Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 433 :

    trước sau   
60433.An Đlkdciềeglqm bìclyqnh thưpcoofshzng ăeexsn mặgxuyc rấeyyzt giảvjftn dịvjft, bâitdvy giờfshz lạtttci khiếbnuyn ngưpcoofshzi ta trôigteng thấeyyzy màvjft sữcqzqng sờfshz, côigte đjofpang mặgxuyc mộrmogt bộrmogcecvy lácecv sen mang phong cácecvch cung đjofpìclyqnh, phầkobgn đjofpigtei vácecvy chia thàvjftnh nhiềeglqu lớjjuop, xen lẫbkcln giữcqzqa trắaiaung vàvjft hồiiqkng rấeyyzt hàvjfti hòqpuya, làvjftm nổsmkoi bậbnuyt lêljpjn vẻuasz lanh lợrmogi củkobga An Đlkdciềeglqm, phầkobgn hôigteng trang trímnoj bằfxlwng mấeyyzy câitdvy đjofpinh tácecvn màvjftu đjofpen vôigtebkclng cao quýqplb.

Khôigteng nhữcqzqng thếbnuy, An Đlkdciềeglqm còqpuyn uốfxlwn xoăeexsn cúvgkop tóteutc mìclyqnh lạtttci thảvjft trêljpjn vai, đjofpôigtei mi cong vúvgkot, đjofpôigtei mắaiaut anh đjofpàvjfto sácecvng lấeyyzp lácecvnh, sốfxlwng mũjdssi thẳjdssng tắaiaup, đjofpôigtei môigtei căeexsng mọeyyzng lúvgkoc nàvjfty đjofpgcee hồiiqkng, tấeyyzt cảvjft đjofpeglqu khôigteng còqpuyn chúvgkot dấeyyzu vếbnuyt nàvjfto củkobga mộrmogt bệcknznh nhâitdvn yếbnuyu ớjjuot trưpcoojjuoc đjofpâitdvy nữcqzqa.

An Đlkdciềeglqm khẽpezk hấeyyzt cằfxlwm, mang đjofpôigtei giàvjfty cao góteutt cao bảvjfty phâitdvn màvjftu đjofpen bảvjftn giớjjuoi hạtttcn mùbkcla hèteut nhẹmxge nhàvjftng bưpcoojjuoc đjofpi.

“Mẹmxge ơeyyzi, mẹmxge đjofpmxgep trởilcs lạtttci rồiiqki!” An An làvjft ngưpcoofshzi đjofpkobgu tiêljpjn phảvjftn ứxmgxng, cậbnuyu chạtttcy đjofpếbnuyn trưpcoojjuoc mặgxuyt An Đlkdciềeglqm, ngẩptpbng cácecvi đjofpkobgu bégcee xinh lêljpjn nhìclyqn An Đlkdciềeglqm đjofpkobgy yêljpju thưpcooơeyyzng.

“An An ngoan quácecv!” An Đlkdciềeglqm đjofpaiauc ýqplb xoa đjofpkobgu con trai nóteuti, “Mẹmxge phảvjfti ra ngoàvjfti mộrmogt chúvgkot, con ởilcs nhàvjft chơeyyzi vớjjuoi cácecvc chúvgko vệcknzzotb đjofpi nhégcee!”

“Mẹmxge đjofpvjftnh đjofpi đjofpâitdvu thếbnuy?” An An nắaiaum tay An Đlkdciềeglqm thắaiauc mắaiauc hỏgceei.


“Mẹmxge đjofpi gặgxuyp mộrmogt ngưpcoofshzi bạtttcn, màvjftqpuyn làvjft nam nữcqzqa! Lácecvt nữcqzqa nếbnuyu chúvgko Cốfxlwteut gọeyyzi đjofpiệcknzn hỏgceei thìclyq con cứxmgx bảvjfto thếbnuy nhégcee!” An Đlkdciềeglqm cưpcoofshzi nhẹmxge nhàvjftng, nhưpcoong trong lòqpuyng thìclyq đjofpang rấeyyzt đjofpaiauc ýqplb.

“Vâitdvng ạtttc.” An An gậbnuyt đjofpkobgu, “Vậbnuyy mẹmxge đjofpi chơeyyzi nhớjjuo vềeglq sớjjuom nhégcee!”

An Đlkdciềeglqm nghe đjofpếbnuyn đjofpâitdvy, đjofpôigtei mắaiaut xinh đjofpmxgep chợrmogt nheo lạtttci mộrmogt chúvgkot.

“An An àvjft!” An Đlkdciềeglqm cúvgkoi ngưpcoofshzi kềeglqcecvt miệcknzng vàvjfto tai An An khẽpezkteuti, “Mẹmxge sẽpezk vềeglq sớjjuom, nhưpcoong nếbnuyu chúvgko Cốfxlw củkobga con cóteut hỏgceei, con nhớjjuoteuti làvjft tốfxlwi nay mẹmxge sẽpezk khôigteng vềeglq nhégcee!”

“Hảvjft?” An An ngơeyyz ngácecvc nhìclyqn An Đlkdciềeglqm, “Mẹmxge ơeyyzi, tạtttci sao mẹmxge lạtttci gạtttct chúvgko Cốfxlw vậbnuyy?”

“Chậbnuyc, đjofpâitdvy khôigteng phảvjfti làvjft gạtttct.” An Đlkdciềeglqm khựggmrng lạtttci mộrmogt chúvgkot rồiiqki giảvjfti thímnojch vớjjuoi An An, “Đlkdcâitdvy gọeyyzi làvjft đjofpùbkcla! Mẹmxgevjft chúvgko Cốfxlwitdvu lâitdvu đjofpùbkcla vớjjuoi nhau mộrmogt chúvgkot cũjdssng đjofpưpcoormogc màvjft!”

“Vâitdvng.” An An cuốfxlwi cùbkclng cũjdssng gậbnuyt đjofpkobgu đjofpiiqkng ýqplb, tuy vẫbkcln cảvjftm thấeyyzy kìclyq lạtttc, nhưpcoong thấeyyzy dácecvng vẻuaszclyq vọeyyzng củkobga mẹmxge nhưpcoo thếbnuy thìclyq cậbnuyu đjofpàvjftnh phảvjfti xuôigtei theo thôigtei!

Nhưpcoong chúvgko Cốfxlw đjofpúvgkong làvjft đjofpácecvng thưpcooơeyyzng thậbnuyt, chúvgkoeyyzy tốfxlwt vớjjuoi mẹmxge nhưpcoo vậbnuyy màvjft mẹmxge lạtttci còqpuyn bàvjfty ra mấeyyzy tròqpuy đjofpùbkcla chácecvn ngắaiaut nàvjfty.

“An An ngoan lắaiaum!” An Đlkdciềeglqm liềeglqn thơeyyzm lêljpjn mácecv An An, sau đjofpóteut đjofpaiauc ýqplb đjofpxmgxng thẳjdssng ngưpcoofshzi dậbnuyy đjofpi ra ngoàvjfti.

Nhưpcoong lúvgkoc nàvjfty, mấeyyzy vệcknzzotb đjofpang chơeyyzi cùbkclng An An chợrmogt tựggmr giácecvc đjofpxmgxng thàvjftnh mộrmogt hàvjftng, mặgxuyt khôigteng cảvjftm xúvgkoc màvjft chặgxuyn trưpcoojjuoc mặgxuyt An Đlkdciềeglqm.

Đlkdcácecvm vệcknzzotb chăeexsm chúvgko nhìclyqn An Đlkdciềeglqm, tuy mặgxuyt khôigteng cảvjftm xúvgkoc nhưpcoong trong lòqpuyng đjofpang tràvjftn ngậbnuyp sựggmrmnojch đjofprmogng, họeyyz vốfxlwn làvjft nhữcqzqng quâitdvn nhâitdvn xuấeyyzt ngũjdss oai phong, vậbnuyy màvjft trưpcoojjuoc nay toàvjftn phảvjfti đjofpi làvjftm côigte giácecvo giữcqzq trẻuasz, bâitdvy giờfshz cuốfxlwi cùbkclng cũjdssng đjofpãenivteutigteng việcknzc phùbkcl hợrmogp vớjjuoi mìclyqnh rồiiqki.

“Cácecvc anh… cácecvc anh làvjftm cácecvi gìclyq thếbnuy?” An Đlkdciềeglqm thấeyyzy đjofpácecvm vệcknzzotb mặgxuyt màvjfty nghiêljpjm nghịvjft thìclyq liềeglqn bấeyyzt giácecvc lùbkcli lạtttci mộrmogt bưpcoojjuoc.

“Côigte An, vềeglq chuyệcknzn côigte muốfxlwn đjofpi ra khỏgceei biệcknzt thựggmr, Cốfxlw tổsmkong sẽpezk khôigteng cho phégceep đjofpâitdvu.” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb nhìclyqn An Đlkdciềeglqm nghiêljpjm túvgkoc nóteuti.


“Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn khôigteng cho phégceep?” An Đlkdciềeglqm lúvgkoc đjofpkobgu cau màvjfty, sau đjofpóteut phẩptpby tay, “Khôigteng sao đjofpâitdvu, lầkobgn nàvjfty ngưpcoofshzi đjofpếbnuyn đjofpóteutn tôigtei làvjft mộrmogt ngưpcoofshzi bạtttcn thâitdvn củkobga tôigtei màvjft.”

“Lầkobgn trưpcoojjuoc, côigteitdvm Hiểdjebu Hiểdjebu làvjft ngưpcoofshzi củkobga côigteng chúvgkong màvjftqpuyn khiếbnuyn côigte gặgxuyp nạtttcn, bâitdvy giờfshzljpjn tộrmogi phạtttcm Chu Hácecvn Khanh vẫbkcln chưpcooa bịvjft bắaiaut, cho nêljpjn…” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb nhìclyqn An Đlkdciềeglqm, cảvjftm thấeyyzy mìclyqnh khôigteng cầkobgn nóteuti thìclyq chắaiauc An Đlkdciềeglqm cũjdssng hiểdjebu rằfxlwng, họeyyz tuyệcknzt đjofpfxlwi sẽpezk khôigteng đjofpdjebigte rờfshzi khỏgceei biệcknzt thựggmr.

“Nhưpcoong lầkobgn nàvjfty tôigtei đjofpvjftm bảvjfto sẽpezk khôigteng cóteut vấeyyzn đjofpeglqclyq đjofpâitdvu!” An Đlkdciềeglqm trịvjftnh trọeyyzng nhìclyqn đjofprmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb, “Ngưpcoofshzi nàvjfty đjofpkobgmnojn nhiệcknzm, Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn cũjdssng biếbnuyt màvjft!”

“Nhưpcoong màvjftigte An àvjft…”

“Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn đjofpãeniv đjofpiiqkng ýqplb cho tôigtei đjofpi rồiiqki!” An Đlkdciềeglqm nhìclyqn dácecvng vẻuasz cứxmgxng đjofpkobgu củkobga đjofprmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb thìclyq liềeglqn nóteuti dốfxlwi màvjftigtei Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn ra.

“Đlkdcưpcoormogc rồiiqki, côigte An, côigte vui lòqpuyng đjofprmogi mộrmogt chúvgkot, tôigtei sẽpezk gọeyyzi đjofpiệcknzn xácecvc nhậbnuyn vớjjuoi Cốfxlw tổsmkong.” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng gậbnuyt đjofpkobgu vớjjuoi An Đlkdciềeglqm, rồiiqki vừdjsva nóteuti vừdjsva rúvgkot đjofpiệcknzn thoạtttci ra.

“Ấgxuyy, anh khoan đjofpãeniv!” An Đlkdciềeglqm hốfxlwt hoảvjftng nắaiaum chặgxuyt cácecvnh tay đjofprmogi trưpcooilcsng lạtttci, tuyệcknzt đjofpfxlwi khôigteng đjofpưpcoormogc đjofpdjeb anh ta gọeyyzi đjofpiệcknzn cho Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn, lỡmfqh nhưpcoo lộrmog ra thìclyq sẽpezk hỏgceeng chuyệcknzn, mìclyqnh đjofpang muốfxlwn chọeyyzc tứxmgxc Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn cơeyyzvjft!

“Côigte An Đlkdciềeglqm…” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng vệcknzzotbvgkoi đjofpkobgu nhìclyqn cácecvnh tay mìclyqnh đjofpang bịvjft An Đlkdciềeglqm giữcqzq chặgxuyt, cóteuteyyzi ngậbnuyp ngừdjsvng, cũjdssng may anh đjofpãeniv đjofpưpcoormogc huấeyyzn luyệcknzn nhiềeglqu năeexsm ngoàvjfti sa trưpcoofshzng nêljpjn cóteutvjftn da đjofpen bóteutng, nếbnuyu khôigteng thìclyq mấeyyzy đjofpiiqkng nghiệcknzp củkobga anh vàvjft cảvjft An Đlkdciềeglqm sẽpezk nhậbnuyn ra mặgxuyt anh lúvgkoc nàvjfty đjofpãeniv đjofpgceeljpjn.

An Đlkdciềeglqm nhìclyqn theo hưpcoojjuong nhìclyqn củkobga đjofprmogi trưpcooilcsng, nhậbnuyn ra mìclyqnh đjofpãeniv thấeyyzt lễgctzljpjn liềeglqn buôigteng tay ra: “Chẹmxgep, xin lỗmxgei anh! Do tôigtei hốfxlwt hoảvjftng quácecv.”

“Khôigteng sao.” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb lắaiauc đjofpkobgu rồiiqki lạtttci chắaiaup tay ra sau lưpcoong, giữcqzq khoảvjftng cácecvch vớjjuoi An Đlkdciềeglqm.

“Thậbnuyt ra, tôigtei muốfxlwn nóteuti làvjft…” An Đlkdciềeglqm ấeyyzp úvgkong mộrmogt lúvgkoc rồiiqki lạtttci tiếbnuyp tụqpuyc nóteuti dốfxlwi, “Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn mấeyyzy ngàvjfty nay đjofpeglqu rấeyyzt bậbnuyn, tôigtei ra ngoàvjfti gặgxuyp bạtttcn chỉvgycvjft chuyệcknzn nhỏgcee, khôigteng cầkobgn làvjftm phiềeglqn anh ấeyyzy.”

“Nhưpcoong màvjft…”

An Đlkdciềeglqm còqpuyn chưpcooa đjofprmogi đjofprmogi trưpcooilcsng nóteuti xong đjofpãeniv lậbnuyp tứxmgxc “giảvjftng đjofptttco límnoj” vớjjuoi anh: “Đlkdcrmogi trưpcooilcsng, anh nghĩzotbzotbvjft xem, sácecvng sớjjuom hôigtem nay, Cốfxlw Thiêljpjn Tuấeyyzn đjofpãenivclyq chuyệcknzn côigteng ty màvjft ra ngoàvjfti rồiiqki đjofpúvgkong khôigteng? Rồiiqki chiềeglqu nay anh ấeyyzy lạtttci ra ngoàvjfti côigteng tácecvc đjofpúvgkong khôigteng? Vậbnuyy nếbnuyu chúvgkong ta màvjftvjftm lỡmfqhigteng việcknzc củkobga anh ấeyyzy thìclyq sẽpezk rấeyyzt khôigteng hay đjofpúvgkong khôigteng?”


“Côigte An Đlkdciềeglqm, đjofpúvgkong thìclyq đjofpúvgkong, nhưpcoong màvjft…”

“Đlkdcúvgkong chímnojnh làvjft đjofpúvgkong, làvjftm gìclyqqpuyn cóteut nhưpcoong nhịvjftclyq?” An Đlkdciềeglqm phẩptpby tay, “Vậbnuyy quyếbnuyt đjofpvjftnh thếbnuy đjofpi! Tôigtei đjofpi gặgxuyp bạtttcn tôigtei đjofpâitdvy.”

“Nhưpcoong chúvgkong tôigtei cóteut thểdjeb…”

“Khôigteng đjofpưpcoormogc đjofpi theo tôigtei!” An Đlkdciềeglqm lạtttci ngắaiaut lờfshzi đjofprmogi trưpcooilcsng, kiêljpjn quyếbnuyt lắaiauc lắaiauc ngóteutn tay mìclyqnh, nghiêljpjm nghịvjftteuti, “Khôigteng ai đjofpưpcoormogc đjofpi theo tôigtei cảvjft!”

An Đlkdciềeglqm nóteuti xong liềeglqn nghêljpjnh ngang bưpcoojjuoc ra cổsmkong biệcknzt thựggmr.

Đlkdcácecvm vệcknzzotb nhìclyqn theo bóteutng dácecvng yêljpju kiềeglqu củkobga An Đlkdciềeglqm rồiiqki lạtttci khóteut xửpjgq nhìclyqn sang đjofprmogi trưpcooilcsng: “Đlkdcrmogi trưpcooilcsng, bâitdvy giờfshz phảvjfti làvjftm sao?”

“Còqpuyn sao nữcqzqa? Đlkdcưpcooơeyyzng nhiêljpjn làvjft phảvjfti bácecvm theo rồiiqki!” Từdjsv sau khi xảvjfty ra sựggmr cốfxlw vớjjuoi Lâitdvm Hiểdjebu Hiểdjebu, đjofprmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb cảvjftm thấeyyzy khôigteng thểdjeb tin ai đjofpưpcoormogc nữcqzqa, bâitdvy giờfshzvjftm sao cóteut thểdjeb đjofpdjeb An Đlkdciềeglqm đjofpi mộrmogt mìclyqnh?

Nhưpcoong thấeyyzy dácecvng vẻuasz xua đjofpuổsmkoi củkobga côigte, anh ta cảvjftm thấeyyzy chỉvgycqpuyn cácecvch âitdvm thầkobgm bácecvm theo.

Nghĩzotb đjofpếbnuyn đjofpóteut, đjofprmogi trưpcooilcsng liềeglqn đjofpưpcooa tay chỉvgycvjfto mấeyyzy đjofpiiqkng đjofprmogi đjofpxmgxng gầkobgn mìclyqnh nóteuti: “Cácecvc anh mau đjofpi theo côigte An Đlkdciềeglqm, sau đjofpóteut phảvjfti luôigten bácecvo cácecvo vịvjft trímnoj cụqpuy thểdjeb củkobga côigte An Đlkdciềeglqm cho tôigtei. Chúvgko ýqplb khôigteng đjofpưpcoormogc đjofpdjebigte An Đlkdciềeglqm phácecvt hiệcknzn ra đjofpeyyzy!”

“Rõjvtx!” Mấeyyzy vệcknzzotb nhậbnuyn nhiệcknzm vụqpuy, mau chóteutng lácecvi xe đjofpi.

“Đlkdcrmogi trưpcooilcsng, vậbnuyy còqpuyn chúvgkong tôigtei thìclyqvjftm gìclyq?” Mấeyyzy vệcknzzotbqpuyn lạtttci nhìclyqn đjofpiiqkng nghiệcknzp củkobga mìclyqnh đjofpi làvjftm nhiệcknzm vụqpuy, trong lòqpuyng ngưpcoomfqhng mộrmogigtebkclng, sau đjofpóteut lạtttci đjofpiiqkng loạtttct nhìclyqn vềeglq phímnoja An An đjofpang chơeyyzi đjofpiiqk chơeyyzi, trong lòqpuyng ngao ngácecvn: Đlkdcácecvm ngưpcoofshzi còqpuyn lạtttci chúvgkong ta lẽpezkvjfto lạtttci phảvjfti tiếbnuyp tụqpuyc trôigteng trẻuasz sao?

“Tôigtei nghĩzotb lạtttci thấeyyzy vẫbkcln nêljpjn hỏgceei Cốfxlw tổsmkong thìclyqeyyzn.” Đlkdcrmogi trưpcooilcsng vệcknzzotb trầkobgm ngâitdvm mộrmogt lácecvt rồiiqki nóteuti, “Tuy côigte An Đlkdciềeglqm trôigteng khôigteng giốfxlwng ngưpcoofshzi sẽpezkteuti dốfxlwi, nhưpcoong đjofpeglq phòqpuyng vẫbkcln hơeyyzn!”

“Vâitdvng.” Đlkdcácecvm vệcknzzotbqpuyn lạtttci cảvjftm thấeyyzy đjofprmogi trưpcooilcsng nóteuti rấeyyzt cóteutmnoj, thếbnuyljpjn đjofpeglqu gậbnuyt đjofpkobgu.

qpuyn đjofprmogi trưpcooilcsng thìclyq liềeglqn rúvgkot đjofpiệcknzn thoạtttci ra…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.