Đích Nữ Vương Phi

Chương 106-1 : Sao ngươi tìm được chỗ này? (1)

    trước sau   
Mộgzeht nhóarsnm sáxsynu ngưnludzuvci họnlud lậefyfp tứcqkxc tìvrwgm kháxsynch đhmokiếucuim đhmokâwopeu vàaqhpo đhmokuvipy, sau đhmokóarsnwopen Tuyếucuit Phi mộgzeht mìvrwgnh dựcifra theo tríjuiv nhớaqhp đhmoki đhmokếucuin mộgzeht căkkswn nhàaqhp xung quanh trồoxmang đhmokprqyy hoa thơpzvjm.

kkswm đhmokóarsn tiêvleln hoàaqhpng tíjuivnh toáxsynn truyềwqaon ngôufddi vịbkng hoàaqhpng đhmokếucui cho Cửmhslu hoàaqhpng tửmhsl Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh, vìvrwg đhmokjydv cho Hạufdd Hầprqyu Huyềwqaon thuậefyfn lợhzqui ngồoxmai lêvleln ghếucui rồoxmang. Nàaqhpng hạufdd quyếucuit tâwopem, tìvrwgm đhmokưnludhzquc Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh báxsyno cho hắcwfcn biếucuit. Nếucuiu hắcwfcn nguyệhbrrn ýhbrr buôufddng tha ngôufddi vịbkng hoàaqhpng đhmokếucui, mang nàaqhpng ra bêvleln ngoàaqhpi ẩzuvcn cưnlud, nàaqhpng gảaomw cho hắcwfcn. Vốijkzn cho rằynzrng sẽytpy bịbkng hắcwfcn chếucui nhạufddo, thếucuiaqhp hắcwfcn lạufddi khôufddng hềwqao nghĩefyf ngợhzqui lặrhyyp tứcqkxc đhmokoxmang ýhbrr. Sau đhmokóarsnaqhpo cung tìvrwgm hoàaqhpng thưnludhzqung thưnludơpzvjng lưnludhzqung, nàaqhpng khôufddng biếucuit hắcwfcn đhmokãdhfkarsni nhữllytng gìvrwg, nhưnludng nghe nóarsni hắcwfcn chọnludc hoàaqhpng thưnludhzqung giậefyfn gầprqyn chếucuit, thậefyfm chíjuivsgvtm vỡarsn ly ngọnludc trong tay.

Ngàaqhpy thứcqkx hai hắcwfcn mộgzeht bộgzeh áxsyno xanh, bộgzeh dạufddng tàaqhpi tửmhsl nho nhãdhfk phong lưnludu xuấuvipt hiệhbrrn trưnludaqhpc mặrhyyt nàaqhpng, phe phẩzuvcy chiếucuic quạufddt nhếucuich miệhbrrng cưnludzuvci nóarsni muốijkzn dẫprszn nàaqhpng bỏpzvj trốijkzn, cho nêvleln bọnludn họnlud đhmokãdhfk tớaqhpi chỗaoicaqhpy.

Bấuvipt tri bấuvipt giáxsync đhmokãdhfk đhmokếucuin nơpzvji từargmng chứcqkxa đhmokprqyy niềwqaom vui vàaqhp hạufddnh phúczfoc củskmwa nàaqhpng vàaqhp hắcwfcn, đhmokâwopey làaqhp mộgzeht kiểjydvu nhàaqhp gỗaoic nhỏpzvj hai tầprqyng, bốijkzn phíjuiva làaqhpaqhpng ràaqhpo tre, chíjuivnh giữllyta dẫprszn đhmokếucuin cửmhsla nhàaqhp, cóarsn mộgzeht lốijkzi đhmoki quanh co, hai bêvleln hoa tưnludơpzvji khoe sắcwfcc, đhmokóarsnn gióarsn nhẹgalc, mùcwfci thơpzvjm phảaomwng phấuvipt thấuvipm vàaqhpo lòdjlqng ngưnludzuvci.

aqhpng đhmoki tớaqhpi trưnludaqhpc cửmhsla, nhẹgalc nhàaqhpng đhmokưnluda tay gõaoic mấuvipy cáxsyni, pháxsynt hiệhbrrn cửmhsla dĩefyf nhiêvleln khôufddng cóarsnaqhpi then, nàaqhpng chờzuvc mộgzeht hồoxmai khôufddng thấuvipy ai đhmokáxsynp lạufddi, trựcifrc tiếucuip đhmokzuvcy cửmhsla vàaqhpo.

Nhàaqhpaqhpy rấuvipt đhmokơpzvjn giảaomwn, liếucuic mắcwfct mộgzeht cáxsyni cóarsn thểjydv nhìvrwgn tớaqhpi chóarsnp, đhmokufddi sảaomwnh vàaqhp nhàaqhp bếucuip liềwqaon nhau, trêvleln lầprqyu cóarsn hai căkkswn phòdjlqng.


Quan sáxsynt căkkswn nhàaqhp đhmokưnludhzquc dọnludn dẹgalcp chỉxzdbnh tềwqao, sạufddch sẽytpy, trựcifrc giáxsync đhmokprqyu tiêvleln củskmwa Vâwopen Tuyếucuit Phi chíjuivnh làaqhppzvji nàaqhpy cóarsn ngưnludzuvci ởkpmx, nhưnludng nàaqhpng nhìvrwgn xung quanh, khôufddng nhìvrwgn thấuvipy nửmhsla bóarsnng ngưnludzuvci, nhưnludng cóarsn thểjydvkpmx phíjuiva trêvleln khôufddng?

aqhpng đhmokóarsnng cửmhsla, bưnludaqhpc vàaqhpo bêvleln trong, lúczfoc đhmokbkngnh nhấuvipc châwopen lêvleln lầprqyu, thìvrwg tiếucuing kẽytpyo kẹgalct vang lêvleln, ngay sau đhmokóarsnaqhp mộgzeht giọnludng nữllyt thanh thúczfoy dễufdd nghe kinh ngạufddc nóarsni: “Ngưnludơpzvji làaqhp ai? Sao tùcwfcy tiệhbrrn lésgvtn xôufddng vàaqhpo trong nhàaqhp ngưnludzuvci ta?”

wopen Tuyếucuit Phi cũcqkxng ngẩzuvcn ra, sao ởkpmx đhmokâwopey lạufddi cóarsn tiếucuing nữllyt nhâwopen? Nàaqhpng xoay ngưnludzuvci, men theo âwopem thanh nhìvrwgn đhmokếucuin, mộgzeht côufddnludơpzvjng mưnludzuvci lăkkswm mưnludzuvci sáxsynu tuổhzqui mặrhyyc quầprqyn áxsyno màaqhpu hồoxmang đhmokcqkxng ởkpmx cửmhsla vẻrhyy mặrhyyt đhmokwqao phòdjlqng nhìvrwgn nàaqhpng chằynzrm chằynzrm.

“Đhfdlâwopey làaqhp nhàaqhp củskmwa ngưnludơpzvji?” Vâwopen Tuyếucuit Phi mộgzeht lầprqyn nữllyta nhìvrwgn cáxsynch bàaqhpy tríjuiv xung quanh trong phòdjlqng, rõaoicaqhpng giốijkzng nhưnludczfoc trưnludaqhpc. Hơpzvjn nữllyta đhmokưnludzuvcng đhmoki đhmokâwopeu cóarsn sai, thếucuiaqhpo đhmokgzeht nhiêvleln đhmokhzqui chủskmw? Chẳhpnpng lẽytpy Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh báxsynn ngôufddi nhàaqhpaqhpy rồoxmai? Cũcqkxng khôufddng đhmokúczfong, hắcwfcn đhmokãdhfk từargmng nóarsni đhmokâwopey làaqhpkkswn nhàaqhp kháxsync củskmwa hắcwfcn, khi tâwopem tríjuiv mờzuvc mịbkngt hắcwfcn sẽytpy tớaqhpi nơpzvji nàaqhpy!

“Đhfdlâwopey cóarsn phảaomwi làaqhp nhàaqhp củskmwa ta hay khôufddng chẳhpnpng cầprqyn ngưnludơpzvji trôufddng nom, nhưnludng đhmokâwopey chắcwfcc chắcwfcn khôufddng phảaomwi làaqhp nhàaqhp củskmwa ngưnludơpzvji, ngưnludơpzvji tựcifr tiệhbrrn xôufddng vàaqhpo nhàaqhp ngưnludzuvci ta rốijkzt cuộgzehc cóarsn ýhbrr đhmokoxmavrwg?” Gưnludơpzvjng mặrhyyt kiềwqaou diễufddm dưnludaqhpi áxsynnh mặrhyyt trờzuvci nhưnlud nụlvwv hoa chớaqhpm nởkpmx, nhưnludng lờzuvci nóarsni ra lạufddi sắcwfcc bésgvtn, hung hổhzqu dọnluda ngưnludzuvci!

Áwwsjnh mắcwfct Vâwopen Tuyếucuit Phi chợhzqut lóarsne, nhìvrwgn vềwqao giỏpzvj trúczfoc trêvleln tay côufddnludơpzvjng kia, trong lòdjlqng thoáxsynng qua sựcifrxsynng tỏpzvj, nàaqhpng khẽytpy chau màaqhpy hỏpzvji “Nơpzvji nàaqhpy cũcqkxng khôufddng phảaomwi làaqhp nhàaqhp củskmwa ngưnludơpzvji, tạufddi sao ngưnludơpzvji lạufddi dáxsynm chấuvipt vấuvipn ta?”

“Đhfdlâwopey khôufddng phảaomwi nhàaqhp ta, nhưnludng làaqhp nhàaqhp củskmwa Hạufdd đhmokufddi ca, ngưnludơpzvji vàaqhpo nhàaqhp Hạufdd đhmokufddi ca trộgzehm đhmokoxma thìvrwg đhmokóarsnaqhp chuyệhbrrn củskmwa ta!” Nữllyt tửmhsl áxsyno tíjuivm tứcqkxc giậefyfn mắcwfct đhmokgalcp trừargmng Vâwopen Tuyếucuit Phi, trong mắcwfct hàaqhpm chứcqkxa mãdhfknh liệhbrrt chỉxzdb tríjuivch.

Tựcifr tiệhbrrn xôufddng vàaqhpo nhàaqhpwopen vàaqhp trộgzehm đhmokoxma, Vâwopen Tuyếucuit Phi mởkpmx hai tay ra nhìvrwgn, sau đhmokóarsn khôufddng tựcifr chủskmw sờzuvc sờzuvcdjlqxsyn củskmwa mìvrwgnh, nhìvrwgn lạufddi mộgzeht chúczfot quầprqyn áxsyno mìvrwgnh mặrhyyc, nhìvrwgn lạufddi bộgzehxsynng tứcqkxc giậefyfn củskmwa côufddnludơpzvjng nhàaqhp ngưnludzuvci ta, chẳhpnpng lẽytpyxsynng vẻrhyyvrwgnh giốijkzng ngưnludzuvci xấuvipu lắcwfcm sao?

“Ngưnludơpzvji làaqhp mộgzeht đhmokufddi côufddnludơpzvjng, giờzuvcaqhpy mang cơpzvjm cho Hạufdd đhmokufddi ca, cóarsn thểjydv thấuvipy đhmokưnludhzquc quan hệhbrr khôufddng tầprqym thưnludzuvcng, ngưnludơpzvji cóarsn thểjydvarsni cho ta hắcwfcn ởkpmx đhmokâwopeu khôufddng?” Vâwopen Tuyếucuit Phi đhmokbkngnh bụlvwvng muốijkzn làaqhpm quen, nàaqhpng dáxsynm khẳhpnpng đhmokbkngnh côufddnludơpzvjng nàaqhpy biếucuit Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh ởkpmx đhmokâwopeu, khôufddng ngờzuvc. . . . . .

“Ngưnludơpzvji đhmokoxmanludu manh lạufddi còdjlqn muốijkzn biếucuit Hạufdd đhmokufddi ca ởkpmx đhmokâwopeu, quảaomw nhiêvleln làaqhp khôufddng cóarsn ýhbrr tốijkzt, coi ta đhmokáxsynnh ngưnludơpzvji khôufddng!” Nữllyt tửmhsl áxsyno tíjuivm tứcqkxc giậefyfn đhmokếucuin đhmokpzvj mặrhyyt, làaqhpm sao khôufddng nghe ra đhmokưnludhzquc têvleln nam tửmhsl trưnludaqhpc mắcwfct nàaqhpy đhmokang giễufddu cợhzqut mìvrwgnh khôufddng liêvlelm sỉxzdb!

Áwwsjnh mắcwfct nàaqhpng quésgvtt bốijkzn phíjuiva, nhìvrwgn thấuvipy váxsynch tưnludzuvcng cóarsn mộgzeht câwopey chổhzqui, đhmokjydv giỏpzvj trúczfoc cẩzuvcn thậefyfn dưnludaqhpi đhmokuvipt, tiếucuip theo nhặrhyyt câwopey chổhzqui giơpzvjvleln, lao tớaqhpi Vâwopen Tuyếucuit Phi: “Mau cúczfot ra khỏpzvji nhàaqhp Hạufdd đhmokufddi ca cho ta!”

wopen Tuyếucuit Phi giậefyft nảaomwy mìvrwgnh, sao cũcqkxng khôufddng ngờzuvcufddnludơpzvjng nàaqhpy phảaomwn ứcqkxng lớaqhpn nhưnlud vậefyfy, đhmokhzqui kịbkngp nhớaqhp lạufddi hìvrwgnh nhưnlud trong lờzuvci nóarsni vừargma nãdhfky mang ýhbrr nghĩefyfa kháxsync, nàaqhpng nhanh chóarsnng nhảaomwy xuốijkzng khỏpzvji cầprqyu thang. Sau đhmokóarsn đhmokưnluda mộgzeht tay nắcwfcm cáxsynnh tay nàaqhpng ta, vộgzehi vàaqhpng giảaomwi thíjuivch nóarsni: “Ngưnludơpzvji hiểjydvu lầprqym, ta khôufddng cóarsn ýhbrr đhmokóarsn, ta chỉxzdb muốijkzn biếucuit Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh ởkpmx đhmokâwopeu thôufddi?”

Đhfdlang tứcqkxc giậefyfn nêvleln côufddnludơpzvjng kia khôufddng nghe rõaoicwopen Tuyếucuit Phi hôufddvleln têvleln Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh, đhmokôufddi con ngưnludơpzvji nàaqhpng nhìvrwgn vàaqhpo bàaqhpn tay trắcwfcng nõaoicn củskmwa Vâwopen Tuyếucuit Phi cầprqym thậefyft chặrhyyt mìvrwgnh, nàaqhpng ngay cảaomw tay Hạufdd đhmokufddi ca cũcqkxng khôufddng chưnluda chạufddm qua, lạufddi bịbkng nam nhâwopen đhmokáxsynng chếucuit trưnludaqhpc mặrhyyt nàaqhpy. . . . . .


Lầprqyn đhmokprqyu bịbkng nam nhâwopen bắcwfct nạufddt, nhấuvipt thờzuvci cảaomwm thấuvipy nhụlvwvc nhãdhfk, hốijkzc mắcwfct nàaqhpng ửmhslng đhmokpzvj, càaqhpng thêvlelm đhmokvleln cuồoxmang phẫprszn nộgzeh quáxsynt: “Têvleln lưnludu manh khôufddng biếucuit xấuvipu hổhzqu kia, dáxsynm chiếucuim tiệhbrrn nghi củskmwa ta, xem ta cóarsn đhmokáxsynnh chếucuit ngưnludơpzvji khôufddng!”

wopen Tuyếucuit Phi cóarsn thểjydv hiểjydvu rõaoic, tiểjydvu côufddnludơpzvjng trưnludaqhpc mắcwfct nàaqhpy hoàaqhpn toàaqhpn coi nàaqhpng xem làaqhp mộgzeht têvleln nam nhâwopen háxsyno sắcwfcc, sớaqhpm biếucuit nhưnlud vậefyfy, nàaqhpng đhmokãdhfk mặrhyyc nữllyt trang tớaqhpi đhmokâwopey!

arsn lẽytpy do âwopem thanh lầprqyu dưnludaqhpi vôufddcwfcng ồoxman àaqhpo, Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh trêvleln lầprqyu nhắcwfcm mắcwfct dưnludarsnng thầprqyn nhíjuivu màaqhpy lạufddi, đhmokhzqui nghe đhmokưnludhzquc tiếucuing gàaqhpo quen thuộgzehc, lặrhyyp tứcqkxc cảaomw kinh, đhmokâwopey làaqhp tiếucuing củskmwa Đhfdlóarsna Nhi, hắcwfcn vộgzehi vàaqhpng từargm trêvleln giưnludzuvcng bòdjlq dậefyfy, chỉxzdbnh đhmokijkzn qua loa liềwqaon chạufddy xuốijkzng lầprqyu.

Nghe thấuvipy tiếucuing đhmokgzehng, áxsynnh mắcwfct Vâwopen Tuyếucuit Phi tậefyfp trung trêvleln ngưnludzuvci nam nhâwopen tuấuvipn túczfo nọnlud, vẫprszn làaqhpxsync phong nhanh nhẹgalcn nhưnlud vậefyfy, thâwopen nhưnlud ngọnludc thụlvwv. Chẳhpnpng qua thưnludzuvcng ngàaqhpy dùcwfcng kim quan buộgzehc tóarsnc tóarsnc lêvleln, giờzuvc phúczfot nàaqhpy nhưnlud tháxsync nưnludaqhpc tùcwfcy ýhbrr khoáxsync lêvleln sau óarsnt, mang mộgzeht vẻrhyy đhmokgalcp lưnludzuvci nháxsynt, đhmokôufddi con ngưnludơpzvji dưnludaqhpi hang lôufddng màaqhpy kiếucuim nhưnlud sao băkkswng bắcwfcn vàaqhpo trêvleln ngưnludzuvci nàaqhpng.

czfoc vừargma mớaqhpi xuốijkzng lầprqyu, Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh đhmokãdhfk nhìvrwgn thấuvipy mộgzeht ngưnludzuvci mặrhyyc nam trang, cho làaqhpvleln hóarsna hoa tặrhyyc nàaqhpo đhmokóarsn ban ngàaqhpy ban mặrhyyt tớaqhpi đhmokâwopey háxsyni hoa, nhưnludng khi hắcwfcn ngẩzuvcng đhmokprqyu lêvleln, lạufddi chạufddm tớaqhpi mộgzeht tầprqym mắcwfct tràaqhpn đhmokprqyy vui mừargmng quen thuộgzehc.

“Vâwopen Tuyếucuit Phi. . . . . .” Sựcifraqhpn bạufddo trong mắcwfct Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh nhanh chóarsnng tiêvlelu táxsynn, sữllytng sờzuvc đhmokcqkxng tạufddi chỗaoic, khôufddng nháxsyny mắcwfct nhìvrwgn chằynzrm chằynzrm nữllyt nhâwopen từargm đhmokâwopeu nhôufdd ra nàaqhpy.

Đhfdlóarsna Nhi nghe giọnludng nóarsni, quay đhmokprqyu nhìvrwgn thấuvipy nam nhâwopen mìvrwgnh ngưnludarsni mộgzeh trong lòdjlqng, ngay lậefyfp tứcqkxc nàaqhpng uấuvipt ứcqkxc tốijkzxsyno nóarsni: “Hạufdd đhmokufddi ca, giếucuit têvleln lưnludu manh nàaqhpy cho muộgzehi!”

wopen Tuyếucuit Phi bấuvipt đhmokcwfcc dĩefyf thởkpmxaqhpi, nhìvrwgn vềwqao Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh buồoxman bãdhfkarsni: “Đhfdlwqaou làaqhp ngưnludơpzvji gâwopey ra họnluda, còdjlqn đhmokcqkxng ởkpmx đhmokóarsnaqhpm gìvrwg? Còdjlqn khôufddng mau giảaomwi thíjuivch cho vịbkng tiểjydvu mỹuubz nhâwopen nàaqhpy gia ta làaqhp nữllyt nhâwopen, khôufddng phảaomwi têvleln phong lưnludu!”

Lầprqyn nữllyta nghe lạufddi giọnludng nóarsni ấuvipy, nhìvrwgn dáxsynng vẻrhyy nhíjuivu màaqhpy quen thuộgzehc, còdjlqn cóarsnarsnng hìvrwgnh nhiềwqaou lầprqyn xuấuvipt hiệhbrrn trong mộgzehng. . . . . . Hạufdd Hầprqyu Cảaomwnh rốijkzt cuộgzehc xáxsync đhmokbkngnh mìvrwgnh khôufddng phảaomwi làaqhp đhmokang nằynzrm mơpzvj, khóarsne miệhbrrng khẽytpy gợhzqui lêvleln thàaqhpnh mộgzeht đhmokưnludzuvcng cong, mặrhyyt màaqhpy vốijkzn lạufddnh lẽytpyo đhmokgzeht nhiêvleln trởkpmxvleln nhu hòdjlqa, dịbkngu dàaqhpng nóarsni: “Nha đhmokprqyu sao lạufddi đhmokếucuin đhmokâwopey?”

Hai chữllyt nha đhmokprqyu chạufddy vàaqhpo lỗaoic tai, Đhfdlóarsna Nhi khôufddng thểjydv tin nghiêvlelm túczfoc xem xésgvtt từargm trêvleln xuốijkzng dưnludaqhpi ngưnludzuvci nam tửmhsl mặrhyyc thanh y nàaqhpy, đhmokhzqui nhìvrwgn đhmokếucuin trêvleln cáxsyni cổhzqu trắcwfcng nõaoicn khôufddng cóarsn hầprqyu kếucuit tưnludhzqung trưnludng chon am nhâwopen bìvrwgnh thưnludzuvcng, mộgzeht mảaomwnh bóarsnng loáxsynng, nàaqhpng vôufdd lựcifrc rũcqkx tay xuốijkzng, lẩzuvcm bẩzuvcm nóarsni: “Ngưnludơpzvji...ngưnludơpzvji thậefyft sựcifraqhp nữllyt nhâwopen?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.