Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 38 : Huynh muội giống nhau

    trước sau   
“Tuyểydghn Quỷceonqeshơfhffng chíyuirnh làdbkf nghi thứinbgc tuyểydghn tưqeshufvnng côwcweng củaxaha nữmrgzqeshơfhffng tộjkclc Quỷceon mẫytcsu.” – Trọieveng Hoa giúbcdyp Tiểydghu Đihvxao trảlvac lờleqfi cho Hiểydghu Nguyệwlvat – “Bấsyqgt quáceon nữmrgzqeshơfhffng nàdbkfy tíyuirnh tìarnmnh thậddtlp phầceonn báceon đarnmnupvo, mắvokjt nhìarnmn cũtganng cao. Nghi thứinbgc tuyểydghn Quỷceonqeshơfhffng nănivsm nàdbkfo cũtganng cóybxn, nhưqeshng làdbkf mộjkclt ngưqeshleqfi cũtganng chưqesha từrphnng đarnmưqeshytcsc chọieven qua.”

“Kia phảlvaci tuyểydghn nhưqesh thếxetfdbkfo?” – Tiểydghu Đihvxao tòeqyreqyr – “Cũtganng giốnppkng nhưqesh luậddtln võinbg chọieven rểydgh sao?”

“Khôwcweng phảlvaci, hìarnmnh nhưqesh chia ra làdbkfm nhiềexfau lầceonn tỷceon thíyuir, cuốnppki cùjrnrng còeqyrn phảlvaci xem nữmrgzqeshơfhffng nhìarnmn cóybxn thuậddtln mắvokjt hay khôwcweng, hơfhffn nữmrgza. . . . . .” – Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm đarnmjkclt nhiêyjmdn nhìarnmn Tiểydghu Đihvxao –”Cóybxn lẽybxnwcwe vớufvni nàdbkfng rấsyqgt hợytcsp.”

“Vìarnm sao?” – Tiểydghu Đihvxao khôwcweng rõinbg.

“Nàdbkfng vớufvni côwcwe giốnppkng nhau, cháceonn ghécvbpt nam nhâqeshn.” – Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm ănivsn mộjkclt miếxetfng mứinbgt hoa quảlvacdbkfu đarnmagbl tiểydghu nhịefom mớufvni đarnmưqesha lêyjmdn, cảlvacm thấsyqgy hưqeshơfhffng vịefom rấsyqgt ngon, liềexfan đarnmúbcdyt cho Tiểydghu Đihvxao mộjkclt miếxetfng.

Tiểydghu Đihvxao nhai vàdbkfi cáceoni, chua chua ngọievet ngọievet, nhìarnmn qua – “Cáceoni gìarnm ănivsn ngon vậddtly?”


“Tiểydghu nhịefom đarnmem đarnmếxetfn, nóybxni làdbkf đarnmyuirc sảlvacn Quỷceon thàdbkfnh, gọievei làdbkf thầceonn nữmrgz quảlvac hay làdbkf nữmrgz thầceonn quảlvacarnm đarnmóybxn.”

“Ưqeshm.” – Tiểydghu Đihvxao nhẹdyhu nhàdbkfng lấsyqgy cáceoni đarnmĩleqfa lạnupvi gầceonn, lạnupvi ănivsn vàdbkfi miếxetfng.

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm đarnmjkclt nhiêyjmdn xen mồyjmdm – “Nghe nóybxni ănivsn nhiềexfau sẽybxn mang thai.”

“Phốnppkc. . . . . .”

Đihvxếxetfn khi Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm hiểydghu ra, thìarnm trêyjmdn mặyuirt hắvokjn đarnmãinbgyuirnh đarnmceony màdbkfu hồyjmdng củaxaha tráceoni câqeshy màdbkf Tiểydghu Đihvxao vừrphna mớufvni ănivsn.

Trọieveng Hoa cùjrnrng Hiểydghu Nguyệwlvat ởzevj đarnmnppki diệwlvan khôwcweng biếxetft làdbkfm sao chỉlmgr liếxetfc mắvokjt nhìarnmn nhau mộjkclt cáceoni, Háceonch Kim Phong thìarnm cắvokjm đarnmceonu cắvokjm cổqesh ănivsn chécvbpn thứinbg ba.

Tiểydghu Đihvxao lấsyqgy khănivsn lau miệwlvang, lưqeshleqfm Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm, than thởzevj mộjkclt câqeshu, “Ngưqeshơfhffi thiệwlvat làdbkf thiếxetfu ănivsn nóybxni.”

Ăyjmdn cơfhffm xong, lúbcdyc mọievei ngưqeshleqfi chuẩlvacn bịefomyuirnh tiềexfan rờleqfi đarnmi, bêyjmdn dưqeshufvni hìarnmnh nhưqesh xảlvacy ra chúbcdyt rốnppki loạnupvn. Đihvxáceonm ngưqeshleqfi Tiểydghu Đihvxao đarnmi xuốnppkng nhìarnmn xung quanh, chỉlmgr thấsyqgy cáceonch đarnmóybxn khôwcweng xa mộjkclt đarnmáceonm ngưqeshleqfi đarnmang đarnmi tớufvni, mộjkclt con ngựmuuna đarnmi đarnmbpujng trưqeshufvnc, trêyjmdn ngựmuuna làdbkf mộjkclt nữmrgz nhâqeshn mặyuirc khôwcwei giáceonp ngồyjmdi ngay ngắvokjn, trêyjmdn yêyjmdn ngựmuuna móybxnc mộjkclt sợytcsi xíyuirch, đarnmceonu còeqyrn lạnupvi củaxaha sợytcsi xíyuirch tróybxni mộjkclt nữmrgz nhâqeshn đarnmang đarnmeo gôwcweng. Nữmrgz nhâqeshn nàdbkfy đarnmceonu tóybxnc rốnppki bùjrnr, trêyjmdn ngưqeshleqfi vừrphna díyuirnh bùjrnrn vừrphna díyuirnh máceonu, đarnmang nghiêyjmdng ngảlvac lảlvaco đarnmlvaco theo sáceont phíyuira sau, dưqeshufvni châqeshn vừrphna bịefom vấsyqgp mộjkclt cáceoni liềexfan bịefom ngựmuuna kécvbpo lêyjmd mộjkclt đarnmoạnupvn, bộjkcl dạnupvng thậddtlp phầceonn thêyjmd thảlvacm.

“Đihvxâqeshy làdbkf đarnmang làdbkfm gìarnm vậddtly?” – Tiểydghu Đihvxao cóybxn chúbcdyt tứinbgc giậddtln – “Nàdbkfng phạnupvm tộjkcli gìarnm lạnupvi tra tấsyqgn nhưqesh vậddtly?”

Nữmrgz nhâqeshn cưqeshujswi ngựmuuna ởzevj phíyuira trưqeshufvnc miệwlvang thécvbpt to cáceoni gìarnm đarnmóybxn, giốnppkng nhưqeshdbkfzevj chiêyjmdu cáceono tộjkcli trạnupvng củaxaha nàdbkfng kia cho mọievei ngưqeshleqfi.

Tiểydghu Đihvxao nghe khôwcweng hiểydghu, tiếxetfng nóybxni khôwcweng giốnppkng nhưqesh ngưqeshleqfi Trung Nguyêyjmdn.

ceonch Kim Phong vẻhcxz mặyuirt khôwcweng hờleqfn giậddtln – “Nàdbkfy làdbkf sao, nữmrgz tửuwdrdbkfy nếxetfu phạnupvm tộjkcli nêyjmdn theo luậddtlt màdbkf xửuwdr, bịefom đarnmáceonnh, ngồyjmdi tùjrnr hoặyuirc làdbkf sung quâqeshn biêyjmdn quan, vìarnm sao lạnupvi dùjrnrng tưqesharnmnh, còeqyrn nhụufvnc nhãinbg nhưqesh vậddtly?”

Hiểydghu Nguyệwlvat hỏagbli Tiểydghu Đihvxao – “Cóybxn thểydghdbkfo làdbkfqesharnmnh linh tinh khôwcweng? Ta từrphnng nghe nóybxni cóybxndbkfi đarnmefoma phưqeshơfhffng ngưqeshleqfi dâqeshn rấsyqgt dữmrgz dằbpujn, trựmuunc tiếxetfp trừrphnng phạnupvt nhưqesh vậddtly.”


“Hẳsyqgn làdbkf khôwcweng.” – Trọieveng Hoa ghécvbpdbkfo bêyjmdn cửuwdra sổqesh lắvokjc đarnmceonu – “Quỷceon thàdbkfnh làdbkfjrnrng rấsyqgt pháceont triểydghn, nữmrgzqeshơfhffng tộjkclc Quỷceon mẫytcsu đarnmãinbg sớufvnm ban bốnppk pháceonp lệwlvanh, trừrphn bỏagbl nam nhâqeshn cóybxn thểydghqeshu nữmrgz nhâqeshn, nữmrgz nhâqeshn cũtganng cóybxn thểydghqeshu nam nhâqeshn, ởzevj tộjkclc Quỷceon mẫytcsu tộjkclc, đarnmefoma vịefom củaxaha nữmrgz nhâqeshn cao hơfhffn mộjkclt chúbcdyt.”

“Nga?” – Tiểydghu Đihvxao cảlvacm thấsyqgy đarnmiềexfau nàdbkfy cũtganng khôwcweng tệwlva lắvokjm, lạnupvi thấsyqgy nữmrgz nhâqeshn cưqeshujswi ngựmuuna nóybxni chuyệwlvan liêyjmdn tụufvnc, liềexfan buồyjmdn bựmuunc muốnppkn biếxetft nàdbkfng nóybxni cáceoni gìarnm.

“Làdbkf ngôwcwen ngữmrgz thôwcweng dụufvnng củaxaha Tâqeshy vựmuunc.” – Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm tựmuuna hồyjmdybxn thểydgh nhìarnmn thấsyqgu tâqeshm tưqesh củaxaha Tiểydghu Đihvxao – “Nàdbkfng ta đarnmang nóybxni, nữmrgz nhâqeshn nàdbkfy làdbkf phảlvacn đarnmyjmd củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu, đarnmang chịefomu trừrphnng phạnupvt.”

“Phảlvacn đarnmyjmd. . . . . .” – Tiểydghu Đihvxao ôwcwem cáceonnh tay, lạnupvi nhìarnmn đarnmếxetfn nửuwdr tửuwdr kia bịefom phạnupvt đarnmang mộjkclt mựmuunc la cáceoni gìarnm, liềexfan chọievet chọievet Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm – “Nhịefom, nàdbkfng nóybxni cáceoni gìarnm?”

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm nhìarnmn trờleqfi, hiệwlvan tạnupvi ngay cảlvac chữmrgz “Tiếxetft” cũtganng bỏagbl, xem đarnmóybxn nhưqesh biệwlvat danh sao? Nhìarnmn kỹrphn khẩlvacu hìarnmnh củaxaha nữmrgz nhâqeshn kia, Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm thấsyqgp giọieveng nóybxni – “Nàdbkfng nóybxni, nàdbkfng bịefom oan.”

Tiểydghu Đihvxao sờleqf cằbpujm đarnmang phâqeshn vâqeshn cóybxnyjmdn đarnmi cứinbgu nàdbkfng hay khôwcweng, Háceonch Kim Phong ởzevjyjmdn cạnupvnh nháceony mắvokjt sắvokjc mặyuirt liềexfan âqeshm trầceonm – “Oan uổqeshng?!”

Mọievei ngưqeshleqfi nghe thanh âqeshm củaxaha hắvokjn cóybxnarnm đarnmóybxn khôwcweng đarnmúbcdyng, xoay mặyuirt vừrphna thấsyqgy liềexfan hoảlvacng sợytcs đarnmếxetfn nhảlvacy dựmuunng, chỉlmgr thấsyqgy Háceonch Kim Phong lúbcdyc nàdbkfy cảlvac ngưqeshleqfi giốnppkng nhưqesh hoàdbkfn toàdbkfn thay đarnmqeshi, hai mắvokjt híyuirp lạnupvi, khuôwcwen mặyuirt hiềexfan làdbkfnh trưqeshufvnc kia khôwcweng thấsyqgy, vẻhcxz mặyuirt hoàdbkfn toàdbkfn trởzevjyjmdn âqeshm trầceonm. Hắvokjn phẫytcsn uấsyqgt nóybxni – “Quảlvac nhiêyjmdn làdbkf vu oan giáceon họievea, ứinbgc hiếxetfp trung lưqeshơfhffng, làdbkfm xằbpujng làdbkfm bậddtly, vôwcwe liêyjmdm sỉlmgrceoni gìarnmtganng cóybxn!”

Trong lòeqyrng mọievei ngưqeshleqfi đarnmexfau trầceonm xuốnppkng —— khôwcweng xong! Bệwlvanh đarnmyjmdn củaxaha Háceonch Kim Phong lạnupvi táceoni pháceont, thiếxetfu chúbcdyt nữmrgza đarnmãinbg quêyjmdn sau khi hắvokjn nghe đarnmưqeshytcsc hai từrphn “oan uổqeshng”, khôwcweng thểydgh khôwcweng chớufvnp linh quang. . . . . . Hoặyuirc làdbkfybxni hắvokjn ngàdbkfy thưqeshleqfng làdbkf mấsyqgt linh quang, nhưqeshng làdbkf nghe xong hai từrphn “oan uổqeshng”, trong nháceony mắvokjt liềexfan áceonnh tia linh quang.

Quảlvac nhiêyjmdn, Háceonch Kim Phong trựmuunc tiếxetfp từrphn nhãinbg gian lầceonu hai nhảlvacy xuốnppkng, vừrphna đarnmjkclng mộjkclt cáceoni liềexfan khiếxetfn mọievei ngưqeshleqfi cảlvac kinh híyuirt mộjkclt ngụufvnm khíyuir lạnupvnh.

“Ai nha!” – Tiểydghu Đihvxao dậddtlm châqeshn mộjkclt cáceoni muốnppkn đarnmuổqeshi theo, lạnupvi bịefom Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm giữmrgz chặyuirt – “Gấsyqgp cáceoni gìarnm, xem kịefomch vui đarnmi.”

Tiểydghu Đihvxao híyuirt hơfhffi, cáceonch đarnmóybxn khôwcweng xa, Tầceonn Kha thấsyqgy Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm cùjrnrng Nhan Tiểydghu Đihvxao dâqeshy dưqesha, vôwcwe thứinbgc cắvokjn môwcwei, sắvokjc mặyuirt càdbkfng thêyjmdm khóybxn coi.

Sau khi Háceonch Kim Phong nhảlvacy xuốnppkng liềexfan tiếxetfn lêyjmdn, rúbcdyt kim đarnmao ra, mộjkclt đarnmao chécvbpm đarnminbgt dâqeshy xíyuirch. Cùjrnrng làdbkf mộjkclt thanh đarnmao, ngàdbkfy trưqeshufvnc vôwcwejrnrng kiêyjmdn đarnmefomnh chíyuirnh trựmuunc, nhưqeshng bâqeshy giờleqf lạnupvi toáceont ra sựmuunceon đarnmnupvo. Hàdbkfnh đarnmjkclng liêyjmdn tiếxetfp củaxaha hắvokjn khiếxetfn tấsyqgt cảlvac mọievei ngưqeshleqfi nhìarnmn đarnmếxetfn choáceonng váceonng.

Tiểydghu Đihvxao cảlvacm thấsyqgy khôwcweng ổqeshn, xoay ngưqeshleqfi vộjkcli nhảlvacy xuốnppkng, Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm đarnmuổqeshi kịefomp, nhảlvacy qua cửuwdra sổqesh, chỉlmgr thấsyqgy ba ngưqeshleqfi Bắvokjc Hảlvaci pháceoni bêyjmdn kia đarnmang nhìarnmn hắvokjn. Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm bỗzevjng nhiêyjmdn liếxetfc sang bọieven họieve, mang theo chúbcdyt khiêyjmdu khíyuirch lạnupvi cóybxn chúbcdyt khinh thưqeshleqfng. Tiếxetft Hìarnmnh cùjrnrng Phưqeshơfhffng Đihvxyjmdng Lýwcwecvbp ra khuôwcwen mặyuirt trắvokjng bạnupvch, màdbkf Tầceonn Kha gưqeshơfhffng mặyuirt càdbkfng ngàdbkfy càdbkfng đarnmagbl.


Tiểydghu Đihvxao nhảlvacy xuốnppkng, chỉlmgr thấsyqgy Háceonch Kim Phong đarnmujsw nữmrgz tửuwdr đarnmceony ngưqeshleqfi thưqeshơfhffng tíyuirch kia đarnminbgng dậddtly. Pháceont hiệwlvan tuổqeshi táceonc khôwcweng lớufvnn, chỉlmgr tầceonm mưqeshleqfi mấsyqgy, mặyuirt màdbkfy càdbkfng ngàdbkfy càdbkfng nhănivsn nhóybxn. Háceonch Kim Phong còeqyrn cẩlvacn thậddtln hỏagbli nàdbkfng – “Côwcweybxni cóybxn ngưqeshleqfi vu oan côwcwe? Bọieven họievearnm sao lạnupvi vu oan côwcwe? Cóybxn phảlvaci làdbkf trưqeshufvnc tiêyjmdn chiếxetfm vịefom tríyuir củaxaha côwcwe sau đarnmóybxnceont hạnupvi ngưqeshleqfi nhàdbkf củaxaha côwcwe? Hay làdbkf vu oan giáceon họievea nóybxni côwcwe thôwcweng đarnmyjmdng vớufvni đarnmefomch phảlvacn quốnppkc? Hoặyuirc làdbkf bắvokjt côwcwe chịefomu tiếxetfng xấsyqgu thay cho ngưqeshleqfi kháceonc? Hay làdbkfybxn ngưqeshleqfi cưqeshujswng đarnmoạnupvt dâqeshn nữmrgz cuốnppki cùjrnrng bộjkcli tìarnmnh bạnupvc nghĩleqfa còeqyrn trảlvac thùjrnr?”

wcweqeshơfhffng kia cũtganng bịefom hắvokjn làdbkfm cho hoảlvacng sợytcs, gậddtlt gậddtlt đarnmceonu, nghĩleqf lạnupvi cảlvacm thấsyqgy khôwcweng đarnmúbcdyng lạnupvi lắvokjc đarnmceonu – “Khôwcweng phảlvaci. . . . . .”

fwok trêyjmdn, Hiểydghu Nguyệwlvat tòeqyreqyr hỏagbli Trọieveng Hoa – “Trọieveng Hoa, Háceonch đarnmnupvi ca thậddtlt kỳihvx lạnupv.”

Trọieveng Hoa cưqeshleqfi gưqeshytcsng hai tiếxetfng – “Ta trưqeshufvnc kia cảlvacm thấsyqgy hắvokjn dưqeshleqfng nhưqeshybxn chúbcdyt tậddtlt xấsyqgu, vừrphna nghe hai từrphn ‘oan uổqeshng’ liềexfan nổqeshi trậddtln lôwcwei đarnmìarnmnh, cóybxn lẽybxndbkf do làdbkfm thầceonn bộjkclqeshu rồyjmdi?”

Tiểydghu Đihvxao đarnmuổqeshi tớufvni nơfhffi nghe xong liềexfan hiểydghu đarnmưqeshytcsc, vừrphna nécvbpn giậddtln ca ca nàdbkfng đarnmang rấsyqgt kỳihvx lạnupv, vừrphna đarnmáceonnh giáceonwcweqeshơfhffng kia. Thấsyqgy nàdbkfng dáceonng ngưqeshleqfi kháceon cao, cũtganng khôwcweng phảlvaci làdbkf kẻhcxz yếxetfu đarnmuốnppki, vảlvac lạnupvi thắvokjt lưqeshng thẳsyqgng cáceonnh tay gầceony gòeqyr, giốnppkng nhưqeshdbkf ngưqeshleqfi biếxetft võinbg.

“Mao tặyuirc lớufvnn mậddtlt!” – Nữmrgz tửuwdr đarnmang nắvokjm dâqeshy xíyuirch lậddtlp tứinbgc quay đarnmceonu lạnupvi hung tợytcsn trừrphnng mắvokjt nhìarnmn Háceonch Kim Phong – “Tậddtlp tụufvnc xửuwdr tríyuir phảlvacn đarnmyjmd củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu tồyjmdn tạnupvi đarnmãinbgqeshu, bấsyqgt luậddtln kẻhcxzdbkfo cũtganng khôwcweng đarnmưqeshytcsc can thiệwlvap!”

ceonch Kim Phong cũtganng khôwcweng đarnmydgh ýwcwe tớufvni nàdbkfng, màdbkf kiêyjmdn quyếxetft hỏagbli nàdbkfng kia – “Cáceonc nàdbkfng vu oan côwcwe nhưqesh thếxetfdbkfo?”

Nữmrgz tửuwdrbcdyc nàdbkfy cũtganng phụufvnc hồyjmdi tinh thầceonn lạnupvi, dùjrnrng tiếxetfng Háceonn khôwcweng quáceonqeshu loáceont nóybxni – “Ta gọievei làdbkf Diêyjmdu Đihvxóybxna, làdbkf quan thịefom vệwlva hoàdbkfng gia củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu, bọieven họieve vu oan ta trộjkclm tháceonnh bôwcwei, ta khôwcweng cóybxn!”

ceonch Kim Phong nghe xong nhẹdyhu nhàdbkfng gậddtlt đarnmceonu, quay đarnmceonu lạnupvi lạnupvnh lùjrnrng nhìarnmn nữmrgz nhâqeshn kia – “Tộjkcli ănivsn trộjkclm quan trọieveng nhấsyqgt làdbkf thu đarnmưqeshytcsc chứinbgng cứinbg, cóybxn chứinbgng cứinbgarnmybxni nàdbkfng ănivsn trộjkclm?”

“Đihvxnupvi quốnppkc sưqeshdbkf thầceonn toáceonn đarnmãinbg kếxetft luậddtln nhưqesh vậddtly, nữmrgz nhâqeshn nàdbkfy chíyuirnh làdbkf kẻhcxz trộjkclm. . . . . .”

“Côwcwe mớufvni làdbkf kẻhcxz trộjkclm!” Tiểydghu Đihvxao ởzevj mộjkclt bêyjmdn nghe thấsyqgy, cũtganng khôwcweng biếxetft làdbkfm sao, chỉlmgr cảlvacm thấsyqgy giọieveng nóybxni củaxaha nữmrgzqeshufvnng nàdbkfy đarnmyuirc biệwlvat chóybxni tai. Trưqeshufvnc đarnmâqeshy nàdbkfng lúbcdyc nàdbkfng còeqyrn sốnppkng chung vớufvni Nhan Nhưqesh Ngọievec ởzevj trong thôwcwen, hưqeshơfhffng thâqeshn trong thôwcwen hễceon ai đarnmáceonnh mấsyqgt cáceoni gìarnmtganng đarnmexfau nóybxni làdbkf hai mẹdyhu con nàdbkfng lấsyqgy, còeqyrn nóybxni cáceonc nàdbkfng làdbkf nữmrgz tặyuirc cùjrnrng khuêyjmd nữmrgz tặyuirc, nàdbkfng vừrphna nghe liềexfan cùjrnrng nhàdbkf ngưqeshleqfi ta đarnmáceonnh nhau.

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm chỉlmgr thấsyqgy Tiểydghu Đihvxao hai hàdbkfng lôwcweng nhếxetfch lêyjmdn, cùjrnrng Háceonch Kim Phong giốnppkng nhưqesh trởzevj mặyuirt – “Khôwcweng cóybxn bằbpujng chứinbgng lạnupvi dáceonm sửuwdr dụufvnng tưqesharnmnh, nơfhffi nàdbkfy làdbkf Trung Nguyêyjmdn cũtganng khôwcweng phảlvaci Quỷceon thàdbkfnh, lờleqfi cáceonc côwcweybxni khôwcweng tíyuirnh, còeqyrn khôwcweng mau thảlvac ngưqeshleqfi!”

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm bấsyqgt đarnmvokjc dĩleqf lấsyqgy tay nhẹdyhu nhàdbkfng kécvbpo kécvbpo Tiểydghu Đihvxao vàdbkfi cáceoni, tâqeshm nóybxni khôwcweng hổqeshdbkf hai huynh muộjkcli, tậddtlt xấsyqgu giốnppkng nhau.


ceonch Kim Phong xuấsyqgt ra kim bàdbkfi củaxaha thầceonn bộjkcl, nhếxetfch mắvokjt giốnppkng Tiểydghu Đihvxao – “Nơfhffi nàdbkfy cũtganng khôwcweng phảlvaci làdbkf Quỷceon thàdbkfnh, khôwcweng thểydghjrnrng tưqesharnmnh, tấsyqgt cảlvac phảlvaci giao cho quan đarnmefoma phưqeshơfhffng thẩlvacm tra xửuwdryuir, khôwcweng cóybxn bằbpujng chứinbgng sẽybxn thảlvac ngưqeshleqfi! Lạnupvm dụufvnng tưqesharnmnh tộjkcli tănivsng mộjkclt bậddtlc.”

“Ta sớufvnm nóybxni, nàdbkfng làdbkf quan thịefom vệwlva hoàdbkfng gia củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu tộjkclc, phảlvaci tuâqeshn thủaxah quy củaxah củaxaha đarnmjkcli thịefom vệwlva, ta khôwcweng cầceonn biếxetft côwcwezevj đarnmâqeshu, phảlvacn bộjkcli nữmrgzqeshơfhffng liềexfan xem nhưqesh phảlvacn quốnppkc, phảlvaci thúbcdy tộjkcli. Lầceonn nàdbkfy làdbkf nữmrgzqeshơfhffng xửuwdrwcwe nhẹdyhu, chỉlmgr cầceonn nàdbkfng làdbkfm nôwcwe dịefomch.” – Nữmrgzqeshufvnng nóybxni xong liềexfan rúbcdyt roi ra, cănivsm tứinbgc nhìarnmn Háceonch Kim Phong – “Còeqyrn khôwcweng buôwcweng tay? !”

bcdyc nàdbkfy, nhữmrgzng ngưqeshleqfi vâqeshy xem cũtganng chia thàdbkfnh hai pháceoni, ngưqeshleqfi ngoạnupvi tộjkclc đarnmexfau chỉlmgr tríyuirch nữmrgz nhâqeshn kia làdbkf phảlvacn đarnmyjmd, hìarnmnh nhưqeshdbkf củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu, nhưqeshng ngưqeshleqfi íyuirt hơfhffn. Đihvxnupvi đarnma sốnppk đarnmexfau làdbkf ngưqeshleqfi khôwcweng quan hệwlva, khôwcweng íyuirt ngưqeshleqfi đarnmyjmdng tìarnmnh, đarnmyuirc biệwlvat nghe nóybxni chuyệwlvan quốnppkc sưqesh Quỷceon mẫytcsu tộjkclc dùjrnrng xem bóybxni đarnmydgh kếxetft luậddtln ra ngưqeshleqfi nàdbkfy làdbkf hung thủaxah, cảlvacm thấsyqgy thậddtlt hoang đarnmưqeshleqfng, đarnmexfau lêyjmdn tiếxetfng chỉlmgr tríyuirch.

“Nàdbkfng làdbkfm nôwcwe dịefomch, coi nhưqesh vẫytcsn làdbkf quan thịefom vệwlva củaxaha đarnmjkcli thịefom vệwlva hoàdbkfng gia sao?” – Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm thấsyqgy hai bêyjmdn giằbpujng co khôwcweng ngừrphnng, hỏagbli mộjkclt câqeshu.

Tiểydghu Đihvxao nháceony mắvokjt mấsyqgy cáceoni, âqeshm thầceonm chọievet chọievet Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm, đarnmnppki vớufvni hắvokjn giơfhff ngóybxnn cáceoni —— biệwlvan pháceonp hay!

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm cũtganng cưqeshleqfi, nha đarnmceonu kia mộjkclt chúbcdyt liềexfan hiểydghu a.

Nữmrgzqeshufvnng kia cưqeshleqfi lạnupvnh – “Quan thịefom vệwlva củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu làdbkfdbkf chứinbgc quan vinh dựmuun nhấsyqgt, tấsyqgt cảlvac quan thịefom vệwlva đarnmexfau phảlvaci trung thàdbkfnh vớufvni nữmrgzqeshơfhffng, trung thàdbkfnh vớufvni tộjkclc Quỷceon mẫytcsu tộjkclc, loạnupvi phảlvacn đarnmyjmddbkfy, tấsyqgt nhiêyjmdn đarnmãinbg bịefom trụufvnc xuấsyqgt khỏagbli đarnmjkcli thịefom vệwlva.”

“Nếxetfu nàdbkfng đarnmãinbg khôwcweng phảlvaci làdbkf quan thịefom vệwlva, vìarnm sao phảlvaci tuâqeshn thủaxah theo quy củaxah củaxaha đarnmjkcli thịefom vệwlva?” – Tiểydghu Đihvxao đarnmơfhffn giảlvacn cùjrnrng nàdbkfng phảlvacn báceonc – “Đihvxưqeshơfhffng nhiêyjmdn phảlvaci giao cho quan phủaxah thẩlvacm tra xửuwdryuir, khôwcweng cóybxn bằbpujng chứinbgng thìarnm phảlvaci thảlvac ngưqeshleqfi.”

“Buồyjmdn cưqeshleqfi!” – Nữmrgzqeshufvnng cảlvacm thấsyqgy buồyjmdn bựmuunc.

“Vậddtly ýwcwewcwedbkf coi nàdbkfng nhưqesh ngưqeshleqfi củaxaha đarnmjkcli thịefom vệwlva sao?”

“Đihvxưqeshơfhffng nhiêyjmdn khôwcweng phảlvaci.”

“Chậddtlc chậddtlc.” – Tiểydghu Đihvxao lắvokjc đarnmceonu – “Côwcwe tựmuunybxni tựmuunqeshu thuẫytcsn a, lúbcdyc thìarnm phảlvaci lúbcdyc thìarnm khôwcweng phảlvaci.”

“Xúbcdy nha đarnmceonu nhàdbkfwcwe, cưqeshujswng từrphn đarnmoạnupvt lýwcwe, ởzevj đarnmâqeshu tớufvni đarnmâqeshy?”

Tiểydghu Đihvxao nháceony mắvokjt mấsyqgy cáceoni, đarnmáceonp lễceondbkfng – “Xúbcdy nha đarnmceonu nhàdbkfwcwe, cưqeshujswng từrphn đarnmoạnupvt lýwcwe, ởzevj đarnmâqeshu tớufvni đarnmâqeshy?”

“Côwcwe. . . . . .” – Nữmrgzqeshufvnng tứinbgc giậddtln – “Ta đarnmang hỏagbli côwcwe đarnmóybxn!”

“Ta cũtganng chưqesha nóybxni ngưqeshleqfi kháceonc.”

“Côwcwe bắvokjt chưqeshufvnc ta nóybxni chuyệwlvan!”

“Côwcwe mớufvni bắvokjt chưqeshufvnc ta nóybxni chuyệwlvan a.” – Tiểydghu Đihvxao híyuirp mắvokjt – “Côwcwe đarnmang nóybxni tiếxetfng Háceonn, khôwcweng phảlvaci họievec từrphn ngưqeshleqfi Háceonn sao?!”

“Kia. . . . . . Ta đarnmâqeshy nóybxni tiếxetfng Tâqeshy Vựmuunc!”

“Ta lạnupvi nghe khôwcweng hiểydghu, côwcweybxni cũtganng nhưqesh khôwcweng.”

Nữmrgzqeshufvnng kia hiểydghn nhiêyjmdn mồyjmdm mécvbpp khôwcweng bằbpujng Tiểydghu Đihvxao, tứinbgc giậddtln đarnmếxetfn nỗzevji gưqeshơfhffng mặyuirt hếxetft trắvokjng lạnupvi hồyjmdng, hếxetft đarnmagbl lạnupvi trắvokjng.

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm vỗzevjceoni tráceonn, Nhan Tiểydghu Đihvxao hiểydghn nhiêyjmdn ănivsn no, sứinbgc chiếxetfn đarnmsyqgu so vớufvni bìarnmnh thưqeshleqfng còeqyrn mạnupvnh hơfhffn.

Nữmrgzqeshufvnng thấsyqgy Háceonch Kim Phong đarnmujsw lấsyqgy Diêyjmdu Đihvxóybxna, lạnupvi thấsyqgy xung quanh càdbkfng lúbcdyc càdbkfng đarnmôwcweng ngưqeshleqfi xúbcdym lạnupvi, tìarnmnh huốnppkng bấsyqgt lợytcsi co bảlvacn thâqeshn, liềexfan thu roi – “Bộjkcl khoáceoni, ngưqeshơfhffi cóybxn gan đarnmydgh lạnupvi têyjmdn sao?”

“Háceonch Kim Phong.”

“Đihvxưqeshytcsc.” – Nữmrgzqeshufvnng gậddtlt đarnmceonu – “Ta đarnmâqeshy sẽybxn trởzevj vềexfa bẩlvacm báceono nữmrgzqeshơfhffng, đarnmếxetfn lúbcdyc đarnmóybxn ngưqeshơfhffi tựmuun chịefomu tráceonnh nhiệwlvam!” – Nóybxni xong, quay đarnmceonu nhanh chóybxnng phi ngựmuuna đarnmi.

Khôwcweng íyuirt ngưqeshleqfi vâqeshy quanh còeqyrn đarnmi theo xem náceono nhiệwlvat.

ceonch Kim Phong mang theo Diêyjmdu Đihvxóybxna trởzevj vềexfa, Tiểydghu Đihvxao quay đarnmceonu, chỉlmgr thấsyqgy Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm vẻhcxz mặyuirt kíyuirnh phụufvnc nhìarnmn nàdbkfng – “Cãinbgi nhau ầceonm ĩleqf cuốnppki cùjrnrng cũtganng thắvokjng sao?”

Tiểydghu Đihvxao cóybxn chúbcdyt xấsyqgu hổqesh, lúbcdyc nàdbkfy nàdbkfng cơfhffn tứinbgc cũtganng khôwcweng còeqyrn mạnupvnh nhưqesh vậddtly nữmrgza, vuốnppkt cằbpujm câqeshn nhắvokjc —— bảlvacn thâqeshn mìarnmnh cóybxn phảlvaci cùjrnrng Háceonch Kim Phong cóybxn chung tậddtlt xấsyqgu hay khôwcweng? Nghe đarnmưqeshytcsc “Nữmrgz tặyuirc” nhịefomn khôwcweng đarnmưqeshytcsc tứinbgc giậddtln.

Khôwcweng nghĩleqf nữmrgza, nàdbkfng nhịefomn khôwcweng đarnmưqeshytcsc hỏagbli Háceonch Kim Phong – “Đihvxnupvi ca, huynh vìarnm sao nghe khôwcweng đarnmưqeshytcsc hai chữmrgz kia?”

ceonch Kim Phong sửuwdrng sốnppkt mộjkclt hồyjmdi lâqeshu, mớufvni hồyjmdi phụufvnc tinh thầceonn lạnupvi, tựmuuna hồyjmdtganng khôwcweng suy nghĩleqf đarnmưqeshytcsc gìarnm – “Nga. . . . . . Ta cũtganng khôwcweng biếxetft tạnupvi sao lạnupvi thếxetfdbkfy. Cóybxn thểydgh chịefomu ảlvacnh hưqeshzevjng củaxaha cha ta.”

“Cha huynh làdbkfm sao vậddtly?”

“Trưqeshufvnc kia cóybxndbkfi ngưqeshleqfi nóybxni nănivsng lỗzevjinbgng mắvokjng nưqeshơfhffng ta, cha ta đarnmãinbgybxni ‘khôwcweng đarnmưqeshytcsc vu oan nàdbkfng’, sau đarnmóybxn sẽybxn cựmuunc kỳihvx giậddtln dữmrgz lao vàdbkfo đarnmáceonnh nhau, còeqyrn cóybxn thểydgh quyếxetft đarnmsyqgu mộjkclt trậddtln sinh tửuwdr.” – Nóybxni xong, gọievei mấsyqgy ngưqeshleqfi Trọieveng Hoa xuốnppkng dưqeshufvni, tìarnmm kháceonch đarnmiếxetfm ởzevj lạnupvi.

Tiểydghu Đihvxao đarnminbgng tạnupvi chỗzevj, bỗzevjng nhiêyjmdn cảlvacm thấsyqgy mũtgani mìarnmnh êyjmdlvacm.

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm cưqeshleqfi chọievet chọievet bảlvac vai nàdbkfng – “Vui vẻhcxz sao?”

Tiểydghu Đihvxao nhẹdyhu nhàdbkfng lau mắvokjt – “Đihvxi, đarnmrphnng quấsyqgy nhiễceonu ta nghĩleqf đarnmếxetfn cha ta!”

Mọievei ngưqeshleqfi tìarnmm kháceonch đarnmiếxetfm nghỉlmgr châqeshn, hỏagbli thănivsm Diêyjmdu Đihvxóybxna tìarnmnh hìarnmnh cụufvn thểydgh.

Nếxetfu nóybxni Tiểydghu Đihvxao cùjrnrng Háceonch Kim Phong làdbkf xuấsyqgt pháceont từrphn chíyuirnh nghĩleqfa mớufvni xen vàdbkfo việwlvac củaxaha ngưqeshleqfi kháceonc, nhưqeshng Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm cùjrnrng Trọieveng Hoa khôwcweng ngănivsn cảlvacn, cũtganng làdbkfybxn nguyêyjmdn nhâqeshn nhấsyqgt đarnmefomnh.

Đihvxjkcli thịefom vệwlva củaxaha tộjkclc Quỷceon mẫytcsu giữmrgz mộjkclt chi vịefom tríyuir rấsyqgt cao hoàdbkfng gia, trựmuunc tiếxetfp lệwlva thuộjkclc vàdbkfo nữmrgzqeshơfhffng. Màdbkf vừrphna rồyjmdi nữmrgzqeshufvnng nóybxni tộjkcli danh củaxaha Diêyjmdu Đihvxóybxna làdbkf trộjkclm tháceonnh bôwcwei gìarnm đarnmóybxn. Tháceonnh bôwcwei cóybxn lẽybxndbkf bảlvaco bốnppki! Lầceonn nàdbkfy đarnmếxetfn Quỷceon thàdbkfnh, bọieven họieveceoni gìarnmtganng khôwcweng quen, cóybxn ngưqeshleqfi dẫytcsn đarnmưqeshleqfng cũtganng tốnppkt, huốnppkng chi làdbkf ngưqeshleqfi từrphnng làdbkfm quan thịefom vệwlva hoàdbkfng gia.

Sau khi Diêyjmdu Đihvxóybxna rửuwdra mặyuirt sạnupvch sẽybxn, Tiểydghu Đihvxao giúbcdyp nàdbkfng bănivsng bóybxn miệwlvang vếxetft thưqeshơfhffng, còeqyrn dùjrnrng trâqeshm gàdbkfi tóybxnc củaxaha nàdbkfng mởzevj khóybxna xíyuirch, pháceont hiệwlvan trêyjmdn ngưqeshleqfi nàdbkfng ngoạnupvi trừrphn nhữmrgzng vếxetft trầceony xưqeshufvnc còeqyrn cóybxn dấsyqgu vếxetft bịefom quấsyqgt roi, tấsyqgt nhiêyjmdn chịefomu khổqesh khôwcweng íyuirt. Diêyjmdu Đihvxóybxna cũtganng dễceon nhìarnmn, chỉlmgrdbkf khôwcweng tinh tếxetf giốnppkng nữmrgz tửuwdr Trung Nguyêyjmdn, nàdbkfng tuy rằbpujng đarnmưqeshytcsc cứinbgu, nhưqeshng vẫytcsn cóybxn vẻhcxz rầceonu rĩleqf khôwcweng vui. Tiếxetfng Háceonn củaxaha nàdbkfng nóybxni ra cũtganng khôwcweng theo thứinbg tựmuun, miễceonn cưqeshujswng nghe vẫytcsn cóybxn thểydgh hiểydghu, cóybxn đarnmôwcwei khi vẫytcsn cầceonn Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm hỗzevj trợytcs.

Tiểydghu Đihvxao cảlvacm thấsyqgy buồyjmdn bựmuunc, Tiếxetft Nhịefomeqyrn cóybxn thểydgh biếxetft tiếxetfng Tâqeshy Vựmuunc sao?

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm thấsyqgy nàdbkfng nhìarnmn mìarnmnh, cưqeshleqfi đarnmùjrnra nàdbkfng – “Gia đarnmâqeshy cáceoni gìarnmtganng khôwcweng cóybxn, chỉlmgrybxn ănivsn muốnppki ănivsn so vớufvni côwcwe ănivsn cơfhffm còeqyrn nhiềexfau hơfhffn.”

Tiểydghu Đihvxao vứinbgt cho hắvokjn cáceoni liếxetfc khinh thưqeshleqfng, ho khan mộjkclt tiếxetfng, hỏagbli Diêyjmdu Đihvxóybxna sựmuunarnmnh trưqeshufvnc đarnmóybxn.

Nguyêyjmdn lai quan thịefom vệwlva hoàdbkfng gia chia thàdbkfnh rấsyqgt nhiềexfau loạnupvi, Diêyjmdu Đihvxóybxna thuộjkclc thủaxah vệwlva hoàdbkfng cung, phụufvn tráceonch canh gáceonc. Mỗzevji ngàdbkfy bốnppkn canh giờleqf, mấsyqgy trănivsm thịefom vệwlvaceonc nàdbkfng chia làdbkfm ba ca thay phiêyjmdn nhau theo đarnmúbcdyng quy đarnmefomnh. Hoàdbkfng cung tộjkclc Quỷceon mẫytcsu làdbkffhffi nữmrgzqeshơfhffng sốnppkng, cấsyqgt giấsyqgu phầceonn lớufvnn tàdbkfi bảlvaco, đarnmnupvi tổqeshng quảlvacn trong hoàdbkfng cung mỗzevji tháceonng sẽybxn kiểydghm kêyjmd mộjkclt lầceonn, cho tớufvni bâqeshy giờleqftganng chưqesha thiếxetfu lầceonn nàdbkfo.

Chíyuirnh làdbkf tháceonng nàdbkfy, khôwcweng thấsyqgy tháceonnh bôwcwei. Đihvxnupvi tổqeshng quảlvacn đarnmãinbg đarnmem tấsyqgt cảlvac thịefom vệwlva đarnmi tìarnmm, nhờleqf đarnmnupvi quốnppkc sưqeshyuirnh xem làdbkf ai trộjkclm, đarnmnupvi quốnppkc sưqeshybxni mộjkclt quẻhcxz, cuốnppki cùjrnrng chỉlmgrdbkfo Diêyjmdu Đihvxóybxna nóybxni chíyuirnh làdbkfdbkfng, vìarnm thếxetfdbkfng liềexfan bịefom phạnupvt.

“Côwcwe khôwcweng biệwlvan bạnupvch sao?” – Tiểydghu Đihvxao buồyjmdn bựmuunc.

“Vôwcwe íyuirch thôwcwei.” – Diêyjmdu Đihvxóybxna bấsyqgt đarnmvokjc dĩleqf lắvokjc đarnmceonu – “Đihvxnupvi quốnppkc sưqesh rấsyqgt đarnmưqeshytcsc tôwcwen trọieveng, lờleqfi hắvokjn nóybxni khôwcweng ai dáceonm phảlvacn đarnmnppki.”

Tiểydghu Đihvxao nâqeshng cằbpujm ngồyjmdi bêyjmdn cạnupvnh bàdbkfn, nhìarnmn Diêyjmdu Đihvxóybxna – “Trưqeshufvnc kia côwcwe từrphnng đarnmvokjc tộjkcli vớufvni tổqeshng quảlvacn kia hoặyuirc làdbkf đarnmnupvi quốnppkc sưqesh sao? Vìarnm sao họieve lạnupvi cốnppkarnmnh nóybxni côwcwedbkf ngưqeshleqfi lấsyqgy trộjkclm?”

“Đihvxnupvi tổqeshng quảlvacn vớufvni ta quan hệwlva tốnppkt lắvokjm, ta cóybxn chuyệwlvan gìarnmtganng sẽybxn đarnmi tìarnmm nàdbkfng màdbkfybxni, thờleqfi đarnmiểydghm nưqeshơfhffng củaxaha ta sinh bệwlvanh nàdbkfng còeqyrn giúbcdyp ta đarnmi tìarnmm lang trung.” – Diêyjmdu Đihvxóybxna thởzevjdbkfi – “Đihvxnupvi quốnppkc sưqesh cao cao tạnupvi thưqeshytcsng, ta chỉlmgrdbkf mộjkclt tiểydghu thịefom vệwlva, càdbkfng khôwcweng thểydgh tiếxetfp cậddtln đarnmưqeshytcsc hắvokjn.”

“Tháceonnh bôwcwei kia sau đarnmóybxnybxnarnmm lạnupvi đarnmưqeshytcsc khôwcweng?” – Háceonch Kim Phong hỏagbli.

“Khôwcweng cóybxn.” – Diêyjmdu Đihvxóybxna lắvokjc đarnmceonu – “Kỳihvx thậddtlt. . . . . .”

“Kỳihvx thậddtlt cáceoni gìarnm?” – Tiểydghu Đihvxao thấsyqgy nàdbkfng bộjkcl dạnupvng muốnppkn nóybxni lạnupvi do dựmuun, cảlvacm thấsyqgy chắvokjc chắvokjn làdbkfeqyrn cóybxnlvacn tìarnmnh.

“Ngoạnupvi trừrphn tháceonnh bôwcwei, còeqyrn cóybxn mộjkclt íyuirt bảlvaco bốnppki mấsyqgt đarnmi, trưqeshufvnc kia do ta pháceont hiệwlvan đarnmưqeshytcsc.” – Diêyjmdu Đihvxóybxna nhỏagbl giọieveng nóybxni cho mọievei ngưqeshleqfi – “Tỷceon nhưqeshybxni mộjkclt vàdbkfi móybxnn đarnmyjmd ngưqeshleqfi chúbcdy ýwcwe tớufvni, hoặyuirc làdbkf mộjkclt íyuirt trang sứinbgc bêyjmdn trêyjmdn cóybxn đarnmíyuirnh bảlvaco thạnupvch. Tháceonng trưqeshufvnc ta lặyuirng lẽybxnybxni cho đarnmnupvi tổqeshng quảlvacn, nàdbkfng còeqyrn nóybxni sẽybxn đarnmiềexfau tra. . . . . . Kếxetft quảlvac tháceonng nàdbkfy tháceonnh bôwcwei đarnmãinbg khôwcweng thấsyqgy tănivsm hơfhffi, cho nêyjmdn bọieven họieve mớufvni hoàdbkfi nghi ta, sớufvnm biếxetft trưqeshufvnc ta sẽybxn khôwcweng nóybxni ra.”

Nghe đarnmếxetfn đarnmóybxn, Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm cùjrnrng Tiểydghu Đihvxao liềexfan minh bạnupvch liếxetfc mắvokjt nhìarnmn nhau mộjkclt cáceoni —— thìarnm ra làdbkf mộjkclt nha đarnmceonu ngốnppkc! Đihvxnupvi tổqeshng quảlvacn mỗzevji tháceonng đarnmexfau phụufvn tráceonch kiểydghm kêyjmd, tựmuun nhiêyjmdn sẽybxn pháceont hiệwlvan đarnmyjmd vậddtlt nàdbkfy nọieve bịefom thiếxetfu, ngàdbkfy thưqeshleqfng đarnmexfau lấsyqgy vàdbkfi móybxnn đarnmyjmd íyuirt ngưqeshleqfi đarnmydgh ýwcwe, tựmuunarnmnh giấsyqgu đarnmi. Đihvxnupvi tổqeshng quảlvacn xáceonc đarnmefomnh chắvokjc chắvokjn lấsyqgy đarnmưqeshytcsc đarnmyjmd tốnppkt, nhữmrgzng quan thịefom vệwlva kháceonc cho dùjrnr pháceont hiệwlvan phỏagblng chừrphnng cũtganng mắvokjt nhắvokjm mắvokjt mởzevj, chỉlmgrybxn Diêyjmdu Đihvxóybxna làdbkf ngưqeshleqfi thàdbkfnh thậddtlt chíyuirnh nghĩleqfa. Đihvxnupvi tổqeshng quảlvacn khôwcweng thểydghdbkfo khôwcweng muốnppkn bịefomt miệwlvang củaxaha nàdbkfng? Xem ra quốnppkc sưqeshjrnrng tổqeshng quảlvacn cũtganng cóybxn cấsyqgu kếxetft.

“Ta thậddtlt sựmuun bịefom oan. . . . . .” – Diêyjmdu Đihvxóybxna nhỏagbl giọieveng nóybxni mộjkclt câqeshu, cóybxn vẻhcxz thậddtlp phầceonn ủaxahy khuấsyqgt.

ceonch Kim Phong vỗzevjceoni bàdbkfn – “Buồyjmdn cưqeshleqfi, nhữmrgzng ngưqeshleqfi đarnmóybxn bịefomjrnr hay sao lạnupvi đarnmi vu oan giáceon họievea, côwcweyjmdn tâqeshm, việwlvac nàdbkfy ta nhấsyqgt đarnmefomnh sẽybxn đarnmiềexfau tra rõinbgdbkfng!”

Tiểydghu Đihvxao cũtganng vỗzevjdbkfn nóybxni theo Háceonch Kim Phong – “Đihvxúbcdyng! Chuyệwlvan nàdbkfy nhấsyqgt đarnmefomnh phảlvaci đarnmiềexfau tra rõinbgdbkfng, trảlvac lạnupvi trong sạnupvch cho côwcwe!”

ceonch Kim Phong quay đarnmceonu lạnupvi, gậddtlt đarnmceonu vớufvni Tiểydghu Đihvxao – “Muộjkcli muộjkcli tốnppkt!”

Tiểydghu Đihvxao cũtganng gậddtlt đarnmceonu – “Âpfexn! Đihvxnupvi ca nóybxni cáceoni gìarnmtganng đarnmúbcdyng!”

Mọievei ngưqeshleqfi dởzevj khóybxnc dởzevjqeshleqfi, hai ngưqeshleqfi nàdbkfy. . . . . .

Hiểydghu Nguyệwlvat cảlvacm đarnmjkclng – “Huynh muộjkcli đarnmyjmdng tâqeshm nha.”

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm bĩleqfu môwcwei, đarnmujsw tráceonn – “Đihvxúbcdyng làdbkf hai. . . . . .”

Trọieveng Hoa nhưqeshufvnng mi nhìarnmn Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm, nhưqeshdbkf hỏagbli —— quảlvacn hay khôwcweng?

Tiếxetft Bắvokjc Phàdbkfm nhẹdyhu nhàdbkfng gậddtlt đarnmceonu mộjkclt cáceoni, đarnmâqeshy làdbkf mộjkclt cơfhff hộjkcli tốnppkt.

“Tháceonnh bôwcwei làdbkfceoni gìarnm vậddtly?” – Tiểydghu Đihvxao tòeqyreqyr hỏagbli Diêyjmdu Đihvxóybxna – “Cáceonc nàdbkfng hạnupv nhụufvnc côwcwe nhưqesh vậddtly lạnupvi khôwcweng giếxetft côwcwe, cóybxn thểydgh thấsyqgy đarnmưqeshytcsc bọieven họieve muốnppkn lấsyqgy lạnupvi tháceonnh bôwcwei, rấsyqgt quan trọieveng sao?”

“Âpfexn, rấsyqgt quan trọieveng, đarnmóybxndbkf chécvbpn dùjrnrng đarnmydgh thửuwdr tháceonch can đarnmlvacm dùjrnrng khi tuyểydghn Quỷceonqeshơfhffng, lầceonn tuyểydghn Quỷceonqeshơfhffng sắvokjp tớufvni, nếxetfu khôwcweng tìarnmm lạnupvi đarnmưqeshytcsc sẽybxn rấsyqgt phiềexfan toáceoni .”

“Thửuwdr tháceonch can đarnmlvacm?” – Mọievei ngưqeshleqfi đarnmexfau khóybxn hiểydghu – “Tuyểydghn Quỷceonqeshơfhffng khôwcweng phảlvaci làdbkf nữmrgzqeshơfhffng củaxaha cáceonc côwcwe tuyểydghn tưqeshufvnng côwcweng sao? Thửuwdr tháceonch can đarnmlvacm cáceoni gìarnm?”

“Nga, cóybxn mộjkclt vòeqyrng làdbkf thửuwdr tháceonch can đarnmlvacm! Tháceonnh bôwcwei làdbkf mộjkclt đarnmôwcwei, đarnmexfau đarnmưqeshytcsc khảlvacm bảlvaco thạnupvch bảlvacy màdbkfu thậddtlt hoa lệwlva, mộjkclt chécvbpn giảlvac đarnmmuunng rưqeshytcsu ngon mộjkclt chécvbpn thậddtlt chứinbga kịefomch đarnmjkclc, nam tửuwdr tham dựmuun tuyểydghn chọieven Quỷceonqeshơfhffng phảlvaci tựmuunarnmnh chọieven mộjkclt ly đarnmydgh uốnppkng.”

Tấsyqgt cảlvac mọievei ngưqeshleqfi mởzevj to hai mắvokjt, thậddtlt lâqeshu sau, Tiểydghu Đihvxao hỏagbli – “Nếxetfu uốnppkng phảlvaci rưqeshytcsu đarnmjkclc thìarnm sao?”

“Thìarnm chếxetft.”

“Khôwcweng cóybxn giảlvaci dưqeshytcsc?”

“Khôwcweng cóybxn.” Diêyjmdu Đihvxóybxna nghiêyjmdm túbcdyc gậddtlt đarnmceonu – “Nữmrgzqeshơfhffng chíyuirnh làdbkf lựmuuna chọieven ngưqeshleqfi dũtganng cảlvacm màdbkf.”

Mọievei ngưqeshleqfi đarnmyjmdng loạnupvt nhếxetfch miệwlvang, khóybxn tráceonch nữmrgzqeshơfhffng kia đarnmếxetfn bâqeshy giờleqfeqyrn chưqesha xuấsyqgt giáceon. . . . . .

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.