Đích Nữ Vương Phi

Chương 105-2 : Cảnh tượng trong trí nhớ (2)

    trước sau   
Editor: thuyvu115257

Trong khoảpftynh khắhjrqc nàkskong chầdulbn chờhgyc, áwbwhnh mắhjrqt Thanh U lạkskonh lẽelsqo, đdbqbưzfzra tay cầdulbm lấrijby cáwbwhnh tay áwbwhc đdbqbbaetc kia, xoay mộbaett cáwbwhi, bẻsxbt oặsmvpc ra sau lưzfzrng nàkskong, giữiydz chặsmvpt lạkskoi.

Lầdulbn nàkskoy cóeefi thểgicbeefii Tốpdicng Thi Linh thậjwmqt sựdulb đdbqbau đdbqbếhgycn tộbaett cùfbqtng, giọpbmwng the théxanj vang lêyqipn: “Buôaodjng ta ra, ngưzfzrơimbni làkskom đdbqbau ta. . . . . .”

Thanh U giốpdicng nhưzfzr khôaodjng hềhjrq nghe đdbqbếhgycn, trong mắhjrqt lộbaet ra sựdulb âbtlxm lãdwtynh. Hơimbnn nữiydza chứimbnng kiếhgycn phu nhâbtlxn thưzfzrhgycng ngàkskoy cao ngạkskoo khôaodjng ai bìgtnt nổxanji khôaodjng bằkgqxng mộbaett con chóeefimquj trưzfzrfupfc mặsmvpt mìgtntnh, trong lòhixcng nàkskong ta cựdulbc kỳcgbi hảpfty giậjwmqn, thưzfzrmqujng thứimbnc sắhjrqc mặsmvpt trắhjrqng bệeuxich củsxbta Tốpdicng Thi Linh, mồudzlaodji lạkskonh từgtntng giọpbmwt rịmcifn ra trêyqipn tráwbwhn. Sau đdbqbrijby đdbqbpbmwy nàkskong vềhjrq phíbaeta trưzfzrfupfc, đdbqbudzlng thờhgyci nhấrijbc châbtlxn đdbqbkskop mạkskonh mộbaett cáwbwhi, khiếhgycn Tốpdicng Thi Linh téxanj nhàkskoo xuốpdicng đdbqbrijbt.

“Muốpdicn ăjnwin cơimbnm, thìgtnt liếhgycm sạkskoch sẽelsq thứimbnc ăjnwin dưzfzrfupfi đdbqbrijbt cho ta, nếhgycu khôaodjng ngàkskoy mai ngay cảpftyimbnm thừgtnta ngưzfzrơimbni cũimbnng khôaodjng cóeefiksko ăjnwin!” Thanh U tặsmvpc lưzfzreefii lưzfzrphcnn mấrijby vòhixcng quanh bộbaet dạkskong nhếhgycch nháwbwhc củsxbta Tốpdicng Thi Linh, sau đdbqbóeefi âbtlxm thanh lạkskonh lẽelsqo nhưzfzrjnwing vang lêyqipn trong căjnwin phòhixcng trốpdicng trãdwtyi.

Tốpdicng Thi Linh nằkgqxm sấrijbp trêyqipn mặsmvpt đdbqbrijbt, mộbaett giọpbmwt nưzfzrfupfc mắhjrqt uấrijbt ứimbnc tứimbnc giậjwmqn rơimbni xuốpdicng sàkskon nhàksko, sớfupfm biếhgyct cóeefi ngàkskoy hôaodjm nay, ban đdbqbdulbu nàkskong nêyqipn kếhgyct liễaodju tiệeuxin tỳcgbi ghêyqip tởmqujm nàkskoy.


Đsqyxbaett nhiêyqipn cửlcbfa chíbaetnh kéxanjt mộbaett tiếhgycng, bịmcif ngưzfzrhgyci từgtntyqipn ngoàkskoi đdbqbpbmwy ra, Hồudzlng Nguyệeuxit đdbqbưzfzrphcnc bốpdicn nha hoàkskon dìgtntu đdbqbi vàkskoo, theo đdbqbóeefi chíbaetnh làkskofbqti thơimbnm củsxbta thứimbnc ăjnwin xôaodjng vàkskoo mũimbni.

“Ơutwx ~ Thanh U, khôaodjng phảpftyi kêyqipu ngưzfzrơimbni đdbqbưzfzra cơimbnm cho Tốpdicng thịmcif thiếhgycp àksko? Sao cơimbnm rơimbni vãdwtyi trêyqipn đdbqbrijbt, còhixcn Tốpdicng thịmcif thiếhgycp thìgtntgtntnh dạkskong nàkskoy?” Hồudzlng Nguyệeuxit ngạkskoc nhiêyqipn bụzfwzm miệeuxing, sau đdbqbóeefi sai ngưzfzrhgyci tiếhgycn lêyqipn phíbaeta trưzfzrfupfc nóeefii: “Còhixcn khôaodjng mau đdbqbeefi Tốpdicng thịmcif thiếhgycp dậjwmqy cho bảpftyn phu nhâbtlxn!”

Thanh U sữiydzng sờhgyc, sau đdbqbóeefi cung kíbaetnh trảpfty lờhgyci: “Dạksko!”

Đsqyxphcni Tốpdicng Thi Linh đdbqbưzfzrphcnc nâbtlxng lêyqipn thìgtnt trưzfzrfupfc mắhjrqt chỉqmlv mộbaett màkskou đdbqbrmme, trong đdbqbôaodji con ngưzfzrơimbni tràkskon đdbqbdulby thùfbqt hậjwmqn.

Hồudzlng Nguyệeuxit cũimbnng khôaodjng đdbqbgicb ýfxgn tớfupfi, ra lệeuxinh cho mấrijby nha hoàkskon phíbaeta sau bàkskoy thứimbnc ăjnwin ra trêyqipn bàkskon. Lútpvjc nắhjrqp đdbqbưzfzrphcnc mởmquj ra, mộbaett trậjwmqn mùfbqti thơimbnm bay vàkskoo mũimbni. Trưzfzrfupfc đdbqbâbtlxy bởmquji vìgtnt Hồudzlng Nguyệeuxit làkskom nha hoàkskon cho Tốpdicng Thi Linh rấrijbt nhiềhjrqu năjnwim nêyqipn rấrijbt rõhixc sởmquj thíbaetch củsxbta nàkskong ta, tựdulb nhiêyqipn sẽelsq biếhgyct nữiydz nhâbtlxn nàkskoy thíbaetch ăjnwin gìgtnt, đdbqbudzl ăjnwin đdbqbưzfzra đdbqbếhgycn toàkskon làkskoeefin ăjnwin Tốpdicng Thi Linh yêyqipu thíbaetch nhấrijbt.

“Ngưzfzrơimbni muốpdicn làkskom gìgtnt?” Tốpdicng Thi Linh nhìgtntn lưzfzrfupft qua trêyqipn bàkskon, sau đdbqbóeefi cảpftynh giáwbwhc hỏrmmei, âbtlxm thanh còhixcn mang theo nồudzlng nặsmvpc giọpbmwng mũimbni, pha chútpvjt khẩpbmwn trưzfzrơimbnng lo lắhjrqng.

Hồudzlng Nguyệeuxit đdbqbi tớfupfi trưzfzrfupfc bàkskon, liếhgycc mâbtlxm thứimbnc ăjnwin phong phútpvj mộbaett cáwbwhi, tiếhgycp theo mỉqmlvm cưzfzrhgyci thâbtlxn thiếhgyct vớfupfi Tốpdicng Thi Linh, chẳpbmwng qua nụzfwzzfzrhgyci kia khôaodjng chạkskom tớfupfi đdbqbáwbwhy mắhjrqt, khiếhgycn ngưzfzrhgyci ta cảpftym thấrijby khôaodjng hềhjrqrijbm áwbwhp chútpvjt nàkskoo: “Nhữiydzng thứimbnkskoy đdbqbhjrqu cho ngưzfzrơimbni ăjnwin!”

aodjfbqtng ngoàkskoi ýfxgn muốpdicn, tròhixcng mắhjrqt Tốpdicng Thi Linh lóeefie sáwbwhng, nhìgtntn móeefin ăjnwin đdbqbeuxip mắhjrqt, mùfbqti thơimbnm xôaodjng vàkskoo mũimbni, nàkskong nuốpdict nưzfzrfupfc miếhgycng mộbaett cáwbwhi, nhưzfzrng vẫlogin tràkskon đdbqbdulby hoàkskoi nghi nóeefii: “Ngưzfzrơimbni cóeefihixcng tốpdict thếhgyc sao?” Nàkskong cũimbnng khôaodjng phảpftyi làksko kẻsxbt ngu, cũimbnng khôaodjng mắhjrqc chứimbnng mau quêyqipn, nàkskong pháwbwh hủsxbty mặsmvpt nàkskong ta khôaodjng nóeefii, còhixcn mộbaett cưzfzrfupfc đdbqbkskop chếhgyct đdbqbimbna con củsxbta nàkskong ta. . . . . .

“Đsqyxútpvjng làksko ta khôaodjng cóeefihixcng tốpdict nhưzfzr vậjwmqy, chẳpbmwng qua miễaodjn ngưzfzrơimbni làkskom theo lờhgyci ta nóeefii, mộbaett bàkskon đdbqbdulby thứimbnc ăjnwin nàkskoy sẽelsq cho ngưzfzrơimbni hếhgyct!” Hồudzlng Nguyệeuxit che giấrijbu sựdulb toan tíbaetnh ởmquj đdbqbáwbwhy mắhjrqt, khẽelsqzfzrhgyci: “Chỉqmlv cầdulbn ngưzfzrơimbni viếhgyct mộbaett láwbwh thưzfzr cho Tháwbwhi phi, nóeefii vớfupfi bàksko trong đdbqboạkskon thờhgyci gian nàkskoy thâbtlxn thểgicb ngưzfzrơimbni khôaodjng khỏrmmee, nêyqipn ởmquj lạkskoi trong phủsxbtzfzrfupfng quâbtlxn tịmcifnh dưzfzreefing, khôaodjng thểgicb qua hầdulbu hạksko, hếhgyct thảpftyy móeefin ăjnwin đdbqbóeefi liềhjrqn làksko củsxbta ngưzfzrơimbni!”

Tốpdicng Thi Linh ngẩpbmwng đdbqbdulbu, tràkskon đdbqbdulby áwbwhnh sáwbwhng chờhgyc mong, gấrijbp giọpbmwng nóeefii: “Tháwbwhi phi pháwbwhi ngưzfzrhgyci tớfupfi tìgtntm ta àksko?”

“Rốpdict cuộbaetc ngưzfzrơimbni viếhgyct hay khôaodjng viếhgyct?” Hồudzlng Nguyệeuxit khôaodjng diễaodjn nữiydza lạkskonh giọpbmwng trảpfty lờhgyci, sựdulb kiêyqipn nhẫlogin củsxbta nàkskong cóeefi hạkskon.

Nhìgtntn vẻsxbt mặsmvpt khẩpbmwn thiếhgyct nàkskou, áwbwhnh sáwbwhng hy vọpbmwng thiêyqipu đdbqbpdict trong mắhjrqt, Hồudzlng Nguyệeuxit hếhgyct sứimbnc cháwbwhn ghéxanjt, hừgtnt lạkskonh ra tiếhgycng, nhắhjrqc nhởmquj: “Tháwbwhi phi thìgtnt thếhgyckskoo? Ta chíbaetnh làksko nghĩjwmqa nữiydz củsxbta Tháwbwhi hậjwmqu, cho dùfbqt ngưzfzrơimbni cóeefi bảpftyn lãdwtynh lớfupfn hơimbnn nữiydza, cũimbnng chạkskoy khôaodjng thoáwbwht khỏrmmei bàkskon tay ta, ngưzfzrơimbni vẫlogin nêyqipn nghe lờhgyci viếhgyct đdbqbi, viếhgyct xong thứimbnc ăjnwin trêyqipn bàkskon đdbqbhjrqu làksko củsxbta ngưzfzrơimbni. Nếhgycu nhưzfzr ngưzfzrơimbni khôaodjng viếhgyct, ta cũimbnng sẽelsq khôaodjng đdbqbgicb ngưzfzrơimbni đdbqbi ra Lan Phong cưzfzr nửlcbfa bưzfzrfupfc. Hiệeuxin tạkskoi ngưzfzrơimbni cóeefi hai phútpvjt suy nghĩjwmq kỹzfwzkskong, sau hai phútpvjt ngưzfzrơimbni khôaodjng cho ta đdbqbáwbwhp áwbwhn hàkskoi lòhixcng, ta sẽelsq lậjwmqp tứimbnc vứimbnt sạkskoch đdbqbpdicng thứimbnc ăjnwin nàkskoy, rồudzli sau đdbqbóeefi ngưzfzrơimbni vẫlogin phảpftyi ngoan ngoãdwtyn liếhgycm sạkskoch thứimbnc ăjnwin thừgtnta trêyqipn đdbqbrijbt, ngưzfzrơimbni tốpdict nhấrijbt suy nghĩjwmq kỹzfwz, đdbqbgtntng tráwbwhch ta chưzfzra cho ngưzfzrơimbni thờhgyci gian suy nghĩjwmq!”

Sau mộbaett lútpvjc Tốpdicng Thi Linh cútpvji đdbqbdulbu trầdulbm mặsmvpc, bâbtlxy giờhgyc thâbtlxn nàkskong bịmciffbqti lắhjrqp ởmquj chỗrtaakskoy, mộbaett mìgtntnh côaodj đdbqbbaetc bấrijbt lựdulbc, làkskom gìgtntimbnng khôaodjng trốpdicn thoáwbwht đdbqbưzfzrphcnc, lầdulbn nữiydza liếhgycc mắhjrqt nhìgtntn móeefin ngon trêyqipn bàkskon, nhắhjrqm mắhjrqt lạkskoi lạkskonh lùfbqtng nóeefii: “Giấrijby vàkskotpvjt mựdulbc!”

Hồudzlng Nguyệeuxit hàkskoi lòhixcng cưzfzrhgyci mộbaett tiếhgycng, ra hiệeuxiu nha hoàkskon xung quanh chuẩpbmwn bịmcif: “Tốpdicng Thi Linh, ngưzfzrơimbni quảpfty nhiêyqipn rấrijbt biếhgyct thứimbnc thờhgyci!”

Mộbaett láwbwht sau, đdbqbphcni giấrijby trắhjrqng mựdulbc đdbqben đdbqbưzfzrphcnc đdbqbưzfzra lêyqipn, Hồudzlng Nguyệeuxit nhìgtntn qua mộbaett lầdulbn từgtnt đdbqbdulbu đdbqbếhgycn cuốpdici, cựdulbc kỳcgbikskoi lòhixcng gậjwmqt đdbqbdulbu mộbaett cáwbwhi: “Thứimbnc ăjnwin nàkskoy thưzfzrmqujng cho ngưzfzrơimbni, vềhjrq sau phảpftyi biếhgyct nghe lờhgyci, Tưzfzrfupfng quâbtlxn vắhjrqng mặsmvpt íbaett ngàkskoy, bảpftyn phu nhâbtlxn sẽelsq thưzfzrhgycng xuyêyqipn ghéxanj thăjnwim ngưzfzrơimbni mộbaett chútpvjt!”

Sau đdbqbóeefi dẫlogin bọpbmwn nha hoàkskon bưzfzrfupfc nhẹeuxi nhàkskong bỏrmme đdbqbi ra ngoàkskoi, kèdfdmm theo mộbaett cơimbnn gióeefi lạkskonh, trong phòhixcng chỉqmlvhixcn sóeefit lạkskoi mộbaett Tốpdicng Thi Linh nắhjrqm chặsmvpt thàkskonh quyềhjrqn, đdbqbimbnng ởmqujimbni đdbqbóeefi khôaodjng nhútpvjc nhíbaetch rấrijbt lâbtlxu.

Khi mặsmvpt trờhgyci đdbqbrmme rựdulbc từgtnt từgtnt nhôaodjyqipn ởmquj phíbaeta Đsqyxôaodjng, Vâbtlxn Tuyếhgyct Phi, Thiêyqipn Tầdulbm sáwbwhu ngưzfzrhgyci ngồudzli thuyềhjrqn đdbqbãdwty đdbqbi tớfupfi mộbaett hòhixcn đdbqbpftyo thuộbaetc Thiềhjrqu An thàkskonh, vừgtnta lêyqipn bờhgyc, đdbqbãdwtyeefi thôaodjn dâbtlxn nhiệeuxit tìgtntnh tiếhgycp đdbqbãdwtyi họpbmw.

Từgtntng hàkskong từgtntng hàkskong hoa tưzfzrơimbni nởmquj rộbaet dọpbmwc đdbqbưzfzrhgycng, nhữiydzng ngôaodji nhàksko bằkgqxng gỗrtaaimbn kỹzfwzaodjfbqtng quen thuộbaetc, thôaodjn dâbtlxn nởmquj nụzfwzzfzrhgyci đdbqbôaodjn hậjwmqu gậjwmqt đdbqbdulbu chàkskoo hỏrmmei nàkskoy. . . . . . Tấrijbt cảpfty trùfbqtng khíbaett lêyqipn cảpftynh tưzfzrphcnng trong tríbaet nhớfupf, nơimbni đdbqbâbtlxy khôaodjng mộbaett chútpvjt cóeefi thay đdbqbxanji, nếhgycu cảpftym giáwbwhc củsxbta nàkskong khôaodjng sai, Hạksko Hầdulbu Cảpftynh nhấrijbt đdbqbmcifnh ởmquj chỗrtaakskoy!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.