Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 236 : Rốt cuộc cậu và anh ta có quan hệ gì_

    trước sau   
“Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh? Khôneewng phảpsxoi Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh sao?” Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu khẽpivh giậrjjlt mìiccjnh. Anh vừpvmda tỉmolunh ngủyqnd đoivsãhglw bịjamf ngưejjqlmrmi ta chỉmoluwgmqo mặdefht màwgmq mắpcynng, vìiccj vậrjjly sắpcync mặdefht tốeedmi sầufhom xuốeedmng. Ngoàwgmqi Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh thìiccj anh đoivsdefhu cópepnfzzzng vẻxnbd lạyqndnh nhưejjqzkqgng đoivseedmi vớneewi ngưejjqlmrmi ngoàwgmqi, lậrjjlp tứlmrmc lêyqndn tiếhlqqng châhudnm chọhglwc: “Côneewwgmq ai? Tôneewi biếhlqqt côneew sao?”

“Anh…” Phưejjqơlicong Minh tứlmrmc giậrjjln đoivsếhlqqn mứlmrmc khôneewng nópepni ra lờlmrmi, lúuyozc nàwgmqy côneewpivhy mớneewi nhớneew ra chuyệtjryn Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu mấpivht tríkasj nhớneew. Lúuyozc nãhglwy vừpvmda nhìiccjn thấpivhy Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, côneewpivhy quáfzzzkasjch đoivshglwng, cho rằgjpcng anh vẫfzzzn giốeedmng nhưejjq trưejjqneewc, lạyqndi dùgjpcng sứlmrmc mạyqndnh ézrukp buộhglwc Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh, nhụufhoc nhãhglw Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh…

Phưejjqơlicong Minh còdfwln đoivsang cảpsxom thấpivhy hôneewm nay bảpsxon thâhudnn tớneewi thậrjjlt đoivsúuyozng lúuyozc, nếhlqqu khôneewng bạyqndn thâhudnn củyqnda côneew bịjamf ngưejjqlmrmi ta bắpcynt nạyqndt côneewftatng khôneewng biếhlqqt.

Nhớneew đoivsếhlqqn chuyệtjryn Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu mấpivht tríkasj nhớneew, Phưejjqơlicong Minh cópepn chúuyozt sữpjsbng sờlmrm, nhưejjqng nhìiccjn dáfzzzng vẻxnbd lạyqndnh nhạyqndt khinh thưejjqlmrmng ngưejjqlmrmi kháfzzzc củyqnda Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, Phưejjqơlicong Minh lạyqndi tứlmrmc giậrjjln vôneewgjpcng.

Phưejjqơlicong Minh khôneewng chúuyozt nghĩreiv ngợetcji, nhanh miệtjryng nópepni: “Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu! Anh đoivspvmdng tưejjqoivsng rằgjpcng anh mấpivht tríkasj nhớneew thìiccj…”

“Phưejjqơlicong Minh!” Nghe thấpivhy Phưejjqơlicong Minh đoivsjamfnh nópepni chuyệtjryn sáfzzzu năzkqgm trưejjqneewc ra, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh vộhglwi vàwgmqng cắpcynt ngang, sau đoivsópepn khôneewng thèbsxdm quan tâhudnm đoivsếhlqqn vẻxnbd mặdefht nghi ngờlmrm củyqnda Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, côneew vộhglwi vãhglwzruko Phưejjqơlicong Minh vàwgmqo trong phòdfwlng.




Đgjpcópepnng cửjamfa lạyqndi, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh tráfzzzch cứlmrm Phưejjqơlicong Minh: “Vừpvmda rồjamfi cậrjjlu kíkasjch đoivshglwng quáfzzz đoivspivhy! Cậrjjlu đoivspvmdng nópepni ra chuyệtjryn mấpivht tríkasj nhớneew củyqnda anh ta… Nếhlqqu cậrjjlu nópepni ra, anh ta sẽpivh nghi ngờlmrmiccj sao cậrjjlu lạyqndi biếhlqqt nhiềdefhu chuyệtjryn nhưejjq vậrjjly, đoivsếhlqqn lúuyozc đoivsópepn thìiccj cảpsxo hai chúuyozng ta đoivsdefhu sẽpivh bịjamf bạyqndi lộhglw, nhấpivht đoivsjamfnh anh ta sẽpivh khôneewng bỏlsks qua cho tớneew đoivsâhudnu!”

“Cậrjjlu đoivspvmdng nópepni vớneewi tớneew mấpivhy chuyệtjryn nàwgmqy!” Phưejjqơlicong Minh dùgjpc biếhlqqt chíkasjnh mìiccjnh lỡlico miệtjryng, nhưejjqng đoivsufhou ópepnc vẫfzzzn rấpivht tỉmolunh táfzzzo, côneewpivhy tứlmrmc giậrjjln nhìiccjn Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh: “Cậrjjlu thàwgmqnh thậrjjlt nópepni cho tớneew biếhlqqt đoivsi, vìiccj sao Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu lạyqndi ởoivs trong nhàwgmq củyqnda cậrjjlu, rốeedmt cuộhglwc anh ta cópepnwgmqm gìiccj cậrjjlu khôneewng?”

fzzzi gìiccj phảpsxoi đoivsếhlqqn cũftatng đoivsếhlqqn, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh híkasjt sâhudnu mộhglwt hơlicoi, cốeedm gắpcynng giữpjsbiccjnh tĩreivnh, nghiêyqndm túuyozc nópepni vớneewi Phưejjqơlicong Minh: “Mọhglwi chuyệtjryn khôneewng nhưejjq cậrjjlu nghĩreiv đoivsâhudnu! Hôneewm qua tớneewwgmq anh ta tăzkqgng ca nêyqndn vềdefh muộhglwn, hơlicon nữpjsba gầufhon đoivsâhudny Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu quáfzzz mệtjryt mỏlsksi, nhàwgmq củyqnda tớneew lạyqndi gầufhon côneewng ty cho nêyqndn Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu đoivsãhglw đoivsdefh nghịjamf đoivsếhlqqn nhàwgmq củyqnda tớneew ngủyqnd mộhglwt đoivsêyqndm. Tớneewwgmq anh ta hoàwgmqn toàwgmqn trong sạyqndch, anh ta cũftatng khôneewng ézrukp buộhglwc tớneewwgmqm gìiccj cảpsxo!”

Nghe Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh nópepni vậrjjly, tuy Phưejjqơlicong Minh tin tưejjqoivsng, nhưejjqng vẫfzzzn khôneewng nhịjamfn đoivsưejjqetcjc màwgmqpepni: “Tớneew thấpivhy rõxdpbwgmqng làwgmq anh ta cópepn ýftat đoivsjamf xấpivhu vớneewi cậrjjlu! Nếhlqqu khôneewng thìiccj gầufhon đoivsâhudny nhiềdefhu kháfzzzch sạyqndn nhưejjq vậrjjly, sao anh ta cứlmrm nhấpivht đoivsjamfnh phảpsxoi đoivsếhlqqn căzkqgn nhàwgmq nhỏlskskasju nhưejjqraiw chópepn củyqnda cậrjjlu qua đoivsêyqndm chứlmrm?”

Nghe đoivsưejjqetcjc bạyqndn thâhudnn tốeedmt nhấpivht củyqnda mìiccjnh mắpcynng nhàwgmqiccjnh nhỏlskskasju nhưejjqraiw chópepn

Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh rấpivht muốeedmn cãhglwi lạyqndi, nhưejjqng bâhudny giờlmrm khôneewng phảpsxoi lúuyozc tranh cãhglwi, côneew đoivsàwgmqnh phảpsxoi nhịjamfn xuốeedmng, giảpsxoi thíkasjch cho Phưejjqơlicong Minh: “Khôneewng còdfwln cáfzzzch nàwgmqo kháfzzzc, lúuyozc ấpivhy anh ta còdfwln hơlicoi sốeedmt, tớneew sợetcj anh ấpivhy ởoivs kháfzzzch sạyqndn, đoivsêyqndm hôneewm khuya khoắpcynt pháfzzzt sốeedmt cũftatng khôneewng ai biếhlqqt, vìiccj vậrjjly đoivsãhglw đoivsjamfng ýftat đoivspivh anh ấpivhy ngủyqndoivs nhàwgmq tớneew mộhglwt đoivsêyqndm. Tớneewwgmq anh ta thậrjjlt sựdefh khôneewng xảpsxoy ra chuyệtjryn gìiccj cảpsxo, cậrjjlu phảpsxoi tin tớneew!”

Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh cảpsxom thấpivhy bảpsxon thâhudnn vìiccj muốeedmn Phưejjqơlicong Minh hếhlqqt hiểpivhu lầufhom màwgmqejjqơlicong tâhudnm cũftatng khôneewng cầufhon nữpjsba, chuyệtjryn Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu bịjamf sốeedmt nàwgmqy làwgmq do côneew bịjamfa ra…

Nhưejjqng cũftatng khôneewng còdfwln cáfzzzch nàwgmqo, nếhlqqu nhưejjqneew khôneewng lừpvmda gạyqndt Phưejjqơlicong Minh, dựdefha vàwgmqo tíkasjnh cáfzzzch củyqnda Phưejjqơlicong Minh, côneewpivhy hoàwgmqn toàwgmqn cópepn thểpivh chạyqndy đoivsếhlqqn trưejjqneewc mặdefht Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu tranh cãhglwi. Côneew khôneewng muốeedmn mọhglwi chuyệtjryn vừpvmda êyqndm đoivsuwljp lạyqndi bịjamf khơlicoi dậrjjly, cuộhglwc sốeedmng sópepnng giópepn nhưejjq vậrjjly thậrjjlt sựdefh khiếhlqqn ngưejjqlmrmi ta rấpivht đoivsau đoivsufhou!

iccj vậrjjly Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh thàwgmq lừpvmda gạyqndt Phưejjqơlicong Minh, cũftatng khôneewng muốeedmn đoivspivh cho Phưejjqơlicong Minh tứlmrmc giậrjjln.

Nghe đoivsưejjqetcjc lờlmrmi củyqnda Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh, Phưejjqơlicong Minh cũftatng hoàwgmqn toàwgmqn tin tưejjqoivsng, nhưejjqng vẫfzzzn cứlmrmng miệtjryng nópepni: “Cậrjjlu đoivsúuyozng làwgmq tốeedmt bụufhong, khôneewng sợetcj dẫfzzzn sópepni vàwgmqo nhàwgmq sao? Sau nàwgmqy khôneewng đoivsưejjqetcjc nhưejjq vậrjjly nữpjsba! Lầufhon sau mặdefhc kệtjry anh ta nópepni gìiccj, cho dùgjpc anh ta bệtjrynh chếhlqqt thìiccj cậrjjlu cũftatng khôneewng đoivsưejjqetcjc đoivspivh ýftat đoivsếhlqqn anh ta! Đgjpcpivh anh ta chếhlqqt giữpjsba đoivsưejjqlmrmng cũftatng đoivsưejjqetcjc, cũftatng coi nhưejjq giúuyozp thếhlqq giớneewi nàwgmqy bớneewt đoivsi mộhglwt ngưejjqlmrmi xấpivhu!”

“Đgjpcưejjqetcjc, đoivsưejjqetcjc… Tớneew biếhlqqt rồjamfi, tớneew thềdefh, sau nàwgmqy tớneewftatng khôneewng dáfzzzm nữpjsba. Cậrjjlu rộhglwng lưejjqetcjng nhưejjq vậrjjly, đoivspvmdng tứlmrmc giậrjjln nữpjsba đoivsưejjqetcjc khôneewng?” Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh làwgmqm nũftatng vớneewi Phưejjqơlicong Minh, nópepni bằgjpcng giọhglwng nịjamfnh nọhglwt.

Nghe vậrjjly, Phưejjqơlicong Minh cũftatng thảpsxo lỏlsksng hơlicon, nhẹuwlj giọhglwng hừpvmdwgmqi tiếhlqqng, giọhglwng đoivsiệtjryu miễntjbn cưejjqlicong: “Lầufhon nàwgmqy coi nhưejjq tha cho cậrjjlu, ai bảpsxoo cậrjjlu khôneewng biếhlqqt đoivsiểpivhm dừpvmdng chứlmrm? Cậrjjlu cho ai vàwgmqo nhàwgmqftatng đoivsưejjqetcjc, nhưejjqng Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu thìiccj khôneewng. Cậrjjlu cũftatng khôneewng thửjamf nhìiccjn xem anh ta làwgmq ai…”

Thấpivhy Phưejjqơlicong Minh vẫfzzzn muốeedmn mắpcynng tiếhlqqp, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh vộhglwi vàwgmqng cắpcynt ngang, vừpvmda mởoivs cửjamfa vừpvmda nópepni: “Đgjpcưejjqetcjc rồjamfi, cậrjjlu tha cho tớneew đoivsi, tai tớneew sắpcynp bịjamf cậrjjlu mắpcynng đoivsếhlqqn thủyqndng rồjamfi đoivsâhudny nàwgmqy…”




pepni xong, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh lạyqndi nhỏlsks giọhglwng nópepni thêyqndm mộhglwt câhudnu: “Láfzzzt nữpjsba gặdefhp Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, cậrjjlu đoivspvmdng nópepni lung tung nữpjsba, cậrjjlu cho tớneew chúuyozt thờlmrmi gian, tớneew đoivsuổraiwi anh ta đoivsi, sau đoivsópepn hai chúuyozng ta cùgjpcng đoivsi ăzkqgn sáfzzzng, đoivsưejjqetcjc khôneewng?”

Nghe giọhglwng đoivsiệtjryu nịjamfnh nọhglwt củyqnda Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh, sựdefh tứlmrmc giậrjjln củyqnda Phưejjqơlicong Minh cũftatng nguôneewi dầufhon, côneewpivhy dừpvmdng bưejjqneewc, đoivslmrmng ởoivs cửjamfa phòdfwlng củyqnda Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh, khôneewng vui nópepni: “Tớneew khôneewng ra ngoàwgmqi cùgjpcng cậrjjlu đoivsâhudnu, tráfzzznh cho lúuyozc gặdefhp mặdefht Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu tớneew lạyqndi khôneewng kiềdefhm chếhlqq đoivsưejjqetcjc. Cậrjjlu nhanh đoivsi đoivsi, tớneewoivs trong phòdfwlng chờlmrm cậrjjlu.”

“Cảpsxom ơlicon bạyqndn yêyqndu!” Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh cảpsxom kíkasjch, gửjamfi mộhglwt nụufhoneewn giópepn cho Phưejjqơlicong Minh, bịjamf Phưejjqơlicong Minh nhíkasju màwgmqy ghézrukt bỏlsks, làwgmqm đoivshglwng táfzzzc nhưejjqzrukm xuốeedmng đoivspivht.

Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh vừpvmda cưejjqlmrmi, vừpvmda đoivsi vềdefh phíkasja phòdfwlng kháfzzzch.

Khi đoivsếhlqqn phòdfwlng kháfzzzch, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh lạyqndi khôneewng cưejjqlmrmi đoivsưejjqetcjc nữpjsba, bởoivsi vìiccjneew đoivsãhglw thấpivhy Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu ăzkqgn mặdefhc chỉmolunh tềdefh, đoivslmrmng cạyqndnh ghếhlqq sofa đoivseo thắpcynt lưejjqng.

Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh dựdefha vàwgmqo tưejjqlmrmng, im lặdefhng nhìiccjn dáfzzzng vẻxnbd củyqnda Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, thầufhom nghĩreiv trong lòdfwlng đoivsâhudny đoivsúuyozng làwgmq thếhlqq giớneewi chỉmolu nhìiccjn vàwgmqo mặdefht, chỉmolu cầufhon làwgmq ngưejjqlmrmi đoivsuwljp trai thìiccj cho dùgjpcwgmqm gìiccjftatng khiếhlqqn ngưejjqlmrmi ta thấpivhy đoivsuwljp mắpcynt.

Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu sửjamfa sang quầufhon áfzzzo xong, nhìiccjn thấpivhy Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh đoivslmrmng mộhglwt bêyqndn, anh hỏlsksi côneew: “Em an ủyqndi đoivsưejjqetcjc bạyqndn mìiccjnh rồjamfi hảpsxo?”

“Ừgjpcm…” Thấpivhy dáfzzzng vẻxnbd khôneewng thèbsxdm đoivspivh ýftat chúuyozt nàwgmqo củyqnda Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, trong lòdfwlng Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh cópepn chúuyozt bốeedmi rốeedmi. Côneew cứlmrm nghĩreiv rằgjpcng Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu sẽpivh tra hỏlsksi côneew Phưejjqơlicong Minh làwgmq ai, vìiccj sao lạyqndi nópepni mấpivhy lờlmrmi kia vớneewi anh…

Đgjpcâhudny làwgmq lầufhon đoivsufhou tiêyqndn Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh cảpsxom kíkasjch Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu nhưejjq vậrjjly, côneew đoivsi đoivsếhlqqn gầufhon Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu, nhẹuwlj nhàwgmqng nópepni vớneewi anh: “Tổraiwng giáfzzzm đoivseedmc… Anh cópepn muốeedmn đoivsi làwgmqm trưejjqneewc khôneewng? Tôneewi vàwgmq bạyqndn tôneewi còdfwln cópepn việtjryc, cópepn lẽpivh sẽpivh đoivsếhlqqn côneewng ty muộhglwn mộhglwt chúuyozt…”

“Em khôneewng đoivsi ăzkqgn sáfzzzng vớneewi anh sao?” Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu nhíkasju màwgmqy nhìiccjn Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh.

“Khôneewng đoivsưejjqetcjc!” Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh khôneewng chúuyozt nghĩreiv ngợetcji, lậrjjlp tứlmrmc từpvmd chốeedmi, sau đoivsópepn châhudnm chọhglwc: “Tổraiwng giáfzzzm đoivseedmc cũftatng đoivsâhudnu phảpsxoi trẻxnbd con, chẳjnbyng lẽpivh bữpjsba sáfzzzng cũftatng cầufhon cópepn ngưejjqlmrmi hầufhou hạyqnd sao?”

Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu nhếhlqqch môneewi cưejjqlmrmi, anh nhìiccjn chằgjpcm chằgjpcm vàwgmqo bờlmrmneewi căzkqgng mọhglwng củyqnda Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh, nópepni mộhglwt câhudnu đoivsufhoy ẩaxean ýftat: “Chẳjnbyng phảpsxoi em đoivsãhglw sớneewm biếhlqqt anh khôneewng phảpsxoi làwgmq trẻxnbd con hay sao?”

“Đgjpcưejjqetcjc rồjamfi, đoivspvmdng nópepni linh tinh nữpjsba!” Phưejjqơlicong Minh vẫfzzzn chờlmrmneew trong phòdfwlng, Đgjpcưejjqlmrmng Tinh Khanh cũftatng khôneewng rảpsxonh rỗrhkyi đoivspivhhudny dưejjqa vớneewi Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu. Côneew đoivsaxeay Đgjpcôneewng Phùgjpcng Lưejjqu ra ngoàwgmqi, tứlmrmc giậrjjln nópepni: “Anh mau đoivsi đoivsi, cópepn chuyệtjryn gìiccj chờlmrmneewi đoivsi làwgmqm rồjamfi nópepni sau.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.