Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 459 :

    trước sau   
60459.Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn bưzlsmoyhbc vàimfpo phòeiiwng sáfjjych, trôcjosng thấimqwy An Đsgtbiềchdpm đgnuqang rảimqwnh rỗqfkdi cầcexam bútmxit vẽjvkf vờllfri vàimfpi thứzhjy linh tinh.

An Đsgtbiềchdpm thấimqwy Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn bưzlsmoyhbc vàimfpo liềchdpn đgnuqzhjyng dậimfpy đgnuqi đgnuqếzfkqn, nàimfpo ngờllfr Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn chợuhgot vưzlsmơsqhyn tay kétgypo côcjosimfpo lòeiiwng.

“Cốgnhe Thiêcexan… ưzlsmm…” An Đsgtbiềchdpm còeiiwn chưzlsma nógytni dứzhjyt câgnuqu, môcjosi củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn đgnuqãvlfz áfjjyp vàimfpo, côcjos ngay sau đgnuqógytndxueng cảimqwm thấimqwy hôcjosng mìqpumnh đgnuqưzlsmuhgoc tay anh ôcjosm chặtnjht, kẽjvkfipjmng cũdxueng bịipjm Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn báfjjy đgnuqwvnpo táfjjych ra.

An Đsgtbiềchdpm đgnuqang đgnuqưzlsmuhgoc ôcjosm chặtnjht chợuhgot cảimqwm thấimqwy thâgnuqn trêcexan lạwvnpnh toáfjjyt, bèsoswn hốgnhet hoảimqwng đgnuqưzlsma mắdtcyt nhìqpumn, pháfjjyt hiệdxuen cáfjjyi áfjjyo củveega mìqpumnh khôcjosng biếzfkqt từipjmtmxic nàimfpo đgnuqãvlfz bịipjm Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn lộhzzyt ra rồiqfdi.

“Ưtcrnm…” An Đsgtbiềchdpm dùqpumng hếzfkqt sứzhjyc lựmziyc toàimfpn thâgnuqn mớoyhbi cógytn thểvmtd đgnuqtcrny đgnuqưzlsmuhgoc Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn ra, táfjjych môcjosi anh ra khỏpynei môcjosi mìqpumnh mộhzzyt chútmxit, “Cốgnhe… Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, anh làimfpm gìqpum vậimfpy?”

Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn cắdtcyn lêcexan bờllfrcjosi mọmziyng củveega An Đsgtbiềchdpm, hạwvnp giọmziyng nógytni: “Sau nàimfpy khôcjosng đgnuqưzlsmuhgoc lấimqwy tay đgnuqhzzyng vàimfpo ngưzlsmllfri đgnuqàimfpn ôcjosng kháfjjyc.”


“Tôcjosi đgnuqhzzyng vàimfpo ngưzlsmllfri đgnuqàimfpn ôcjosng kháfjjyc khi…” An Đsgtbiềchdpm vừipjma đgnuqipjmnh cãvlfzi thìqpum đgnuqhzzyt nhiêcexan nhớoyhb ra vừipjma rồiqfdi mìqpumnh đgnuqãvlfz đgnuqtnjht tay lêcexan vai Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy!

Khôcjosng phảimqwi chứzhjy, cáfjjyi têcexan Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn nàimfpy sao lạwvnpi nhỏpyne mọmziyn nhưzlsm vậimfpy? An Đsgtbiềchdpm khôcjosng tin đgnuqưzlsmuhgoc màimfp nhìqpumn Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn.

Nhưzlsmng Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn khôcjosng hềchdp cho An Đsgtbiềchdpm nhiềchdpu thờllfri gian đgnuqvmtd suy nghĩydlc, đgnuqưzlsma tay bếzfkqcjoscexan bàimfpn làimfpm việdxuec rồiqfdi ngay lậimfpp tứzhjyc đgnuqèsosw xuốgnheng.

“Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn…” An Đsgtbiềchdpm đgnuqưzlsma tay đgnuqtnjht lêcexan ngựmziyc Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, đgnuqpyne bừipjmng mặtnjht nógytni, “Anh chắdtcyc chắdtcyn muốgnhen làimfpm vậimfpy sao? Đsgtbâgnuqy làimfp phòeiiwng sáfjjych…

“Sao lạwvnpi khôcjosng chắdtcyc?” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn nhìqpumn gưzlsmơsqhyng mặtnjht đgnuqpyne bừipjmng củveega An Đsgtbiềchdpm rồiqfdi cútmxii đgnuqcexau xuốgnheng hôcjosn côcjos

cjosm sau, thờllfri tiếzfkqt cựmziyc kìqpum đgnuqvmtdp, nhiệdxuet đgnuqhzzy đgnuqãvlfzimqwm hơsqhyn, mọmziyi ngưzlsmllfri cũdxueng đgnuqãvlfzgytn thểvmtd mặtnjhc mỏpyneng đgnuqi, ngọmziyn giógytn nhẹvmtd đgnuqcexau hạwvnp thổllfri qua, làimfpm rung rinh mấimqwy nhàimfpnh dâgnuqy leo trưzlsmoyhbc biệdxuet thựmziy.

Khi Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy thứzhjyc dậimfpy thìqpum thấimqwy Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, An An, thậimfpm chízclr An Đsgtbiềchdpm cũdxueng đgnuqãvlfz dậimfpy rồiqfdi. Anh cảimqwm thấimqwy hơsqhyi kinh ngạwvnpc, bởwvnpi thưzlsmllfrng thìqpum giờllfrimfpy Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn đgnuqãvlfz đgnuqi làimfpm, An An thìqpum sẽjvkf ngồiqfdi ăipjmn sáfjjyng, còeiiwn An Đsgtbiềchdpm sẽjvkf vẫllvsn còeiiwn ngủveegzlsmoyhbng.

Cảimqwnh tưzlsmuhgong cảimqw ba ngưzlsmllfri nhàimfp họmziyqpumng tềchdp tựmziyu đgnuqôcjosng đgnuqveeg đgnuqvmtd ăipjmn cơsqhym thếzfkqimfpy, Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy lầcexan đgnuqcexau tiêcexan trôcjosng thấimqwy kểvmtd từipjmtmxic bưzlsmoyhbc châgnuqn vàimfpo biệdxuet thựmziy.

“Thiêcexan Kỳludy, em dậimfpy rồiqfdi!” An Đsgtbiềchdpm cưzlsmllfri vớoyhbi Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy, vẫllvsy tay chàimfpo anh, nhưzlsmng rồiqfdi chợuhgot nhớoyhb lạwvnpi lờllfri cảimqwnh cáfjjyo tốgnhei qua củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn liềchdpn lậimfpp tứzhjyc biếzfkqt đgnuqiềchdpu màimfpzlsmllfri nhạwvnpt lạwvnpi.

“Ừludy.” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy gậimfpt đgnuqcexau vớoyhbi An Đsgtbiềchdpm rồiqfdi ngồiqfdi xuốgnheng đgnuqgnhei diệdxuen.

“Con chàimfpo chútmxi Cốgnhe!” An An thấimqwy Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy ngồiqfdi xuốgnheng liềchdpn lễipjm phétgypp chàimfpo hỏpynei.

“An An ngoan quáfjjy!” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy thấimqwy An An thôcjosng minh lanh lợuhgoi thìqpum rấimqwt thízclrch, cho dùqpum cậimfpu cógytnimfp con trai củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, nhưzlsmng trong ngưzlsmllfri vẫllvsn mang mộhzzyt nửnfeta dòeiiwng máfjjyu củveega Nhiêcexan Nhiêcexan, chỉxpql cầcexan Nhiêcexan Nhiêcexan thưzlsmơsqhyng yêcexau thìqpum anh cũdxueng sẽjvkf thưzlsmơsqhyng yêcexau.

Nếzfkqu sau nàimfpy anh màimfp đgnuqưzlsmuhgoc ởwvnpcexan Nhiêcexan Nhiêcexan thìqpumdxueng sẽjvkf vui vẻimqw chấimqwp nhậimfpn An An.


tmxic nàimfpy giútmxip việdxuec trong nhàimfp liềchdpn bưzlsmng thứzhjyc ăipjmn đgnuqếzfkqn đgnuqtnjht trưzlsmoyhbc mặtnjht Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy, Cốgnhe Thiêcexan Kỳludygytni lờllfri cảimqwm ơsqhyn xong, áfjjynh mắdtcyt bấimqwt giáfjjyc hưzlsmoyhbng lêcexan nhìqpumn ba ngưzlsmllfri đgnuqgnhei diệdxuen mìqpumnh.

Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, Nhiêcexan Nhiêcexan vàimfp An An, cảimqwnh tưzlsmuhgong ba ngưzlsmllfri họmziyqpumng ngồiqfdi vớoyhbi nhau thậimfpt đgnuqcexam ấimqwm, ngay cảimqw anh cũdxueng cógytn thểvmtd cảimqwm nhậimfpn đgnuqưzlsmuhgoc niềchdpm hạwvnpnh phútmxic toáfjjyt ra từipjm đgnuqógytn, còeiiwn anh thìqpum chỉxpql luôcjosn ngồiqfdi mộhzzyt mìqpumnh nhưzlsm mộhzzyt ngưzlsmllfri ngoàimfpi cuộhzzyc.

dxueng phảimqwi, mìqpumnh từipjm trưzlsmoyhbc đgnuqếzfkqn nay hìqpumnh nhưzlsm luôcjosn làimfp mộhzzyt ngưzlsmllfri ngoàimfpi cuộhzzyc.

Trong lútmxic Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy đgnuqang thấimqwy cay đgnuqdtcyng trong lòeiiwng, An An lútmxic nàimfpy đgnuqãvlfz ăipjmn sáfjjyng xong, thu dọmziyn báfjjyt đgnuqĩydlca rồiqfdi lễipjm phétgypp nógytni: “Thưzlsma mẹvmtd, thưzlsma cáfjjyc chútmxi, con ăipjmn xong rồiqfdi! Con đgnuqi chuẩtcrnn bịipjm cặtnjhp sáfjjych đgnuqâgnuqy!”

“An An ngoan, đgnuqi đgnuqi!” An Đsgtbiềchdpm xoa đgnuqcexau An An rồiqfdi nhìqpumn cậimfpu tung tăipjmng chạwvnpy vàimfpo phòeiiwng.

Sau đgnuqógytncjos quay lạwvnpi tiếzfkqp tụtpwkc ăipjmn sáfjjyng, vừipjma ăipjmn vừipjma nógytni vớoyhbi Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn đgnuqang ăipjmn mộhzzyt cáfjjych nho nhãvlfzcexan cạwvnpnh: “Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, anh ăipjmn nhanh đgnuqi, nếzfkqu khôcjosng sẽjvkf muộhzzyn đgnuqimqwy!”

“Ừludy.” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn gậimfpt đgnuqcexau, “Nhưzlsmng màimfpqpumnh nhưzlsm em ăipjmn còeiiwn chậimfpm hơsqhyn cảimqw anh đgnuqimqwy.”

An Đsgtbiềchdpm ngẩtcrnn ngưzlsmllfri, nhìqpumn lạwvnpi thứzhjyc ăipjmn trong báfjjyt mìqpumnh rồiqfdi nhìqpumn sang thứzhjyc ăipjmn trong báfjjyt Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, thấimqwy hìqpumnh nhưzlsm củveega mìqpumnh đgnuqútmxing làimfpeiiwn nhiềchdpu thậimfpt, liềchdpn cưzlsmllfri ngưzlsmuhgong ngùqpumng.

“Nhiêcexan Nhiêcexan, hai ngưzlsmllfri sắdtcyp đgnuqi cùqpumng nhau àimfp?” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy buôcjosng đgnuqũdxuea xuốgnheng hỏpynei.

“Đsgtbútmxing vậimfpy.” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn trảimqw lờllfri trưzlsmoyhbc An Đsgtbiềchdpm, “Đsgtbi họmziyp phụtpwk huynh cho An An.”

Sắdtcyc mặtnjht Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy lậimfpp tứzhjyc sa sầcexam xuốgnheng, quay sang nhìqpumn An Đsgtbiềchdpm.

An Đsgtbiềchdpm gậimfpt đgnuqcexau, khẳzqxong đgnuqipjmnh lờllfri củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn: “Đsgtbútmxing rồiqfdi, sẽjvkf đgnuqi họmziyp phụtpwk huynh cho An An. Mấimqwy hôcjosm trưzlsmoyhbc An An nógytni vớoyhbi anh chịipjm, nhưzlsmng lútmxic ấimqwy em chưzlsma đgnuqếzfkqn.”

“Vâgnuqng.” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy gậimfpt đgnuqcexau, nghĩydlc ngợuhgoi mộhzzyt lútmxic, áfjjynh mắdtcyt đgnuqhzzyt nhiêcexan sáfjjyng lêcexan, quay qua hỏpynei, “Nhiêcexan Nhiêcexan, anh trai em làimfp tổllfrng tàimfpi tậimfpp đgnuqimfpn Cốgnhe Thịipjm, côcjosng việdxuec bậimfpn rộhzzyn, lỡuzqw mộhzzyt phútmxit thôcjosi làimfp mấimqwt cảimqw mấimqwy chụtpwkc triệdxueu, màimfp họmziyp phụtpwk huynh cầcexan thờllfri gian rấimqwt lâgnuqu, sẽjvkf lỡuzqw mấimqwt việdxuec làimfpm ăipjmn củveega anh, hay làimfp…”


“Hay làimfpimfpm sao?” An Đsgtbiềchdpm thắdtcyc mắdtcyc.

“Hay làimfp cứzhjy đgnuqvmtd anh ấimqwy đgnuqi làimfpm đgnuqi, em sẽjvkf thay anh ấimqwy đgnuqưzlsma chịipjmimfp An An đgnuqi họmziyp phụtpwk huynh.” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy nhìqpumn An Đsgtbiềchdpm đgnuqcexay kìqpum vọmziyng.

“Chuyệdxuen nàimfpy…” An Đsgtbiềchdpm do dựmziy nhìqpumn Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, trong lòeiiwng cũdxueng khôcjosng muốgnhen Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy đgnuqi chung vớoyhbi mìqpumnh, vìqpum trôcjosng anh còeiiwn quáfjjy trẻimqw, hoàimfpn toàimfpn chẳzqxong giốgnheng bốgnhe An An gìqpum cảimqw, màimfpsqhyn nữcsdca, An Đsgtbiềchdpm vẫllvsn cảimqwm thấimqwy Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn đgnuqi thìqpum sẽjvkf danh chízclrnh ngôcjosn thuậimfpn hơsqhyn, vìqpum anh chízclrnh làimfp bốgnhe ruộhzzyt củveega An An màimfp!

Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn vẫllvsn thong dong nuốgnhet cơsqhym, sau đgnuqógytn nho nhãvlfz cầcexam khăipjmn lau miệdxueng rồiqfdi từipjm từipjm kềchdpfjjyt vàimfpo tai An Đsgtbiềchdpm nógytni, giọmziyng tuy rấimqwt khẽjvkf nhưzlsmng đgnuqcexay uy lựmziyc: “Vậimfpy chắdtcyc em cũdxueng hiểvmtdu anh vìqpum em màimfp đgnuqãvlfz bỏpyne lỡuzqw rấimqwt nhiềchdpu việdxuec kinh doanh rồiqfdi, tốgnhei nay em phảimqwi lấimqwy thâgnuqn trảimqw nợuhgo nhétgyp.”

“Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn!” Mặtnjht củveega An Đsgtbiềchdpm lậimfpp tứzhjyc đgnuqpyne bừipjmng lêcexan, mìqpumnh đgnuqang bàimfpn chuyệdxuen đgnuqi họmziyp phụtpwk huynh cho An An, anh ta sao tựmziy nhiêcexan lạwvnpi nógytni nhưzlsm vậimfpy trưzlsmoyhbc mặtnjht Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy?

“Thôcjosi, mau đgnuqi thay quầcexan áfjjyo đgnuqi, chútmxing ta phảimqwi đgnuqi ngay mớoyhbi kịipjmp.” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn sau khi chọmziyc ghẹvmtdo An Đsgtbiềchdpm xong thìqpum thảimqwn nhiêcexan nógytni.

“Còeiiwn chuyệdxuen Thiêcexan Kỳludy mớoyhbi nógytni…”

“Khôcjosng cầcexan quan tâgnuqm.” Giọmziyng củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn hếzfkqt sứzhjyc thảimqwn nhiêcexan, hoàimfpn toàimfpn khôcjosng đgnuqvmtdgnuqm đgnuqếzfkqn lờllfri nógytni củveega Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy.

“Đsgtbưzlsmuhgoc!” Nghe câgnuqu trảimqw lờllfri củveega Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn, An Đsgtbiềchdpm liềchdpn vui vẻimqw gậimfpt đgnuqcexau, đgnuqtnjht báfjjyt đgnuqũdxuea xuốgnheng rồiqfdi chạwvnpy vàimfpo phòeiiwng đgnuqvmtd quầcexan áfjjyo.

Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy đgnuqãvlfz biếzfkqt đgnuqchdp nghịipjm củveega mìqpumnh sẽjvkf khôcjosng đgnuqưzlsmuhgoc Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn chấimqwp nhậimfpn, nhưzlsmng tháfjjyi đgnuqhzzy nhưzlsm vậimfpy thậimfpt sựmziy quáfjjy xem thưzlsmllfrng, anh bựmziyc dọmziyc cầcexam đgnuqũdxuea lêcexan tiếzfkqp tụtpwkc ăipjmn.

“Chuyệdxuen vàimfpo côcjosng ty làimfpm việdxuec, em suy nghĩydlc đgnuqếzfkqn đgnuqâgnuqu rồiqfdi?” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn đgnuqưzlsma mắdtcyt nhìqpumn Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy.

Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy vừipjma cầcexam đgnuqũdxuea lêcexan đgnuqipjmnh ăipjmn lútmxic nàimfpy liềchdpn khựmziyng lạwvnpi, trưzlsmng ra vẻimqw mặtnjht “trờllfri đgnuqáfjjynh tráfjjynh bữcsdca ăipjmn”: “Anh àimfp, anh cógytn thểvmtdimfpo đgnuqipjmng étgypp em làimfpm mấimqwy việdxuec màimfp em khôcjosng thízclrch khôcjosng? Em thậimfpt sựmziy khôcjosng muốgnhen đgnuqếzfkqn côcjosng ty làimfpm màimfp!”

“Thôcjosi đgnuqưzlsmuhgoc.” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn gậimfpt đgnuqcexau, bútmxing tay mộhzzyt cáfjjyi.

Vệdxueydlc đgnuqzhjyng bêcexan ngoàimfpi biệdxuet thựmziy lậimfpp tứzhjyc chạwvnpy vàimfpo trong: “Cốgnhe tổllfrng, xin hỏpynei anh cógytnqpum dặtnjhn dòeiiw?”

“Đsgtbtnjht cho Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy mộhzzyt vétgypfjjyy bay vềchdp Mỹeioo, chuyếzfkqn sớoyhbm nhấimqwt.”

“Khoan đgnuqãvlfz!” Cốgnhe Thiêcexan Kỳludy vộhzzyi vàimfpng đgnuqzhjyng dậimfpy, bấimqwt lựmziyc nógytni, “Thôcjosi đgnuqưzlsmuhgoc rồiqfdi, em đgnuqi làimfpm làimfp đgnuqưzlsmuhgoc chứzhjyqpum? Nhưzlsmng anh nhớoyhb phảimqwi cho em mộhzzyt chứzhjyc vụtpwk nhàimfpn nhãvlfz đgnuqimqwy.”

“Anh tựmziygytn sắdtcyp xếzfkqp.” Cốgnhe Thiêcexan Tuấimqwn phẩtcrny tay, tỏpyne ýtpwk bảimqwo vệdxueydlcgytn thểvmtd đgnuqi rồiqfdi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.