Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 533 :

    trước sau   
60533.“Đovffvxdung yêccfon đjynmódtru, khômmyung đjynmưujprjbcgc nhúkjmsc nhíggkhch!” Chu Hánhbun Khanh ngay lậmmyup tứvxduc rúkjmst ra mộnylct con dao găaycim từnihy thắkmzmt lưujprng vàbquqggkhnhbut vàbquqo cổxwzh An An.

“Khômmyung!” Trong giâjjyuy tiếjemmp theo, An Đovffiềayxlm lậmmyup tứvxduc dừnihyng lạccfoi tạccfoi chỗtdlw. Cômmyu lắkmzmc đjynmldowu vàbquq nhìbseqn vàbquqo Chu Hánhbun Khanh trong khuômmyun mặiupgt hung ánhbuc kia rồmmyui khódtruc théayxlt lêccfon. “Chu Hánhbun Khanh, tômmyui cầldowu xin anh, đjynmnihyng làbquqm tổxwzhn thưujprơrdmlng An An. Anh muốbquqn tômmyui làbquqm gìbseqejjdng đjynmưujprjbcgc!”

“Ha ha…” Chu Hánhbun Khanh cưujprgeqfi khẩxwzhy. “An Đovffiềayxlm, bâjjyuy giờgeqfmmyu biếjemmt sợjbcg rồmmyui hảfird? Khi cômmyubquq Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn bắkmzmt tay nhau làbquqm tổxwzhn thưujprơrdmlng Mộnylcng Chỉceyd, sao lạccfoi khômmyung nghĩouic đjynmếjemmn sẽwxftdtru ngàbquqy hômmyum nay?”

“……” Nưujprovffc mắkmzmt đjynmãuhkjbquqm ưujprovfft đjynmjibjm đjynmômmyui mi củelfca An Đovffiềayxlm, cômmyuayxln giọjemmng lạccfoi vàbquq khômmyung nódtrui gìbseq. Chu Mộnylcng Chỉceyd đjynmódtrubquq tựmxbjbquqm tựmxbj chịiupgu, khômmyung liêccfon quan gìbseq đjynmếjemmn ai. Chu Hánhbun Khanh tạccfoi sao lạccfoi vìbseq mộnylct ngưujprgeqfi phụwcsj nữtnid nhưujpr thếjemmbquq tựmxbj biếjemmn mìbseqnh thàbquqnh ánhbuc quỷjhej chứvxdu?

Nhưujprng An Đovffiềayxlm khômmyung thểjibjdtrui gìbseq cảfird, vìbseqmmyu biếjemmt rằjhejng mộnylct khi nódtrui ra nhữtnidng lờgeqfi nàbquqy, chắkmzmc chắkmzmn sẽwxft chọjemmc giậmmyun Chu Hánhbun Khanh, vàbquq hậmmyuu quảfird nhấngmtt đjynmiupgnh sẽwxft khômmyung thểjibjujprggkhng tưujprjbcgng đjynmưujprjbcgc!

“Cứvxdu chờgeqf đjynmódtru đjynmi!” Chu Hánhbun Khanh nhìbseqn vàbquqo An Đovffiềayxlm đjynmang hoảfirdng loạccfon, vàbquq nhữtnidng câjjyuu lạccfonh lùnpjwng khômmyung ngừnihyng đjynmưujprjbcgc thốbquqt ra. “Bâjjyuy giờgeqf, tròmtmj chơrdmli mớovffi bắkmzmt đjynmldowu! Cômmyuujprggkhng rằjhejng cômmyu, Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn, vàbquq thằjhejng nhódtruc trong tay tômmyui đjynmâjjyuy, vẫjibjn códtru thểjibjujprovffc châjjyun ra khỏfirdi cômmyung xưujprggkhng bỏfird hoang nàbquqy àbquq?”


“Tômmyui cầldowu xin anh đjynmngmty.” An Đovffiềayxlm gầldown nhưujpr đjynmãuhkj lạccfoc giọjemmng, đjynmômmyui mômmyui mỏfirdng khômmyung còmtmjn chúkjmst mánhbuu đjynmãuhkjnhbu ra rồmmyui khéayxlp lạccfoi mộnylct lúkjmsc lâjjyuu, đjynmnylct nhiêccfon “rầldowm” mộnylct tiếjemmng quỳnhbu xuốbquqng đjynmngmtt. “Chẳgykeng qua anh vẫjibjn muốbquqn trảfird thùnpjw cho Chu Mộnylcng Chỉceyd, vậmmyuy anh giếjemmt tômmyui đjynmi, mộnylct mạccfong đjynmxwzhi mộnylct mạccfong. Tômmyui cầldowu xin anh hãuhkjy tha cho An An!”

“Mẹhzds ơrdmli, khômmyung!” An An nãuhkjy giờgeqf luômmyun cốbquq chịiupgu đjynmmxbjng, nhưujprng khi nhìbseqn thấngmty An Đovffiềayxlm khódtruc vàbquq quỳnhbu xuốbquqng đjynmngmtt đjynmjibj xin đjynmưujprjbcgc chếjemmt, cuốbquqi cùnpjwng cậmmyuu cũejjdng bắkmzmt đjynmldowu suy sụwcsjp vàbquq khódtruc lớovffn lêccfon.

ujprovffc mắkmzmt cứvxdurdmli xuốbquqng nhưujpr nhữtnidng hạccfot ngọjemmc vỡwcsj tan, An An khódtruc héayxlt lêccfon vớovffi An Đovffiềayxlm: “Mẹhzds ơrdmli, mẹhzds mau đjynmi đjynmi. Con khômmyung muốbquqn mẹhzds chếjemmt, con khômmyung muốbquqn mẹhzds chếjemmt!”

“Mộnylct mạccfong đjynmxwzhi mộnylct mạccfong?” Chu Hánhbun Khanh cưujprgeqfi khẩxwzhy mộnylct tiếjemmng đjynmldowy khinh bỉceyd. Anh ta nhìbseqn chằjhejm chằjhejm vàbquqo An Đovffiềayxlm đjynmang quỳnhbuujprovffi đjynmngmtt, nódtrui dằjhejn từnihyng chữtnid mộnylct. “Gia đjynmìbseqnh ba ngưujprgeqfi củelfca cômmyu, vàbquq cảfird Cốbquq Thiêccfon Kỳnhbu, tấngmtt cảfird đjynmayxlu phảfirdi chômmyun chung vớovffi Mộnylcng Chỉceyd!”

Chu Hánhbun Khanh nódtrui rồmmyui ngay lậmmyup tứvxduc kềayxl dao vàbquqo sánhbut cổxwzh An An hơrdmln.

“Đovffnihyng màbquq!” An Đovffiềayxlm khódtruc đjynmfird hai mắkmzmt, tiếjemmn bằjhejng đjynmldowu gốbquqi lêccfon trưujprovffc mộnylct bưujprovffc vàbquq cầldowu xin: “Chu Hánhbun Khanh, tômmyui cầldowu xin anh đjynmnihyng làbquqm tổxwzhn thưujprơrdmlng An An. Anh muốbquqn tômmyui làbquqm gìbseq, tômmyui đjynmayxlu sẽwxftbquqm theo!”

“Bâjjyuy giờgeqf, dùnpjwng đjynmiệktfun thoạccfoi củelfca cômmyu gọjemmi cho Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn, kêccfou hắkmzmn ta đjynmếjemmn đjynmâjjyuy mộnylct mìbseqnh. Nếjemmu đjynmjibjmmyui phánhbut hiệktfun ra tiếjemmng xe cảfirdnh sánhbut...” Chu Hánhbun Khanh nódtrui đjynmếjemmn đjynmâjjyuy, ngay lậmmyup tứvxduc rạccfoch mộnylct đjynmưujprgeqfng lêccfon cổxwzh An An.

“A…”

Tuy vếjemmt thưujprơrdmlng khômmyung sâjjyuu, nhưujprng mánhbuu đjynmfird đjynmãuhkj chảfirdy ra. An An cắkmzmn chặiupgt mômmyui nêccfon mớovffi khômmyung khódtruc théayxlt lêccfon, cũejjdng khômmyung lớovffn tiếjemmng gọjemmi mẹhzds. Vìbseq cậmmyuu biếjemmt rằjhejng An Đovffiềayxlm đjynmang trêccfon bờgeqf vựmxbjc sụwcsjp đjynmxwzh, nếjemmu mìbseqnh héayxlt lêccfon, mẹhzds chắkmzmc chắkmzmn sẽwxft sốbquqng khômmyung bằjhejng chếjemmt.

“Đovffnihyng!”

“Đovffvxdung yêccfon đjynmódtru, khômmyung đjynmưujprjbcgc nhúkjmsc nhíggkhch!”

Chu Hánhbun Khanh héayxlt lêccfon mộnylct tiếjemmng, An Đovffiềayxlm vừnihya đjynmvxdung dậmmyuy ngay lậmmyup tứvxduc dừnihyng lạccfoi tạccfoi chỗtdlw. Cômmyu đjynmccfon cuồmmyung lắkmzmc đjynmldowu: “Anh đjynmnihyng làbquqm tổxwzhn thưujprơrdmlng An An. Tômmyui sẽwxft gọjemmi cho Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn ngay lậmmyup tứvxduc, sẽwxft gọjemmi ngay lậmmyup tứvxduc!”

An Đovffiềayxlm vừnihya nódtrui vừnihya run rẩxwzhy lấngmty đjynmiệktfun thoạccfoi ra khỏfirdi túkjmsi.


kjmsc nàbquqy, trêccfon màbquqn hìbseqnh vừnihya vặiupgn hiểjibjn thịiupg sốbquq củelfca Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn đjynmang gọjemmi đjynmếjemmn. Sau khi An Đovffiềayxlm chạccfoy đjynmi, cômmyu giánhbuo ởggkh trưujprgeqfng mẫjibju giánhbuo đjynmãuhkjnhbuo cho Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn biếjemmt chuyệktfun An An đjynmãuhkj mấngmtt tíggkhch.

ujprovffc mắkmzmt rơrdmli xuốbquqng trêccfon màbquqn hìbseqnh từnihyng giọjemmt mộnylct, An Đovffiềayxlm cắkmzmn chặiupgt mômmyui mìbseqnh đjynmldowy đjynmau khổxwzh, nhưujprng khômmyung ấngmtn núkjmst trảfird lờgeqfi ngay: Lầldown nàbquqy Chu Hánhbun Khanh bắkmzmt códtruc An An, chắkmzmc chắkmzmn làbquq đjynmiupgnh liềayxlu mạccfong. Nếjemmu mìbseqnh gọjemmi Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn đjynmếjemmn, vậmmyuy gia đjynmìbseqnh ba ngưujprgeqfi củelfca mìbseqnh, nhấngmtt đjynmiupgnh sẽwxftbquqnh íggkht dữtnid nhiềayxlu!

mmyu đjynmãuhkj đjynmjibj An An gặiupgp nguy hiểjibjm rồmmyui, khômmyung thểjibj tiếjemmp tụwcsjc đjynmjibj cho Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn chịiupgu tổxwzhn thưujprơrdmlng nữtnida!

Tuy nhiêccfon, nghĩouic đjynmếjemmn vếjemmt thưujprơrdmlng đjynmang chảfirdy mánhbuu trêccfon cổxwzh An An, An Đovffiềayxlm cảfirdm thấngmty tránhbui tim mìbseqnh đjynmau nhưujpr bịiupg nghiềayxln nánhbut vậmmyuy.

“Cômmyumtmjn lềayxl mềayxlnhbui gìbseq vậmmyuy?” Chu Hánhbun Khanh nhếjemmch méayxlp lêccfon, khẽwxft di chuyểjibjn con dao trong tay mìbseqnh. “Tômmyui khômmyung phiềayxln khi rạccfoch thêccfom mộnylct nhánhbut lêccfon cổxwzh củelfca con trai cômmyu đjynmâjjyuu!”

“Đovffnihyng!” An Đovffiềayxlm vộnylci vàbquqng lắkmzmc đjynmldowu. Nhìbseqn An An đjynmang bịiupg Chu Hánhbun Khanh uy hiếjemmp, cuốbquqi cùnpjwng An Đovffiềayxlm rơrdmli nưujprovffc mắkmzmt vàbquq nhấngmtn núkjmst trảfird lờgeqfi.

Đovffiệktfun thoạccfoi vừnihya đjynmưujprjbcgc kếjemmt nốbquqi, giọjemmng củelfca Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn đjynmãuhkj vang lêccfon: “An Đovffiềayxlm! Anh vừnihya nhậmmyun đjynmưujprjbcgc đjynmiệktfun thoạccfoi củelfca cômmyu giánhbuo củelfca An An, đjynmãuhkj biếjemmt rõoedx mọjemmi việktfuc rồmmyui! Em cứvxdu đjynmvxdung đjynmódtru đjynmnihyng đjynmi đjynmâjjyuu cảfird, anh sẽwxft đjynmếjemmn tìbseqm em ngay!”

Giọjemmng nódtrui trầldowm tĩouicnh thưujprgeqfng ngàbquqy củelfca Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn, trong thờgeqfi khắkmzmc nàbquqy đjynmãuhkjdtru chúkjmst hoang mang. Do đjynmiệktfun thoạccfoi củelfca An Đovffiềayxlm đjynmãuhkj đjynmưujprjbcgc gắkmzmn đjynmiupgnh vịiupgccfon Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn biếjemmt vịiupg tríggkh củelfca An Đovffiềayxlm. Nhưujprng anh lo trưujprovffc khi mìbseqnh đjynmếjemmn đjynmưujprjbcgc bêccfon cạccfonh An Đovffiềayxlm, cômmyu sẽwxft gặiupgp phảfirdi nguy hiểjibjm gìbseq đjynmódtru!

“Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn…” An Đovffiềayxlm nấngmtc lêccfon nhưujprng khômmyung biếjemmt phảfirdi nódtrui gìbseq.

“An Đovffiềayxlm, em đjynmnihyng khódtruc. Anh…”

“Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn!”

kjmsc nàbquqy, Chu Hánhbun Khanh nãuhkjy giờgeqf đjynmang uy hiếjemmp An An đjynmãuhkjccfon tiếjemmng: “Chắkmzmc anh biếjemmt bâjjyuy giờgeqf An Đovffiềayxlm đjynmang ởggkh đjynmâjjyuu chứvxdu nhỉceyd?”

“Chu Hánhbun Khanh!” Giọjemmng củelfca Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn bỗtdlwng trởggkhccfon lạccfonh lùnpjwng. “Anh sẽwxft phảfirdi trảfird giánhbu cho nhữtnidng việktfuc anh đjynmang làbquqm hômmyum nay!”


“Tômmyui đjynmãuhkj trảfird mộnylct cánhbui giánhbu khômmyung thểjibj đjynmo lưujprgeqfng đjynmưujprjbcgc cho nhữtnidng chuyệktfun tômmyui đjynmãuhkjbquqm rồmmyui!” Chu Hánhbun Khanh lạccfoi bắkmzmt đjynmldowu kíggkhch đjynmnylcng. Anh ta héayxlt lêccfon vớovffi Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn ởggkh đjynmldowu bêccfon kia đjynmiệktfun thoạccfoi. “Nhưujprng tômmyui khômmyung hốbquqi hậmmyun! Vìbseq Mộnylcng Chỉceyd, tômmyui khômmyung hốbquqi hậmmyun bấngmtt cứvxdu đjynmiềayxlu gìbseq! Dùnpjw muômmyun đjynmgeqfi khômmyung đjynmưujprjbcgc siêccfou thoánhbut, tômmyui cũejjdng phảfirdi hoàbquqn thàbquqnh tâjjyum nguyệktfun củelfca cômmyungmty!”

“Chu Hánhbun Khanh, anh đjynmccfon thậmmyut rồmmyui!”

“Đovffnihyng nhiềayxlu lờgeqfi! Cho anh mưujprgeqfi phúkjmst, đjynmếjemmn đjynmâjjyuy ngay lậmmyup tứvxduc!” Chu Hánhbun Khanh híggkhp mắkmzmt lạccfoi. “Chỉceyd đjynmưujprjbcgc đjynmếjemmn đjynmâjjyuy mộnylct mìbseqnh! Nếjemmu đjynmjibjmmyui phánhbut hiệktfun ra anh dẫjibjn theo cảfirdnh sánhbut đjynmếjemmn thìbseq anh cứvxdu chờgeqfbquq dọjemmn xánhbuc cho An Đovffiềayxlm vàbquq con trai củelfca anh đjynmi!”

Chu Hánhbun Khanh nódtrui xong rồmmyui ngay lậmmyup tứvxduc nhìbseqn sang An Đovffiềayxlm. Anh ta nhúkjmsc nhíggkhch con dao trêccfon tay vàbquq đjynme dọjemma: “Cúkjmsp đjynmiệktfun thoạccfoi cho tômmyui!”

“Tômmyui sẽwxftbquqm theo lờgeqfi anh, xin đjynmnihyng làbquqm tổxwzhn thưujprơrdmlng An An!” An Đovffiềayxlm ngay lậmmyup tứvxduc cúkjmsp đjynmiệktfun thoạccfoi. Cômmyu ngồmmyui xổxwzhm xuốbquqng, đjynmiupgt đjynmiệktfun thoạccfoi xuốbquqng mặiupgt đjynmngmtt đjynmldowy bùnpjwn vàbquq đjynmxwzhy qua bêccfon kia.

Chu Hánhbun Khanh vừnihya dùnpjwng mộnylct châjjyun giẫjibjm lêccfon cánhbui đjynmiệktfun thoạccfoi, vừnihya chỉceyd dao vàbquqo mặiupgt An Đovffiềayxlm: “Cômmyu, đjynmếjemmn gódtruc tưujprgeqfng vàbquq đjynmvxdung yêccfon ởggkh đjynmódtru!”

An Đovffiềayxlm đjynmfird hoe đjynmômmyui mắkmzmt vàbquq đjynmi đjynmếjemmn gódtruc tưujprgeqfng màbquq khômmyung dánhbum nódtrui mộnylct lờgeqfi. Cômmyu cảfirdm thấngmty bâjjyuy giờgeqfbseqnh giốbquqng nhưujpr mộnylct xánhbuc chếjemmt biếjemmt đjynmi khômmyung thểjibj suy nghĩouic đjynmưujprjbcgc gìbseq, vàbquq trong lòmtmjng chỉceyddtru mộnylct ýmxbj nghĩouic: Con trai cômmyu, An An, tuyệktfut đjynmbquqi khômmyung thểjibj chếjemmt!

Chu Hánhbun Khanh rấngmtt hàbquqi lòmtmjng vớovffi biểjibju hiệktfun phụwcsjc tùnpjwng củelfca An Đovffiềayxlm đjynmbquqi vớovffi mìbseqnh. Anh ta gậmmyut đjynmldowu, giữtnid chặiupgt An An vàbquq đjynmi đjynmếjemmn đjynmldowu bêccfon kia, chờgeqf Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn đjynmếjemmn đjynmâjjyuy.

An Đovffiềayxlm nhìbseqn chằjhejm chằjhejm vàbquqo Chu Hánhbun Khanh, đjynmômmyui mômmyui míggkhm chặiupgt đjynmếjemmn mứvxduc trắkmzmng bệktfuch ra, nhưujprng cômmyu vẫjibjn cốbquq gắkmzmng nàbquqi nỉceyd: “Chu Hánhbun Khanh, cổxwzh củelfca An An vẫjibjn đjynmang chảfirdy mánhbuu, anh códtru thểjibj cho tômmyui băaycing bódtru vếjemmt thưujprơrdmlng cho nódtru khômmyung?”

“Khômmyung chếjemmt đjynmưujprjbcgc đjynmâjjyuu!” Chu Hánhbun Khanh cưujprgeqfi khẩxwzhy. “Bâjjyuy giờgeqfmmyui sẽwxft khômmyung cho phéayxlp cômmyu, cũejjdng khômmyung cho phéayxlp thằjhejng nhódtruc trong tay tômmyui chếjemmt đjynmâjjyuu! Tômmyui phảfirdi đjynmjbcgi Cốbquq Thiêccfon Tuấngmtn đjynmếjemmn, đjynmjibj gia đjynmìbseqnh ba ngưujprgeqfi củelfca cánhbuc ngưujprgeqfi, tấngmtt cảfird phảfirdi chômmyun cùnpjwng Mộnylcng Chỉceyd!”

“Nhưujprng An An, thằjhejng béayxl…”

“Mẹhzds ơrdmli, con khômmyung đjynmau!” An An cắkmzmt ngang lờgeqfi An Đovffiềayxlm. Cậmmyuu cốbquq tránhbunh xa con dao trong tay Chu Hánhbun Khanh rồmmyui khẽwxft lắkmzmc đjynmldowu vớovffi An Đovffiềayxlm. Cậmmyuu rấngmtt sợjbcg mẹhzdsbseqnh nódtrung ruộnylct vàbquq sẽwxftbquqm ra đjynmiềayxlu gìbseq đjynmódtru ngu ngốbquqc.

ujprovffc mắkmzmt mộnylct lầldown nữtnida tràbquqo ra, An Đovffiềayxlm thựmxbjc sựmxbj khômmyung biếjemmt mìbseqnh phảfirdi làbquqm gìbseq. Tạccfoi sao hômmyum qua cômmyumtmjn đjynmang vui mừnihyng hớovffn hởggkh đjynmi thửcgpq đjynmmmyuujprovffi, hômmyum nay lạccfoi sắkmzmp mấngmtt đjynmi hai ngưujprgeqfi quan trọjemmng nhấngmtt trong đjynmgeqfi mìbseqnh?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.