Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 474 :

    trước sau   
60474.“Vợaflh củuqdta anh…” Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt házfce hốdkefc mồjiiom, gưteixơuoixng mặaflht xinh xắbzdmn bâazccy giờuoixuqdto xệeljrch đeljri, “Anh Thiêdjhrn Tuấazccn, anh nófnqxi thậeoebt sao? Anh lạztwli kếztmlt hôhlykn rồjiioi àlfzz? Anh rõsdbzlfzzng vừgzfra mớeljri li hôhlykn màlfzz!”

“Chịuqdt Tuyếztmlt Tuyếztmlt, chịuqdt đeljrgzfrng kífwmpch đeljreoebng nhưteix vậeoeby!” Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj vừgzfra cắbzdmn tázfceo vừgzfra bưteixeljrc đeljrếztmln trưteixeljrc mặaflht Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt rồjiioi thẳatqcng thừgzfrng nófnqxi, “Anh trai em gạztwlt chịuqdt đeljrazccy, anh ấazccy chưteixa kếztmlt hôhlykn vớeljri Nhiêdjhrn Nhiêdjhrn đeljrâazccu!”

“Thậeoebt khôhlykng?” Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt lậeoebp tứowxec nắbzdmm chặaflht cázfcenh tay Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj.

“Em gạztwlt chịuqdtlfzzm gìmyrh?” Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj vỗegkz nhẹiiufdjhrn tay Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt, sau đeljrófnqx quay ngưteixuoixi lạztwli, đeljrdkefi lưteixng vớeljri Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn, nhìmyrhn thẳatqcng vàlfzzo mắbzdmt Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt nófnqxi đeljrtbjwy ẩddpsn ýmrnz, “Nhưteixng màlfzz nếztmlu chịuqdt cứowxe tiếztmlp tụatqcc khôhlykng hiểtuuyu chuyệeljrn thếztmllfzzy thìmyrh sau nàlfzzy thậeoebm chífwmpkxxyn khôhlykng đeljrưteixaflhc uốdkefng rưteixaflhu mừgzfrng củuqdta anh trai em nữbdypa đeljrazccy!”

Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt nhìmyrhn thấazccy ázfcenh mắbzdmt củuqdta Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj, lúuoixc đeljrtbjwu hơuoixi ngẩddpsn ngưteixuoixi, sau đeljrófnqx từgzfr từgzfr rụatqct tay lạztwli, vẻljux mặaflht suy tưteix: Còkxxyn nhớeljr khi ởphusdjhrn Mỹtuuy, côhlyk Tốdkefng Mạztwln Nhu đeljrãfnqx dặaflhn mìmyrhnh, khi đeljrếztmln biệeljrt thựaflh củuqdta anh Thiêdjhrn Tuấazccn thìmyrh mọduboi chuyệeljrn đeljrtbjwu phảarowi nghe lờuoixi Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj.

azccy giờuoix Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt thấazccy ázfcenh mắbzdmt nàlfzzy củuqdta Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj thìmyrh chợaflht nhớeljr ra lờuoixi dặaflhn ấazccy.


“Chịuqdtkxxyn khôhlykng mau xin lỗegkzi anh trai em đeljri?” Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj nhìmyrhn Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt đeljrang suy tưteix, nhẹiiuf nhàlfzzng khuyêdjhrn nhủuqdt.

Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt mífwmpm môhlyki, nhìmyrhn Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj, sau đeljrófnqxteixeljrc đeljrếztmln trưteixeljrc mặaflht Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn, cúuoixi đeljrtbjwu nófnqxi: “Anh Thiêdjhrn Tuấazccn, vừgzfra rồjiioi em đeljrãfnqx quázfcefwmpch đeljreoebng, em xin lỗegkzi đeljrãfnqxlfzzm anh giậeoebn.”

Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn nhìmyrhn Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt, hạztwl giọdubong nófnqxi: “Bâazccy giờuoixhlyki vàlfzzo nófnqxi chuyệeljrn vớeljri An Đdxxyiềtbjwm mộeoebt chúuoixt, côhlyk đeljrgzfrng ngoàlfzzi nàlfzzy chờuoix, sau đeljrófnqx xin lỗegkzi An Đdxxyiềtbjwm!”

“Em? Xin lỗegkzi ngưteixuoixi phụatqc nữbdyp đeljrófnqx sao?” Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt hoàlfzzn toàlfzzn khôhlykng thểtuuy tin đeljrưteixaflhc, “Anh Thiêdjhrn Tuấazccn, em…”

“Chịuqdt Tuyếztmlt Tuyếztmlt! Anh trai em nófnqxi đeljrúuoixng! Chịuqdtdjhrn xin lỗegkzi đeljri!” Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj lậeoebp tứowxec ngắbzdmt lờuoixi trưteixeljrc khi Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt kịuqdtp phảarown đeljrdkefi.

“Chịuqdt…” Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt nhìmyrhn ázfcenh mắbzdmt Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycj rồjiioi mífwmpm môhlyki, khôhlykng nófnqxi gìmyrh nữbdypa.

Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn mặaflhc kệeljr Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt, nhấazccc châazccn đeljri đeljrếztmln trưteixeljrc cửjiioa phòkxxyng An An, gõsdbz cửjiioa nófnqxi: “An An, cófnqx thểtuuy mởphus cửjiioa khôhlykng? Chúuoix Cốdkeffnqx chuyệeljrn muốdkefn nófnqxi vớeljri mẹiiuf con!”

uoixc nàlfzzy, An Đdxxyiềtbjwm đeljrang ngồjiioi hậeoebm hựaflhc trêdjhrn giưteixuoixng, còkxxyn An An ngồjiioi bêdjhrn cạztwlnh côhlyk.

Nghe tiếztmlng gõsdbz cửjiioa củuqdta Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn, An An liềtbjwn đeljrowxeng dậeoeby chạztwly vềtbjw phífwmpa cửjiioa.

“An An, con màlfzz mởphus cửjiioa làlfzz mẹiiuf giậeoebn con luôhlykn đeljrazccy!” An Đdxxyiềtbjwm ngồjiioi trêdjhrn giưteixuoixng uy hiếztmlp An An.

An An vừgzfra đeljruqdtnh mởphus cửjiioa, nghe thếztml liềtbjwn rụatqct tay lạztwli rồjiioi e dèuqdt chạztwly vềtbjw giưteixuoixng, bắbzdmt đeljrtbjwu năhcbin nỉnxcl thay cho Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn: “Mẹiiuf ơuoixi, từgzfr đeljrtbjwu đeljrếztmln cuốdkefi hìmyrhnh nhưteix đeljrtbjwu làlfzzlfzzhlyk xấazccu xífwmp đeljrófnqxfnqxi mấazccy câazccu bấazcct lịuqdtch sựaflh, chúuoix Cốdkef đeljrâazccu cófnqxfnqxi gìmyrh!”

“Bàlfzzhlyk xấazccu xífwmp?” An Đdxxyiềtbjwm lậeoebp tứowxec thấazccy buồjiion cưteixuoixi bởphusi câazccu nófnqxi củuqdta An An.

“Đdxxyúuoixng ạztwl, chífwmpnh làlfzzlfzzhlyk xấazccu xífwmp mặaflhc vázfcey đeljren đeljrazccy!” An An gãfnqxi đeljrtbjwu hỏdxxyi, “Mẹiiuf ơuoixi, bàlfzzhlyk đeljrófnqx rốdkeft cuộeoebc làlfzz ai? Tạztwli sao lạztwli xuấazcct hiệeljrn ởphus đeljrâazccy?”


Nghe An An gọduboi Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt làlfzzlfzzhlyk, An Đdxxyiềtbjwm khôhlykng nhịuqdtn đeljrưteixaflhc màlfzz phìmyrhteixuoixi, côhlyk biếztmlt con trai vìmyrh muốdkefn chọduboc cho mìmyrhnh vui nêdjhrn mớeljri làlfzzm thếztml, con trai ngoan nhưteix vậeoeby thìmyrh sao côhlykfnqx thểtuuy khôhlykng vui chứowxe?

An Đdxxyiềtbjwm cảarowm thấazccy tâazccm trạztwlng kházfceuoixn, bắbzdmt đeljrtbjwu muốdkefn nófnqxi chuyệeljrn, thếztmldjhrn liềtbjwn giảarowi thífwmpch vớeljri An An: “Côhlyk đeljrófnqxlfzz bạztwln thanh mai trúuoixc mãfnqx củuqdta chúuoix Cốdkef, đeljrếztmln đeljrâazccy dểtuuy diễijvyu võsdbzteixơuoixng oai đeljrazccy!”

An Đdxxyiềtbjwm nófnqxi đeljrếztmln đeljrâazccy, tâazccm trạztwlng lạztwli chùwbhcng xuốdkefng, cảarowm thấazccy mìmyrhnh giốdkefng nhưteix quay vềtbjw bốdkefn năhcbim trưteixeljrc, cứowxe luôhlykn sợaflh Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn sẽqsfu bịuqdt ngưteixuoixi phụatqc nữbdyp kházfcec cưteixeljrp mấazcct.

Nhữbdypng ngàlfzzy tházfceng nhưteix thếztml thậeoebt đeljrau khổdrsj, An Đdxxyiềtbjwm khôhlykng muốdkefn mìmyrhnh lạztwli phảarowi chịuqdtu đeljraflhng giốdkefng nhưteix bốdkefn năhcbim trưteixeljrc nữbdypa!

An Đdxxyiềtbjwm hífwmpt mộeoebt hơuoixi thậeoebt sâazccu, nắbzdmm tay An An nófnqxi: “An An, hay làlfzz chúuoixng ta rờuoixi khỏdxxyi đeljrâazccy nhéuqdt? Mẹiiuf khôhlykng muốdkefn sốdkefng chung mộeoebt nhàlfzz vớeljri ngưteixuoixi phụatqc nữbdyp đeljrófnqx.”

Nhưteixng An An khôhlykng trảarow lờuoixi câazccu hỏdxxyi củuqdta An Đdxxyiềtbjwm màlfzz lạztwli nófnqxi: “Mẹiiuf ơuoixi, con cófnqx thểtuuy hỏdxxyi mẹiiuflfzzi câazccu khôhlykng?”

“Đdxxyưteixơuoixng nhiêdjhrn làlfzz đeljrưteixaflhc.” An Đdxxyiềtbjwm gậeoebt đeljrtbjwu.

“Đdxxyưteixaflhc rồjiioi.” An An chớeljrp đeljrôhlyki mắbzdmt long lanh củuqdta mìmyrhnh rồjiioi nghiêdjhrm túuoixc hỏdxxyi, “Mẹiiuf ơuoixi, chúuoix Cốdkeflfzzm kinh doanh cófnqx phảarowi rấazcct lợaflhi hạztwli khôhlykng?”

An Đdxxyiềtbjwm nghĩdoca mộeoebt lúuoixc, tuy khôhlykng muốdkefn thừgzfra nhậeoebn nhưteixng vẫtcjnn gậeoebt đeljrtbjwu đeljrúuoixng theo sựaflh thậeoebt.

“Thếztml chúuoix Cốdkeffnqx phảarowi rấazcct đeljriiufp trai khôhlykng?”

Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn lúuoixc nàlfzzo chẳatqcng cófnqxteixơuoixng mặaflht yêdjhru nghiệeljrt chếztmlt ngưteixuoixi? Cho dùwbhcazccy giờuoix đeljrang giậeoebn anh đeljri nữbdypa thìmyrh An Đdxxyiềtbjwm vẫtcjnn phảarowi thàlfzznh thậeoebt gậeoebt đeljrtbjwu.

“Nghĩdocaa làlfzz, trong sốdkef nhữbdypng ngưteixuoixi đeljràlfzzn ôhlykng mẹiiuf từgzfrng gặaflhp thìmyrh chúuoix Cốdkeflfzz xuấazcct sắbzdmc nhấazcct cófnqx đeljrúuoixng khôhlykng?”

An Đdxxyiềtbjwm nghiêdjhrm túuoixc suy nghĩdoca, cảarowm thấazccy mìmyrhnh đeljrãfnqx từgzfrng gặaflhp rấazcct nhiềtbjwu ngưteixuoixi đeljràlfzzn ôhlykng ưteixu túuoix, chẳatqcng hạztwln nhưteixhlyk tổdrsjng, Lâazccm Kífwmpnh Trạztwlch, Trìmyrh Cảarownh Dậeoebt, Trưteixơuoixng Hiểtuuyn Hy, thậeoebm chífwmp cảarow Cốdkef Thiêdjhrn Kỳmycjdkefng rấazcct kházfce.


Nhưteixng nếztmlu luậeoebn vềtbjw thàlfzznh tựaflhu vàlfzz quyềtbjwn thếztml thìmyrh đeljrúuoixng làlfzz Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn lợaflhi hạztwli nhấazcct, cófnqx đeljriềtbjwu, nếztmlu nhớeljr lạztwli chuyệeljrn bốdkefn năhcbim trưteixeljrc Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn từgzfrng bỏdxxyuoixi côhlyk thìmyrh anh cũdkefng khôhlykng thểtuuy gọduboi làlfzz xuấazcct sắbzdmc nhấazcct đeljrưteixaflhc!

Nghĩdoca đeljrếztmln đeljrófnqx, An Đdxxyiềtbjwm ngẩddpsng cổdrsjdjhrn, lắbzdmc đeljrtbjwu vớeljri An An.

An An thấazccy An Đdxxyiềtbjwm lắbzdmc đeljrtbjwu thìmyrhfnqxuoixi ngao ngázfcen, đeljràlfzznh phẩddpsy tay nófnqxi tiếztmlp: “Thôhlyki đeljrưteixaflhc rồjiioi, mẹiiuffnqx khôhlykng thừgzfra nhậeoebn thìmyrhdkefng khôhlykng sao. Con đeljrưteixa ra nhiềtbjwu vífwmp dụatqc nhưteix vậeoeby làlfzz muốdkefn nófnqxi cho mẹiiuf hiểtuuyu mộeoebt đeljriềtbjwu, chúuoix Cốdkef xuấazcct sắbzdmc nhưteix vậeoeby, cófnqx nhiềtbjwu ngưteixuoixi thífwmpch nhưteix vậeoeby, thếztml thìmyrhfnqx nhiềtbjwu ngưteixuoixi muốdkefn cưteixeljrp chúuoixazccy đeljri cũdkefng làlfzz chuyệeljrn bìmyrhnh thưteixuoixng thôhlyki!”

“Cũdkefng nhưteix con đeljrâazccy nàlfzzy,” An An tựaflh luyếztmln vỗegkz ngựaflhc nófnqxi, “Cófnqx rấazcct nhiềtbjwu bạztwln trong trưteixuoixng cũdkefng tranh nhau đeljròkxxyi làlfzzm bạztwln thâazccn củuqdta con đeljrazccy! Nhưteixng dùwbhcfnqx nhiềtbjwu bạztwln muốdkefn chơuoixi vớeljri con thìmyrh con cũdkefng chỉnxcl thífwmpch nhấazcct mộeoebt ngưteixuoixi bạztwln thâazccn củuqdta mìmyrhnh thôhlyki!”

“An An, rốdkeft cuộeoebc con muốdkefn nófnqxi cázfcei gìmyrh?” An Đdxxyiềtbjwm khôhlykng ngờuoixmyrhnh lạztwli bịuqdt thằqcwyng con trai năhcbim tuổdrsji lêdjhrn lớeljrp nhưteix vậeoeby!

“Ýkwjn củuqdta con muốdkefn nófnqxi làlfzz, mẹiiuf àlfzz, nếztmlu mẹiiuf đeljrãfnqx thífwmpch rồjiioi thìmyrh phảarowi chủuqdt đeljreoebng chạztwly đeljri chứowxe, chứowxe chưteixa đeljrua màlfzz đeljrãfnqx chịuqdtu thua rồjiioi thìmyrh chẳatqcng hay gìmyrh cảarow!” An An nghiêdjhrm túuoixc nófnqxi ra kinh nghiệeljrm cuộeoebc đeljruoixi tífwmpch lũdkefy đeljrưteixaflhc trong suốdkeft năhcbim năhcbim củuqdta mìmyrhnh.

An Đdxxyiềtbjwm nhìmyrhn đeljrôhlyki mắbzdmt long lanh củuqdta An An, cảarowm thấazccy con trai mìmyrhnh nófnqxi rấazcct cófnqxfwmp, từgzfr sau khi côhlyk gặaflhp lạztwli Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn đeljrếztmln nay đeljrtbjwu làlfzz anh chủuqdt đeljreoebng, còkxxyn côhlykdkefng quen vớeljri sựaflh chủuqdt đeljreoebng ấazccy rồjiioi.

azccy giờuoix sựaflh xuấazcct hiệeljrn củuqdta Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt đeljrãfnqx khiếztmln An Đdxxyiềtbjwm nhậeoebn ra, Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn đeljrdkefi vớeljri côhlyk rấazcct đeljraflhc biệeljrt, khiếztmln côhlykfnqx cảarowm giázfcec bấazcct an, thếztml thìmyrhmyrhnh khôhlykng thểtuuyuqdtm cỏdxxyi nhưteix vậeoeby đeljrưteixaflhc, sao Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt vừgzfra xuấazcct hiệeljrn thìmyrh đeljrãfnqx muốdkefn rúuoixt lui rồjiioi?

An An thấazccy dázfceng vẻljux đeljrăhcbim chiêdjhru củuqdta An Đdxxyiềtbjwm liềtbjwn mừgzfrng rỡeoeb hỏdxxyi: “Mẹiiuf ơuoixi, vậeoeby bâazccy giờuoix con cófnqx thểtuuy ra mởphus cửjiioa cho chúuoix Cốdkef rồjiioi chứowxe?”

An Đdxxyiềtbjwm chỉnxclfwmpm môhlyki, khôhlykng nófnqxi gìmyrh

“Vậeoeby con mởphus cửjiioa đeljrâazccy!” An An thấazccy An Đdxxyiềtbjwm khôhlykng nófnqxi gìmyrhfnqx nghĩdocaa làlfzz đeljrãfnqx âazccm thầtbjwm đeljrjiiong ýmrnz, bèuqdtn mau chófnqxng chạztwly ra mởphus cửjiioa.

An Đdxxyiềtbjwm ngẩddpsng đeljrtbjwu lêdjhrn, thấazccy Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn đeljrang đeljrowxeng ởphus cửjiioa nhìmyrhn vềtbjw phífwmpa mìmyrhnh.

Nhớeljr lạztwli nhữbdypng lờuoixi lẽqsfu khiêdjhru khífwmpch vừgzfra rồjiioi củuqdta Ninh Tuyếztmlt Tuyếztmlt, An Đdxxyiềtbjwm lạztwlnh lùwbhcng hừgzfr mộeoebt tiếztmlng rồjiioi quay mặaflht đeljri khôhlykng thèuqdtm nhìmyrhn Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn.

“Chúuoix Cốdkef, chúuoix phảarowi dỗegkzlfzznh mẹiiuf con đeljri đeljrazccy!” An An kéuqdto vạztwlt ázfceo Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn, nghểtuuynh gưteixơuoixng mặaflht béuqdt xinh lêdjhrn nhìmyrhn anh.

“An An ngoan, chúuoix Cốdkef nhấazcct đeljruqdtnh sẽqsfu dỗegkz đeljrưteixaflhc mẹiiuf con màlfzz.” Cốdkef Thiêdjhrn Tuấazccn ngồjiioi xổdrsjm xuốdkefng xoa đeljrtbjwu An An, “Nhưteixng màlfzz An An cófnqx thểtuuy ra ngoàlfzzi chơuoixi mộeoebt chúuoixt khôhlykng? Chúuoix Cốdkef muốdkefn nófnqxi chuyệeljrn riêdjhrng vớeljri mẹiiuf con mộeoebt chúuoixt.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.