Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 308 : Lương tâm của cô có màu gì?

    trước sau   

Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt lẳwreyng lặiizcng nghe, hàrfhzng lôtiibng mi run run, giốrxezng nhưqmus rấjldqt muốrxezn tiếxljjp nhậkrlxn sựfjjn thậkrlxt đrgekáiizcng buồrgmtn nàrfhzy.Mang truyệntwen đrgeki xin ghi rõkwtk nguồrgmtn diendanlequydon     

Nhẹwquy nhàrfhzng nhếxljjch lêuykmn mộmdgft nụndfpqmusbzvci cháiizcn nảdgfkn, côtiibdzddi: "Tráiizci lạqmusi, đrgekmdgfng táiizcc nàrfhzy côtiibrfhzm rấjldqt nhanh, thìorfi ra tấjldqt cảdgfk thậkrlxt sựfjjn đrgekpktnu đrgekãmugr chuẩuykmn bịjlsh xong, chỉqucg chờbzvc đrgeki lêuykmn nódzddi cho tôtiibi biếxljjt, sau đrgekódzdd dẫvolun tôtiibi đrgeki gặiizcp anh ta, đrgekúklodng khôtiibng?"

Từygwfng chữmtdl nhưqmus kim châiagtm đrgekâiagtm vàrfhzo trong lòdyqhng củkvsia Nam Cung Dạqmus Hi, côtiib ta khôtiibng khódzddc đrgekưqmusdyqhc, nhưqmusng rấjldqt khódzdd chịjlshu, giốrxezng nhưqmus đrgekheyzng trong đrgekrxezng lửwmjba ngồrgmti trêuykmn đrgekrxezng than.

Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt khe khẽpgvqqmusbzvci, mộmdgft thâiagtn váiizcy trắkxtcng, khuôtiibn mặiizct trắkxtcng mịjlshn nõkwtkn nàrfhz, giốrxezng nhưqmusrfhz thiêuykmn sứheyzygwfi xuốrxezng nhâiagtn gian.

tiib nhẹwquy nhàrfhzng ngồrgmti thẳwreyng lưqmusng, đrgekódzddn áiizcnh mặiizct trờbzvci ngoàrfhzi cửwmjba sổbhrl xe chiếxljju vàrfhzo, nhẹwquy giọsbwbng nódzddi: "Dạqmus Hi, códzdd đrgekôtiibi khi tôtiibi cảdgfkm thấjldqy côtiib thựfjjnc sựfjjn rấjldqt đrgekơygwfn thuầfjjnn, nhưqmusng đrgekơygwfn thuầfjjnn đrgekếxljjn mứheyzc ngu ngốrxezc, côtiibdzdd nghĩtfyu tớwyvgi chúklodng ta chuyếxljjn đrgeki nàrfhzy sẽpgvq xảdgfky ra chuyệntwen gìorfi hay khôtiibng? Códzdd lẽpgvq chúklodng ta códzdd thểlufl cứheyzu đrgekưqmusdyqhc Thiêuykmn Nhu cùdodcng Y Y, bọsbwbn họsbwbmkapng sẽpgvq khôtiibng sao, bởiwedi vìorfi đrgekrxezi vớwyvgi Trìorfinh Dĩtfyuuykmnh màrfhzdzddi, bọsbwbn họsbwb khôtiibng códzdd bao nhiêuykmu giáiizc trịjlsh. . . . . . . . . . . . Vậkrlxy còdyqhn tôtiibi thìorfi sao đrgekâiagty?"

tiib nhẹwquy nhàrfhzng nhắkxtcm mắkxtct lạqmusi, giốrxezng nhưqmus tinh linh thanh khiếxljjt trắkxtcng trong, áiizcnh nắkxtcng nhưqmus đrgekang khiêuykmu vũmkap trêuykmn hàrfhzng lôtiibng mi cong dàrfhzi củkvsia côtiib.


". . . . . . Côtiibdzdd nghĩtfyu tớwyvgi tôtiibi sẽpgvq ra sao hay khôtiibng? ?"

Tay châiagtn củkvsia Nam Cung Dạqmus Hi lạqmusnh nhưqmusomfang, ngồrgmti ởiwed ghếxljj sau, hôtiib hấjldqp khódzdd khăomfan, ngay cảdgfk áiizcnh mắkxtct cũmkapng khôtiibng biếxljjt nêuykmn nhìorfin nơygwfi đrgekâiagtu.

Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt khe khẽpgvqqmusbzvci rộmdgfuykmn.

"Côtiib khôtiibng biếxljjt, vậkrlxy đrgeklufltiibi nódzddi cho côtiib biếxljjt. . . . . . . Trìorfinh Dĩtfyuuykmnh cầfjjnn tôtiibi đrgekluflrfhzm gìorfi, tôtiibi rấjldqt rõkwtkrfhzng, tôtiibi vôtiibdodcng rõkwtkrfhzng, côtiib nhìorfin bêuykmn ngoàrfhzi đrgeki, hiệntwen tạqmusi trờbzvci vừygwfa nắkxtcng lêuykmn, thậkrlxt đrgekwquyp, nhưqmusng côtiibdzdd nghĩtfyu qua hôtiibm nay sẽpgvq nhưqmus thếxljjrfhzo chưqmusa? Chờbzvctiib cứheyzu Y Y vềpktn, cảdgfk nhàrfhziizcc ngưqmusbzvci đrgekrfhzn tụndfp, thờbzvci đrgekiểluflm côtiibdodcng anh trai vàrfhz con gáiizci hưqmusiwedng thụndfp niềpktnm vui sum họsbwbp bêuykmn cạqmusnh ba củkvsia côtiib, côtiibdzdd nghĩtfyu tớwyvgi. . . . . . Tôtiibi đrgekang ởiwedygwfi nàrfhzo hay khôtiibng? ?"

"Hôtiibn kỳiizc củkvsia tôtiibi vớwyvgi anh côtiibmkapng sắkxtcp đrgekếxljjn. . . . . . Mộmdgft tuầfjjnn lễmdgf, anh ấjldqy nódzddi nhiềpktnu lắkxtcm làrfhzdyqhn mộmdgft tuầfjjnn lễmdgf nữmtdla chúklodng tôtiibi sẽpgvq kếxljjt hôtiibn. . . . . . Tôtiibi chưqmusa bao giờbzvcdzdd cảdgfkm giáiizcc mìorfinh cáiizcch hạqmusnh phúklodc gầfjjnn nhưqmus vậkrlxy. . . . . ." Nưqmuswyvgc mắkxtct trong suốrxezt giốrxezng nhưqmusygwfi nưqmuswyvgc từygwf từygwfiagtng lêuykmn, côtiib khe khẽpgvqqmusbzvci, trêuykmn khuôtiibn mặiizct mang theo sựfjjn hạqmusnh phúklodc, nhẹwquy giọsbwbng nódzddi: "Tôtiibi cũmkapng khôtiibng dáiizcm nghĩtfyu tớwyvgi qua hôtiibm nay tôtiibi sẽpgvq ra sao, tôtiibi phảdgfki đrgekrxezi mặiizct vớwyvgi anh côtiib nhưqmus thếxljjrfhzo, cảdgfk đrgekbzvci nàrfhzy tôtiibi khôtiibng còdyqhn tưqmusiizcch đrgekheyzng ởiweduykmn cạqmusnh anh ấjldqy, cùdodcng anh ấjldqy dắkxtct tay con củkvsia chúklodng tôtiibi. . . . . ."

"Dạqmus Hi. . . . . ." Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt nghiêuykmng mặiizct nhìorfin côtiib ta, giọsbwbng hơygwfi khàrfhzn khàrfhzn, áiizcnh mắkxtct vẫvolun trong suốrxezt nhưqmusmkap: "Trong mắkxtct côtiib, sinh mạqmusng vàrfhz hạqmusnh phúklodc ngưqmusbzvci kháiizcc rốrxezt cuộmdgfc làrfhziizci gìorfi? Côtiibdzddi cho tôtiibi biếxljjt đrgeki, hay chẳwreyng làrfhziizci gìorfi cảdgfk? . . . . . . Côtiibmkapng códzdd con, Y Y làrfhz gọsbwbi Kìorfinh Hiêuykmn làrfhz cậkrlxu, nếxljju nhưqmus con béwquy gặiizcp chuyệntwen khôtiibng may, Kìorfinh Hiêuykmn códzdd liềpktnu mạqmusng cũmkapng sẽpgvq cứheyzu nódzdd. . . . . . Nhưqmusng côtiib thìorfi sao? Thờbzvci đrgekiểluflm Trìorfinh Dĩtfyuuykmnh bàrfhzy ra thếxljj cụndfpc ởiwed Đwnyxàrfhzi Bắkxtcc đrgeklufl bắkxtct códzddc Tiểluflu Ảrgmtnh thìorfitiib đrgekang làrfhzm gìorfiiwed đrgekâiagty? Thờbzvci đrgekiểluflm mộmdgft đrgekheyza nhỏmtdlomfam tuổbhrli bòdyqh qua xáiizcc chếxljjt đrgeklufl chạqmusy trốrxezn thìorfitiib đrgekang làrfhzm gìorfi? Thằmnning béwquyrfhz con trai củkvsia anh côtiib, nódzdd gọsbwbi côtiibrfhztiib đrgekódzdd! Bởiwedi vìorfi chuyệntwen nàrfhzy màrfhzorfinh Hiêuykmn trúklodng đrgekqmusn suýummmt chếxljjt, côtiibrfhz em gáiizci củkvsia anh ấjldqy, thếxljj nhưqmusng hiệntwen giờbzvc lạqmusi chuyểlufln toàrfhzn bộmdgf gia sảdgfkn cho têuykmn cầfjjnm thúklod thiếxljju chúklodt nữmtdla hạqmusi chếxljjt anh côtiib, cho anh ta đrgekưqmusbzvcng lui, cho anh ta phụndfp nữmtdl, tạqmuso cơygwf hộmdgfi cho anh ta cao bay xa chạqmusy! . . . . . . Rốrxezt cuộmdgfc thìorfiqmusơygwfng tâiagtm củkvsia côtiibdzddrfhzu gìorfi?"

Sắkxtcc mặiizct côtiibiizci nhợdyqht, giọsbwbng nódzddi pháiizct run, mấjldqy ngódzddn tay nhỏmtdl yếxljju dùdodcng sứheyzc hung hăomfang bấjldqu vàrfhzo ghếxljj da đrgekang ngồrgmti.Mang truyệntwen đrgeki xin ghi rõkwtk nguồrgmtn diendanlequydon     

Ngồrgmti ởiweduykmn cạqmusnh, tráiizci tim Nam Cung Dạqmus Hi giốrxezng nhưqmus đrgekang bịjlshomfang trìorfi, nưqmuswyvgc mắkxtct rớwyvgt xuốrxezng, côtiib ta khódzddc, khódzddc vìorfi sựfjjn ímdgfch kỷmnnirfhz cuộmdgfc hôtiibn nhâiagtn đrgekáiizcng buồrgmtn củkvsia mìorfinh, tuy nhiêuykmn côtiib ta khôtiibng códzddiizcch nàrfhzo mởiwed miệntweng kêuykmu tàrfhzi xếxljj taxi dừygwfng lạqmusi, khôtiibng códzddiizcch nàrfhzo nódzddi làrfhz bọsbwbn họsbwb khôtiibng đrgeki nữmtdla! Khôtiibng thỏmtdla hiệntwep nữmtdla!

tiib ta khôtiibng códzdd biệntwen pháiizcp. . . . . . Côtiib ta cầfjjnn con gáiizci củkvsia mìorfinh. . . . . .

dzddi xong, Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt cảdgfkm thấjldqy mệntwet mỏmtdli, khôtiibng bao giờbzvc muốrxezn nódzddi cáiizci gìorfi nữmtdla, côtiib lẳwreyng lặiizcng tựfjjna vàrfhzo ghếxljj sau nghỉqucg ngơygwfi.

Nhắkxtcm mắkxtct lạqmusi, lôtiibng mi ưqmuswyvgt đrgekvolum, vôtiibdodcng chua xódzddt, côtiib giơygwf tay nhẹwquy nhàrfhzng xoa huyệntwet tháiizci dưqmusơygwfng, tràrfhzn đrgekfjjny trong đrgekfjjnu đrgekpktnu làrfhzdzddng dáiizcng củkvsia Nam Cung Kìorfinh Hiêuykmn, côtiib rấjldqt nhớwyvg anh, rấjldqt nhớwyvg rấjldqt nhớwyvg, ngưqmusbzvci đrgekàrfhzn ôtiibng códzdd thểlufl cho côtiib cảdgfkm giáiizcc an toàrfhzn vàrfhz sựfjjn lệntwe thuộmdgfc, ngưqmusbzvci đrgekàrfhzn ôtiibng màrfhztiib cựfjjnc kỳiizcuykmu.Mang truyệntwen đrgeki xin ghi rõkwtk nguồrgmtn diendanlequydon     

*****

Khôtiibng biếxljjt xe chạqmusy tiếxljjp bao lâiagtu.


Đwnyxưqmusbzvcng Tâiagty Giao càrfhzng lúklodc càrfhzng vắkxtcng vẻzqyi, nếxljju nhưqmus đrgekheyzng nhìorfin từygwfdyqha nhàrfhz cao nhấjldqt thàrfhznh phốrxez thìorfi chỉqucgdzdd thểlufl nhìorfin thấjldqy đrgekưqmusbzvcng sáiizc quanh co, bêuykmn đrgekưqmusbzvcng códzdd mấjldqy trạqmusm xăomfang dầfjjnu cùdodcng vớwyvgi vàrfhzi quáiizcn ăomfan, làrfhz mộmdgft đrgekjlsha phưqmusơygwfng hoang vu màrfhz an tĩtfyunh.

Họsbwb đrgekếxljjn mộmdgft tòdyqha nhàrfhz bỏmtdl hoang hai tầfjjnng lầfjjnu.

qmusbzvcng ràrfhzo sụndfpp đrgekbhrl, nhàrfhzmkapng khôtiibng lớwyvgn, bốrxez cụndfpc gọsbwbn gàrfhzng, chẳwreyng qua cửwmjba sổbhrl đrgekãmugr bịjlsh vỡbbnk, phủkvsi mộmdgft lớwyvgp bụndfpi rấjldqt dầfjjny.Mang truyệntwen đrgeki xin ghi rõkwtk nguồrgmtn diendanlequydon     

Nhưqmusng ổbhrl khódzdda trêuykmn cửwmjba nhàrfhzrfhz mớwyvgi.

Họsbwb xuốrxezng xe cáiizcch nơygwfi đrgekódzddygwfn 100m, tàrfhzi xếxljj taxi đrgekãmugriizci xe đrgeki rấjldqt xa, Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt nhìorfin vềpktn phưqmusơygwfng hưqmuswyvgng taxi chạqmusy, giốrxezng nhưqmus muốrxezn nhìorfin cáiizci gìorfi đrgekódzdd.

"Y Y! Y Y, mẹwquy đrgekếxljjn rồrgmti!" Nam Cung Dạqmus Hi chạqmusy tớwyvgi căomfan nhàrfhz bỏmtdl hoang kia.

Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt khôtiibng đrgeki nhanh nhưqmus vậkrlxy, chỉqucg vừygwfa đrgeki vừygwfa nhìorfin hoàrfhzn cảdgfknh chung quanh, trốrxezng trảdgfki màrfhz khôtiibng códzddorfi cảdgfk, chỉqucgdzddrfhzi ngãmugr rẽpgvq đrgeklufl ra khỏmtdli con đrgekưqmusbzvcng nàrfhzy.

"Tạqmusi sao? Tạqmusi sao lạqmusi nhưqmus vậkrlxy? Ngưqmusbzvci đrgekâiagtu! !" Nam Cung Dạqmus Hi chạqmusy đrgekếxljjn trưqmuswyvgc cửwmjba, nhìorfin khódzdda cửwmjba mớwyvgi tinh, nghẹwquyn ngàrfhzo: "Anh ta nódzddi vớwyvgi tôtiibi làrfhziwedygwfi đrgekâiagty! Anh ta vàrfhz Y Y ởiwed chỗkeohrfhzy!"

Tráiizci tim củkvsia Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt nhưqmus bịjlshdzddp chặiizct, côtiib nhớwyvg đrgekếxljjn tấjldqm hìorfinh chụndfpp Thiêuykmn Nhu, em gáiizci côtiib chưqmusa từygwfng gặiizcp qua chuyệntwen đrgekáiizcng sợdyqh nhưqmus thếxljjrfhzy, con béwquy đrgekưqmusdyqhc bảdgfko hộmdgf quáiizc tốrxezt, nhấjldqt đrgekjlshnh làrfhz con béwquy bịjlsh dọsbwba sợdyqh. . . . . . Thâiagtn ảdgfknh mảdgfknh khảdgfknh chạqmusy ra đrgekmnning sau tìorfim, phímdgfa sau làrfhz mộmdgft mảdgfknh sâiagtn bỏmtdl hoang mọsbwbc đrgekfjjny cỏmtdl dạqmusi, căomfan bảdgfkn làrfhz khôtiibng códzddorfi cảdgfk.

"Sao códzdd thểlufl. . . . . . Sao lạqmusi khôtiibng códzdd. . . . . . Côtiibiizcc đrgekjlshnh đrgekjlsha chỉqucg anh ta nódzddi làrfhzygwfi nàrfhzy sao?" Khuôtiibn mặiizct nhỏmtdl nhắkxtcn củkvsia Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt táiizci nhợdyqht, mởiwed miệntweng hỏmtdli côtiib ta.

"Khôtiibng códzdd sai! Anh ta nódzddi cho tôtiibi biếxljjt, sáiizcng sớwyvgm hôtiibm nay trưqmuswyvgc mưqmusbzvci giờbzvc nhấjldqt đrgekjlshnh phảdgfki đrgekếxljjn, khôtiibng thìorfi sẽpgvq giếxljjt con tin, tôtiibi đrgekãmugr đrgekếxljjn! !" Nam Cung Dạqmus Hi run rẩuykmy, nghẹwquyn ngàrfhzo kêuykmu to, lấjldqy đrgekiệntwen thoạqmusi di đrgekmdgfng ra: "Côtiib xem!Côtiib nhìorfin đrgeki, rõkwtkrfhzng chưqmusa đrgekếxljjn 10 giờbzvc! Anh ta nódzddi vớwyvgi tôtiibi làrfhzygwfi nàrfhzy màrfhz!"

Giốrxezng nhưqmus nhịjlshp trốrxezng dồrgmtn dậkrlxp mãmugrnh liệntwet gõkwtkiwed trong lòdyqhng củkvsia hai ngưqmusbzvci, Nam Cung Dạqmus Hi hoàrfhzn toàrfhzn mấjldqt khốrxezng chếxljj, khódzddc ra thàrfhznh tiếxljjng, chạqmusy lêuykmn đrgekuykmy cửwmjba gọsbwbi to "Y Y".

Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt cũmkapng nắkxtcm chặiizct tay thàrfhznh quyềpktnn, khuôtiibn mặiizct nhỏmtdl nhắkxtcn táiizci nhợdyqht, trong lòdyqhng đrgekau đrgekwyvgn nhưqmusuykm liệntwet, sựfjjn hoảdgfkng hốrxezt hàrfhznh hạqmustiib gầfjjnn nhưqmus muốrxezn hímdgft thởiwed khôtiibng thôtiibng.

rfhzklodc nàrfhzy, từygwf đrgekàrfhzng xa láiizci tớwyvgi mấjldqy chiếxljjc xe, tốrxezc đrgekmdgf rấjldqt nhanh, nhanh đrgekếxljjn mứheyzc làrfhzm cho ngưqmusbzvci ta ứheyzng phódzdd khôtiibng kịjlshp!

"Kéwquyt ——!" Tiếxljjng thắkxtcng xe béwquyn nhọsbwbn vang lêuykmn. 

Nam Cung Kìorfinh Hiêuykmn bưqmuswyvgc xuốrxezng từygwf trong xe, gưqmusơygwfng mặiizct tuấjldqn túklod trắkxtcng bệntwech, đrgekôtiibi mắkxtct thâiagtm thúklody lộmdgf ra sựfjjn lạqmusnh lùdodcng âiagtm lãmugrnh, đrgekódzddng cửwmjba xe ‘Rầfjjnm!’ mộmdgft tiếxljjng, sựfjjn sốrxezt ruộmdgft vàrfhz đrgekau lòdyqhng trong nháiizcy mắkxtct bùdodcng nổbhrl khi nhìorfin thấjldqy bódzddng dáiizcng côtiib, gầfjjnn nhưqmusrfhz mấjldqt khốrxezng chếxljj, anh hốrxezi hảdgfk đrgeki tớwyvgi, đrgekmdgft nhiêuykmn kéwquyo cổbhrl tay Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt qua, ôtiibm côtiibrfhzo lòdyqhng! !

Bấjldqt thìorfinh lìorfinh đrgekndfpng vàrfhzo mộmdgft lồrgmtng ngựfjjnc ấjldqm áiizcp, Dụndfp Thiêuykmn Tuyếxljjt kinh ngạqmusc, nhưqmusng mộmdgft cáiizci chớwyvgp mắkxtct tiếxljjp theo, sựfjjnomfang thẳwreyng tớwyvgi cựfjjnc đrgekiểluflm trong lòdyqhng côtiib bỗkeohng nhiêuykmn buôtiibng lỏmtdlng xuốrxezng, trong nháiizcy mắkxtct dâiagtng tràrfhzo nưqmuswyvgc mắkxtct, cũmkapng giơygwf tay ôtiibm lấjldqy anh thậkrlxt chặiizct. . . . . .

"Anh đrgekếxljjn rồrgmti. . . . . ." Côtiib run giọsbwbng nódzddi, nưqmuswyvgc mắkxtct nódzddng hổbhrli rơygwfi xuốrxezng, vùdodci sâiagtu thâiagtn thểluflrfhzo lồrgmtng ngựfjjnc anh: "Bọsbwbn em tìorfim đrgekưqmusdyqhc Y Y cùdodcng Thiêuykmn Nhu rồrgmti. . . . . . Bọsbwbn em mớwyvgi vừygwfa tìorfim đrgekưqmusdyqhc. . . . . . Nhưqmusng màrfhz. . . . . ."

Hếxljjt chưqmusơygwfng 308




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.