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm bậzpkwt cưhivqldgji, “Ngưhivqơncqxi khôpxmsng phảilsxi vìvpuz ta, làiplfvpuz bảilsxn thârkqen ngưhivqơncqxi.”

“Ngưhivqơncqxi nóedqgi cáydtbi gìvpuz?!” Phong Vôpxms Ưjtmsu rúfcpzt chủbwxty thủbwxt ra, “Trưhivqiyixc hếtrtut ta phảilsxi giếtrtut chếtrtut nha đpizxvirtu chếtrtut tiệtrtut phímvcya sau ngưhivqơncqxi đpizxãpizx!” Nóedqgi xong nhảilsxy tớiyixi bêshqfn cạshqfnh Tiểsjsqu Đwfepao.


Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm cùjtmsng Tiểsjsqu Đwfepao đpizxiyixu giậzpkwt mìvpuznh, thìvpuz ra côpxmsng phu củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu tốpoydt nhưhivq vậzpkwy.

Tiểsjsqu Đwfepao lôpxmsi kéibsjo Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm bịatmz thưhivqơncqxng trốpoydn đpizxi, tráydtbnh thoáydtbt đpizxưhivqrqehc chủbwxty thủbwxt đpizxang đpizxârkqem tớiyixi củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu, đpizxvdidng thờldgji chúfcpz ýkjyb tớiyixi cổwjfp tay khôpxms cằgpcvn củbwxta nàiplfng ta.

“Ngưhivqơncqxi năzpkwm nay bao nhiêshqfu tuổwjfpi rồvdidi?” Tiểsjsqu Đwfepao đpizxecznt nhiêshqfn hỏaicii.

Phong Vôpxms Ưjtmsu sửlzdang sốpoydt, trêshqfn mặsrjct hiệtrtun lêshqfn vẻtmaiydtbn đpizxecznc, “Cârkqem miệtrtung!”

“A!” Nhan Tiểsjsqu Đwfepao bừlindng tỉmkgjnh đpizxshqfi ngộeczn, “Ngưhivqơncqxi làiplfpizxo yêshqfu quáydtbi! Ngưhivqơncqxi căzpkwn bảilsxn làiplf đpizxãpizxzpkwm sáydtbu mưhivqơncqxi tuổwjfpi rồvdidi cóedqg phảilsxi khôpxmsng?! Ngưhivqơncqxi nhìvpuzn da trêshqfn cáydtbnh tay ngưhivqơncqxi đpizxi đpizxiyixu nhăzpkwn nheo hếtrtut rồvdidi!”

“Nha đpizxvirtu chếtrtut tiệtrtut kia, ngưhivqơncqxi cârkqem miệtrtung!” Phong Vôpxms Ưjtmsu thẹgpcvn quáydtbedqga giậzpkwn.

“Ha ha, khôpxmsng biếtrtut xấqegsu hổwjfp, lớiyixn tuổwjfpi nhưhivq vậzpkwy rồvdidi còimmfn dârkqey dưhivqa trai trẻtmai, cỏaici giàiplf ăzpkwn trârkqeu non, khôpxmsng đpizxúfcpzng, cârkqey khôpxms ăzpkwn trârkqeu non mớiyixi đpizxúfcpzng!” Tiểsjsqu Đwfepao cốpoydvpuznh nóedqgi đpizxsjsq chọlindc giậzpkwn Phong Vôpxms Ưjtmsu, hai hàiplfng lôpxmsng màiplfy củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu dựijlkng thẳluzjng lêshqfn, “Xúfcpz nha đpizxvirtu, hôpxmsm nay ta khôpxmsng xéibsjydtbt cáydtbi miệtrtung ngưhivqơncqxi. . . .”

“Phong Vôpxms Ưjtmsu!” Tiểsjsqu Đwfepao khôpxmsng đpizxrqehi nàiplfng nóedqgi xong, hưhivqiyixng nàiplfng nhăzpkwn mặsrjct, “Đwfepvdid xấqegsu xímvcy, lãpizxo quáydtbi vậzpkwt!”

Phong Vôpxms Ưjtmsu vôpxmsjtmsng tứxfyrc giậzpkwn, đpizxao trong tay đpizxârkqem tớiyixi, Tiểsjsqu Đwfepao chớiyixp mộecznt cáydtbi liềiyixn tráydtbnh đpizxưhivqrqehc, khôpxmsng cầvirtn Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm che chởjtms, khẽatmz nhấqegsc chârkqen đpizxshqfp lêshqfn mộecznt chỗocwf trêshqfn mặsrjct đpizxqegst.

Nhan Tiểsjsqu Đwfepao tạshqfi thờldgji khắyzsec nguy hiểsjsqm nàiplfy, còimmfn nóedqgi lờldgji khiêshqfu khímvcych Phong Vôpxms Ưjtmsu, tấqegst nhiêshqfn làiplfedqg nguyêshqfn nhârkqen, nàiplfng đpizxãpizx nghĩcnhk ra mộecznt kếtrtu hoạshqfch, dẫiohzn Phong Vôpxms Ưjtmsu vàiplfo cuộecznc, lấqegsy tốpoydc đpizxeczn nhanh nhấqegst giảilsxi quyếtrtut nàiplfng ta, sau đpizxóedqg dẫiohzn theo Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm rờldgji khỏaicii nơncqxi nàiplfy.

“A!” Phong Vôpxms Ưjtmsu bưhivqiyixc lêshqfn mộecznt bưhivqiyixc, hoảilsxng sợrqeh cảilsxm nhậzpkwn đpizxưhivqrqehc dưhivqiyixi chârkqen đpizxxfyrng khôpxmsng vữrjgvng, biếtrtut mìvpuznh giẫiohzm phảilsxi cơncqx quan, lậzpkwp tứxfyrc nhảilsxy lêshqfn. Nàiplfng biếtrtut Tiểsjsqu Đwfepao tinh thôpxmsng cơncqx quan, bảilsxn thârkqen cóedqg lẽatmz đpizxãpizx trúfcpzng kếtrtu, nhưhivqng đpizxãpizx quáydtb muộecznn. Tiểsjsqu Đwfepao canh đpizxúfcpzng lúfcpzc nàiplfng ta bay đpizxếtrtun giữrjgva khôpxmsng trung trưhivqiyixc khôpxmsng thôpxmsn sau khôpxmsng đpizxiếtrtum hoàiplfn toàiplfn khôpxmsng cóedqg chỗocwf đpizxsjsqhivqrqehn lựijlkc, trởjtms thàiplfnh mộecznt cáydtbi bia ngắyzsem sốpoydng, nârkqeng tay, chủbwxty thủbwxthivqiyixng viêshqfn gạshqfch trêshqfn đpizxmkgjnh thuyềiyixn néibsjm tớiyixi.

Sau mộecznt tiếtrtung “Cạshqfch”, khắyzsep nơncqxi yêshqfn tĩcnhknh.

Tiểsjsqu Đwfepao vọlindt đpizxếtrtun trưhivqiyixc mặsrjct Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm, “Tạshqfch” mộecznt tiếtrtung, mởjtms ra Hồvdidng Chỉmkgj Bảilsxo Táydtbn đpizxem theo bêshqfn mìvpuznh.


Nháydtby mắyzset. . . . Trậzpkwn têshqfn nhưhivqhivqa bắyzsen tớiyixi.

“AAAAAA!” Tiếtrtung kêshqfu thảilsxm thiếtrtut củbwxta Phong Vôpxms Ưjtmsu truyềiyixn đpizxếtrtun, Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm liềiyixn nhìvpuzn mưhivqa têshqfn xung quanh khôpxmsng ngừlindng hạshqf xuốpoydng, cóedqg thểsjsq thấqegsy đpizxưhivqrqehc vừlinda rồvdidi Tiểsjsqu Đwfepao đpizxãpizx khởjtmsi đpizxecznng cơncqx quan, Hồvdidng Chỉmkgj Bảilsxo Táydtbn đpizxao thưhivqơncqxng bấqegst nhậzpkwp, cáydtbch nàiplfy rấqegst hay!

Thậzpkwt ra Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm bịatmz thưhivqơncqxng khôpxmsng quáydtb nặsrjcng, chỉmkgjiplfedqg chúfcpzt choáydtbng váydtbng, chờldgj trậzpkwn mưhivqa têshqfn kếtrtut thúfcpzc, Tiểsjsqu Đwfepao thu lạshqfi ôpxms, Phong Vôpxms Ưjtmsu đpizxãpizx ngãpizx xuốpoydng mộecznt bêshqfn, bịatmz bắyzsen giốpoydng nhưhivq con nhímvcym.

Tiểsjsqu Đwfepao quay đpizxvirtu lạshqfi nhìvpuzn Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm, “Chàiplfng khôpxmsng cóedqg việtrtuc gìvpuz. . . .”

edqgi còimmfn chưhivqa dứxfyrt lờldgji, đpizxãpizx bịatmz Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm mộecznt phen đpizxèdnfn xuốpoydng đpizxqegst. Đwfepecznt nhiêshqfn, mộecznt thanh phi đpizxao đpizxârkqem xuyêshqfn qua vai Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm, máydtbu tưhivqơncqxi tanh nồvdidng, nhưhivq kim chârkqem vàiplfo hai mắyzset Tiểsjsqu Đwfepao.

“Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm!”

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm nhặsrjct mộecznt mũvirti têshqfn gầvirtn mìvpuznh, xoay tay phóedqgng đpizxi, chợrqeht nghe mộecznt tiếtrtung héibsjt thảilsxm truyềiyixn đpizxếtrtun. . . . Từlind trêshqfn đpizxmkgjnh thuyềiyixn, Tiếtrtut Phúfcpzc vừlinda rồvdidi đpizxáydtbnh léibsjn hai ngưhivqldgji bịatmz bắyzsen hạshqf.

“Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm!” Tiểsjsqu Đwfepao đpizxatmz lấqegsy đpizxvirtu vai bịatmz bắyzsen thủbwxtng củbwxta Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm, tay đpizxvirty máydtbu, khiếtrtun cho nàiplfng khôpxmsng biếtrtut làiplfm sao.

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm khàiplfn giọlindng cưhivqldgji, “Sao lúfcpzc nàiplfy nàiplfng còimmfn gọlindi cảilsxshqfn lẫiohzn họlind nữrjgva, mộecznt chúfcpzt khôpxmsng thârkqen thiếtrtut, tốpoydt xấqegsu gìvpuzvirtng tiếtrtung kêshqfu mộecznt tiếtrtung Bắyzsec Phàiplfm rồvdidi hôpxmsn nhẹgpcvvpuz đpizxóedqg mộecznt chúfcpzt. . . .”

Tiểsjsqu Đwfepao sụshqft sịatmzt, “Chàiplfng còimmfn cốpoyd đpizxùjtmsa giỡatmzn lưhivqu manh nữrjgva hảilsx? Đwfeplindng nóedqgi nữrjgva. . . .”

“Kỳclkb thậzpkwt, giang hồvdid khôpxmsng chịatmzu đpizxao gìvpuz đpizxóedqg, khôpxmsng cóedqgvpuziplfi giỏaicii cảilsx, mộecznt chúfcpzt cũvirtng khôpxmsng khiếtrtun ngưhivqldgji ta vui vẻtmai. . . .” Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm vẫiohzn cốpoyd gắyzseng nóedqgi trong vôpxms thứxfyrc, “Còimmfn khôpxmsng bằgpcvng vìvpuziplfng chịatmzu mộecznt đpizxao nàiplfy, cảilsxm giáydtbc rấqegst tốpoydt.”

hivqiyixc mắyzset Tiểsjsqu Đwfepao rơncqxi trêshqfn mặsrjct hắyzsen, “Chàiplfng ngốpoydc quáydtb!”

Đwfepang nóedqgi đpizxếtrtun đpizxóedqg, bỗocwfng nhiêshqfn chợrqeht nghe thanh ârkqem “Vùjtmsjtms” truyềiyixn đpizxếtrtun.


Chỉmkgj thấqegsy cáydtbch đpizxóedqg khôpxmsng xa, mộecznt thârkqen ngưhivqldgji màiplfu đpizxen khôpxmsibsjo chậzpkwm rãpizxi đpizxxfyrng lêshqfn, giốpoydng nhưhivqpizx thúfcpz, bốpoydn chârkqen bòimmf rạshqfp trêshqfn đpizxqegst, hưhivqiyixng chỗocwf bọlindn họlind đpizxi tớiyixi.

Tiểsjsqu Đwfepao sợrqehpizxi ―― Làiplf Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi! Khôpxmsng thểsjsqiplfo, khôpxmsng cóedqg tim vậzpkwy màiplf Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi vẫiohzn còimmfn sốpoydng?

Tiểsjsqu Đwfepao mộecznt bêshqfn nắyzsem lấqegsy Hồvdidng Chỉmkgj Bảilsxo Táydtbn, mộecznt tay ngăzpkwn chặsrjcn Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi, khẩjpcgn trưhivqơncqxng nhìvpuzn hắyzsen.

“Máydtbu!” Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi giốpoydng nhưhivq áydtbc quỷaici, đpizxecznt nhiêshqfn nhảilsxy lêshqfn, “Cho ta máydtbu. . . .”

Ngay lúfcpzc hắyzsen nhàiplfo tớiyixi giữrjgva khôpxmsng trung, Tiểsjsqu Đwfepao cho làiplf thờldgji đpizxiểsjsqm sinh mệtrtunh mìvpuznh kếtrtut thúfcpzc đpizxãpizx đpizxếtrtun, chỉmkgj thấqegsy mộecznt bóedqgng ngưhivqldgji từlind trêshqfn trờldgji vọlindt tớiyixi, kim đpizxao ra khỏaicii vỏaici đpizxilsxo qua mộecznt cáydtbi, cáydtbi đpizxvirtu dữrjgv tợrqehn củbwxta Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi bịatmz chéibsjm lìvpuza cổwjfp, “Lạshqfch cạshqfch” mộecznt tiếtrtung rơncqxi xuốpoydng, lộecznc cộecznc lăzpkwn đpizxếtrtun bêshqfn chârkqen Tiểsjsqu Đwfepao.

Thârkqen ảilsxnh bạshqfch sắyzsec cũvirtng đpizxãpizx tớiyixi, mộecznt cưhivqiyixc đpizxshqfp lêshqfn thi thểsjsq củbwxta Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi. . . . Thârkqen mìvpuznh khôpxmsng cóedqg tim khôpxmsng cóedqg đpizxvirtu kia liềiyixn rơncqxi xuốpoydng biểsjsqn. Khôpxmsng lârkqeu sau, máydtbu chảilsxy lêshqfnh láydtbng, vôpxms sốpoydydtb lớiyixn cáydtb nhỏaici lậzpkwp tứxfyrc tụshqf tậzpkwp đpizxếtrtun, quay cuồvdidng ăzpkwn sạshqfch xáydtbc Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi.

“Tiểsjsqu Đwfepao!”

Tiểsjsqu Đwfepao ngẩjpcgng đpizxvirtu, thấqegsy Lârkqeu Hiểsjsqu Nguyệtrtut rơncqxi nhảilsxy xuốpoydng bêshqfn cạshqfnh nàiplfng.

“Hiểsjsqu Nguyệtrtut?” Tiểsjsqu Đwfepao nhìvpuzn thấqegsy liềiyixn hiểsjsqu đpizxưhivqrqehc, vừlinda rồvdidi chéibsjm đpizxvirtu Tiếtrtut Bắyzsec Hảilsxi, đpizxáydtb thi thểsjsq hắyzsen xuốpoydng nưhivqiyixc, đpizxúfcpzng làiplfydtbch Kim Phong cùjtmsng Trọlindng Hoa.

“Mọlindi ngưhivqldgji làiplfm sao. . . .” Tiểsjsqu Đwfepao kinh ngạshqfc.

“Ba ngưhivqldgji chúfcpzng ta phârkqen côpxmsng nhau đpizxi theo ba ngưhivqldgji Phong Vôpxms Ưjtmsu, Tôpxmsncqxjtmsng Tiếtrtut Phúfcpzc ba ngưhivqldgji, tìvpuzm đpizxếtrtun nơncqxi nàiplfy.”

ydtbch Kim Phong cùjtmsng Trọlindng Hoa nârkqeng Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm lêshqfn, “Đwfepi, chúfcpzng ta biếtrtut lốpoydi ra!”

Tiểsjsqu Đwfepao lúfcpzc nàiplfy mớiyixi khẽatmz thởjtms ra, cảilsxm giáydtbc dưhivqiyixi chârkqen cóedqg chúfcpzt vôpxms lựijlkc, Hiểsjsqu Nguyệtrtut dìvpuzu nàiplfng giậzpkwn dỗocwfi, “Hai ngưhivqldgji vìvpuz sao cũvirtng khôpxmsng nóedqgi mộecznt tiếtrtung liềiyixn tựijlkvpuznh đpizxếtrtun đpizxârkqey, xem chúfcpzng ta làiplf ngưhivqldgji ngoàiplfi sao!”


Tiểsjsqu Đwfepao cũvirtng cóedqg chúfcpzt áydtby náydtby, lầvirtn nàiplfy thậzpkwt sựijlkiplf đpizxshqfi nạshqfn khôpxmsng chếtrtut, nhìvpuzn Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm phímvcya trưhivqiyixc, cóedqg thểsjsq bởjtmsi vìvpuz mấqegst máydtbu quáydtb nhiềiyixu, hoặsrjcc làiplf tảilsxng đpizxáydtb lớiyixn trong ngựijlkc đpizxãpizxncqxi xuốpoydng đpizxqegst, hắyzsen đpizxãpizx mấqegst đpizxi tri giáydtbc, nặsrjcng nềiyix ngủbwxt.

. . . .

Chờldgj đpizxếtrtun thờldgji đpizxiểsjsqm Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm tỉmkgjnh lạshqfi, mởjtms mắyzset ra, thứxfyr nhìvpuzn thấqegsy chímvcynh làiplf đpizxmkgjnh giưhivqldgjng trong quáydtbn trọlind, giậzpkwt giậzpkwt bảilsx vai, liềiyixn cảilsxm thấqegsy đpizxau nhưhivq bịatmz kim chârkqem, ngẩjpcgng đpizxvirtu, chỉmkgj thấqegsy mộecznt ngưhivqldgji chốpoydng cằgpcvm đpizxang nhìvpuzn hắyzsen.

“Ốfcapi!” Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm kinh ngạshqfc đpizxếtrtun nỗocwfi nhảilsxy dựijlkng, vừlinda đpizxxfyrng lêshqfn, chạshqfm tớiyixi miệtrtung vếtrtut thưhivqơncqxng, đpizxau đpizxếtrtun nhe răzpkwng.

Ngưhivqldgji ngồvdidi cạshqfnh bàiplfn đpizxưhivqrqehc hảilsx giậzpkwn cưhivqldgji ha ha, “Nếtrtuu ngưhivqơncqxi tỉmkgjnh rồvdidi, lãpizxo tửlzdavirtng đpizxi thôpxmsi.”

Ngồvdidi ởjtms cạshqfnh bàiplfn đpizxang nóedqgi chuyệtrtun vớiyixi hắyzsen, khôpxmsng phảilsxi Tiểsjsqu Đwfepao cũvirtng khôpxmsng phảilsxi Trọlindng Hoa, màiplfiplfhivqơncqxng Bímvcych Ba.

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm vuốpoydt miệtrtung vếtrtut thưhivqơncqxng, đpizxãpizxzpkwng bóedqg xong, khóedqg hiểsjsqu nhìvpuzn hắyzsen, “Sao ngưhivqơncqxi lạshqfi ởjtms chỗocwfiplfy? Tiểsjsqu Đwfepao nhàiplf ta đpizxârkqeu?”

hivqơncqxng Bímvcych Ba bĩcnhku môpxmsi, “Tiểsjsqu Đwfepao nhàiplf ngưhivqơncqxi cùjtmsng Háydtbch Kim Phong quay vềiyix Giang Nam rồvdidi.”

“Cáydtbi gìvpuz?” Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm cảilsx kinh, bỗocwfng nhiêshqfn nhớiyix lạshqfi, “Lãpizxo tửlzdapxmsn mêshqf bao lârkqeu rồvdidi? Mộecznt năzpkwm rưhivqatmzi rồvdidi sao?”

hivqơncqxng Bímvcych Ba nhìvpuzn hắyzsen, khóedqge miệtrtung giậzpkwt giậzpkwt, vưhivqơncqxn ba ngóedqgn tay, “Ba ngàiplfy màiplf thôpxmsi.”

“Thếtrtu. . . . Trọlindng Hoa cùjtmsng Lârkqeu Hiểsjsqu Nguyệtrtut?”

“Quay vềiyix nhàiplf Trọlindng Hoa lo hỉmkgj sựijlk rồvdidi.” Vưhivqơncqxng Bímvcych Ba sờldgj sờldgj cằgpcvm, “Tiểsjsqu Đwfepao bảilsxo ta chăzpkwm sóedqgc ngưhivqơncqxi, chờldgj ngưhivqơncqxi tỉmkgjnh, ta cóedqg thểsjsq rờldgji đpizxi.”

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm cháydtbn nảilsxn, “Vôpxmsvpuznh nhưhivq vậzpkwy sao. . . . Cũvirtng khôpxmsng chờldgj ta mộecznt chúfcpzt.” Nóedqgi xong, xoay ngưhivqldgji đpizxatmznh rờldgji giưhivqldgjng.

“Ngưhivqơncqxi muốpoydn đpizxi đpizxârkqeu?”

“Đwfepi tìvpuzm Tiểsjsqu Đwfepao.”

“Đwfeplindng.” Vưhivqơncqxng Bímvcych Ba khoáydtbt tay chặsrjcn lạshqfi, “Tiểsjsqu Đwfepao dặsrjcn ngưhivqơncqxi tạshqfm thờldgji đpizxlindng tìvpuzm nàiplfng.”

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm nhímvcyu màiplfy, “Vìvpuz sao. . . .”

“Nàiplfng dặsrjcn ngưhivqơncqxi dưhivqatmzng thưhivqơncqxng cho tốpoydt, xửlzdamvcy xong xuôpxmsi mọlindi chuyệtrtun rồvdidi hãpizxy quyếtrtut đpizxatmznh đpizxi.” Nóedqgi xong, đpizxxfyrng lêshqfn.

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm ngồvdidi ởjtmsshqfn giưhivqldgjng ngẩjpcgn ngưhivqldgji.

hivqơncqxng Bímvcych Ba đpizxi tớiyixi cửlzdaa, “Đwfepúfcpzng rồvdidi, trưhivqiyixc đpizxóedqg thưhivqơncqxng thếtrtu củbwxta ngưhivqơncqxi đpizxiyixu do Tiểsjsqu Đwfepao xửlzdakjyb.”

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm sờldgj sờldgj miếtrtung vảilsxi băzpkwng bóedqg vếtrtut thưhivqơncqxng.

“Còimmfn nữrjgva.” Vưhivqơncqxng Bímvcych Ba rấqegst khôpxmsng tìvpuznh nguyệtrtun chỉmkgj chỉmkgj phímvcya dưhivqiyixi chiếtrtuc gốpoydi đpizxvirtu, “Nha đpizxvirtu kia nóedqgi đpizxsjsq lạshqfi đpizxvdid vậzpkwt gìvpuz đpizxóedqg cho ngưhivqơncqxi.” Nóedqgi xong, thởjtmsiplfi, “Ai, đpizxáydtbng thưhivqơncqxng cho ta. . . . Côpxms gia quảilsx nhârkqen.”

Vừlinda lẩjpcgm bẩjpcgm, vừlinda ủbwxtvirt, từlind từlindhivqiyixc đpizxi .

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm khóedqg hiểsjsqu, vưhivqơncqxn tay sờldgjhivqiyixi gốpoydi đpizxvirtu, lấqegsy ra mộecznt cáydtbi túfcpzi. Túfcpzi làiplfm từlind nhung rấqegst tinh xảilsxo, trêshqfn đpizxóedqg thêshqfu mộecznt con mèdnfno hoa nhỏaici, bộeczn dạshqfng nhưhivq thậzpkwt, Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm nhìvpuzn chằgpcvm chằgpcvm, liềiyixn cảilsxm thấqegsy cựijlkc kỳclkb, cựijlkc kỳclkb giốpoydng Tiểsjsqu Đwfepao.

Mởjtmsfcpzi ra, cầvirtm trong tay, dốpoydc ngưhivqrqehc. . . .

Mộecznt chuỗocwfi ngọlindc nhỏaicincqxi vàiplfo tay Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm. Mãpizxpizxo màiplfu lam, đpizxiyixu đpizxsrjcn đpizxgpcvp mắyzset cóedqg khắyzsec hoa văzpkwn, khôpxmsng giốpoydng nhưhivq đpizxvdid đpizxyzset tiềiyixn, nhưhivqng màiplf rấqegst tinh xảilsxo, bêshqfn trêshqfn cóedqg khắyzsec ba chữrjgv ―― Lụshqfc Lưhivqatmzng Târkqem.

Tiếtrtut Bắyzsec Phàiplfm sửlzdang sốpoydt rấqegst lârkqeu, nhìvpuzn chuỗocwfi ngọlindc, cưhivqldgji ngârkqey ngôpxms.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.