Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 306 : Nam Cung Dạ Hi, có gan cô nói lại lần nữa

    trước sau   

“Khôcukmng cóshrgfxbuch nàupsro!!” Nam Cung Dạzskk Hi gàupsro lêvsbin, nứjnuzc nởryra òwceva khóshrgc, nắuepmm chặarict di đgaijftudng run giọcbslng nóshrgi: “Côcukm biếuepmt đgaijâfkbqy làupsr ai gửsmlji cho tôcukmi hay khôcukmng? Sáfxbung nay tôcukmi vừjbjsa nhậzpdwn đgaijưupsrxbbvc đgaijiệgnlrn thoạzskki…… Tôcukmi nhậzpdwn đgaijưupsrxbbvc đgaijiệgnlrn thoạzskki củwaxia Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh! Anh ta nóshrgi vớjxnii tôcukmi anh ta ởryra thàupsrnh phốxwqw Z, anh ta nóshrgi con gáfxbui củwaxia chúhdbfng tôcukmi đgaijang ởryra trong tay anh ta, tiếuepmp đgaijóshrg gửsmlji cho tôcukmi bứjnuzc ảjxninh nàupsry, hỏejyqi tôcukmi cóshrg cầsmljn con béfxbu hay khôcukmng! Tôcukmi nhớjxni con béfxbu muốxwqwn đgaijvsbin …… Tôcukmi thậzpdwt sựooua muốxwqwn đgaijvsbin rồgaiji……”

Chờxwupfkbqu nhưupsr vậzpdwy mớjxnii cóshrg đgaijưupsrxbbvc tin tứjnuzc củwaxia con gáfxbui, ởryra trong mơxbbv thấswkly con gáfxbui biếuepmt bao nhiêvsbiu lầsmljn, nhưupsrng sáfxbung nay, vừjbjsa mởryra di đgaijftudng đgaijãftud nhìydaxn thấswkly ảjxninh con gáfxbui bịawdl tróshrgi chặarict hôcukmn mêvsbi bấswklt tỉgudinh nằdxlmm ởryra trêvsbin sofa, suýejyqt nữatcja côcukm ta đgaijãftud bịawdl dọcbsla ngấswklt xỉgudiu! Khi giọcbslng củwaxia têvsbin khốxwqwn kiếuepmp kia vang lêvsbin bêvsbin tai, thiếuepmu chúhdbft nữatcja côcukm ta đgaijãftud quăwaxing đgaijiệgnlrn thoạzskki di đgaijftudng ra ngoàupsri!

wcevng tràupsrn đgaijsmljy cừjbjsu hậzpdwn, lo lắuepmng, sốxwqwt ruộftudt, khiếuepmn côcukm ta muốxwqwn đgaijvsbin cuồgaijng gàupsro théfxbut!

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt giậzpdwt mìydaxnh mởryra to hai mắuepmt nhìydaxn, cảjxni ngưupsrxwupi cứjnuzng ngắuepmt, khi nghe đgaijưupsrxbbvc câfkbqu “Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh ởryra thàupsrnh phốxwqw Z”, theo bảjxnin năwaxing côcukm nghĩwvif đgaijếuepmn căwaxin nhàupsrryragtibng ngoạzskki ôcukmgtibng vớjxnii sựooua kháfxbut máfxbuu củwaxia anh ta khi đgaijóshrg, sắuepmc mặarict trắuepmng bệgnlrch, gầsmljn nhưupsr khôcukmng suy nghĩwvifydax, xoay ngưupsrxwupi cầsmljm lấswkly đgaijiệgnlrn thoạzskki bàupsrn bêvsbin cạzskknh,vộftudi vãftud bấswklm sốxwqw.

“Điioaxbbvi đgaijãftud! Côcukm muốxwqwn làupsrm gìydax!” Nam Cung Dạzskk Hi kinh hoảjxning, trêvsbin mặarict đgaijsmljy nưupsrjxnic mắuepmt, giơxbbv tay qua ấswkln ngắuepmt đgaijiệgnlrn thoạzskki.

“Tôcukmi gọcbsli cho anh củwaxia côcukm,” Khuôcukmn mặarict nhỏejyq nhắuepmn củwaxia Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt táfxbui nhợxbbvt, bìydaxnh tĩwvifnh nóshrgi: “Anh ấswkly vàupsr Lạzskkc Phàupsrm Vũyuvr vẫjbjsn đgaijang truy tìydaxm Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh ởryra thàupsrnh phốxwqw S, khôcukmng biếuepmt anh ta dùgtibng biệgnlrn pháfxbup gìydax quay trởryra lạzskki thàupsrnh phốxwqw Z, tôcukmi phảjxnii nóshrgi cho Kìydaxnh Hiêvsbin biếuepmt ngay lậzpdwp tứjnuzc.”


“Côcukm đgaijvsbin rồgaiji!!” Nam Cung Dạzskk Hi đgaijoạzskkt lấswkly ốxwqwng nghe trong tay côcukm, bỗbcvsng nhiêvsbin đgaijarict ốxwqwng nghe trởryra lạzskki đgaijiệgnlrn thoạzskki, mộftudt giọcbslt nưupsrjxnic mắuepmt cũyuvrng rớjxnit ởryra trêvsbin đgaijóshrg.

“Sao lạzskki thếuepmupsry?” Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt lạzskknh lùgtibng nhìydaxn côcukm ta: “Dạzskk Hi, côcukmshrgi cho tôcukmi nghe, chuyệgnlrn làupsr nhưupsr thếuepmupsro? Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh uy hiếuepmp côcukm đgaijúhdbfng khôcukmng? 
Anh ta bắuepmt cóshrgc con gáfxbui côcukm, sau đgaijóshrg ra đgaijiềuqczu kiệgnlrn muốxwqwn trao đgaijydaxi? Côcukm đgaijjbjsng cóshrg hồgaij đgaijgaij!! Hổydax dữatcj khôcukmng ăwaxin thịawdlt con, cho dùgtib anh ta cầsmljm thúhdbf đgaijếuepmn mứjnuzc uy hiếuepmp côcukmyuvrng sẽwcnf khôcukmng thậzpdwt sựoouaupsrm gìydax Y Y, chẳgtibng lẽwcnfcukm thậzpdwt sựooua nghe lờxwupi anh ta, dựoouaa theo đgaijiềuqczu kiệgnlrn anh ta nóshrgi màupsrupsrm theo sao?? Tôcukmi nóshrgi cho côcukm biếuepmt, tôcukmi đgaijãftud từjbjsng mắuepmc bẫjbjsy, tôcukmi quáfxbu ngốxwqwc nêvsbin đgaijãftud phạzskkm sai lầsmljm, tôcukmi khôcukmng thểhwkp nhìydaxn côcukmyuvrng nhưupsr vậzpdwy!”

Nam Cung Dạzskk Hi chảjxniy nưupsrjxnic mắuepmt gàupsro lêvsbin: “Sao côcukm biếuepmt anh ta sẽwcnf khôcukmng !! Vìydax bắuepmt cóshrgc Tiểhwkpu Ảvxjknh ngay cảjxnihdbfng anh ta cũyuvrng sửsmlj dụdrrong, giếuepmt ngưupsrxwupi cũyuvrng khôcukmng đgaijhwkp ýejyq, côcukm cho làupsrcukmi khôcukmng biếuepmt àupsr?! Côcukm nhìydaxn đgaiji…… Điioaâfkbqy chíwcnfnh làupsr con gáfxbui củwaxia anh ta…… Nếuepmu anh ta còwcevn chúhdbft nhâfkbqn tìydaxnh vàupsrupsrơxbbvng tri thìydax anh ta sẽwcnf tróshrgi con gáfxbui củwaxia mìydaxnh nhưupsr vậzpdwy sao?!”

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt thốxwqwng khổydax xoa xoa tráfxbun, nhìydaxn côcukm ta, lớjxnin tiếuepmng: “Côcukm tỉgudinh táfxbuo mộftudt chúhdbft đgaijưupsrxbbvc khôcukmng! Tiểhwkpu Ảvxjknh khôcukmng phảjxnii con củwaxia anh ta, làupsr con củwaxia tôcukmi vàupsrydaxnh Hiêvsbin, đgaijưupsrơxbbvng nhiêvsbin anh ta ra tay đgaijưupsrxbbvc! Côcukm khôcukmng nêvsbin nhìydaxn thấswkly con gáfxbui làupsr rốxwqwi lêvsbin đgaijưupsrxbbvc khôcukmng!”

“Y Y khôcukmng phảjxnii con gáfxbui củwaxia côcukm, đgaijưupsrơxbbvng nhiêvsbin côcukm sẽwcnfshrgi nhưupsr vậzpdwy!” Nam Cung Dạzskk Hi phẫjbjsn nộftud trừjbjsng mắuepmt nhìydaxn côcukm.

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt chăwaxim chúhdbf nhìydaxn côcukm ta, gầsmljn nhưupsr muốxwqwn đgaijvsbin rồgaiji, chẳgtibng qua cảjxnim thấswkly hìydaxnh nhưupsrshrgydax đgaijóshrg khôcukmng thíwcnfch hợxbbvp, côcukm nhìydaxn kỹuepm biểhwkpu tìydaxnh củwaxia Nam Cung Dạzskk Hi, đgaijèjwlp xuốxwqwng cuồgaijng loạzskkn trong lòwcevng, thấswklp giọcbslng nóshrgi: “Điioaiềuqczu kiệgnlrn củwaxia anh ta làupsrydax?…… Dạzskk Hi, nóshrgi cho tôcukmi nghe, anh ta muốxwqwn côcukmupsrm gìydax?”

Trong lòwcevng côcukm biếuepmt rõdzli, tuy Nam Cung Dạzskk Hi hơxbbvi tùgtiby hứjnuzng, chỉgudi sốxwqw thôcukmng minh lạzskki khôcukmng cao, nhưupsrng trong lòwcevng côcukm ta chíwcnfnh làupsr vẫjbjsn yêvsbiu Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh, nếuepmu đgaijưupsrxbbvc, côcukm ta vẫjbjsn hy vọcbslng ba vàupsr anh trai mìydaxnh vĩwvifnh viễiomyn khôcukmng bắuepmt đgaijưupsrxbbvc Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh, cho dùgtib anh ta bỏejyq mạzskkng ởryra đgaijâfkbqu cũyuvrng đgaijưupsrxbbvc, tóshrgm lạzskki khôcukmng nêvsbin trởryra vềuqcz nhàupsr Nam Cung, nếuepmu khôcukmng, chắuepmc chắuepmn anh trai củwaxia côcukm ta sẽwcnf khôcukmng bỏejyq qua cho anh ta!

Nam Cung Dạzskk Hi đgaijèjwlpfxbun nưupsrjxnic mắuepmt, áfxbunh mắuepmt néfxbu tráfxbunh vàupsri lầsmljn, cuốxwqwi cùgtibng vẫjbjsn làupsr nhìydaxn thẳgtibng Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt, nóshrgi: “Anh ta muốxwqwn tôcukmi đgaijưupsra tiềuqczn, giúhdbfp anh ta xửsmljejyq hộftud chiếuepmu xuấswklt ngoạzskki, chuẩfaobn bịawdl tốxwqwt cho anh ta mộftudt đgaijưupsrxwupng lui, anh ta sẽwcnf khôcukmng sốxwqwng ởryra Trung Quốxwqwc nữatcja, còwcevn cóshrg…… Anh ta còwcevn nóshrgi, nếuepmu muốxwqw
Y Y khôcukmng cóshrg việgnlrc gìydax, đgaijưupsra côcukm đgaiji gặaricp anh ta, sau đgaijóshrgcukmi cóshrg thểhwkp dẫjbjsn Y Y vềuqcz……”

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt lẳgtibng lặaricng nghe, trong đgaijsmlju ‘Ầhdbfm’ mộftudt tiếuepmng.

Điioaôcukmi mắuepmt củwaxia côcukm lộftud vẻhoze khôcukmng thểhwkpupsrryrang tưupsrxbbvng nổydaxi, gắuepmt gao nhìydaxn chằdxlmm chằdxlmm Nam Cung Dạzskk Hi, nhịawdln khôcukmng đgaijưupsrxbbvc màupsrupsrxwupi khổydax, biểhwkpu tìydaxnh dầsmljn lạzskknh lùgtibng, nóshrgi từjbjsng câfkbqu từjbjsng chữatcjdzliupsrng: “Sáfxbung sớjxnim nhậzpdwn đgaijưupsrxbbvc đgaijiệgnlrn thoạzskki củwaxia anh ta, ngay lậzpdwp tứjnuzc chạzskky lêvsbin tìydaxm tôcukmi châfkbqm chọcbslc mỉgudia mai hỏejyqi tin củwaxia Y Y, nóshrgi cho tôcukmi biếuepmt tung tíwcnfch củwaxia anh ta nhưupsrng lạzskki khôcukmng cho tôcukmi gọcbsli đgaijiệgnlrn thoạzskki cho Kìydaxnh Hiêvsbin bắuepmt anh ta, chíwcnfnh làupsrydax muốxwqwn nóshrgi vớjxnii tôcukmi —— tôcukmi phảjxnii tựoouaydaxnh đgaiji gặaricp Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh, đgaijydaxi con gáfxbui côcukm vềuqcz, phảjxnii khôcukmng?” 

Giọcbslng củwaxia Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt lạzskknh băwaxing, trong mắuepmt mang theo lửsmlja giậzpdwn, khiếuepmn Nam Cung Dạzskk Hi khôcukmng chỗbcvs dung thâfkbqn.

“Nam Cung Dạzskk Hi, côcukmshrg can đgaijjxnim thìydaxshrgi lạzskki lầsmljn nữatcja,” Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt cấswklt cao âfkbqm đgaijiệgnlru, trong mắuepmt mang theo lửsmlja giậzpdwn nóshrgi: “Muốxwqwn tôcukmi đgaiji gặaricp têvsbin cầsmljm thúhdbf kia, cho anh ta tiềuqczn, cho anh ta đgaijưupsrxwupng lui, đgaijydaxi lạzskki con gáfxbui bìydaxnh an khôcukmng cóshrg việgnlrc gìydax đgaijúhdbfng khôcukmng?!”

Từjbjsng chữatcjdzliupsrng, nhưupsr nệgnlrn vàupsro lòwcevng củwaxia Nam Cung Dạzskk Hi.


“Côcukm đgaijjbjsng nghĩwvifupsrcukmi vôcukm cớjxnifkbqy rốxwqwi, tôcukmi khôcukmng hềuqczcukm cớjxnifkbqy rốxwqwi!” Nam Cung Dạzskk Hi gàupsro lêvsbin, nưupsrjxnic mắuepmt đgaijjxnio quanh hốxwqwc mắuepmt, cúhdbfi đgaijsmlju tìydaxm kiếuepmm trong di đgaijftudng, đgaijưupsra cho côcukm nhìydaxn mộftudt bứjnuzc ảjxninh kháfxbuc: “Côcukm tựooua nhìydaxn đgaiji! Điioaâfkbqy làupsr ai!”

Ámmfwnh mắuepmt đgaijsmljy lửsmlja giậzpdwn củwaxia Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt liếuepmc nhìydaxn di đgaijftudng củwaxia côcukm ta, quảjxni nhiêvsbin trêvsbin bứjnuzc ảjxninh màupsrn hìydaxnh làupsr mộftudt ngưupsrxwupi kháfxbuc, cũyuvrng bịawdl bịawdlt mắuepmt giốxwqwng nhưupsr Y Y, miệgnlrng bịawdlfxbun kíwcnfn, tay bịawdl tróshrgi ởryra sau ngưupsrxwupi, nhưupsrng Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt vẫjbjsn cóshrg thểhwkp nhậzpdwn ra đgaijưupsrxbbvc…… Cóshrg chếuepmt côcukmyuvrng nhậzpdwn ra đgaijưupsrxbbvc……

Bỗbcvsng nhiêvsbin tráfxbui tim giốxwqwng nhưupsr bịawdlhdbfa tạzskk nệgnlrn, áfxbunh mắuepmt củwaxia Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt run run, đgaijsmlju ngóshrgn tay đgaijuqczu trởryravsbin táfxbui nhợxbbvt, cầsmljm lấswkly di đgaijftudng cẩfaobn thậzpdwn nhìydaxn.

Điioaóshrgupsr Thiêvsbin Nhu.

Ngưupsrxwupi nằdxlmm trêvsbin mặarict đgaijswklt lạzskknh kẽwcnfo kia, rõdzliupsrng làupsr Thiêvsbin Nhu!

“Chíwcnfnh côcukm nhìydaxn kỹuepm đgaiji,” Giọcbslng củwaxia Nam Cung Dạzskk Hi khàupsrn khàupsrn: “Nếuepmu chỉgudishrg Y Y bịawdl bắuepmt cóshrgc, tôcukmi khôcukmng cầsmljn gấswklp gáfxbup đgaijếuepmn tìydaxm côcukm, tạzskki sao tôcukmi khôcukmng đgaiji tìydaxm anh tôcukmi màupsr lạzskki trựoouac tiếuepmp tớjxnii tìydaxm côcukm?! Anh ta nóshrgi, nếuepmu côcukm khôcukmng đgaiji, cảjxni đgaijxwupi nàupsry côcukm đgaijjbjsng mong gặaricp lạzskki em gáfxbui!”

Sao Thiêvsbin Nhu lạzskki ởryra trêvsbin tay anh ta…… 

Sao cóshrg thểhwkp nhưupsr thếuepm……

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt gầsmljn nhưupsr sụdrrop đgaijydax, mắuepmt cũyuvrng rơxbbvi lệgnlr, hai tay chốxwqwng trêvsbin mặarict bàupsrn mớjxnii khôcukmng téfxbu ngãftud, côcukm giơxbbv tay chốxwqwng tráfxbun, hòwceva hoãftudn cảjxnim xúhdbfc, trong sựooua đgaijau lòwcevng vàupsr sốxwqwt ruộftudt suy nghĩwvif biệgnlrn pháfxbup giảjxnii quyếuepmt……

upsrjxnic mắuepmt chảjxniy đgaijsmljy mặarict, côcukm nghĩwvif kỹuepm rồgaiji, trựoouac tiếuepmp đgaijfaoby bàupsrn đgaiji ra bêvsbin ngoàupsri.

“Nàupsry! Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt, côcukm muốxwqwn làupsrm gìydax!” Nam Cung Dạzskk Hi kêvsbiu lêvsbin.

“Tôcukmi đgaiji tìydaxm anh côcukm, tôcukmi muốxwqwn nhìydaxn thấswkly anh ấswkly ngay lậzpdwp tứjnuzc!” Khuôcukmn mặarict nhỏejyq nhắuepmn táfxbui nhợxbbvt củwaxia Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt đgaijsmljy nưupsrjxnic mắuepmt, trong mắuepmt lộftud ra sựooua kiêvsbin đgaijawdlnh: “Têvsbin khốxwqwn kiếuepmp kia muốxwqwn diễiomyn lạzskki tròwcevyuvr thìydax sai rồgaiji, lầsmljn trưupsrjxnic dùgtibng con tôcukmi tớjxnii uy hiếuepmp tôcukmi, lầsmljn nàupsry làupsrgtibng em gáfxbui tôcukmi…… Anh ta quảjxni thựoouac mấswklt hếuepmt tíwcnfnh ngưupsrxwupi!”

“Điioaxbbvi đgaijãftud! Côcukm khôcukmng thểhwkp đgaiji!!” Sắuepmc mặarict củwaxia Nam Cung Dạzskk Hi trắuepmng bệgnlrch, run giọcbslng nóshrgi: “Anh ta nóshrgi, nếuepmu côcukmfxbum thôcukmng báfxbuo cho anh tôcukmi hay cho ngưupsrxwupi kháfxbuc biếuepmt thìydax anh ta sẽwcnf giếuepmt con tin! Côcukm khôcukmng đgaijhwkp bụdrrong con gáfxbui củwaxia tôcukmi, côcukmyuvrng khôcukmng đgaijhwkp bụdrrong em gáfxbui củwaxia côcukm sao?!”

Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt quay đgaijsmlju lạzskki, nưupsrjxnic mắuepmt rơxbbvi càupsrng lúhdbfc càupsrng nhiềuqczu, giọcbslng khàupsrn khàupsrn: “Nam Cung Dạzskk Hi, tôcukmi nóshrgi lạzskki mộftudt lầsmljn nữatcja, hai côcukm cháfxbuu ởryra trong tay Trìydaxnh Dĩwvifvsbinh, cho dùgtibshrg giếuepmt con tin cũyuvrng sẽwcnf khôcukmng giếuepmt con gáfxbui côcukm trưupsrjxnic! Tôcukmi cũyuvrng biếuepmt đgaijóshrgupsr mạzskkng sốxwqwng củwaxia em gáfxbui tôcukmi, tôcukmi lo lắuepmng khôcukmng íwcnft hơxbbvn côcukm! Nhưupsrng lầsmljn nàupsry, nếuepmu tôcukmi lạzskki ngu ngốxwqwc chạzskky tớjxnii đgaijhwkp cầsmljm thúhdbf kia xâfkbqu xéfxbu thìydaxcukmi khôcukmng phảjxnii làupsr Dụdrro Thiêvsbin Tuyếuepmt!”

Hếuepmt chưupsrơxbbvng 306




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.