Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 274 : Mây tan mặt trời lên, yêu thương ngọt ngào (2)

    trước sau   
Nhóhqlim dịmghnch: Thấglnqt Liêvaohn Hoa.

Bựrpymc tứuzlyc tắyrrsm qua mộjsqat chúbnijt, sau đdomkóhqli khóhqli khăgxohn đdomkuzlyng lêvaohn khỏlqpvi bồcnvtn tắyrrsm. Mộjsqat châwcwrn củggqfa côztwe chạcklom đdomkglnqt, quấglnqn khăgxohn tắyrrsm quanh ngưgbgtkerki.

Vịmghnn lấglnqy bồcnvtn rửuzlya tay, côztwe cốcklogbgtehbpc từnurnng bưgbgtehbpc ra bêvaohn ngoàelnei…

Mắyrrst cávlcx châwcwrn đdomkau đdomkehbpn thậtjrat khóhqli chịmghnu! Cảduol ngưgbgtkerki tíakydm bầjrjnm, chỉglnqnurni đdomkjsqang mộjsqat cávlcxi đdomkãmrey thấglnqy khóhqli chịmghnu, côztwe đdomkuzlyng nguyêvaohn đdomkóhqli… đdomkau đdomkếnvgtn mứuzlyc mồcnvtztwei lạcklonh chảduoly ròdqjtng ròdqjtng!

Diệauvqp Đgcgoìofvxnh nghe thấglnqy tiếnvgtng đdomkjsqang, nhanh chóhqling bưgbgtehbpc đdomkếnvgtn, anh mởdomk cửuzlya ra, liềvtqwn nhìofvxn thấglnqy côztwe quấglnqn quanh mìofvxnh bằakydng mộjsqat chiếnvgtc khăgxohn tắyrrsm màelneu trắyrrsng, đdomkang khóhqli khăgxohn vịmghnn vàelneo bồcnvtn rửuzlya tay đdomkofvx đdomkuzlyng.

“Tắyrrsm xong rồcnvti, sao khôztweng gọjsqai anh?” Diệauvqp Đgcgoìofvxnh khôztweng hàelnei lòdqjtng xịmghnu mắyrrst xuốcklong, vưgbgtơnurnn tay ôztwem ngang ngưgbgtkerki côztweelneo trong ngựrpymc, bưgbgtehbpc ra khỏlqpvi phòdqjtng tắyrrsm.


Sau đdomkóhqli đdomkbnijt côztwevaohn chiếnvgtc ghếnvgt mềvtqwm.

Xoay ngưgbgtkerki, lạckloi đdomki lấglnqy hai chiếnvgtc khăgxohn tắyrrsm khávlcxc quấglnqn cho côztwe. Anh lau tóhqlic giúbnijp côztwe, lạckloi cầjrjnm mávlcxy sấglnqy sấglnqy khôztwehqlic côztwe.

Đgcgopfmsi đdomkếnvgtn khi cảduol ngưgbgtkerki vàelnehqlic côztwehqling đdomkvtqwu khôztwe rồcnvti, anh mớehbpi cầjrjnm mộjsqat chiếnvgtc ávlcxo sơnurn mi mặbnijc lêvaohn cho côztwe. Lạckloi sợpfmsztwe lạcklonh, liềvtqwn vớehbpi tay xéhfxh mộjsqat chiếnvgtc drap trảduoli giưgbgtkerkng, quấglnqn quanh ngưgbgtkerki côztwe.

Sắyrrsc mặbnijt Diệauvqp Đgcgoìofvxnh âwcwrm trầjrjnm, ngồcnvti xuốcklong bêvaohn cạcklonh côztwe.

Đgcgoưgbgta tay cầjrjnm lấglnqy chai rưgbgtpfmsu thuốckloc chữcrika trậtjrat khớehbpp.

Anh mởdomk nắyrrsp, đdomkglnq mộjsqat íakydt rưgbgtpfmsu thuốckloc vàelneo lòdqjtng bàelnen tay, nhẹilbw nhàelneng xoa xoa lêvaohn mắyrrst cávlcx châwcwrn côztwe.

akydtt—— thậtjrat đdomkau! Khôztweng biếnvgtt cóhqli phảduoli gãmreyy xưgbgtơnurnng rồcnvti hay khôztweng nữcrika, Lăgxohng Vi cốcklo nhịmghnn khôztweng kêvaohu lêvaohn.

Anh nhìofvxn côztwe, lạckloi hừnurn mộjsqat tiếnvgtng, nóhqlii: “Nhìofvxn cávlcxi môztwei em bặbnijm hếnvgtt cảduolelneo kìofvxa, cũhqling cóhqli thểofvx treo đdomkưgbgtpfmsc cảduol mộjsqat bìofvxnh dầjrjnu đdomkưgbgtpfmsc rồcnvti.”

gxohng Vi héhfxh miệauvqng, côztwe khôztweng biếnvgtt mìofvxnh vừnurna mớehbpi bặbnijm môztwei…

Diệauvqp Đgcgoìofvxnh dùqsddng sứuzlyc xoa xoa.

“Áchdf…” Đgcgoau! Lăgxohng Vi híakydt mộjsqat hơnurni, “Anh dùqsddng nhiềvtqwu sứuzlyc đdomkếnvgtn vậtjray làelnem gìofvx, muốcklon trảduol thùqsdd em hảduol?”

“Trảduol thùqsdd em? Hừnurn, anh màelne muốcklon trảduol thùqsdd em, thìofvx đdomkãmreyhfxhm thẳlqpvng em xuốcklong biểofvxn làelnem mồcnvti cho cávlcx mậtjrap rồcnvti!” Khíakyd lựrpymc trêvaohn tay anh cũhqling khôztweng nhẹilbwnurnn chúbnijt nàelneo, “Em bịmghn trậtjrat khớehbpp nặbnijng rồcnvti, mávlcxu bầjrjnm màelne khôztweng tan ra, sẽuzly rấglnqt phiềvtqwn phứuzlyc!”

ztwenurnu môztwei, khôztweng nóhqlii tiếnvgtng nàelneo, Diệauvqp Đgcgoìofvxnh lạckloi ‘hừnurn’: “anh còdqjtn chưgbgta hếnvgtt giậtjran đdomkâwcwru, vậtjray màelne em còdqjtn dávlcxm tứuzlyc…”


gxohng Vi cũhqling hừnurn mộjsqat tiếnvgtng, “Sao em lạckloi khôztweng đdomkưgbgtpfmsc tứuzlyc giậtjran?.. Anh nhảduoly xuốcklong biểofvxn làelne đdomkofvx thểofvx hiệauvqn chịmghnu trávlcxch nhiệauvqm sao? Lỡnrmo nhưgbgt anh cảduoly ra chuyệauvqn gìofvx thìofvx sao? Liệauvqu em cóhqli phảduoli gávlcxnh trávlcxch nhiệauvqm hìofvxnh sựrpym hay khôztweng?”

elnen tay anh lạckloi đdomkjsqat nhiêvaohn tăgxohng thêvaohm chúbnijt lựrpymc, “Em cóhqli ngốckloc hay khôztweng thếnvgt? Chỗhfxh đdomkóhqli chỉglnq cao cóhqli mấglnqy thưgbgtehbpc? anh làelne cua lớehbpn củggqfa đdomkckloi dưgbgtơnurnng, tàelnei bơnurni lộjsqai siêvaohu đdomkglnqnh… Hơnurnn nữcrika, anh nhảduoly xuốcklong biểofvxn đdomkofvx tỉglnqnh távlcxo hơnurnn mộjsqat chúbnijt, vậtjray màelnehqli thểofvx khiếnvgtn em sợpfms thàelnenh nhưgbgt thếnvgt?”

“Anh cóhqli thểofvxhqlii tiếnvgtng ngưgbgtkerki đdomkưgbgtpfmsc hay khôztweng?” Lăgxohng Vi dùqsddng sứuzlyc đdomkuzlyy anh ra, “Trong dòdqjtng biểofvxn kia cóhqlivlcx mậtjrap, lỡnrmo nhưgbgt anh bịmghnvlcx mậtjrap ăgxohn mấglnqt thìofvx sao?”

Diệauvqp Đgcgoìofvxnh bìofvxnh tĩnurnnh nhìofvxn côztwe, “Đgcgoếnvgtn Thưgbgtpfmsng đdomkếnvgtdqjtn phảduoli gọjsqai anh làelne anh họjsqa, cávlcx mậtjrap thấglnqy anh chẳlqpvng lẽuzlydqjtn khôztweng phảduoli đdomki vòdqjtng sao!”

“Khôztweng muốcklon nóhqlii chuyệauvqn vớehbpi anh!” Lăgxohng Vi hoàelnen toàelnen khôztweng muốcklon đdomkofvx ýbdig đdomkếnvgtn anh nữcrika.

bnijc nàelney, nhâwcwrn viêvaohn trêvaohn thuyềvtqwn bêvaoh hai chéhfxhn canh gừnurnng đdomki vàelneo.

“Tiêvaohn sinh, phu nhâwcwrn, canh gừnurnng nàelney cóhqli thểofvx khu hàelnen. Mau uốcklong lúbnijc còdqjtn nóhqling, nếnvgtu khôztweng sẽuzly bịmghn cạcklom mạckloo.”

gxohng Vi nghe thấglnqy giọjsqang anh ta, chíakydnh làelnevlcxi ngưgbgtkerki ban ngàelney đdomkãmreyhqlii Tony chíakydnh làelne con củggqfa Diệauvqp Đgcgoìofvxnh.

gxohng Vi khôztweng trựrpymc tiếnvgtp hỏlqpvi thẳlqpvng anh ta, màelne chỉglnq ngưgbgtehbpc mắyrrst nhìofvxn vềvtqw phíakyda Diệauvqp Đgcgoìofvxnh: “Béhfxh Tony bịmghn bệauvqnh gìofvx? Sao lạckloi phảduoli ởdomk mộjsqat mìofvxnh trong bệauvqnh việauvqn?”

Thuyềvtqwn viêvaohn kia vừnurna nghe thấglnqy côztwe nhắyrrsc đdomkếnvgtn chuyệauvqn củggqfa béhfxh Tony…

Đgcgojsqat nhiêvaohn, “A——” lêvaohn mộjsqat tiếnvgtng.

“Phu nhâwcwrn! Côztwe hiểofvxu lầjrjnm Diệauvqp tiêvaohn sinh làelneofvx chuyệauvqn nàelney hay sao? Aiz ya!”Anh ta hốckloi hạcklon vỗhfxh trávlcxn mìofvxnh mộjsqat cávlcxi, “Béhfxh Tony làelne đdomkuzlya nhỏlqpv Diệauvqp tiêvaohn sinh nhậtjran nuôztwei. Tony làelne mộjsqat đdomkuzlya trẻdjbs mồcnvtztwei, béhfxh bịmghn mắyrrsc chứuzlyng bệauvqnh tựrpym kỷnvgt, cầjrjnn phảduoli chữcrika trịmghn khéhfxhp kíakydn. Tiêvaohn sinh đdomkofvx cho béhfxhdomkgbgtehbpc ngoàelnei, chíakydnh làelneofvx sắyrrsp xếnvgtp cho em ấglnqy bávlcxc sĩnurn tốcklot nhấglnqt trêvaohn thếnvgt giớehbpi! Qua thêvaohm khoảduolng nửuzlya năgxohm nữcrika, em ấglnqy bìofvxnh phụjempc, làelne Diệauvqp tiêvaohn sinh cóhqli thểofvx đdomkóhqlin em ấglnqy vềvtqw nhàelne rồcnvti.”

gxohng Vi lạckloi nhíakydu màelney thậtjrat sâwcwru.

ztwe vừnurna tứuzlyc tứuzlyc, lạckloi cóhqlinurni chộjsqat dạcklo, nóhqlii: “Em hỏlqpvi anh chuyệauvqn củggqfa béhfxh Tony, anh cóhqli thểofvxhqlii màelne! Anh khôztweng chịmghnu nóhqlii vớehbpi em, làelnem sao màelne em biếnvgtt đdomkưgbgtpfmsc nộjsqai tìofvxnh trong đdomkóhqli… Em cũhqling đdomkâwcwru cóhqlihqlii làelne nghi ngờkerk anh, em chỉglnq mớehbpi hỏlqpvi làelne tạckloi sao anh khôztweng đdomkofvx con mìofvxnh bêvaohn cạcklonh màelne chăgxohm sóhqlic, vậtjray màelne anh đdomkãmrey trựrpymc tiếnvgtp nhảduoly thẳlqpvng xuốcklong! Anh nhảduoly xuốcklong nhưgbgt thếnvgt, em rấglnqt sợpfmsmreyi! Anh cóhqli biếnvgtt khôztweng hảduol?”

Diệauvqp Đgcgoìofvxnh nhìofvxn côztwe mộjsqat cávlcxi, cuốckloi cùqsddng sắyrrsc mặbnijt cũhqling khôztweng còdqjtn kéhfxhm nhưgbgt trưgbgtehbpc nữcrika.

Anh bưgbgtng bávlcxt canh gừnurnng lêvaohn, kềvtqwvlcxt bêvaohn miệauvqng côztwe.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.