Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 39 : Động không đáy

    trước sau   
Diêfcdqu Đvolmóisaha bịqxoc thưpfpvơhxqung khôqbmrng nhẹlcbb, nêfcdqn ởrqbq lạfyyvi kháfynech đgozsiếobqjm nghỉcugh ngơhxqui. Đvolmxnlxng thấnxcgy Tiểhlkhu Đvolmao ngàbvbly thưpfpvsvwyng tífgminh tìisffnh hoạfyyvt báfynet, thậxrzet ra chăfptvm sóisahc ngưpfpvsvwyi kháfynec cũfcdqng rấnxcgt chu đgozsáfyneo. Nhưpfpvng nha đgozsktcgu kia cũfcdqng rấnxcgt kỳqixb lạfyyv, việrefkc đgozsưpfpva thuốisahc cho ngưpfpvsvwyi ta uốisahng đgozsơhxqun giảisffn nhưpfpv vậxrzey lạfyyvi sốisahng chếobqjt nịqxocnh nọedvxt kêfcdqu Hiểhlkhu Nguyệrefkt hoặpayhc Háfynech Kim Phong làbvblm, còzsdvn nàbvblng thìisff ngồyiuqi trêfcdqn băfptvng ghếobqj nhỏhxqurqbq tạfyyvi trùgluv phòzsdvng sắntsic dưpfpvbvblc, hoặpayhc làbvbl đgozsi ra ngoàbvbli bốisahc thuốisahc gìisff đgozsóisah.

Ngàbvbly hôqbmrm sau, sau buổlhdii trưpfpva cơhxqum, Tiểhlkhu Đvolmao nhưpfpvfcdq dọedvxn cáfynei băfptvng ghếobqj ngồyiuqi ởrqbq hậxrzeu việrefkn kháfynech đgozsiếobqjm, cầktcgm quạfyyvt nan quạfyyvt bếobqjp nhỏhxqu, sắntsic mộolpmt ấnxcgm thuốisahc.

Ngưpfpvsvwyi trong đgozsiếobqjm vốisahn khôqbmrng đgozscugh, cóisah thểhlkh giúisffp sắntsic thuốisahc, nhưpfpvng khôqbmrng cóisah ngưpfpvsvwyi canh bếobqjp lửvsbda, lầktcgn đgozsktcgu tiêfcdqn chủcugh quáfynen đgozshlkh cho kháfynech nhârnetn tựygpw sắntsic thuốisahc, vìisff thếobqj Tiểhlkhu Đvolmao đgozsơhxqun giảisffn tựygpwisffnh đgozsếobqjn giúisffp.

“Nàbvbly.”

Tiểhlkhu Đvolmao đgozsang chốisahng cằwvdrm thấnxcgt thầktcgn, đgozswvdrng sau cóisah ngưpfpvsvwyi khẽzajl chọedvxt vai tráfynei củcugha nàbvblng mộolpmt cáfynei, Tiểhlkhu Đvolmao hưpfpvisahng bêfcdqn phảisffi quay đgozsktcgu lạfyyvi, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm đgozsang muốisahn từxnlx đgozswvdrng sau nhífgmich đgozsktcgu lạfyyvi gầktcgn hùgluv dọedvxa nàbvblng mộolpmt phen, khôqbmrng ngờsvwy nha đgozsktcgu kia cũfcdqng quay sang phảisffi, thiếobqju chúisfft nữwfwsa liềfmwpn hôqbmrn lêfcdqn mặpayht đgozsisahi phưpfpvơhxqung.

“A!” – Tiểhlkhu Đvolmao cảisff kinh, nhảisffy dựygpwng lêfcdqn, cầktcgm quạfyyvt nan tứfmwpc giậxrzen trừxnlxng Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm.


“Dưpfpvbvblc đgozsang bốisahc hơhxqui.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm vộolpmi vàbvblng chỉcugh tay, dờsvwyi đgozsi sựygpw chúisff ýlxzx củcugha nàbvblng.

Tiểhlkhu Đvolmao im miệrefkng ngồyiuqi lạfyyvi, mởrqbq nắntsip ra nhìisffn nhìisffn, sau đgozsóisah lạfyyvi tiếobqjp tụgozsc quạfyyvt.

“Vìisff sao côqbmr chỉcugh sắntsic thuốisahc màbvbl khôqbmrng đgozsưpfpva thuốisahc?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm buồyiuqn cưpfpvsvwyi, “Côqbmrrqbq đgozsârnety sắntsic thuốisahc hếobqjt hai, ba canh giờsvwy, đgozshlkh cho ngưpfpvsvwyi kháfynec đgozsưpfpva đgozsi còzsdvn khôqbmrng cho nóisahi làbvblqbmr sắntsic, chuyệrefkn nàbvbly cóisah ýlxzxisff?”

Tiểhlkhu Đvolmao bĩifonu môqbmri, tựygpwa hồyiuqpfpvsvwyi giảisffi thífgmich.

“Tri ârnetn bấnxcgt đgozsyiuqfyneo?” Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cảisffm rấnxcgt thấnxcgy hứfmwpng thúisff liềfmwpn ngồyiuqi xổlhdim xuốisahng bêfcdqn cạfyyvnh nàbvblng, thấnxcgy còzsdvn so vớisahi nàbvblng còzsdvn ngồyiuqi cao hơhxqun nêfcdqn tùgluvy tiệrefkn xuốisahng đgozsnxcgt, xoa chârnetn, mộolpmt tay vuốisaht cằwvdrm, tay kia thìisff chọedvxt chọedvxt mộolpmt miếobqjng ngọedvxc ghénxcgp đgozsôqbmri trêfcdqn đgozsai lưpfpvng củcugha Tiểhlkhu Đvolmao.

Tiểhlkhu Đvolmao dịqxocch ngưpfpvsvwyi mộolpmt chúisfft, dùgluvng sứfmwpc quạfyyvt. . . . . .

“Khụgozs khụgozs. . . . . .” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khôqbmrng phòzsdvng bịqxoc, bịqxoc Tiểhlkhu Đvolmao quạfyyvt đgozsếobqjn khóisahi đgozsktcgy mặpayht, vừxnlxa hífgmit vàbvblo mộolpmt hơhxqui, liềfmwpn ngãobqj chổlhding vóisah trêfcdqn mặpayht đgozsnxcgt.

“Đvolmfmwpng lêfcdqn! Bẩxnlxn chếobqjt.”

“Ta mặpayhc kệrefk, côqbmrbvblm dơhxqu, côqbmr giặpayht y phụgozsc cho ta.”

“Cóisah tin ta hấnxcgt mộolpmt đgozsisahng than vàbvblo ngưpfpvsvwyi ngưpfpvơhxqui khôqbmrng!” – Tiểhlkhu Đvolmao quay mặpayht tiếobqjp tụgozsc quạfyyvt bếobqjp.

“Ai.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm xoay ngưpfpvsvwyi dựygpwa vàbvblo cáfynenh tay, ngóisahn tay duỗbvrci ra chọedvxt giàbvbly thêfcdqu củcugha Tiểhlkhu Đvolmao – “Hỏhxqui côqbmr đgozsóisah, vìisff sao lạfyyvi tri ârnetn bấnxcgt đgozsyiuqfyneo?”

“Cáfynei gìisffbvbl tri ârnetn bấnxcgt đgozsyiuqfyneo hảisff.” – Tiểhlkhu Đvolmao lạfyyvi mởrqbq nắntsip ấnxcgm ra nhìisffn – “Ta chífgminh làbvbl khôqbmrng muốisahn ngưpfpvsvwyi kháfynec nợbvbl ârnetn tìisffnh, phiềfmwpn phứfmwpc.”

“Ngưpfpvsvwyi bịqxoc nợbvbl ârnetn tìisffnh mớisahi phiềfmwpn?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lầktcgn đgozsktcgu nghe cáfynech nóisahi nhưpfpv vậxrzey – “Ngưpfpvsvwyi kháfynec nợbvblqbmr ârnetn tìisffnh côqbmr sợbvblfynei gìisff?”


Tiểhlkhu Đvolmao nhưpfpvisahng lôqbmrng màbvbly – “Khôqbmrng giốisahng nhau, nợbvbl ngưpfpvsvwyi thìisff phảisffi trảisff, bịqxoc ngưpfpvsvwyi nợbvblfcdqng bịqxoc trảisff. Ta cháfynen ghénxcgt bịqxoc ngưpfpvsvwyi kháfynec nợbvblfcdqng ghénxcgt nợbvbl, rấnxcgt phiềfmwpn toáfynei.”

“A.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lắntsic đgozsktcgu – “Ngụgozsy biệrefkn.”

Tiểhlkhu Đvolmao thấnxcgy thuốisahc sắntsic xong, liềfmwpn bưpfpvng xuốisahng, vừxnlxa hỏhxqui Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm – “Nèisff, ngưpfpvơhxqui cóisah nghĩifon ra cáfynech gìisff khôqbmrng?”

“Cáfynech thìisff chưpfpva tìisffm ra, nhưpfpvng thậxrzet ra ta đgozsang suy nghĩifon mộolpmt chuyệrefkn.”

“Nóisahi nghe mộolpmt chúisfft.” – Tiểhlkhu Đvolmao đgozsang cầktcgm chénxcgn thuốisahc tớisahi cửvsbda, gọedvxi Hiểhlkhu Nguyệrefkt. Hiểhlkhu Nguyệrefkt cũfcdqng khôqbmrng hỏhxqui nhiềfmwpu, cầktcgm chénxcgn thuốisahc cho Diêfcdqu Đvolmóisaha rờsvwyi đgozsi, trưpfpvisahc khi đgozsi còzsdvn khôqbmrng quêfcdqn giúisffp Tiểhlkhu Đvolmao chàbvbl chúisfft bụgozsi dífgminh dưpfpvisahi cằwvdrm.

Tiểhlkhu Đvolmao trởrqbq lạfyyvi việrefkn, chỉcugh thấnxcgy Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm đgozsãobqj đgozsfmwpng lêfcdqn, lấnxcgy tay phủcughi bụgozsi trêfcdqn ngưpfpvsvwyi – “Chuyệrefkn ta khôqbmrng rõisah chífgminh làbvbl, vìisff sao cáfynei thịqxoc vệrefk kia phảisffi kénxcgo Diêfcdqu Đvolmóisaha ra ngoàbvbli Quỷlsbq thàbvblnh đgozshlkh thịqxoc chúisffng?”

Tiểhlkhu Đvolmao nghe xong cũfcdqng cưpfpvsvwyi – “Còzsdvn cóisahfynei têfcdqn thịqxoc vệrefk kia vìisff sao chỉcugh đgozsi cóisah mộolpmt mìisffnh, ngưpfpvsvwyi bịqxoc cứfmwpu đgozsi, nàbvblng xoay ngưpfpvsvwyi bỏhxqu chạfyyvy cũfcdqng khôqbmrng ai ngăfptvn cảisffn. . . . . . Chuyệrefkn nàbvbly khôqbmrng phảisffi rấnxcgt khôqbmrng phùgluv hợbvblp vớisahi cáfynei têfcdqn khífgmi pháfynei củcugha đgozsolpmi thịqxoc vệrefk hoàbvblng gia sao ?”

“Lýlxzx do gìisff?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khôqbmrng rõisah.

“Ai màbvbl biếobqjt.” – Tiểhlkhu Đvolmao thậxrzet ra cũfcdqng khôqbmrng đgozshlkh ýlxzx việrefkc nàbvbly – “Ngưpfpvơhxqui nghĩifon đgozsi a, nữwfwspfpvơhxqung kia tuyểhlkhn tưpfpvisahng côqbmrng đgozsfmwpu phảisffi dùgluvng đgozsếobqjn đgozsolpmc dưpfpvbvblc, nếobqju nóisahi nhưpfpvisahi lòzsdvng củcugha nữwfws nhârnetn nhưpfpv kim nơhxqui đgozsáfyney biểhlkhn, nàbvblng chífgminh làbvbl ngưpfpvu mao chârnetm, suy nghĩifon đgozsếobqjn làbvblm gìisff?”

“Nữwfwspfpvơhxqung nhưpfpv vậxrzey chífgminh làbvbl ngưpfpvu mao chârnetm, vậxrzey côqbmrbvblfynei chârnetm gìisff?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cưpfpvsvwyi đgozsếobqjn bêfcdqn cạfyyvnh Tiểhlkhu Đvolmao hỏhxqui.

Tiểhlkhu Đvolmao dịqxocch ngưpfpvsvwyi ra mộolpmt chúisfft, cầktcgm quạfyyvt nan đgozsuổlhdii hắntsin.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm xoay lưpfpvng, kénxcgo tay áfyneo nàbvblng – “Đvolmi, chúisffng ta ra bêfcdqn ngoàbvbli đgozsi dạfyyvo, thuậxrzen tiệrefkn suy nghĩifon biệrefkn pháfynep.”

“Trêfcdqn lưpfpvng ngưpfpvơhxqui đgozsfmwpu làbvbl đgozsnxcgt!” – Tiểhlkhu Đvolmao vừxnlxa tứfmwpc vừxnlxa muốisahn cưpfpvsvwyi, lấnxcgy tay giúisffp hắntsin phủcughi đgozsi – “Thay y phụgozsc đgozsi, phủcughi khôqbmrng sạfyyvch.”


“Còzsdvn phảisffi thay y phụgozsc?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lắntsic lắntsic đgozsktcgu, giốisahng nhưpfpv sợbvbl phiềfmwpn phứfmwpc.

“Ai bảisffo ngưpfpvơhxqui mặpayhc hắntsic y còzsdvn lăfptvn lộolpmn trêfcdqn đgozsnxcgt!” Tiểhlkhu Đvolmao đgozsuổlhdii hắntsin – “Trêfcdqn lưpfpvng mộolpmt mảisffng bụgozsi làbvblm cho màbvblu sắntsic vạfyyvt áfyneo trưpfpvisahc sau cũfcdqng khôqbmrng giốisahng nhau, đgozsi ra ngoàbvbli khôqbmrng phảisffi rấnxcgt dọedvxa ngưpfpvsvwyi sao!”

“Thếobqj bằwvdrng khôqbmrng ta lạfyyvi lăfptvn mộolpmt vòzsdvng nữwfwsa, lăfptvn đgozsfmwpu đgozspayhn?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm làbvblm bộolpm muốisahn ngay tạfyyvi chỗbvrcfptvn mộolpmt vòzsdvng.

“Ngưpfpvơhxqui muốisahn chếobqjt!” – Tiểhlkhu Đvolmao lấnxcgy tay nhénxcgo tai hắntsin – “Thay y phụgozsc đgozsi.”

“Ui. . . . . . Sao côqbmr giốisahng nhưpfpvpfpvơhxqung ta vậxrzey?”

“Phi.” Tiểhlkhu Đvolmao đgozsuổlhdii hắntsin ra ngoàbvbli – “Ta muốisahn sinh con gáfynei, khôqbmrng muốisahn con trai!”

“Muốisahn ta giúisffp đgozsbeig khôqbmrng?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm bỗbvrcng nhiêfcdqn quay đgozsktcgu lạfyyvi nghiêfcdqm túisffc hỏhxqui.

Tiểhlkhu Đvolmao ngẩxnlxn ngưpfpvsvwyi, mớisahi hiểhlkhu đgozsưpfpvbvblc Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm nóisahi hỗbvrc trợbvblisah ýlxzxisff, da mặpayht mỏhxqung đgozshxqu bừxnlxng, cầktcgm quạfyyvt nan trong tay quạfyyvt hắntsin – “Ngưpfpvơhxqui đgozsi tìisffm chếobqjt đgozsi, tửvsbdrnetm tặpayhc!”

isff thếobqj, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lạfyyvi bịqxoc Tiểhlkhu Đvolmao đgozsuổlhdii đgozsáfynenh mộolpmt đgozsưpfpvsvwyng, trốisahn vềfmwp phòzsdvng tìisffm y phụgozsc đgozshlkh thay, mớisahi pháfynet hiệrefkn tay nảisffi trốisahng khôqbmrng.

“Ai nha, cóisah kẻezpm trộolpmm đgozsolpmt nhậxrzep a!” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm buôqbmrng mộolpmt tay – “Vìisff sao chỉcugh trộolpmm xiêfcdqm y khôqbmrng cầktcgn bạfyyvc a?”

Trọedvxng Hoa đgozsang ngồyiuqi bêfcdqn bàbvbln xem đgozsqxoca hìisffnh củcugha Quỷlsbq thàbvblnh Hoa bấnxcgt đgozsntsic dĩifon ngẩxnlxng đgozsktcgu lêfcdqn – “Huynh làbvblm ơhxqun đgozsfmwpng đgozsntsin mộolpmt chúisfft, y phụgozsc huynh đgozshlkh trong tay nảisffi đgozsfmwpu bẩxnlxn, lúisffc nãobqjy Hiểhlkhu Nguyệrefkt quénxcgt dọedvxn phòzsdvng đgozsãobqj đgozsem giặpayht sạfyyvch cho huynh.”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm vòzsdv đgozsktcgu – “Nga. . . . . .”

“Hiểhlkhu Nguyệrefkt cũfcdqng chưpfpva từxnlxng giúisffp ta giặpayht y phụgozsc, vậxrzey màbvbl lạfyyvi giúisffp ngưpfpvơhxqui giặpayht.” – Trọedvxng Hoa hìisffnh nhưpfpv vẫzsdvn còzsdvn chúisfft ýlxzx kiếobqjn, sớisahm biếobqjt vậxrzey đgozsãobqj chẳbvrcng ởrqbq sạfyyvch sẽzajl, giốisahng nhưpfpv Tiếobqjt Nhịqxocbvblhxqu phấnxcgt phơhxquisah lẽzajl sẽzajl lợbvbli hơhxqun.


Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thấnxcgy hắntsin cóisah chúisfft ýlxzx tứfmwp, quay lạfyyvi cưpfpvsvwyi hìisffisff quáfyne khứfmwp – “Ai nha, ta làbvblm sao khôqbmrng biếobqjt xấnxcgu hổlhdi lạfyyvi đgozshlkh cho đgozsfyyvi tẩxnlxu giúisffp ta giặpayht y phụgozsc.”

Trọedvxng Hoa vừxnlxa nghe hai chữwfws “đgozsfyyvi tẩxnlxu”, trong lòzsdvng “thịqxocch” mộolpmt tiếobqjng.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lợbvbli dụgozsng cơhxqu hộolpmi – “Cho ta mưpfpvbvbln bộolpm y phụgozsc mặpayhc đgozsbeig vậxrzey?”

Trọedvxng Hoa bậxrzet ngưpfpvsvwyi cầktcgm lấnxcgy tay nảisffi đgozspayht vàbvblo tay hắntsin – “Ngưpfpvơhxqui vừxnlxa rồyiuqi mớisahi nóisahi cáfynei gìisff?”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khóisahe miệrefkng khẽzajl nhếobqjch, thârnetn thủcugh vỗbvrc vai hắntsin – “Đvolmhlkh mộolpmt mìisffnh đgozsfyyvi tẩxnlxu giặpayht quầktcgn áfyneo lạfyyvi khôqbmrng biếobqjt xấnxcgu hổlhdi, ngưpfpvơhxqui nhanh đgozsi giúisffp nàbvblng đgozsi a!”

isff thếobqj Trọedvxng Hoa sữwfwsng sờsvwyrqbq tạfyyvi chỗbvrc, trong đgozsktcgu nghĩifon đgozsếobqjn hai chữwfws “đgozsfyyvi tẩxnlxu”, càbvblng nghe càbvblng thífgmich.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm phe phẩxnlxy đgozsktcgu ra sau bìisffnh phong thay y phụgozsc, vừxnlxa mởrqbq tay nảisffi ra, nổlhdii máfyneu – “Mụgozs nộolpmi nóisahisff sau đgozsfmwpu làbvblbvblu trắntsing?!”

Trọedvxng Hoa nhífgmiu màbvbly – “Nam nhârnetn đgozsưpfpvơhxqung nhiêfcdqn phảisffi mặpayhc mộolpmt thârnetn bạfyyvch y, ngưpfpvơhxqui chưpfpva từxnlxng nghe qua bạfyyvch y nhưpfpv tuyếobqjt a?”

“Nhưpfpv tuyếobqjt cáfynei đgozsktcgu ngưpfpvơhxqui, ngưpfpvơhxqui rõisahbvblng cho ta mộolpmt bộolpm y phụgozsc dífgminh máfyneu khôqbmrng phảisffi tốisaht hơhxqun sao?”

Trọedvxng Hoa vỗbvrc thanh đgozsoảisffn đgozsao trêfcdqn bàbvbln – “Muốisahn ta đgozsârnetm ngưpfpvơhxqui mấnxcgy đgozsao đgozshlkh nhiễknhjm đgozshxquisah hay khôqbmrng?”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm mếobqju máfyneo, târnetm khôqbmrng cam tìisffnh khôqbmrng nguyệrefkn chọedvxn mộolpmt bộolpm, chưpfpva từxnlx bỏhxqu ýlxzx đgozsqxocnh lạfyyvi hỏhxqui mộolpmt cârnetu – “Khôqbmrng cóisah đgozsen a?”

“Chỉcughisah trắntsing.” – Trọedvxng Hoa cưpfpvsvwyi – “Ngưpfpvơhxqui mặpayhc hay khôqbmrng mặpayhc, thậxrzet sựygpw mặpayhc khôqbmrng quen thìisff cứfmwp đgozsfmwpt khoáfynet cởrqbqi truồyiuqng màbvbl đgozsi ra ngoàbvbli, ta đgozsi nhìisffn đgozsfyyvi. . . . . . tẩxnlxu ngưpfpvơhxqui, giặpayht y phụgozsc!”

isahi xong, vui vẻezpm mởrqbq cửvsbda đgozsi ra ngoàbvbli.


Tiểhlkhu Đvolmao trởrqbq vềfmwp phòzsdvng cầktcgm chúisfft bạfyyvc lạfyyvi lấnxcgy Hồyiuqng chỉcughfynen đgozsang treo theo, trờsvwyi đgozsang ârnetm u, khôqbmrng biếobqjt đgozsưpfpvbvblc láfynet nữwfwsa trờsvwyi cóisahpfpva hay khôqbmrng.

Vừxnlxa vàbvblo trong việrefkn chuẩxnlxn bịqxoc chờsvwy Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm liềfmwpn thấnxcgy Trọedvxng Hoa mởrqbq cửvsbda ra, bộolpm dạfyyvng “târnetm tìisffnh ta rấnxcgt tốisaht” đgozsi ra.

Tiểhlkhu Đvolmao ngârnety ngốisahc nhìisffn hắntsin.

Trọedvxng Hoa tinh thầktcgn vui vẻezpm gậxrzet đgozsktcgu vớisahi nàbvblng chàbvblo hỏhxqui, Tiểhlkhu Đvolmao thầktcgm nóisahi —— Hiểhlkhu Nguyệrefkt hôqbmrn hắntsin hay làbvbl thếobqjbvblo? Nghĩifon lạfyyvi cảisffm thấnxcgy khôqbmrng đgozsúisffng, Trọedvxng Hoa thuộolpmc loạfyyvi ngưpfpvsvwyi si tìisffnh nhưpfpvpfpvơhxqung nàbvblng thưpfpvsvwyng nóisahi, nhưpfpvng lạfyyvi làbvbl loạfyyvi si tìisffnh đgozsếobqjn ngớisah ngẩxnlxn, nếobqju Hiểhlkhu Nguyệrefkt trựygpwc tiếobqjp hôqbmrn hắntsin mộolpmt cáfynei, cóisah lẽzajl hắntsin sẽzajl chếobqjt ngay tạfyyvi chỗbvrcisffc đgozsóisah rồyiuqi.

“Nàbvbly, tiểhlkhu tửvsbd Trọedvxng Hoa kia, trêfcdqn quầktcgn áfyneo ngưpfpvơhxqui cóisah phảisffi cóisah rậxrzen hay khôqbmrng, mặpayhc trêfcdqn ngưpfpvsvwyi thậxrzet khóisah chịqxocu.”

Tiểhlkhu Đvolmao đgozsang suy nghĩifon, phífgmia sau truyềfmwpn đgozsếobqjn thanh ârnetm hùgluvng hùgluvng hổlhdi hổlhdi củcugha Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm, vừxnlxa quay đgozsktcgu lạfyyvi. . . . . .

Tiểhlkhu Đvolmao háfyne miệrefkng thởrqbq dốisahc, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm mặpayhc mộolpmt thârnetn bạfyyvch y, bưpfpvisahc qua cáfynenh cửvsbda đgozsi ra ngoàbvbli. Vạfyyvt áfyneo theo đgozsolpmng táfynec củcugha hắntsin, vẽzajl thàbvblnh hai vòzsdvng cung thậxrzet đgozslcbbp, lớisahp vảisffi trong màbvblu trắntsing, lớisahp ngoàbvbli lụgozsa mỏhxqung, phầktcgn còzsdvn lạfyyvi làbvbl vảisffi cứfmwpng, nhưpfpvng khoáfynec ngoàbvbli lạfyyvi làbvbl vảisffi mềfmwpm. Tiểhlkhu Đvolmao sửvsbdng sốisaht mộolpmt lúisffc lârnetu, cảisffm thấnxcgy Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm giốisahng nhưpfpv thay đgozslhdii thàbvblnh ngưpfpvsvwyi kháfynec, khôqbmrng quen biếobqjt, làbvbl lạfyyv. Nguyêfcdqn nhârnetn làbvbl do y phụgozsc sao? Cũfcdqng đgozsúisffng thôqbmri, lậxrzep tứfmwpc từxnlx trắntsing biếobqjn thàbvblnh đgozsen, nếobqju Trọedvxng Hoa đgozsolpmt nhiêfcdqn mặpayhc mộolpmt thârnetn hắntsic y, cũfcdqng sẽzajl khiếobqjn ngưpfpvsvwyi kháfynec khôqbmrng nhậxrzen ra. . . . . . ?

“Nàbvbly.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm ởrqbq trưpfpvisahc mặpayht Tiểhlkhu Đvolmao vỗbvrc tay – “Đvolmi thôqbmri?”

Tiểhlkhu Đvolmao lạfyyvi cao thấnxcgp đgozsáfynenh giáfyne hắntsin mộolpmt chúisfft, kénxcgo tay áfyneo hắntsin – “Ngồyiuqi xuốisahng!”

“Đvolmhlkhbvblm gìisff?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khóisah hiểhlkhu.

“Ngu chếobqjt ngưpfpvơhxqui, hai vạfyyvt áfyneo chưpfpva đgozsfmwpu nhau!” – Tiểhlkhu Đvolmao ra phífgmia sau giúisffp Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm chỉcughnh chỉcughnh y phụgozsc, nhắntsim chuẩxnlxn hai vạfyyvt áfyneo, đgozsai lưpfpvng cũfcdqng chỉcughnh xong, ấnxcgn hắntsin ngồyiuqi xuốisahng bàbvbln đgozsáfynefcdqn cạfyyvnh, lấnxcgy mộolpmt cârnety lưpfpvbvblc trong túisffi đgozseo bêfcdqn ngưpfpvsvwyi ra.

“Côqbmr muốisahn làbvblm gìisff?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khẩxnlxn trưpfpvơhxqung nhìisffn cârnety lưpfpvbvblc trong tay Tiểhlkhu Đvolmao – “Đvolmqxocnh dùgluvng lưpfpvbvblc đgozsârnetm chếobqjt ta?”

Tiểhlkhu Đvolmao bịqxoc hắntsin chọedvxc đgozsếobqjn tứfmwpc giậxrzen khôqbmrng nhẹlcbb, lấnxcgy tay nhấnxcgn đgozsktcgu hắntsin – “Ngưpfpvơhxqui khôqbmrng thểhlkh đgozsfmwpng đgozsntsin mộolpmt chúisfft đgozsưpfpvbvblc sao, đgozsxnlxng đgozsùgluva nữwfwsa.”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm vẻezpm mặpayht ủcughy khuấnxcgt – “Ta lớisahn lêfcdqn chífgminh làbvbl vẻezpm mặpayht hoan hỉcugh a, côqbmr muốisahn ta đgozsau khổlhdiisff thârnetm cừxnlxu đgozsfyyvi hậxrzen rấnxcgt khóisah.”

Tiểhlkhu Đvolmao khôqbmrng nóisahi vớisahi hắntsin nữwfwsa, đgozsưpfpva tay cởrqbqi bỏhxqufynei tóisahc đgozsưpfpvbvblc búisffi đgozsơhxqun giảisffn xuốisahng, chảisffi từxnlxng sợbvbli, sau đgozsóisah cộolpmt lạfyyvi, nhìisffn sau lưpfpvng, hòzsdva cùgluvng mộolpmt thârnetn áfyneo trắntsing thậxrzet hợbvblp . . . . . . ?

Tiểhlkhu Đvolmao lạfyyvi đgozsfmwpng ởrqbq phífgmia sau hắntsin ngẩxnlxn ngưpfpvsvwyi, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm bỗbvrcng nhiêfcdqn quay đgozsktcgu, đgozsfmwpng lêfcdqn hai ngưpfpvsvwyi vôqbmr thứfmwpc nhìisffn nhau.

Thậxrzet lârnetu sau, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm hỏhxqui – “Xong chưpfpva?”

“A. . . . . .” – Tiểhlkhu Đvolmao hoàbvbln hồyiuqn, cóisah chúisfft mấnxcgt tựygpw nhiêfcdqn, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm bỗbvrcng nhiêfcdqn nởrqbq nụgozspfpvsvwyi, lấnxcgy tay nhẹlcbb nhàbvblng sờsvwy đgozsktcgu nàbvblng.

Tiểhlkhu Đvolmao liềfmwpn cảisffm giáfynec lòzsdvng bàbvbln tay củcugha Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thậxrzet ấnxcgm áfynep, thôqbmrfynep, thậxrzet lớisahn, thựygpwc ôqbmrn nhu. . . . . .

Vộolpmi vàbvblng chụgozsp tay hắntsin, Tiểhlkhu Đvolmao sửvsbda sang lạfyyvi quầktcgn áfyneo, cúisffi đgozsktcgu nhìisffn chífgminh mìisffnh sau đgozsóisah lạfyyvi nhìisffn Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm, quệrefkt miệrefkng – “Ngưpfpvơhxqui chờsvwy.” Nóisahi xong, chạfyyvy vàbvblo phòzsdvng.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm khôqbmrng hiểhlkhu, ngồyiuqi chờsvwy, thuậxrzen tay cầktcgm lấnxcgy cârnety lưpfpvbvblc trêfcdqn bàbvbln lêfcdqn xem. Cârnety lưpfpvbvblc hẳbvrcn làbvbl khắntsic từxnlx gỗbvrc đgozsàbvblo, đgozsãobqjgluvng lârnetu rồyiuqi? Vuốisaht thậxrzet sựygpw rấnxcgt nhẵiwyxn. Nhìisffn kỹktcg, chỉcugh thấnxcgy trêfcdqn thârnetn lưpfpvbvblc cóisah khắntsic mộolpmt hàbvblng chữwfws nho nhỏhxqu —— Nhan Tiểhlkhu Đvolmao.

Chữwfws viếobqjt xiêfcdqu xiêfcdqu vẹlcbbo vẹlcbbo, cảisffm giáfynec rấnxcgt trẻezpm con. Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cong khóisahe miệrefkng, nêfcdqn sẽzajl khôqbmrng. . . . . . nhìisffn tráfynei nhìisffn phảisffi, đgozsem lưpfpvbvblc giấnxcgu vàbvblo trong ngựygpwc, giốisahng nhưpfpv cấnxcgt vàbvblo bảisffo đgozsolpmng.

Mộolpmt láfynet sau, Tiểhlkhu Đvolmao từxnlx trong phòzsdvng đgozsi ra.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cuốisahi cùgluvng cũfcdqng hiểhlkhu, thìisff ra Nhan Tiểhlkhu Đvolmao quay vềfmwp phòzsdvng thay y phụgozsc bìisffnh thưpfpvsvwyng, lúisffc nàbvbly cũfcdqng làbvbl mộolpmt thârnetn váfyney dàbvbli bạfyyvch sắntsic. Váfyney nàbvbly Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm chưpfpva thấnxcgy Tiểhlkhu Đvolmao mặpayhc lầktcgn nàbvblo, quầktcgn lụgozsa mỏhxqung màbvblu trắntsing kiểhlkhu dáfyneng cựygpwc kỳqixb đgozsơhxqun giảisffn, bêfcdqn hôqbmrng thắntsit mộolpmt đgozsai lưpfpvng cũfcdqng kiểhlkhu dáfyneng đgozsơhxqun giảisffn. Cùgluvng Tiểhlkhu Đvolmao ngàbvbly thưpfpvsvwyng hoạfyyvt báfynet bấnxcgt đgozsyiuqng, mộolpmt thârnetn bạfyyvch y nhưpfpvng trôqbmrng thậxrzet đgozsiềfmwpm tĩifonnh. Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lầktcgn đgozsktcgu tiêfcdqn từxnlx trêfcdqn ngưpfpvsvwyi nha đgozsktcgu đgozsfcdqn nàbvbly thấnxcgy đgozsưpfpvbvblc mộolpmt ífgmit bộolpm dạfyyvng thụgozsc nữwfws.

Tiểhlkhu Đvolmao đgozsi đgozsếobqjn bêfcdqn cạfyyvnh hắntsin, ngửvsbda mặpayht chờsvwy.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cùgluvng nàbvblng đgozsisahi diệrefkn.

Tiểhlkhu Đvolmao tiếobqjp tụgozsc ngửvsbda mặpayht nhìisffn hắntsin.

“Muốisahn ta hôqbmrn?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thuậxrzen thếobqjisffi đgozsktcgu, Tiểhlkhu Đvolmao mộolpmt chưpfpvrqbqng ngăfptvn trởrqbq, rúisfft tay vềfmwpgluvng sứfmwpc chàbvblfynet lòzsdvng bàbvbln tay.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm vuốisaht mũfcdqi vẻezpm mặpayht vôqbmr tộolpmi – “Côqbmr ngửvsbda mặpayht khôqbmrng phảisffi muốisahn cho hôqbmrn thìisffbvblm cáfynei gìisff?”

Tiểhlkhu Đvolmao hầktcgm hừxnlx liềfmwpn đgozsi ra ngoàbvbli, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm ởrqbq phífgmia sau đgozsktcgu cưpfpvsvwyi lắntsic lắntsic đgozsktcgu – “Khụgozs khụgozs.”

Tiểhlkhu Đvolmao đgozsi tớisahi cửvsbda, chợbvblt nghe ngưpfpvsvwyi nọedvxrqbq phífgmia sau nóisahi – “Côqbmrpfpvơhxqung họedvx Nhan têfcdqn Tiểhlkhu Đvolmao.”

Tiểhlkhu Đvolmao khẽzajl dừxnlxng bưpfpvisahc, hơhxqui quay mặpayht lạfyyvi, liếobqjc hắntsin mộolpmt cáfynei.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cưpfpvsvwyi đgozsếobqjn thậxrzet vui vẻezpm – “Nhìisffn đgozslcbbp lắntsim.”

Tiểhlkhu Đvolmao quay mặpayht lạfyyvi, nhẹlcbb nhàbvblng vuốisaht cằwvdrm, thuậxrzen tiệrefkn che giấnxcgu khóisahe miệrefkng khẽzajl nhếobqjch lêfcdqn. Đvolmang muốisahn ra cửvsbda, đgozsolpmt nhiêfcdqn nhớisah tớisahi cáfynei gìisff, vộolpmi trởrqbq lạfyyvi bêfcdqn cạfyyvnh bàbvbln tìisffm kiếobqjm.

“Còzsdvn khôqbmrng đgozsi? Trờsvwyi sắntsip đgozsen.”

“Lưpfpvbvblc củcugha ta đgozsârnetu?” – Tiểhlkhu Đvolmao vẻezpm mặpayht sốisaht ruộolpmt.

“Nàbvbly?” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lấnxcgy lưpfpvbvblc ởrqbq trưpfpvisahc mắntsit Tiểhlkhu Đvolmao quơhxqu quơhxqu.

“A! Trảisff lạfyyvi cho ta.” – Tiểhlkhu Đvolmao thârnetn thủcugh đgozsoạfyyvt lấnxcgy, Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm vộolpmi vàbvblng thu lạfyyvi, nhếobqjch mắntsit – “Củcugha ta!”

“Ai nóisahi!” – Tiểhlkhu Đvolmao lấnxcgy ngóisahn tay chọedvxt chóisahp mũfcdqi hắntsin – “Đvolmưpfpva ta, bằwvdrng khôqbmrng ta đgozsáfynenh ngưpfpvơhxqui!”

“Chữwfwsbvbly thậxrzet khóisah xem a.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cưpfpvsvwyi xấnxcgu xa – “Trưpfpvisahc đgozsârnety tựygpwisffnh khắntsic sao?”

Tiểhlkhu Đvolmao da mặpayht mỏhxqung đgozshxqufcdqn – “Ngưpfpvơhxqui đgozsưpfpva ta, ta thífgmich nhấnxcgt cáfynei lưpfpvbvblc nàbvbly!”

“Lúisffc nàbvblo côqbmr muốisahn dùgluvng cứfmwp đgozsếobqjn tìisffm ta.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thuậxrzen tay muốisahn cấnxcgt vàbvblo trong ngựygpwc – “Vừxnlxa lúisffc ta cũfcdqng khôqbmrng đgozsem lưpfpvbvblc.”

Tiểhlkhu Đvolmao dậxrzem chârnetn – “Cha ta đgozshlkh lạfyyvi cho ta!”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm sửvsbdng sốisaht, thấnxcgy vẻezpm mặpayht củcugha Tiểhlkhu Đvolmao, vộolpmi vàbvblng ngoan ngoãobqjn trảisff lạfyyvi.

Tiểhlkhu Đvolmao giậxrzet lấnxcgy cârnety lưpfpvbvblc cấnxcgt vàbvblo hầktcgu bao, nhìisffn hắntsin nhăfptvn mặpayht – “Gạfyyvt ngưpfpvơhxqui thôqbmri, ngu ngốisahc.” – Nóisahi xong, hoan hoan hỉcugh hỉcugh chạfyyvy ra ngoàbvbli .

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm ởrqbq phífgmia sau, suy nghĩifon mộolpmt chúisfft cũfcdqng “phốisahc” mộolpmt tiếobqjng nởrqbq nụgozspfpvsvwyi, lắntsic lắntsic đgozsktcgu cùgluvng đgozsi ra ngoàbvbli, chífgminh mìisffnh cũfcdqng thậxrzet sựygpw thúisff vịqxoc, thấnxcgy biểhlkhu tìisffnh thoáfyneng lêfcdqn mộolpmt cáfynei củcugha nha đgozsktcgu kia, lậxrzep tứfmwpc đgozsktcgu cũfcdqng khôqbmrng nghe sai bảisffo .

Ra cửvsbda, hai ngưpfpvsvwyi náfyneo loạfyyvn gârnety sựygpw trêfcdqn đgozsưpfpvsvwyng.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cảisffm thấnxcgy thựygpwc hứfmwpng thúisff hỏhxqui Tiểhlkhu Đvolmao – “Côqbmr sẽzajlgluvng rưpfpvbvblu đgozsolpmc thửvsbdpfpvisahng côqbmrng tưpfpvơhxqung lai củcugha côqbmr sao?”

Tiểhlkhu Đvolmao nhìisffn hắntsin mộolpmt cáfynei, hỏhxqui lạfyyvi – “Ngưpfpvơhxqui sẽzajlisffpfpvơhxqung tửvsbdpfpvơhxqung lai củcugha ngưpfpvơhxqui mạfyyvo hiểhlkhm uốisahng đgozsolpmc rưpfpvbvblu sao?”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm cũfcdqng khôqbmrng đgozsáfynep lạfyyvi, lạfyyvi tiếobqjp tụgozsc hỏhxqui – “Chuyệrefkn nàbvbly khôqbmrng côqbmrng bằwvdrng, mộolpmt cáfynei khôqbmrng mạfyyvo hiểhlkhm, mộolpmt cáfynei phảisffi liềfmwpu chếobqjt.”

Tiểhlkhu Đvolmao gậxrzet gậxrzet đgozsktcgu – “Vìisff sao khôqbmrng nóisahi, nữwfwspfpvơhxqung xem tìisffnh yêfcdqu cùgluvng sinh tửvsbd quan trọedvxng nhưpfpv nhau?”

“Chuyệrefkn nàbvbly xem ra khóisah giảisffi quyếobqjt.” – Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thởrqbqbvbli – “Nưpfpvơhxqung côqbmrisahisahi gìisff khôqbmrng, nóisahi khôqbmrng chừxnlxng cóisah thểhlkh nghĩifon ra biệrefkn pháfynep.”

“Nưpfpvơhxqung ta cũfcdqng khôqbmrng cóisah biệrefkn pháfynep vớisahi loạfyyvi chuyệrefkn nàbvbly.” – Tiểhlkhu Đvolmao lấnxcgy tay chọedvxt chọedvxt ngựygpwc Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm – “Bởrqbqi vìisffzsdvng ngưpfpvsvwyi làbvbl đgozsolpmng khôqbmrng đgozsáfyney, ngưpfpvsvwyi bêfcdqn ngoàbvbli nhìisffn khôqbmrng tớisahi đgozsáfyney, ngưpfpvsvwyi bêfcdqn trong cũfcdqng nhìisffn khôqbmrng thấnxcgy miệrefkng.”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm trầktcgm mặpayhc thậxrzet lârnetu – “Bi quan nhưpfpv vậxrzey? Cũfcdqng cóisah phu thêfcdq ârnetn áfynei chấnxcgp tửvsbd chi thủcugh dữwfws tửvsbd giai lãobqjo* đgozsóisah thôqbmri.”

“Phảisffi.” – Tiểhlkhu Đvolmao gậxrzet đgozsktcgu – “Biếobqjt vìisff sao cóisah mộolpmt ífgmit phu thêfcdqisah thểhlkh bạfyyvc đgozsktcgu khôqbmrng?”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm lắntsic đgozsktcgu, khiêfcdqm tốisahn ýlxzx bảisffo Tiểhlkhu Đvolmao giảisffi thífgmich nghi hoặpayhc.

Tiểhlkhu Đvolmao cưpfpvsvwyi khẽzajl – “Bởrqbqi vìisff hai cáfynei đgozsolpmng khôqbmrng đgozsáfyney, mộolpmt cáfynei phảisffi đgozsàbvblo đgozsnxcgt củcugha mìisffnh cho cáfynei kia, dầktcgn dầktcgn đgozsem chífgminh mìisffnh đgozsàbvblo đgozsếobqjn trốisahng rỗbvrcng.”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm trầktcgm mặpayhc.

“Cóisah mộolpmt ífgmit giữwfwsa chừxnlxng sẽzajl bỏhxqu cuộolpmc, lạfyyvi càbvblng sârnetu càbvblng ífgmit, cũfcdqng cóisah mộolpmt ífgmit đgozsyiuqng târnetm hiệrefkp lựygpwc, đgozsem đgozsnxcgt trong lòzsdvng đgozsàbvblo hếobqjt, vìisff thếobqjgluvng nhau tớisahi nơhxqui.” – Tiểhlkhu Đvolmao giơhxqu mộolpmt ngóisahn tay khẽzajl lắntsic lắntsic – “Còzsdvn cóisah mộolpmt loạfyyvi tìisffnh huốisahng trong đgozsóisahfcdqng cóisah mộolpmt cáfynei đgozspayhc biệrefkt liềfmwpu mạfyyvng, đgozsem chífgminh mìisffnh đgozsàbvblo trốisahng rỗbvrcng, chờsvwy ngưpfpvsvwyi vàbvblo lấnxcgp đgozsolpmng. Sau khi chờsvwy ngưpfpvsvwyi ởrqbq đgozsktcgu kia xuấnxcgt hiệrefkn, hoặpayhc làbvbl nhảisffy xuốisahng cùgluvng hắntsin, hoặpayhc làbvbl mộolpmt mìisffnh rờsvwyi đgozsi, bỏhxqu ngưpfpvsvwyi kia côqbmr đgozsơhxqun chờsvwy đgozsbvbli dưpfpvisahi đgozsáfyney đgozsolpmng tốisahi tăfptvm.”

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm thấnxcgy ngưpfpvsvwyi đgozsi trêfcdqn đgozsưpfpvsvwyng cưpfpvisahc bộolpmisffnh nhưpfpv vộolpmi vàbvblng hơhxqun, trong gióisahfcdqng cóisah chúisfft hàbvbln ýlxzx, cúisffi đgozsktcgu nhìisffn Tiểhlkhu Đvolmao – “Ngưpfpvơhxqui làbvblisahi, nữwfwspfpvơhxqung muốisahn tìisffm mộolpmt ngưpfpvsvwyi bằwvdrng lòzsdvng đgozsàbvblo rỗbvrcng chífgminh mìisffnh?”

“Mộolpmt loạfyyvi khảisfffptvng màbvbl thôqbmri.” – Tiểhlkhu Đvolmao lấnxcgy ra Hồyiuqng chỉcughfynen – “Hoặpayhc làbvbl, nữwfwspfpvơhxqung trưpfpvisahc đgozsârnety đgozsãobqj từxnlxng đgozsàbvblo rỗbvrcng mìisffnh mộolpmt lầktcgn, trong đgozsolpmng đgozsãobqj sớisahm khôqbmrng còzsdvn đgozsnxcgt, chỉcughisah thểhlkh chờsvwy ngưpfpvsvwyi liềfmwpu mìisffnh nhảisffy xuốisahng cứfmwpu.”

isahi xong, nârnetng tay nhẹlcbb nhàbvblng mởrqbq hồyiuqng táfynen.

Tiếobqjt Bắntsic Phàbvblm ngẩxnlxng mặpayht, nhìisffn thấnxcgy màbvblu đgozshxqu che mấnxcgt bầktcgu trờsvwyi ârnetm u trêfcdqn đgozscughnh đgozsktcgu. Cúisffi đgozsktcgu, Tiểhlkhu Đvolmao cũfcdqng ngẩxnlxng mặpayht, cưpfpvsvwyi tủcughm tỉcughm hưpfpvisahng hắntsin từxnlxng bưpfpvisahc từxnlxng bưpfpvisahc tiếobqjn lạfyyvi gầktcgn . . . . . . Rầktcgm mộolpmt tiếobqjng, mưpfpva to nhưpfpv trúisfft nưpfpvisahc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.