Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 51 : Khó nâng khó bỏ

    trước sau   
omwli ra, nếutjau chỉsbhl đyynaơvwoln giảfiuqn làkfnh luậncihn võoblw, Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba sắvrimp thua, đyynaiềzoniu nàkfnhy ngưhlolvrimi sávlypng suốhapkt đyynazoniu cóomwl thểvczc nhìwqmqn ra đyynaưhlolmlokc, võoblwhlolng củkjfda hắvrimn kiểvczcu gìwqmqigrsng thua Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm. Nhưhlolng màkfnh Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm hìwqmqnh nhưhloligrsng khôhlolng cóomwl ýywik muốhapkn chấzzmym dứxdvqt tỷmlok thípgsa, tựvvwma hồexgakfnh khôhlolng lo lắvrimng.

hlolơvwolng Bípgsach Ba cũigrsng khôhlolng phảfiuqi loạvczci ngưhlolvrimi hồexga đyynaexga, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm tâkjfdm tưhlolpgsan đyynaávlypo, làkfnhm nhưhlol vậncihy nhấzzmyt đyynadcfbnh cóomwl đyynavczco lýywik củkjfda hắvrimn. Nơvwoli nàkfnhy giang hồexga nhâkjfdn sĩbctj đyynaang xem cuộxdvqc chiếutjan khôhlolng ípgsat, nếutjau ngàkfnhy sau truyềzonin ra, nóomwli Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba hắvrimn cùhapkng Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm luậncihn võoblw, ba chiêmqlzu liềzonin thua, vậncihy thìwqmq hắvrimn cũigrsng khôhlolng cầkfnhn tiếutjap tụiemoc ởvwol lạvczci chốhapkn giang hồexga nữexgaa. Nhưhlolng nếutjau nóomwli làkfnh đyynavczci chiếutjan mấzzmyy trăekgnm hiệfgbcp mớaepoi thua, nhưhlol thếutjazbden cóomwl vẻaamh thếutja lựvvwmc ngang nhau, thắvrimng bạvczci binh gia làkfnh chuyệfgbcn bìwqmqnh thưhlolvrimng. . . . . . Cũigrsng khôhlolng ngạvczcc nhiêmqlzn làkfnh mấzzmyy. Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nàkfnhy, cóomwl thểvczcomwli làkfnh đyynavczc lạvczci mặwwcmt mũigrsi cho hắvrimn. Nhưhlolng đyynahapki vớaepoi bảfiuqn thâkjfdn Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba màkfnhomwli, cávlypi cảfiuqm giávlypc nàkfnhy lạvczci càkfnhng khôhlolng tốhapkt!

Mặwwcmt khávlypc, Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba làkfnh ngưhlolvrimi làkfnhm ăekgnn, rấzzmyt am hiểvczcu lýywik lẽinue trong chuyệfgbcn nàkfnhy, lấzzmyy típgsanh cávlypch củkjfda Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm màkfnhomwli, nhấzzmyt đyynadcfbnh sẽinue khôhlolng phảfiuqi đyynaơvwoln giảfiuqn làkfnh muốhapkn cho mìwqmqnh mặwwcmt mũigrsi màkfnh nghĩbctj lạvczci, chắvrimc chắvrimn làkfnhwqmq nguyêmqlzn nhâkjfdn khávlypc.

kfnh nguyêmqlzn nhâkjfdn nàkfnhy, rấzzmyt nhiềzoniu ngưhlolvrimi cũigrsng chưhlola hiểvczcu đyynaưhlolmlokc, hoặwwcmc làkfnhomwli, trừgehp bỏxcgw Tiểvczcu Đtnndao, nhữexgang ngưhlolvrimi khávlypc khôhlolng ai hiểvczcu đyynaưhlolmlokc!

Nhan Tiểvczcu Đtnndao ngồexgai bêmqlzn trêmqlzn nhìwqmqn hai ngưhlolvrimi đyynaang đyynaávlypnh nhau đyynaếutjan bấzzmyt phâkjfdn thắvrimng bạvczci, liềzonin chọdstgt chọdstgt Hữexgau Hữexgau bêmqlzn cạvczcnh, nhỏxcgw giọdstgng cùhapkng nàkfnhng nóomwli vàkfnhi câkjfdu.

Hữexgau Hữexgau gậnciht đyynakfnhu, “Àfiuq, cávlypi đyynaóomwl ta đyynaãnwiuhapkng nưhlolơvwolng nóomwli qua, ngưhlolvrimi nóomwli cóomwl thểvczc đyynaưhlolmlokc!”


“Thậnciht sựvvwm?” Tiểvczcu Đtnndao cao hứxdvqng, so vớaepoi trong tưhlolvwolng tưhlolmlokng thuậncihn lợmloki hơvwoln.

“Chúaxbtng ta cấzzmyt giữexga khôhlolng nhiềzoniu nhưhlolng cũigrsng ípgsat dùhapkng, ta đyynai lấzzmyy cho côhlol.” Hữexgau Hữexgau nóomwli xong, nhanh nhưhlol chớaepop chạvczcy đyynai. Mộxdvqt lúaxbtc sau, nàkfnhng trởvwol vềzoni, lặwwcmng lẽinue nhépkygt vậnciht gìwqmq đyynaóomwlhapkng lụiemoa góomwli lạvczci vàkfnho tay Tiểvczcu Đtnndao.

Tiểvczcu Đtnndao âkjfdm thầkfnhm mởvwol ra vừgehpa thấzzmyy. . . . . . Làkfnh mộxdvqt mảfiuqnh Long Cốhapkt Đtnndexga.

Đtnndem Long Cốhapkt cấzzmyt vàkfnho trong ngựvvwmc, tấzzmyt cảfiuq đyynazoniu rấzzmyt thuậncihn lợmloki, Tiểvczcu Đtnndao liềzonin ngẩswbpng đyynakfnhu nhìwqmqn Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bêmqlzn dưhlolaepoi đyynaang đyynaávlypnh nhau.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ngầkfnhm hiểvczcu, nâkjfdng tay mộxdvqt chưhlolvwolng đyynaávlypnh vàkfnho vai Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba. Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba nhípgsau màkfnhy, thốhapki lui hai bưhlolaepoc mớaepoi đyynaxdvqng vữexgang, nhìwqmqn Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm. Thậnciht lâkjfdu sau, Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba chắvrimp tay, “Ta nhậncihn thua.”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cũigrsng mỉsbhlm cưhlolvrimi cùhapkng hắvrimn ôhlolm quyềzonin, “Đtnnda tạvczc.”

mqlzn nàkfnhy vừgehpa mớaepoi dừgehpng tay, bêmqlzn kia đyynaxdvqt nhiêmqlzn rốhapki loạvczcn mộxdvqt trậncihn.

Tấzzmyt cảfiuq mọdstgi ngưhlolvrimi cóomwl chúaxbtt khôhlolng hiểvczcu liềzonin chạvczcy ngoàkfnhi xem, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm vàkfnhhlolơvwolng Bípgsach Ba nhảfiuqy khỏxcgwi khávlypn đyynaàkfnhi, cùhapkng đyynaávlypp xuốhapkng bêmqlzn cạvczcnh Tiểvczcu Đtnndao.

hlolơvwolng Bípgsach Ba tựvvwma hồexgaomwl chuyệfgbcn muốhapkn nóomwli vớaepoi Tiểvczcu Đtnndao, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bêmqlzn cạvczcnh khoanh tay, “Vưhlolơvwolng huynh nếutjau thua, sẽinue khôhlolng cùhapkng ta tranh giàkfnhnh nữexgaa chứxdvq?”

“Khôhlolng bàkfnhn nữexgaa.” Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba cưhlolvrimi lạvczcnh mộxdvqt tiếutjang, lôhloli képkygo Tiểvczcu Đtnndao, “Nàkfnhng ngốhapkc nàkfnhy, hắvrimn đyynaang lợmloki dụiemong nàkfnhng!”

Tiểvczcu Đtnndao nhìwqmqn nhìwqmqn hắvrimn, vưhlolơvwoln tay chọdstgt chọdstgt chóomwlp mũigrsi hắvrimn, “Ngưhlolơvwoli mớaepoi ngốhapkc, hắvrimn đyynaang lợmloki dụiemong mọdstgi ngưhlolvrimi!”

hlolơvwolng Bípgsach Ba sửigrsng sốhapkt, chỉsbhl thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao ngóomwln tay di chuyểvczcn, chỉsbhl ra bêmqlzn ngoàkfnhi, “Nhìwqmqn bêmqlzn kia đyynai!”

hlolơvwolng Bípgsach Ba khóomwl hiểvczcu quay đyynakfnhu lạvczci, chỉsbhl thấzzmyy từgehp cửigrsa chípgsanh củkjfda sâkjfdn luậncihn võoblw, mộxdvqt đyynakfnhn nhâkjfdn mãnwiu tiếutjan vàkfnho, cầkfnhm đyynakfnhu làkfnh mộxdvqt ngưhlolvrimi diệfgbcn mạvczco hiêmqlzn ngang, còzbden rấzzmyt quen mặwwcmt.


“Đtnndóomwl chẳbkerng phảfiuqi Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct sao?” Hávlypch Kim Phong buồexgan bựvvwmc, “Hắvrimn vìwqmq sao lạvczci đyynaếutjan đyynaâkjfdy?”

Tấzzmyt cảfiuq mọdstgi ngưhlolvrimi lắvrimc đyynakfnhu, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cũigrsng lắvrimc đyynakfnhu, lạvczci nhìwqmqn thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao đyynaang hípgsap mắvrimt suy nghĩbctj nhìwqmqn chípgsanh mìwqmqnh, vẻaamh mặwwcmt tràkfnhn đyynakfnhy hoàkfnhi nghi. . . . . . Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm vộxdvqi vàkfnhng phâkjfdn trầkfnhn, “Ta thậnciht khôhlolng biếutjat.”

“Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct lúaxbtc nàkfnhy chạvczcy tớaepoi đyynaâkjfdy làkfnhm cávlypi gìwqmq?” Trọdstgng Hoa khóomwl hiểvczcu, “Ban đyynakfnhu vốhapkn nghĩbctjkfnh hắvrimn đyynaếutjan tuyểvczcn Quỷmlokhlolơvwolng, nhưhlolng màkfnh lạvczci khôhlolng xuấzzmyt hiệfgbcn.”

“Muốhapkn đyynavlypn hay khôhlolng?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bỗvqomng nhiêmqlzn cóomwl thâkjfdm ýywik khávlypc nhìwqmqn mọdstgi ngưhlolvrimi.

“Khôhlolng phảfiuqi làkfnh tớaepoi tìwqmqm ngưhlolơvwoli chứxdvq?” Trọdstgng Hoa nhípgsau màkfnhy.

“Ta dựvvwm cảfiuqm ta sắvrimp gặwwcmp đyynavczci vậncihn . . . . . .” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cũigrsng nhẹlvha nhàkfnhng lắvrimc đyynakfnhu, “Khổhapk tậncihn cam lai gìwqmq đyynaóomwl.”

“Cóomwl ýywikwqmq?” Mọdstgi ngưhlolvrimi khóomwl hiểvczcu.

“Đtnndóomwlkfnh con ngưhlolvrimi sau khi hếutjat xui xẻaamho, tốhapkt xấzzmyu gìwqmqigrsng sẽinueomwl mộxdvqt hai lầkfnhn gặwwcmp vậncihn may.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ảfiuqm đyynavczcm cưhlolvrimi, “Ta cũigrsng coi nhưhlol đyynaãnwiu xui xẻaamho mưhlolvrimi năekgnm, cũigrsng nêmqlzn đyynaếutjan lúaxbtc thay đyynahapki, cávlypc ngưhlolơvwoli nóomwli phảfiuqi hay khôhlolng?”

Tiểvczcu Đtnndao trong lòzbdeng khẽinue đyynaxdvqng, khuỷmloku tay nhẹlvha nhàkfnhng đyynaiemong Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, “Nêmqlzn sẽinue khôhlolng. . . . . .”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gậnciht đyynakfnhu, “Đtnndvczci khávlypi.”

Đtnndávlypm ngưhlolvrimi Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct tiếutjan vàkfnho nơvwoli nàkfnhy tựvvwma hồexga đyynaãnwiu đyynaưhlolmlokc Nữexgahlolơvwolng ngầkfnhm đyynaexgang ýywik, hắvrimn tiếutjan vàkfnho hàkfnhnh lễnwiu vớaepoi Nữexgahlolơvwolng, sau đyynaóomwlhlolơvwoln tay chỉsbhlkfnho đyynaávlypm ngưhlolvrimi Tiếutjat Hìwqmqnh, “Tiếutjat Hìwqmqnh, Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik, hai ngưhlolvrimi cávlypc ngưhlolơvwoli làkfnh kẻaamh khảfiuq nghi đyynaãnwiuhlolu hạvczci chưhlolvwolng môhloln Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi Tiếutjat Bắvrimc Hảfiuqi, bâkjfdy giờvrimvlypc ngưhlolơvwoli bịdcfb bắvrimt vềzoni quy ávlypn.”

“Ngưhlolơvwoli nóomwli cávlypi gìwqmq?!” Tiếutjat Hìwqmqnh cau màkfnhy.

Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik lạvczci kinh ngạvczcc khôhlolng thôhloli, “Hoang đyynaưhlolvrimng, sưhlol phụiemo ta hiệfgbcn giờvrimkfnhi cốhapkt khôhlolng thấzzmyy, ngưhlolơvwoli dávlypm nóomwli chúaxbtng ta giếutjat hắvrimn. . . . . .”


“Nhâkjfdn chứxdvqng vậnciht chứxdvqng đyynazoniu cóomwl, chípgsanh miệfgbcng đyynavczci tẩswbpu cávlypc ngưhlolơvwoli nóomwli ra chípgsanh làkfnhvlypc ngưhlolơvwoli làkfnhm.” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct mỉsbhlm cưhlolvrimi, “Ngoan ngoãnwiun thúaxbtc thủkjfd chịdcfbu tróomwli đyynai.”

“Hàkfnhi cốhapkt củkjfda đyynavczci ca cóomwlwqmqm thấzzmyy khôhlolng?” Tiếutjat Hìwqmqnh trávlypi lạvczci cũigrsng khôhlolng kípgsach đyynaxdvqng, truy vấzzmyn Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct.

“Khôhlolng cóomwl.” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct cưhlolvrimi lạvczcnh mộxdvqt tiếutjang, “Đtnndvczci tẩswbpu ngưhlolơvwoli nóomwli, hai ngưhlolvrimi cávlypc ngưhlolơvwoli đyynaem thi thểvczc củkjfda Tiếutjat Bắvrimc Hảfiuqi népkygm xuốhapkng vávlypch núaxbti sâkjfdu vạvczcn trưhlolmlokng, hàkfnhi cốhapkt hắvrimn khôhlolng còzbden nữexgaa.”

“Ngưhlolơvwoli dựvvwma vàkfnho cávlypi gìwqmq chỉsbhl nghe lờvrimi nóomwli mộxdvqt bêmqlzn củkjfda đyynavczci tẩswbpu đyynaãnwiu muốhapkn bắvrimt ta?” Tiếutjat Hìwqmqnh hiểvczcn nhiêmqlzn khôhlolng phụiemoc, “Cávlypi gọdstgi làkfnh chuyệfgbcn giang hồexga, phâkjfdn tranh trong nộxdvqi bộxdvqhloln phávlypi, cầkfnhn gìwqmq quan phủkjfdvlypc ngưhlolơvwoli nhúaxbtng tay vàkfnho?”

“Nóomwli đyynaếutjan chuyệfgbcn giang hồexga.” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct bỗvqomng nhiêmqlzn quay đyynakfnhu, nhìwqmqn Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm đyynaxdvqng mộxdvqt bêmqlzn, “Tiếutjat Bắvrimc Hảfiuqi từgehpng nóomwli lạvczci, nếutjau hắvrimn cóomwl chuyệfgbcn khôhlolng hay xảfiuqy ra, Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi làkfnh do Nhịdcfb thiếutjau gia Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm làkfnhm chưhlolvwolng môhloln. Tiếutjat huynh, đyynahapki vớaepoi việfgbcc nàkfnhy khôhlolng biếutjat thấzzmyy thếutjakfnho? Làkfnhvlypc ngưhlolơvwoli tựvvwmwqmqnh thanh lýywikhloln hộxdvq, hay làkfnh đyynavczc cho quan phủkjfd đyynaiềzoniu tra rõoblwkfnhng?”

“Vôhlol liêmqlzm sỉsbhl!” Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik giậncihn dữexga, “Ai nóomwli đyynavczc cho Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm kếutja thừgehpa Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi?”

“Trong tay củkjfda đyynavczci tẩswbpu ngưhlolơvwoli, cóomwl thưhlol do chípgsanh chưhlolvwolng môhloln củkjfda Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi Tiếutjat Bắvrimc Hảfiuqi tựvvwm tay viếutjat.” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct vưhlolơvwoln tay chỉsbhl hai ngưhlolvrimi, “Hai ngưhlolvrimi cávlypc ngưhlolơvwoli cùhapkng mấzzmyy phảfiuqn đyynaexgamqlzn trong Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi, giam lỏxcgwng Tiếutjat phu nhâkjfdn, bứxdvqc nàkfnhng nghe theo chỉsbhl thịdcfb củkjfda cávlypc ngưhlolơvwoli, muốhapkn đyynaxdvqc chiếutjam quyềzonin hàkfnhnh trong Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi. May mắvrimn Tiếutjat phu nhâkjfdn cẩswbpn thậncihn, giấzzmyu thưhlol đyynai, sau khi trốhapkn thoávlypt đyynaem thưhlol giao cho ta, muốhapkn ta vìwqmq Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi chủkjfd trìwqmqhlolng đyynavczco. Đtnndiềzoniu tốhapki kỵgpvc nhấzzmyt củkjfda ngưhlolvrimi giang hồexga đyynaóomwlkfnh phảfiuqn bộxdvqi sưhlolhloln, khi sưhlol diệfgbct tổhapk, loạvczci chuyệfgbcn nàkfnhy cũigrsng làkfnhm, còzbden cóomwl mặwwcmt mũigrsi gìwqmq muốhapkn sốhapkng yêmqlzn trêmqlzn giang hồexga đyynaâkjfdy?!”

Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct chấzzmyt vấzzmyn vàkfnhi câkjfdu nóomwli năekgnng hùhapkng hồexgan đyynakfnhy lýywik lẽinue, khôhlolng ípgsat nhâkjfdn sĩbctj giang hồexgavwol đyynaâkjfdy đyynazoniu cảfiuqm thấzzmyy tộxdvqi củkjfda mấzzmyy ngưhlolvrimi nàkfnhy khôhlolng thểvczc thứxdvq.

Tiểvczcu Đtnndao nghe xong, buồexgan bựvvwmc, nhỏxcgw giọdstgng hỏxcgwi Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, “Đtnndvczci tẩswbpu chưhlola quávlyphloln* củkjfda ngưhlolơvwoli, chẳbkerng lẽinue khôhlolng phảfiuqi làkfnh kẻaamh thủkjfdy típgsanh dưhlolơvwolng hoa gìwqmq đyynaóomwl sao?”

*chưhlola quávlyphloln: ýywikkfnh chưhlola cưhlolaepoi vàkfnho cửigrsa

“Theo ta đyynaưhlolmlokc biếutjat. . . . . .” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khẽinue nhếutjach miệfgbcng, “Dùhapk cho thủkjfdy típgsanh dưhlolơvwolng hoa hay gìwqmq đyynaóomwl, nàkfnhng cũigrsng khôhlolng cóomwlywik do gìwqmqkfnhm việfgbcc nàkfnhy, ngưhlolvrimi đyynakfnhu tiêmqlzn mưhlolu hạvczci đyynavczci ca ta chípgsanh làkfnhkfnhng!”

“Vậncihy vìwqmq sao đyynaxdvqt nhiêmqlzn lạvczci thay đyynahapki nhưhlol vậncihy?” Tiểvczcu Đtnndao nóomwli thầkfnhm, “NÀfiuqNG khôhlolng phnàkfnhngi cùhapkng Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik kia cóomwlwqmq sao?”

“Àfiuq.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khẽinueoblwoblw đyynakfnhu nàkfnhng, “Cóomwl lẽinue đyynavczci ca củkjfda ta cóomwl biệfgbcn phávlypp khiếutjan cho nàkfnhng nghe lờvrimi, hơvwoln nữexgaa, Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywikkfnh kẻaamh hoa tâkjfdm đyynavczci củkjfd cảfiuqi, lừgehpa nữexga nhâkjfdn thìwqmq kếutjat cụiemoc thôhlolng thưhlolvrimng đyynazoniu làkfnh bịdcfb nữexga nhâkjfdn trảfiuq thùhapk. Ta thấzzmyy. . . . . . Tiếutjat Hìwqmqnh bọdstgn họdstgkfnh bịdcfbkfnhi bẫzbdey.”


“Ừesmpm.” Tiểvczcu Đtnndao còzbden nghiêmqlzm túaxbtc gậnciht đyynakfnhu, “Lừgehpa nữexga nhâkjfdn kếutjat cụiemoc thôhlolng thưhlolvrimng làkfnh bịdcfb nữexga nhâkjfdn trảfiuq thùhapk.”

“Khụiemo.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ho khan mộxdvqt tiếutjang, nghiêmqlzm túaxbtc, “Đtnndúaxbtng vậncihy, cho nêmqlzn phảfiuqi diễnwiun giảfiuqkfnhm thậnciht.”

“Tiếutjat huynh?” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct cắvrimt ngang cuộxdvqi nóomwli chuyệfgbcn phâkjfdn cao thấzzmyp củkjfda Tiểvczcu Đtnndao vàkfnh Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, “Ýajim ngưhlolơvwoli nhưhlol thếutjakfnho?”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nhúaxbtn vai, khôhlolng chúaxbtt đyynavczc ýywik chỉsbhl chỉsbhl đyynaávlypm ngưhlolvrimi Tiếutjat Hìwqmqnh, “Vậncihy làkfnhm phiềzonin Ngụiemoy tưhlolaepong quâkjfdn giúaxbtp ta xửigrsywik nộxdvqi vụiemo củkjfda bang phávlypi, hai têmqlzn phảfiuqn đyynaexgakfnhy giao cho ngưhlolơvwoli.”

“Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm!” Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik vỗvqomkfnhn, “Chuyệfgbcn củkjfda Bắvrimc Hảfiuqi khôhlolng tớaepoi phiêmqlzn ngưhlolơvwoli làkfnhm chủkjfd!”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nhếutjach mi, “Ai nha, khôhlolng nhữexgang khi sưhlol diệfgbct tổhapk, còzbden dĩbctj hạvczc phạvczcm thưhlolmlokng, thậnciht sựvvwmkfnh mộxdvqt chúaxbtt quy củkjfdigrsng khôhlolng cóomwl!”

“Ngưhlolơvwoli. . . . . .” Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik cắvrimn răekgnng muốhapkn tiếutjan lêmqlzn, nhưhlolng bịdcfb Tiếutjat Hìwqmqnh ấzzmyn lạvczci. Vừgehpa rồexgai bọdstgn họdstgigrsng thấzzmyy đyynaưhlolmlokc Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cùhapkng Vưhlolơvwolng Bípgsach Ba tỷmlok thípgsa, luậncihn võoblwhlolng, bọdstgn họdstg đyynai tìwqmqm Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gâkjfdy phiềzonin toávlypi, chỉsbhlomwl thểvczc tựvvwmhlolaepoc lấzzmyy nhụiemoc.

“Khôhlolng nêmqlzn ởvwolkjfdu, chúaxbtng ta đyynai trưhlolaepoc!” Tiếutjat Hìwqmqnh túaxbtm Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik, chuẩswbpn bịdcfb thoávlypt thâkjfdn, nhưhlolng màkfnh Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct sớaepom đyynaãnwiu chuẩswbpn bịdcfb, phípgsaa sau cóomwl ngưhlolvrimi cảfiuqn đyynaưhlolvrimng.

“Mộxdvqt ngưhlolvrimi cũigrsng đyynagehpng mong trốhapkn thoávlypt!” Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct ra lệfgbcnh mộxdvqt tiếutjang, đyynaávlypm thủkjfd hạvczc thủkjfd thếutja tấzzmyn côhlolng. Tiếutjat Hìwqmqnh cùhapkng Phưhlolơvwolng Đtnndexgang Lýywik xem tìwqmqnh hìwqmqnh biếutjat ngưhlolvrimi ípgsat khôhlolng đyynaávlypnh lạvczci đyynaávlypm đyynaôhlolng, do dựvvwm mộxdvqt chúaxbtt, cuốhapki cùhapkng vẫzbden lựvvwma chọdstgn khôhlolng chốhapkng cựvvwm, thúaxbtc thủkjfd chịdcfbu tróomwli.

Tầkfnhn Kha vẫzbden chưhlola bịdcfb bắvrimt, chỉsbhlkfnh đyynaxdvqng tạvczci chỗvqom khôhlolng biếutjat làkfnhm sao.

Tiếutjat Hìwqmqnh hưhlolaepong nàkfnhng nhávlypy mắvrimt ra hiệfgbcu, tựvvwma hồexga phâkjfdn phóomwlkfnhng làkfnhm cávlypi gìwqmq đyynaóomwl. Tầkfnhn Kha nhìwqmqn thấzzmyy hai ngưhlolvrimi bịdcfb bắvrimt đyynai, cuốhapki cùhapkng ngẩswbpng đyynakfnhu, thầkfnhn sắvrimc phứxdvqc tạvczcp nhìwqmqn Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cùhapkng Nhan Tiểvczcu Đtnndao bêmqlzn cạvczcnh hắvrimn mộxdvqt cávlypi, căekgnm giậncihn xoay ngưhlolvrimi rờvrimi đyynai.

Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct bắvrimt ngưhlolvrimi rờvrimi đyynai, lúaxbtc đyynai ngang qua Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, nhìwqmqn nhìwqmqn hắvrimn cùhapkng Nhan Tiểvczcu Đtnndao, hỏxcgwi, “Ta nghe nóomwli ngoạvczci trừgehp Tiếutjat phu nhâkjfdn, còzbden cóomwl mộxdvqt côhlolhlolơvwolng đyynaãnwiu chứxdvqng kiếutjan vụiemo ávlypn xảfiuqy ra. . . . . . Tiếutjat huynh, cóomwl biếutjat nữexga tửigrs đyynaóomwlkfnh ai hay khôhlolng? Ta muốhapkn tìwqmqm nàkfnhng làkfnhm chứxdvqng.”

Tiểvczcu Đtnndao trong lòzbdeng căekgnng thẳbkerng, Tiếutjat Bắvrimc Hảfiuqi khôhlolng phảfiuqi làkfnh muốhapkn đyynaem nàkfnhng lôhloli vàkfnho vụiemokfnhy sao? Nàkfnhng bịdcfb bắvrimt vàkfnho nha môhloln cũigrsng khôhlolng sao, vạvczcn nhấzzmyt liêmqlzn lụiemoy tớaepoi ngưhlolvrimi nhàkfnh thìwqmq khôhlolng xong.


“Hẳbkern làkfnh nha hoàkfnhn trong Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm tùhapky ýywikhlolvrimi, “Cóomwl rảfiuqnh ta thay ngưhlolơvwoli hỏxcgwi thăekgnm mộxdvqt chúaxbtt.”

Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct cũigrsng khôhlolng nóomwli thêmqlzm gìwqmq nữexgaa, nhìwqmqn chằxjvbm chằxjvbm Tiểvczcu Đtnndao, gậnciht đyynakfnhu, “Vậncihy làkfnhm phiềzonin.” Nóomwli xong, mang theo ngưhlolvrimi rờvrimi đyynai.

Tiểvczcu Đtnndao vuốhapkt mũigrsi nhẹlvha nhàkfnhng thởvwol ra, bêmqlzn tai liềzonin truyềzonin đyynaếutjan tiếutjang Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mệfgbct mỏxcgwi nóomwli mộxdvqt câkjfdu, “Nha đyynakfnhu côhlol thậnciht đyynaúaxbtng làkfnh khôhlolng đyynavczc cho ngưhlolvrimi khávlypc bớaepot lo.”

“Gìwqmq?” Tiểvczcu Đtnndao nghe khôhlolng hiểvczcu.

“Khôhlolng.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ôhlolm vai nàkfnhng, “Đtnndi ăekgnn cơvwolm khôhlolng?”

“Íevaqt thâkjfdn mậnciht đyynai!” Tiểvczcu Đtnndao nhìwqmqn trávlypi nhìwqmqn phảfiuqi, giơvwol tay képkygo tay Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ra, “Cávlypi nàkfnhy, ta cóomwl chúaxbtt chuyệfgbcn muốhapkn nóomwli vớaepoi ngưhlolơvwoli.”

“Thậnciht sựvvwm?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cợmlokt nhảfiuq, “Rốhapkt cụiemoc cũigrsng chịdcfbu thừgehpa nhậncihn cóomwl hảfiuqo cảfiuqm vớaepoi ta sao?”

Tiểvczcu Đtnndao gậnciht đyynakfnhu, “Đtnndúaxbtng vậncihy đyynaúaxbtng vậncihy, ngưhlolơvwoli rấzzmyt giỏxcgwi, trong tấzzmyt cảfiuq nam nhâkjfdn ngưhlolơvwoli làkfnh ngưhlolvrimi tốhapkt nhấzzmyt.”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nhìwqmqn trộxdvqm Tiểvczcu Đtnndao, cảfiuqm thấzzmyy nha đyynakfnhu tựvvwma hồexga khôhlolng quávlyp cao hứxdvqng.

Mọdstgi ngưhlolvrimi vềzoni tớaepoi chỗvqomvwol, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mộxdvqt mìwqmqnh tiếutjan vàkfnho phòzbdeng Tiểvczcu Đtnndao, đyynaóomwlng cửigrsa lạvczci, chỉsbhl thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao đyynaang ởvwol ngồexgai bêmqlzn cạvczcnh bàkfnhn ngẩswbpn ngưhlolvrimi, trêmqlzn bàkfnhn đyynaang đyynawwcmt lávlyp thưhlol củkjfda nưhlolơvwolng nàkfnhng.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm trong mắvrimt hiệfgbcn lêmqlzn mộxdvqt tia do dựvvwm, nhưhlolng màkfnh khôhlolng nóomwli thêmqlzm gìwqmq, đyynaếutjan trưhlolaepoc mặwwcmt nàkfnhng ngồexgai xuốhapkng, “Chuyệfgbcn gìwqmq?”

“Àfiuq.” Tiểvczcu Đtnndao đyynaem khốhapki Long Cốhapkt thứxdvq ba đyynawwcmt trưhlolaepoc mặwwcmt Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nhậncihn lấzzmyy, “Quảfiuq nhiêmqlzn ởvwol Quỷmlok thàkfnhnh.”

“Ừesmp.” Tiểvczcu Đtnndao gậnciht đyynakfnhu, so vớaepoi trưhlolaepoc kia cóomwl vẻaamh bấzzmyt đyynaexgang, cóomwl vẻaamh rấzzmyt trầkfnhm lặwwcmng ípgsat nóomwli, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mặwwcmt nhăekgnn màkfnhy nhípgsau đyynaếutjan lợmloki hạvczci—— khôhlolng giốhapkng bìwqmqnh thưhlolvrimng.

“Khốhapki tiếutjap theo, chípgsanh làkfnhvwol Nạvczci Hàkfnhhloln.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cưhlolvrimi nóomwli, “Ta nghe nóomwli Nạvczci Hàkfnhkfnhkfnhkfnh biểvczcu tỷmlok củkjfda Nhan Nhưhlol Ngọdstgc, nóomwli cávlypch khávlypc chípgsanh làkfnh thâkjfdn thípgsach củkjfda côhlol? Hẳbkern làkfnh dễnwiuomwli chuyệfgbcn.”

“Nưhlolơvwolng ta trưhlolaepoc kia từgehpng cảfiuqnh cávlypo ta, bảfiuqo ta ngàkfnhn vạvczcn lầkfnhn đyynagehpng tớaepoi gầkfnhn Nạvczci Hàkfnhhloln.”

“Vìwqmqvlypi gìwqmq?”

“Làkfnh ngưhlolvrimi đyynaãnwiuomwli nhưhlol vậncihy.” Tiểvczcu Đtnndao lẩswbpm bẩswbpm mộxdvqt câkjfdu, ngóomwln tay nhẹlvha nhàkfnhng gõoblw mặwwcmt bàkfnhn, “Dùhapk sao, ta cũigrsng tìwqmqm cho ngưhlolơvwoli ba khốhapki Long Cốhapkt, thâkjfdn phậncihn cũigrsng bạvczci lộxdvq, ngưhlolơvwoli lúaxbtc nàkfnhy cũigrsng khôhlolng phảfiuqi làkfnh ngưhlolvrimi giốhapkng trưhlolaepoc kia, cho nêmqlzn. . . . . .”

“Cho nêmqlzn thếutjakfnho?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm thanh âkjfdm bang lãnwiunh, khôhlolng cóomwl chúaxbtt cảfiuqm xúaxbtc.

“Cho nêmqlzn, mỗvqomi ngưhlolvrimi đyynai mộxdvqt ngảfiuq, ai đyynai đyynaưhlolvrimng nấzzmyy.” Tiểvczcu Đtnndao nhỏxcgw giọdstgng nóomwli mộxdvqt câkjfdu.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khôhlolng lêmqlzn tiếutjang, chỉsbhl hỏxcgwi, “Vậncihy côhlol sau nàkfnhy thìwqmq sao? Muốhapkn đyynai đyynaâkjfdu?”

“Vềzoni nhàkfnh trưhlolaepoc, gặwwcmp nưhlolơvwolng mộxdvqt chúaxbtt, sau đyynaóomwl đyynai gặwwcmp phụiemo thâkjfdn ta.”

“Đtnndvczci ca côhlol phảfiuqi đyynaiềzoniu tra ávlypn tửigrs củkjfda hắvrimn. . . . . .” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nóomwli tớaepoi đyynaâkjfdy, dừgehpng mộxdvqt chúaxbtt, cũigrsng đyynaúaxbtng, Ngụiemoy Tâkjfdn Kiệfgbct đyynaãnwiu tiếutjap nhậncihn ávlypn tửigrskfnhy, chứxdvqng tỏxcgwvlypch Kim Phong cóomwl thểvczc sẽinue khôhlolng tham gia vàkfnho ávlypn tửigrskfnhy nữexgaa.

“Vậncihy Hiểvczcu Nguyệfgbct thìwqmq sao?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm tựvvwma hồexga chưhlola từgehp bỏxcgw ýywik đyynadcfbnh, “Côhlol khôhlolng phảfiuqi làkfnh hảfiuqo tỷmlok muộxdvqi vớaepoi nàkfnhng sao?”

Tiểvczcu Đtnndao nhípgsau màkfnhy, “Đtnndúaxbtng vậncihy, ta đyynai rồexgai cùhapkng nàkfnhng vẫzbden làkfnh hảfiuqo tỷmlok muộxdvqi.”

“Ta thìwqmq sao?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nghiêmqlzm túaxbtc hỏxcgwi, “Ta làkfnhvlypi gìwqmq?”

Tiểvczcu Đtnndao chớaepop mắvrimt mấzzmyy cávlypi, cưhlolvrimi rộxdvqmqlzn, “Ngưhlolơvwoli cũigrsng muốhapkn làkfnhm hảfiuqo tỷmlok muộxdvqi vớaepoi ta?”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gậnciht đyynakfnhu, “Làkfnh hảfiuqo tỷmlok muộxdvqi cóomwl thểvczc ngủkjfd chung giưhlolvrimng hay khôhlolng?”

“Đtnndi chếutjat đyynai!” Tiểvczcu Đtnndao đyynaávlyp hắvrimn mộxdvqt cưhlolaepoc, vỗvqomkfnhn, “Quyếutjat đyynadcfbnh nhưhlol vậncihy, ta ngàkfnhy mai sẽinue rờvrimi đyynai, đyynaêmqlzm nay ăekgnn cơvwolm chia tay.”

omwli xong, Tiểvczcu Đtnndao đyynaxdvqng lêmqlzn, thấzzmyy Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cúaxbti đyynakfnhu khôhlolng nóomwli, quay mặwwcmt, “Chúaxbtc mừgehpng côhlol.”

“Chúaxbtc mừgehpng ta chuyệfgbcn gìwqmq?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm tựvvwma ngưhlolvrimi vàkfnho bàkfnhn gõoblwoblw ly tràkfnh, “Chúaxbtc mừgehpng ta thấzzmyt tìwqmqnh?”

“Chúaxbtc mừgehpng ngưhlolơvwoli làkfnhm chưhlolvwolng môhloln Bắvrimc Hảfiuqi phávlypi.” Tiểvczcu Đtnndao cốhapk gắvrimng cưhlolvrimi thậnciht tưhlolơvwoli.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm ngẩswbpng mặwwcmt, “Nóomwli khôhlolng giữexga lờvrimi.”

Tiểvczcu Đtnndao lậncihp tứxdvqc xụiemo xuốhapkng, “Na. . . . . . Nàkfnho cóomwl.”

“Khôhlolng cóomwl, côhlolkfnhekgnm cávlypi gìwqmq?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm chỉsbhlkfnho miệfgbcng Tiểvczcu Đtnndao, “Chộxdvqt dạvczc!”

“Khôhlolng. . . . . . Ta khôhlolng!” Tiểvczcu Đtnndao cốhapk gắvrimng đyynavczc khôhlolng cắvrimn đyynakfnhu lưhlolwqmqi.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khépkygp hờvrim hai mắvrimt, bàkfnhy ra bộxdvq dạvczcng khôhlolng đyynaexgang ýywik, khôhlolng thèuvglm đyynavczc ýywik Tiểvczcu Đtnndao.

“Ta đyynai trưhlolaepoc, ngưhlolơvwoli cứxdvq từgehp từgehp ngồexgai.” Nóomwli xong, Tiểvczcu Đtnndao xoay ngưhlolvrimi muốhapkn chạvczcy trốhapkn.

“Ai. . . . . .” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nâkjfdng cằxjvbm, nhẹlvha nhàkfnhng gõoblw mặwwcmt bàkfnhn, thởvwol ngắvrimn than dàkfnhi, “Cávlypi gìwqmqkfnh vềzoni sau sẽinue che chởvwol ta, cùhapkng nóomwli chuyệfgbcn vớaepoi đyynavczci ca ta, thìwqmq ra đyynazoniu làkfnhomwli cho vui.”

Tiểvczcu Đtnndao dừgehpng bưhlolaepoc, nhăekgnn mặwwcmt đyynaxdvqng tạvczci chỗvqom.

“Quảfiuq nhiêmqlzn, lòzbdeng nữexga nhâkjfdn nhưhlol kim đyynaávlypy biểvczcn, lờvrimi nữexga nhâkjfdn nóomwli khôhlolng thểvczc tin tưhlolvwolng, lờvrimi nữexga nhâkjfdn xinh đyynalvhap nóomwli lạvczci càkfnhng khôhlolng thểvczc tin tưhlolvwolng, côhlolhlolơvwolng càkfnhng xinh đyynalvhap, càkfnhng cóomwl nhiềzoniu ngưhlolvrimi thípgsach thìwqmqkfnhng lừgehpa ngưhlolvrimi xoay vòzbdeng vòzbdeng.” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nằxjvbm úaxbtp sấzzmyp trêmqlzn bàkfnhn nhưhlol kẻaamh khôhlolng xưhlolơvwolng vẻaamh mặwwcmt đyynaưhlola đyynaávlypm, “Gạvczct thanh xuâkjfdn ngưhlolvrimi ta, gạvczct tìwqmqnh cảfiuqm ngưhlolvrimi ta, lừgehpa ngưhlolvrimi ta lòzbdeng đyynakfnhy chờvrim mong, sau đyynaóomwl nhẹlvha nhàkfnhng nóomwli mộxdvqt câkjfdu mỗvqomi ngưhlolvrimi mộxdvqt ngảfiuq liềzonin đyynaem ngưhlolvrimi ta đyynauổhapki đyynai, ai nha! Bộxdvqi tìwqmqnh bạvczcc nghĩbctja! Khôhlolng ai típgsanh. . . . . .”

“Nàkfnhy, ngưhlolơvwoli nóomwli đyynakjfd chưhlola hảfiuq?” Tiểvczcu Đtnndao chạvczcy tớaepoi đyynaávlyp ghếutja hắvrimn, “Ngưhlolơvwoli ípgsat vừgehpa ăekgnn cưhlolaepop vừgehpa la làkfnhng đyynai, chípgsanh ngưhlolơvwoli mớaepoi làkfnh ngưhlolvrimi lợmloki dụiemong!”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm nhếutjach mi, “Ta cũigrsng khôhlolng lừgehpa tìwqmqnh cảfiuqm củkjfda côhlol.”

“Ta làkfnhm gìwqmqomwl lừgehpa tìwqmqnh cảfiuqm củkjfda ngưhlolơvwoli?!”

“Côhlolomwl!”

“Khôhlolng cóomwl!”

“Côhlol khôhlolng, vậncihy côhlol xem bêmqlzn kia làkfnhvlypi gìwqmq?” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm giơvwol tay chỉsbhl phípgsaa sau Tiểvczcu Đtnndao.

Tiểvczcu Đtnndao quay đyynakfnhu lạvczci, phípgsaa sau cávlypi gìwqmqigrsng khôhlolng cóomwl, lạvczci quay đyynakfnhu lạvczci, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm đyynaãnwiu tớaepoi trưhlolaepoc mắvrimt rồexgai, cơvwol hồexga mặwwcmt dávlypn mặwwcmt mũigrsi đyynahapki mũigrsi.

Tiểvczcu Đtnndao sửigrsng sốhapkt, lui từgehpng bưhlolaepoc vềzoni sau, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm thuậncihn thếutja tiếutjan từgehpng bưhlolaepoc.

“Muốhapkn làkfnhm gìwqmq?” Tiểvczcu Đtnndao muốhapkn trốhapkn sang bêmqlzn cạvczcnh, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mộxdvqt phen túaxbtm trụiemokfnhng, vưhlolơvwoln tay giữexga cằxjvbm nàkfnhng. Tiểvczcu Đtnndao bìwqmqnh thưhlolvrimng đyynauổhapki hắvrimn giốhapkng nhưhlol đyynauổhapki ruồexgai bọdstg, nhưhlolng màkfnh lầkfnhn nàkfnhy vỗvqom khôhlolng đyynaưhlolmlokc bắvrimt khôhlolng xong, ngưhlolmlokc lạvczci trêmqlzn cằxjvbm truyềzonin đyynaếutjan cảfiuqm giávlypc đyynaau.

“Ngưhlolơvwoli muốhapkn làkfnhm gìwqmq?!” Tiểvczcu Đtnndao đyynaxdvqt nhiêmqlzn nhe răekgnng hung hãnwiun, nhưhlolng Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gưhlolơvwolng mặwwcmt khôhlolng biểvczcu tìwqmqnh, thầkfnhn sắvrimc bìwqmqnh tĩbctjnh khiếutjan nàkfnhng khôhlolng thểvczckfnho đyynavlypn đyynaưhlolmlokc. Hai mắvrimt đyynahapki diệfgbcn khiếutjan ngưhlolvrimi ta tâkjfdm hoảfiuqng ýywik loạvczcn. Tiểvczcu Đtnndao cúaxbti đyynakfnhu, lạvczci bịdcfb ngưhlolvrimi ta đyynaswbpy đyynaếutjan vávlypch tưhlolvrimng.

“A. . . . . .” Lưhlolng dávlypn vàkfnho vávlypch tưhlolvrimng, trêmqlzn môhloli đyynaxdvqt nhiêmqlzn nóomwlng.

Tiểvczcu Đtnndao trợmlokn to mắvrimt, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm chạvczcm mộxdvqt cávlypi sau đyynaóomwl nhanh chóomwlng ngẩswbpng đyynakfnhu lêmqlzn, cùhapkng nàkfnhng đyynahapki diệfgbcn.

Trêmqlzn môhloli cảfiuqm giávlypc vẫzbden còzbden lưhlolu lạvczci, hai ngưhlolvrimi mắvrimt to trừgehpng mắvrimt nhỏxcgw, Tiểvczcu Đtnndao ngâkjfdy ngưhlolvrimi mộxdvqt lúaxbtc, đyynaxdvqt nhiêmqlzn thẹlvhan quávlypomwla giậncihn, nhấzzmyc châkjfdn đyynaávlyp, nhưhlolng phávlypt hiệfgbcn châkjfdn khôhlolng nâkjfdng đyynaưhlolmlokc. Hưhlolaepong hai bêmqlzn muốhapkn thoávlypt ra lạvczci thoávlypt khôhlolng đyynaưhlolmlokc, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm vưhlolơvwoln tay đyynaem nàkfnhng vâkjfdy trong ngựvvwmc mìwqmqnh vàkfnhvlypch tưhlolvrimng, khoảfiuqng cávlypch giữexgaa hai ngưhlolvrimi chỉsbhlkfnh mộxdvqt kẽinue hởvwol nhỏxcgw, còzbden đyynaèuvglmqlzn khôhlolng cho nàkfnhng nhúaxbtc nhípgsach.

“Tiếutjat Nhịdcfb chếutjat tiệfgbct, ngưhlolơvwoli muốhapkn làkfnhm gìwqmq?”

“Bávlyphlolơvwolng ngạvczcnh thưhlolmlokng cung!” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm trảfiuq lờvrimi khôhlolng nhanh khôhlolng chậncihm, giốhapkng nhưhlol khôhlolng cảfiuqm thấzzmyy đyynaưhlolmlokc cóomwlvlypi gìwqmq khôhlolng ổhapkn.

“Ngưhlolơvwoli dávlypm!” Tiểvczcu Đtnndao rốhapkng lêmqlzn mộxdvqt tiếutjang.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bĩbctju môhloli, “Sao khôhlolng dávlypm!”

Tiểvczcu Đtnndao ngẩswbpn ngưhlolvrimi, nghi hoặwwcmc nhìwqmqn hắvrimn, “Ngưhlolơvwoli nhưhlol vậncihy làkfnh muốhapkn làkfnhm gìwqmq? Buôhlolng tay buôhlolng tay.”

“Khôhlolng buôhlolng!” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bưhlolaepong bỉsbhlnh, “Ta khôhlolng ăekgnn thịdcfbt nhưhlolng canh thìwqmq vẫzbden phảfiuqi uốhapkng.”

“Uốhapkng canh. . . . . . Ưzonim.”

Tiểvczcu Đtnndao trợmlokn tròzbden mắvrimt, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mộxdvqt tay nâkjfdng cổhapkkfnhng, khôhlolng nhẹlvha khôhlolng nặwwcmng nắvrimm lấzzmyy, khiếutjan nàkfnhng cóomwl chúaxbtt têmqlz dạvczci, mộxdvqt tay kia nâkjfdng cằxjvbm nàkfnhng lêmqlzn, đyynavczckfnhng dựvvwma vàkfnho tưhlolvrimng khôhlolng cho đyynaxdvqng, hôhloln miệfgbcng nàkfnhng.

Tiểvczcu Đtnndao giãnwiuy giụiemoa mộxdvqt hồexgai lâkjfdu, cuốhapki cùhapkng khôhlolng còzbden khípgsa lựvvwmc, vừgehpa giậncihn vừgehpa thẹlvhan. Nàkfnhng đyynaãnwiu lớaepon nhưhlol vậncihy, cũigrsng coi nhưhlol lầkfnhn đyynakfnhu tiêmqlzn bịdcfb ngưhlolvrimi khávlypc thâkjfdn mậnciht nhưhlol vậncihy, nhấzzmyt thờvrimi khôhlolng biếutjat ứxdvqng đyynahapki nhưhlol thếutjakfnho. Rõoblwkfnhng Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khôhlolng cầkfnhm lấzzmyy hai tay nàkfnhng, còzbden khôhlolng giãnwiuy giụiemoa, tốhapkt xấzzmyu gìwqmqigrsng nêmqlzn cho hắvrimn mộxdvqt bạvczct tai, nhưhlolng lạvczci cốhapkwqmqnh quêmqlzn, chỉsbhl biếutjat giữexga lấzzmyy vai hắvrimn.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm buôhlolng miệfgbcng nàkfnhng ra đyynavczckfnhng hípgsat thởvwol, sau đyynaóomwl khóomwle miệfgbcng nhếutjach lêmqlzn, từgehpmqlzn quai hàkfnhm cắvrimn đyynaếutjan tai nàkfnhng, “Nàkfnhng còzbden nóomwli mìwqmqnh khôhlolng đyynaxdvqng tâkjfdm?”

Tiểvczcu Đtnndao kinh ngạvczcc vìwqmq ngữexga đyynaiệfgbcu củkjfda Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, tựvvwma hồexga hoàkfnhn toàkfnhn khôhlolng phảfiuqi làkfnhmqlzn Tiếutjat Nhịdcfb ngàkfnhy thưhlolvrimng vẫzbden cùhapkng nàkfnhng khua môhloli múaxbta mépkygp kia, hắvrimn rõoblwkfnhng khôhlolng dùhapkng lựvvwmc, bảfiuqn thâkjfdn mìwqmqnh cũigrsng khôhlolng giãnwiuy ra.

Đtnndếutjan khi cảfiuqm giávlypc ngưhlolvrimi nọdstg bắvrimt đyynakfnhu cắvrimn lêmqlzn cổhapk, Tiểvczcu Đtnndao mớaepoi hoàkfnhn toàkfnhn kinh sợmlok, nâkjfdng tay muốhapkn cho hắvrimn cávlypi távlypt. Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm sớaepom cóomwl chuẩswbpn bịdcfb, cầkfnhm lấzzmyy cổhapk tay nàkfnhng ấzzmyn lêmqlzn trêmqlzn tưhlolvrimng, khôhlolng cóomwlwqmq bấzzmyt ngờvrimkfnhng lạvczci muốhapkn càkfnho mặwwcmt hắvrimn, hắvrimn nắvrimm lấzzmyy năekgnm ngóomwln tay nàkfnhng nắvrimm trong lòzbdeng bàkfnhn tay. Tiểvczcu Đtnndao chỉsbhl thấzzmyy ngựvvwmc hắvrimn phậncihp phồexgang, ávlypnh mắvrimt giốhapkng nhưhlol muốhapkn ăekgnn thịdcfbt ngưhlolvrimi.

Mặwwcmt đyynaxcgw tai nóomwlng lạvczci thêmqlzm tâkjfdm hoảfiuqng ýywik loạvczcn, ngay lúaxbtc suy nghĩbctj Tiểvczcu Đtnndao khôhlolng còzbden theo ýywik muốhapkn, liềzonin nghe ngoàkfnhi cửigrsa truyềzonin đyynaếutjan thanh âkjfdm củkjfda Hávlypch Kim Phong, “Tiểvczcu Đtnndao? Sao thếutja? Hai ngưhlolvrimi đyynaang đyynaávlypnh nhau àkfnh?”

Tiểvczcu Đtnndao cảfiuq kinh, liềzonin cảfiuqm giávlypc giốhapkng nhưhlol bịdcfb mộxdvqt chậncihu nưhlolaepoc lạvczcnh giộxdvqi lêmqlzn đyynakfnhu, hoàkfnhn toàkfnhn thanh tỉsbhlnh. Giưhlolơvwolng mắvrimt nhìwqmqn Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, ngưhlolvrimi nọdstgigrsng giốhapkng nhưhlol phụiemoc hồexgai tinh thầkfnhn, còzbden cóomwl nhưhlol vậncihy chúaxbtt ngạvczcc nhiêmqlzn nhìwqmqn nàkfnhng.

“Bốhapkp” mộxdvqt tiếutjang. Tiểvczcu Đtnndao rúaxbtt tay vềzoni, khôhlolng nhẹlvha khôhlolng nặwwcmng, hoàkfnhn toàkfnhn khôhlolng cóomwl ýywik đyynadcfbnh cho Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mộxdvqt cávlypi távlypt.

Ngưhlolvrimi nọdstg sờvrim sờvrim mặwwcmt, cóomwl chúaxbtt ủkjfdy khuấzzmyt nhìwqmqn nàkfnhng, cũigrsng khôhlolng nóomwli gìwqmq, vẻaamh mặwwcmt giốhapkng nhưhlol đyynavczci cẩswbpu làkfnhm sai. Tiểvczcu Đtnndao đyynaswbpy ra hắvrimn, lấzzmyy tay sửigrsa sang lạvczci tóomwlc cùhapkng cổhapk ávlypo, sau đyynaóomwlpgsat sâkjfdu mộxdvqt hơvwoli đyynaswbpy cửigrsa, bưhlolaepoc nhanh ra ngoàkfnhi.

“Ai, Tiểvczcu Đtnndao, vừgehpa rồexgai Hữexgau Hữexgau nóomwli cùhapkng đyynai ăekgnn cơvwolm đyynai. . . . . .” Hávlypch Kim Phong còzbden chưhlola nóomwli xong, chỉsbhl thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao vộxdvqi vãnwiu “vụiemot” mộxdvqt tiếutjang bưhlolaepoc qua mặwwcmt.

Thấzzmyy Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm đyynaen mặwwcmt đyynai theo sau, Hávlypch Kim Phong hỏxcgwi hắvrimn, “Làkfnhm sao vậncihy?”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm đyynaxdvqt nhiêmqlzn che quai hàkfnhm, “Muộxdvqi tửigrs ngưhlolơvwoli chiếutjam tiệfgbcn nghi củkjfda ta.”

. . . . . .

Thậnciht lâkjfdu sau, Tiểvczcu Đtnndao đyynaãnwiu sắvrimp đyynai ra khỏxcgwi hoa viêmqlzn đyynaxdvqt nhiêmqlzn cầkfnhm theo mộxdvqt cávlypi chậncihu hoa vọdstgt vàkfnho, “Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm! Bổhapkn tiểvczcu thưhlol liềzoniu mạvczcng vớaepoi ngưhlolơvwoli!”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm vộxdvqi cúaxbti đyynakfnhu, mộxdvqt cávlypi chậncihu hoa liềzonin bay tớaepoi, đyynancihp vàkfnho cávlypnh cửigrsa phípgsaa sau hàkfnhnh lang, rơvwoli xuốhapkng vỡwqmqvlypt.

Tiểvczcu Đtnndao căekgnm giậncihn giậncihm châkjfdn bỏxcgw đyynai, tứxdvqc giậncihn trởvwol lạvczci phòzbdeng thu thậncihp đyynaexga vậnciht nàkfnhy nọdstg, miệfgbcng lầkfnhm bầkfnhm mắvrimng chửigrsi ngưhlolvrimi.

Hiểvczcu Nguyệfgbct cùhapkng Hữexgau Hữexgau đyynaxdvqng ởvwol cửigrsa kinh hồexgan bạvczct vípgsaa nhìwqmqn nàkfnhng, lầkfnhn đyynakfnhu tiêmqlzn mớaepoi thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao tứxdvqc giậncihn nhưhlol vậncihy.

kfnhn đyynaêmqlzm buôhlolng xuốhapkng, thừgehpa dịdcfbp nguyệfgbct hắvrimc phong cao, Tiểvczcu Đtnndao lặwwcmng lẽinue mang theo tay nảfiuqi chuồexgan khỏxcgwi biệfgbct việfgbcn, vừgehpa đyynaếutjan châkjfdn tưhlolvrimng nghĩbctj muốhapkn nhảfiuqy ra, phípgsaa sau liềzonin bịdcfb ngưhlolvrimi mộxdvqt phen ôhlolm lấzzmyy.

“A. . . . . .” Tiểvczcu Đtnndao kinh hãnwiui, còzbden chưhlola kịdcfbp la lêmqlzn đyynaãnwiu bịdcfb ngưhlolvrimi bịdcfbt miệfgbcng, mộxdvqt cávlypi gìwqmq đyynaóomwl giốhapkng hỏxcgwa chiếutjat tửigrs quơvwol quơvwolvwol trưhlolaepoc mắvrimt. Tiểvczcu Đtnndao đyynaxdvqt nhiêmqlzn dâkjfdng lêmqlzn dựvvwm cảfiuqm khôhlolng làkfnhnh, thầkfnhm nghĩbctj mộxdvqt tiếutjang khôhlolng tốhapkt, trúaxbtng ávlypm chiêmqlzu! Nhưhlolng đyynaãnwiu quávlyp muộxdvqn, liềzonin mêmqlz man thiếutjap đyynai.

Đtnndếutjan khi Tiểvczcu Đtnndao tỉsbhlnh lạvczci, liềzonin phávlypt hiệfgbcn mìwqmqnh đyynaang nằxjvbm trêmqlzn chiếutjac giưhlolvrimng lớaepon mềzonim mạvczci, giưhlolvrimng còzbden lắvrimc lưhlolmqlzn xuốhapkng.

Ngồexgai xuốhapkng, bêmqlzn tay trávlypi làkfnh cửigrsa sổhapk.

Đtnndswbpy cửigrsa nhìwqmqn ra bêmqlzn ngoàkfnhi, làkfnh mặwwcmt nưhlolaepoc mêmqlznh môhlolng vôhlol bờvrim. . . . . . Thuyềzonin?! Tiểvczcu Đtnndao ngẩswbpn ngưhlolvrimi, chợmlokt nghe “Képkygt” mộxdvqt tiếutjang, cửigrsa phòzbdeng mởvwol ra.

Ngẩswbpng đyynakfnhu, Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cầkfnhm theo hộxdvqp thứxdvqc ăekgnn tiếutjan vàkfnho, “A, rốhapkt cụiemoc tỉsbhlnh rồexgai?”

“Sao lạvczci thếutjakfnhy?!” Tiểvczcu Đtnndao kinh hãnwiui.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm mỉsbhlm cưhlolvrimi, lạvczci gầkfnhn nóomwli, “Thuyềzonin nàkfnhy đyynaang hưhlolaepong đyynaếutjan Nạvczci Hàkfnhhloln, chúaxbtng ta đyynai tìwqmqm khốhapki Long Cốhapkt thứxdvqhlol.”

Tiểvczcu Đtnndao lùhapki vàkfnho trong giưhlolvrimng, nhớaepo tớaepoi chuyệfgbcn mìwqmqnh bịdcfb chụiemop thuốhapkc mêmqlz, kinh ngạvczcc mởvwol to hai mắvrimt, “Ngưhlolơvwoli. . . . . .”

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gậnciht đyynakfnhu, “Làkfnh ta a!” Lạvczci chỉsbhl chỉsbhl Tiểvczcu Đtnndao, “Bắvrimt cóomwlc nàkfnhng!”

“Đtnndvczci ca củkjfda ta bọdstgn họdstg đyynaâkjfdu?!” Tiểvczcu Đtnndao giưhlolơvwolng miệfgbcng.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm xấzzmyu xa cưhlolvrimi, “Ta đyynavczc lạvczci cho bọdstgn mộxdvqt tờvrim giấzzmyy, nóomwli chúaxbtng ta cóomwl việfgbcc muốhapkn làkfnhm, đyynai trưhlolaepoc mộxdvqt bưhlolaepoc, gặwwcmp lạvczci ởvwol Nạvczci Hàkfnhhloln.”

“Vậncihy trêmqlzn thuyềzonin. . . . . .” Tiểvczcu Đtnndao vộxdvqi vàkfnhng túaxbtm lấzzmyy chăekgnn.

“Đtnndúaxbtng vậncihy!” Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm cưhlolvrimi đyynaếutjan đyynavrimc chípgsa đyynavrimc ýywik, chỉsbhl chỉsbhl chípgsanh mìwqmqnh, “Côhlol nam.” Lạvczci chỉsbhl chỉsbhl Tiểvczcu Đtnndao, “Quảfiuq nữexga.”

Tiểvczcu Đtnndao lùhapki lạvczci mộxdvqt chúaxbtt, nhìwqmqn ra ngoàkfnhi cửigrsa sổhapk.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm tớaepoi gầkfnhn, “Nơvwoli nàkfnhy tứxdvq phípgsaa đyynazoniu làkfnhhlolaepoc, nàkfnhng trốhapkn khôhlolng thoávlypt đyynaâkjfdu.”

“Trốhapkn. . . . . . Ta vìwqmq sao lạvczci muốhapkn chạvczcy trốhapkn?” Tiểvczcu Đtnndao khẩswbpn trưhlolơvwolng.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm gậnciht đyynakfnhu, “Đtnndúaxbtng vậncihy, nàkfnhng vớaepoi ta lưhlolwqmqng tìwqmqnh tưhlolơvwolng duyệfgbct, vìwqmq sao lạvczci muốhapkn chạvczcy trốhapkn? Nhỉsbhl?” Nóomwli xong, liềzonin tiếutjan lạvczci gầkfnhn, càkfnhng dựvvwma càkfnhng gầkfnhn, càkfnhng dựvvwma. . . . . .

“A!”

“Tiểvczcu Đtnndao?”

“A!” Tiểvczcu Đtnndao bỗvqomng nhiêmqlzn bừgehpng tỉsbhlnh, liềzonin nhìwqmqn thấzzmyy Hiểvczcu Nguyệfgbct trưhlolaepoc mắvrimt vẻaamh mặwwcmt sốhapkt ruộxdvqt nhìwqmqn nàkfnhng, “Côhlolkfnhm sao vậncihy?”

Tiểvczcu Đtnndao ngồexgai xuốhapkng, nhìwqmqn trávlypi nhìwqmqn phảfiuqi, cảfiuqnh tưhlolmlokng trưhlolaepoc mắvrimt nhìwqmqn cóomwl chúaxbtt quen mắvrimt, giốhapkng nhưhlol. . . . . . Làkfnh chiếutjac thuyềzonin bọdstgn họdstg trưhlolaepoc đyynaâkjfdy từgehpng đyynai, thuyềzonin củkjfda Trọdstgng Hoa.

“A?” Tiểvczcu Đtnndao tìwqmqm ra manh mốhapki, mởvwol cửigrsa sổhapk ra nhìwqmqn nhìwqmqn, bêmqlzn ngoàkfnhi làkfnh mặwwcmt hồexga, vávlypn giưhlolvrimng bêmqlzn dưhlolaepoi nhẹlvha nhàkfnhng lắvrimc lưhlol.

“Sao lạvczci thếutjakfnhy?” Tiểvczcu Đtnndao khóomwl hiểvczcu nhìwqmqn Hiểvczcu Nguyệfgbct.

“Tốhapki hôhlolm qua khôhlolng biếutjat côhlolwqmq sao lạvczci tépkyg xỉsbhlu ởvwol trong sâkjfdn, Tiếutjat côhlolng tửigrsomwli côhlol gầkfnhn đyynaâkjfdy quávlyp mệfgbct mỏxcgwi, phảfiuqi nghỉsbhl ngơvwoli nhiềzoniu. Chúaxbtng ta liềzonin đyynaem côhlolmqlzn thuyềzonin, lúaxbtc nàkfnhy chúaxbtng ta đyynaang tiếutjan đyynaếutjan Nạvczci Hàkfnhhloln.” Hiểvczcu Nguyệfgbct nóomwli xong, vưhlolơvwoln tay sờvrim sờvrim trávlypn Tiểvczcu Đtnndao, “Thếutjakfnho? Côhlol vẫzbden bấzzmyt an, cóomwl phảfiuqi gặwwcmp giấzzmyc mộxdvqng kỳyhbj lạvczcwqmq hay khôhlolng?”

“Mộxdvqng?” Tiểvczcu Đtnndao nhípgsau màkfnhy suy nghĩbctj, nằxjvbm mơvwol?

“A!” Nàkfnhng nhưhlol trúaxbtt đyynaưhlolmlokc gávlypnh nặwwcmng vỗvqom tay, “Nguyêmqlzn lai làkfnh đyynaang nằxjvbm mơvwol!”

Hiểvczcu Nguyệfgbct bịdcfbkfnhng làkfnhm cho hoảfiuqng sợmlok, dởvwol khóomwlc dởvwolhlolvrimi nhìwqmqn nàkfnhng, “Côhlol khôhlolng cóomwl việfgbcc gìwqmq chứxdvq?”

“Khôhlolng. . . . . .” Tiểvczcu Đtnndao nóomwli xong, lạvczci cảfiuqm thấzzmyy khôhlolng ổhapkn, nếutjau làkfnh nằxjvbm mộxdvqng, nóomwli cávlypch khávlypc bảfiuqn thâkjfdn mơvwol thấzzmyy Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm đyynaem chípgsanh mìwqmqnh bắvrimt cóomwlc? Hay làkfnh, trưhlolaepoc đyynaóomwlaxbtc hắvrimn hôhloln mìwqmqnh cũigrsng làkfnhwqmqnh nằxjvbm mơvwol.

“Nhấzzmyt đyynadcfbnh làkfnh nằxjvbm mơvwol!” Tiểvczcu Đtnndao dùhapkng sứxdvqc gậnciht đyynakfnhu, sau đyynaóomwl lạvczci che mặwwcmt, “A! Ta vừgehpa mơvwol thấzzmyy mộxdvqt cơvwoln ávlypc mộxdvqng rấzzmyt ghêmqlz tởvwolm!”

“Khụiemo khụiemo!” Lúaxbtc nàkfnhy, chợmlokt bêmqlzn ngoàkfnhi cóomwl ngưhlolvrimi ho khan mộxdvqt tiếutjang.

Tiểvczcu Đtnndao ngẩswbpng đyynakfnhu. . . . . . Chỉsbhl thấzzmyy Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm khôhlolng biếutjat khi nàkfnho thìwqmq ngồexgai ởvwolmqlzn cạvczcnh bàkfnhn, chípgsanh tựvvwma tiếutjau phi tiếutjau nhìwqmqn nàkfnhng.

Tiểvczcu Đtnndao theo dõoblwi hắvrimn.

Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm bỗvqomng nhiêmqlzn nởvwol nụiemohlolvrimi, nguyêmqlzn bảfiuqn tay trávlypi đyynaang nâkjfdng cằxjvbm liềzonin buôhlolng xuốhapkng, đyynahapki thàkfnhnh tay phảfiuqi, đyynaem toàkfnhn bộxdvq nửigrsa khuôhloln mặwwcmt cho Tiểvczcu Đtnndao nhìwqmqn. . . . . . Trêmqlzn mặwwcmt, rõoblwkfnhng cóomwl dấzzmyu năekgnm ngóomwln tay, đyynakfnhu ngóomwln tay nàkfnhy so vớaepoi củkjfda Tiếutjat Bắvrimc Phàkfnhm, nhỏxcgwvwoln nhiềzoniu.

“Phụiemot. . . . . .” Tiểvczcu Đtnndao mớaepoi vừgehpa nhậncihn ly tràkfnh Hiểvczcu Nguyệfgbct đyynaưhlola qua uốhapkng mộxdvqt ngụiemom, nưhlolaepoc tràkfnh đyynazoniu phun ra.

“Côhlolkfnhm sao vậncihy, Tiểvczcu Đtnndao?” Hiểvczcu Nguyệfgbct cầkfnhm lấzzmyy cávlypi chépkygn giúaxbtp nàkfnhng vỗvqomhlolng, liềzonin thấzzmyy Tiểvczcu Đtnndao ôhlolm cávlypi gốhapki chui vàkfnho trong chăekgnn. Quấzzmyn chăekgnn quanh ngưhlolvrimi giốhapkng nhưhlolvlypi bávlypnh mìwqmq, Tiểvczcu Đtnndao ởvwolmqlzn trong lăekgnn qua lăekgnn lạvczci.

“Tiểvczcu Đtnndao?” Hiểvczcu Nguyệfgbct dávlypn tai vàkfnhi chăekgnn bôhlolng lắvrimng nghe, tâkjfdm nóomwli nha đyynakfnhu kia lạvczci cóomwl tậnciht xấzzmyu gìwqmq đyynaâkjfdy?

Chợmlokt nghe bêmqlzn trong Tiểvczcu Đtnndao nóomwli năekgnng lộxdvqn xộxdvqn, “Làkfnh nằxjvbm mơvwol, nhấzzmyt đyynadcfbnh làkfnh nằxjvbm mơvwol! Ta khôhlolng muốhapkn sốhapkng nữexgaa!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.