Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 530 :

    trước sau   
60530.An Đgzihiềylhlm lau nưhjhmylhlc mắvasht rồzphti trảnjyh lờdksqi: “Dấhtbcu vếylhlt trêzxcdn cổkayj chịggpshnzf…”

...

Thờdksqi gian dừfkxgng trôovxsi trong vàhnzfi giâfkxgy, An Đgzihiềylhlm đcyhrhtbct nhiêzxcdn trợcyhrn to mắvasht, nhìwiypn chằjozkm chằjozkm vàhnzfo Khưhjhmu Doanh Doanh hỏsyfoi: “Doanh Doanh, em vừfkxga nóqvxei gìwiyp?”

“Em nóqvxei, dấhtbcu vếylhlt trêzxcdn cổkayj chịggpswiyp sao màhnzfqvxe?” Khưhjhmu Doanh Doanh nóqvxei rồzphti giơxqdt tay ra chỉxtechnzfo cổkayj An Đgzihiềylhlm vớylhli vẻovth mặiqbmt ngâfkxgy thơxqdthnzf đcyhrábvqvng yêzxcdu.

“Em, em, em…” An Đgzihiềylhlm lạwurci sữbvqvng sờdksq thêzxcdm vàhnzfi giâfkxgy, rồzphti đcyhrhtbct nhiêzxcdn run rẩrvtny mấhtbcy đcyhrntlqu ngóqvxen tay vàhnzf chỉxtechnzfo Khưhjhmu Doanh Doanh, nhữbvqvng giọggpst nưhjhmylhlc mắvasht cốczfv ghìwiypm lạwurci cũovthng đcyhrãrrcrxqdti xuốczfvng. “Thìwiyp ra em đcyhrãrrcr nhìwiypn thấhtbcy rồzphti? Em phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng rồzphti?”

“Con bérvtn đcyhrábvqvng ghérvtnt nàhnzfy! Tạwurci sao em lạwurci đcyhrùtcqya nhưhjhm vậlmgly? Chịggps thựzphtc sựzpht bịggps em làhnzfm cho sợcyhr muốczfvn chếylhlt luôovxsn!” An Đgzihiềylhlm trợcyhrn mắvasht nhìwiypn Khưhjhmu Doanh Doanh, phấhtbcn khởkymki đcyhrếylhln mứkgvhc nóqvxei năyoheng lộhtbcn xộhtbcn.


“Ha ha ha!” Khưhjhmu Doanh Doanh vộhtbci ngồzphti dậlmgly mộhtbct cábvqvch hoạwurct bábvqvt, đcyhrưhjhma tay ra lau nưhjhmylhlc mắvasht cho An Đgzihiềylhlm, khôovxsng cóqvxe chúylhlt biểkayju hiệdppbn bệdppbnh tậlmglt nàhnzfo cảnjyh. “Chịggps An Đgzihiềylhlm, từfkxg khi bưhjhmylhlc vàhnzfo cửhtbca đcyhrếylhln bâfkxgy giờdksq, chớylhlp mắvasht đcyhrãrrcr xảnjyhy ra nhiềylhlu chuyệdppbn nhưhjhm vậlmgly, chịggps cảnjyhm thấhtbcy thếylhlhnzfo? Cóqvxefkxgy cấhtbcn khôovxsng? Cóqvxeksqpch thíksqpch khôovxsng?”

“Doanh Doanh!” An Đgzihiềylhlm giậlmgln dữbvqv nhìwiypn vàhnzfo Khưhjhmu Doanh Doanh. “Vừfkxga rồzphti cóqvxefkxgy cấhtbcn khôovxsng, cóqvxeksqpch thíksqpch khôovxsng thìwiyp chịggps khôovxsng biếylhlt, nhưhjhmng chịggps biếylhlt chịggps muốczfvn đcyhrábvqvnh chếylhlt em đcyhrhtbcy!”

“Làhnzfm vậlmgly khôovxsng đcyhrưhjhmcyhrc đcyhrâfkxgu!” Khưhjhmu Doanh Doanh lắvashc đcyhrntlqu: “Em làhnzf ngưhjhmdksqi bệdppbnh mớylhli phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng đcyhrưhjhmcyhrc ba ngàhnzfy, làhnzfm gìwiyp chịggpsu nổkayji việdppbc bịggps chịggps đcyhrábvqvnh!”

“Phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng ba ngàhnzfy rồzphti?” An Đgzihiềylhlm kinh ngạwurcc lặiqbmp lạwurci mộhtbct lầntlqn. Côovxs bấhtbct lựzphtc nhìwiypn vàhnzfo Khưhjhmu Doanh Doanh, cũovthng khôovxsng biếylhlt mìwiypnh nêzxcdn giậlmgln hay nêzxcdn vui. Việdppbc phẫxsqiu thuậlmglt lớylhln nhưhjhm vậlmgly màhnzfovthng khôovxsng bábvqvo vớylhli mìwiypnh mộhtbct tiếylhlng, phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng rồzphti cũovthng khôovxsng nóqvxei vớylhli mìwiypnh, cuốczfvi cùtcqyng còvodmn cho mìwiypnh mộhtbct tròvodm đcyhrùtcqya ly kỳvjwwfkxgy cấhtbcn nhưhjhm vậlmgly!

May màhnzf tim côovxshjhmơxqdtng đcyhrczfvi khỏsyfoe mạwurcnh, nếylhlu khôovxsng, mọggpsi việdppbc thay đcyhrkayji thấhtbct thưhjhmdksqng nhưhjhm vậlmgly thìwiyp thậlmglt sựzpht khôovxsng thểkayjhnzfo chịggpsu nổkayji kíksqpch thíksqpch.

vodmn nữbvqva, Doanh Doanh phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng đcyhrãrrcr ba ngàhnzfy, vậlmgly thìwiyp Cao Lỗfjzzi vàhnzfovxs chúylhl, chắvashc mọggpsi ngưhjhmdksqi đcyhrylhlu biếylhlt ca phẫxsqiu thuậlmglt củetfwa Doanh Doanh đcyhrãrrcr thàhnzfnh côovxsng mớylhli phảnjyhi chứkgvh!

Khôovxsng ngờdksq vừfkxga rồzphti Cao Lỗfjzzi vàhnzfovxs chúylhl lạwurci phốczfvi hợcyhrp vớylhli Doanh Doanh đcyhrkayj gạwurct mìwiypnh! Ngay cảnjyhbvqvc bábvqvc sĩjnab, y tábvqvovthng hợcyhrp tábvqvc vớylhli họggps luôovxsn!

“An Đgzihiềylhlm, côovxs đcyhrfkxgng giậlmgln.” Cao Lỗfjzzi đcyhrkgvhng dậlmgly đcyhrúylhlng lúylhlc, bắvasht đcyhrntlqu giảnjyhi thíksqpch giúylhlp Khưhjhmu Doanh Doanh. “Doanh Doanh phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng, tâfkxgm trạwurcng rấhtbct tốczfvt. Côovxsovthng biếylhlt đcyhrhtbcy, côovxshtbcy còvodmn nhỏsyfo, vẫxsqin rấhtbct ham vui. Bábvqvc sĩjnab lạwurci nóqvxei phảnjyhi giúylhlp Doanh Doanh giữbvqv đcyhrưhjhmcyhrc tâfkxgm trạwurcng vui vẻovthhnzfy, cóqvxe thểkayj sứkgvhc khỏsyfoe củetfwa côovxshtbcy hồzphti phụggpsc nhanh, vìwiyp vậlmgly mọggpsi ngưhjhmdksqi mớylhli phốczfvi hợcyhrp vớylhli Doanh Doanh làhnzfm đcyhriềylhlu đcyhróqvxe.”

“…”

Cao Lỗfjzzi đcyhrãrrcr giảnjyhi thíksqpch đcyhrếylhln mứkgvhc đcyhrhtbchnzfy rồzphti, An Đgzihiềylhlm còvodmn cóqvxe thểkayjqvxei gìwiyp nữbvqva? Tấhtbct nhiêzxcdn, thấhtbcy Khưhjhmu Doanh Doanh phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng, lấhtbcy lạwurci đcyhrưhjhmcyhrc vẻovthyoheng đcyhrhtbcng vàhnzf vui vẻovth trưhjhmylhlc đcyhróqvxe, An Đgzihiềylhlm cũovthng rấhtbct vui, khôovxsng tứkgvhc giậlmgln thựzphtc sựzpht.

Nhưhjhmng nóqvxei đcyhri cũovthng phảnjyhi nóqvxei lạwurci, anh chàhnzfng Cao Lỗfjzzi nàhnzfy so vớylhli Cốczfv Thiêzxcdn Tuấhtbcn, thựzphtc sựzpht chỉxtecqvxexqdtn chứkgvh khôovxsng hềylhl thua kérvtnm. Nhớylhl lạwurci trưhjhmylhlc đcyhrâfkxgy Cao Lỗfjzzi luôovxsn nghiêzxcdm túylhlc, đcyhriềylhlm tĩjnabnh vàhnzf thậlmgln trọggpsng, bâfkxgy giờdksq lạwurci cùtcqyng Khưhjhmu Doanh làhnzfm ra mộhtbct việdppbc trẻovth con nhưhjhm vậlmgly.

“Đgzihưhjhmcyhrc rồzphti màhnzf, chịggps An Đgzihiềylhlm, đcyhrfkxgng giậlmgln nữbvqva màhnzf!” Khưhjhmu Doanh Doanh đcyhrang ngồzphti trêzxcdn giưhjhmdksqng bệdppbnh cũovthng lắvashc lắvashc tay An Đgzihiềylhlm, bắvasht đcyhrntlqu làhnzfm nũovthng.

“Đgzihưhjhmcyhrc rồzphti, đcyhrưhjhmcyhrc rồzphti!” An Đgzihiềylhlm ngồzphti xuốczfvng nắvashm lấhtbcy tay Khưhjhmu Doanh Doanh, mừfkxgng rỡghciqvxei, “Chịggps khôovxsng giậlmgln thậlmglt đcyhrâfkxgu màhnzf. Cảnjyhm ơxqdtn trờdksqi đcyhrhtbct, ca phẫxsqiu thuậlmglt củetfwa em thàhnzfnh côovxsng làhnzf tốczfvt rồzphti.”


“Ừqvxem!” Khưhjhmu Doanh Doanh gậlmglt đcyhrntlqu vui vẻovth rồzphti quay sang nhìwiypn bốczfv mẹziukwiypnh vàhnzf Cao Lỗfjzzi. “Bốczfv ơxqdti, mẹziuk ơxqdti, con muốczfvn ăyohen hoàhnzfnh thábvqvnh, muốczfvn ăyohen sủetfwi cảnjyho, muốczfvn ăyohen nhấhtbct làhnzfqvxen chábvqvo mèdksq đcyhren ởkymk con phốczfv đcyhri bộhtbc trong trung tâfkxgm thàhnzfnh phốczfv!”

“Đgzihưhjhmcyhrc, đcyhrưhjhmcyhrc, đcyhrưhjhmcyhrc. Bâfkxgy giờdksq bốczfv mẹziuk sẽgjii đcyhri mua vềylhl cho con ăyohen!” Trưhjhmylhlc yêzxcdu cầntlqu thèdksqm thuồzphtng nhưhjhmng vẫxsqin kérvtnn chọggpsn củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh, bốczfv mẹziuk củetfwa côovxs đcyhrãrrcr ngay lậlmglp tứkgvhc đcyhrzphtng ýkgvh.

Cao Lỗfjzzi cũovthng mỉxtecm cưhjhmdksqi vui vẻovthqvxei: “Vậlmgly côovxs chúylhl đcyhri mua hoàhnzfnh thábvqvnh, anh lábvqvi xe đcyhri mua sủetfwi cảnjyho vàhnzf chábvqvo mèdksq đcyhren ởkymk khu phốczfv đcyhri bộhtbc trong trung tâfkxgm thàhnzfnh phốczfv.”

“Cảnjyhm ơxqdtn chúylhl đcyhrziukp trai!” Khưhjhmu Doanh Doanh mỉxtecm cưhjhmdksqi ngọggpst ngàhnzfo vớylhli Cao Lỗfjzzi, làhnzfm Cao Lỗfjzzi nhìwiypn thấhtbcy màhnzf trábvqvi tim nhưhjhm tan chảnjyhy. Anh bấhtbct chấhtbcp việdppbc bốczfv mẹziuk củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh vàhnzf An Đgzihiềylhlm cũovthng đcyhrang cóqvxe mặiqbmt ởkymk đcyhróqvxe, chỉxtec đcyhri đcyhrếylhln trưhjhmylhlc mặiqbmt Khưhjhmu Doanh Doanh vàhnzfovxsn lêzxcdn mábvqvovxs.

Khưhjhmu Doanh Doanh cũovthng ôovxsm lấhtbcy cổkayj Cao Lỗfjzzi màhnzf khôovxsng hềylhl ngầntlqn ngạwurci, hôovxsn thậlmglt mạwurcnh vàhnzfo môovxsi Cao Lỗfjzzi.

Bốczfv mẹziuk củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh cốczfv nhịggpsn cưhjhmdksqi, bưhjhmylhlc ra khỏsyfoi phòvodmng bệdppbnh đcyhrkayj đcyhri mua hoàhnzfnh thábvqvnh cho Khưhjhmu Doanh Doanh. Còvodmn An Đgzihiềylhlm đcyhrkgvhng cạwurcnh, bịggps buộhtbcc phảnjyhi xem cảnjyhnh yêzxcdu đcyhrưhjhmơxqdtng tìwiypnh tứkgvhhnzfy mộhtbct cábvqvch khôovxsng thểkayj giảnjyhi thíksqpch đcyhrưhjhmcyhrc.

“Vậlmgly anh đcyhri đcyhrâfkxgy!” Cao Lỗfjzzi vuốczfvt ve mábvqvi tóqvxec củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh.

“Đgzihi mau, đcyhri mau! Còvodmn khôovxsng đcyhri, Doanh Doanh sẽgjii bịggps anh làhnzfm đcyhróqvxei chếylhlt đcyhrhtbcy!” An Đgzihiềylhlm đcyhrkgvhng cạwurcnh vộhtbci vàhnzfng khoábvqvt tay. Chẳaclvng phảnjyhi làhnzf ra ngoàhnzfi mua chábvqvo mèdksq đcyhren sao? Cao Lỗfjzzi khôovxsng biếylhlt rằjozkng mìwiypnh đcyhrãrrcrqvxei câfkxgu nàhnzfy ba lầntlqn rồzphti, mỗfjzzi lầntlqn nóqvxei xong thìwiyp lạwurci hôovxsn Khưhjhmu Doanh Doanh mộhtbct cábvqvi, nhưhjhm thểkayj khôovxsng muốczfvn rờdksqi đcyhri vậlmgly.

“Côovxsng việdppbc củetfwa Cốczfv tổkayjng chắvashc làhnzf bậlmgln rộhtbcn lắvashm.” Cao Lỗfjzzi nhìwiypn sang An Đgzihiềylhlm, trêzxcdn mặiqbmt đcyhrntlqy vẻovth cảnjyhm thôovxsng, dưhjhmdksqng nhưhjhm muốczfvn nóqvxei: Vìwiyp vậlmgly, An Đgzihiềylhlm côovxs mớylhli khôovxsng chịggpsu nổkayji khi nhìwiypn thấhtbcy ngưhjhmdksqi khábvqvc tìwiypnh tứkgvh vớylhli nhau.

“Anh…” An Đgzihiềylhlm trừfkxgng mắvasht nhìwiypn Cao Lỗfjzzi. “Nếylhlu anh còvodmn khôovxsng đcyhri, tôovxsi sẽgjii đcyhrábvqvnh ngưhjhmdksqi thậlmglt đcyhróqvxe. Dồzphtn cảnjyh phầntlqn củetfwa Doanh Doanh, đcyhrábvqvnh mộhtbct lưhjhmcyhrt cho đcyhrãrrcr!”

“Ha ha…” Khưhjhmu Doanh Doanh cưhjhmdksqi nghiêzxcdng ngảnjyhwiypfkxgu nóqvxei củetfwa An Đgzihiềylhlm. “Chịggps An Đgzihiềylhlm, lâfkxgu rồzphti khôovxsng gặiqbmp, sao chịggpshnzfng ngàhnzfy càhnzfng đcyhranh đcyhrábvqv thếylhl? Chắvashc chắvashn làhnzf do Cốczfv tổkayjng chiềylhlu chịggps quábvqv!”

“Tạwurci đcyhrôovxsi tìwiypnh nhâfkxgn hai ngưhjhmdksqi érvtnp ngưhjhmdksqi quábvqv đcyhrábvqvng!” An Đgzihiềylhlm hừfkxg mộhtbct tiếylhlng lạwurcnh lùtcqyng.

“Đgzihưhjhmcyhrc rồzphti, đcyhrưhjhmcyhrc rồzphti!” Khưhjhmu Doanh Doanh dỗfjzzhnzfnh An Đgzihiềylhlm xong rồzphti nóqvxei vớylhli Cao Lỗfjzzi: “Chúylhl đcyhrziukp trai àhnzf, chúylhl mau đcyhri đcyhri.”


“Đgzihưhjhmcyhrc.” Cuốczfvi cùtcqyng vẫxsqin làhnzf lờdksqi nóqvxei củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh cóqvxe trọggpsng lưhjhmcyhrng, Cao Lỗfjzzi nhìwiypn Khưhjhmu Doanh Doanh vớylhli ábvqvnh mắvasht chan chứkgvha tìwiypnh cảnjyhm rồzphti quay ngưhjhmdksqi vàhnzfhjhmylhlc ra khỏsyfoi phòvodmng bệdppbnh.

“Chậlmglc, chậlmglc, chậlmglc…”

Sau khi Cao Lỗfjzzi rờdksqi đcyhri, An Đgzihiềylhlm nhìwiypn sang Khưhjhmu Doanh Doanh, trêzxcdu chọggpsc côovxs nhưhjhm thưhjhmdksqng ngàhnzfy trong côovxsng ty. “Doanh Doanh, em nhìwiypn em kìwiypa, cábvqvi tíksqpnh hábvqvu ăyohen vẫxsqin khôovxsng thay đcyhrkayji chúylhlt nàhnzfo cảnjyh!”

“Thậlmglt ra em cũovthng khôovxsng muốczfvn ăyohen lắvashm.” Khưhjhmu Doanh Doanh gãrrcri đcyhrntlqu, nhìwiypn vàhnzfo An Đgzihiềylhlm vàhnzfqvxei vớylhli vẻovthksqp mậlmglt. “Mặiqbmc dùtcqy phẫxsqiu thuậlmglt thàhnzfnh côovxsng đcyhrãrrcr ba ngàhnzfy rồzphti, nhưhjhmng chỗfjzz vếylhlt thưhjhmơxqdtng vẫxsqin còvodmn rấhtbct đcyhrau, làhnzfm em khôovxsng muốczfvn nhúylhlc nhíksqpch, cũovthng khôovxsng muốczfvn ăyohen gìwiyp cảnjyh. Tuy nhiêzxcdn, bâfkxgy giờdksq em nóqvxei thíksqpch ăyohen móqvxen gìwiyp đcyhróqvxe, đcyhrkayj bốczfv mẹziuk em vàhnzf chúylhl đcyhrziukp trai sẽgjii thấhtbcy yêzxcdn tâfkxgm hơxqdtn mộhtbct chúylhlt.”

“Hóqvxea ra làhnzf thếylhl…” An Đgzihiềylhlm gậlmglt đcyhrntlqu mỉxtecm cưhjhmdksqi hàhnzfi lòvodmng. “Doanh Doanh àhnzf, em trưhjhmkymkng thàhnzfnh nhiềylhlu rồzphti đcyhrhtbcy!”

“Trảnjyhi qua nhiềylhlu chuyệdppbn nhưhjhm vậlmgly, em còvodmn khôovxsng trưhjhmkymkng thàhnzfnh đcyhrưhjhmcyhrc hay sao?” Khưhjhmu Doanh Doanh cưhjhmdksqi, cảnjyhm thấhtbcy may mắvashn vìwiyp sau khi trảnjyhi qua nhữbvqvng đcyhriềylhlu tồzphti tệdppb, mọggpsi thứkgvh đcyhrylhlu phábvqvt triểkayjn theo hưhjhmylhlng tốczfvt đcyhrziukp.

“Ừqvxem, phảnjyhi!” An Đgzihiềylhlm gậlmglt đcyhrntlqu: “Bâfkxgy giờdksq mắvasht em cũovthng khỏsyfoe lạwurci rồzphti nàhnzfy. Mấhtbcy hôovxsm trưhjhmylhlc, chịggps nghe nóqvxei ngưhjhmdksqi làhnzfm hạwurci em đcyhrãrrcr biếylhln mấhtbct rồzphti.”

“Biếylhln mấhtbct rồzphti?” Khưhjhmu Doanh Doanh cúylhli đcyhrntlqu xuốczfvng, trong lòvodmng đcyhretfw loạwurci cảnjyhm xúylhlc lẫxsqin lộhtbcn. “Cũovthng xem nhưhjhm đcyhrãrrcr chịggpsu quảnjyhbvqvo.”

“Nhưhjhmng màhnzf…” Khưhjhmu Doanh Doanh thởkymkhnzfi: “Từfkxg sau khi trảnjyhi qua chuyệdppbn đcyhróqvxe, đcyhrôovxsi khi em cũovthng gặiqbmp ábvqvc mộhtbcng. Bóqvxeng dábvqvng củetfwa ngưhjhmdksqi đcyhróqvxe cứkgvh hiệdppbn lêzxcdn trong tâfkxgm tríksqp em, đcyhruổkayji mãrrcri cũovthng khôovxsng chịggpsu đcyhri.”

“Trảnjyhi qua chuyệdppbn nhưhjhm vậlmgly, ai cũovthng sẽgjiiqvxe chưhjhmylhlng ngạwurci tâfkxgm lýkgvhhnzf.” An Đgzihiềylhlm lắvashc đcyhrntlqu, cũovthng nhớylhl lạwurci chuyệdppbn mìwiypnh từfkxgng bịggps Chu Hábvqvn Khanh bắvasht cóqvxec.

Nụggpshjhmdksqi u ábvqvm trêzxcdn khuôovxsn mặiqbmt anh ta, vàhnzfbvqvng ngưhjhmdksqi đcyhróqvxe, bâfkxgy giờdksq An Đgzihiềylhlm nhớylhl lạwurci màhnzf vẫxsqin cảnjyhm thấhtbcy bấhtbct an.

“Vâfkxgng.” Khưhjhmu Doanh Doanh gậlmglt đcyhrntlqu vàhnzfqvxei: “Ngưhjhmdksqi đcyhróqvxe thậlmglt sựzpht quábvqv đcyhrábvqvng sợcyhr. Dùtcqy khi bịggps anh ta làhnzfm hạwurci, em khôovxsng nhìwiypn thấhtbcy mặiqbmt anh ta, nhưhjhmng lầntlqn sau khi gặiqbmp lạwurci anh ta, em sẽgjii nhậlmgln ra hìwiypnh dábvqvng củetfwa anh ta ngay!”

“Ừqvxem.” An Đgzihiềylhlm vỗfjzz nhẹziukzxcdn tay củetfwa Khưhjhmu Doanh Doanh đcyhrntlqy an ủetfwi.

Trong giâfkxgy tiếylhlp theo, An Đgzihiềylhlm đcyhrhtbct nhiêzxcdn giậlmglt bắvashn cảnjyhwiypnh: Khôovxsng biếylhlt tạwurci sao, Chu Hábvqvn Khanh trong ấhtbcn tưhjhmcyhrng củetfwa An Đgzihiềylhlm, đcyhrhtbct nhiêzxcdn lạwurci rấhtbct giốczfvng vớylhli hìwiypnh dábvqvng củetfwa chúylhl bảnjyho vệdppbkymk trưhjhmdksqng mẫxsqiu giábvqvo củetfwa An An!

“Soạwurct” mộhtbct tiếylhlng, An Đgzihiềylhlm đcyhrkgvhng phắvasht dậlmgly vàhnzf lao ra cửhtbca phưhjhmdksqng bệdppbnh!

“Chịggps An Đgzihiềylhlm, chịggps An Đgzihiềylhlm, cóqvxe chuyệdppbn gìwiyp thếylhl?” Khưhjhmu Doanh Doanh bịggps biểkayju hiệdppbn củetfwa An Đgzihiềylhlm làhnzfm cho giậlmglt mìwiypnh. Côovxs vộhtbci xuốczfvng khỏsyfoi giưhjhmdksqng đcyhruổkayji theo ra ngoàhnzfi, nhưhjhmng bóqvxeng củetfwa An Đgzihiềylhlm đcyhrãrrcr biếylhln mấhtbct ởkymk cuốczfvi hàhnzfnh lang bệdppbnh việdppbn.

Khưhjhmu Doanh Doanh vôovxstcqyng sốczfvt ruộhtbct, cũovthng khôovxsng biếylhlt chuyệdppbn gìwiyp đcyhrãrrcr xảnjyhy đcyhrếylhln đcyhrhtbct ngộhtbct vớylhli An Đgzihiềylhlm, côovxs chỉxtecqvxe thểkayj lấhtbcy đcyhriệdppbn thoạwurci ra vàhnzf gọggpsi cho Cao Lỗfjzzi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.