Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64 : Vì ai chịu một đao

    trước sau   
Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli bịthhr thưzhlvơqgging rấgzbzt nặqcoung, chỉquuzugseo Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem, “Vôpdtl Ưeyauu, lôpdtli hắfvznn qua đqphnâgjlsy, ta phảpdtli cắfvznn thêthhrm vàugsei lầusztn nữeweja mớgilgi thàugsenh côpdtlng!”

Phong Vôpdtl Ưeyauu mỉquuzm cưzhlvsooxi, “Ta vẫkzizn còcmawn muốeuehn làugsem chủuyil mẫkzizu châgjlsn chíegewnh củuyila Bắfvznc Hảpdtli pháctsbi!”

“Đqphnưzhlvơqgging nhiêthhrn, khôpdtlng phảpdtli đqphnãqoqanglci xong rồpdtli. . . . A!”

Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli còcmawn chưzhlva nónglci dứiqqwt lờsooxi, bỗisiqng nhiêthhrn cảpdtlm thấgzbzy trưzhlvgilgc ngựmkrvc mộblpwt trậjfjdn giónglc lạkziznh, cúkzizi đqphnusztu nhìsooxn, chỉquuz thấgzbzy tay củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu mang theo máctsbu, đqphnãqoqa xuyêthhrn qua ngựmkrvc hắfvznn, tay bớgilgi mónglcc mộblpwt hồpdtli, chạkzizm ngay tráctsbi tim củuyila hắfvznn.

Tiểcswgu Đqphnao híegewt mộblpwt ngụjzmem khíegew lạkziznh, Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem kéugmwo nàugseng ra phíegewa sau, cốeueh sứiqqwc đqphniqqwng lêthhrn.

Trêthhrn gưzhlvơqgging mặqcout trắfvznng nhưzhlv tuyếsihvt củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu, máctsbu tưzhlvơqggii bắfvznn tung tónglce, nhìsooxn tráctsbi tim trong tay, “Nhâgjlsn gia muốeuehn làugsem chủuyil mẫkzizu, muốeuehn gảpdtl cho chưzhlviiinng môpdtln củuyila Bắfvznc Hảpdtli pháctsbi, cónglc đqphniềgilgu. . . .”


Phong Vôpdtl Ưeyauu nónglci xong, tiếsihvn đqphnếsihvn bêthhrn tai Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli vẻsihv mặqcout đqphnang kinh ngạkzizc, “Ngưzhlvsooxi đqphnónglc. . . . Khôpdtlng phảpdtli ngưzhlvơqggii!”

nglci xong, chỉquuz thấgzbzy nàugseng cưzhlvsooxi lạkziznh mộblpwt tiếsihvng, vẻsihvctsbn hậjfjdn tàugsen bạkzizo trêthhrn mặqcout khiếsihvn ngưzhlvsooxi kháctsbc kinh tâgjlsm, năuttlm ngónglcn tay dùebyqng sứiqqwc bónglcp lạkzizi, “Bốeuehp” mộblpwt tiếsihvng, máctsbu bắfvznn tứiqqw phíegewa.

Tráctsbi tim củuyila Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli bịthhrnglcp náctsbt.

Phong Vôpdtl Ưeyauu hung tợrrxln buôpdtlng tay, vẫkzizy máctsbu trêthhrn tay, “Ngưzhlvơqggii thậjfjdt đqphnúkzizng làugse khiếsihvn ta ghêthhr tởiiinm!”

Thâgjlsn thểcswg Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli lảpdtlo đqphnpdtlo mạkziznh, chậjfjdm rãqoqai ngãqoqa xuốeuehng đqphngzbzt. . . . trong nháctsby mắfvznt khi ngãqoqa xuốeuehng đqphngzbzt, hai mắfvznt hắfvznn nhìsooxn Phong Vôpdtl Ưeyauu, cưzhlvsooxi gưzhlvrrxlng, vưzhlvơqggin ngónglcn tay khôpdtlugmwo chỉquuzugseo nàugseng, “Đqphnblpwc nhấgzbzt. . . . tâgjlsm đqphnàugsen. . . . bàugse.”

“Đqphna tạkziz đqphnãqoqa khíegewch lệgilg.” Phong Vôpdtl Ưeyauu cũugmwng khôpdtlng liếsihvc mắfvznt nhìsooxn Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli mộblpwt cáctsbi, quay đqphnusztu lạkzizi, hai mắfvznt giốeuehng nhưzhlv đqphnblpwc xàugse nhìsooxn vềgilg phíegewa Tiểcswgu Đqphnao cùebyqng Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem.

“Bắfvznc Phàugsem, bịthhr thưzhlvơqgging cónglc nặqcoung khôpdtlng?” Phong Vôpdtl Ưeyauu lộblpw ra vẻsihv mặqcout thâgjlsn thiếsihvt, Tiểcswgu Đqphnao nhìsooxn thấgzbzy xem ra cũugmwng hếsihvt sứiqqwc quỷnqxo dịthhr.

Thấgzbzy Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem cũugmwng khôpdtlng cónglc ýfutu cảpdtlm tạkzizsooxnh, hơqggin nữeweja gắfvznt gao bảpdtlo vệgilg Nhan Tiểcswgu Đqphnao phíegewa sau, trong mắfvznt Phong Vôpdtl Ưeyauu lộblpw ra hung quang, “Giếsihvt nha đqphnusztu phíegewa sau chàugseng đqphni!”

Tiểcswgu Đqphnao tứiqqwc giậjfjdn đqphnếsihvn nỗisiqi muốeuehn giơqggi châgjlsn mắfvznng chửdbuqi ngưzhlvsooxi.

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem lắfvznc đqphnusztu, “Khôpdtlng bao giờsoox.”

“Ta thay chàugseng giếsihvt đqphnkzizi ca chàugseng!” Phong Vôpdtl Ưeyauu vỗisiq ngựmkrvc, “Chàugseng cónglc biếsihvt ta vìsoox chàugseng trảpdtl giáctsb bao nhiêthhru khôpdtlng?”

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem bậjfjdt cưzhlvsooxi, “Ngưzhlvơqggii khôpdtlng phảpdtli vìsoox ta, làugsesoox bảpdtln thâgjlsn ngưzhlvơqggii.”

“Ngưzhlvơqggii nónglci cáctsbi gìsoox?!” Phong Vôpdtl Ưeyauu rúkzizt chủuyily thủuyil ra, “Trưzhlvgilgc hếsihvt ta phảpdtli giếsihvt chếsihvt nha đqphnusztu chếsihvt tiệgilgt phíegewa sau ngưzhlvơqggii đqphnãqoqa!” Nónglci xong nhảpdtly tớgilgi bêthhrn cạkziznh Tiểcswgu Đqphnao.


Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem cùebyqng Tiểcswgu Đqphnao đqphngilgu giậjfjdt mìsooxnh, thìsoox ra côpdtlng phu củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu tốeueht nhưzhlv vậjfjdy.

Tiểcswgu Đqphnao lôpdtli kéugmwo Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem bịthhr thưzhlvơqgging trốeuehn đqphni, tráctsbnh thoáctsbt đqphnưzhlvrrxlc chủuyily thủuyil đqphnang đqphnâgjlsm tớgilgi củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu, đqphnpdtlng thờsooxi chúkziz ýfutu tớgilgi cổaxst tay khôpdtl cằiwykn củuyila nàugseng ta.

“Ngưzhlvơqggii năuttlm nay bao nhiêthhru tuổaxsti rồpdtli?” Tiểcswgu Đqphnao đqphnblpwt nhiêthhrn hỏiqqwi.

Phong Vôpdtl Ưeyauu sửdbuqng sốeueht, trêthhrn mặqcout hiệgilgn lêthhrn vẻsihvctsbn đqphnblpwc, “Câgjlsm miệgilgng!”

“A!” Nhan Tiểcswgu Đqphnao bừnqxong tỉquuznh đqphnkzizi ngộblpw, “Ngưzhlvơqggii làugseqoqao yêthhru quáctsbi! Ngưzhlvơqggii căuttln bảpdtln làugse đqphnãqoqauttlm sáctsbu mưzhlvơqggii tuổaxsti rồpdtli cónglc phảpdtli khôpdtlng?! Ngưzhlvơqggii nhìsooxn da trêthhrn cáctsbnh tay ngưzhlvơqggii đqphni đqphngilgu nhăuttln nheo hếsihvt rồpdtli!”

“Nha đqphnusztu chếsihvt tiệgilgt kia, ngưzhlvơqggii câgjlsm miệgilgng!” Phong Vôpdtl Ưeyauu thẹpuhsn quáctsbnglca giậjfjdn.

“Ha ha, khôpdtlng biếsihvt xấgzbzu hổaxst, lớgilgn tuổaxsti nhưzhlv vậjfjdy rồpdtli còcmawn dâgjlsy dưzhlva trai trẻsihv, cỏiqqw giàugse ăuttln trâgjlsu non, khôpdtlng đqphnúkzizng, câgjlsy khôpdtl ăuttln trâgjlsu non mớgilgi đqphnúkzizng!” Tiểcswgu Đqphnao cốeuehsooxnh nónglci đqphncswg chọisiqc giậjfjdn Phong Vôpdtl Ưeyauu, hai hàugseng lôpdtlng màugsey củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu dựmkrvng thẳtbbfng lêthhrn, “Xúkziz nha đqphnusztu, hôpdtlm nay ta khôpdtlng xéugmwctsbt cáctsbi miệgilgng ngưzhlvơqggii. . . .”

“Phong Vôpdtl Ưeyauu!” Tiểcswgu Đqphnao khôpdtlng đqphnrrxli nàugseng nónglci xong, hưzhlvgilgng nàugseng nhăuttln mặqcout, “Đqphnpdtl xấgzbzu xíegew, lãqoqao quáctsbi vậjfjdt!”

Phong Vôpdtl Ưeyauu vôpdtlebyqng tứiqqwc giậjfjdn, đqphnao trong tay đqphnâgjlsm tớgilgi, Tiểcswgu Đqphnao chớgilgp mộblpwt cáctsbi liềgilgn tráctsbnh đqphnưzhlvrrxlc, khôpdtlng cầusztn Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem che chởiiin, khẽgilg nhấgzbzc châgjlsn đqphnkzizp lêthhrn mộblpwt chỗisiq trêthhrn mặqcout đqphngzbzt.

Nhan Tiểcswgu Đqphnao tạkzizi thờsooxi khắfvznc nguy hiểcswgm nàugsey, còcmawn nónglci lờsooxi khiêthhru khíegewch Phong Vôpdtl Ưeyauu, tấgzbzt nhiêthhrn làugsenglc nguyêthhrn nhâgjlsn, nàugseng đqphnãqoqa nghĩgzbz ra mộblpwt kếsihv hoạkzizch, dẫkzizn Phong Vôpdtl Ưeyauu vàugseo cuộblpwc, lấgzbzy tốeuehc đqphnblpw nhanh nhấgzbzt giảpdtli quyếsihvt nàugseng ta, sau đqphnónglc dẫkzizn theo Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem rờsooxi khỏiqqwi nơqggii nàugsey.

“A!” Phong Vôpdtl Ưeyauu bưzhlvgilgc lêthhrn mộblpwt bưzhlvgilgc, hoảpdtlng sợrrxl cảpdtlm nhậjfjdn đqphnưzhlvrrxlc dưzhlvgilgi châgjlsn đqphniqqwng khôpdtlng vữewejng, biếsihvt mìsooxnh giẫkzizm phảpdtli cơqggi quan, lậjfjdp tứiqqwc nhảpdtly lêthhrn. Nàugseng biếsihvt Tiểcswgu Đqphnao tinh thôpdtlng cơqggi quan, bảpdtln thâgjlsn cónglc lẽgilg đqphnãqoqa trúkzizng kếsihv, nhưzhlvng đqphnãqoqa quáctsb muộblpwn. Tiểcswgu Đqphnao canh đqphnúkzizng lúkzizc nàugseng ta bay đqphnếsihvn giữeweja khôpdtlng trung trưzhlvgilgc khôpdtlng thôpdtln sau khôpdtlng đqphniếsihvm hoàugsen toàugsen khôpdtlng cónglc chỗisiq đqphncswgzhlvrrxln lựmkrvc, trởiiin thàugsenh mộblpwt cáctsbi bia ngắfvznm sốeuehng, nâgjlsng tay, chủuyily thủuyilzhlvgilgng viêthhrn gạkzizch trêthhrn đqphnquuznh thuyềgilgn néugmwm tớgilgi.

Sau mộblpwt tiếsihvng “Cạkzizch”, khắfvznp nơqggii yêthhrn tĩgzbznh.

Tiểcswgu Đqphnao vọisiqt đqphnếsihvn trưzhlvgilgc mặqcout Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem, “Tạkzizch” mộblpwt tiếsihvng, mởiiin ra Hồpdtlng Chỉquuz Bảpdtlo Táctsbn đqphnem theo bêthhrn mìsooxnh.


Nháctsby mắfvznt. . . . Trậjfjdn têthhrn nhưzhlvzhlva bắfvznn tớgilgi.

“AAAAAA!” Tiếsihvng kêthhru thảpdtlm thiếsihvt củuyila Phong Vôpdtl Ưeyauu truyềgilgn đqphnếsihvn, Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem liềgilgn nhìsooxn mưzhlva têthhrn xung quanh khôpdtlng ngừnqxong hạkziz xuốeuehng, cónglc thểcswg thấgzbzy đqphnưzhlvrrxlc vừnqxoa rồpdtli Tiểcswgu Đqphnao đqphnãqoqa khởiiini đqphnblpwng cơqggi quan, Hồpdtlng Chỉquuz Bảpdtlo Táctsbn đqphnao thưzhlvơqgging bấgzbzt nhậjfjdp, cáctsbch nàugsey rấgzbzt hay!

Thậjfjdt ra Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem bịthhr thưzhlvơqgging khôpdtlng quáctsb nặqcoung, chỉquuzugsenglc chúkzizt choáctsbng váctsbng, chờsoox trậjfjdn mưzhlva têthhrn kếsihvt thúkzizc, Tiểcswgu Đqphnao thu lạkzizi ôpdtl, Phong Vôpdtl Ưeyauu đqphnãqoqa ngãqoqa xuốeuehng mộblpwt bêthhrn, bịthhr bắfvznn giốeuehng nhưzhlv con nhíegewm.

Tiểcswgu Đqphnao quay đqphnusztu lạkzizi nhìsooxn Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem, “Chàugseng khôpdtlng cónglc việgilgc gìsoox. . . .”

nglci còcmawn chưzhlva dứiqqwt lờsooxi, đqphnãqoqa bịthhr Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem mộblpwt phen đqphnèiqqw xuốeuehng đqphngzbzt. Đqphnblpwt nhiêthhrn, mộblpwt thanh phi đqphnao đqphnâgjlsm xuyêthhrn qua vai Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem, máctsbu tưzhlvơqggii tanh nồpdtlng, nhưzhlv kim châgjlsm vàugseo hai mắfvznt Tiểcswgu Đqphnao.

“Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem!”

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem nhặqcout mộblpwt mũugmwi têthhrn gầusztn mìsooxnh, xoay tay phónglcng đqphni, chợrrxlt nghe mộblpwt tiếsihvng héugmwt thảpdtlm truyềgilgn đqphnếsihvn. . . . Từnqxo trêthhrn đqphnquuznh thuyềgilgn, Tiếsihvt Phúkzizc vừnqxoa rồpdtli đqphnáctsbnh léugmwn hai ngưzhlvsooxi bịthhr bắfvznn hạkziz.

“Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem!” Tiểcswgu Đqphnao đqphnsjjs lấgzbzy đqphnusztu vai bịthhr bắfvznn thủuyilng củuyila Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem, tay đqphnuszty máctsbu, khiếsihvn cho nàugseng khôpdtlng biếsihvt làugsem sao.

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem khàugsen giọisiqng cưzhlvsooxi, “Sao lúkzizc nàugsey nàugseng còcmawn gọisiqi cảpdtlthhrn lẫkzizn họisiq nữeweja, mộblpwt chúkzizt khôpdtlng thâgjlsn thiếsihvt, tốeueht xấgzbzu gìsooxugmwng tiếsihvng kêthhru mộblpwt tiếsihvng Bắfvznc Phàugsem rồpdtli hôpdtln nhẹpuhssoox đqphnónglc mộblpwt chúkzizt. . . .”

Tiểcswgu Đqphnao sụjzmet sịthhrt, “Chàugseng còcmawn cốeueh đqphnùebyqa giỡsjjsn lưzhlvu manh nữeweja hảpdtl? Đqphnnqxong nónglci nữeweja. . . .”

“Kỳuezt thậjfjdt, giang hồpdtl khôpdtlng chịthhru đqphnao gìsoox đqphnónglc, khôpdtlng cónglcsooxugsei giỏiqqwi cảpdtl, mộblpwt chúkzizt cũugmwng khôpdtlng khiếsihvn ngưzhlvsooxi ta vui vẻsihv. . . .” Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem vẫkzizn cốeueh gắfvznng nónglci trong vôpdtl thứiqqwc, “Còcmawn khôpdtlng bằiwykng vìsooxugseng chịthhru mộblpwt đqphnao nàugsey, cảpdtlm giáctsbc rấgzbzt tốeueht.”

zhlvgilgc mắfvznt Tiểcswgu Đqphnao rơqggii trêthhrn mặqcout hắfvznn, “Chàugseng ngốeuehc quáctsb!”

Đqphnang nónglci đqphnếsihvn đqphnónglc, bỗisiqng nhiêthhrn chợrrxlt nghe thanh âgjlsm “Vùebyqebyq” truyềgilgn đqphnếsihvn.


Chỉquuz thấgzbzy cáctsbch đqphnónglc khôpdtlng xa, mộblpwt thâgjlsn ngưzhlvsooxi màugseu đqphnen khôpdtlugmwo chậjfjdm rãqoqai đqphniqqwng lêthhrn, giốeuehng nhưzhlvqoqa thúkziz, bốeuehn châgjlsn bòcmaw rạkzizp trêthhrn đqphngzbzt, hưzhlvgilgng chỗisiq bọisiqn họisiq đqphni tớgilgi.

Tiểcswgu Đqphnao sợrrxlqoqai ―― Làugse Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli! Khôpdtlng thểcswgugseo, khôpdtlng cónglc tim vậjfjdy màugse Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli vẫkzizn còcmawn sốeuehng?

Tiểcswgu Đqphnao mộblpwt bêthhrn nắfvznm lấgzbzy Hồpdtlng Chỉquuz Bảpdtlo Táctsbn, mộblpwt tay ngăuttln chặqcoun Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli, khẩfanxn trưzhlvơqgging nhìsooxn hắfvznn.

“Máctsbu!” Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli giốeuehng nhưzhlv áctsbc quỷnqxo, đqphnblpwt nhiêthhrn nhảpdtly lêthhrn, “Cho ta máctsbu. . . .”

Ngay lúkzizc hắfvznn nhàugseo tớgilgi giữeweja khôpdtlng trung, Tiểcswgu Đqphnao cho làugse thờsooxi đqphniểcswgm sinh mệgilgnh mìsooxnh kếsihvt thúkzizc đqphnãqoqa đqphnếsihvn, chỉquuz thấgzbzy mộblpwt bónglcng ngưzhlvsooxi từnqxo trêthhrn trờsooxi vọisiqt tớgilgi, kim đqphnao ra khỏiqqwi vỏiqqw đqphnpdtlo qua mộblpwt cáctsbi, cáctsbi đqphnusztu dữewej tợrrxln củuyila Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli bịthhr chéugmwm lìsooxa cổaxst, “Lạkzizch cạkzizch” mộblpwt tiếsihvng rơqggii xuốeuehng, lộblpwc cộblpwc lăuttln đqphnếsihvn bêthhrn châgjlsn Tiểcswgu Đqphnao.

Thâgjlsn ảpdtlnh bạkzizch sắfvznc cũugmwng đqphnãqoqa tớgilgi, mộblpwt cưzhlvgilgc đqphnkzizp lêthhrn thi thểcswg củuyila Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli. . . . Thâgjlsn mìsooxnh khôpdtlng cónglc tim khôpdtlng cónglc đqphnusztu kia liềgilgn rơqggii xuốeuehng biểcswgn. Khôpdtlng lâgjlsu sau, máctsbu chảpdtly lêthhrnh láctsbng, vôpdtl sốeuehctsb lớgilgn cáctsb nhỏiqqw lậjfjdp tứiqqwc tụjzme tậjfjdp đqphnếsihvn, quay cuồpdtlng ăuttln sạkzizch xáctsbc Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli.

“Tiểcswgu Đqphnao!”

Tiểcswgu Đqphnao ngẩfanxng đqphnusztu, thấgzbzy Lâgjlsu Hiểcswgu Nguyệgilgt rơqggii nhảpdtly xuốeuehng bêthhrn cạkziznh nàugseng.

“Hiểcswgu Nguyệgilgt?” Tiểcswgu Đqphnao nhìsooxn thấgzbzy liềgilgn hiểcswgu đqphnưzhlvrrxlc, vừnqxoa rồpdtli chéugmwm đqphnusztu Tiếsihvt Bắfvznc Hảpdtli, đqphnáctsb thi thểcswg hắfvznn xuốeuehng nưzhlvgilgc, đqphnúkzizng làugsectsbch Kim Phong cùebyqng Trọisiqng Hoa.

“Mọisiqi ngưzhlvsooxi làugsem sao. . . .” Tiểcswgu Đqphnao kinh ngạkzizc.

“Ba ngưzhlvsooxi chúkzizng ta phâgjlsn côpdtlng nhau đqphni theo ba ngưzhlvsooxi Phong Vôpdtl Ưeyauu, Tôpdtlqggiebyqng Tiếsihvt Phúkzizc ba ngưzhlvsooxi, tìsooxm đqphnếsihvn nơqggii nàugsey.”

ctsbch Kim Phong cùebyqng Trọisiqng Hoa nâgjlsng Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem lêthhrn, “Đqphni, chúkzizng ta biếsihvt lốeuehi ra!”

Tiểcswgu Đqphnao lúkzizc nàugsey mớgilgi khẽgilg thởiiin ra, cảpdtlm giáctsbc dưzhlvgilgi châgjlsn cónglc chúkzizt vôpdtl lựmkrvc, Hiểcswgu Nguyệgilgt dìsooxu nàugseng giậjfjdn dỗisiqi, “Hai ngưzhlvsooxi vìsoox sao cũugmwng khôpdtlng nónglci mộblpwt tiếsihvng liềgilgn tựmkrvsooxnh đqphnếsihvn đqphnâgjlsy, xem chúkzizng ta làugse ngưzhlvsooxi ngoàugsei sao!”


Tiểcswgu Đqphnao cũugmwng cónglc chúkzizt áctsby náctsby, lầusztn nàugsey thậjfjdt sựmkrvugse đqphnkzizi nạkzizn khôpdtlng chếsihvt, nhìsooxn Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem phíegewa trưzhlvgilgc, cónglc thểcswg bởiiini vìsoox mấgzbzt máctsbu quáctsb nhiềgilgu, hoặqcouc làugse tảpdtlng đqphnáctsb lớgilgn trong ngựmkrvc đqphnãqoqaqggii xuốeuehng đqphngzbzt, hắfvznn đqphnãqoqa mấgzbzt đqphni tri giáctsbc, nặqcoung nềgilg ngủuyil.

. . . .

Chờsoox đqphnếsihvn thờsooxi đqphniểcswgm Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem tỉquuznh lạkzizi, mởiiin mắfvznt ra, thứiqqw nhìsooxn thấgzbzy chíegewnh làugse đqphnquuznh giưzhlvsooxng trong quáctsbn trọisiq, giậjfjdt giậjfjdt bảpdtl vai, liềgilgn cảpdtlm thấgzbzy đqphnau nhưzhlv bịthhr kim châgjlsm, ngẩfanxng đqphnusztu, chỉquuz thấgzbzy mộblpwt ngưzhlvsooxi chốeuehng cằiwykm đqphnang nhìsooxn hắfvznn.

“Ốjfjdi!” Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem kinh ngạkzizc đqphnếsihvn nỗisiqi nhảpdtly dựmkrvng, vừnqxoa đqphniqqwng lêthhrn, chạkzizm tớgilgi miệgilgng vếsihvt thưzhlvơqgging, đqphnau đqphnếsihvn nhe răuttlng.

Ngưzhlvsooxi ngồpdtli cạkziznh bàugsen đqphnưzhlvrrxlc hảpdtl giậjfjdn cưzhlvsooxi ha ha, “Nếsihvu ngưzhlvơqggii tỉquuznh rồpdtli, lãqoqao tửdbuqugmwng đqphni thôpdtli.”

Ngồpdtli ởiiin cạkziznh bàugsen đqphnang nónglci chuyệgilgn vớgilgi hắfvznn, khôpdtlng phảpdtli Tiểcswgu Đqphnao cũugmwng khôpdtlng phảpdtli Trọisiqng Hoa, màugseugsezhlvơqgging Bíegewch Ba.

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem vuốeueht miệgilgng vếsihvt thưzhlvơqgging, đqphnãqoqauttlng bónglc xong, khónglc hiểcswgu nhìsooxn hắfvznn, “Sao ngưzhlvơqggii lạkzizi ởiiin chỗisiqugsey? Tiểcswgu Đqphnao nhàugse ta đqphnâgjlsu?”

zhlvơqgging Bíegewch Ba bĩgzbzu môpdtli, “Tiểcswgu Đqphnao nhàugse ngưzhlvơqggii cùebyqng Háctsbch Kim Phong quay vềgilg Giang Nam rồpdtli.”

“Cáctsbi gìsoox?” Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem cảpdtl kinh, bỗisiqng nhiêthhrn nhớgilg lạkzizi, “Lãqoqao tửdbuqpdtln mêthhr bao lâgjlsu rồpdtli? Mộblpwt năuttlm rưzhlvsjjsi rồpdtli sao?”

zhlvơqgging Bíegewch Ba nhìsooxn hắfvznn, khónglce miệgilgng giậjfjdt giậjfjdt, vưzhlvơqggin ba ngónglcn tay, “Ba ngàugsey màugse thôpdtli.”

“Thếsihv. . . . Trọisiqng Hoa cùebyqng Lâgjlsu Hiểcswgu Nguyệgilgt?”

“Quay vềgilg nhàugse Trọisiqng Hoa lo hỉquuz sựmkrv rồpdtli.” Vưzhlvơqgging Bíegewch Ba sờsoox sờsoox cằiwykm, “Tiểcswgu Đqphnao bảpdtlo ta chăuttlm sónglcc ngưzhlvơqggii, chờsoox ngưzhlvơqggii tỉquuznh, ta cónglc thểcswg rờsooxi đqphni.”

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem cháctsbn nảpdtln, “Vôpdtlsooxnh nhưzhlv vậjfjdy sao. . . . Cũugmwng khôpdtlng chờsoox ta mộblpwt chúkzizt.” Nónglci xong, xoay ngưzhlvsooxi đqphnthhrnh rờsooxi giưzhlvsooxng.

“Ngưzhlvơqggii muốeuehn đqphni đqphnâgjlsu?”

“Đqphni tìsooxm Tiểcswgu Đqphnao.”

“Đqphnnqxong.” Vưzhlvơqgging Bíegewch Ba khoáctsbt tay chặqcoun lạkzizi, “Tiểcswgu Đqphnao dặqcoun ngưzhlvơqggii tạkzizm thờsooxi đqphnnqxong tìsooxm nàugseng.”

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem nhíegewu màugsey, “Vìsoox sao. . . .”

“Nàugseng dặqcoun ngưzhlvơqggii dưzhlvsjjsng thưzhlvơqgging cho tốeueht, xửdbuqegew xong xuôpdtli mọisiqi chuyệgilgn rồpdtli hãqoqay quyếsihvt đqphnthhrnh đqphni.” Nónglci xong, đqphniqqwng lêthhrn.

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem ngồpdtli ởiiinthhrn giưzhlvsooxng ngẩfanxn ngưzhlvsooxi.

zhlvơqgging Bíegewch Ba đqphni tớgilgi cửdbuqa, “Đqphnúkzizng rồpdtli, trưzhlvgilgc đqphnónglc thưzhlvơqgging thếsihv củuyila ngưzhlvơqggii đqphngilgu do Tiểcswgu Đqphnao xửdbuqfutu.”

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem sờsoox sờsoox miếsihvng vảpdtli băuttlng bónglc vếsihvt thưzhlvơqgging.

“Còcmawn nữeweja.” Vưzhlvơqgging Bíegewch Ba rấgzbzt khôpdtlng tìsooxnh nguyệgilgn chỉquuz chỉquuz phíegewa dưzhlvgilgi chiếsihvc gốeuehi đqphnusztu, “Nha đqphnusztu kia nónglci đqphncswg lạkzizi đqphnpdtl vậjfjdt gìsoox đqphnónglc cho ngưzhlvơqggii.” Nónglci xong, thởiiinugsei, “Ai, đqphnáctsbng thưzhlvơqgging cho ta. . . . Côpdtl gia quảpdtl nhâgjlsn.”

Vừnqxoa lẩfanxm bẩfanxm, vừnqxoa ủuyilugmw, từnqxo từnqxozhlvgilgc đqphni .

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem khónglc hiểcswgu, vưzhlvơqggin tay sờsooxzhlvgilgi gốeuehi đqphnusztu, lấgzbzy ra mộblpwt cáctsbi túkzizi. Túkzizi làugsem từnqxo nhung rấgzbzt tinh xảpdtlo, trêthhrn đqphnónglc thêthhru mộblpwt con mèiqqwo hoa nhỏiqqw, bộblpw dạkzizng nhưzhlv thậjfjdt, Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem nhìsooxn chằiwykm chằiwykm, liềgilgn cảpdtlm thấgzbzy cựmkrvc kỳuezt, cựmkrvc kỳuezt giốeuehng Tiểcswgu Đqphnao.

Mởiiinkzizi ra, cầusztm trong tay, dốeuehc ngưzhlvrrxlc. . . .

Mộblpwt chuỗisiqi ngọisiqc nhỏiqqwqggii vàugseo tay Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem. Mãqoqaqoqao màugseu lam, đqphngilgu đqphnqcoun đqphnpuhsp mắfvznt cónglc khắfvznc hoa văuttln, khôpdtlng giốeuehng nhưzhlv đqphnpdtl đqphnfvznt tiềgilgn, nhưzhlvng màugse rấgzbzt tinh xảpdtlo, bêthhrn trêthhrn cónglc khắfvznc ba chữewej ―― Lụjzmec Lưzhlvsjjsng Tâgjlsm.

Tiếsihvt Bắfvznc Phàugsem sửdbuqng sốeueht rấgzbzt lâgjlsu, nhìsooxn chuỗisiqi ngọisiqc, cưzhlvsooxi ngâgjlsy ngôpdtl.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.