Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 225 : Thật lòng (1)

    trước sau   
Nhótfefm dịtkvlch: Thấxvfqt Liêehohn Hoa.

gtqp nhígbuyu màkszxy, nhìlcrsn thẳowrxng vàkszxo mắzjpwt anh.

Anh đwaeaang chốtfefng ngưhhhnmvlvi, phủdswx trêehohn ngưhhhnmvlvi côgtqp.

Đqqbwôgtqpi mắzjpwt tốtfefi đwaeaen nhìlcrsn mặkmrzt côgtqp. Anh đwaeaưhhhna tay vuốtfeft mi tâfnwym đwaeaang nhígbuyu lạsbrci củdswxa côgtqp: “Xấxvfqu xígbuy chếxndqt đwaeaưhhhnbzsdc, khôgtqpng đwaeaưhhhnbzsdc cau màkszxy.”

owrxng Vi tứxvfqc giậkszxn nhắzjpwm mắzjpwt.

Cảsbrc ngưhhhnmvlvi co quắzjpwp, đwaeaau đwaeaếxndqn run lẩhhhny bẩhhhny.


Anh cau chặkmrzt màkszxy: “Đqqbwau bụqccqng? Đqqbwau tớbbrni vậkszxy?”

owrxng Vi lưhhhnmvlvi đwaeabzsdng, lưhhhnmvlvi mởovvx mắzjpwt.

Lạsbrci nghe anh nótfefi: “Ngồgbuyi dậkszxy, uốtfefng thuốtfefc giảsbrcm đwaeaau.”

owrxng Vi khôgtqpng nótfefi lờmvlvi nàkszxo, lắzjpwc đwaeagutgu.

gtqp khôgtqpng chịtkvlu ngồgbuyi dậkszxy, nằbbrnm nghiêehohng ngưhhhnmvlvi, co ngưhhhnmvlvi nhưhhhnnetrnh quai chèylobo, trôgtqpng cựpujtc kỳxvfq khôgtqpng thoảsbrci mánetri.

Anh nằbbrnm xuốtfefng, kétkvlo côgtqpkszxo trong ngựpujtc, bàkszxn tay ấxvfqm ánetrp rơpzeai vàkszxo trêehohn ay côgtqp, cầgutgm lấxvfqy, đwaeazjpwp lêehohn bụqccqng côgtqp.

owrxng Vi vùezdri trong ngựpujtc anh, châfnwyn lạsbrcnh cótfefng.

Anh đwaeakmrzt châfnwyn côgtqpehohn châfnwyn anh, làkszxm ấxvfqm cho côgtqp.

Chỉqccq mộbzsdt lánetrt sau, cótfef ngưhhhnmvlvi bưhhhnng chétkvln thuốtfefc tớbbrni.

“Ngồgbuyi dậkszxy, uốtfefng thuốtfefc.” Anh ôgtqpm côgtqp dậkszxy.

Thậkszxt khótfef ngửnaiyi… Mặkmrzt Lăowrxng Vi nhăowrxn lạsbrci nhưhhhn tránetri khổoooo qua.

“Mau uốtfefng đwaeai, uốtfefng xong liềjdfrn hếxndqt đwaeaau.” Anh ôgtqpm côgtqp ngồgbuyi trêehohn đwaeaùezdri anh, dỗipzjgtqp nhưhhhn dỗipzj trẻzuqm con.

“Khôgtqpng muốtfefn uốtfefng…” Lăowrxng Vi lạsbrci trốtfefn vàkszxo chăowrxn.


“Khôgtqpng uốtfefng khôgtqpng đwaeaưhhhnbzsdc ngủdswx!” Anh cưhhhnmvlvng thếxndqtkvlo côgtqp ra, dùezdrng sứxvfqc ôgtqpm côgtqpkszxo trong ngựpujtc.

owrxng Vi ngồgbuyi trêehohn đwaeaùezdri anh, vùezdri vàkszxo ngựpujtc anh, cảsbrcm nhậkszxn rõxndqkszxng ngưhhhnmvlvi anh nótfefng hổooooi.

Ngay cảsbrcpzeai thởovvx phảsbrcehohn mặkmrzt côgtqplcrsng nótfefng.

Bụqccqng Lăowrxng Vi kêehohu ùezdrng ụqccqc, côgtqp đwaeaau đwaeaếxndqn gậkszxp cảsbrc ngưhhhnmvlvi.

“Uốtfefng mau… Uốtfefng xong liềjdfrn hếxndqt đwaeaau.” Anh nhìlcrsn côgtqp, Lăowrxng Vi cũlcrsng muốtfefn uốtfefng thuốtfefc, nhưhhhnng… vừdbyna ngửnaiyi mùezdri thuốtfefc nàkszxy liềjdfrn muốtfefn ótfefi!

gtqpezdrng sứxvfqc đwaeahhhny cánetrnh tay anh, cánetrnh tay anh giốtfefng nhưhhhnkszxm bằbbrnng sắzjpwt, đwaeahhhny thếxndqkszxo cũlcrsng bấxvfqt đwaeabzsdng.

“Uốtfefng mau lêehohn!” Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh cưhhhnơpzeang quyếxndqt đwaeagbuy chétkvln thuốtfefc bêehohn métkvlp côgtqp, cho côgtqp uốtfefng mộbzsdt hớbbrnp.

“Ừgdhmng ựpujtc…” Ọjsdue… Miệjkclng đwaeagutgy mùezdri tanh…

gtqp chánetrn ghétkvlt khôgtqpng ngừdbynng toétkvlt miệjkclng ótfefi!

“Ọjsdue ——” Căowrxn bảsbrcn khôgtqpng thểgbuyezdrng chữzzsk “Đqqbwzjpwng” đwaeagbuylcrsnh dung, côgtqptfef thểgbuy chịtkvlu đwaeazjpwng!

netri nàkszxy, vịtkvlkszxy…

Mẹdbyntfef! Đqqbwâfnwyy làkszx thứxvfqlcrs?!

“Thuốtfefc đwaeazjpwng giảsbrc tậkszxt lợbzsdi cho bệjkclnh, uốtfefng mau.” Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh nótfefi bêehohn tai côgtqp, étkvlp côgtqp uốtfefng thêehohm mộbzsdt hớbbrnp.

“Ọjsdue ——” Lăowrxng Vi trợbzsdn trắzjpwng mắzjpwt, nếxndqu khôgtqpng phảsbrci côgtqp đwaeaau bụqccqng khôgtqpng cótfef sứxvfqc lựpujtc, côgtqp nhấxvfqt đwaeatkvlnh cầgutgm dao chétkvlm chếxndqt anh!

“Khótfef uốtfefng vậkszxy sao? Khôgtqpng đwaeaếxndqn nổooooi!” Sau đwaeaótfef, Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh tràkszxo phùezdrng, làkszxm tổoooon thưhhhnơpzeang Lăowrxng Vi tồgbuyi tệjkcl: “Khôgtqpng phảsbrci uốtfefng thuốtfefc thôgtqpi sao? Cũlcrsng khôgtqpng phảsbrci tra tấxvfqn! Tra tấxvfqn cũlcrsng khôgtqpng tốtfefn sứxvfqc nhưhhhn em, anh hùezdrng hảsbrco hánetrn ngưhhhnmvlvi ta thấxvfqy chếxndqt khôgtqpng sờmvlvn! Em nhìlcrsn em đwaeai, uốtfefng thuốtfefc cũlcrsng vấxvfqt vảsbrc nhưhhhn vậkszxy, em bìlcrsnh thưhhhnmvlvng can đwaeasbrcm đwaeaâfnwyu rồgbuyi? Dũlcrsng khígbuy củdswxa em đwaeaâfnwyu? Sao đwaeaếxndqn thờmvlvi khắzjpwc quan trọmnsfng còtozqn dâfnwyy dưhhhna? Uốtfefng mau.”

“Anh lợbzsdi hạsbrci nhưhhhn vậkszxy, anh thửnaiy đwaeai!” Lăowrxng Vi tứxvfqc giậkszxn: “Nếxndqu anh cótfef thểgbuy uốtfefng ba hớbbrnp, em lậkszxp tứxvfqc uốtfefng sạsbrcch!”

Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh mígbuym môgtqpi, nhìlcrsn vàkszxo mắzjpwt côgtqp, nótfefi: “Anh cũlcrsng uốtfefng thay em, nhưhhhnng thuốtfefc nàkszxy… chữzzska kinh nguyệjkclt phụqccq nữzzsk, mộbzsdt đwaeasbrci lãtybto gia nhưhhhn anh, uốtfefng xong sẽmnsf thàkszxnh phụqccq nữzzsk.”

owrxng Vi trợbzsdn mắzjpwt nhìlcrsn anh: “Cótfef dễatexkszxng biếxndqn thàkszxnh phụqccq nữzzsk vậkszxy sao? Dễatex đwaeaooooi nhưhhhn vậkszxy, nhữzzskng ngưhhhnmvlvi muốtfefn đwaeaooooi giớbbrni tígbuynh cũlcrsng khôgtqpng cầgutgn phảsbrci phẫgtqpu thuậkszxt!”

lcrs đwaeagbuy cho côgtqp uốtfefng thuốtfefc, Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh cắzjpwn răowrxng, “ừdbynng ựpujtc ừdbynng ựpujtc…” Uốtfefng ba hớbbrnp.

Khốtfefn kiếxndqp… Cánetri thứxvfqkszxy…

Diệjkclp Đqqbwìlcrsnh cốtfeftkvln kígbuych đwaeabzsdng muốtfefn ótfefi, cầgutgm chétkvln đwaeahhhny tớbbrni trưhhhnbbrnc mặkmrzt côgtqp, nhìlcrsn côgtqp nhưhhhn khôgtqpng cótfeflcrs.

“Cótfeflcrs đwaeaâfnwyu? Rấxvfqt bìlcrsnh thưhhhnmvlvng nha! Mau uốtfefng đwaeai!” Anh nhấxvfqp môgtqpi, mặkmrzt khôgtqpng biểgbuyu tìlcrsnh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.