Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 50 : Tâm nhãn xấu xa

    trước sau   
Ngàigzxy thứvnnn hai cuộtfenc thi tuyểcpxfn Quỷktepastpơnrtcng vẫkucwn tiếytdbn hàigzxnh nhưastpyweg, nưastpơnrtcng củrxjta Hữthbxu Hữthbxu mộtfent thâogzpn trang phụglplc lộtfenng lẫkucwy đnspjeo khăggkcn che mặiqndt đnspji tớstqxi, Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp liếytdbc mắnspjt mộtfent cáthbxi liềczpkn cảaasxm thấhjvfy cóuzaevrxz đnspjóuzae khôthbxng thízurkch hợvszzp. Lạvszzi pháthbxt hiệofopn nàigzxng dẫkucwn theo Hữthbxu Hữthbxu bêvwmzn cạvszznh, liềczpkn cảaasxm thấhjvfy đnspjvszzi sựuvnu khôthbxng ổzeddn.

Sau khi Nữthbxastpơnrtcng ngồbhkii xuốnavpng, vưastpơnrtcn tay kéiceqo Hữthbxu Hữthbxu, câogzpu đnspjvszzu tiêvwmzn mởdmzk miệofopng nóuzaei, chízurknh làigzx cho nhữthbxng nam nhâogzpn trẻzoez tuổzeddi tàigzxi năggkcng tuấhjvfn túzedd biếytdbt, “Đigzxâogzpy làigzx nữthbx nhi củrxjta ta.”

Mấhjvfy quývszzthbxng tửhgoy đnspjếytdbn tuyểcpxfn Quỷktepastpơnrtcng giậedwvt mìvrxznh sợvszzodlni, Nữthbxastpơnrtcng nàigzxy khôthbxng biếytdbt cóuzae xấhjvfu hay khôthbxng, lạvszzi còbhkin cóuzae nữthbx nhi lớstqxn nhưastp vậedwvy, cũywegng cóuzae nghĩnspja làigzx tuổzeddi nàigzxng ta cóuzae khi lạvszzi đnspjáthbxng tuổzeddi nưastpơnrtcng mìvrxznh, cóuzae phảaasxi khôthbxng?

“Nếytdbu muốnavpn rờigzxi khỏhjumi, hiệofopn tạvszzi cóuzae thểcpxf đnspji.”

Sau khi nữthbx quan chủrxjt trìvrxz nhắnspjc nhởdmzk, khôthbxng ízurkt ngưastpigzxi bỏhjum cuộtfenc thốnavpi lui, sốnavp ngưastpigzxi ban đnspjvszzu bỏhjum đnspji hơnrtcn phâogzpn nửhgoya.

astpơnrtcng Bízurkch Ba vừiqnda tớstqxi liềczpkn rờigzxi khỏhjumi, Háthbxch Kim Phong cũywegng rờigzxi khỏhjumi, dùcize sao, mụglplc đnspjízurkch hắnspjn tớstqxi làigzxvrxz giúzeddp Hữthbxu Hữthbxu, nếytdbu Nữthbxastpơnrtcng đnspjãodln nắnspjm giữthbx đnspjvszzi cụglplc, việofopc thàigzxnh rồbhkii thìvrxz lui thâogzpn.


Cuốnavpi cùcizeng, chỉggkcbhkin lạvszzi Tiếytdbt Hìvrxznh cùcizeng Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp.

Tiếytdbt Hìvrxznh cảaasxm thấhjvfy khôthbxng thízurkch hợvszzp, Nữthbxastpơnrtcng lớstqxn tuổzeddi đnspjếytdbn nhưastp vậedwvy sao? Liềczpkn xoay mặiqndt nhìvrxzn Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp. Lúzeddc nàigzxy, biểcpxfu tìvrxznh củrxjta Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp chỉggkcuzae thểcpxf dung bốnavpn chữthbx cựuvnuc kỳnzjr thêvwmz thảaasxm đnspjcpxfvrxznh dung.

Sắnspjc mặiqndt hắnspjn táthbxi nhợvszzt, trêvwmzn tráthbxn cũywegng lấhjvfm tấhjvfm mồbhkithbxi, biếytdbn cốnavp đnspjếytdbn ngoàigzxi dựuvnu đnspjthbxn củrxjta hắnspjn, đnspjbhking thờigzxi. . . . . . Trong lòbhking hắnspjn cũywegng đnspjãodln nghĩnspj, cóuzae thểcpxf ngay từiqnd đnspjvszzu, Nữthbxastpơnrtcng đnspjãodln hoàigzxi nghi hắnspjn cùcizeng Đigzxvszzi Tổzeddng quảaasxn phảaasxn bộtfeni, vìvrxz thếytdbastpu tízurknh, khiếytdbn cho bọytdbn họytdb tựuvnuvrxznh sậedwvp bẫkucwy.

“Chỉggkcbhkin lạvszzi hai vịuyed sao?” Nữthbxastpơnrtcng nhẹkucw nhàigzxng khoáthbxc tay vớstqxi thuộtfenc hạvszz.

Mộtfent nha hoàigzxn bưastpng mộtfent cáthbxi khay bưastpstqxc đnspjếytdbn, bêvwmzn trong đnspjiqndt hai ly rưastpvszzu. Cáthbxi chéiceqn rấhjvft lớstqxn, bêvwmzn trong cóuzaeastpvszzu nho màigzxu hồbhking tízurkm, đnspjvnnnng phízurka xa cũywegng cóuzae thểcpxf ngửhgoyi đnspjưastpvszzc mùcizei rưastpvszzu thơnrtcm nồbhking.

Tiểcpxfu Đigzxao trưastpstqxc kia từiqndng nghe nưastpơnrtcng nàigzxng nóuzaei qua, nếytdbu cóuzaenrtc hộtfeni đnspji Tâogzpy Vựuvnuc, nhấhjvft đnspjuyednh phảaasxi nếytdbm thửhgoyastpvszzu nho nơnrtci đnspjóuzae.

Nữthbxastpơnrtcng nhìvrxzn Tiếytdbt Hìvrxznh cùcizeng Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp, khóuzaee miệofopng nhếytdbch lêvwmzn, “Hai ly rưastpvszzu nàigzxy, mộtfent ly cóuzae đnspjtfenc, mộtfent ly khôthbxng cóuzae đnspjtfenc, hai ngưastpơnrtci nếytdbu muốnavpn tuyểcpxfn Quỷktepastpơnrtcng, thìvrxz chọytdbn mộtfent ly.”

“Cáthbxi gìvrxz?” Tiếytdbt Hìvrxznh sửhgoyng sốnavpt, thếytdb chẳywegng phảaasxi trong hai ngưastpigzxi nhấhjvft đnspjuyednh phảaasxi cóuzae mộtfent ngưastpigzxi chếytdbt?! Hắnspjn hồbhki nghi nhìvrxzn Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp. . . . . . Kếytdb hoạvszzch trưastpstqxc đnspjóuzae tựuvnua hồbhkiywegng khôthbxng phảaasxi nhưastp thếytdb!

Đigzxvszzi Quốnavpc sưastpywegng đnspjzedd mồbhkithbxi lạvszznh, Nữthbxastpơnrtcng lợvszzi hạvszzi vẫkucwn hoàigzxn lợvszzi hạvszzi, mộtfent chiêvwmzu nàigzxy, mặiqndc kệofop thàigzxnh côthbxng hay khôthbxng, giao dịuyedch củrxjta mìvrxznh cùcizeng Tiếytdbt Hìvrxznh khôthbxng nhữthbxng chắnspjc chắnspjn khôthbxng thựuvnuc hiệofopn đnspjưastpvszzc, còbhkin cóuzae thểcpxf đnspjnspjc tộtfeni vớstqxi ngưastpigzxi củrxjta Bắnspjc Hảaasxi pháthbxi.

Hai ly rưastpvszzu chỉggkc đnspjưastpvszzc chọytdbn mộtfent, ai biếytdbt đnspjưastpvszzc chéiceqn nàigzxo cóuzae đnspjtfenc?

Nếytdbu bảaasxn thâogzpn uốnavpng phảaasxi rưastpvszzu đnspjtfenc, chắnspjc chắnspjn sẽehii đnspji đnspjigzxi nhàigzx ma, sau đnspjóuzae chuyệofopn gìvrxzywegng khôthbxng cầvszzn lo nghĩnspj ham muốnavpn nữthbxa. Màigzx nếytdbu Tiếytdbt Hìvrxznh uốnavpng phảaasxi rưastpvszzu đnspjtfenc, Nữthbxastpơnrtcng chắnspjc chắnspjn sẽehiicizeng mìvrxznh thàigzxnh thâogzpn, Tiếytdbt Hìvrxznh mấhjvft mạvszzng, Bắnspjc Hảaasxi pháthbxi nhấhjvft đnspjuyednh sẽehii kếytdbt thùcize vớstqxi mìvrxznh. Tiếytdbt Hìvrxznh nếytdbu khôthbxng uốnavpng, phấhjvft tay áthbxo rờigzxi đnspji, thìvrxz lạvszzi cho rằzeddng mìvrxznh trêvwmzu chọytdbc hắnspjn, từiqnd nay vềczpk sau muốnavpn vàigzxo Bắnspjc Hảaasxi Thuỷktep Tinh cung chỉggkc sợvszz khôthbxng cóuzae cửhgoya.

Quốnavpc sưastp âogzpm thầvszzm táthbxn thưastpdmzkng, Nữthbxastpơnrtcng quảaasx nhiêvwmzn khôthbxng đnspjơnrtcn giảaasxn! Khẽehii thởdmzkigzxi, hắnspjn đnspjàigzxnh nhìvrxzn Nữthbxastpơnrtcng cưastpigzxi, “Thuộtfenc hạvszz bỏhjum cuộtfenc. . . . . .”

Nữthbxastpơnrtcng nhìvrxzn hắnspjn, hỏhjumi, “Vìvrxz sao? Sợvszz chếytdbt sao?”


Quốnavpc sưastpzeddc nàigzxy vẻzoez mặiqndt cháthbxn nảaasxn, ngẩytdbng đnspjvszzu nhìvrxzn Nữthbxastpơnrtcng, trầvszzm giọytdbng nóuzaei, “Nếytdbu chếytdbt, thìvrxzthbxi gìvrxzywegng khôthbxng cóuzae, làigzx ngưastpigzxi tấhjvft nhiêvwmzn đnspjczpku sợvszz chếytdbt.”

Nữthbxastpơnrtcng nhẹkucw gậedwvt đnspjvszzu, nhìvrxzn Tiếytdbt Hìvrxznh, “Vậedwvy Tiếytdbt côthbxng tửhgoy thìvrxz sao? Hai chéiceqn chọytdbn mộtfent đnspji.”

Tiếytdbt Hìvrxznh do dựuvnu mộtfent chúzeddt, lắnspjc đnspjvszzu, chắnspjp tay, “Tạvszzi hạvszzywegng bỏhjum cuộtfenc.”

Quốnavpc sưastpcizeng Tiếytdbt Hìvrxznh lậedwvp tứvnnnc liếytdbc mắnspjt nhìvrxzn nhau mộtfent cáthbxi, Tiếytdbt Hìvrxznh trong mắnspjt khôthbxng hềczpk tứvnnnc giậedwvn cũywegng khôthbxng cóuzae bấhjvft mãodlnn, Quốnavpc sưastp đnspjàigzxnh cúzeddi đnspjvszzu khôthbxng nóuzaei —— Bịuyedzurknh kếytdb!

Nữthbxastpơnrtcng thấhjvfy mọytdbi ngưastpigzxi đnspjczpku bỏhjum cuộtfenc, cũywegng chỉggkcaasxm đnspjvszzm cưastpigzxi, “Ai. . . . . . Luôthbxn nhưastp vậedwvy.” Nóuzaei xong, nàigzxng chỉggkc chỉggkcthbxi chéiceqn, “Hữthbxu Hữthbxu, đnspjiqndng lãodlnng phízurk, nếytdbm thửhgoy mộtfent chúzeddt đnspji, làigzxastpvszzu nho tốnavpt nhấhjvft củrxjta Tâogzpy Vựuvnuc đnspjưastpa tớstqxi đnspjóuzae.”

Hữthbxu Hữthbxu cưastpigzxi hízurkp mắnspjt chạvszzy xuốnavpng, cầvszzm mộtfent cáthbxi ly rưastpvszzu, nếytdbm mộtfent ngụglplm, cảaasxm thấhjvfy hưastpơnrtcng vịuyed rấhjvft ngon, liềczpkn đnspjem chéiceqn còbhkin lạvszzi cho bọytdbn Tiểcpxfu Đigzxao, Tiểcpxfu Đigzxao cùcizeng Hiểcpxfu Nguyệofopt chia nhau uốnavpng mộtfent ly, cũywegng thấhjvfy ngọytdbt thanh vừiqnda miệofopng.

Tiếytdbt Hìvrxznh nhízurku màigzxy, nhìvrxzn Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp.

Quốnavpc sưastp xấhjvfu hổzedd đnspjvnnnng tạvszzi chỗuzae, kỳnzjr thậedwvt trong lòbhking hắnspjn cũywegng cóuzae đnspjthbxn qua, cóuzae thểcpxf hai chéiceqn đnspjczpku khôthbxng cóuzae đnspjtfenc, nhưastpng màigzx Nữthbxastpơnrtcng làigzx mộtfent ngưastpigzxi rấhjvft khóuzae đnspjthbxn, hắnspjn khôthbxng muốnavpn mạvszzo hiểcpxfm nhưastp vậedwvy.

Nữthbxastpơnrtcng dặiqndn dòbhki vớstqxi nữthbx quan bêvwmzn ngưastpigzxi vàigzxi câogzpu, nữthbx quan kia gọytdbi thịuyed vệofop tớstqxi, đnspjưastpa Đigzxvszzi Quốnavpc sưastp dẫkucwn xuốnavpng, kếytdbt cụglplc nhưastp thếytdbigzxo. . . . . . đnspjáthbxm ngưastpigzxi Tiểcpxfu Đigzxao trong lòbhking cũywegng biếytdbt rõkdyq.

Đigzxang cầvszzm cáthbxi chéiceqn, Tiểcpxfu Đigzxao đnspjtfent nhiêvwmzn ngẩytdbn ngưastpigzxi thấhjvft thầvszzn.

“Đigzxang nghĩnspjthbxi gìvrxz vậedwvy?” Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm lấhjvfy ly rưastpvszzu giúzeddp Tiểcpxfu Đigzxao róuzaet thêvwmzm mộtfent ly.

Tiểcpxfu Đigzxao liềczpkn hỏhjumi, “Ngưastpơnrtci nóuzaei xem, trêvwmzn đnspjigzxi nàigzxy cóuzae bao nhiêvwmzu nam nhâogzpn bằzeddng lòbhking uốnavpng ly rưastpvszzu vừiqnda rồbhkii?”

“Phụglpl thâogzpn Hữthbxu Hữthbxu.” Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cưastpigzxi.


Tiểcpxfu Đigzxao héiceq miệofopng, còbhkin chưastpa kịuyedp nóuzaei, chợvszzt nghe Nữthbxastpơnrtcng nóuzaei, “Hôthbxm nay chuyệofopn ta tuyểcpxfn Quỷktepastpơnrtcng xem nhưastp bịuyed nhỡuyed, bấhjvft quáthbxthbxc vịuyeduzae thểcpxfastpu lạvszzi xem mộtfent cuộtfenc tuyểcpxfn thâogzpn kháthbxc.”

Mọytdbi ngưastpigzxi đnspjczpku sửhgoyng sốnavpt.

Nữthbxastpơnrtcng nhìvrxzn nữthbx quan gậedwvt gậedwvt đnspjvszzu. Nữthbx quan kia liềczpkn đnspji lêvwmzn tuyêvwmzn bốnavp, “Hôthbxm nay, Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba Vưastpơnrtcng côthbxng tửhgoy, sẽehiicizeng Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm Tiếytdbt côthbxng tửhgoydmzk sau núzeddi luậedwvn võkdyq.”

Tiểcpxfu Đigzxao thoáthbxng thởdmzk phàigzxo nhẹkucw nhõkdyqm, Nữthbxastpơnrtcng khôthbxng lớstqxn tiếytdbng nóuzaei làigzx thay nàigzxng tuyểcpxfn thâogzpn, ngẩytdbng đnspjvszzu trôthbxng thấhjvfy Hữthbxu Hữthbxu nháthbxy mắnspjt mấhjvfy cáthbxi vớstqxi nàigzxng, quảaasx nhiêvwmzn làigzx đnspjãodln nhắnspjc nhởdmzkastpơnrtcng nàigzxng.

Tiểcpxfu Đigzxao an tâogzpm, ngẩytdbng đnspjvszzu nhìvrxzn, chỉggkc thấhjvfy Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba cùcizeng Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjczpku thảaasxn nhiêvwmzn ngồbhkii ởdmzk chỗuzae kia uốnavpng rưastpvszzu, khôthbxng ai nhìvrxzn nhau.

thbxch Kim Phong hỏhjumi Trọytdbng Hoa, “Ngưastpơnrtci cưastpvszzc ai thắnspjng?”

Trọytdbng Hoa cưastpigzxi, “Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm.”

thbxch Kim Phong lạvszzi nhìvrxzn Hiểcpxfu Nguyệofopt.

Hiểcpxfu Nguyệofopt sờigzx sờigzx cằzeddm, “Nếytdbu luậedwvn thựuvnuc lựuvnuc, ta cũywegng xem trọytdbng Tiếytdbt côthbxng tửhgoy.”

Mọytdbi ngưastpigzxi thưastpơnrtcng lưastpvszzng mộtfent phen, đnspjczpku cảaasxm thấhjvfy phầvszzn thắnspjng nghiêvwmzng vềczpk phízurka Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm kháthbx lớstqxn, cuốnavpi cùcizeng đnspjbhking thờigzxi nhìvrxzn sang Tiểcpxfu Đigzxao, “Ngưastpơnrtci cảaasxm thấhjvfy thếytdbigzxo?”

Tiểcpxfu Đigzxao nhìvrxzn ra xa kiêvwmzn trìvrxz khôthbxng đnspji, đnspjcpxf lạvszzi đnspjáthbxm ngưastpigzxi Tiếytdbt Hìvrxznh chuẩytdbn bịuyed xem náthbxo nhiệofopt, cóuzae chúzeddt do dựuvnu. Nơnrtci nàigzxy nhâogzpn sĩnspj giang hồbhki khôthbxng ízurkt, nếytdbu Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm nhanh chóuzaeng đnspjáthbxnh thắnspjng Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba tạvszzi đnspjâogzpy, thếytdb chẳywegng phảaasxi làigzx chiếytdbu cáthbxo thiêvwmzn hạvszz trưastpstqxc kia hắnspjn che giấhjvfu tàigzxi năggkcng sao? Sau nàigzxy nhấhjvft đnspjuyednh sẽehii khôthbxng ngừiqndng gặiqndp phiềczpkn toáthbxi. Màigzx nếytdbu thua. . . . . . Dùcizevrxzywegng khôthbxng sao cảaasx, hắnspjn từiqnd trưastpstqxc đnspjếytdbn nay lúzeddc nàigzxo chảaasx thízurkch mấhjvfy cáthbxi danh hiệofopu khóuzae nghe.

Tiểcpxfu Đigzxao đnspjang quay đnspjvszzu lạvszzi khóuzae chịuyedu, Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm bêvwmzn cạvszznh đnspjtfent nhiêvwmzn xízurkch lạvszzi gầvszzn, còbhkin nghiêvwmzm túzeddc hỏhjumi nàigzxng, “Côthbx muốnavpn ta thắnspjng hay làigzx thua?”

Tiểcpxfu Đigzxao giưastpơnrtcng mắnspjt cùcizeng hắnspjn đnspjnavpi diệofopn, “Hỏhjumi ta làigzxm gìvrxz?”


Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm khóuzaee miệofopng khẽehii nhếytdbch lêvwmzn, lộtfen ra chúzeddt tưastpơnrtci cưastpigzxi giảaasxo hoạvszzt, “Muốnavpn ta vìvrxzthbx thắnspjng mộtfent lầvszzn khôthbxng?”

Tiểcpxfu Đigzxao vộtfeni vàigzxng nhìvrxzn đnspji nơnrtci kháthbxc, “Cóuzae can hệofopvrxz vớstqxi ta?”

“Đigzxưastpơnrtcng nhiêvwmzn làigzxuzae can hệofop, thua khôthbxng phảaasxi sẽehii đnspjem côthbx nhưastpigzxng cho ngưastpigzxi ta sao?”

“Ívrxzt nóuzaei hưastpu nóuzaei vưastpvszzn đnspji!” Tiểcpxfu Đigzxao trừiqndng mắnspjt nhìvrxzn hắnspjn mộtfent cáthbxi.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm hai ngóuzaen tay khẽehii nắnspjm lấhjvfy khẽehii nắnspjm lấhjvfy tay áthbxo nàigzxng, khôthbxng chịuyedu buôthbxng tha kiêvwmzn trìvrxz hỏhjumi, “Côthbxuzae muốnavpn ta thắnspjng khôthbxng?”

“Thắnspjng, ngưastpơnrtci khôthbxng sợvszz gặiqndp phiềczpkn toáthbxi sao?” Tiểcpxfu Đigzxao lầvszzm bầvszzm mộtfent câogzpu, vừiqnda nhìvrxzn Tiếytdbt Hìvrxznh đnspjvnnnng chờigzxthbxch đnspjóuzae khôthbxng xa.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm nhếytdbch mi cưastpigzxi, “Nha đnspjvszzu ngốnavpc, sao lạvszzi khôthbxng thẳywegng thắnspjn nhưastp vậedwvy, ta chỉggkc hỏhjumi côthbxuzae muốnavpn ta thắnspjng khôthbxng, quảaasxn việofopc phiềczpkn toáthbxi hay khôthbxng làigzxm cáthbxi gìvrxz?”

Tiểcpxfu Đigzxao cúzeddi đnspjvszzu, tựuvnua hồbhki đnspjang suy nghĩnspjvrxz đnspjóuzae, Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm nhúzeddn vai, “Nếytdbu côthbx khôthbxng thízurkch, ta đnspjâogzpy sẽehii khôthbxng đnspji liềczpku mạvszzng, dứvnnnt khoáthbxt thua làigzx xong.”

Tiểcpxfu Đigzxao ngẩytdbng đnspjvszzu nhìvrxzn hắnspjn, “Ngưastpơnrtci thua, khôthbxng sợvszz bịuyed ngưastpigzxi kháthbxc chêvwmzastpigzxi sao?”

“Chêvwmzastpigzxi thìvrxz sao?” Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cưastpigzxi lạvszznh nhạvszzt, “Dùcize sao ta cũywegng đnspjãodln quen bịuyed gọytdbi làigzx đnspjbhki bỏhjum đnspji.”

Tiểcpxfu Đigzxao nhízurku, “Thếytdb thậedwvt sựuvnu khôthbxng tốnavpt.”

“Tiếytdbt côthbxng tửhgoy.”

zeddc nàigzxy, nữthbx quan đnspji lêvwmzn thúzeddc giụglplc, “Thỉggkcnh ra sau núzeddi.”


“Đigzxưastpvszzc.” Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm gậedwvt đnspjvszzu, quay đnspjvszzu lạvszzi hưastpstqxng Tiểcpxfu Đigzxao giơnrtc mộtfent ngóuzaen tay, “Hỏhjumi côthbx mộtfent lầvszzn cuốnavpi cùcizeng, muốnavpn ta thua hay làigzx muốnavpn ta thắnspjng?”

Tiểcpxfu Đigzxao khóuzaee miệofopng hơnrtci hơnrtci giậedwvt giậedwvt, nhìvrxzn thằzeddng Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm, “Ta bảaasxo ngưastpơnrtci thắnspjng ngưastpơnrtci liềczpkn thắnspjng? Bảaasxo ngưastpơnrtci thua ngưastpơnrtci liềczpkn thua sao?”

“Phảaasxi.” Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm gậedwvt đnspjvszzu, trảaasx lờigzxi thậedwvt sảaasxng khoáthbxi, “Chuyệofopn nàigzxy ta làigzxm làigzxvrxzthbx đnspjóuzae.”

“Tốnavpt lắnspjm.” Tiểcpxfu Đigzxao khẽehii ngẩytdbng mặiqndt, “Ta muốnavpn ngưastpơnrtci toàigzxn lựuvnuc ứvnnnng phóuzae, xuấhjvft ra bảaasxn lĩnspjnh thậedwvt sựuvnu, nhanh chóuzaeng chiếytdbn thắnspjng trậedwvn nàigzxy, đnspjcpxf từiqnd nay vềczpk sau, trêvwmzn giang hồbhki khôthbxng còbhkin ai dáthbxm gọytdbi ngưastpơnrtci làigzx đnspjbhki bỏhjum đnspji nữthbxa.”

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjnavpi diệofopn vớstqxi Tiểcpxfu Đigzxao, thậedwvt lâogzpu sau, nởdmzk nụglplastpigzxi, giơnrtc tay hưastpstqxng sang Tiểcpxfu Đigzxao, “Quyếytdbt đnspjuyednh nhưastp vậedwvy.”

Tiểcpxfu Đigzxao nhìvrxzn tay hắnspjn, nâogzpng tay mìvrxznh lêvwmzn vỗuzaeigzxo lòbhking bàigzxn tay hắnspjn mộtfent cáthbxi, khôthbxng đnspjczpk phòbhking Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm nắnspjm năggkcm ngóuzaen tay lạvszzi cầvszzm lấhjvfy tay nàigzxng, Tiểcpxfu Đigzxao vộtfeni vàigzxng rúzeddt vềczpk, trừiqndng hắnspjn mộtfent cáthbxi.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjvnnnng lêvwmzn, đnspjang nhìvrxzn đnspjnavpi diệofopn cáthbxch đnspjóuzae khôthbxng xa, mấhjvfy ngưastpigzxi Bắnspjc Hảaasxi pháthbxi vừiqnda lúzeddc cũywegng nhìvrxzn sang bêvwmzn đnspjâogzpy.

Tầvszzn Kha đnspjãodln sớstqxm đnspjãodln nhìvrxzn thấhjvfy Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cùcizeng Tiểcpxfu Đigzxao dízurknh cùcizeng mộtfent chỗuzae thìvrxz thầvszzm nóuzaei chuyệofopn chàigzxng chàigzxng ta ta, liềczpkn quay mặiqndt khôthbxng muốnavpn nhìvrxzn thêvwmzm.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm thu hồbhkii tầvszzm mắnspjt, xoay ngưastpigzxi rờigzxi đnspji.

Tiểcpxfu Đigzxao cũywegng đnspjvnnnng lêvwmzn, chuẩytdbn bịuyed đnspji xem tỷktep thízurk, Hiểcpxfu Nguyệofopt chạvszzy đnspjếytdbn bêvwmzn ngưastpigzxi nàigzxng hỏhjumi, “Nhưastp vậedwvy đnspjưastpvszzc chứvnnn?”

Tiểcpxfu Đigzxao trầvszzm mặiqndc mộtfent hồbhkii lâogzpu, cóuzae chúzeddt bấhjvft đnspjnspjc dĩnspjuzaei, “Ta thấhjvfy trong áthbxnh mắnspjt hắnspjn giốnavpng nhưastp đnspjang cóuzaethbxi gìvrxzcizeng cháthbxy.”

“Hảaasx?” Hiểcpxfu Nguyệofopt nghe khôthbxng hiểcpxfu lắnspjm, Trọytdbng Hoa mộtfent bêvwmzn cũywegng hơnrtci nhízurku màigzxy, kinh ngạvszzc nhìvrxzn Tiểcpxfu Đigzxao.

“Hắnspjn đnspjãodln nhẫkucwn nạvszzi lâogzpu lắnspjm rồbhkii.” Tiểcpxfu Đigzxao ảaasxm đnspjvszzm cưastpigzxi, giọytdbng đnspjiệofopu nóuzaei chuyệofopn bìvrxznh thảaasxn lạvszzi tựuvnua hồbhki mang theo chúzeddt mấhjvft máthbxt, “Chízurknh làigzx muốnavpn lấhjvfy mộtfent cáthbxi cớstqx đnspjcpxf bạvszzo pháthbxt màigzx thôthbxi, ta chízurknh làigzxthbxi cớstqx đnspjóuzae.”

Hiểcpxfu Nguyệofopt khóuzae hiểcpxfu, “Lấhjvfy cớstqx?”

“Ừhjvf.” Tiểcpxfu Đigzxao vuốnavpt vuốnavpt lọytdbn tóuzaec dàigzxi trưastpstqxc ngựuvnuc, khôthbxng cóuzaeogzpm tưastp than thởdmzk, “Nóuzaei dễikgc hiểcpxfu hơnrtcn chízurknh làigzx, mộtfent con hổzedd vẫkucwn bịuyed nhốnavpt trong lồbhking sắnspjt chỉggkc đnspjưastpvszzc ăggkcn chay, chắnspjc chắnspjn nóuzae rấhjvft muốnavpn ăggkcn thịuyedt. Mộtfent khi cóuzae ngưastpigzxi mởdmzk lồbhking sắnspjt ra thảaasxuzae đnspji, nóuzaei vớstqxi nóuzae, ‘nhanh đnspji ăggkcn thịuyedt đnspji ’, nóuzae nhấhjvft đnspjuyednh chạvszzy đnspji rấhjvft nhanh. Nhưastpng trêvwmzn thựuvnuc tếytdb, cho dùcize ngưastpigzxi nọytdb khôthbxng nóuzaei câogzpu kia, nóuzae muốnavpn ăggkcn thịuyedt, vẫkucwn sẽehii tựuvnu đnspji ăggkcn thịuyedt.”

Trọytdbng Hoa lắnspjc đnspjvszzu —— nha đnspjvszzu nàigzxy thựuvnuc khôthbxng đnspjơnrtcn giảaasxn, ấhjvfy thếytdb lạvszzi nhậedwvn ra đnspjưastpvszzc tìvrxznh cảaasxnh nàigzxy.

“Tiểcpxfu Đigzxao?” Hiểcpxfu Nguyệofopt nghe xong vẫkucwn chưastpa hiểcpxfu rõkdyq hếytdbt, “Cóuzae ývszzvrxz?”

Tiểcpxfu Đigzxao cưastpigzxi, vỗuzae vỗuzae vai Hiểcpxfu Nguyệofopt, thuậedwvn tiệofopn liếytdbc Trọytdbng Hoa mộtfent cáthbxi, “Quêvwmzn đnspji, dùcizevrxzywegng khôthbxng sao cảaasx, vôthbx luậedwvn cóuzae phảaasxi đnspjbhki bỏhjum đnspji hay khôthbxng, cũywegng làigzxvwmzn xấhjvfu xa.” Nóuzaei xong, vui vẻzoez thoảaasxi máthbxi chắnspjp tay sau lưastpng làigzxm lay đnspjtfenng chiếytdbc láthbx sen thêvwmzu trêvwmzn tay áthbxo, chạvszzy tớstqxi xem náthbxo nhiệofopt .

thbxch Kim Phong vừiqnda rồbhkii khôthbxng nghe rõkdyq, theo sau, “Tiểcpxfu Đigzxao, muốnavpn ăggkcn thịuyedt khôthbxng? Ca mua cho muộtfeni, muốnavpn ăggkcn thịuyedt gìvrxz?”

Tiểcpxfu Đigzxao vui vẻzoez hớstqxn hởdmzk, “Láthbxt nữthbxa uốnavpng rưastpvszzu nho vớstqxi thịuyedt nưastpstqxng.”

“Tốnavpt!” Háthbxch Kim Phong cưastpigzxi vui vẻzoez, đnspji theo sau Tiểcpxfu Đigzxao cùcizeng nàigzxng thưastpơnrtcng lưastpvszzng khi nàigzxo thìvrxz đnspji tìvrxzm cha vớstqxi nưastpơnrtcng.

Hiểcpxfu Nguyệofopt khóuzae hiểcpxfu nhìvrxzn Trọytdbng Hoa, “Tiểcpxfu Đigzxao hìvrxznh nhưastp mấhjvft hứvnnnng?”

Trọytdbng Hoa hưastpstqxng nàigzxng lắnspjc lắnspjc đnspjvszzu, cưastpigzxi đnspjếytdbn ôthbxn nhu, “Côthbxuzae tin khôthbxng, trêvwmzn đnspjigzxi nàigzxy chỉggkcuzae Nhan Tiểcpxfu Đigzxao mớstqxi cóuzae thểcpxf chếytdb trụglpl Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm, cho nêvwmzn nóuzaei, vĩnspjnh viễikgcn khôthbxng nêvwmzn xem thưastpigzxng nữthbx nhâogzpn.” Nóuzaei xong, đnspji lêvwmzn phízurka trưastpstqxc, “Chúzeddng ta đnspji xem mộtfent Tiếytdbt Nhịuyed châogzpn chízurknh, rốnavpt cuộtfenc cóuzae bao nhiêvwmzu lợvszzi hạvszzi.”

astpigzxn núzeddi phízurka sau hoàigzxng cung Quỷktep thàigzxnh nguyêvwmzn bảaasxn chízurknh làigzxnrtci thi đnspjhjvfu võkdyq nghệofop, hai bêvwmzn cóuzae lầvszzu gáthbxc cóuzae thểcpxf xem cuộtfenc chiếytdbn, chízurknh giữthbxa làigzx mộtfent vùcizeng đnspjhjvft bằzeddng phẳywegng rộtfenng lớstqxn, dùcizeigzx đnspjhjvfu binh khízurk hay đnspjua ngựuvnua, đnspjáthbxnh nhau thếytdbigzxo cũywegng khôthbxng cóuzae vấhjvfn đnspjczpk.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cùcizeng Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba bưastpstqxc vàigzxo sâogzpn đnspjhjvfu võkdyq trong sựuvnu chúzedd ývszz củrxjta mọytdbi ngưastpigzxi, mộtfent ngưastpigzxi bêvwmzn tâogzpy mộtfent ngưastpigzxi bêvwmzn đnspjôthbxng, cáthbxch nhau khôthbxng xa cũywegng khôthbxng gầvszzn. Hai ngưastpigzxi nhìvrxzn nhau, Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba thầvszzm buồbhkin cưastpigzxi. . . . . . Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cảaasx ngưastpigzxi đnspjczpku thay đnspjzeddi, ẩytdbn giấhjvfu lâogzpu nhưastp vậedwvy, rốnavpt cụglplc muốnavpn cho ngưastpigzxi kháthbxc hiểcpxfu biếytdbt mộtfent chúzeddt, ngưastpơnrtci làigzx lang khôthbxng phảaasxi cẩytdbu sao? Răggkcng nanh cũywegng đnspjãodln lộtfen ra, vôthbx luậedwvn nhưastp thếytdbigzxo, cũywegng nêvwmzn đnspjcpxf cho Nhan Tiểcpxfu Đigzxao biếytdbt rõkdyq mộtfent chúzeddt bộtfen mặiqndt thậedwvt củrxjta ngưastpơnrtci.

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjãodln sớstqxm nhìvrxzn ra tâogzpm tưastp củrxjta Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba, nhìvrxzn cáthbxch đnspjóuzae khôthbxng xa, Tiểcpxfu Đigzxao đnspjang tựuvnua vàigzxo lan can xem cuộtfenc chiếytdbn trêvwmzn đnspjàigzxi.

Nhan Tiểcpxfu Đigzxao hai tay nâogzpng cằzeddm, nhìvrxzn phízurka dưastpstqxi, trong mắnspjt, tựuvnua hồbhkiytdbn chứvnnna chúzeddt chờigzx mong.

Chờigzx mong?

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjnavpi vớstqxi vẻzoez mặiqndt nàigzxy củrxjta Tiểcpxfu Đigzxao cóuzae chúzeddt ngoàigzxi ývszz muốnavpn. . . . . . Nha đnspjvszzu kia làigzx đnspjơnrtcn thuầvszzn muốnavpn mìvrxznh thắnspjng, hay làigzx đnspjãodln nhìvrxzn ra đnspjiềczpku gìvrxz khôthbxng ổzeddn? Theo hiểcpxfu biếytdbt củrxjta hắnspjn vềczpk Nhan Tiểcpxfu Đigzxao, tâogzpm hồbhkin nàigzxng bìvrxznh sáthbxng nhưastpastpơnrtcng, vìvrxzthbxi gìvrxzigzxng khôthbxng tứvnnnc giậedwvn, cũywegng khôthbxng thấhjvft vọytdbng. . . . . . Ngưastpvszzc lạvszzi cóuzae chúzeddt chờigzx mong?

“Luậedwvn võkdyq bắnspjt đnspjvszzu.” Nữthbx quan tao nhãodln khoáthbxt tay, lui ra ngoàigzxi.

Mọytdbi ngưastpigzxi nízurkn thởdmzk ngưastpng thầvszzn, theo dõkdyqi tìvrxznh hìvrxznh luậedwvn võkdyq.

astpơnrtcng Bízurkch Ba rúzeddt kiếytdbm, thấhjvfy Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm tựuvnua hồbhki đnspjang thấhjvft thầvszzn, nhịuyedn khôthbxng đnspjưastpvszzc nhízurku màigzxy, “Nàigzxy, binh khízurk đnspjâogzpu?”

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm lấhjvfy lạvszzi tinh thầvszzn, sờigzx sờigzxthbxi mũywegi, nhúzeddn vai, “Ngưastpơnrtci dùcizeng làigzx đnspjưastpvszzc rồbhkii, ta tay khôthbxng.”

astpơnrtcng Bízurkch Ba nhưastpstqxn màigzxy, “Ngưastpơnrtci cóuzae ývszzvrxz?”

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm ngẩytdbng đnspjvszzu, bỗuzaeng nhiêvwmzn mởdmzk miệofopng, “Ta cũywegng coi nhưastpcizeng ngưastpơnrtci khôthbxng thùcize khôthbxng hậedwvn.”

astpơnrtcng Bízurkch Ba khẽehiiastpigzxi, “Muốnavpn ta thủrxjt hạvszzastpu tìvrxznh?”

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cưastpigzxi, “Làigzx muốnavpn mởdmzk đnspjưastpigzxng cho ngưastpơnrtci.” Nóuzaei xong, thâogzpn hìvrxznh nhoáthbxng lêvwmzn mộtfent cáthbxi.

astpơnrtcng Bízurkch Ba lắnspjp bắnspjp kinh hãodlni, chợvszzt nghe sau tai cóuzae tiếytdbng gióuzae, vộtfeni vàigzxng quay đnspjvszzu lạvszzi giơnrtc kiếytdbm chắnspjn lạvszzi, khóuzae khăggkcn lắnspjm mớstqxi đnspjuyed đnspjưastpvszzc mộtfent chưastpdmzkng củrxjta Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm, mồbhkithbxi toáthbxt ra —— rõkdyqigzxng khôthbxng thấhjvfy!

astpơnrtcng Bízurkch Ba nguyêvwmzn bảaasxn cũywegng đnspjthbxn đnspjưastpvszzc côthbxng phu củrxjta Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cóuzae thểcpxf rấhjvft cao, nhưastpng khôthbxng nghĩnspj tớstqxi, thậedwvt sựuvnu lạvszzi cao nhưastp vậedwvy. . . . . .

Đigzxbhking dạvszzng, võkdyqogzpm nhâogzpn sĩnspj đnspjang vâogzpy xem cũywegng ồbhkivwmzn mộtfent trậedwvn, khôthbxng ízurkt ngưastpigzxi nhỏhjum giọytdbng nghịuyed luậedwvn, khôthbxng hiểcpxfu Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm vừiqnda rồbhkii làigzxm thếytdbigzxo lưastpstqxt qua? Võkdyqthbxng củrxjta hắnspjn cao nhưastp vậedwvy sao?

thbxch Kim Phong lêvwmzn tiếytdbng, “Ai nha, Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm thìvrxz ra làigzx thâogzpm tàigzxng bấhjvft khảaasx lộtfen.”

Hiểcpxfu Nguyệofopt nhízurku mi, côthbxng phu hắnspjn so vớstqxi Thẩytdbm Tinh Hảaasxi cùcizeng Trọytdbng Hoa đnspjczpku cao hơnrtcn, Vưastpơnrtcng Bízurkch Ba căggkcn bảaasxn khôthbxng phảaasxi đnspjnavpi thủrxjt củrxjta hắnspjn.

Mộtfent chiêvwmzu phủrxjt đnspjvszzu nàigzxy củrxjta Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm rấhjvft doạvszz ngưastpigzxi, làigzxm cho khôthbxng ízurkt võkdyqogzpm nhâogzpn sĩnspj kinh ngạvszzc khôthbxng thôthbxi, ba ngưastpigzxi củrxjta Bắnspjc Hảaasxi pháthbxi trong lòbhking khôthbxng khỏhjumi kinh sợvszz.

Phưastpơnrtcng Đigzxbhking Lývszz kinh ngạvszzc hỏhjumi Tiếytdbt Hìvrxznh, “Hắnspjn khôthbxng phảaasxi từiqnd nhỏhjum đnspjãodln bịuyed xa láthbxnh sao? Làigzxm sao họytdbc đnspjưastpvszzc võkdyqthbxng? Côthbxng phu củrxjta hắnspjn cao nhưastp vậedwvy làigzxm sao lạvszzi chấhjvfp nhậedwvn danh tiếytdbng đnspjbhki bỏhjum đnspji lâogzpu nhưastp vậedwvy?!”

Tầvszzn Kha thìvrxz cao hứvnnnng —— Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm quảaasx thựuvnuc khôthbxng phảaasxi hạvszzng ngưastpigzxi bìvrxznh thưastpigzxng.

Tiếytdbt Hìvrxznh cau màigzxy, “Thậedwvt sựuvnu khôthbxng tốnavpt, Tiếytdbt Bắnspjc Hảaasxi đnspjãodln chếytdbt hay chưastpa, đnspjãodln khôthbxng còbhkin làigzx chuyệofopn quan trọytdbng, vấhjvfn đnspjczpk thậedwvt sựuvnu . . . . . . ởdmzk trêvwmzn ngưastpigzxi Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm!”

astpơnrtcng Bízurkch Ba bịuyed Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm liêvwmzn tiếytdbp hạvszz mấhjvfy chiêvwmzu, khiếytdbn cho chậedwvt vậedwvt khôthbxng chịuyedu nổzeddi, nhưastpng rấhjvft nhanh. . . . . . Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm đnspjtfent nhiêvwmzn chuyểcpxfn côthbxng thàigzxnh thủrxjt, cùcizeng hắnspjn giằzeddng co, chậedwvm rãodlni từiqnd từiqnd giốnavpng nhưastp muốnavpn kéiceqo thờigzxi gian.

astpơnrtcng Bízurkch Ba trong lòbhking tứvnnnc giậedwvn, đnspjang so chiêvwmzu vẫkucwn nhịuyedn khôthbxng đnspjưastpvszzc hỏhjumi hắnspjn, “Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm, ngưastpơnrtci làigzxm cáthbxi quỷktepvrxz vậedwvy?”

Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm cưastpigzxi, “Ngưastpigzxi còbhkin chưastpa đnspjrxjt nhiềczpku, đnspjáthbxnh thắnspjng ngưastpơnrtci nhưastp vậedwvy, khôthbxng cóuzae ývszz nghĩnspja.”

astpơnrtcng Bízurkch Ba cảaasx kinh, pháthbxt giáthbxc bảaasxn thâogzpn vôthbxvrxznh trởdmzk thàigzxnh tảaasxng đnspjáthbxvwmz châogzpn cho Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm, lầvszzn luậedwvn võkdyqigzxy làigzx thứvnnnigzx hắnspjn mong muốnavpn, màigzx kếytdbt quảaasx luậedwvn võkdyq, sẽehii thay đnspjzeddi đnspjuyeda vịuyed củrxjta Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm trêvwmzn giang hồbhki, hếytdbt thảaasxy, đnspjczpku làigzxzurknh kếytdb tốnavpt!

“Tiểcpxfu Đigzxao!”

Hữthbxu Hữthbxu chạvszzy đnspjếytdbn bêvwmzn ngưastpigzxi Tiểcpxfu Đigzxao, “Côthbxng phu củrxjta Tiếytdbt Bắnspjc Phàigzxm nguyêvwmzn lai tốnavpt nhưastp vậedwvy sao?”

Tiểcpxfu Đigzxao mízurk mắnspjt giậedwvt giậedwvt, chua xóuzaet thốnavpt ra mộtfent câogzpu, “Côthbxng phu cao cóuzae rắnspjm dùcizeng a, tâogzpm nhãodlnn quáthbx xấhjvfu!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.