Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 185 : Chỉ sủng em, chỉ cưng chiều em (1)
Nhólkyl m dịqiba ch: Thấqiba t Liêkexk n Hoa
Diệfyff p Đxytj ìourn nh liếwkmq c côugnj ta mộsppn t cámqgt i, ýawou tứalgb chíxytj nh làkebr : Nólkyl i thừgwzi a!
Mặreja c dùmigg Diệfyff p Đxytj ìourn nh khôugnj ng nólkyl i hẳuwiq n ra, thếwkmq nhưxbsm ng khámqgt n giảsppn bêkexk n dưxbsm ớlkyl i đourn ềrgjc u nhanh chólkyl ng cưxbsm ờslks i phámqgt lêkexk n.
Trong nhámqgt y mắsbhd t Barbara cólkyl cảsppn m giámqgt c nhưxbsm chỉvcxa sốgmab thôugnj ng minh củlmoj a mìourn nh thàkebr nh con sốgmab khôugnj ng! Nếwkmq u nhưxbsm quan hệfyff vợkexk chồqiba ng họflww khôugnj ng tốgmab t, anh cũnejq ng khôugnj ng cầwkgl n phảsppn i đourn íxytj ch thâugnj n xuấqiba t hiệfyff n trưxbsm ớlkyl c truyềrgjc n thôugnj ng đourn ểnttm làkebr m rõnopl trắsbhd ng đourn en thay côugnj …
Barbara lúgujy ng túgujy ng chỉvcxa muốgmab n tìourn m kẽzrpc hởwkmq nàkebr o đourn ólkyl đourn ểnttm chui xuốgmab ng, tíxytj nh cámqgt ch côugnj ta luôugnj n luôugnj n trầwkgl m ổourn n tỉvcxa nh támqgt o, nhưxbsm ng hôugnj m nay trưxbsm ớlkyl c mặreja t Diệfyff p Đxytj ìourn nh … lạkthv i giốgmab ng nhưxbsm mộsppn t côugnj nhólkyl c họflww c sinh, tim đourn ậuwiq p rộsppn n ràkebr ng, ngay cảsppn lờslks i nólkyl i cũnejq ng khôugnj ng thốgmab t lêkexk n đourn ưxbsm ợkexk c.
Côugnj ta híxytj t sâugnj u mộsppn t hơttbg i, ổourn n đourn ịqiba nh tâugnj m trạkthv ng, lạkthv i khẽzrpc kéqrpz o cong khólkyl e miệfyff ng, cưxbsm ờslks i hỏggol i: “ Diệfyff p tiêkexk n sinh, xin hỏggol i quan hệfyff giữwkmq a tôugnj n phu nhâugnj n vàkebr Tổourn ng giámqgt m đourn ốgmab c bộsppn phậuwiq n sámqgt ng tạkthv o Hoa Thiếwkmq u Kiềrgjc n củlmoj a Laroe làkebr thếwkmq nàkebr o?”
Diệfyff p đourn ìourn nh vẫwkgl n vâugnj n đourn ạkthv m phong khinh nólkyl i: “Họflww c chung trưxbsm ờslks ng.”
“Vậuwiq y phu nhâugnj n tựilju xưxbsm ng làkebr ‘bạkthv n gámqgt i’ củlmoj a tổourn ng giámqgt m, rốgmab t cuộsppn c đourn ãmyej xảsppn y ra chuyệfyff n gìourn ?”
Diệfyff p Đxytj ìourn nh nólkyl i: “Kýawou têkexk n thay anh ta.”
“…”
Trong nhámqgt y mắsbhd t, Barbara cólkyl cảsppn m giámqgt c khôugnj ng thểnttm yêkexk u thưxbsm ơttbg ng nổourn i… Diệfyff p đourn ạkthv i tổourn ng tàkebr i tiếwkmq c chữwkmq nhưxbsm vàkebr ng thếwkmq nàkebr y… thậuwiq t khiếwkmq n côugnj ta cảsppn m thấqiba y tuyệfyff t vọflww ng!
Loạkthv i phỏggol ng vấqiba n kiểnttm u nàkebr y, quảsppn thựilju c khiếwkmq n cho ngưxbsm ờslks i ta… cólkyl cảsppn m giámqgt c nghẹpzri t thởwkmq …
Barbara chỉvcxa cólkyl thểnttm hỏggol i từgwzi ng vấqiba n đourn ềrgjc nhỏggol mộsppn t: “Tạkthv i sao lạkthv i phảsppn i kýawou têkexk n thay anh ta? Cólkyl nguyêkexk n nhâugnj n gìourn trong chuyệfyff n nàkebr y hay sao?”
Diệfyff p Đxytj ìourn nh lãmyej nh đourn ạkthv m nólkyl i: “Anh ta bịqiba bệfyff nh nặreja ng cấqiba p tíxytj nh, cầwkgl n ngưxbsm ờslks i kýawou têkexk n thay thìourn mớlkyl i cólkyl thểnttm phẫwkgl u thuậuwiq t đourn ưxbsm ợkexk c, nhưxbsm ng ngưxbsm ờslks i thâugnj n lạkthv i khôugnj ng cólkyl bêkexk n cạkthv nh.”
“Ohh…” Barbara ra vẻztsm bừgwzi ng tỉvcxa nh: “Hólkyl a ra làkebr tìourn nh huốgmab ng khẩzbgk n cấqiba p…”
“Vậuwiq y thờslks i đourn iểnttm m ngàkebr i biếwkmq t phu nhâugnj n mìourn nh đourn ưxbsm a mộsppn t ngưxbsm ờslks i đourn àkebr n ôugnj ng khámqgt c đourn i bệfyff nh việfyff n, còtouw n tựilju xưxbsm ng làkebr ‘bạkthv n gámqgt i’ củlmoj a ngưxbsm ờslks i đourn àkebr n ôugnj ng đourn ólkyl , tâugnj m trạkthv ng ngàkebr i lúgujy c đourn ólkyl thếwkmq nàkebr o?”
Diệfyff p Đxytj ìourn nh míxytj m môugnj i, nólkyl i chầwkgl m chậuwiq m: “Làkebr tôugnj i gợkexk i ýawou .”
“Oh? Làkebr ngàkebr i nghĩdsxm ra cámqgt ch bảsppn o phu nhâugnj n mìourn nh… nólkyl i dốgmab i làkebr ‘bạkthv n gámqgt i’ củlmoj a tổourn ng giámqgt m Hoa Thiếwkmq u Kiềrgjc n?” Barbara cảsppn m giámqgt c suy nghĩdsxm củlmoj a mìourn nh khôugnj ng thểnttm đourn uổourn i kịqiba p tiếwkmq t tấqiba u mấqiba t rồqiba i!
Chỉvcxa sốgmab thôugnj ng minh củlmoj a côugnj ta dưxbsm ờslks ng nhưxbsm khôugnj ng đourn ủlmoj dùmigg ng.
Lúgujy c nàkebr y, chỉvcxa thấqiba y Diệfyff p Đxytj ìourn nh nhìourn n côugnj ta chòtouw ng chọflww c, giốgmab ng hệfyff t nhưxbsm nhìourn n mộsppn t ngưxbsm ờslks i đourn ầwkgl n đourn ộsppn n, sau đourn ólkyl chậuwiq m rãmyej i nólkyl i: “Chẳuwiq ng lẽzrpc bảsppn o tôugnj i nólkyl i dốgmab i làkebr bạkthv n trai củlmoj a Hoa Thiếwkmq u Kiềrgjc n?”
“Phụlmoj t ~”
“Ha ha ha ha~~~”
Trong quámqgt n rưxbsm ợkexk u, trưxbsm ớlkyl c ti-vi, chỗqpfr nàkebr o cũnejq ng làkebr nhữwkmq ng tiếwkmq ng cưxbsm ờslks i lớlkyl n đourn ầwkgl y hứalgb ng thúgujy !
Nhữwkmq ng ngưxbsm ờslks i xui xẻztsm o đourn ang uốgmab ng rưxbsm ợkexk u, trong nhámqgt y mắsbhd t liềrgjc n bịqiba sặreja c, ho ‘khùmigg khụlmoj ’ mấqiba y tiếwkmq ng.
“Oh my god! Anh ấqiba y thậuwiq t làkebr cólkyl mịqiba lựilju c! Ngưxbsm ờslks i đourn àkebr n ôugnj ng nàkebr y, tôugnj i muốgmab n ~” Trong mắsbhd t tấqiba t cảsppn phụlmoj nữwkmq tạkthv i quámqgt n rưxbsm ợkexk u đourn ềrgjc u lólkyl e lêkexk n tia sámqgt ng màkebr u xanh, thậuwiq m chíxytj cólkyl mấqiba y ngưxbsm ờslks i nhưxbsm kiểnttm u sắsbhd p phámqgt t đourn iêkexk n đourn ếwkmq n nơttbg i!
Cuộsppn c phỏggol ng vấqiba n củlmoj a Diệfyff p Đxytj ìourn nh vừgwzi a đourn ưxbsm ợkexk c đourn ưxbsm a ra ámqgt nh sámqgt ng, lậuwiq p tứalgb c đourn ưxbsm a đourn ếwkmq n nhữwkmq ng tiếwkmq ng xôugnj n xao!
Khoảsppn ng thờslks i đourn iểnttm m nàkebr y, chíxytj nh làkebr lúgujy c mọflww i ngưxbsm ờslks i ngồqiba i ởwkmq bar, uốgmab ng rưxbsm ợkexk u, nólkyl i chuyệfyff n phiếwkmq m, làkebr lúgujy c námqgt o nhiệfyff t nhấqiba t.
Cámqgt c côugnj gámqgt i đourn ềrgjc u thảsppn o luậuwiq n sôugnj i nổourn i vềrgjc Diệfyff p Đxytj ìourn nh, cámqgt nh đourn àkebr n ôugnj ng thìourn cólkyl ngưxbsm ờslks i chau màkebr y, ngưxbsm ờslks i lạkthv i khinh thưxbsm ờslks ng.
Mộsppn t gãmyej mậuwiq p mạkthv p khinh thưxbsm ờslks ng bĩdsxm u môugnj i: “Cũnejq ng đourn ãmyej đourn ểnttm cho kẻztsm khámqgt c cắsbhd m sừgwzi ng rồqiba i, vậuwiq y màkebr vẫwkgl n còtouw n lộsppn diệfyff n thanh minh… ai biếwkmq t làkebr thậuwiq t hay giảsppn ?”
Bêkexk n cạkthv nh cólkyl mộsppn t ngưxbsm ờslks i râugnj u quai nólkyl n, hớlkyl p mộsppn t ngụlmoj m rưxbsm ợkexk u rồqiba i nólkyl i: “Tôugnj i tin nhữwkmq ng gìourn anh ta nólkyl i làkebr sựilju thậuwiq t, tổourn ng giámqgt m đourn ốgmab c củlmoj a Đxytj ỉvcxa nh Phong Quốgmab c Tếwkmq , làkebr ngưxbsm ờslks i cólkyl thâugnj n phậuwiq n thếwkmq nàkebr o? Anh ta muốgmab n đourn ổourn i vợkexk khámqgt c, còtouw n khôugnj ng phảsppn i làkebr chuyệfyff n chỉvcxa mấqiba y vàkebr i phúgujy t thôugnj i sao? Phàkebr m làkebr trêkexk n đourn ầwkgl u díxytj nh mộsppn t chúgujy t ‘xanh’ (2), liệfyff u anh ta cólkyl thểnttm chịqiba u đourn ưxbsm ợkexk c?”
(2) bịqiba đourn ộsppn i nólkyl n xanh (bịqiba cắsbhd m sừgwzi ng)
“Cólkyl lýawou !” Bêkexk n cạkthv nh cũnejq ng cólkyl ngưxbsm ờslks i khámqgt c tham gia cuộsppn c nólkyl i chuyệfyff n.
Diệ
Mặ
Trong nhá
Barbara lú
Cô
Diệ
“Vậ
Diệ
“…”
Trong nhá
Loạ
Barbara chỉ
Diệ
“Ohh…” Barbara ra vẻ
“Vậ
Diệ
“Oh? Là
Chỉ
Lú
“Phụ
“Ha ha ha ha~~~”
Trong quá
Nhữ
“Oh my god! Anh ấ
Cuộ
Khoả
Cá
Mộ
Bê
(2) bị
“Có
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.