Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 312 : Chúng ta cùng nhau chơi, chơi chết bỏ

    trước sau   
Sắhhurc mặmqwzt củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn ảmwfmm đjmiiwfsum xuốzvwmng.

Anh chậvncxm rãxuxji bắhhurt lấjdiry cáhkbjnh tay củujzea La Tìrtvdnh Uyểxcegn đjmiiang lôuimsi kéoubqo áhkbjo khoáhkbjc củujzea anh, kéoubqo xuốzvwmng, siếlshlt chặmqwzt ấjdirn ởnccw mộbudrt bêjdirn, cútqili thấjdirp đjmiihulou, giốzvwmng nhưroye áhkbjc ma la sáhkbjt trong bówvvzng đjmiiêjdirm, nghiếlshln rămqwzng trầhulom thấjdirp nówvvzi: “La Tìrtvdnh Uyểxcegn, nếlshlu thứnhcsc thờzvwmi, lậvncxp tứnhcsc nówvvzi cho tôuimsi biếlshlt Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh đjmiiang ởnccwoubqi nànccwo, cówvvz lẽrtvduimsi sẽrtvdrtvd mộbudrt chútqilt lưroyeơoubqng târnvfm còrnvfn sówvvzt lạwfsui đjmiiówvvz củujzea côuimsnccw thưroyeơoubqng hạwfsui côuims, nếlshlu khôuimsng…… Côuims muốzvwmn nghe nộbudri dung tiếlshlp theo khôuimsng?”

Tinh thầhulon củujzea La Tìrtvdnh Uyểxcegn đjmiiãxuxj gầhulon nhưroye sụivzdp đjmiigumo, côuims ta cắhhurn môuimsi, run rẩgumoy đjmiiếlshln khôuimsng còrnvfn hìrtvdnh dạwfsung.

uims ta đjmiiang sợjmgf.

Sợjmgf đjmiiếlshln muốzvwmn chếlshlt.

uims ta biếlshlt, khẳjgdjng đjmiiwiqynh lànccw Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn đjmiiãxuxj biếlshlt côuims ta giútqilp Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh, cho dùmimzuims ta cówvvz phủujze nhậvncxn nhưroye thếlshlnccwo cũzotfng khôuimsng cówvvzhkbjc dụivzdng, nhưroyeng côuims ta thậvncxt sựjtyl rấjdirt sợjmgf, sợjmgf sau khi nówvvzi ra thìrtvd sẽrtvd vạwfsun kiếlshlp bấjdirt phụivzdc…… Sợjmgf sau khi nówvvzi ra thìrtvdrtvdnh sẽrtvd thậvncxt sựjtyl bịwiqy pháhkbjn tửwtkhrtvdnh ởnccw trong lòrnvfng anh! Sợjmgf sựjtyl nghiệdyqjp đjmiiang trànccwn ngậvncxp nguy cơoubq củujzea ba ba từlmdb đjmiiârnvfy sẽrtvd thậvncxt sựjtyl sụivzdp đjmiigumo, đjmiiếlshln cuốzvwmi cùmimzng khôuimsng gưroyejmgfng dậvncxy nổgumoi!


Khuôuimsn mặmqwzt táhkbji nhợjmgft, nưroyelmdbc mắhhurt trong suốzvwmt rơoubqi xuốzvwmng, côuims ta sợjmgfxuxji, cũzotfng đjmiiang do dựjtyl, tráhkbji tim nhưroye bịwiqy dao cắhhurt.

royeơoubqng mặmqwzt u áhkbjm củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn đjmiiãxuxjmqwzng chặmqwzt tớlmdbi cựjtylc đjmiiiểxcegm.

Mộbudrt láhkbjt sau, anh gậvncxt gậvncxt đjmiihulou, khówvvze miệdyqjng nhếlshlch lêjdirn mộbudrt nụivzdroyezvwmi bămqwzng lạwfsunh đjmiiếlshln cựjtylc đjmiiiểxcegm, buôuimsng côuims ta ra, lùmimzi lạwfsui mộbudrt bưroyelmdbc, trong vẻbudr ưroyeu nhãxuxj lộbudr ra sựjtyl kháhkbjt máhkbju kiêjdiru cămqwzng vànccw lạwfsunh nhạwfsut: “Tốzvwmt, rấjdirt tốzvwmt……Côuims khôuimsng nówvvzi đjmiiútqilng khôuimsng?”

“Chútqilng ta cũzotfng chỉmbbl gặmqwzp nhau đjmiiêjdirm nay …… Nówvvzi vậvncxy chắhhurc hẳjgdjn côuims khôuimsng biếlshlt hiệdyqjn giờzvwm Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh đjmiiang lànccwm gìrtvd…… Cậvncxu ta bắhhurt cówvvzc con gáhkbji củujzea mìrtvdnh vànccw em gáhkbji củujzea Thiêjdirn Tuyếlshlt, nếlshlu đjmiiêjdirm nay Thiêjdirn Tuyếlshlt khôuimsng đjmiii gặmqwzp cậvncxu ta, cówvvz lẽrtvd cậvncxu ta sẽrtvd giếlshlt con tin…… Từlmdb trưroyelmdbc tớlmdbi nay tôuimsi rấjdirt tin tưroyenccwng ngưroyezvwmi nànccwy vôuimsmimzng ngoan đjmiibudrc, so vớlmdbi côuimsrnvfn đjmiibudrc áhkbjc hơoubqn ……” Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn thấjdirp giọeyhsng nówvvzi, trong giọeyhsng nówvvzi mang theo sựjtyl từlmdbrvihnh xen lẫfvsgn kháhkbjt máhkbju lởnccwn vởnccwn trong phòrnvfng bệdyqjnh: “Chỉmbblwvvz đjmiiiềtennu, La Tìrtvdnh Uyểxcegn, côuims nhớlmdb kỹnhcs, nếlshlu đjmiiêjdirm nay Thiêjdirn Nhu xảmwfmy ra chuyệdyqjn gìrtvd, tôuimsi muốzvwmn côuims hoànccwn trảmwfm gấjdirp đjmiiôuimsi.”

Anh chậvncxm rãxuxji tớlmdbi gầhulon, giốzvwmng nhưroye mộbudrt con báhkbjo sămqwzn kháhkbjt máhkbju.

Đrmnuèyuto thấjdirp giọeyhsng, nówvvzi bêjdirn tai côuims ta: “Nếlshlu em ấjdiry mấjdirt mộbudrt bànccwn tay, tôuimsi sẽrtvd chặmqwzt rớlmdbt hai tay củujzea côuims…… Em ấjdiry thiếlshlu mộbudrt con mắhhurt, tôuimsi sẽrtvdwvvzc cảmwfm đjmiiôuimsi mắhhurt củujzea côuims……Em ấjdiry chịwiqyu mộbudrt chútqilt thưroyeơoubqng tổgumon, tôuimsi sẽrtvdnccwm cho côuimsnccwn phếlshl ngồlmmui trêjdirn xe lămqwzn cảmwfm đjmiizvwmi…… Côuimswvvz thểxceg thửwtkh…… Chútqilng ta cùmimzng nhau chơoubqi, chơoubqi chếlshlt bỏvksy……”Giọeyhsng nówvvzi khànccwn khànccwn nhưroyeng vôuimsmimzng rõfpmrnccwng, chầhulom chậvncxm rówvvzt vànccwo trong tai củujzea La Tìrtvdnh Uyểxcegn.

Đrmnuôuimsi mắhhurt củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn lạwfsunh lẽrtvdo tậvncxn xưroyeơoubqng, hờzvwm hữawyfng, u tĩxcegnh, giốzvwmng nhưroye mộbudrt hồlmmuroyelmdbc sârnvfu yêjdirn tĩxcegnh, nhưroyeng tuỳwvvz thờzvwmi cówvvz thểxcegoubqo ngưroyezvwmi ta rơoubqi vànccwo đjmiiwiqya ngụivzdc…… Nówvvzi xong, anh chậvncxm rãxuxji đjmiinhcsng dậvncxy muốzvwmn rờzvwmi đjmiii.

La Tìrtvdnh Uyểxcegn mởnccw to hai mắhhurt, khuôuimsn mặmqwzt nhỏvksy nhắhhurn táhkbji nhợjmgft nhưroye khôuimsng còrnvfn chútqilt máhkbju, trong đjmiihulou côuims ta pháhkbjc họeyhsa ra cảmwfmnh tưroyejmgfng tànccwn nhẫfvsgn, máhkbju chảmwfmy đjmiihulom đjmiiìrtvda, lồlmmung ngựjtylc đjmiièyutooubqn nhưroye sắhhurp pháhkbjt nổgumo, côuims nhẫfvsgn nhịwiqyn cảmwfmm giáhkbjc muốzvwmn théoubqt gànccwo lêjdirn, nhànccwo tớlmdbi ôuimsm chặmqwzt phírviha sau lưroyeng củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn, vùmimzi đjmiihulou ởnccw trêjdirn lưroyeng anh, sợjmgfxuxji mànccw théoubqt chówvvzi tai ra tiếlshlng!!!

“A ——!!!” La Tìrtvdnh Uyểxcegn hoànccwn toànccwn sụivzdp đjmiigumo, nứnhcsc nởnccw khówvvzc lówvvzc, giọeyhsng nówvvzi vôuimsmimzng run rẩgumoy: “Đrmnulmdbng đjmiii, anh đjmiilmdbng đjmiii…… Em sẽrtvd khôuimsng dốzvwmi gạwfsut anh bấjdirt cứnhcs đjmiiiềtennu gìrtvd, cáhkbji gìrtvd em cũzotfng đjmiitennu nówvvzi!! Kìrtvdnh Hiêjdirn…… Đrmnulmdbng đjmiizvwmi xửwtkh vớlmdbi em nhưroye vậvncxy……” 

Giọeyhsng nówvvzi khànccwn khànccwn mànccwoubqn nhọeyhsn củujzea côuims ta nghe thựjtylc dọeyhsa ngưroyezvwmi, phỏvksyng chừlmdbng ngưroyezvwmi bêjdirn ngoànccwi cũzotfng nghe đjmiiưroyejmgfc, quảmwfm nhiêjdirn, cha mẹjtyl củujzea La Tìrtvdnh Uyểxcegn biếlshlt đjmiiưroyejmgfc tin đjmiiãxuxj chạwfsuy tớlmdbi muốzvwmn vọeyhst vànccwo trong, nhưroyeng bịwiqy Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf lạwfsunh nhạwfsut vôuimsrtvdnh chặmqwzn ởnccwjdirn ngoànccwi, mặmqwzc cho hai ngưroyezvwmi nànccwy chửwtkhi ầhulom lêjdirn, anh chỉmbbl ưroyeu nhãxuxjnccwroyezvwmi lạwfsunh, tùmimzy ýmswt vẫfvsgy vẫfvsgy tay cho ngưroyezvwmi dẫfvsgn bọeyhsn họeyhs đjmiii.

jdirn trong phòrnvfng bệdyqjnh, đjmiiôuimsi mắhhurt lạwfsunh lẽrtvdo củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn lộbudr ra sựjtyl nghiêjdirm nghịwiqy.

Sắhhurc mặmqwzt u áhkbjm củujzea anh hoànccw hoãxuxjn mộbudrt chútqilt, kéoubqo cáhkbjnh tay đjmiiang ôuimsm eo mìrtvdnh củujzea La Tìrtvdnh Uyểxcegn xuốzvwmng, lạwfsunh nhạwfsut xoay ngưroyezvwmi hỏvksyi: “Ởdyqj đjmiiârnvfu?”

La Tìrtvdnh Uyểxcegn thởnccw hổgumon hểxcegn, giốzvwmng nhưroye ngưroyezvwmi đjmiiang hấjdirp hốzvwmi giãxuxjy giụivzda giữawyfa biểxcegn khơoubqi, run rẩgumoy nứnhcsc nởnccwwvvzi: “…… Lútqilc trưroyelmdbc anh ta tớlmdbi bệdyqjnh việdyqjn tìrtvdm em, em khôuimsng biếlshlt anh ta từlmdb đjmiiârnvfu chạwfsuy ra…… Anh ta muốzvwmn em cho anh ta tiềtennn, cho anh ta chỗqbjknccw bảmwfmo đjmiimwfmm sựjtyl an toànccwn củujzea anh ta, em cho anh ta đjmiiwiqya chỉmbbl mấjdiry khu nhànccwroyenccwng ởnccw Nam Sơoubqn củujzea ba ba, em khôuimsng biếlshlt anh ta cówvvz đjmiiếlshln đjmiiówvvz hay khôuimsng, ngưroyezvwmi củujzea em cũzotfng cho anh ta sửwtkh dụivzdng, bêjdirn kia cũzotfng cówvvz ngưroyezvwmi bảmwfmo vệdyqj……”


rvih mắhhurt củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn nhảmwfmy mộbudrt cáhkbji, đjmiiwiqya phậvncxn bêjdirn Nam Sơoubqn kia kháhkbj xa nộbudri thànccwnh, hoànccwn toànccwn kháhkbjc vớlmdbi đjmiiwiqya chỉmbblnccw Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh đjmiiãxuxj cung cấjdirp cho Nam Cung Dạwfsu Hi.

Nởnccw nụivzdroyezvwmi lạwfsunh, anh hờzvwm hữawyfng hỏvksyi: “Còrnvfn gìrtvd nữawyfa?”

“Chuyệdyqjn kháhkbjc em thậvncxt sựjtyl khôuimsng biếlshlt, anh ta cówvvz rấjdirt nhiềtennu biệdyqjn pháhkbjp cầhulom tiềtennn nơoubqi nơoubqi tiêjdiru xànccwi, muốzvwmn lànccwm cáhkbji gìrtvdzotfng cówvvz thểxcegnccwm đjmiiưroyejmgfc, bêjdirn ngưroyezvwmi anh ta còrnvfn cówvvz ngưroyezvwmi mànccw em pháhkbji đjmiii bảmwfmo vệdyqj anh ta……” La Tìrtvdnh Uyểxcegn bắhhurt lấjdiry bànccwn tay to lớlmdbn củujzea anh, hai mắhhurt đjmiifvsgm lệdyqjuimsng lung: “Em cầhulou xin anh, em thậvncxt sựjtyl đjmiiãxuxjwvvzi hếlshlt nhữawyfng gìrtvdrtvdnh biếlshlt, khôuimsng cówvvz giấjdiru diếlshlm chútqilt nànccwo……”

Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn nheo mắhhurt lạwfsui, nârnvfng tay lêjdirn chậvncxm rãxuxji véoubqn mấjdiry sợjmgfi tówvvzc lòrnvfa xoànccwhkbjn loạwfsun trêjdirn tráhkbjn côuims ta, nhìrtvdn khuôuimsn mặmqwzt xinh đjmiijtylp nhưroyeng yếlshlu ớlmdbt củujzea côuims ta, giọeyhsng khànccwn khànccwn: “Côuims biếlshlt khôuimsng? Lútqilc trưroyelmdbc, thờzvwmi đjmiiiểxcegm tôuimsi lựjtyla chọeyhsn muốzvwmn kếlshlt hôuimsn vớlmdbi côuims, chírvihnh lànccw coi trọeyhsng đjmiiôuimsi mắhhurt nànccwy củujzea côuims, cáhkbji gìrtvdzotfng hiểxcegu, nhưroyeng đjmiitennu giấjdiru diếlshlm tấjdirt cảmwfm, rấjdirt thôuimsng minh, biếlshlt cáhkbji gìrtvdjdirn nówvvzi cáhkbji gìrtvd khôuimsng nêjdirn nówvvzi, nêjdirn quảmwfmn cáhkbji gìrtvd khôuimsng nêjdirn quảmwfmn cáhkbji gìrtvd…… Nhưroyeng cówvvz đjmiiôuimsi khi, trírvih thôuimsng minh vànccwrnvfm kếlshl củujzea côuims đjmiiãxuxjmimzng sai chỗqbjk, vìrtvd thếlshl mớlmdbi khiếlshln tôuimsi cànccwng ngànccwy cànccwng cháhkbjn ghéoubqt côuims……”

Mấjdiry ngówvvzn tay ưroyeu nhãxuxj luồlmmun vànccwo máhkbji tówvvzc củujzea côuims ta, hung hămqwzng nắhhurm chặmqwzt, lànccwm cho côuims ta ngẩgumong đjmiihulou lêjdirn nhìrtvdn anh, giọeyhsng khànccwn khànccwn nówvvzi: “La Tìrtvdnh Uyểxcegn, khôuimsng nêjdirn lạwfsui đjmiiùmimza giỡlmmun bấjdirt cứnhcs thủujze đjmiioạwfsun gìrtvd nữawyfa, nếlshlu khôuimsng, côuims sẽrtvd khôuimsng gáhkbjnh váhkbjc nổgumoi hậvncxu quảmwfm……”

Ngoànccwi cửwtkha sổgumo, áhkbjnh mặmqwzt trờzvwmi chówvvzi chang, trong phòrnvfng bệdyqjnh lạwfsui bởnccwi vìrtvd sựjtyl tồlmmun tạwfsui củujzea anh mànccw giốzvwmng nhưroye hầhulom bămqwzng lạwfsunh lẽrtvdo.

Mắhhurt thấjdiry Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn từlmdbjdirn trong đjmiii ra, Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf vẫfvsgy vẫfvsgy tay cho ngưroyezvwmi thảmwfm vợjmgf chồlmmung nhànccw họeyhs La, bọeyhsn họeyhs vọeyhst vànccwo phòrnvfng bệdyqjnh xem tìrtvdnh huốzvwmng củujzea con gáhkbji.

Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf nhírvihu nhírvihu mànccwy, đjmiii nhanh đjmiiuổgumoi theo ngưroyezvwmi đjmiiànccwn ôuimsng phírviha trưroyelmdbc: “Hỏvksyi đjmiiưroyejmgfc cáhkbji gìrtvd khôuimsng?”

“Khu nhànccwroyenccwng bêjdirn Nam Sơoubqn, Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh cówvvz khảmwfmmqwzng ởnccw đjmiiówvvz!”

“Phảmwfmi khôuimsng? Vậvncxy mìrtvdnh nhanh chówvvzng pháhkbji ngưroyezvwmi đjmiii qua! Chẳjgdjng qua chỉmbblnccw khu vựjtylc nhỏvksy, mìrtvdnh mưroyejmgfn ngưroyezvwmi bêjdirn vùmimzng biểxcegn qua đjmiiârnvfy trựjtylc tiếlshlp giếlshlt cậvncxu ta!” Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf nảmwfmy sinh áhkbjc đjmiibudrc, ngẫfvsgm nghĩxceg, loạwfsui ngưroyezvwmi nànccwy nêjdirn trựjtylc tiếlshlp dùmimzng bạwfsuo lựjtylc giảmwfmi quyếlshlt.

“Cẩgumon thậvncxn mộbudrt chútqilt, Y Y vànccw Thiêjdirn Nhu ởnccw trêjdirn tay cậvncxu ta, cậvncxu ta sẽrtvd khôuimsng thỏvksya hiệdyqjp, còrnvfn nữawyfa —— La Tìrtvdnh Uyểxcegn cũzotfng khôuimsng thậvncxt sựjtylwvvzi hếlshlt, thỏvksy khôuimsn cówvvz ba hang, nếlshlu Trìrtvdnh Dĩxcegjdirnh chếlshlt sốzvwmng chỉmbblnccw mộbudrt chỗqbjk, vậvncxy đjmiiwiqya phưroyeơoubqng mànccw buổgumoi sáhkbjng cậvncxu ta lừlmdba Dạwfsu Hi vànccw Thiêjdirn Tuyếlshlt chạwfsuy đjmiiếlshln thìrtvd sao, từlmdb đjmiiârnvfu mànccw cậvncxu ta biếlshlt nơoubqi đjmiiówvvz?” Átaumnh mắhhurt củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn ârnvfm u lạwfsunh lẽrtvdo: “La Tìrtvdnh Uyểxcegn nànccwy, quảmwfm thựjtylc lànccw đjmiiang tựjtyl đjmiiànccwo mồlmmu chôuimsn mìrtvdnh!”

“Vậvncxy cậvncxu muốzvwmn nhưroye thếlshlnccwo? Trêjdirn tay cậvncxu ta cówvvz con tin, chútqilng ta cũzotfng khôuimsng thểxceg cứnhcs bịwiqywvvz buộbudrc nhưroye vậvncxy.” Giọeyhsng nówvvzi củujzea Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf dầhulon trởnccwjdirn lạwfsunh lẽrtvdo.

“Mìrtvdnh đjmiii nhửwtkh cậvncxu ta, trêjdirn ngưroyezvwmi mìrtvdnh sẽrtvd khôuimsng mang theo đjmiilmmu chơoubqi, cậvncxu đjmiii theo phírviha sau, nhớlmdb phảmwfmi bảmwfmo đjmiimwfmm Thiêjdirn Nhu vànccw Y Y khôuimsng xảmwfmy ra chuyệdyqjn gìrtvd ——” Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn lạwfsunh nhạwfsut nówvvzi, sau đjmiiówvvz đjmiii vànccwo thang máhkbjy.

“Cậvncxu bệdyqjnh târnvfm thầhulon đjmiiútqilng khôuimsng?” Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf bỗqbjkng nhiêjdirn bẻbudr bảmwfm vai củujzea anh xoay lạwfsui, nhírvihu mànccwy: “Chẳjgdjng lẽrtvd cậvncxu đjmiiwiqynh đjmiii tìrtvdm chếlshlt?”

Đrmnuôuimsi mắhhurt củujzea Nam Cung Kìrtvdnh Hiêjdirn lạwfsunh lẽrtvdo, nhànccwn nhạwfsut nówvvzi: “Tìrtvdm chếlshlt chírvihnh lànccw cậvncxu ta.”

Cửwtkha thang máhkbjy ‘Đrmnuinh’ mộbudrt tiếlshlng đjmiiówvvzng lạwfsui, Lạwfsuc Phànccwm Vũzotf giơoubq tay nhìrtvdn nhìrtvdn đjmiilmmung hồlmmu, kim giârnvfy kia nhírvihch từlmdbng chútqilt khiếlshln lòrnvfng ngưroyezvwmi nówvvzng nhưroye bịwiqy lửwtkha đjmiizvwmt.

Hếlshlt chưroyeơoubqng 312

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.